Đi vào một cửa hiệu di động trang hoàng xanh vàng rực rỡ, một phụ nữ trung niên trước ngực lộ bảng quản lí lập tức tươi cười chào đón, “Xin chào, Lệ tổng, phòng Vip đã chuẩn bị xong rồi. Tôi họ Bạch, hôm nay tôi sẽ phục vụ ngài.”
Thái độ nịnh nọt thật chuyên nghiệp......
Cố Tiểu Ngải thiếu chút nữa cho là mình không phải đến cửa hiệu di động, mà là đến phòng Tổng Thống.
“Ừ.” Lệ Tước Phong lạnh lùng lên tiếng.
“Thang máy ở bên cạnh, mời.” Nữ quản lý họ Bạch hướng dẫn bọn họ trong toàn bộ thời gian đi thang máy.
Thang máy chậm rãi đi lên, cảnh đêm dưới thành thị càng ngày càng xa, càng ngày càng mông lung một mảnh, như đầy sao.
Đối diện thang máy trong suốt đã từ trên xuống dưới, hai hàng thang máy khoảng cách không xa.
“Tầng chót này là quán rượu Aer, đứng ở tầng thượng có thể xem toàn bộ cảnh trí của C thị.” Nữ quản lí lại thân thiện giới thiệu, “Nếu Lệ tiên sinh có hứng thú, có thể dẫn bạn gái lên tầng thượng xem.”
Lệ Tước Phong đứng thẳng, một tay ôm ngang thắt lưng Cố Tiểu Ngải, nghe vậy cúi đầu xuống cô, mang theo ý hỏi.
“Mua xong nói sau.”
Cố Tiểu Ngải thản nhiên mỉm cười.
Mua di động xong nếu còn sớm cô nhất định đi lên tầng thượng nhìn xem, dù sao cũng dễ chịu hơn ở Biệt thự Lê gia.
Nữ quản lý họ Bạch là một người rất có ánh mắt, thấy đôi mắt Lệ Tước Phong toàn bộ cố định ở trên người Cố Tiểu Ngải, lập tức bắt đầu đối với Cố Tiểu Ngải xu nịnh, “Tiểu thư thật xinh đẹp, hiện tại tất cả phụ nữ đều đánh một lớp son phấn dày, nhan sắc giống tiểu thư như vậy thật sự rất ít.”
......
Lời tán dương này cũng thật vang dội.
Đưa cô lên tới tận trời xanh.
Cố Tiểu Ngải đứng im lặng không có nói tiếp.
Lệ Tước Phong thường không quan tâm những người này, nghe nói như thế lại làm dấy lên môi, một tay đem cô ôm càng chặc hơn, thập phần tự đắc nói, “Đương nhiên, tôi chọn phụ nữ so với loại bình thường kia tốt hơn nhiều.”
Không hiểu vì sao, nghe được người khác tân bóc cô, so với xu nịnh hắn còn làm hắn thoải mái hơn.
“Đúng đúng, ánh mắt Lệ tổng thật tốt mới có thể tìm được tiểu thư xinh đẹp như vậy làm bạn gái.” Nữ quản lí liên thanh đáp, ngay sau đó lại bắt đầu không ngừng thổi phồng Cố Tiểu Ngải.
Thấy vuốt mông ngựa hữu hiệu, nữ quản lí kể ra một hồi, hận không thể đem Cố Tiểu Ngải từ đầu sợi tóc đến móng tay đều lấy ra để ca ngợi một phen.
......
Nhìn bọn họ kẻ xướng người họa, Cố Tiểu Ngải trừ bỏ duy trì trên mặt xã giao giả cười, không biết còn có thể làm cái gì.
Quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài thang máy trong suốt, đèn đuốc giống như vì sao trong đêm tối, im lặng như thường.
Vừa chuyển mắt, hai người trong thang máy đối diện làm cho Cố Tiểu Ngải cả người hoàn toàn ngây người.
Thang máy của cô chậm rãi đi lên, thang máy đối diện chậm rãi đi xuống......
Tốc độ chậm ở trong nháy mắt đang lúc yên lặng bình thường.
Yên tĩnh không tiếng động......
Lương Noãn Noãn mặc trang phục xẻ ngực gợi cảm cùng Sở Thế Tu một thân Tây phục màu trắng đứng ở thang máy trong suốt đối diện, hình ảnh thật đẹp......
Cố Tiểu Ngải rất muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng lại cứng ngắc vẫn không nhúc nhích.
Ngay cả tầm mắt đều ngưng kết trên hai người bọn họ ở trong thang máy đối diện, cô giống bị ma ám không thể dời đi tầm mắt.
Sở Thế Tu đứng dựa vào một mặt thang máy, tư thái thoải mái tùy ý.
Lương Noãn Noãn cả người tựa vào trên lồng ngực của anh, hai cánh tay trắng như ngọc để trên cổ anh.
Cố Tiểu Ngải thị lực tốt lắm, khoảng cách như vậy, cô nhìn thấy được Lương Noãn Noãn tựa vào trên lồng ngực Sở Thế Tu thỉnh thoảng nói gì đó, Sở Thế Tu im lặng lắng nghe.
Ngay sau đó Sở Thế Tu liền mỉm cười đứng lên.
Lương Noãn Noãn cũng cười thật sự vui vẻ rất mỹ lệ, bỗng dưng kiễng chân, ngẩng đầu lên hôn lên môi Sở Thế Tu.
Hình ảnh dừng lại.
Trong nháy mắt đầu trống rỗng.
Cố Tiểu Ngải nhìn thang máy đối diện dần dần đi xuống, khuôn mặt chợt tái nhợt.
Tay Sở Thế Tu vốn cắm ở trong túi lại lấy ra, dịu dàng ôm lấy Lương Noãn Noãn, đáp lại nụ hôn của.
Thang máy trong suốt.
Hai người hôn nhau.
Ông trời tác hợp cho trai tài gái sắc.
Trái tim giống bị cắt vỡ, đau đến cô muốn lấy cái gì may vá một chút.
Nước mắt không có dự đoán từ trong hốc mắt rơi xuống, rơi trên mặt tái nhợt.
“Tiểu thư, làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Nữ quản lí đứng ở đối diện thấy Cố Tiểu Ngải khóc nước mắt đầy mặt nhất thời kinh ngạc kêu lên.
Lệ Tước Phong đứng ở một bên nghe vậy lập tức cúi đầu, mày gắt gao nhăn mặt, giọng trầm thấp, “Làm sao vậy? Cố Tiểu Ngải?!”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Cố Tiểu Ngải nghẹn ngào lắc đầu, tay lung tung lau nước mắt.
Cô khóc cái gì?
Cô rõ ràng ngay cả tư cách đau lòng đều không có......
Tay Lệ Tước Phong ấm áp xoa cái trán của cô thử độ ấm, không có nóng nhiều, Lệ Tước Phong giọng điệu có chút cấp bách, “Cố Tiểu Ngải! Rốt cuộc không thoải mái thế nào?!”