Vì sao lại thành ra như vậy.
Cô không muốn ba một mình trong tù chín năm qua, ra khỏi tù vẫn ở một mình.....
Ba.....
Ba......
"Phanh ——"
Tiếng cửa bị đá văng ra.
Có người tới cứu cô sao?
Trong đầu Cố Tiểu Ngải một mảnh tối đen, rất muốn mở mắt ra lại phát hiện căn bản không mở ra được, ngay cả khí lực mở mắt ra cũng bị mất......
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên ở bên tai cô.
Giây tiếp theo, Cố Tiểu Ngải cảm giác được thân thể đóng băng của mình bị người khác ôm lấy, một khí cực nóng nhanh chóng làm cô ấm áp.
Có phải cô có thể sống sót hay không?
"Đừng ngủ! Mở mắt ra! Cố Tiểu Ngải! Mở mắt ra cho tôi!"
Giọng cường thế bá đạo ở bên tai cô một lần lại một lần vang lên, giống như là một chuỗi âm thanh chồng chéo.
Cố Tiểu Ngải nghe được thực gian nan.
Là Lệ Tước Phong sao?
"Cố Tiểu Ngải! Con mẹ nó, cô dám ngủ tôi sẽ đánh chết cô!"
Cố Tiểu Ngải rất muốn nghe lời mở mắt ra, nhưng mí mắt nặng trĩu căn bản mở không được, thân thể cô rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ mà thôi.
Cho dù nói gì đi nữa thì Cố Tiểu Ngải cũng căn bản bất động.
Trên người cô đã không còn một chút khí lực nào.
Rất nhanh, một đôi môi cực nóng kề vào môi lạnh như băng của cô, suy nghĩ của Cố Tiểu Ngải hoàn toàn tan rã, ngất đi ở trong ngực của hắn.
Chết tiệt......
Trăm ngàn lần không được xảy ra chuyện gì.
*************************
Cố Tiểu Ngải có một giấc mộng rất dài, trong mộng cô đi qua một con đường tối đen như mực, phía cuối có ánh hào quang, không biết vì sao, cô rất muốn đi đến nơi có ánh sáng đó.
Cô liều mạng chạy, chạy đến sức cùng lực kiệt, nhưng ánh sáng kia...... Vẫn là cách cô rất xa, rất xa.
Cô mệt mỏi nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không tìm được lối ra......
Cô rất muốn hô to, nhưng cô biết sẽ không có người tới mang cô đi, cô chỉ có thể dựa vào chính mình......
"Ngải Ngải? Ngải Ngải?"
Bỗng nhiên có người ở bên tai cô kêu tên của cô.
Là có người tới cứu cô sao? Thật không......
"Ngải Ngải? Ngải Ngải?"
Tiếng gọi bên tai càng ngày càng rõ ràng, con đường tối đen trước mắt từ từ biến mất, Cố Tiểu Ngải đau đầu muốn nứt ra mở to mắt, mặt anh tuấn của Sở Thế Tu lo lắng lọt vào tầm mắt.
Mi anh nhíu cùng một chỗ, lo lắng nhìn cô, chợt chuyển thành vui sướng, "Ngải Ngải, tỉnh rồi sao? Có phải gặp ác mộng hay không? Em luôn luôn đổ mồ hôi."
"A Tu......"
Suy nghĩ lập tức bừng tỉnh lại.
Lúc trong phòng thay quần áo, khí lạnh không ngừng tràn vào...... Thân thể của cô càng ngày càng lạnh......
Cố Tiểu Ngải kích động ngồi dậy nhào vào trong lòng Sở Thế Tu, tâm còn sợ hãi, "Em còn tưởng rằng em chết rồi......"
"Không có việc gì, không có việc gì." Giọng nói Sở Thế Tu dịu dàng lộ ra đau lòng, trấn an ôm lấy cô, tay vỗ nhẹ lưng của cô.
"Em rất sợ." Cố Tiểu Ngải nhớ tới cảm giác thân thể mình từ từ đóng băng, giọng nói lại bắt đầu run run, thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
"Anh sẽ không để cho em có việc gì nữa."
Lúc này, Cố Tiểu Ngải mới chú ý tới mình ở trong phòng bệnh, trên người mặc trang phục bệnh nhân, trên tay cắm truyền dịch, điều hòa điều chỉnh độ ấm thật sự ấm áp......
Không có một chút lạnh nào.
Sở Thế Tu bỗng nhiên buông cô ra, quay sang một bên nhìn qua.
Cố Tiểu Ngải theo tầm mắt của anh nhìn qua, Lệ Tước Phong đứng ở cửa lạnh lùng nhìn bọn họ, cảm xúc trong mắt không rõ, mặt anh tuấn trở nên cứng ngắt.
Cố Tiểu Ngải ngây người.
Tâm không hiểu rung động.
Lệ Tước Phong lạnh nhạt nhìn cô liếc mắt một cái, xoay người rời đi.
Hoàn toàn không giống như là tính cách táo bạo của hắn...... Không có đánh người, không có mắng chửi người......
Hắn chỉ là có tầm mắt lạnh lẽo liếc qua trên người cô rồi tránh ra.
Nói cái gì đều không có nói......
Đầu lại đau lên, Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên nhớ đến một phút sinh tử kia, có người bế cô lên......
Có người ở bên tai cô uy hiếp cô không được ngủ...... Ôm chặt cô, tay xoa xoa trên cánh tay lạnh như băng của cô......
Cho dù lúc ấy cô đã muốn đông lạnh không còn nghe rõ ràng đi chăng nữa. Nhưng khẩu khí cực kì bá đạo này, cô lại quá quen thuộc, muốn quên cũng quên không được.
"Là Lệ Tước Phong đã cứu em đúng không?" Cố Tiểu Ngải nhìn ngoài cửa trống không hỏi Sở Thế Tu.
"Ừ." Sở Thế Tu gật gật đầu, đáy mắt có chút đố kỵ.
......
Lúc ở khách sạn Hoàng gia.
Một đám đông bạn học đang chơi bóng bàn, phi tiêu, bỗng nhiên có người xông tới kêu phòng thay quần áo nữ xảy ra chuyện......
Lúc anh đi theo các bạn học cùng đi qua, chỉ thấy Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đông cứng đi ra.
Lệ Tước Phong lấy khăn tắm quấn ngang Cố Tiểu Ngải ôm lại, mà môi hắn kề vào môi Cố Tiểu Ngải, truyền ấm áp cho cô......
Một màn này tập kích tầm mắt Sở Thế Tu.
Mọi người xôn xao, người người đều nhìn về phía hắn......
"Để Ngải Ngải cho tôi!"
Anh biết đây không phải là lúc ghen, cởi tây trang phủ trên người Cố Tiểu Ngải, tay tiếp nhận cô, Lệ Tước Phong ôm cô lui từng bước ra sau.
"Họ Sở kia, chờ ngươi tới cứu thì cô ấy đã sớm chết rồi!"
Ánh mắt Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn anh, giọng điệu mang theo châm biếm, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía đám bạn học kia, "Hôm nay, ai tham gia làm chuyện này, một người tôi cũng không buông tha!"
Nói xong, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải vào phòng khách ấm áp.
Sở Thế Tu nhìn hắn đang muốn đem Cố Tiểu Ngải bỏ tới trên sô pha, tay cô lại nắm chặt lấy vạt áo của hắn, giống như đã đông cứng lại, không chịu buông tay.
Lệ Tước Phong tiếp tục ôm cô vào trong ngực......
Lần đầu tiên, Sở Thế Tu cảm giác được thua một bàn trông thấy trước mặt người đàn ông này, không quan hệ quyền thế cùng tiền tài......
Chỉ là thua một trần rồi.
......
Thực là Lệ Tước Phong cứu cô sao?
Đầu Cố Tiểu Ngải có chút trống rỗng, không muốn truyền dịch nữa, tay Sở Thế Tu chụp lên mu bàn tay trắng nõn của cô, như là biết cô muốn làm cái gì, dịu dàng nói, "Anh đã giúp em cảm ơn hắn rồi."
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía Sở Thế Tu, trong mắt của anh thực dịu dàng, lại mang theo một loại cố chấp, giống như nói với cô em đừng đi......
Cố Tiểu Ngải có chút hoảng loạn.
Đúng, bây giờ cô là bạn gái Sở Thế Tu.
Cô phải có lập trường của mình.
Sở Thế Tu có thể đại diện cô đi cảm ơn, huống hồ Lệ Tước Phong vẫn là chủ trước của cô, nhất định phải phân rõ giới hạn......
Nhớ lại lúc nãy Lệ Tước Phong giữ im lặng xoay người rời đi, Cố Tiểu Ngải cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Thật sự không giống hắn.
Hắn hẳn là phải rống to đại náo, hét lớn ầm ỹ, càng nóng càng thích đánh đá người khác......
Hắn biến thành như vậy từ khi nào chứ?
Không có rút kim truyền dịch ra nữa, Cố Tiểu Ngải ngồi lại trên giường bệnh, Sở Thế Tu giúp cô dựng thẳng gối lên, giúp đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường.
"Thực xin lỗi." Sở Thế Tu ngồi ở bên giường bệnh của cô áy náy nhìn cô, "Nếu không phải anh kiên trì cho em tham gia buổi tụ họp bạn bè, sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Theo cảnh sát điều tra, khí lạnh trong phòng thay quần áo đủ để đông chết một người trong vòng 10 phút.
May mắn, phòng thay quần áo còn có điều hòa tích hợp hệ thống sưởi hơi, cô còn đập bể cửa sổ, kéo dài một chút thời gian.
Anh không dám tưởng tượng, nếu Ngải Ngải thực sự bị đông chết ở trước mặt anh, anh sẽ như thế nào......
Anh không thể mất đi cô.
Tuyệt đối không thể.
"Anh chỉ muốn em vui vẻ mà thôi, muốn cho các bạn đều chúc phúc chúng ta." Cố Tiểu Ngải xả ra một chút tươi cười nói, tay kéo tay Sở Thế Tu qua, "Em không trách anh, nếu như không có chuyện này thì em thật sự rất vui vẻ."
Chỉ là sau chuyện quá mức kinh tâm động địa này, cô thiếu chút nữa đã chết rồi.
"Ngải Ngải, em biết không?"
Sở Thế Tu cầm lấy tay cô, lòng bàn tay của anh rất nóng, nóng đến đổ mồ hôi, có thể thấy được anh khẩn trương, Sở Thế Tu nhìn chăm chú vào cô, một chữ một chữ nói, "Ngải Ngải, em không thể rời khỏi anh, anh không thể mất đi em."
Sở Thế Tu dịu dàng cùng thâm tình làm cho cô cảm động.
Cô biết anh thực khẩn trương...... thực sợ hãi......
"Không phải em đã không có việc gì rồi sao?" Cố Tiểu Ngải mỉm cười trái lại an ủi anh, "Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời, em sẽ có hạnh phúc cuối đời."
"Ta chỉ không chỉ là sinh mệnh rời đi."
"Cái gì?"
"Cho dù là chuyện gì, nguyên nhân gì...... em cũng đều không được rời khỏi anh." Sở Thế Tu cúi đầu hôn lên tay cô, môi khẽ run.
Cô vừa nghe đến Lệ Tước Phong cứu cô, đã muốn xuống giường đuổi theo......
Ngay cả thái độ cô không cần suy nghĩ cũng làm cho trong lòng anh sợ hãi.
"A Tu......" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn anh.
"Ngải Ngải, nếu mất đi em, anh sẽ chết." Sở Thế Tu hôn tay cô, ngước mắt lên nghiêm túc nhìn cô, giọng điệu lại cố chấp.