Mục lục
Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô làm sao có thể nhìn đến thân thể của Lệ Tước Phong chứ?

Không đúng, cô chỉ là thưởng thức ngoại hình của hắn thôi, cô làm sao có thể thay đổi được chứ, cho dù ở tòa soạn gặp qua nhiều ngôi sao đẹp trai, cô còn chưa nhìn đến.

Đây không phải là thay đổi.

Cô tuyệt đối sẽ không thay đổi đối với loại người như hắn!

Hắn đoạt lấy trong sạch cùng tôn nghiêm cả đời của cô.

Bản nhạc Piano Chopin lại sâu lắng, nghe mà ngực cô trở nên phiền muộn. . . . . .

Qua loa tắm rửa một cái, mặc áo tắm màu trắng rộng thùng thình vào, Cố Tiểu Ngải vừa dùng khăn mặt lau tóc vừa đi đến phòng chính, mới mở cửa chợt nghe giọng Lệ Tước Phong trầm thấp mà từ tính truyền đến.

"Lập tức gửi số liệu tiêu thụ của công ty bất động sản này đến đây. Trụ sở chính của Sở thị chuyển đến C thị không liên hệ gì đến chúng ta, tôi chỉ xem số liệu, đừng nói nguyên nhân với tôi. Tôi nhắc lại một câu, số liệu tiêu thụ sẽ xứng đáng với số tiền cho các người."

Cố Tiểu Ngải liếc mắt qua, chỉ thấy Lệ Tước Phong ngồi ở bàn làm việc đưa lưng về phía cô, trên Computer khách sạn trang bị mở ra tần số nhìn, trên màn ảnh là một phòng họp đầy người ngồi, những người đó nhìn chằm chằm màn hình chính càng không ngừng báo cáo .

Hắn trễ như vậy lại mở hội nghị trực tuyến?

Sẽ không phải là vì tới đón cô mới có thể chậm trễ chứ? Không có khả năng, hắn làm sao có thể sẽ vì cô mà chậm trễ việc họp.

Nói không chừng hắn thích họp buổi tối. . . . . .

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng chuẩn bị rời đi, trong Computer bỗng nhiên truyền đến một giọng nói phụ nữ, "Lệ tổng, ngài hôm nay còn hủy hội nghị trực tuyến với tập đoàn tài chính Âu Châu, Lệ lão rất tức giận, nên chăng ngài gửi một ảnh trước đây qua?"

Cố Tiểu Ngải không khỏi dừng bước lại.

Lệ Tước Phong dừng một chút, lập tức lạnh lùng thốt, "Không cần, ông chủ tập đoàn tài chính tôi không có hứng thú. Sắp xếp cho tôi họp với công ty điện ảnh và truyền hình, bảo họ mười phút sau họp."

"Vâng, Lệ tổng."

. . . . . .

Hắn thực vì cô hủy hội nghị?

Cố Tiểu Ngải nét mặt dại ra nhìn chằm chằm cánh cửa ánh vàng rực rỡ, cảm giác nói không nên lời, giống như thiếu hắn cái gì. . . . . .

Cô thà rằng hắn chính là một nam nhân tội ác tày trời. Cô còn có thể đương nhiên mà chán ghét hắn.

Đóng cửa lại, Cố Tiểu Ngải đi một mình đến phòng giải trí xa hoa.

Trong phòng giải trí trang hoàng xa hoa có thiết bị chạy bộ, phi tiêu, bàn bi da, karaoke, Piano, trên quầy rượu đầy đủ mọi thứ, đặt cùng nhau nhưng không có một chút cảm giác bị hòa vào nhau, bày biện ra một loại Tây Phương cổ điển.

Cố Tiểu Ngải nằm ở ghế mát xa nhìn chằm chằm trên màn hình TV, một chữ cũng không còn nghe vào, trong đầu tất cả đều là bóng lưng Lệ Tước Phong ngồi ở trước bàn làm việc chỉ huy . . . . . .

Cô không thể tưởng tượng ra hắn như vậy, làm cô không kịp thích ứng.

Thậm chí làm cho cô có loại nỗi lòng lo lắng bất an.

Lấy một chai rượu đỏ rót đầy ly, Cố Tiểu Ngải một hơi uống cạn sạch, vị ngọt ở trong miệng lan tràn ra.

Sau khi uống xong hai bình rượu đỏ, đầu Cố Tiểu Ngải đã có chút hỗn loạn, đi bộ không xong ngã ngồi ở trước Piano, từng phím Piano trắng đen rõ ràng làm cho cô ngây người.

Piano, cô đã chín năm không chạm qua bất cứ nhạc cụ gì .

Đưa bàn tay chính mình ra, tay cô đã từng giúp mợ hết thảy mọi việc, khiêng gạo, xào rau bị dầu mỡ bắn tung tóe không chỉ một lần, vì chụp ảnh tin tức có thể leo trèo, bấu víu ở trên cây ngẩn ngơ đến quá trưa, bàn tay bị thô ráp, đầy dấu vết loang lổ. . . . . .

Sớm đã không phải một đôi tay để đàn Piano .

"Như thế nào lại chạy tới đây?" Giọng nói Lệ Tước Phong bỗng dưng truyền đến.

Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong mặc áo tắm dài nghiêng dựa vào cửa, trong tầm mắt mơ màng là thân hình cao to của hắn.

"Anh không phải đang họp sao?" Cô thực thức thời trốn đi ra, để tránh nghe được cái gì cơ mật.

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt ửng hồng của cô, liếc mắt hai cái vỏ chai rượu trên Piano, giọng nói thản nhiên nghe không ra vui hay giận, "Uống rượu sao?"

"Vâng." Cố Tiểu Ngải nặng nề mà gật đầu, giống như đứa nhỏ lộ ra nụ cười thật tươi, "Anh có muốn uống một ly không?"

Nói xong cô liền đi lấy cái ly, tầm mắt nhoáng lên một cái, tay bắt khoảng không, cái ly rớt xuống bể tan nát.

Nha đầu kia say đến nổi choáng váng sao?

Lệ Tước Phong liếc mắt thấy tóc dài của cô ướt sũng, đáy mắt lạnh lùng, xoay người rời đi.

"Này. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhìn bóng lưng hắn rời đi, không phải chỉ là làm bể một cái ly thôi sao, lại mất hứng cái gì a. . . . . . Cô nhặt lên không được sao.

Hắn ghét bỏ cô không có tố chất.

Nhưng là, cô Cố Tiểu Ngải. . . . . . Chín năm trước cũng là người được giáo dục tốt mà!

Thân mình lảo đảo ngồi xổm xuống đi nhặt các mảnh ly vỡ, cảm giác say ập đến, trước mắt hoảng loạn, mảnh ly vỡ nhoáng lên một cái hóa thành ba cái.

Tay bị một mảnh ly nhọn đâm thẳng vào đầu ngón tay, đau đến độ cô kêu to lên, "A. . . . . ."

Máu từ đầu ngón tay chảy ra.

Tay đứt ruột xót, toàn tâm đau.

"Cô lại làm sao? !" tiếng hô Lệ Tước Phong tức giận truyền đến, "Cố Tiểu Ngải, cô buông tay ra cho tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK