Anh sợ cô sẽ thất hứa không liên lạc với anh sao?
Cô nên cao hứng không phải sao? Anh đối với cô...... không chỉ là đối với một bằng hữu chín năm không gặp không phải sao?
Ít nhất...... anh thật sự sợ mất liên lạc với cô.
”Dạ, tốt, em đi đây, bye bye.” Cố gắng tươi cười, Cố Tiểu Ngải xiết chặt mảnh giấy trong tay hướng anh cáo biệt, đang chuẩn bị mở cửa rời đi.
”Phanh ——”
Một cánh cửa lại bị đóng lại.
Sở Thế Tu vóc dáng rất cao, đứng tựa vào trên cửa ngăn trở cô đi ra, một tay đặt tại trên cửa ngăn lại động tác mở cửa của cô, tóc ngắn mang chút chút hỗn độn, nhân kim cương trên ngón áp út tỏa hào quang chói mắt.
”Làm sao vậy?” Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên nhìn anh.
Anh...... không muốn cho cô đi sao?
Sở Thế Tu trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, mắt nhìn cô chăm chú, trầm mặc nói, “Ngải Ngải, em hiện tại đang ở nơi nào?”
......
Cố Tiểu Ngải ngây người, tại sao lại hỏi đến vấn đề này chứ?
Cô không muốn lừa dối anh, nhưng cô có thể trả lời như thế nào?
Là ở nhà cậu mợ trong tứ hợp viện? Hay là ở Thủy Thiển Loan cùng với Lệ Tước Phong ma quật?
Vô luận là người nào, cô đều không muốn cho Sở Thế Tu biết, không muốn cho anh đi điều tra cô, không muốn anh biết cô mấy năm nay trôi qua như thế nào, nhất là hiện tại......
Cô nơi nào đều bẩn thỉu, căn bản không muốn cho Sở Thế Tu biết rõ ràng.
”Em hiện tại đang ở nơi nào?” Thấy cô buông hốc mắt phiếm hồng xuống không trả lời, Sở Thế Tu có chút lo lắng lại hỏi một lần nữa.
Cố Tiểu Ngải nghẹn lời, “Em......”
Nghĩ cô không muốn trả lời, Sở Thế Tu trên mặt lại nổi lên vẻ xấu hổ.
Một lát, Sở Thế Tu thật cẩn thận nhẹ giọng nói, “Ngải Ngải, anh chỉ muốn biết em đang ở nơi nào, chờ lúc nào em rảnh anh đến tìm em, có thể chứ?”
Không thể.
Bởi vì anh sẽ thất vọng về cô......
Cô không thể để cho Sở Thế Tu biết bây giờ cô là một loại phụ nữ như thế nào.
Xiết chặt nắm tay, Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu hướng anh tùy tiện lộ ra một nụ cười, “Em có điện thoại của anh rồi, sau này em sẽ gọi hẹn anh.”
“......”
Mắt Sở Thế Tu sáng ngời chợt ảm đạm.
Cô đang cự tuyệt sao?
Lúc trước Cố Tiểu Ngải chưa bao giờ cự tuyệt anh, chín năm sau...... lại cự tuyệt anh.
Chẳng lẽ là bởi vì......
”Ngải Ngải.” Hắn nhẹ giọng kêu tên của cô, nếu như gió lạnh xẹt qua mặt của cô.
”Dạ?”
”Em có bạn trai chưa?”
“......” Cố Tiểu Ngải thân mình nhất thời cứng đờ, trên mặt tái nhợt, sau một lúc lâu mới gian nan kéo kéo môi, “Ách...... dạ.”
Ngữ khí như vậy không phải thừa nhận sao.
Cô nhìn Sở Thế Tu ánh mắt ảm đạm, ngực lại đau đớn.
Có bạn trai, cho nên mới không cho anh đi tìm nhà cô...... Sợ anh quấy rầy đến bọn họ sao?
Bọn họ ở chung sao?
”Cho nên, Sở Thế Tu, đừng vì chuyện đính hôn mà áy náy với em.” Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng đọc nhấn rõ từng chữ, dùng hết toàn thân khí lực, “Bởi vì...... cho tới bây giờ em cũng không đợi anh.”
Bởi vì...... cho tới bây giờ em cũng không đợi anh.
Chưa từng chờ......
“......” Sở Thế Tu không tiếng động nhìn cô, mặt dịu dàng mất đi biểu tình.
Tìm nhiều năm trong nháy mắt hoàn toàn sụp đổ......
Anh tình nguyện cô hận anh vì anh vi phạm hứa hẹn, mà không phải anh tìm cô chín năm, cô lại nói với anh, cô chưa từng chờ anh......
Có cái gì đang chậm rãi vỡ thành vụn nhỏ.
Làm cho yết hầu anh không thể nói ra nửa từ.
”Sở Thế Tu.” Cố Tiểu Ngải thấp giọng gọi anh, hốc mắt vẫn phiếm hồng, khẩn cầu nói, “Có thể không đem chuyện gặp được em nói cho vị hôn thê của anh biết không?”
Sở Thế Tu ngạc nhiên, khó hiểu nhìn cô.
Cố Tiểu Ngải xấu hổ kéo kéo khóe miệng, lý do cô căn bản không giải thích được.
Lương Noãn Noãn biết Sở Thế Tu không tìm được cô, nhất định sẽ không chủ động nhắc tới cô.
Lương Noãn Noãn từ đầu tới đuôi cũng không hi vọng Sở Thế Tu tìm được cô.
Nhưng nếu biết Sở Thế Tu đã gặp mặt cô, nhất định sẽ đem chuyện cô cùng Lệ Tước Phong.
Cô không muốn cho Sở Thế Tu biết điều này......
Một chút cũng không muốn.
”Có thể chứ?” Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi, “Có thể giúp em gạt cô ấy không? Đừng nói cho cô ấy biết anh đã tìm được em.”
Giọng nói của cô mềm mại, tiếng nói dễ nghe thoải mái.
Cô là Cố Tiểu Ngải.
Dựa vào điểm này, anh liền không thể cự tuyệt.
Sở Thế Tu mỉm cười, “Được.”
Cố Tiểu Ngải cũng mỉm cười theo, lại một lần nữa mở cửa ra.
Sở Thế Tu không ngăn trở nữa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô đi ra cửa.
”Tạm biệt.” Cố Tiểu Ngải quay đầu hướng anh cáo biệt.
”Tạm biệt.”
Sở Thế Tu cứng ngắc nói, trong mắt ôn hòa cất dấu ý không bỏ qua.
Từ trong phòng khách sạn đi ra, đóng cửa lại, Cố Tiểu Ngải mới phát hiện khí lực chính mình đều cạn kiệt hết, suy yếu ngay cả đứng cũng không vững......
Nhất thời cả người dọc theo cửa kim loại ngồi xuống.
Hóa ra...... Gặp mặt Sở Thế Tu, cô lại chật vật như vậy.