Giọng nói từ tính mà lạnh lùng truyền đến, ngang ngạnh cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc từ trên giường đứng lên, thân hình cao to của Lệ Tước Phong nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng giam, tóc ngắn hơi hỗn độn, sắc mặt khó coi, một đôi mắt âm lãnh đánh giá cô từ trên xuống dưới, biến hoá kỳ lạ ánh lửa càng ngày càng đậm.
Giây tiếp theo.
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong một quyền đánh trên cửa phòng giam.
Cô hiện tại chật vật giống như kẻ lang thang, ánh mắt sưng đỏ, khéo léo trên mặt không có một tia hồng hào, váy nhũ vàng cúp ngực dính loang lổ vết máu, một đôi giày cao gót vứt trên mặt đất.
Cả người lạnh rung lui đứng, không hiểu là sợ hãi hay là lạnh .
Trong trí nhớ năm đó cô mặc váy công chúa trắng, tư thái thiên kim cao cao tại thượng . . . . . . Cùng nữ nhân trước mắt căn bản không giống chút nào!
Nếu như không phải do hắn nhịn không được nhận cuộc gọi thứ năm của cô, nghe được bên trong có người kêu giam trong phòng giam, hắn thật đúng là không biết nữ nhân của hắn lại bị ra nông nổi như thế này !
Tốt lắm.
Cố Tiểu Ngải lại khiến cho tư cách đàn ông đàn ông của hắn bị chế nhạo.
Cả người cô bị đả thương tựa như cười nhạo hắn, hắn ngay cả nữ nhân của mình lại không che chở được.
Nhìn sắc mặt Lệ Tước Phong lạnh lùng, Cố Tiểu Ngải lại lần nữa đưa tay xoa xoa mặt, xoay người xách giày cao gót lên đi ra ngoài.
Lắp bắp trước mặt nam nhân cao lớn, Cố Tiểu Ngải trong mắt có cảm kích, "Anh tới đón tôi sao?"
Hắn vốn là tên nam nhân cô rất ghét.
Lại nhiều lần cứu cô. . . . . . cũng là hắn.
Nói không có cảm động, là giả .
"Bằng không tôi tới uống trà sao?" Lệ Tước Phong liếc cô lạnh lùng thốt, tràn ngập trào phúng, "Cố Tiểu Ngải, cô thật khó xem."
". . . . . ."
Hắn luôn luôn có thể đem nỗi cảm động của cô phá hủy đi.
Nói chuyện vĩnh viễn sẽ không êm tai.
"Đi thôi." Cố Tiểu Ngải gian nan xả ra một chút tươi cười, lướt qua hắn đi ra hành lang hẹp.
Đèn trên đầu nhoáng lên một cái, trời đất đảo lộn, người đã bị Lệ Tước Phong khiêng đến trên vai, một nữ cảnh sát kế bên mở to mắt.
. . . . . .
"Buông tôi xuống." Cố Tiểu Ngải đổi chiều ở trên vai hắn, có chút quẫn bách giãy dụa, nam nhân này ở cục cảnh sát như thế nào cũng kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
"Cô cử động nữa tôi ở trong này cường bạo cô." Thanh âm của hắn vô tình lạnh như băng, nghe không ra thiệt giả.
". . . . . ."
Nam nhân này thú dục thật sự là tùy thời tùy chỗ đều có thể bị kích động.
*************************
Cố Tiểu Ngải không dám cử động nữa, ngoan ngoãn tùy ý hắn khiêng đến phòng trực ban lúc nãy, chưa tiến vào cô liền nhìn đến bên ngoài một loạt xe ngừng lại, đèn xe chiếu rọi, rất có khí thế.
"Cục trưởng, tôi thật không biết vị tiểu thư kia là bạn gái Lệ tiên sinh. . . . . ."
"Cục trưởng, chúng tôi sai lầm rồi, Dư Đàn là người của Sở gia, chúng tôi chẳng qua chỉ nể nang mặt mũi thôi. . . . . ."
. . . . . .
Bị Lệ Tước Phong khiêng vào phòng trực ban, chỉ thấy trong phòng nho nhỏ ngồi đầy vài cảnh sát mặc quan phục, đầy nam nhân vẻ mặt bóng loáng.
Mà hai viên cảnh sát vừa rồi đang đứng ở trước một người đàn ông trung niên bụng phệ liên tục xin lỗi.
"Cục trưởng. . . . . . Chúng tôi thực sai lầm rồi, sai lầm rồi. . . . . ."
"Khụ. . . . . . không phải nhận sai với tôi, mà nhận sai với Lệ tổng!" Thấy Lệ Tước Phong tiến vào, cục trưởng mập mạp lập tức lớn tiếng quát hai viên cảnh sát.
"Ngồi đi." Lệ Tước Phong ngay cả mắt cũng không còn nâng một chút, chính là động tác cực khinh bỉ đem cô quăng lên trên sô pha ngồi xuống.
"Ôi, Lệ tổng đến đây, tiểu thư không có việc gì chứ. . . . . . Ngươi xem ngươi xem, tôi đây có mắt như mù mà."
"Như vậy đi, tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường, thế nào? Đừng đem việc này làm lớn chuyện."
. . . . . .
Người cục trưởng mập mạp cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Cố Tiểu Ngải liên tục xin lỗi.
"Ách. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải chưa từng được một quan cảnh sát lớn như vậy xin lỗi, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Lại nhìn Lệ Tước Phong một bên, sắc mặt lạnh lùng khó coi, thân thái cao ngạo như vậy căn bản không đem cái gì cục trưởng để vào mắt.
Chậc. . . . . . hóa ra hắn kiêu ngạo với cứ kẻ nào.
"Cái kia. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đang muốn nói quên đi, Lệ Tước Phong bỗng dưng cười lạnh mở miệng, "Đem phụ nữ của tôi đi giam rồi coi như xong sao?"
"Cái này. . . . . ." Cục trưởng chần chờ .
Lệ Tước Phong lạnh lùng nâng mắt lên hướng một người vệ sĩ ở cửa liếc liếc mắt một cái.
Cửa phòng trực ban lập tức bị đóng lại, một vệ sĩ lại chóng tắt đi thiết bị camera trong phòng trực ban.
Cục trưởng thấy thế biết điều đứng qua một bên.
Cố Tiểu Ngải còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Lệ Tước Phong bỗng nhiên bước lao ra xa, chân tàn nhẫn đá ngã một viên cảnh sát, kéo áo khoác một viên cảnh sát khác, đánh vào mặt anh ta.
Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, không ngờ hắn lại ở cục cảnh sát đánh cảnh sát?
Hai viên cảnh sát cũng hoàn toàn không dám đánh lại, bị hắn đánh như vậy cũng không dám hé răng.
"Sở gia quỷ quái gì? Dám giam người của tôi , sao hả?"