Chết tiệt!
"Tiểu Ngải làm sao vậy?!" Cậu Diệp Vĩnh Thành lo lắng đuổi theo phía sau bọn họ, bị vệ sĩ ngăn lại.
"Võ Giang! Gọi bác sĩ Joel!"
Lệ Tước Phong rống lớn nói, đem Cố Tiểu Ngải ôm lấy bước đi.
*************************
Trên xe, Lệ Tước Phong để Cố Tiểu Ngải ở trên đầu gối của mình, tay một lần lại một lần vuốt ve qua mặt của cô, xoa nhẹ ngực của cô, làm cho cô không bị nôn như vậy nữa.
Xe thể thao chạy ở trên đường chấn động làm cho Cố Tiểu Ngải ở trong hôn mê không có ý thức cau mày, không ngừng mà hô to, "Tôi thật là khó chịu......"
Miệng của cô vẫn là đầy chất nôn dơ bẩn.
Lệ Tước Phong cau mày dùng khăn tay lau sạch cho cô, hướng tới tài xế quát, "Mẹ nó, mở cửa xe một chút!"
"Vâng, Lệ tổng."
"Khó chịu......" Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa, ánh mắt lại nhắm chặt.
"Cố Tiểu Ngải, Cố Tiểu Ngải......" Lệ Tước Phong kêu tên của cô, muốn cho cô tỉnh lại.
Trong lòng trừ bỏ kêu khó chịu nói cái gì cũng không nói......
Mẹ kiếp.
Hắn sẽ không nên bắt cô ăn bánh đó!
Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đi vào bên trong.
Linh Mộc Nại Nại vẫn chờ ở cổng, thấy bọn họ trở về lập tức chạy tới ngăn ở trước mặt hắn, có chút không vui oán trách nói, "A Phong, anh đi đâu? Tại sao lại bỏ một mình em ở lại nhà hằng? Anh có biết em chờ anh thật lâu hay không?"
"Cút ngay!"
Lệ Tước Phong chạy lên phòng chính, bác sĩ Joel đã chờ ở trước giường, thấy Lệ Tước Phong xông tới dùng Anh văn nói, "Đem Cố tiểu thư để nằm trên giường."
Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đến giường, động tác có vẻ có chút thật cẩn thận.
"Nôn ——"
Cố Tiểu Ngải lại phun ra, vẻ mặt thống khổ, tay vẫn ấn dạ dày của mình.
"Tiểu thư đáng thương." Joel không khỏi xúc động nói, trực tiếp chuẩn bị kim tiêm tiêm vào cánh tay Cố Tiểu Ngải, liếc liếc mắt chất nôn bên môi cô hỏi, "Cô ấy ăn cái gì?"
Lệ Tước Phong sắc mặt cứng ngắc, dùng Anh văn trả lời, "Bánh mật cay."
"Oh, My God!" Joel kinh hãi hô to, "Cô ấy đang an dưỡng, không thể ăn đồ ắn có tính kích thích, bệnh bao tử của cô ấy rất nghiêm trọng."
Lệ tổng đã đe dọa dụ dỗ hắn từ bệnh viện có uy tín về bệnh bao tử từ Đan Mạch đến Trung Quốc, nhất định là cực kỳ yêu người phụ nữ nằm ở trên giường này, kết quả lại cho cô ăn đồ ăn có tính kích thích...... Thật sự là nghĩ không ra.
"Dài dòng!" Sắc mặt Lệ Tước Phong nhất thời trở nên rất không thoải mái.
Nếu hắn không giận điên lên làm sao có thể để cho Cố Tiểu Ngải đi ăn cái loại đồ ăn vặt này?!
Thấy sắc mặt Cố Tiểu Ngải thống khổ chậm rãi bình phục lại, tim Lệ Tước Phong đập mạnh dần dần vững vàng một ít, "Thế nào?"
"Thật không tốt." Joel lắc đầu.
"......" Ánh mắt Lệ Tước Phong lạnh lùng, "Tôi mời ông trở về không phải để cho ông nói với tôi những lời này!"
"Dạ dày của cô ấy không thể bị ngược đãi nữa." Bác sĩ Joel nhanh chóng đem túi truyền dịch treo lên, châm cây kim truyền nước biển cho Cố Tiểu Ngải, dùng Anh văn lưu loát nói, "Nếu cô ấy tiếp tục không thương dạ dày chính mình, tôi cũng không có năng lực cứu chữa."
Dù cho bác sĩ cũng không trị được nếu bệnh nhân không hợp tác.
"Tiểu Ngải làm sao vậy?" Linh Mộc Nại Nại đi tới kinh ngạc hỏi, ngửi được mùi nôn thối không khỏi che mũi, "Thật thối quá......"
"Cút ra ngoài đi!" Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt nhìn Linh Mộc Nại Nại liếc mắt một cái, rống lớn nói.
Cả người tức giận không có chỗ phát tiết, Linh Mộc Nại Nại này không nên tự đâm đầu đến đây.
Cô thật đúng là cho mình trở thành phụ nữ của hắn?! Cô chỉ là hắn dùng làm bình hoa mà thôi!
Linh Mộc Nại Nại lần đầu tiên bị Lệ Tước Phong rống như vậy, hoảng sợ, một đôi mắt to thiếu chút nữa rơi nước mắt.
"Còn chưa cút?!" Lệ Tước Phong thấy cô còn đứng lại quát, bực mình muốn quăng này nọ.
......
Hốc mắt Linh Mộc Nại Nại rưng rưng, vẻ mặt ủy khuất đi ra ngoài.
Hôm nay, lúc cô ăn thức ăn hôi thì hắn ghét bỏ chết đi, loại mùi nôn này bẩn thối hết cả phòng mà hắn lại còn có thể đứng ở đây......
Cố Tiểu Ngải, thật là một tình địch mạnh mẽ.
Sau khi Joel kiểm tra cho Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài, bảo mẫu mang theo nữ giúp việc nhanh chóng lau dọn chất nôn mửa.
Cố Tiểu Ngải nằm ở trên giường mê man.
Lệ Tước Phong cởi áo khoác tùy tay quăng trên sàn, ngồi vào bên giường đem tóc dài trên mặt cô đẩy ra.
Giống như hắn đã thật lâu không có nhìn cô như vậy, mỗi lần vừa nhìn thấy cô rơi nước mắt, ý niệm đầu tiên của hắn chính là Sở Thế Tu.
Cô đối với Sở Thế Tu say đắm còn đối với hắn trống rỗng đã hình thành rõ nét.
Hắn thừa nhận, hắn ghen tị đến phát cuồng.
Cho đến lúc cô té xỉu, hắn mới phát hiện cô gầy, sắc mặt cũng trắng bệch hơn so với lúc trước, giống như đã bị nhiều tra tấn......
Hắn có tra tấn cô như vậy sao?
Cô không phản bội hắn có phải tốt hơn không......
Ngón tay thon dài của Lệ tiên sinh ở trên mặt mềm mại của cô vuốt ve, mang theo tham lam.
Giống như đã muốn cách có nửa thế kỷ, cô không tới gần hắn như vậy......
"Lệ tiên sinh, nước đường mặt ong sẽ làm cho cổ họng Cố tiểu thư dễ chịu hơn." Bảo mẫu bưng ly nước đường mật ong pha từ bếp đi tới để ở trên tủ đầu giường rồi lại đỡ Cố Tiểu Ngải.
"Được rồi, để tôi."
Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, ngồi vào cạnh giường ôm Cố Tiểu Ngải từ trên giường ngồi dậy, tựa vào trong ngực của mình, dùng muỗng múc một muỗng nước đường mật ong nâng mở môi đang mím chặt của cô ra đổ vào.
Cố Tiểu Ngải còn đang mê man, mắt nhắm chặt chẽ, môi bị nâng mở không thoải mái nhíu nhíu mày, bĩu môi không chịu uống.
Một muỗng nước đường mật ong đều chảy ra khỏi miệng cô.
Lệ Tước Phong nhíu mày.
Ngay cả ngủ đều không nghe lời như vậy, có phải cô cố ý hay không?!
Bảo mẫu đứng ở một bên lập tức cầm khăn tay lau môi Cố Tiểu Ngải, lo lắng nói, "Cố tiểu thư không chịu uống rồi."
Liếc người trong lòng một cái, Lệ Tước Phong một tay cầm lấy cái ly uống một hớp lớn nước đường mật ong, cúi đầu tiến vào miệng của cô......
"Lệ tiên sinh...... Cố tiểu thư vừa mới nôn." Bảo mẫu thấy thế kinh hãi hô to lên.
Cũng chưa súc miệng cho Cố tiểu thư đâu......
Ngón cái Lệ Tước Phong đặt ở trên người của cô thoáng dùng một chút lực, mở ra môi của cô, môi dán lên môi của cô đem nước đường mặt ong đi vào.
Cố Tiểu Ngải ở trong lòng ngực của hắn bất an vặn vẹo, không chịu nuốt xuống.
Lệ Tước Phong đơn giản đem lưỡi cực nóng linh hoạt tiến vào miệng của cô áp chế cô muốn phun ra.....
"Ưhm......" Cố Tiểu Ngải không có ý thức hừ một tiếng, vài lần cũng không phun ra được, cuối cùng chỉ có thể không còn cách nào nuốt xuống.
Lệ Tước Phong thay cô lau khô khóe miệng tràn ra một chút, lại cầm lấy cái ly rót vào miệng chính mình một ngụm, tiếp tục cúi đầu tiến vào miệng cô.
......
Nhìn thấy một hình ảnh như vậy, bảo mẫu không khỏi lắc lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhiều năm như vậy, bà lần đầu tiên thấy Lệ Tước Phong đau vì một người phụ nữ như vậy, nhưng vì sao...... biến thành như vậy rồi.