Hiện tại, Lệ Tước Phong muốn công kích Sở thị mạnh mẽ như vậy, nếu biết tất cả đều do cô gây trở ngại từ bên trong......
Lệ Tước Phong bỗng dưng giương giọng quát, "Cố Tiểu Ngải! Nếu cô không ra tôi sẽ phá cửa!"
......
Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, mở cửa kiên trì đi ra ngoài.
Lệ Tước Phong ngồi ở trên sô pha, thấy cô trốn trong phòng khách đi ra, mặc một cái áo khoác dài che kín hơn nửa thân thể, chỉ lộ ra hai bắp chân nhỏ......
"Cố Tiểu Ngải! Cô đang làm cái gì đây?!" Lệ Tước Phong trừng mắt cô gầm nhẹ.
Đồng phục gì đây?
Cô mặc cái quỷ gì đi ra!
"Hơi lạnh......" Cố Tiểu Ngải nói dối xong, hai tay theo bản năng kéo chặt áo khoác lại.
"Lạnh?" Lệ Tước Phong nhìn cô một cách lạ lùng, cô co quắp lại đứng ở trước mặt hắn, cụp mắt xuống, tóc dài mềm mại xõa ở hai má, gương mặt sạch sẽ thanh thuần hơi hơi trở nên trắng ra.
Kêu cô mặc đồng phục mà thôi, khó khăn như vậy sao?
Lại nói, chỉ là mặc cho một mình hắn xem mà thôi, cô có cần co ro như vậy không?
Lệ Tước Phong đứng lên lấy điều khiển tăng nhiệt độ lên thêm vài độ, lập tức ung dung nhìn về phía cô, "Cố Tiểu Ngải, hiện tại không lạnh nữa, đồng phục đâu?"
......
Tại sao hắn không quên được chuyện đồng phục đi chứ?
Cố Tiểu Ngải cắn môi trở nên trắng ra, cô thực không muốn mặc loại đồng phục dụ hoặc này cho hắn xem, ánh mắt của hắn sẽ làm cho cô càng thêm cảm thấy mình là một người đê tiện.
"Tại sao di động lại rơi xuống đất?" Cố Tiểu Ngải thực gian nan nói sang chuyện khác, xoay người nhặt lên điện thoại bị hắn quăng trên mặt đất, buồn bực ngước mắt nhìn về phía hắn, "Đang yên đang lành quăng điện thoại làm cái gì?"
......
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt của cô, khóe môi gợi lên, lúc vừa rồi bị cuộc điện thoại kia làm khó chịu bây giờ đỡ hơn một chút, "Cố Tiểu Ngải, cô có biết mỗi lần cô nói sang chuyện khác đều thực cố ý hay không?"
"...... Nào có."
"Đồng phục đâu?" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô mặc áo khoác kín không kẽ hở, hai mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại, ánh mắt trực tiếp mà trắng trợn, giống như đã muốn nhìn thấu cô, "Mặc bên trong áo khoác sao?"
Hai người đứng mặt đối mặt nhau, hắn gấp gáp nhìn chằm chằm cô, cô bất an mà quật cường cắn môi, điều hòa vốn nóng hơn bên ngoài, hiện tại lại cao hơn mấy độ, trong phòng bệnh rất nhanh nóng lên......
Lệ Tước Phong từng bước tới gần trước người của cô, bàn tay từ trên người của cô một đường chậm rãi trượt xuống, đứng ở trước cô chậm rãi cởi bỏ nút áo khoác.
Cố Tiểu Ngải cắn môi lui về phía sau từng bước, lo lắng cực kỳ.
"Cố Tiểu Ngải, chỉ là mở ra cho tôi xem thôi, cô không cần co ro như vậy chứ." Tiếng nói Lệ Tước Phong gợi cảm khàn khàn hướng dẫn cô, tay lại cởi bỏ một cái nút......
Đồng phục nữ cảnh sát màu xanh da trời bên trong dần dần lộ......
Một màu xanh nước biển làm nổi bật lên da thịt trắng nõn của cô...... Không cần nhiều cũng đủ mê hoặc ánh mắt của hắn.
Tầm mắt Lệ Tước Phong càng trở nên tĩnh mịch, có chút khẩn cấp càng thêm nhanh cởi bỏ nút áo khoác của cô......
"Để cho tôi." Cố Tiểu Ngải đột nhiên rất nhanh không cho hắn tiếp tục cởi nút áo khoác nữa.
"Cố Tiểu Ngải ——" Lệ Tước Phong bất mãn nhìn cô, đừng nói cho hắn cô mặc xong rồi hiện tại bắt đầu lùi bước.
Chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng.
Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, đỏ mặt chỉa chỉa tới giường bệnh, "Đi lên giường đi."
Giọng cô dịu dàng giống như một đứa bé làm trái tim của hắn khuất phục, tầm mắt Lệ Tước Phong thâm thúy hơn nhìn về phía giường, môi mỏng có chút tà khí gợi lên, "Cố Tiểu Ngải, thông suốt chưa?"
"......" Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi không nói chuyện.
Chỉ là cho cô mặc đồng phục mà thôi, ánh mắt của cô có cần nghiêm trọng khẩn trương thành như vậy không?
Phẩm hạnh của cô cao như vậy sao?
Không có ý làm cô khó xử nữa, Lệ Tước Phong ôm cô đi đến bên giường, ấn hai vai của cô ngồi vào trên giường.
Cố Tiểu Ngải hai mắt nhắm nghiền, lông mi run rẩy.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong muốn mở nút áo khoác, giọng khàn khàn vang lên, "Cố Tiểu Ngải, cô đừng làm ra một bộ dáng giống như chịu chết trên chiến trường được không? Tôi không động tay vô nữa."
Nếu còn tiếp tục như vậy nữa......
Bọn họ khỏa thân cùng nhau cũng không phải là ngày đầu tiên, còn làm bộ thanh thuần như vậy sao?
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải lập tức từ bên giường đứng lên, con ngươi tỏa sáng, "Không nhìn có phải hay hơn không? Tôi đây đi thay quần áo."
Còn chưa tránh ra khỏi hắn, lại bị hắn kéo áo trở về.
Cố Tiểu Ngải ngã ngồi ở bên giường, Lệ Tước Phong một tay nâng người của cô khiến cho cô ngẩng đầu nhìn chăm chú hắn, tiếng nói tràn ngập từ tính, "Cố Tiểu Ngải, cô cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?"
"......"
Tay cô bị hắn giữ chặt, nút áo trên áo khoác lần lượt bị xé rơi xuống......
Xem ra mặc một bộ đồng phục...... Bất quá cũng đủ mê hoặc.
Áo sơmi màu xanh ngắn tay làm ngực mềm mại càng thêm đầy đặn, váy ngắn làm lộ đôi chân nhỏ bất an khép lại, thoạt nhìn càng thêm dài.
Hắn thật sự là nhặt được bảo bối.
Tầm mắt Lệ Tước Phong thực sự tối sầm......
Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường, ánh mắt Lệ Tước Phong giống như xuyên thấu trên người cô từ trên xuống dưới, giống như...... cô hoàn toàn không có mặc quần áo.
Không nói thêm gì, Lệ Tước Phong trực tiếp cúi đầu đến hôn cô, nhẹ nhàng mà hôn, dẫn đường cô, không có gì ngoài lo lắng của cô......
Đầu gối của hắn mạnh mẽ tách hai chân của cô ra chậm rãi để đi vào, độ hôn mạnh dần dần lên.
Cố Tiểu Ngải bị bắt ngửa đầu thừa nhận hắn trên cao hôn xuống, môi bị cạy mở ra, tay hắn rơi xuống trên người cô.
Nếu tiếp tục như vậy nữa, nhất định cô trốn không thoát......
Cố Tiểu Ngải bắt lấy tay hắn đang sờ loạn, Lệ Tước Phong lập tức tránh ra, Cố Tiểu Ngải vội hỏi, "Đừng, anh nằm xuống đi, thắt lưng anh vận động như vậy sẽ đụng đến miệng vết thương."
Cô là đang quan tâm hắn sao?
Tâm tình Lệ Tước Phong nhất thời tốt lên, dồn nén mà hôn môi cô, môi cực nóng, "Cố Tiểu Ngải, cô muốn chủ động sao?"
Cũng tốt, hắn còn chưa có nếm thử qua cô chủ động.
Hắn không ghét cô sờ loạn ở trên người hắn......
Lệ Tước Phong ngửa người tựa vào đầu giường, tay còn lôi kéo cô, một vẻ mặt giống như hưởng thụ, "Lại đây hôn tôi. Để xem cô có tiến bộ hơn hay không?"
......
Tiến bộ cái đầu hắn.
Cố Tiểu Ngải đứng ở bên giường cúi người đến hôn lên môi hắn, nhợt nhạt hôn.
Lệ Tước Phong bất mãn đưa tay ôm cổ của cô áp xuống, Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, tay chậm rãi dời tay hắn đến cột đầu giường......
Một tay kia luồn vào túi áo khoác lấy ra còng tay.
"Cố Tiểu Ngải, cô muốn lui bước." Lệ Tước Phong hôn môi của cô, càng thêm tham lam, lưỡi tiến vào miệng mềm mại của cô......
Giây tiếp theo, trên cổ tay của hắn bị một vật bằng kim loại lạnh lẽo dán lên.
"Cạch ——"
Âm thanh của còng tay va chạm vời thành giường.
Cố Tiểu Ngải cuống quít từ bên cạnh hắn lui xuống, cẩn thận đứng ở thật xa, nhanh nhẹn mặc áo khoác dài vào cài nút lại, trong lòng kinh hoàng.
Chỉ mong hắn sẽ không bởi vì vậy mà nổi điên lên.
Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn bóng dáng cô rời xa, từ trên giường ngồi thẳng dậy, chuyển mắt nhìn về phía cái tay đang bị còng của mình, hét lớn, "Cố Tiểu Ngải! cô muốn chết rồi!"