"Đủ rồi!" Cố Tiểu Ngải đột nhiên nói, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
"Em làm sao vậy, Ngải Ngải?" Sở Thế Tu kinh ngạc nhìn cô khóc nước mắt đầy mặt, giơ tay lên muốn lau nước mắt cho cô.
Cố Tiểu Ngải quay đầu đi, không cho anh chạm vào.
"Đủ rồi, Sở Thế Tu." Cố Tiểu Ngải ngồi trên xe lăn hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh, giọng nói của cô nghẹn ngào có chút vô tình, "Anh đừng làm những điều này nữa được không?"
"Ngải Ngải?"
"Về sau, đừng mua mấy thứ này nữa, em không thích, em thực sự không thích...... Em cầu xin anh về sau không cần làm những chuyện vô vị như vậy nữa được không?!" Cố Tiểu Ngải muốn lớn tiếng một chút làm cho mình có vẻ càng thêm lạnh lùng, nhưng càng nói lớn tiếng lại càng khóc kịch liệt hơn.
Nước mắt không thể kiềm chế được nữa.
"......" Sở Thế Tu kinh ngạc nhìn cô, đáy mắt đau thương rõ ràng, trên tay còn cầm đôi giày xăng ̣đan công chúa độc nhất vô nhị trên thế giới, tiếng nói ôn hòa có chút nặng nề, "Anh nghĩ em sẽ thích...... Anh còn mua rất nhiều, trong phòng ngủ trên lầu còn có một chiếc giường công chúa rất lớn, cửa sổ đối diện biển rộng...... Anh dẫn em đi xem có được không?"
Giống như anh cực lực muốn cứu vãn quan hệ của hai người, Sở Thế Tu có chút lấy lòng nói, đứng lên muốn đẩy cô đi.
Cố Tiểu Ngải khống chế được xe lăn, khóc lóc và lắc đầu liên tục, "Em không xem, em không em."
"Ngải Ngải......"
"Em không thích, cái gì em cũng không thích, anh đừng làm việc này nữa!"
Cố Tiểu Ngải dùng lời nói mạnh mẽ, liền chuyển xe lăn đi ra ngoài cửa, còn chưa đi tới cửa, người đã bị Sở Thế Tu ôm lấy từ phía sau.
Anh cúi mình xuống, hai tay ôm chặt vòng lưng của cô, giống như sợ cô sẽ biến mất, phải giữ lại thật chặt.
"Em không thích mấy cái này cũng không sao? Em thích cái gì, anh dẫn em đi mua, mua cho được cái em hài lòng mới thôi, được không? Ngải Ngải, được không em?"
Sở Thế Tu vội vàng nói ở bên tai cô.
Giống như là anh đang cầu xin cô vậy.
Anh đường đường là con trai độc nhất của nhà họ Sở, trong mắt người khác là công tử quý tộc, giờ phút này lại hạ giọng nói chuyện với cô như vậy. Chỉ là vì muốn cô vui vẻ mà thôi.
Cô - Cố Tiểu Ngải...... không xứng đáng.
Từ đầu đến chân cô cũng không xứng đáng......
"Sở Thế Tu!" Cố Tiểu Ngải rất muốn dùng lời nói vô tình lạnh lùng, nhưng từ ngữ vừa ra khỏi miệng lại thay đổi, giọng nói run run, "Anh không cần làm như vậy, không cần quá tốt với em......"
Cô hoàn toàn không xứng đáng để được anh đối xử tốt như vậy.
Từ đầu đến cuối, anh không nên đối xử tốt với cô như vậy......
Cô chỉ là một tình phụ dơ bẩn mà thôi, làm sao có thể được anh đối xử tốt như vậy chứ......
"Ngải Ngải......" Sở Thế Tu từ sau ôm bả vai của cô, thấp giọng năn nỉ cô, "Đừng khóc nữa, Ngải Ngải...... là do anh không tốt, anh không biết sở thích của em lại thay đổi nhiều như vậy. Về sau anh sẽ nhớ rõ, anh đều có thể nhớ rõ được hay không? Em đừng khóc nữa......"
Nước mắt không chỉ có rơi trên hai gò má mà thôi.
"Anh đừng tốt với em nữa, Sở Thế Tu, đừng như vậy nữa......" Giọng nói của cô muốn run run không nói nên lời nữa.
"Anh chỉ muốn chúng ta trở lại giống như ngày xưa...... Ngải Ngải, em đừng rời xa anh nữa có được không?"
Không phải cô muốn rời xa anh.
Cô không chịu nổi khi anh quá tốt với cô.
Trước đây, cô quen được anh cưng chiều, nhưng lúc trước cô sạch sẽ hơn bây giờ rất nhiều...... Cô cũng đủ tư cách đứng ở bên cạnh anh để được anh yêu thương, che chở.
Nhưng hiện tại...... cái gì cũng không giống như lúc trước nữa rồi.
Sở Thế Tu đi đến trước mặt cô cúi người xuống, hai tay nâng mặt của cô lên một chút và lau đi nước mắt cho cô.
Cố Tiểu Ngải nước mắt lem luốc nhìn mặt của anh, anh vẫn đẹp trai như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô khóc rất thương tâm, một đôi mắt bị nước mắt bao phủ giống như mê hoặc.
Cô là Cố Tiểu Ngải, người đã làm cho anh thương nhớ suốt chín năm ròng.
Trong chín năm này, anh giống như bị điên cuồng mua bất cứ thứ gì theo sở thích của cô. Chỉ cần nhìn những thứ đó, anh có thể cảm giác được Cố Tiểu Ngải vẫn ở bên cạnh anh.
Chưa bao giờ rời bỏ anh đi.
Chín năm không gặp, cô trở nên xinh đẹp, ngũ quan rõ ràng thuần khiết, chỉ thiếu một chút tính kiêu căng trước đây, đôi môi dính nước mắt thập phần mê người.
Bốn mắt nhìn nhau, Sở Thế Tu nâng mặt của cô lên, chậm rãi cúi đầu, hai mắt khẽ nhắm lại, hôn lên môi của cô.
Cố Tiểu Ngải hoàn toàn ngây dại ra.
Lúc anh sắp chạm vào môi cô, một màn anh ôm Lương Noãn Noãn hôn môi trong thang máy lại hiện ra trước mắt cô......
"Không được!"
Cố Tiểu Ngải đột nhiên nói, môi Sở Thế Tu suýt chạm vào môi cô......
Cô thấy lông mi anh sụp xuống, khuôn mặt tái nhợt.
Sở Thế Tu chậm rãi mở to mắt, tay còn đang giữ hai má mềm mại của cô chưa buông ra, anh cũng không muốn buông tay xuống......
Nếu như không có chín năm này….Cố Tiểu Ngải sẽ là của anh, hoàn toàn chỉ thuộc về một mình anh.
Rõ ràng, anh...... không bỏ xuống được.
Thân mình Cố Tiểu Ngải nức nở hơi run rẩy, "Sở Thế Tu, anh đã có vợ chưa cưới, anh đã nói trước truyền thông anh yêu cô ấy, làm sao anh có thể làm thế này? Vừa rồi, anh...... làm cái gì chứ?"
Giống như tỉnh táo lại, tay Sở Thế Tu mới hạ xuống.
Nước mắt rơi hai bên má, cô khóc không ra tiếng.
Sở Thế Tu lại một lần nữa ôm chặt bả vai cô, anh áy náy nói, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi Ngải Ngải...... Thực xin lỗi......"
Không sao.
Thật sự không sao.
Nghe mùi hương bạc hà trên người anh, Cố Tiểu Ngải tự nhủ trong lòng: thật sự không sao, bởi vì em yêu anh.
Cho nên...... dù thế nào cũng đều không sao.
Cô vĩnh viễn sẽ không trách anh, vĩnh viễn sẽ không giận anh.
*************************
"Thiếu gia, tiểu thư, cơm đã được chuẩn bị xong rồi."
Quản gia Hách lên tiếng, trên người chú còn mang tạp dề.
Lúc này Sở Thế Tu mới buông Cố Tiểu Ngải ra, phụ giúp đẩy cô đi ra ngoài, chú Hách mỉm cười đưa cho cô một cái khăn tay sạch sẽ.
"Cám ơn chú."
Cố Tiểu Ngải cảm kích cười cười với chú.
Bàn ăn được đặt bên ngoài, trong không khí tràn ngập hương hoa cỏ làm say lòng người. Phía xa xa, sóng biển từng đợt vỗ vào, nước bắn tung tóe lên những cành hoa.
Dùng cơm trong khung cảnh như thế này làm cho người ta thấy thích ý vô cùng.
Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu ngồi đối mặt nhau, chú Hách mở một bình rượu đỏ rót vào ly cho hai người.
Cố Tiểu Ngải vừa cầm lấy cái ly, Sở Thế Tu liền ôn hòa nhắc nhở, "Em uống ít thôi, dạ dày của em không được tốt."
"Dạ."
Cố Tiểu Ngải gật đầu, uống một ngụm nhỏ, cảm thụ vị rượu đỏ.
Sau đó, hai người đều không có nói chuyện với nhau, im lặng mà dùng cơm. Có lẽ, do lúc nãy hai người đã suýt hôn nhau nên có chút xấu hổ. Sở Thế Tu cũng không còn việc gì để nói nữa.
Cố Tiểu Ngải vừa ăn bít tết trên bàn, vừa nghe tiếng chim hải âu hòa cùng tiếng sóng biển.
Cô nên ghi nhớ âm thanh này, bởi sau khi rời khỏi nơi này, không biết đến bao lâu cô mới có thể nghe được âm thanh của thiên nhiên nữa.
"Em ăn cái này đi." Sở Thế Tu đem phần bít tết đã được cắt nhỏ đến trước mặt cô, lấy phần bít tết của cô về cho mình.
Đây là tác phong của Sở Thế Tu.
Cố Tiểu Ngải yên lặng ăn, điện thoại di động của Sở Thế Tu vang lên, là tiếng nhạc Chopin Piano.
Sở Thế Tu lau miệng xong mới nhận điện thoại, tiếng nói trầm thấp mà dịu dàng, "Noãn Noãn."