Đến cuối cùng, Lệ Tước Phong hình thành thói quen tắm nước lạnh mỗi đêm......
Ban đêm, Cố Tiểu Ngải nằm ngủ bên cạnh Lệ Tước Phong, mơ mơ màng màng nghe được Lệ Tước Phong cố ý đè thấp giọng nói mình ở trên đỉnh đầu của cô vang lên, "Về sau chuyện này đừng đến phiền tôi nữa!"
......
Hơn nửa đêm ai gọi điện thoại cho hắn?
Cố Tiểu Ngải vuốt vuốt ánh mắt nhập nhèm, từ trong lòng ngực của hắn ngẩng đầu nhìn lên. Trong bóng đêm, chỉ có ngọn đèn của di động chiếu lên mặt cực kỳ không kiên nhẫn của Lệ Tước Phong.
Phát hiện cô đã tỉnh ngủ, mắt Lệ Tước Phong thâm u, nhanh chóng cúp điện thoại, tiếng nói còn mang theo tức giận, "Đánh thức cô sao?!"
"Ừ. Ai gọi điện thoại cho anh vậy?" Giọng nói Cố Tiểu Ngải mang theo mệt mỏi khàn khàn, lười nhác nằm quay về trong ngực của hắn.
"Không có gì." Lệ Tước Phong nói, bỗng dưng lại nói thêm một câu, "Công việc thôi."
Cố Tiểu Ngải không có lên tiếng, muốn tiếp tục ngủ.
"Tách ——"
Đèn bàn bỗng nhiên được mở lên, hé ra một chút ánh sáng mờ nhạt.
Cố Tiểu Ngải bị ánh sáng làm chói mắt, không khỏi giơ tay lên che ánh mắt lại, tại sao lại đột nhiên bật đèn chứ?!
Bả vai bị vỗ vỗ, Lệ Tước Phong ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Đi rửa mặt đi."
"Rửa mặt?" Cố Tiểu Ngải vẫn còn trong cơn buồn ngủ, hơn nửa đêm rửa mặt làm cái gì?
"Đúng, đi rửa mặt đi, tôi đói bụng, đi xuống dưới nấu mì cho tôi ăn." Lệ Tước Phong vỗ vỗ vào bên mặt của cô nói.
"Lệ Tước Phong, anh bắt một phụ nữ có thai nửa đêm phải xuống giường nấu mì cho anh ăn sao?" Cố Tiểu Ngải nhăn mặt nhíu mi, thật mệt mỏi với hắn mà.
Trong bụng của cô còn có con của hắn...... Hắn lại bắt cô nửa đêm đi xuống bếp.
"Đúng, tôi đói bụng rồi." Lệ Tước Phong nói như đúng lý hợp tình vậy, hoàn toàn không biết yêu cầu của mình quá đáng.
"......"
Cố Tiểu Ngải oán giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, cũng không thể nói thêm cái gì, có lẽ hắn đói bụng thật. Quên đi, đi qua đi lại một chút, cô cũng không mệt nhọc lắm.
Cố Tiểu Ngải ngáp dài xuống giường, đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh tóe lên mặt để giải cơn buồn ngủ, làm cho mình như không mệt rã rời.
Đi ra khỏi phòng tắm thì đèn trong phòng ngủ đã bị tắt rồi, chỉ còn lại một mảnh tối đen.
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, "Lệ Tước Phong, anh tắt đèn làm cái gì?"
Muốn cho một phụ nữ mang thai bị ngã sao?
Không có nghe được Lệ Tước Phong đáp lại, Cố Tiểu Ngải đành phải thật cẩn thận sờ soạng vách tường mở đèn lên.
"Xích ——"
Bỗng nhiên, một tiếng vang thật nhỏ vang lên trong màn đêm yên tĩnh.
Trong bóng đêm nhấp nhoáng một đốm lửa nhỏ, ngay sau đó pháo hoa màu vàng nở rộ lên, sáng rực trong đêm đen, phát ra từ phía ban công......
Bỗng dưng, đồng loạt các pháo hoa loại nhỏ được đốt lên, nở rộ lên, phát sáng toàn bộ ban công, hình ảnh Lệ Tước Phong cao to xuất hiện trong tầm mắt của cô, đứng ở trước pháo hoa nhìn cô.
Hóa ra, bắt cô xuống bếp chỉ là mượn cớ, muốn đốt pháo hoa cho cô xem mới là thật...... Người đàn ông này......
Cố Tiểu Ngải hiểu ý không nhịn được liền nở nụ cười, theo ánh sáng của pháo hoa đi ra ngoài, đẩy cửa sổ ra, một trận gió đập vào mặt, một áo khoác dài kiểu nam từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên người cô.
Lệ Tước Phong đứng ở trước mặt cô, dùng tay thắt dây áo trước bụng cô lại, tay trái vẫn có chút nan gian, hoàn toàn dùng sức của tay phải để tạo nút thắt.
Cố Tiểu Ngải không có ngăn cản, cúi đầu xuống nhìn chăm chú vào từng ngón tay của hắn, lẳng lặng hưởng thụ sự chăm sóc của hắn.
"Tại sao đột nhiên lại muốn bắn pháo hoa vậy?" Cố Tiểu Ngải mỉm cười hỏi, thấy trên ban công vẫn còn một đống pháo hoa loại cây gậy.
Bây giờ có rất ít người chơi pháo hoa loại này rồi.
"Không phải cô thích sao?!" Biết rõ còn cố hỏi, cô không thích thì hơn nửa đêm hắn lại chơi pháo hoa sao?! Có bệnh sao?!
Lệ Tước Phong kéo cô đến ban công, Cố Tiểu Ngải tiếp nhận hai cây pháo hoa, ánh mắt chớp chớp, "Lệ Tước Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Sao vậy?"
"Anh không được tức giận nha."
"......" Lệ Tước Phong trải một chiếc đệm êm ái ra trên mặt đất cho hai người, nghe vậy ngước mắt lên hồ nghi nhìn về phía cô, "Cố Tiểu Ngải, cô lại làm ra chuyện gì nữa vậy?!"
Chẳng lẽ cô cùng Sở Thế Tu lén gặp mặt sao?!
"Kỳ thật, tôi thích pháo hoa là vì...... lúc trước, đến ngày sinh nhật của Sở Thế Tu tôi đều đốt pháo hoa với anh ấy." Cố Tiểu Ngải nói một cách chậm rãi, nhìn chằm chằm sắc mặt Lệ Tước Phong.
Mẹ nó!
Quả nhiên lại là Sở Thế Tu!
Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi, "Vậy lần trước cô ở nhà trẻ là sao?!"
"Ngày đó là sinh nhật Sở Thế Tu...... Tôi vốn định chuẩn bị sinh nhật cho anh ấy." Cố Tiểu Ngải nhấp mím môi lần đầu tiên thành thật nói ra, "Sau đó, tôi nhìn thấy vợ chưa cưới của anh ấy đến nên rút lui......"
......
Chết tiệt, đêm đó hắn tự mình lái xe hơn ba tiếng đồng hồ mới đến được nhà trẻ đi đón cô, không ngờ là cô lại chuẩn bị sinh nhật cho Sở Thế Tu?!
Mẹ kiếp!
Hóa ra, ngày đó hắn bị coi thường như vậy!
Khó trách sau đó hắn bắn pháo hoa, cô hoàn toàn không cảm động gì cả!
Cô chỉ cảm động khi cùng Sở Thế Tu bắn pháo hoa! Không phải cùng hắn - Lệ Tước Phong!
Hô hấp Lệ Tước Phong cực kỳ nặng nề, trừng mắt nhìn cô ở trên ban công đốt pháo hoa nhất thời căm ghét vô cùng, xụ mặt lấy đi pháo hoa trong tay Cố Tiểu Ngải, hổn hển nói, "Không đốt nữa!"
Hơn nửa đêm đốt pháo hoa cái gì chứ!
Chỉ gợi lên kỷ niệm của cô với Sở Thế Tu thôi?! Hắn thật sự là dại dột không có thuốc nào cứu được mà!
"Lệ Tước Phong......" Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ, cô biết hắn sẽ tức giận, "Tôi nói cho anh biết chính là không muốn giấu diếm với anh cái gì nữa, chuyện này đã qua rồi."
"Cút...... Tránh ra!" Lệ Tước Phong đổi từ cút thành một từ mềm mỏng hơn một ít.
Cố Tiểu Ngải ngăn cửa vào lại, không cho Lệ Tước Phong vào nhà, Lệ Tước Phong tức giận trừng mắt nhìn cô.
"Anh đã tốn tâm tư đốt pháo hoa cho tôi xem, tôi thật sự cảm động, thật đấy." Cố Tiểu Ngải tiến lên kiễng chân, vươn hai tay ôm lấy cổ của hắn, giọng điệu mềm mỏng nói, "Đây là anh Lệ Tước Phong cho tôi lãng mạn, tôi biết."
Giọng nói cô dịu dàng mềm mỏng giống như một bàn tay nhỏ gãi trái tim của hắn vậy, vuốt ve cơn tức giận của hắn.
"Hừ." Lệ Tước Phong vẫn từ trong lỗ mũi hừ lạnh ra một tiếng, "Lần trước, bắn pháo hoa ở bệnh viện tại sao không thấy cô nói lãng mạn!"
Bây giờ lại mở miệng nói ngon nói ngọt.
Ai biết lúc bắn pháo hoa, cô có nghĩ đến Sở Thế Tu hay không chứ?!
Vừa nghĩ tới lần trước ở bệnh viện, bắn pháo hoa ở cả năm tòa nhà, Cố Tiểu Ngải nhịn không được muốn cười lên, "Lệ Tước Phong, lần đó không phải lãng mạn, đó là lãng phí."
"Không phải cô thích loại cuộc sống có tiền như vậy sao?!" Lệ Tước Phong không tin tưởng.
"Vì sao anh lại nghĩ tôi là người ham vật chất chứ?" Cố Tiểu Ngải kỳ quái nhìn hắn, buông tay ôm lấy cổ của hắn ra, "Đúng là tôi vì tiền mới làm tình phụ của anh, không có người nào không thích tiền cả, hơn nữa tôi rất muốn báo ân cho cậu. Nhưng cho tới bây giờ, tôi cũng không tôn trọng phô trương lãng phí."
Lệ Tước Phong luôn nghĩ lãng phí suy diễn thành lãng mạn.
Lướt qua hắn, Cố Tiểu Ngải cầm lấy pháo hoa trên ban công đốt lên, nhìn ánh sáng màu vàng trong đêm đen nở rộ lên, "Chỉ cần đốt một ít pháo hoa thôi, tôi cũng thấy đủ lãng mạn rồi."
Lãng mạn là chuyện của hai người, không cần toàn bộ thế giới nhìn thấy.
"Hừ." Lệ Tước Phong vẫn không tin hừ lạnh.
"Đừng nóng giận, đến đây đốt pháo hoa đi." Cố Tiểu Ngải một tay cầm pháo hoa, một tay kéo Lệ Tước Phong.
Trên mặt Lệ Tước Phong vẫn không có thần sắc gì hay ho, nhưng vẫn để cô kéo trở về, hai người ngồi vào tấm đệm do hắn chuẩn bị, dựa vào tường ban công ngồi đối mặt nhau.
Cố Tiểu Ngải vung cây pháo hoa trên tay, nhìn ánh sáng nở rộ lên trong đêm.....
Bỗng dưng, Cố Tiểu Ngải đặc biệt nghiêm túc nhìn Lệ Tước Phong đối diện nói, "Tôi thật sự...... Không thích phô trương lãng phí."
Phải nhấn mạnh lại một lần nữa.
Cô thích tiền, tiền có thể trợ giúp cô hoàn thành giấc mộng của mình, nhưng không đến mức ham của cải vật chất, không nên đốt pháo hoa ở năm tòa nhà mới cảm thấy đó là lãng mạn......
Cô không muốn để Lệ Tước Phong hiểu lầm cô.
Lệ Tước Phong không nói gì, cũng đốt một cây pháo hoa, sắc mặt khẽ biến thành u ám.
Thật lâu, Lệ Tước Phong bỗng nhiên nhỏ giọng nói, "Tôi chán ghét chụp ảnh một mình, là vì...... cho tới bây giờ tôi cũng chỉ có một mình."
Giọng điệu có chút cứng ngắc, như đang nói về một chuyện đáng xấu hổ vậy.
......
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn hắn, cô nghĩ...... đề tài này hắn sẽ không muốn nói ra.
Cho tới bây giờ cũng chỉ có một mình?
"Bên cạnh anh có rất nhiều người mà, bảo mẫu, các nữ giúp việc, tài xế, bạn học, trước kia...... còn có cỡ D, cỡ E này nọ......" Cố Tiểu Ngải dùng cây pháo hoa quơ quơ giữa không trung.
Hắn làm sao có thể một mình chứ?
Bên cạnh hắn vẫn có rất nhiều người.
Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, tức giận cực kỳ, "Cô lật lại chuyện cũ một lần nữa thử xem!"
"Không phải." Cố Tiểu Ngải giải thích, "Tôi chỉ muốn nói, bên cạnh anh cho tới bây giờ cũng không phải một mình."
"Cô vẫn cảm thấy cậu cô đối với cô tốt lắm sao, vậy cô xem gia đình của cậu cô như gia đình của mình sao?" Lệ Tước Phong trầm giọng hỏi lại.
Mắt Cố Tiểu Ngải lập tức ảm đạm......
Cô ở nhà cậu suốt chín năm, cậu cũng yêu thương cô, nhưng cô vĩnh viễn chỉ cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu.
Nếu không...... cô sẽ không muốn có một gia đình đến như vậy, cô vẫn cảm thấy chỉ đến khi ba ra tù, cô mới có một gia đình.
Bỗng nhiên trong lúc đó, cô đã hiểu Lệ Tước Phong.
Có một số người mặc dù vẫn có người bên cạnh...... cũng không tìm thấy lòng trung thành.
Bảo mẫu, các nữ giúp việc, tài xế, bạn học, trước kia...... còn có cỡ D, cỡ E này nọ...... Với hắn mà nói, chỉ là khách qua đường mà thôi.
Thật ra, Lệ Tước Phong...... vẫn cô đơn.
Về điểm này, giữa hắn và cô...... có lẽ giống nhau.
Bỏ cây pháo hoa xuống, Cố Tiểu Ngải đứng lên, đi đến trước mặt Lệ Tước Phong khom thân thể xuống, lấy cây pháo hoa trong tay hắn vứt bỏ, hạ người xuống ôm lấy hắn, vùi mặt vào trên vai của hắn, "Lệ Tước Phong, anh còn có tôi...... về sau tôi sẽ chụp ảnh chung với anh, được không?"
Cô trên cao nhìn xuống ôm lấy hắn che gió lạnh ban đêm......
Hai mắt Lệ Tước Phong rất sâu rất sâu, dùng tay kéo cô xuống, làm cho cô dựa lưng vào trong lòng ngực của hắn, tay ôm cô thật chặt, "Cố Tiểu Ngải, đừng quên những lời cô nói với tôi."
"Ừ, sẽ không." Cố Tiểu Ngải dựa lưng vào trong ngực ấm áp của hắn dùng sức gật gật đầu.
"Vậy cô mặc bộ đồ y tá chụp ảnh với tôi đi!" Lệ Tước Phong lập tức nói, trong tiếng nói khêu gợi lộ ra một chút hưng phấn.
"......"
Thật vất vả xây dựng ra bầu không khí lãng mạn, nháy mắt...... tan biến!
"Hay mặc bộ lính thủy cũng được!"
"Lệ Tước Phong, anh dám suy nghĩ không sạch sẽ trong đầu nữa xem?!" Hắn cũng biết phá hư bầu không khí quá đi mà.
"Vậy đồ thủy thủ nhé?!" Hắn có thể cho cô rất nhiều lựa chọn.
"Đi chết đi!" Cố Tiểu Ngải từ trong lòng ngực của hắn rời khỏi, nắm năm ngón tay lại đấm vào lồng ngực hắn một cái, "Lệ Tước Phong, anh thật không biết xấu hổ mà!"
Ngực hắn cũng quá rắn chắc, Cố Tiểu Ngải đánh một quyền vào nhưng hắn cũng không nhíu mày một chút nào cả, chỉ có tay cô đau mà thôi......
"Cố Tiểu Ngải, cô đang ngủ chung giường với con quỷ không có mặt sao?!" Lệ Tước Phong không chút sứt mẻ, nói hắn không biết xấu hổ? Hắn không có mặt cô cũng ngủ với hắn sao?!
"......" Cố Tiểu Ngải lại thúc tay vào hắn, "Hơn nửa đêm rồi, anh đừng nói những lời nói dọa người như vậy được không!"
Cái gì mà quỷ không mặt......
Cố Tiểu Ngải nghe được trên lưng nổi lên từng đợt lạnh ý......
"Là tự cô nói tôi không biết xấu hổ!" Tại sao cái cô này lại thích trả đũa như thế chứ?
"Anh biết rõ tôi không có ý đó mà!"
"Vậy cô muốn chụp ảnh với tôi sao? Đồng phục cảnh sát cũng được” Mắt Lệ Tước Phong tỏa sáng, hắn sưu tầm nhiều kiểu đồng phục mê hoặc lắm......
"......" Cố Tiểu Ngải tức giận lại thúc tay vào hắn, sau đó tay mình bị đau lại rút tay về, "Tôi đi ngủ đây! Mặc kệ anh! Dê xồm! Cầm thú! Lưu manh!"
"......"
Cố Tiểu Ngải tức giận đi vào phòng ngủ, mỗi một lần chút có lãng mạn ấm áp...... cam đoan, Lệ Tước Phong sẽ dùng những tư tưởng xấu xa của hắn phá tan bầu không khí!
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, đáy mắt đen như mực có chút cưng chìu, đứng lên xử lý đống pháo hoa trên ban công.
Pháo hoa nở rộ lên, làm sáng lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Cố Tiểu Ngải, đừng quên những lời cô đã nói, về sau phải chụp ảnh cùng với hắn......
Hắn không muốn chụp một mình nữa.
Hắn không muốn một mình....