Mặt Cố Tiểu Ngải không chút thay đổi đứng lên, đi đến trước toa thức ăn uống một chút trà lúa mạch trước, hương vị thơm ngon ở trong miệng lan tràn ra, trong nháy mắt làm ấm áp toàn bộ dạ dày.
Mùi trà lúa mạch làm cho tâm tình của cô bị Lệ Tước Phong làm hỏng nhất thời tốt hơn rất nhiều......
"Loại mì trộn này ở Copenhagen rất được ưa chuộng." Quản gia Angus đứng ở trước toa thức ăn, vừa dùng tiếng Trung bập bẹ giải thích, vừa đem nước sốt tưới lên mặt rồi trộn lên, "Cố tiểu thư, mời dùng."
"Dạ. Cám ơn." Cố Tiểu Ngải mỉm cười bưng đĩa lên, dùng nĩa ghim lên và ăn vào miệng......
Loại mì trộn này mang hương vị chua chua ngọt ngọt, là một loại hương vị cô thích, sợi mì rất mềm, sau khi cắn vào lại rất thú vị.
Cố Tiểu Ngải ăn hai cái, tán thưởng nói, "Xác thực ăn thật ngon."
"Cố tiểu thư có thể nếm thử thịt nguội này, đây cũng là loại thức ăn bản xứ được ưa chuộng ở đây." Angus nâng lên một dĩa thịt nướng, thịt nguội thơm ngon nói.
"Đây là thịt gì?" Cố Tiểu Ngải có chút tò mò hỏi.
"Cố tiểu thư, đây là......"
......
"Lại đây cho tôi ăn nữa!" Người đàn ông nằm trên giường bệnh bị xem nhẹ bất mãn phát ra mệnh lệnh.
Hắn kêu cô dùng cơm, cô đặt toàn bộ tâm tư vào bàn ăn?! Muốn sao nữa chứ?
Cái tên này...... bị thương nằm ở bệnh viện cũng không thể yên lặng được.
Cố Tiểu Ngải trên tay còn bưng một dĩa mì trộn, nghe vậy đành phải đi đến trước giường bệnh, dùng nĩa ghim một miếng đưa đến bên miệng hắn.
Cô ngoan ngoãn nghe lời làm cho Lệ Tước Phong đắc ý nhíu mày, há mồm ăn.
Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong phun toàn bộ mì ra......
"Lệ Tước Phong!" Cố Tiểu Ngải tức giận, tên này rốt cuộc muốn như thế nào, cô nói không thương hắn, hắn liền giận dỗi náo loạn đến bây giờ.
Ngay cả ăn một bữa cơm cũng không yên nữa.
"Khó ăn chết đi!" Lệ Tước Phong nhíu mi khinh thường nói, lại nói thêm một câu, "So với cô làm còn khó ăn hơn!"
......
Cái gì gọi là so với cô làm còn khó ăn hơn?!
Hắn rốt cuộc là khen cô hay là đang tổn hại cô?!
Cố Tiểu Ngải kiên nhẫn bị hắn hoàn toàn phá hết, nghiêm mặt đem dĩa mì trộn bỏ lên tủ đầu giường, trừng mắt nhíu mày nhìn hắn, tức giận hỏi, "Vậy anh muốn ăn cái gì?"
"Mì sợi do cô làm."
"...... Anh không phải ngại khó ăn sao?"
"Mì này càng khó ăn hơn." Lệ Tước Phong làm một bộ dáng như là đương nhiên vậy, hoàn toàn không biết là lời của mình có mâu thuẫn gì, "Đi làm mì cho tôi ăn."
"Lệ Tước Phong!" Cố Tiểu Ngải bực tức.
"Là tôi, làm sao vậy?" Thấy cô tức giận đến trợn tròn mắt, ý cười bên môi Lệ Tước Phong càng ngày càng rõ ràng.
Ai kêu cô chỉ lo dùng cơm cũng không nhìn hắn một cái.
Cái cô này...... xứng đáng.
Không cho cô một chút giáo huấn cô lại không ngoan ngoãn.
"Không có gì! Tôi sẽ đi làm mì ngay bây giờ!"
Dù sao đi nữa thì cô cũng không cãi lại hắn, nhất là nghĩ tới hắn nằm ở đây sở dĩ là đều vì muốn chữa bệnh cho cô......
Trong lòng có một chút cảm giác áy náy......
Kỳ thật cô cũng không mắc nợ hắn không phải sao? Vết thương của hắn thành như vậy...... cũng không phải do cô đánh hắn.
Cho dù ai đúng ai sai, hắn đối với cô lại không tính là thật tốt, lúc thì cười ha hả, lúc thì nóng giận còn có thể đánh người...... Hơn nữa cô hiện tại không có tự do, không có tôn nghiêm lại bị bắt ở bên cạnh hắn, giam cầm tự do với người thân của cô, cũng là do một tay hắn tất cả......
Kỳ thật...... vì sao cô phải cảm thấy áy náy chứ?
Từ khi nào thì quan hệ của bọn họ...... lại càng ngày càng kỳ quái như vậy.
Cố Tiểu Ngải hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, xoay người đi vào phòng bếp, bước đi vẫn mang chút khập khiễng.
Môi Lệ Tước Phong đang tươi cười bỗng nhiên biến mất, rống lớn nói, "Bảo mẫu! Xe lăn đâu!"
Cố Tiểu Ngải bị hắn hô to chấn động một chút, ngay sau đó chính là bảo mẫu nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, "Vâng, Lệ tiên sinh! Tôi lập tức đi lấy!"
......
Chân của cô đã muốn không sao rồi...... Hắn còn muốn cho cô ngồi xe lăn sao?
Vì sao ngay cả chi tiết nhỏ trên chân cô hắn cũng để ý đến như vậy?
Đem mì bỏ vào trong nồi nước sôi, Cố Tiểu Ngải tùy tiện cắt một ít rau củ có tại phòng bếp bỏ vào.
Cô nấu mì chỉ là một món thập cẩm, cái gì cũng đều cho một chút.
Vừa nghĩ tới Lệ Tước Phong kiêu ngạo ương ngạnh kia, Cố Tiểu Ngải nhịn không được thở dài.
Cũng không biết thân thể hắn khi nào thì mới có thể tốt hơn......
Cố Tiểu Ngải bưng tô mì nóng hổi đi ra, Lệ Tước Phong vỗ vỗ chỗ trống bên giường, "Lại đây, đút tôi ăn."
"......"
Hắn rốt cuộc bị thương thế nào? Cánh tay hay là xương sườn chứ?! Ngay cả ăn mì cũng không tự làm được sao?
Cô thật muốn cầm cả tô mì hất vào trên mặt ương ngạnh không ai bì nổi của hắn.
Nhưng cuối cùng, Cố Tiểu Ngải vẫn là thỏa hiệp ngồi vào bên giường......
Không có đũa, chỉ có nĩa, cô chỉ có thể gian nan dùng nĩa cuộn cuộn các sợi mì trên mặt lại, theo bản năng thổi nguội một chút, mới đưa tới bên miệng Lệ Tước Phong, "Cẩn thận nóng lắm."
Ánh mắt Lệ Tước Phong trầm ngâm nhìn chằm chằm cô, há mồm ăn mỳ sợi.
Hương vị trước sau như một, so với mì trong nhà ăn của bệnh viện cũng ngon hơn.
Thấy Lệ Tước Phong rốt cục cũng chịu ăn một chút, Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, cô sợ hắn lại nói một câu khó ăn, sau đó lại làm cho cô giống như một nữ giúp việc phải làm này làm nọ......
Không có một lời nói dư thừa nào.
Chỉ còn lại có tiếng hắn ăn mỳ rất nhỏ, hắn ăn cái gì luôn luôn cũng sẽ không phát ra lớn tiếng, cũng giống như cô vậy.
Cố Tiểu Ngải đem một chút mì đưa tới bên môi hắn, Lệ Tước Phong bỗng dưng nhíu mày, "Cố Tiểu Ngải! Cô không thổi!"
"Thổi cái gì?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên.
"Mì, nóng chết đi."
"...... Mì này đã không còn nóng nữa rồi."
Hắn bị mất đi vị giác sao?
"Tôi nói nóng là nóng! Cố Tiểu Ngải, cô không tin tôi sao?"
"......"
Cô không tin...... mì này không nóng lắm đều ăn được, làm sao có thể còn nóng!
Cố Tiểu Ngải nhịn xuống xúc động muốn đá bát, đem mì đã không còn nóng tới bên môi thổi thổi xong mới tiến đến bên môi hắn.
Lệ Tước Phong thế này mới vừa lòng ăn mì, ánh mắt đắc ý kia giống như là đạt được cái gì lớn lao lắm......
Thật là ngây thơ.
"Lệ tiên sinh, xe lăn đến đây." Bảo mẫu đẩy xe lăn xuất hiện ở phòng bệnh.
Angus đẩy xe ăn đi tới, dùng tiếng Trung bập bẹ nói, " Bác sĩ Joel đã sắp xếp xong chuyện ngài giao cho, toàn bộ thời gian đều dành cho Cố tiểu thư. Mr lệ, có phải bây giờ đưa Cố tiểu thư đi kiểm tra hay không?"
Bác sĩ Joel, Cố Tiểu Ngải.
Coi như lão già kia giữ lời, không đem bác sĩ Joel giết đi.
Nếu không phải do bác sĩ Joel này không chịu xuất ngoại, hắn làm gì phải ngàn dặm xa xôi chạy đến châu Âu...... Còn bị lão già kia theo dõi từ ngày đầu tiên.
"Cố Tiểu Ngải, đi làm kiểm tra đi." Lệ Tước Phong nói, ngồi thẳng thân thể chịu cơn đau ở ngực, cúi đầu ở bên môi cô hôn một cái, mang theo mùi mì, hơi thở phà đến trên mặt sạch sẽ của cô.