Thần thái kia giống như bố thí.
"Lệ tiên sinh." Bảo mẫu đem khay đến trước mặt Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong từ ly rượu trong khay lấy chiếc nhẫn ra, một tay nắm tay mềm mại của cô, lóe hào quang nhẫn hướng ngón áp út của cô đeo vào
Trong chớp mắt, Cố Tiểu Ngải không hề nghĩ ngợi đưa tay nắm lại thành quyền, tránh né qua, tay Lệ Tước Phong cầm nhẫn khựng lại giữa không trung.
"Sao?" Lệ Tước Phong không hờn giận nâng mắt lên, đáy mắt xẹt qua một tia hung ác nham hiểm.
"Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm cái nhẫn kia nghẹn lời, sau một hồi vòng vèo, thản nhiên hỏi, "Lệ Tước Phong, anh có biết ý nghĩa của chiếc nhẫn không?"
Tay cô còn bị hắn nắm lấy.
Muốn hắn giảng giải ý nghĩa của chiếc nhẫn sao?
Hung ác nham hiểm dần dần biến mất, Lệ Tước Phong cảm thấy hứng thú nhíu mày, "Nói tiếp."
Cố Tiểu Ngải rút tay về, tay cầm chiếc nhẫn thả lại trong ly rượu, nghiêm túc nói, "Nếu anh không có hứng thú với phụ nữ nào đó, vĩnh viễn đừng đưa cô ấy nhẫn, như vậy chỉ có gia tăng hiểu lầm."
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm chiếc nhẫn bị thả lại ly rượu, không giận ngược lại cười, khóe môi gợi lên một chút tà khí , "Cố Tiểu Ngải, cô nghĩ tôi trao cô nhẫn là để cầu hôn sao?"
"Hả?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên.
Là cô nói chuyện có vấn đề hay là năng lực lý giải của hắn có vấn đề.
Vì sao mỗi lần cô nói như thế hắn đều có thể lý giải thành các loại ý tứ khác?
"Lệ gia nhà cao cửa rộng không phải người phụ nữ nào cũng đều có thể bước vào được." Lệ Tước Phong nói xong lại một lần nữa cường ngạnh kéo tay cô qua, đem nhẫn đeo vào, phóng tới bên môi vừa hôn, "Bất quá chỉ cần cô ngoan, tôi không thể chán cô nhanh như vậy."
Cho tới nay, đây là hứa hẹn lớn nhất của hắn đới với phụ nữ.
Mà cô. . . . . . chẳng qua chỉ là nhân tình của hắn, giảng giải ý nghĩa của chiếc nhẫn một cách trịnh trọng thì thật là chuyện lạ.
Ánh sáng của chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô tỏa ra lóa mắt, giống như một trận áp lực không hiểu được quấn lấy cô.
Cố Tiểu Ngải biểu cảm có chút cứng ngắc, gian nan xả ra một chút tươi cười, "Đẹp lắm."
Tên nam nhân trước mặt sao không đi chứ, đỡ lại phải có mâu thuẫn.
Nói thực ra, cô ước gì hắn lập tức chán ngấy cô, loại quan hệ nhân tình này quá mức nơm nớp lo sợ, cũng quá là nguy hiểm, duy trì càng lâu, cơ hội bị bại lộ với ba và cậu cô càng lớn. . . . . .
"Đương nhiên, là tôi chọn mà." Lệ Tước Phong tâm tình tốt lên, trực tiếp kéo cô từ trên sô pha xuống, "Đi, dẫn cô đi mua xe."
Cố Tiểu Ngải liếc mắt qua TV một cái, trên màn ảnh đã chuyển sang tin tức khác, không có gương mặt quen thuộc của Sở Thế Tu nữa.
*************************
Chỉ cần thuận theo tính tình của Lệ Tước Phong, chỉ cần hắn vui, tin tức độc nhất vô nhị của phim《 giết 》trực tiếp ném cho cô đi lấy, tòa soạn có hắn chiếu cố càng không có người dám phá.
Lúc trước để lại thẻ cho cô, bây giờ lại dẫn cô đi mua xe.
Lệ Tước Phong cuối cùng tuyển cho cô chiếc xe (BMW) màu đỏ sang trọng, phong cách tinh xảo, cố Tiểu Ngải rất muốn cự tuyệt, cô không nghĩ lãng phí tinh lực đi giải thích cùng cậu, mợ về chiếc xe.
Đáng tiếc tính cách Lệ Tước Phong . . . . . .
Đến lúc đó chỉ có thể đem xe này đậu ở bãi đỗ xe hàng năm.
Một cô gái khác tay cũng đeo nhẫn đi ra mở cửa xe thể thao, cực kỳ giống cô. . . . . . một loại nhân tình không thể đưa ra ánh sáng.
Mua xe xong, Lệ Tước Phong lại mang cô đi mua trang phục, làm kiểu tóc, váy ngắn nhũ vàng ở ngực, rất tinh xảo khéo léo, làm cho cô thoạt nhìn thực dịu dàng động lòng người.
Lệ Tước Phong không cho phép cô trang điểm.
Làn da cô tốt lắm, trắng nõn sạch sẽ, một khi trang điểm dù chỉ là một chút, cả người đều thoạt nhìn có vẻ lẳng lơ, thế tục, Lệ Tước Phong ghét bỏ vô cùng.
"Thử lại bộ này." Trong cửa hàng trang sức, Lệ Tước Phong ngồi ở một bên, chỉ huy cô phục vụ thay bộ trang sức khác.
Dưới ánh đèn độc đáo, ánh sáng vòng cổ tỏa ra trên cổ cô, giá trị xa xỉ, Cố Tiểu Ngải nhìn chính mình trong gương, quay đầu nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Giống như nhà giàu mới nổi, có thể không mang trang sức được không?"
Nhìn cách ăn mặc của mình trong gương cô lại nhớ về thời thơ ấu.
Khi đó, công ty ba cô rất phát triển, mẹ là một điển hình của bà chủ gia đình, mỗi ngày đều không ngừng thay đổi cách ăn mặc cho cô.
Tuổi cô còn nhỏ nhưng đã phân biệt được hàng hiệu. . . . . .
Về sau, cái gì cũng bị mất, cô từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, đừng nói hàng hiệu , ngay cả trang phục hỏng rồi cũng phải mặc lại.
Cô đã trải qua chín năm như vậy, thói quen, thật sự đã muốn thành thói quen .
"Cô không phải thích đám người xa xỉ sao?" Lệ Tước Phong phản đối, "Không cần ở trước mặt tôi giả bộ."
Như thế nào liền nhận định là cô giả bộ?
Cố Tiểu Ngải nhìn gương mặt anh tuấn biểu cảm của hắn, lời của hắn rõ ràng là cố ý.
Đúng vậy, cô ở trong mắt của hắn không phải là vì hư vinh tiền tài bán đứng chính mình sao.
Không cùng hắn tranh chấp, đem lời nói ác độc ép chính mình nuốt vào, Cố Tiểu Ngải xoay người đi ra ngoài.
Đến khách sạn, thấy chỗ đặt trước không phải ghế sô pha cũng không gần cửa sổ, Lệ Tước Phong sắc mặt thật không tốt, "Cô đặt trước khi nào ?"
. . . . . . Cô mới vừa đặt chỗ , có người bố trí sẽ không sai lầm rồi.
Cố Tiểu Ngải nói thầm trong lòng, trên mặt lộ ra hoà nhã tươi cười, tay kéo khuỷu tay hắn, "Đến thì cũng đã đến rồi, đi thôi."
Tầng một của khách sạn này là nhà hàng Pháp, tầng hai cho tình nhân, ở một góc tối, một người thổi Saxo thực tao nhã.
Cố Tiểu Ngải cùng Lệ Tước Phong ngồi xuống, nhân viên phục vụ rượu đỏ trước.
Ngồi đối mặt nhau, ánh sáng nến làm nổi bật mặt hai người.
Ánh mắt Lệ Tước Phong từ đầu đến cuối dừng ở trên người cô, con ngươi rất sắc, "Một hồi đi theo tôi."
"Vâng." Cố Tiểu Ngải xả ra một chút tươi cười, bỗng nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, lần đầu tiên ăn tối dưới nến, đối tượng lại là Lệ Tước Phong.
Công tâm mà nói, Lệ Tước Phong diện mạo không kém, thậm chí là một nam nhân tốt, dáng người cao lớn, hình dáng không thể soi mói, hai mắt mê người, mũi cao, môi khêu gợi. . . . . .
"Lệ tổng." Giọng nói nũng nịu trong phòng ăn im lặng vang lên.
Cố Tiểu Ngải nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy một phụ nữ dáng người cao gầy đầy đặn cùng một nam nhân mặc tây trang đi tới, người phụ nữ tiến lên liền ngồi ở ghế Lệ Tước Phong nhiệt tình ôm hắn.
Nữ nhân này Cố Tiểu Ngải muốn không biết cũng khó, trước mắt là ngôi sao điện ảnh và ca sĩ quốc tế Tô Hiên Hiên, mà nam nhân chính là người chồng đại gia thứ hai của cô Trần Quang, hôn sự của hai người lúc trước được làm cao điệu lên rất nhiều.
"Thật khéo được gặp Lệ tổng trong này, không ngại hai vợ chồng tôi ngồi cùng chứ?" Tô Hiên Hiên rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.
Trần Quang có chút cung kính hướng Lệ Tước Phong nói, "Lệ tổng, không khích khí."
"Trần thiếu gia, mời ngồi." Lệ Tước Phong bưng ly rượu đỏ nhấp một ngụm, tầm mắt u ám nhìn về phía Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải không rõ hắn muốn truyền thông điệp gì, cũng không muốn hiểu, đơn giản cứ thế cúi đầu bít tết. . . . . .
Tô Hiên Hiên mặc một chiếc váy thấp ngực màu tím, bộ ngực trắng tuyết như ẩn như hiện, miêu tả sinh động, làm tôn lên vẻ hấp dẫn của cô rất nhiều.
Một bữa cơm, Tô Hiên Hiên không ngừng hỏi thăm Lệ Tước Phong chuyện phim ảnh, lại dốc sứcgợi ý hợp tác với chồng cô. . . . . .