Cố Tiểu Ngải cả kinh co rúm người lại, làm ra vẻ điềm tĩnh nói, "Lệ Tước Phong, tôi là vì tốt cho anh, hiện tại anh không thích hợp vận động mạnh!"
"Cố Tiểu Ngải! Cô đừng để cho tôi bắt được cô!"
Lệ Tước Phong rống to, tay bị còng lại vẫn hung hăng giãy dụa, giường bệnh rung động theo......
Hắn cứ dãy dụa như vậy thì dưỡng thương như thế nào được chứ?
Không phải hắn điên rồi chứ!
"Này! Anh còn lộn xộn nữa tôi sẽ gọi bác sĩ tiêm thuốc an thần cho anh đấy!" Cố Tiểu Ngải nhìn hắn động tác luống cuống ra tiếng uy hiếp.
"Cô dám!"
"Tôi dám đó!" Cố Tiểu Ngải lớn gan la lớn, làm bộ muốn đi ấn cái nút cấp cứu.
......
Hai mắt Lệ Tước Phong trừng cô, không giãy dụa còng tay nữa, từ trong cổ họng nói ra một câu, "Xem như cô lợi hại!"
"......" Tay Cố Tiểu Ngải rụt lại, thấy hắn nổi giận mặt cô buồn bực nói to, "Tôi là vì tốt cho anh thôi."
Không biết cảm kích còn như vậy nữa.
Hắn lại còn dùng ánh mắt giết người trừng cô.
"Cố Tiểu Ngải! Vậy tốt nhất là cô nên cầu nguyện thương thế của tôi đây vĩnh viễn sẽ không lành đi!"
"......"
"Chứ tôi mà khỏi rồi, trên người của cô nhất định sẽ bị thương!" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi nói.
"......"
Uy hiếp cô trắng trợn như vậy sao......
"Tôi đọc tiểu thuyết cho anh nghe." Cố Tiểu Ngải lấy ghế dựa bên giường nhanh chóng kéo ra xa một tí, tránh cho hắn lại gần, cầm lấy quyển tiểu thuyết tiếng Anh cố hết sức phiên dịch đọc ra.
Lệ Tước Phong trừng hai mắt nhìn cô, cũng không còn tức giận nữa.
Chờ hắn khỏi hẳn, xem hắn giáo huấn cô như thế nào.
Đến sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, trong phòng bệnh trang hoàng xa hoa, Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên ghế đọc sách với giọng mềm mại.
Lệ Tước Phong tựa vào đầu giường nghe, dần dần híp mắt lại ngủ.
Nhìn Lệ Tước Phong ngủ say, Cố Tiểu Ngải mới ngừng đọc lại, lẳng lặng nhìn chăm chú mặt hắn một hồi lâu......
Loại quan hệ này của bọn họ còn phải duy trì bao lâu nữa?
Cô có thể ở bên cạnh hắn...... chống đỡ được bao lâu?
*************************
Hôm sau, Lệ Tước Phong bảo lập tức phải trở về nước, bảo mẫu lại lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn Lệ Tước Phong ngồi ở trên giường bệnh, "Vết thương trên người của anh còn chưa tốt lắm, mới nằm vài ngày thế này."
"Tôi về nước có việc." Lệ Tước Phong mặc thêm một áo khoác dài bước xuống giường, tay cài nút áo lại, nét mặt khôi ngô tuấn tú, trầm giọng nói, "Cô cùng bảo mẫu về nước trước, tôi phải bay qua nước Đức thăm lão già kia."
......
Đúng rồi, ba hắn chính là bởi vì hắn năm năm không trở về mà đem hắn đánh cho gãy ba xương sườn.
Về nước có việc?
Về xử lý chuyện của Sở thị sao?
"Oh." Cố Tiểu Ngải thản nhiên gật gật đầu.
Lệ Tước Phong cố hết sức thắt caravat, có lẽ sợ động đến vết thương.
Cố Tiểu Ngải thấy thế đi tới kiễng chân đeo caravat cho hắn, Lệ Tước Phong nhìn cô thắm thiết, ngón tay thon dài nâng người của cô lên, "Cố Tiểu Ngải, tôi không ở bên cạnh cô thì cô phải thật ngoan ngoãn cho tôi."
Để chuyện cô dám còng tay hắn từ từ tính sổ với cô.
Nói xong, Lệ Tước Phong cúi đầu hôn cô, Cố Tiểu Ngải quay đầu né đi nụ hôn của hắn, vẻ mặt lặng lẽ nói, "Tôi còn chưa đủ ngoan ngoãn sao? Dù sao anh cũng không cần cho một đống người nhìn chằm chằm tôi?"
Trở về nước, tự do của cô chỉ là trong biệt thự Lệ gia mà thôi.
Con chim bị nhốt trong lồng, vỗ cánh vài lần cuối cùng cánh cũng bị thương, còn có thể vùng vẫy sao?
"Trốn cái gì." Lệ Tước Phong một tay kéo cô trở về, hôn lên môi của cô, lưỡi ở trên môi cô liếm liếm, dai dẳng mà triền miên.
"Lệ trước......" Bảo mẫu kéo hành lý đi vào nhìn thấy một màn này vội vàng lui trở ra.
Một nụ hôn dài giống như một thế kỷ.
Lệ Tước Phong ý vẫn còn chưa hết buông cô ra.
"Chừng nào thì anh về nước?" Cố Tiểu Ngải hỏi.
Lệ Tước Phong tà khí cười, "Cố Tiểu Ngải, nhanh như vậy đã bắt đầu nhớ tới tôi sao?"
"......"
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
Cố Tiểu Ngải không muốn cùng hắn bàn cãi vấn đề này, yên lặng xoay người đi, phía sau lập tức truyền đến tiếng nói từ tính của Lệ Tước Phong, "Đại khái là vài ngày, xem bị lão già kia giữ lại bao lâu."
"Ừ."
Cố Tiểu Ngải lặng lẽ xoay đầu đi, không nhiều phản ứng lắm, ngẫm lại lại xoay người lại nói, "Anh cẩn thận vết thương, đừng chống lại ba anh."
Cô là thật chưa thấy qua người cha nào lại đánh con trai đến nỗi như vậy cả.
Cũng không có người nào bị gãy ba cái xương sườn mà còn vui vẻ như vậy, mới nằm trên giường bệnh vài ngày đã đi lại rồi......
"Cố Tiểu Ngải, cô đang lo lắng cho tôi sao?" Lệ Tước Phong cười nhẹ, tay lại đem cô kéo ôm vào trong lòng, môi dán vào bên tai cô từng chữ từng chữ trầm thấp nói, "Cố Tiểu Ngải, thừa nhận yêu tôi lại khó khăn như vậy sao?"
Rõ ràng khẩn trương lo lắng cho hắn, ngoài miệng có chết cũng không nhận.
Thân thể của cô, lòng của cô căn bản toàn bộ thuộc về hắn......
Khó khăn.
Đương nhiên khó khăn.
Bởi vì cô không thương hắn, đây là chuyện khó khăn nhất.
Bị Lệ Tước Phong ôm, Cố Tiểu Ngải không có kháng cự, chỉ là thản nhiên nói, "Lệ Tước Phong, anh đừng yêu tôi là được rồi."
"Chết tiệt." Nghe vậy, Lệ Tước Phong sắc mặt nhìn không tốt lắm rủa nhỏ một tiếng, ở trên trán của cô nặng nề mà hôn xuống, "Ngoan ngoãn ở trong nước chờ tôi trở lại!"
Cô thật sự giống như một phi tử của đế vương......
Bác sĩ Joel, quản gia Angus cùng Lệ Tước Phong ở sân bay khác, bảo mẫu cùng cô ngồi trên máy bay tư nhân về nước.
Trên máy bay tư nhân, cơm rất phong phú và cao cấp, Cố Tiểu Ngải nhìn cảnh đẹp bên ngoài ý vui ăn chút cơm.
"Cố tiểu thư, đây là Lệ tiên sinh dặn tôi giao cho cô." Bảo mẫu ngồi đối diện với cô, đưa ra một quyển sổ bằng da, lớn bằng bàn tay, tinh xảo sa hoa.
Cố Tiểu Ngải đưa tay tiếp nhận, chỉ thấy ghi ngoài mặt bìa bốn chữ to ——
Quy tắc nhân tình.
Cố Tiểu Ngải có loại kích động muốn xé đi, nhớ lại lúc bị nhốt ở nhà trẻ.
......
"Cố Tiểu Ngải, cô phải nhớ quy tắc bổn phận nhân tình."
"Có quy tắc nhân tình nữa sao? Đưa cho tôi đọc."
"Sẽ cho cô."
......
Tên Lệ Tước Phong chết tiệt này lại còn làm cho cô《 Quy tắc nhân tình 》thật sao?
Đồ khó ưa!
"Cố tiểu thư, Lệ tiên sinh dặn tôi đem toàn bộ vui buồn của cậu ấy viết vào trong đó, cô có thể nhớ một chút." Bảo mẫu ngồi ở đối diện cười tủm tỉm nói.
......
Toàn bộ vui buồn của Lệ Tước Phong?