Tòa nhà Cố thị
Đến giờ tan việc, Kiều Tịch Hoàn tăng ca thêm một lúc
Đối với ngày mai đi thị chính, Kiều Tịch Hoàn mím môi, thật ra thì không cần chuẩn bị cái gì, chỉ có điều mỗi lần khi đối mặt với Tề Lăng Phong đều không hiểu sao hơi khẩn trương, luôn sợ người đàn ông này đột nhiên đánh bất ngờ
Cô tắt máy vi tính, tan việc
Đại đa số nhân viên của Cố thị đến hiện giờ cũng đã tan việc, Kiều Tịch Hoàn đi ra khỏi tòa nhà Cố thị
Mùa hè mặt trời lặn không nhanh như vậy, thành thị còn chưa tối
Kiều Tịch Hoàn đi về phía chiếc xe hơi màu đen chuyên dụng của mình đang dừng ở cửa, mở cửa xe đi vào
“Nữ thần về nhà sao?” Diêu Bối Khôn nhìn qua tinh lực mười phần
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt nhìn cậu ta một cái, “Không phải nói gọi Kiều tiểu thư sao?”
“Tôi ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy xưng hô Kiều tiểu thư quá xa lạ rồi, tôi không thích” Diêu Bối Khôn nói rất thẳng thừng
“…” Kiều Tịch Hoàn mím môi, ai bảo thằng nhóc thúi này thích!
“Nữ thần, bình thường chị cũng sẽ làm thêm giờ sao? Tôi thấy người của công tỵ chị đã tan việc rất nhiều” Diêu Bối Khôn hỏi
Kiều Tịch Hoàn quay đầu sang bên, không rảnh để ý tới cậu nhóc này
“Tôi không thích cuộc sống như thế nhất Cảm thấy quá cứng nhắc rất không thú vị” Diêu Bối Khôn nói, “Cả đời người không dài, không làm chút chuyện mình cảm thấy hứng thú, tôi sợ có một ngày sẽ chết không nhắm mắt”
Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái, có phần không nhịn được
“Lại nói nữ thần, chị cảm thấy tôi giống như có khả năng làm lão đại hắc bang không…” Chủ đề của Diêu Bối Khôn hình như không dứt, một giây trước ở phía đông, một giây tiếp theo tuyệt đối đang ở trên nam bắc, tư duy nhảy vọt, làm cho người ta vốn không đón được lời của cậu ta
Thế nhưng mà hình như cậu ta cũng quen với việc tự mình nói chuyện không đâu với người khác, đều không thấy khác thường với việc người khác hồi lâu không kịp phản ứng, tự nói một mình là được
“Diêu Bối Khôn” Kiều Tịch Hoàn không chịu nổi nữa, mở miệng kêu cậu ta
“Có” Diêu Bối Khôn nghiêm trang
“Cậu nói thêm một chữ nữa, dừng xe, cút đi” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói
Diêu Bối Khôn hơi trố mắt, sau đó trở nên rất yên tĩnh
Kiều Tịch Hoàn day huyệt thái dương hơi đau, dựa vào mặt ghế ngồi phía sau, không nói một lời nhìn trời chiều sắp biến mất ngoài cửa sổ
Xe một đường đến biệt thự nhà họ Cố
Kiều Tịch Hoàn xuống xe
Diêu Bối Khôn nhìn cô, “Nữ thần, nhìn dáng vẻ của chị rất mệt mỏi”
Kiều Tịch Hoàn đảo mắt, một ánh mắt giết tới
Diêu Bối Khôn chợt che miệng mình, sau đó không nói một chữ
Kiều Tịch Hoàn đi vào đại viện nhà họ Cố
Chỉ mong hôm nay Diêu Bối Khôn trở về sẽ bị nhốt trong nhà, người đàn ông này quả nhiên là, rất cần ăn đòn
Trong phòng khách
Cố Tử Hàn và Tề Tuệ Phân ngồi ở ó, hai người đang nói chuyện, không cần đoán cũng biết, về chuyện ly dị của Cố Tử Hàn và Ngôn Hân Đồng
Người nhà họ Cố quá thực tế quá lạnh lùng
Từ sau chuyện Ngôn Hân Đồng xảy ra đến bây giờ, biểu hiện ra hoàn toàn kinh người máu lạnh, không mang theo bất cứ chút tình cảm nào, chém ngay lập tức!
Cô thật sự không biết Ngôn Hân Đồng vẫn còn lưu luyến cái gì, đã sớm nên nản lòng thoái chí
Cô cung kính chào Tề Tuệ Phân một tiếng, sau đó cười cười nhìn qua thân thiện với Cố Tử Hàn, đi lên lầu hai trở về phòng
Cố Tử Thần ở trong phòng đọc sách
Cuộc sống của Cố Tử Thần nhìn qua bình thản không có gì lạ
Nhìn qua bình thản không có gì lạ
Trên thực tế thì sao?!
Cô thật sự không biết, nhưng luôn mang theo đủ loại hiểu lầm và đủ loại suy nghĩ mình sắp xếp không rõ, đến cuối cùng, sẽ biến thành như vậy, chẳng qua tâm, mặc kệ tự nhiên, dù sao đối với cô mà nói, cô vốn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm, không quản được nhiều như vậy
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn trở về, cũng chỉ vẻn vẹn nhướn mắt lên, không lên tiếng, nhìn cô cầm áo ngủ đi tới phòng tắm
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào Tròng mắt Cố Tử Thần hơi đổi, đặt sách trên giá sách, đẩy xe lăn ra
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn