Nước mắt thiếu chút nữa lại chảy xuống.
Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi, cô thực sự không thể kìm nén lại được nữa, cô sợ cô không khống chế được chính mình......
Cô sợ anh hỏi về cuộc sống của cô?
Cô sợ anh hỏi cô hiện tại đang ở nơi nào?
Cô sợ anh hỏi hiện tại cô đã có bạn trai chưa? Có đi học đạo diễn không? Có thực hiện ước mơ của mình không?
......
Mỗi một vấn đề cô đều không thể trả lời, toàn bộ đều không thể trả lời.
Mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có cô, một người càng chạy càng xa...... Xa đến nổi không thể quay về.
”Em thật có việc, Sở Thế Tu anh đừng như vậy.” Cố Tiểu Ngải cố nén lệ suy nghĩ nói, tay muốn mở tay anh đang quấn bên hông cô, thân mình hơi hơi run sợ.
”Không.” Sở Thế Tu trong giọng nói lộ ra tính trẻ con quật cường.
Suốt chín năm, anh không có một ngày nào ngừng tìm tin tức của cô.
Để lần này đi qua, đến khi nào anh mới có thể gặp lại cô?
Vội vàng không thể thỏa hiệp với anh được.
”Anh đừng như vậy......” giọng nói Cố Tiểu Ngải có chút nghẹn ngào, đừng ôm cô nữa.
Sức chống cự của cô không lớn để có thể kháng cự lại anh được......
Cô sợ chính mình khống chế không được ôm lại anh, sợ chính mình khống chế không được nói cho anh biết, mình thích anh nhiều năm như vậy......
Sở Thế Tu khí lực rất lớn, ôm chặt lấy cô, thật sự chấp nhất, không có ý buông tay.
Nhẫn trên ngón tay áp út của anh cách lễ phục của cô để trên hông của cô......
Giống như dao găm cắt máu thịt của cô.
Giống như cảnh báo nhắc nhở cô, không thể khống chế tâm tình của mình, cô cũng phải khống chế...... nhất định phải khống chế.
”Sở Thế Tu, nhẫn của anh làm đau em.” Cố Tiểu Ngải làm cho giọng nói có vẻ nhạt nhẻo một chút.....
Giống như mang theo ý nào đó.
Cô biết Sở Thế Tu nghe hiểu được.
Sở Thế Tu thân mình chấn động, hai tay lúc này mới buông cô ra, đứng ở phía sau cô áy náy nói, “Thực xin lỗi.”
”Không sao.” Cố Tiểu Ngải đưa lưng về phía anh lắc đầu.
Thực xin lỗi.
Không sao.
Thực xin lỗi cái gì...... Không sao cái gì......
Cô đã có chút không hiểu.
”Ngải Ngải, anh nói......” Sở Thế Tu không chấm dứt đề tài này, giọng điệu áy náy cực kỳ, giọng nói nhu hòa có chút miễn cưỡng nói, “Thực xin lỗi, anh không nên chưa tìm được em đã đính hôn.”
Cô là nười đính ước cùng anh lúc nhỏ, là người thân cận nhất đối với anh.
Hóa ra là anh xin lỗi về vấn đề này.
Không quan hệ, thật sự không quan hệ.
Anh có thể nhớ rõ cô đã rất vui vẻ.
Dù sao, lúc này bọn họ cũng có khoảng cách chín năm xa cách...... Người nào cũng đã đều thay đổi.
Thật sự không quan hệ, cũng đã trôi qua rồi......
Nhưng vì sao, nghe được lời này của anh, cô vẫn cảm thấy ngực hoảng loạn, bị cái gì chắn, lấp, bịt giống như không thở nổi, ánh mắt mở to cực điểm.
Anh không tìm được cô đã đính hôn, cô cũng không còn thủ thân như ngọc......
Cái gì cũng đã đều bỏ lỡ.
”Không sao.” Ngải Ngải khó khăn nở nụ cười tươi, cô biết nụ cười của cô nhất định vặn vẹo khó coi. Xoay người lại, tay vỗ vỗ cánh tay của anh giống như an ủi, “Có thể gặp được một cô gái tốt không phải dễ dàng, đương nhiên phải sớm đính hôn với cô ấy.”
”Ngải Ngải......” Sở Thế Tu đau lòng nhìn cô, biểu tình càng thêm áy náy.
Anh nhẹ nhàng mà gọi tên cô một tiếng, nước mắt của cô không nghe lời mà rơi xuống.
Cố Tiểu Ngải thống khổ liều mạng nháy ánh mắt, khác chế nước mắt rơi, lại cáo biệt, “Sở Thế Tu, em thực sự phải đi.”
”Cho anh một phương thức liên lạc được không?” giọng nói Sở Thế Tu ôn hòa mà trầm thấp.
Phương thức liên lạc?
Có thể tiếp tục liên lạc sao?
Cúi đầu lau nước mắt, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu cong lên ánh mắt cười nói, “Điện thoại em tạm thời không thể dùng được, anh cho em số liên lạc, em sẽ gọi cho anh nha.”
Sở Thế Tu sợ run lên, lập tức đưa tay, “Được, em chờ anh.”
Anh một chút cũng không hoài nghi lời của cô, xoay người đi đến bàn trong phòng khách sạn lấy một cây bút, viết số điện thoiaj của mình trên giấy.
Nhìn bóng lưng anh thật sự viết chữ, Cố Tiểu Ngải tham luyến nhìn.
Muốn nhớ anh kỹ giờ này khắc này, nhớ hết thảy, nhất cử nhất động, đều thật sâu khắc vào trong đầu.
Sau lúc này đây...... Cô hẳn là phải tạm biệt rồi.
Lúc Sở Thế Tu đem giấy đưa cho cô, Cố Tiểu Ngải rõ ràng nhìn đến trên mặt giấy có ba dãy số, không khỏi có chút nghi hoặc hỏi, “Như thế nào có nhiều số như vậy?”
”Một số là trong nhà, một số là di động, một số là văn phòng.” Ngón tay Sở Thế Tu trắng nõn đem giấy xếp lại bỏ vào trong lòng bàn tay của cô, “Em gọi số nào anh đều nhận được hết.”