Thấy hắn đứng ở trước gương to tây trang thẳng thớm, nàng nghĩ tới một từ: cầm thú.
Âm thanh tin nhắn di động truyền đến, Cố Tiểu Ngải cố hết sức đi đến đầu giường cầm lấy di động đọc tin nhắn, là của cậu, kích động nói thẳng Quan Nana cùng Hàn Tinh ela bên kia đều rút đơn kiện .
"Phanh ——"
Một túi văn kiện ném trên chăn.
"Có tôi phía sau, tin tức này tùy tiện phát." Lệ Tước Phong liếc mắt cô một cái, ánh mắt khinh thường mà lãnh khốc, "Nhân tiện giữ thân phận cho tốt, về sau tùy ý đến, đừng chọc tôi."
Nói xong, Lệ Tước Phong đi ra cửa, chỉ để lại một phòng hoan ái hơi thở tình dục.
Cố Tiểu Ngải yên lặng mở ra túi văn kiện, là một ngôi sao mướn phòng khách sạn, lại là một đoạn có thể khiến cho oanh động, nhưng vì sao, cô lại một chút hưng phấn đều không có . . . . . .
Bản thân cô đã muốn thành một vụ tai tiếng gièm pha lớn nhất rồi.
Gương mặt dịu dàng của Sở Thế Tu hiện lên ở trước mắt, tâm bị đau, Cố Tiểu Ngải lau nước mắt trên mặt, lần nữa tự nói với mình đừng suy nghĩ. . . . . .
Đừng nghĩ tới những việc tốt đẹp, cô. . . . . . cảm thấy chính mình sống cũng không sống nổi nữa rồi
*************************
Bởi vì Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải lại một lần đi làm muộn, cậu còn tưởng rằng cô đi chạy theo tin đặc biệt ngôi sao mướn phòng khác sạn, vui tươi hớn hở nửa câu chỉ trích cũng không có, còn trước mặt các đồng nghiệp khen một phen.
Cậu của cô, thật ra đối với cô rất tốt, nên cũng không phản đối.
Lần đầu khi nhà cô phá sản, không có cậu chiếu cố, cô không biết mình lưu lạc thành cái bộ dáng gì, cho nên báo đáp cậu không có sai, Cố Tiểu Ngải cùng chính mình nói.
"Oa, diện mạo này. . . . . . Không thua một ngôi sao a."
"Không phải nói Sở thị đem tổng bộ chuyển đến C thị chúng ta sao, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp được đó."
"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới, loại công tử này nếu không thích minh tinh thì cũng chính là có hôn ước, cô được sao? !"
. . . . . .
Các nữ đồng nghiệp líu ríu truyền đến tiếng thảo luận, Cố Tiểu Ngải thản nhiên liếc mắt một cái, liền đã thấy tạp chí tài chính và kinh tế trên tay các cô, trên mặt bìa là một người nam nhân tuổi còn trẻ thân mặc tây trang.
Là Sở Thế Tu.
Nguyên nhân là tổng bộ công ty Sở thị chuyển đến C thị, khó trách hắn xuất hiện ở Hạ Chi Dạ.
Đã chín năm rồi, hắn đã sớm quên cô rồi chứ? Không nhớ sẽ tốt hơn. . . . . .
Cô bây giờ. . . . . . Dơ bẩn ngay cả chính cô cũng cảm thấy thẹn.
Nói không nên lời phiền ý trong tâm, Cố Tiểu Ngải đối với tin tức phòng chiếu ngôi sao cái gì suy nghĩ đều không có, một chữ đều nghẹn không được, thẳng đến buổi tối mới miễn cưỡng mà lấy ra đem viết bản thảo.
Các đồng nghiệp trong toà soạn báo bao gồm cả cậu cũng đã rời khỏi, Cố Tiểu Ngải định về nhà, chuông điện thoại di động vang lên, trên màn ảnh hiển thị danh hiệu độc nàng đặt cho Lệ Tước Phong: Bạo quân.
"Này, tôi là Cố Tiểu Ngải." Cố Tiểu Ngải đón nhận điện thoại thản nhiên nói.
"Ở đâu?" Âm thanh của Lệ Tước Phong không có độ ấm trong di động truyền đến, không đợi nàng trả lời, lại nói, "Tới nhà của tôi."
Dứt lời, điện thoại đã bị lưu loát cắt đứt .
Nghe âm thanh bên trong truyền đến "Tút —— Tút ——", Cố Tiểu Ngải cơ hồ muốn đập điện thoại di động.
Ở trong mắt của hắn, nàng là không có quyền gì cả, giống như nàng chính là tùy thời tùy chỗ chờ hắn triệu hồi.
Vô lại!
Mắng một tiếng, Cố Tiểu Ngải chống mỏi mệt đánh xe đến Thiển Thủy Loan.
"Cố tiểu thư đã đến, Lệ tiên sinh đang dùng bữa tối." Người làm mở cửa theo phong cách châu Âu trong biệt thự, dẫn nàng đi đến nhà ăn.
Lệ Tước Phong áo mũ chỉnh tề ngồi ở trước bàn ăn, ngay cả mắt cũng không nâng lên một chút, tiếng nói trầm thấp, "Đi làm đường dấm chua cá."
". . . . . ."
Cố Tiểu Ngải không nói gì đứng ở cửa nhà ăn đèn đuốc sáng trưng, muốn cho mình một cái tát để thức tỉnh, không có việc gì lại đề cập đường dấm chua cá, cư nhiên lão ông này còn nhớ đến .
Thấy cô chậm chạp không hề động, Lệ Tước Phong nâng lên mắt âm lãnh nhìn về phía cô, "Còn không đi?"
Đi, nàng đi.
Hắn là chúa cô không thể trêu vào, chẳng lẽ còn muốn ăn cái tát sao.
Cố Tiểu Ngải bỏ lại túi tùy thân, xoay người đi vào phòng bếp. Phòng bếp trong biệt thự Lệ gia bố trí sa hoa, đồ bếp cũng đều hiện ra một loại cấp bậc.
Dùng nước lạnh rửa mặt xua tan đi cơn buồn ngủ, Cố Tiểu Ngải mang tạp dề vào, thuần thục đem cá đánh mạnh vẩy, sau lại bắt đầu nướng cá để khử mùi tanh. . . . . .
Đường dấm chua cá là nàng giỏi nhất, là Sở Thế Tu dạy cho nàng.
Cô thích ăn nhất đường dấm chua cá theo hương vị của nhà hàng Điềm Điềm, Sở Thế Tu học được làm riêng cho cô ăn, còn dạy cho cô, cô lúc ấy như thế nào đều không muốn học, chán ghét mùi cá chán ghét xuống bếp. . . . . .
Sau này cô hai bàn tay trắng thì ngay cả làm cá đều thuần thục cực kỳ, chớ nói chi là cá nướng.
"Phanh ——"
Một chuỗi chìa khóa bị ném trên bàn bên cạnh mình.
Cố Tiểu Ngải quay đầu, Lệ Tước Phong khoanh cánh tay đứng ở cửa phòng bếp ung dung nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt bá đạo không được xía vào, "Về sau buổi tối đều tự giác tới đây."