"Rõ ràng những lời này không phải của anh." Cố Tiểu Ngải thản nhiên cười cười.
Lời như thế căn bản không giống như những lời Sở Thế Tu sẽ nói......
Những lời nói lộ liễu này chỉ có tên Lệ Tước Phong không biết xấu hổ kia mới nói mà thôi......
Vừa nghĩ tới Lệ Tước Phong, mắt Cố Tiểu Ngải không khỏi ảm đạm xuống.
"Vậy lời của anh nên nói là cái gì?"
Sở Thế Tu dịu dàng hỏi lại.
"Ách......" Cố Tiểu Ngải chần chờ, lời của anh hẳn là dịu dàng nho nhã.
Sở Thế Tu từ trên cao nhìn xuống bộ dáng suy tư của cô, để ly nước trái cây xuống, tay mơn trớn môi dính nước trái cây của cô, ngón cái mơn trớn một chút lại một chút.
Cố Tiểu Ngải nhìn Sở Thế Tu, nét hòa nhã trong mắt của anh càng ngày càng trở nên sâu xa, chậm rãi cúi đầu đến bên cô.
Biết anh muốn làm cái gì, tay Cố Tiểu Ngải không tự giác xiết chặt váy trên người, không có trốn tránh, chậm rãi nâng mặt lên về phía anh.
Đơn giản bởi vì anh là Sở Thế Tu, cô không thể trốn tránh.
Một tay Sở Thế Tu xoa nhẹ mặt của cô, chậm rãi áp sát đến trên môi của cô.....
Không khí trong phòng khách trở nên mập mờ.
"Reng reng reng ——"
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.
Cố Tiểu Ngải nhìn thấy Sở Thế Tu lập tức bất mãn nhíu mi......
Nụ hôn không thực hiện được.
Sở Thế Tu rất là bất đắc dĩ nhìn Cố Tiểu Ngải dựng thẳng lên hai ngón tay, than thở, "Hai lần rồi! Đây là lần thứ hai!"
Đêm nay bị làm sao vậy? Hai lần muốn hôn môi đều bị điện thoại cắt đứt, cho dù là trong phim cũng đều không có trùng hợp khéo đến như vậy......
Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương nhìn về phía điện thoại, sẽ không phải là Lệ Tước Phong lại gọi tới mắng cô nữa chứ?! Những lời hắn mắng cô...... cũng không dễ nghe, Sở Thế Tu nghe được có thể hiểu lầm hay không?
Chuông điện thoại kéo dài......
Sở Thế Tu không còn cách nào đành thở dài một tiếng, có chút cứng ngắc ôm lấy Cố Tiểu Ngải ngồi vào sô pha, để cô ngồi lên đầu gối của mình, một tay bắt điện thoại, "Alo?"
"Con gái của tôi đâu?" Giọng thâm trầm của người đàn ông trung niên trong điện thoại truyền đến.
Là ba sao?!
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, vội đáp lại, "Ba, con đây."
Ba làm sao có thể có số điện thoại Sở gia chứ?
Dường như cô không nói cho ông ấy biết......
Hôm nay, ba cùng Lệ Tước Phong đều rất thần bí? Tại sao có thể gọi đến nhà Sở Thế Tu tìm cô chứ?
Tên Lệ Tước Phong thủ đoạn kia còn có thể điều tra được, còn ba thì sao có thể?
"Tại sao con lại tắt di động?" Ba Cố Tân ở trong điện thoại có chút tức giận hỏi.
"Con vừa mới tắt điện thoại thôi." Cố Tiểu Ngải ngoan ngoãn trả lời.
"Đã mười giờ rưỡi rồi, con quên ba đã nói với con như thế nào rồi sao? Sao chưa trở về chứ?!"
"Dạ, được, con sẽ về liền......" Cố Tiểu Ngải đang muốn đáp ứng, Sở Thế Tu lấy tay che lại môi của cô, ôn hòa nói vào điện thoại, "Chú Cố, hôm nay đã quá muộn rồi, Ngải Ngải sẽ ở lại đây được không ạ?"
Cố Tiểu Ngải muốn ngăn cản Sở Thế Tu cũng không kịp nữa rồi......
"Con gái của tôi không phải là loại tùy tiện, còn chưa có kết hôn đã muốn nó ở lại qua đêm sao? Sở Thế Tu, cậu xem con gái tôi là cái gì?!"
Quả nhiên, Cố Tân lập tức lớn tiếng trách cứ nói, giọng điệu không được xía vào.
Cố Tân đã nói ra những lời này, Sở Thế Tu tất nhiên không dám giữ cô lại, tránh mất điểm trước mặt Cố Tân.
"Chú Cố đừng nóng giận, ăn xong bữa khuya con sẽ đưa Ngải Ngải trở về." Sở Thế Tu nhìn Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nói.
"Không được ăn, nhanh chóng trở về!"
Nói xong, Cố Tân nặng nề cúp điện thoại, trong điện thoại lập tức truyền đến tiếng "Đô —— đô ——".
"Chú Cố phòng bị với anh thật ghê gớm." Sở Thế Tu có chút nhụt chí nói, "Anh nhớ trước đây ông ấy rất thích anh mà."
"Cho ông ấy một chút thời gian đi." Cố Tiểu Ngải chỉ có thể nói như vậy.
Ba không vừa lòng Sở Thế Tu, Bác Sở lại làm cô nhục nhã......
Vốn hai nhà từng rất tốt với nhau, hiện tại lại biến thành như vậy, cô cùng Sở Thế Tu rốt cục ở cùng một chỗ, người lớn hai nhà lại không tốt với nhau như trước nữa.
"Đi thôi, anh đưa em về." Sở Thế Tu ôm cô từ trên sô pha đứng lên.
Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị đi, Sở Thế Tu không có bỏ ra, cúi mặt dùng cái trán đụng vào cái trán của cô, "Để cho anh ôm một đoạn đường cũng được."
Cố Tiểu Ngải không có kháng cự, ôn hòa tựa vào trong ngực của anh, một đôi mắt mở to lại chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
Sở Thế Tu đưa cô về đến nhà, ngay cả tách trà cũng chưa uống xong đã bị ba cô đuổi ra ngoài, "Quá muộn rồi, chờ đến khi hai đứa kết hôn xong lại chán ngấy ra, trở về đi."
Sở Thế Tu khổ tâm liếc mắt nhìn Cố Tiểu Ngải một cái, Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhìn anh......
Bây giờ, tính tình ba cô càng ngày càng cứng ngắc.
"Bye bye." Ở cửa thang máy nói tạm biệt Sở Thế Tu xong, Cố Tiểu Ngải xoay người đi trở về, di động lại vang lên.
Cố Tiểu Ngải lấy điện thoại di động ra, lại là Lệ Tước Phong điện thoại.
Cố Tiểu Ngải ngơ ngẩn, tầm mắt nhìn chắm chú vào dãy số, cuối cùng điều chỉnh âm lượng xuống không có nghe máy.
"Ba, có phải ba có thành kiến gì với A Tu phải không?" Cố Tiểu Ngải đi vào trong phòng khách.
Cố Tân đang ngồi ở trên sô pha xem tivi, nghe nói như thế đầu cũng không ngước lên một chút, chỉ khôi hài nói, "Ba vợ trong thiên hạ đều có thành kiến đối với con rể, bởi vì hắn dám đoạt đi tình nhân kiếp trước của ba."
Con gái là tình nhân kiếp trước của ba sao?
Cố Tiểu Ngải bị chọc cười, ngồi vào bên cạnh ông ấy lột quả cam đưa cho Cố Tân, nghĩ nghĩ lại hỏi, "Thực sự chỉ là như vậy thôi sao?"
"Không thì sao?" Cố Tân lấy một múi cam bỏ vảo miệng, một tay cầm lấy ảnh gia đình bên cạnh điện thoại.
Trên ảnh chụp chung ba anh tuấn, mẹ xinh đẹp, cô cười rất tươi......
Đầu ngón tay Cố Tân vuốt vuốt từng người trên ảnh, có nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt không khỏi bỡn cợt nheo lại, hốc mắt phiếm hồng, "Công ty Cố gia không còn...... Mẹ con cũng không còn......"
"Ba."
Nhìn bộ dáng Cố Tân, Cố Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy lòng chua xót, cha và con gái thật vất vả mới có lại gia đình, lại vẫn không đầy đủ.
Mẹ nhảy lầu tự sát, một nhà ba người thiếu một, làm sao vẫn đều không hoàn mỹ......
"Con gái, con phải hiểu tất cả những điều ba làm đều vì gia đình chúng ta, nhà chúng ta rõ ràng bị người khác chia rẽ......" Cố Tân đột nhiên nói như vậy, nước mắt chảy xuống từ hốc mắt.
Cố Tiểu Ngải khiếp sợ nhìn ông.
Trong ấn tượng, công ty phá sản, mẹ nhảy lầu tự sát...... Ba cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, bây giờ tất cả đều khổ tẫn cam lai, ba đường đường là một người đầu đội trời chân đạp chất lại khóc.
"Ba......" Cố Tiểu Ngải ngồi gần bên cạnh ông ấy, đau lòng lấy tay ôm lấy ông. Lời nói của Cố Tân lại làm cho cô khiếp sợ, "Ba đang nói cái gì? Cái gì mà nhà chúng ta bị người khác chia rẽ? Có ý tứ gì chứ?"
Chẳng lẽ năm đó còn xảy ra chuyện gì khác nữa sao?!
"Không có ý gì." Cố Tân để ảnh gia đình xuống, bị Cố Tiểu Ngải ôm lấy nên ông nghiêng người thò tay vỗ vỗ mặt của cô, "Con gái, bị người khác đoạt đi cái gì thì phải cướp về thứ đó, biết chưa?"
Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu.
Đêm nay, dường như câu nói của ba đều có ý khác.
"Con gái à, vĩnh viễn con đều là bảo bối trong lòng của ba, điểm này ai cũng đều không thay đổi được." Cố Tân lau quệt nước mắt trên mặt chính mình, giọng nói dễ nghe có chút nghẹn ngào, "Đừng hận ba."
"Ba?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc cực kỳ, "Con không rõ......"
"Leng keng ——"
Tiếng chuông cửa vang lên, Cố Tân không nói thêm gì nữa, vỗ vỗ mặt của cô nói, "Đi mở cửa đi."
"Dạ, được."
Cố Tiểu Ngải có chút hồ nghi nhìn ba liếc mắt một cái, đứng lên đi ra ngoài mở cửa.
Mở cửa ra, cô chỉ thấy bảo mẫu cùng quản gia Angus đứng ở cửa, trên mặt Angus còn có vết bầm, có một mảnh máu nhỏ.
Cố Tiểu Ngải trông còn khó coi hơn, khiếp sợ nhìn bọn họ, quay đầu vào trong phòng khách bất an liếc mắt một cái, ba còn trong phòng khách xem tivi, không có đi ra.
Cố Tiểu Ngải nhanh chóng đi ra ngoài đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi, "Bảo mẫu, làm sao các người có thể đến đây?!"
Nếu như bị ba nhìn thấy, cô lại tốn một đống tế bào não để giải thích.
Bảo mẫu nắm chặt tay cô, kích động khẩn cầu, "Cố tiểu thư, cô phải đi xem Lệ tiên sinh đi, cậu ấy ở trong khách sạn liều mạng uống rượu, ai khuyên thì đánh người đó, còn tiếp tục uống như vậy nữa thì rất có thể bị trúng độc cồn đó."
......
Cố Tiểu Ngải liếc nhìn Angus một cái, Angus biểu tình trầm trọng gật đầu, "Là Lệ tiên sinh đánh."
Cái tên chết tiệt kia.....
Ngay cả một ông già như quản gia Angus cũng đều đánh được sao?!
Bạo lực trên người hắn có phải nhiều đến như vậy không?!
"Hắn muốn uống rượu tôi cũng khuyên không được." Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn từ chối.
Cô không muốn lại có liên quan đến Lệ Tước Phong nữa.
"Cố tiểu thư có thể khuyên được mà, Lệ Tước Phong luôn miệng nhắc tới chính là Cố tiểu thư, trừ cô ra không ai có thể khuyên được nữa." Bảo mẫu cầm lấy tay cô đau khổ cầu xin, "Cố tiểu thư, coi như cô nể mặt mũi bảo mẫu Trương này đi, cô phải đi xem Lệ tiên sinh đi......"
"......"
Cố Tiểu Ngải thấy một người trung niên như bảo mẫu lại ở trước mặt mình đau khổ cầu xin như vậy, cô nhịn khộng được đành phải nói, "Tôi và các người đi xem đi, chỉ là các người phải ở bên cạnh tôi, lỡ như hắn đánh tôi......"