Mẹ cô vụng trộm với ba của anh...... Điểm này, đời này đều không thay đổi được......
Nhìn Cố Tiểu Ngải cúi mặt xuống, Sở Thế Tu vừa khổ nở nụ cười một tiếng, "Ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao? Ngải Ngải, em không thể đối mặt với anh được sao?"
Anh làm sai cái gì?
Đem tội lỗi của ba anh áp đặt đến trên người anh, đối với anh công bằng sao?
Anh tìm cô chín năm, thời điểm nghĩ tất cả đều đã viên mãn rồi thì anh mới phát hiện thật ra là mình mất đi tất cả......
Cái gì anh cũng đều không có được, người của cô, lòng của cô...... toàn bộ anh không có được.
"Cho em một chút thời gian đi." Cố Tiểu Ngải cúi đầu nói.
Có lẽ có một ngày đó, cô có thể cởi bỏ được khúc mắc này......
"Được, anh chấp nhận chờ đợi em." Sở Thế Tu thản nhiên nói, liếc liếc mắt ảnh chụp trước mặt một cái, "Em quyết định sinh đứa bé này cho Lệ Tước Phong sao?"
Mi mắt Cố Tiểu Ngải run lên, hỏi ngược lại, "Anh đã biết rồi sao?"
"Đúng, anh sợ em vì đứa nhỏ này mà không gả cho anh, cho nên vẫn chưa nói gì." Sở Thế Tu lấy tay lau quệt nước mắt, bên môi mang theo chua sót tươi cười, "Trách anh sao?"
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn Sở Thế Tu ngồi ở đối diện, chậm rãi lắc lắc đầu, "Bây giờ em không muốn truy cứu bất cứ cái gì nữa."
Hôn nhân của bọn họ không phải vì đứa nhỏ mà trở ngại...... Là vì thế hệ trước.
Anh giấu giếm dối gạt cô, hiện tại cũng không còn ý nghĩa gì.
"Ngải Ngải, kỳ thật từ nhỏ đến lớn, trong mắt anh em là một cô gái rất thông minh." Sở Thế Tu nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bàn, giọng điệu ôn hòa, "Anh nghĩ, em nên suy nghĩ kỹ xem có muốn tiếp tục ở bên cạnh Lệ Tước Phong hay không."
Cố Tiểu Ngải nghe ra ẩn ý trong lời anh nói, có chút kinh ngạc nhìn anh.
Lời nói của anh thật ra mang hai nghĩa......
"Chú Cố, ông ấy...... Thừa dịp Sở thị đi xuống thu mua hàng loạt cổ phần của các hội đồng quản trị trong công ty. Bây giờ, ông ấy đã vượt qua cả anh trở thành đại cổ đông thứ hai của Sở thị." Sở Thế Tu nhìn cô nói, "Hiện tại, chú Cố có quyền tuyệt đối với Sở thị, đại khái Sở thị rất nhanh sẽ biến thành của người ngoài."
Đại cổ đông thứ hai?!
Ba đi thu mua Sở thị? Ông ấy không có tiền?
"Điều đó không có khả năng......" Cố Tiểu Ngải không tin.
Lúc trước Cố thị phá sản, ba không có khả năng giữ lại tiền, hơn nữa có thể thu mua cổ phần công ty trở thành đại cổ đông thứ hai của Sở thị, số tiền kia...... Căn bản không phải số nhỏ.
"Ngải Ngải, không phải anh nhân cơ hội châm ngòi các người." Sở Thế Tu nhìn về phía cô với vẻ mặt trong sạch, bình tĩnh kể lại chuyện, "Nhưng cho tới bây giờ em không hoài nghi sao? Chúng ta đi khỏi bến thuyền rất dễ dàng...... sau mấy ngày, Chú Cố liền ra tù."
......
Nghe vậy, Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, "Anh...... Anh muốn nói cái gì?"
Chút bất tri bất giác, giọng điệu Cố Tiểu Ngải trở nên có chút cà lăm, khó có thể tin.
"Ngải Ngải, em biết ý tứ của anh, đúng không?" Sở Thế Tu cười khổ.
"Điều đó không có khả năng......" Cố Tiểu Ngải nói liên tục hai câu không có khả năng.
Cô đương nhiên biết ý tứ của Sở Thế Tu, anh đang nói Lệ Tước Phong cố ý ở trên thuyền thả bọn họ đi...... Cố ý làm cho cô và Sở Thế Tu cùng một chỗ, trải sẵn đường đi rất tốt cho ba cô......
Anh muốn nói tiền ba thu mua Sở thị là do Lệ Tước Phong cấp......
Nhưng có lẽ không phải vậy đâu, có thể là năm đó ba xác thực ẩn dấu một số tiền, hoặc là tìm cái gì đó đầu tư? Ba là một nhân tài buôn bán, ông ấy có rất nhiều biện pháp......
"Em thực cảm thấy không có khả năng sao?" Sở Thế Tu hỏi lại.
"Hắn ta không biết ba em." Cố Tiểu Ngải cắn môi.
"Chỉ là ở trước mặt em không biết mà thôi, em nên suy nghĩ cẩn thận, tất cả không thể khéo đến như vậy được." Sở Thế Tu từ bàn ăn đứng lên, "Anh phải đi rồi, chăm sóc cơ thể mình thật tốt nhé, anh sẽ tìm hai người giúp việc đến chăm sóc cho em."
"Không cần đâu." Cô không muốn phiền toái bất luận kẻ nào nữa.
"Có dấu hiệu sanh non nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt, vì chính thân thể của em, đừng từ chối anh." Sở Thế Tu hướng cô cười cười, xoay người rời đi.
Cố Tiểu Ngải nhìn bóng lưng Sở Thế Tu rời đi, thân thể nhịn không được run run đứng lên......
Lệ Tước Phong cùng ba...... Làm sao có thể có quan hệ chứ?
*************************
Sở Thế Tu mới vừa đi, liền có cái hai nữ giúp việc vào bệnh viện chăm sóc cô, thay đổi phòng bênh một người cho cô.
"Cố tiểu thư, chúng tôi ở chỗ này, có việc gì cô cứ kêu một tiếng." Hai nữ giúp việc đứng ở trước giường cô nói.
"Vâng, các người cứ đi vào ngủ đi."
Một mình Cố Tiểu Ngải nằm nhìn chằm chằm trần nhà mí mắt mệt nhíp lại, nhưng không có nửa điểm buồn ngủ, cô biết cô nên đi ngủ, nhưng trong đầu tất cả đều là những lời của Sở Thế Tu vừa mới.
Ba làm sao có thể có tiền thu mua cổ phần công ty Sở thị chứ?
Từ sau khi ở trên bến thuyền rời đi, cô còn tưởng rằng Lệ Tước Phong sẽ công kích không ngừng đối với Sở thị, nhưng trên thực tế cũng không có, điểm này căn bản không phù hợp với tác phong của Lệ Tước Phong......
Mở di động vẫn tắt lên, Cố Tiểu Ngải gọi điện thoại cho ba.
Điện thoại được kết nối, cô lại chần chờ, giữa cô và ba...... Cho tới bây giờ còn có cái gì có thể nói đây?
Trầm mặc thật lâu, giọng của Cố Tân từ bên kia truyền đến, "Là Tiểu Ngải sao? Tiểu Ngải, con đã nghĩ thông suốt rồi sao? Nghĩ thông suốt rồi thì trở về với ba đi, chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh cả."
Vì sao đàn ông cứ thích nói coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy?
Có thể làm bộ coi tất cả đều chưa phát sinh sao?
Nếu có thể, ba cũng sẽ không ngồi tù chín năm ra ngoài còn không quên báo thù...... Chính là bởi vì không bỏ xuống được, chính là bởi vì không thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"......" Cố Tiểu Ngải nằm ở trên giường cầm di động không nói gì.
"Tiểu Ngải...... Trở về đi, trở về để ba chăm sóc cho con." Cố Tân ở điện thoại bên kia giọng điệu thành khẩn nói, "Vụ án của Lương Noãn Noãn không bao lâu nữa sẽ mở phiên toà, con là nhân chứng quan trọng nhất."
Vụ án của Lương Noãn Noãn......
Bây giờ còn nói chuyện kiện tụng này sao?
"Không phải ba đã đạt được mục đích trả thù Sở gia rồi sao? Vụ kiện cáo kia đối với ba còn ích lợi nữa sao?" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt lên tiếng.
"Năm đó, người điều tra vụ án của ba...... chính là Lương thị trưởng hiện giờ."
"......" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, rốt cuộc năm đó còn có bao nhiêu chuyện mà cô không biết nữa.
Cố Tân thành thật nói với cô, "Ba vốn không có tính trả thù ông ta, là con gái ông ta thiếu chút nữa giết chết con rồi, ba mới mượn cơ hội lên truyền thông thăm dò...... Cũng coi như thay cha con chúng ta báo được mối thù này."
......
Hóa ra, năm đó Cố gia gặp chuyện không may còn có Lương thị trưởng......
Năm đó giống như một hộp quà vậy, xé gia từng lớp giấy xinh đẹp, cuối cùng ở bên trong không phải là món quà làm người ta vui vẻ, mà là một chân tướng của một kẻ xảo trá.
"Tiểu Ngải...... con là con gái duy nhất của ba, cho dù là do thế hệ nào, ba cũng không muốn mất đi đứa con gái này." Cố Tân ở trong điện thoại tiếp tục thuyết phục, cho rằng cô chịu gọi điện thoại lại chắc chắn là luyến tiếc người ba này.
Cô là một đứa nhỏ rất nặng cảm tình, nhiều năm như vậy, chuyện ba và con gái ...... cô sẽ không nỡ bỏ ông.
Thật lâu, Cố Tiểu Ngải bên này đều là trầm mặc, không nói gì, cô đã không thể phân biệt được ba có dối trá hay không, cô đã không phân biệt được ông ấy đối với loại tình cảm cha con này là thật hay giả......
"Tiểu Ngải......"
"Báo cáo kiểm tra sức khỏe của con là bị ba thay đổi đúng không?" Cố Tiểu Ngải lên tiếng cắt đứt lời của ông.
"......" Cố Tân trầm mặc một lát, lập tức nói, "Con nói cái gì?"
"Lúc trước con muốn xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình, ba vẫn không để cho con xem, sau đó mới đưa một phần báo cáo cho con, nhưng trên đó...... cũng không nói con mang thai." Cố Tiểu Ngải có chút gấp gáp nắm di động.
"Con biết rồi sao? Ba biết việc này sớm hay muộn con cũng sẽ biết thôi." Cố Tân thở thật dài, ngay sau đó lại thân thiết hỏi, "Thân thể của con thế nào rồi? Đứa nhỏ khỏe mạnh không?"