"Pierre là bệnh viện điều trị bệnh bao tử tốt nhất thế giới." Lệ Tước Phong liếc cô một cái, đôi mắt đen thùi, "Cố Tiểu Ngải, đừng nói là cô có ý kiến khác."
Cô đương nhiên là có ý kiến . . . . . .
Đột nhiên đưa cô đến châu Âu làm gì, cô hoàn toàn biến thành một con chim nhỏ đứt chân. Ở trong nước, cô tốt xấu gì cũng còn có thể tìm biện pháp thoát khỏi sự giam cầm của Lệ Tước Phong.
Châu Âu là địa bàn của Lệ gia, đến nơi đó, đến lúc đó tất cả đều là người của hắn, cô làm sao có thể thoát được.
"Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải chần chờ, uyển chuyển nói, "Hiện tại, rất nhiều người bị bệnh bao tử , không phải chuyện gì lớn lắm, chỉ cần chú ý ăn kiêng là được rồi."
"Người khác tôi không quan tâm." Lệ Tước Phong đứng ở bên giường cô, cúi thân xuống tới gần cô, một tay nâng người của cô lên, "Phụ nữ của tôi, không thể có chút đau ốm gì."
". . . . . ."
Vậy tại sao hắn muốn tiêm thuốc phiện vào người cô?
Thật không biết hắn nghĩ cái gì? Có đôi khi hoàn toàn không xem cô là con người, muốn phát giận liền phát giận, có đôi khi lại giống như rất quan tâm đến cô, tự mình xuống bếp, không đến công ty mà ở bệnh viện chăm sóc cô. . . . . .
Cô càng ngày càng không hiểu được Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong tới gần mặt của cô, môi hắn sắp hôn lên mình, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên mở miệng, "Tôi muốn xem tivi."
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong cắn răng, trong mắt ánh lửa quá rõ ràng.
Cô dám nhiều lần tìm đủ lý do trốn tránh hắn đụng vào? !
"Tôi thực muốn xem TV." Cố Tiểu Ngải làm ra một bộ vô tội, ở trên giường đi đến bên kia giường, từ trên tủ đầu giường cầm điều khiển.
Tivi LCD siêu lớn được mở lên, phát tin tức, thậm chí có cả camera quan sát.
Xuất hiện mười màn hình của bệnh viện tư nhân này.
Cố Tiểu Ngải tùy tiện mở một màn hình ra, bác Sở gặp chuyện không may không biết có nghiêm trọng không. . . . . .
"A ——"
Đột nhiên một tiếng hưng phấn thét chói tai từ trong TV truyền tới, ngay sau đó càng nhiều tiết thét chói tai của nhiều phóng viên truyền tới.
Trong màn ảnh, hình ảnh lập tức chuyển tới phòng bệnh cao cấp, hơn mười vệ sĩ ngăn phóng viên lại.
"Sau khi chủ tịch công ty quốc tể Sở thị - Sở Thiên Minh đột phát bệnh tim, tất cả các đổng sự trong công ty đều có mặt. . . . . . A! Con trai độc nhất cùng vị hôn thê của Sở gia cũng tới !"
Đám phóng viên đài truyền hình hướng tới cửa, ngay sau đó đám đông phóng viên đi về hướng xe đang tới.
Cố Tiểu Ngải nhìn màn hình TV, không khỏi rất nhanh chuyển sang hình ảnh khác.
Lệ Tước Phong ngồi xuống, không có cái chăn, hai người cứ như vậy gập chân ngồi ở trên chăn.
Lệ Tước Phong một tay kéo cô vào trong lòng, thân thể của cô buộc chặt đến mức làm cho hắn có điều phát hiện, "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Cố Tiểu Ngải lắc đầu, thân mình vẫn đang cứng ngắc.
Đây là tin tức trực tiếp, nói cách khác Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn hiện tại đang ở ngay bệnh viện. . . . . .
Ở trên tivi, trên mặt cỏ phía xa phòng bệnh bảo vệ đứng thành hai hàng cố ngăn chặn phóng viên, Sở Thế Tu trong xe đi ra, đeo một đôi mắt kính to, trên mặt vẻ tiều tụy mỏi mệt, caravat có chút nghiêng lệch.
Lương Noãn Noãn đi ra theo, mặc một chiếc váy trắng dài, gương mặt xinh đẹp đeo một mắt kính to trắng, môi đỏ mọng mím thật chặc.
Các vệ sĩ vẫn cố ngăn chặn đám phóng viên đang phóng mạnh về phía trước.
"Lương tiểu thư,《ak》đưa tin là thật sao, có thật cô có chuyện ngoài hôn nhân không?"
"Sở công tử cùng Lương tiểu thư đồng thời xuất hiện ở bệnh viện có phải hay không muốn chứng minh tin tức trên báo chí là giả?"
"Lương tiểu thư, cô cảm thấy hiện tại cô phản bội Sở công tử, Sở gia còn muốn cưới cô làm vợ sao?"
"Sở công tử, ba ngài có phải nhìn thấy tin tức của Lương tiểu thư nên phát bệnh hay không?"
"Sở công tử, gặp phải “chuyện trốn thuế”, hiện tại lại gặp chuyện vị hôn thê như thế, ba ngài lại vào bệnh viện, xin hỏi anh có muốn nói gì không? !"
. . . . . .
Phóng viên soi đến từng vấn đề một cách bén nhọn.
Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn chẳng hề mở miệng, vệ sĩ hộ tống họ đi vào trong bệnh viện.
Màn hình bỗng nhiên ——
Lương Noãn Noãn bị phần đông phóng viên truy vấn không ngừng, bênh cạnh Sở Thế Tu đi thẳng, Sở Thế Tu vươn nhẹ tay choàng qua hông của cô.
Một động tác săn sóc làm cho Lương Noãn Noãn lộ ra nụ cười trấn an.
Đèn máy ảnh vẫn không ngừng loang loáng lên cho đến khi hai người đã đi thẳng vào bên trong bệnh viện. . . . . .
Nhìn màn hình TV, Cố Tiểu Ngải cắn trắng môi.
"Tòa soạn báo các người muốn cho Sở Thế Tu thuận nước giong buồm sao?."