Cố Tiểu Ngải có cảm giác ngủ thẳng tới buổi tối mới tỉnh lại, ngủ cả người đều thoải mái không ít.
Bảo mẫu đang ngồi ở trước giường cô, mở ngọn đèn nhỏ đầu giường xem tạp chí, thấy cô tỉnh lại lập tức nở nụ cười, "Cố tiểu thư tỉnh rồi sao?"
Trong phòng bệnh đều tối, chỉ có đèn trên tủ đầu giường phát ra ánh sáng mờ nhạt.
"Sao cô không mở đèn đọc sách?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn ánh sáng nơi đầu giường, "Như vậy sẽ làm tổn hại mắt."
"Tôi sợ mở đèn sáng quá ảnh hưởng đến Cố tiểu thư ngủ." Bảo mẫu cười cười, mở đèn trong phòng bệnh lên, "Cố tiểu thư đói không? Tôi đi nấu cháo cho cô."
Trong phòng trở nên sáng ngời.
"Không cần làm phiền, tôi bây giờ còn chưa đói bụng, một chút đói bụng tự mình có thể làm được."
Cô cũng không phải tứ chi tàn phế, chỉ là bệnh bao tử mà thôi, lúc trước cảm mạo cũng đã hết, thân thể của cô từ chín năm trước đã bắt đầu quen rồi.
"Không được, nếu cô đói bụng Lệ tiên sinh sẽ trách cứ tôi."
"Bảo mẫu, cô là trưởng bối, về sau đừng xưng hô với tôi như vậy, gọi tôi là Tiểu Ngải được rồi." Cố Tiểu Ngải cười nói, ngồi xuống.
Bảo mẫu là một phụ nữ trung niên, mỗi lần nghe cô kêu "Ngài", cô cả người không được tự nhiên.
"Như vậy sao được, nhất thiết phải xưng hô như vậy ." Bảo mẫu vội hỏi, "Tôi còn phải đi nấu cháo cho cô."
"Được."
Cố Tiểu Ngải không có bướng bỉnh cùng bảo mẫu, không biết chuyện của Sở gia phát triển thế nào, vội vàng cầm lấy điều khiển mở TV.
Bỗng nhiên nghĩ đến một người bá đạo không ở nơi này, Cố Tiểu Ngải hướng phòng bếp hỏi, "Bảo mẫu, Lệ Tước Phong đâu?"
"Đã đi rồi."
Buổi tối còn đi đâu chứ?
Chẳng lẽ, hôm nay không được thỏa mãn nên đi đâu tìm nữ minh tinh dịu dàng sao?
Tối hôm nay cô được nhàn rỗi thoải mái rồi .
Tin tức của Sở gia hiện nay lan truyền nhanh chóng.
Vừa mở TV lên, tin tức trên đài truyền hình tất nhiên tất cả đều là tin tức của Sở gia.
Không giống như tin tức trực tiếp sáng nay, trên màn hình là tin tức chủ tịch Sở Thiên Minh đã vượt qua nguy hiểm.
Tinh thần Cố Tiểu Ngải hoàn toàn buông xuống.
Trong màn hình, vệ sĩ hộ tống Sở Thế Tu đi ra cửa bệnh viện, phóng viên ùa lên, nhiều vấn đề nối tiếp nhau được hỏi tới.
Sở Thế Tu đứng trước đèn loang loáng vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, khéo hiểu lòng người cầm lấy phone trên tay các nữ phóng viên, ôn hòa tuyên bố, "Cám ơn các vị đã quan tâm, cha tôi vừa mới vượt qua nguy hiểm, tình huống sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp."
"Tạp chí《ak》đăng báo nói vị hôn thê của ngài có chuyện ngoài hôn thú, Sở công tử có ý kiến gì không?"
Một phóng viên đặc biệt hô to.
"Tôi tin tưởng cô ấy." Sở Thế Tu nhìn màn ảnh mỉm cười, nói ôn hòa mà nghiêm túc, "Chúng tôi đều xuất phát từ tình cảm chân thành, cho nên tôi tin tưởng cô ấy. Cũng xin các bài báo bất lương không được ác ý hại vị hôn thê của tôi, cô ấy chỉ là một phụ nữ bình thường."
Tâm đột nhiên bị kim đâm.
Sở Thế Tu nói, xin các bài báo bất lương không được ác ý hại vị hôn thê của anh.
Anh có biết hay không, người hại vị hôn thê của anh không phải ai khác, là cô Cố Tiểu Ngải.
Cô không phải cố ý hại Lương Noãn Noãn.
Cô chỉ biết là, chỉ cần Sở Thế Tu tốt, cho cô đi hại bất luận kẻ nào đều được.
Nhưng không nghĩ đến lại thành kẻ “bất lương” đối với Sở Thế Tu.
Các phóng viên lập tức tiếp tục hỏi, "Sơ công tử muốn kiện tòa soạn báo《ak》ra tòa sao?"
"Chúng ta một lát giữ lại truy cứu pháp luật trách nhiệm quyền lợi." Sở Thế Tu tiếp tục kiên nhẫn giải đáp các vấn đề của phóng viên, "Nhưng trước mắt quan trọng nhất là thân thể của cha tôi, cũng hi vọng các vị phóng viên bằng hữu thông cảm, đều trở về nghỉ ngơi, các người đã mệt mỏi cả ngày rồi, ở bệnh viện cũng sẽ quấy rầy đến bệnh nhân khác."
Sở Thế Tu những câu khiêm tốn, tự tự ấm áp.
Tin tức chúa truyền bá trong lời nói đối Sở Thế Tu tiến hành rồi chứa nhiều từ tảo tán thưởng.
Sở Thế Tu thậm chí còn cho thư ký của mình mua bữa ăn khuya đến, phát cho từng phóng viên, làm cho phóng viên khen không dứt miệng. . . . . .
"Làm tốt lắm. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng mà nỉ non một tiếng, Sở Thế Tu so với trong tưởng tượng của cô làm còn tốt hơn.
Tương lai, Sở Thế Tu là người nối nghiệp công ty quốc tế Sở thị, hắn đại diện cho hình tượng Sở thị, truyền thông bắt đầu chuyển hướng khen anh không ngừng. Cục diện dư luận sẽ xoay chuyển rất nhanh.
Chờ tạp chí《 khởi đầu st》đăng bài lên, sẽ đem khủng hoảng của Sở thị hoàn toàn xóa bỏ.
Lệ Tước Phong còn muốn chèn ép Sở thị sẽ không thể lại làm cho dư luận lên tiếng nữa . . . . . .
Nghĩ đến đây, Cố Tiểu Ngải vừa lòng nở nụ cười, chính là tươi cười có chút chua sót.
Không thể nói rõ vì sao, chua sót cực kỳ.
Một trận âm nhạc trong trẻo bỗng nhiên ở trong phòng bệnh vang lên, Cố Tiểu Ngải ngẩn người, đem giảm âm lượng TV xuống.
Tiếng nhạc vẫn còn vang.
Bảo mẫu ở trong phòng bếp cũng nghe được, hô lớn, "Cố tiểu thư, Lệ tiên sinh bảo tôi đưa cho cô một cái di động, tôi đặt ở trong tủ đầu giường, hẳn là di động vang."
"A, được."
Cố Tiểu Ngải ghé vào bên giường, mở tủ đầu giường ra liền thấy, quả nhiên là điện thoại tình nhân sang trọng màu trắng lần trước đi mua.
Danh Sách Chương: