Hắn hôn vết bầm xanh trên mặt cô, lưỡi liếm da thịt trên tai cô, vẻ mặt cực kỳ sắc bén, "Cố Tiểu Ngải, về sau không được chạy loạn nữa."
Hắn hôn vết bầm xanh trên mặt cô, vừa nghĩ tới tối hôm qua bị tát mạnh một cái, Cố Tiểu Ngải rất không thoải mái, "Tôi còn dám sao? Không sợ anh đánh nữa sao?"
Lệ Tước Phong chăm chú nhìn chuyển biến trong mắt cô, môi dời xuống lại hôn đến miệng của cô, chuẩn bị khẽ hôn, đem cả người cô đều ôm vào trong ngực, tham lam nghe hơi thở sạch sẽ mùi thơm ngát trên người cô......
"Tôi kêu cô nghe lời, làm sao cô có thể nghe từ tai này cho ra tai kia thế hả?!"
"Bởi vì anh không cho tôi tự do." Cố Tiểu Ngải bị hắn ôm chặt vào trong ngực, hơi thở của hắn đặc hơn vây quanh cô, cô có ý đồ giảng đạo lý cho hắn nghe, "Chúng ta giống như ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Tôi cần phải có công việc của riêng mình, tôi cần phải có cuộc sống của mình, tôi không thể mỗi ngày đều ở trong nhà chờ đợi anh...... thật bất hạnh."
Hai chữ bất hạnh được cô nói ra một cách gian nan.
Hiện tại, cô chính là rơi vào trạng thái này, giống như các phi tần trong cung mỗi ngày cũng chỉ có chờ đợi, có thể nói không có tự do gì.
Mi Lệ Tước Phong nhẹ nhàng nhíu lại, ngón tay khẽ nâng người của cô lên, giống như nói một chuyện rất đương nhiên, "Cố Tiểu Ngải, cô không cần làm gì cả, chỉ cần có tôi là đủ rồi."
Mỗi ngày, cô đều bị hắn buộc chặt bên người, đều không có ngoan ngoãn nghe lời, hắn cũng không có cách nào xác nhận lòng của cô.
Khôi phục tự do cho cô...... như vậy càng có nhiều thứ ngăn trở hắn rồi.
Thân thể của cô, lòng của cô, chỉ cần có hắn là được rồi, toàn bộ những thứ khác đều không cần.
Cái gì gọi là chỉ cần có hắn......
"Anh......"
"Cái gì?"
"Không có gì."
Cô chỉ là đột nhiên muốn hỏi một câu, chừng nào anh mới chán tôi?
Hắn chán cô là cô có thể chân chính khôi phục tự do, nhưng..... hỏi ra nhất định chọc hắn tức giận, quên đi.
"Lệ Tước Phong......" Cố Tiểu Ngải ngẫm lại lại không cam lòng đặt câu hỏi, "Anh ghét nhất loại phụ nữ nào?"
Mắt Lệ Tước Phong thâm sâu.
Ghét nhất phụ nữ nào sao?
Vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới...... những phụ nữ như Lam Du hắn đều chán ghét, phụ nữ như Cố Tiểu Ngải hắn đều thích......
Ngay cả trên người cô thanh cao, chẳng thèm ngó tới hắn đều muốn chinh phục.
Ghét nhất phụ nữ...... không phải là Cố Tiểu Ngải.
Lời này chưa nói ra, Lệ Tước Phong trực tiếp ôm cô hôn xuống, môi của cô có loại mùi thơm ngát làm cho hắn mê muội, sạch sẽ thanh thuần...... Quan trọng nhất là, người phụ nữ này từ đầu tới đuôi chỉ thuộc về hắn, chưa từng bị người nào khác chạm qua.
Cố Tiểu Ngải không có kháng cự, tùy ý để hắn hôn.
Thời gian ở bên cạnh Lệ Tước Phong nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm, thời điểm hắn hôn cô biểu hiện tâm tình hắn coi như không tệ.
Chuyện này có thể nói chuyện cô chạy loạn đã bị quên lãng rồi, hắn không hề truy cứu nữa.
*************************
Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong ngang nhiên ôm cô vào nhà, giương giọng hô to, "Bảo mẫu! Đi đặt một chiếc xe lăn!"
"Vâng, Lệ tiên sinh." Bảo mẫu từ trong đi ra, thấy Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải ngồi vào trên sô pha phòng khách, lập tức hiểu được hai người đã giảng hòa rồi, nhất thời tươi cười rạng rỡ nói, "Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư, buổi tối hai người muốn ăn gì?"
Lệ Tước Phong một tay ôm thân thể Cố Tiểu Ngải, một tay để trên lưng ghế sô pha, ngước mắt nhìn bảo mẫu, "Về sau trong nhà không cho phép mua nguyên liệu có tính kích thích cùng đồ ăn sống, nguội."
"Đã biết, Lệ tiên sinh." Bảo mẫu cười rời đi.
Cố Tiểu Ngải giơ còng tay trên tay mình lên, hỏi, "Có thể không đeo nó hay không?"
Lệ Tước Phong tà khí câu môi, đưa tay vân vê mái tóc dài của cô, ngang ngược nói, "Nhìn biểu hiện của cô đã. Nghe lời tôi liền suy xét."
Lệ Tước Phong thực thích cô nghe lời, muốn cô thương hắn đến thế sao......
Như thế nào mới tính là nghe lời?
Giống cái dạng của Bỉ Sóng, kêu bắt tay liền bắt tay, kêu xoay vòng liền xoay vòng sao?
Nghĩ đến Bỉ Sóng trong biệt thự ở bờ biển làm ầm ĩ vừa đáng yêu, môi Cố Tiểu Ngải nhịn không được hiện lên một nụ cười ấm áp.
Lệ Tước Phong lập tức hôn lên bên môi tươi cười của cô, tiếng nói tràn ngập từ tính, "Cười cái gì?"
Cố Tiểu Ngải quơ quơ tay của mình, "Tôi đang nghĩ, có phải muốn tôi giống như một chú chó ngồi xổm nói tiếng người, mỗi ngày chờ lúc anh trở về liền vui vẻ chạy tới."
Trong lời nói của Cố Tiểu Ngải mang theo vẻ châm biếm, ám chỉ hắn xem cô như một con chó hèn mọn.
Cô cố tình nói sinh động lên.
Lệ Tước Phong có chút hăng hái hôn lên mặt cô, "Có thể, chuẩn."
Nếu vào mỗi buổi chiều, cô đều vui vẻ nhào vào trong lòng ngực của hắn, cảm giác này...... nhất định không tệ.
"......"
Cố Tiểu Ngải có cảm giác bất đắc dĩ giống như nói chuyện với gà vịt, chỉ biết thở dài.
Lệ Tước Phong tà mị cười, nhéo nhéo mặt của cô, "Không cần phải ngồi chồm hổm, mỗi ngày ngồi ở cửa chờ là được rồi."
"...... Anh coi như tôi chưa nói gì đi."
Cố Tiểu Ngải giả cười một tiếng.
"Không cần nói, làm tốt hơn." Lệ Tước Phong mạnh đem cô đặt ở trên sô pha, chân dài tránh đi chân bị thương của cô, hai tay đè tay cô lại, tóc ngắn rũ xuống, trên cao nhìn chăm chú vào mặt của cô.
Làm gì......
Tên này...... trừ bỏ cái đó ra cũng không nghĩ được cái gì khác sao?
"Tôi đang có." Cố Tiểu Ngải yếu ớt nói.
"Vậy làm sao bây giờ?" Lệ Tước Phong hỏi lại, ngón tay đẩy cô ra, trong mắt tràn ngập dục vọng, "Cô vô cớ biến mất hai ngày, Cố Tiểu Ngải, không phải cô coi như hai ngày vừa rồi như không có chuyện gì sao?"
......
Cô không nghĩ đến hắn lại muốn truy cứu chuyện này.
"Lệ Tước Phong......"
"Kỳ của cô mấy ngày?" Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi.
"...... Năm ngày."
"Được, Cố Tiểu Ngải, qua năm ngày này, cô phải bồi thường gấp bội cho tôi." Câu nói của Lệ Tước Phong mang hai ý nghĩa, môi tươi cười tràn ngập tà ác.
"Bồi thường sao?" Cố Tiểu Ngải sững sờ, trong mắt của hắn thâm thúy dục vọng làm cho cô có loại dự cảm không tốt.
Qua năm ngày này, bồi thường như thế nào......
Không phải là lôi kéo cô ở trong phòng làm chuyện kia chứ...... Trong đầu hắn có thể không tồn tại ý nghĩ đó được hay không? Như thế nào lại toàn nghĩ chuyện này......
Không phải sáng hôm nay hắn đã được phát tiết rồi sao?!
Nhưng Lam Du kia là ngực cỡ E rung động lòng người, rên như vậy mà hắn còn chưa có thỏa mãn sao?!
Thể lực của hắn kinh người như thế, hắn lại nói năm ngày...... không phải là cô sắp tiêu rồi sao?
Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên rất muốn thuyết phục hắn lại đi tìm Lam Du, "Tôi nói này, kỳ thật anh có thể đi tìm......"
"Tôi nhớ rõ lần trước đi mua đồng phục cô còn chưa có mặc qua, qua năm ngày này, cô phải mặc cho tôi xem." Lệ Tước Phong cúi đầu không có hảo ý nhìn chằm chằm môi cô, miệng trở nên uy hiếp, "Nếu không...... Tôi không bảo đảm trong năm ngày này không chạm vào cô."
......
Đây đúng là uy hiếp mà!
Đồng phục kích tình.
Chuyện này đã lâu rồi, hắn lại có thể nhớ kia chứ!
Cái loại trang phục chỉ có thể che được ngực với mông, mặc cùng không mặc có cái gì khác nhau?
Cô mặc vào còn không phải thỏa mãn thú tính của hắn sao, đến lúc đó còn không biết chết là gì.