Mục lục
Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ngu si mới có thể cao hứng.

Vì sao hắn có dục vọng với cô thì cô phải cảm thấy cao hứng, cũng không thể ăn no được.

"Lệ Tước Phong, anh đừng làm rộn, chờ vết thương của anh tốt hơn rồi nói sau được không?"

Phân rõ phải trái, trốn tránh, toàn bộ tức giận đối với Lệ Tước Phong không có hiệu quả, Cố Tiểu Ngải bắt đầu chịu thua, hạ thấp giọng xuống nói.

"Lúc trước chúng ta đã thỏa thuận, chờ năm ngày của cô qua đi......" Lệ Tước Phong nói xong như là nhớ tới cái gì, ánh mắt trở nên rất có hứng thú nhìn chằm chằm cô, khóe môi nâng lên, "Cô đồng ý chờ kỳ kinh của cô qua đi thì mặc đồng phục cho tôi xem rồi."

......

Không ngờ hắn lại không quên việc này đi.

Lúc đó cô chỉ nghĩ đồng ý...... để kéo dài thời gian mà thôi.....

Đợi chút, đồng phục, có biện pháp rồi.

"Được." Cố Tiểu Ngải sảng khoái đáp ứng, trốn tránh tay hắn đang giam cầm bay nhanh xuống giường, "Chỉ là đồng phục của anh mua đều để ở nhà hết rồi, tôi đi hỏi mượn cô ý tá một bộ mặc tới cho anh xem."

Đồng phục y tá ở bệnh viện này cũng đúng khuôn phép, cũng không giống như hắn mua, dường như mỗi cái đều rất ngắn, vừa thấy cũng rất gian.

Nói xong, Cố Tiểu Ngải chạy đi, hiện tại chân cô đã hoàn toàn tốt hơn rồi, chạy nhanh hơn trước.

Lệ Tước Phong nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô không khỏi gợi lên môi.

Cô muốn mặc đồng phục y tá trong bệnh viện, nào có chuyện dễ dàng như vậy......

Lúc cô chạy tới cửa, Lệ Tước Phong mới không nhanh không chậm nói một câu, "Không cần phiền toái như vậy, ai nói đồng phục đó để ở nhà chứ? Tôi đã mang tới rồi, bảo mẫu hẳn là đem đồng phục để trong tủ quần áo ở phòng khách."

......

Nhìn Cố Tiểu Ngải nháy mắt cứng đờ, Lệ Tước Phong cười nhẹ ra một tiếng.

Cái cô này...... đùa thế này thật vui vẻ.

Đừng mơ tưởng, hắn làm sao có thể để cho cô mặc đồng phục của bệnh viện này......

Cố Tiểu Ngải mặt xám như tro tàn nghiêng đầu sang chỗ khác, chưa từ bỏ ý định hỏi, "Phòng khách tức là phòng khách ở tòa thành sao?"

"A." Lệ Tước Phong lại là cười nhẹ, một câu chặt đứt vọng tưởng của cô, "Đương nhiên không phải, hai ngày trước bảo mẫu đi tới tòa thành thu dọn đồ đạc đem quần áo tới đây rồi."

Nói xong, Lệ Tước Phong chỉ chỉ hướng phòng khách bệnh viện.

Có lầm hay không...... Cái loại đồng phục mê hoặc kia vì sao muốn đem từ trong nước đưa đến nước ngoài, còn muốn từ tòa thành đưa đến bệnh viện......

Chuyện này không ngại gì sao?

Bảo mẫu cũng thật là, làm sao có thể đem quần áo này lại đây.

Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải quyết định nuốt lời, cứng đờ nói sang chuyện khác, "Tôi sẽ làm salad hoa quả, anh muốn ăn không?"

"Cố Tiểu Ngải, hiện tại tôi thầm muốn ăn cô. Nếu cô không muốn bị ăn, liền ngoan ngoãn mặc đồng phục cho tôi xem." Lệ Tước Phong không thể buông tha.

Cô này mỗi lần muốn trốn tránh vấn đề cũng chỉ dùng thức ăn.

Nhưng hiển nhiên, hắn hiện tại chỉ có hứng thú đối với cô.

"Không đi." Cố Tiểu Ngải quyết định ăn vạ.

Đánh chết cô cũng không mặc cái loại đồng phục không lành mạnh kia.

"Cố Tiểu Ngải, tôi đây sẽ tự tay thay cho cô." Lệ Tước Phong nói xong một tay xốc chăn lên, một tay đè lại ngực trực tiếp xuống giường......

"Này, anh......" Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn Lệ Tước Phong đi đến chỗ mình, "Trên người của anh có thương tích."

Chưa thấy qua người nào bị gẫy ba cái xương sườn còn vui mừng như vậy......

"Có thương tích cũng có thể thay quần áo cho cô."

Lệ Tước Phong một tay xách áo cô liền hướng phòng khách kéo đi, Cố Tiểu Ngải giãy dụa, "Quên đi quên đi, tự tôi thay là được chứ gì."

Để cho hắn thay quần áo cho cô, vậy hắn còn khống chế được chính mình sao?

Người đàn ông này chỉ có thú tính thôi.

"Sớm ngoan ngoãn như vậy là được rồi." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, tiếp tục kéo cô đi tới phòng khách, "Bất quá, hiện tại tôi đã xuống giường, cố thay quần áo cho cô cũng được."

......

Vẫn là làm khó người ta rồi.

Cố Tiểu Ngải lại dùng sức tránh ra tay hắn, vài bước chạy đến trong phòng khách nặng nề mà đóng cửa lại, khóa trái......

Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng Lệ Tước Phong cười nhẹ cùng mệnh lệnh bá đạo, "Cho cô 3 phút."

......

Cô muốn tránh ở trong này cả đời không đi ra luôn được không?

Cố Tiểu Ngải phiền lòng vò vò tóc, còn tưởng rằng Lệ Tước Phong bị thương có thể khắc chế một ít, không nghĩ là làm trầm trọng thêm.

Hiện tại lại còn bắt cô mặc đồng phục dụ hoặc.

Mở tủ quần áo ra tìm tìm, Cố Tiểu Ngải thực tìm được mấy hộp bìa cúng đựng đồng phục kia, đem toàn bộ ném ra...trên giường, tay cô cũng không muốn mở ra.

"Hết 3 phút rồi, Cố Tiểu Ngải, nếu cô không ra tôi sẽ phá cửa!" Tiếng Lệ Tước Phong uy hiếp từ ngoài cửa truyền đến.

"Biết rồi!" Cố Tiểu Ngải tức giận lên tiếng.

Hắn là loại đàn ông cái gì không làm được, nếu cô ở trong phòng khách không chịu ra, không cần hoài nghi hắn có thể phá cửa đi vào.

Vội vàng mở ra mấy cái hộp bìa cứng, Cố Tiểu Ngải cầm lấy vài bộ đồng phục vừa thấy, nhất thời có loại xúc động muốn khóc......

Đồng phục này có cần phải làm tiết kiệm vải như vậy không?

Mỗi một cái áo cũng chưa tới thắt lưng, tất cả đều chỉ có thể bao trước ngực mềm mại, mặc vào cũng thật là tà ác.

Cô làm sao có dũng khí mặc trước mặt Lệ Tước Phong chứ......

Quăng đến hộp đựng nào là còng tay, thước dạy học, ống nghe, Cố Tiểu Ngải đem mỗi cái đồng phục đều hướng trên người so đo, cuối cùng chọn được một bộ đồng phục nữ cảnh sát thoạt nhìn không đến nỗi tệ.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng khách mở thật sự cao......

Cố Tiểu Ngải đem đồng phục nữ cảnh sát mặc vào sau đó đứng trước gương soi, đồng phục có màu xanh da trời, không trong suốt giống như đồng phục y tá......

Chẳng qua vẫn là có chút ngắn, miễn cưỡng dài qua bộ ngực, nhưng lại chưa tới thắt lưng......

Váy cũng ngắn, thực miễn cưỡng bao mông của cô, lộ ra hai chân dài trắng nõn......

Cố Tiểu Ngải nhìn mình trong kính, thật sự rất không an toàn, mặc cái này không bị Lệ Tước Phong ăn sạch sẽ mới là lạ.

Lấy áo khoác dài mặc vào che lại bộ đồng phúc bên trong, đem cài toàn bộ nút từ trên xuống dưới, cuối cùng thoạt nhìn cũng bình thường một chút.

Cầm lấy món đồ chơi còng tay đùa nghịch hai cái, còng tay này được làm giống thật cực kỳ, nếu một hồi Lệ Tước Phong dám xằng bậy, cô sẽ dùng còng tay này đem hắn khóa lại.

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải bớt tức giận, đi tới cửa đang muốn mở cửa ra chợt nghe bên ngoài truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lệ Tước Phong, "Sao lại như thế?"

Cố Tiểu Ngải mở cửa ra một chút khe hở, nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy Lệ Tước Phong vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở trên sô pha, một tay ấn lồng ngực của mình, mi hơi hơi nhíu lại, để di động một bên chỗ ngồi mở loa to ra.

Một giọng đàn ông lo lắng từ trong di động truyền tới, "Lệ tổng, xảy ra chuyện lớn rồi, hai ngày nay cổ phiếu của Sở thị sau phiên giao dịchtăng cao, áp chế không được, chúng ta không có biện pháp thừa dịp đi thu mua cổ phần của tiểu cổ đông, dường như bên trong bọn họ đều rất tự tin."

Sở thị sao?

Cố Tiểu Ngải trong lòng cả kinh.

Nhưng nghe lời này hẳn là Sở thị bắt đầu phát triển tốt lên, làm cho E.S không thể nào xuống tay công kích bọn họ nữa.

Chỉ thấy trên mặt anh tuấn của Lệ Tước Phong xẹt qua một chút vẻ thâm độc, giọng điệu vô cùng tức giận, "Vô dụng phế vật, nếu còn áp chế không được thì toàn bộ cút ra khỏi E.S cho ta!"

Giọng người đàn ông trong di động càng thêm sợ hãi, khẩn trương nói, "Lệ tổng, còn có một việc, Sở thị vốn tuyên bố muốn mua mảnh đất phía Đông kia để phát triển đầu tư, chúng ta âm thầm đưa ra giá tám trăm ngàn mới mua về được...... Nhưng ngày hôm qua trên sàn đấu giá, người của Sở thị cũng không có xuất hiện."

Hắn muốn Sở thị mua lại trên tay hắn, hắn là có thể đột ngột thay đổi.

Về sau có khi Sở thị sẽ đổ vỡ.

Nhưng hiện tại Sở thị không tham dự đấu giá, nói cách khác...... Hắn bỏ ra tám trăm ngàn mua mảnh đất kia là vô ích.

Lệ Tước Phong sắc mặt dần dần lộ vẻ lo lắng, một chữ một chữ cắn răng nói ra, "Ngươi muốn nói cái gì?"

Kỳ thật người đàn ông kia đã nói quá rõ ràng trong điện thoại rồi......

Sở thị tuyên bố muốn đoạt mảnh đất kia đột nhiên không tham gia đấu giá, trong này nhất định có rất nhiều nguyên nhân phức tạp.

Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nghe, đột nhiên cảm thấy hô hấp đều bắt đầu khó khăn, bàn tay nắm chặt nút áo trên áo khoác dài......

"Lệ tổng, tuy rằng không thể khẳng định Sở thị không tham gia đấu giá nói lên cái gì, nhưng tôi hoài nghi kế hoạch của chúng ta...... bị tiết lộ."

Quả nhiên, vừa nghe lời người đàn ông kia nói, Lệ Tước Phong tức giận đến mức một tay lấy gạt tàn bên cạnh quăng xuống đất.

"Phanh ——"

Gạt tàn rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.

"Các người đều là bọn phế vật!" Lệ Tước Phong rống lớn nói, mi bỗng dưng lại nhăn lại, tay đè lồng ngực của mình.

Tên này thích bốc hỏa loạn xạ như vậy, uống bao nhiêu thuốc giảm đau cũng không được......

"Lệ tổng, Lệ tổng, ngài đừng nóng giận." Quả thực, người đàn ông kia nghe được Lệ Tước Phong phát hỏa nhất thời kích động lên, vội vàng nói, "Phần kế hoạch này ngay từ đầu chính là tuyệt đối giữ bí mật, chỉ có hai người chúng ta biết mà thôi."

"Vì sao lại mất?"

"Lệ tổng cho tôi một cơ hội, nếu chứng thực kế hoạch thật sự bị tiết lộ, tôi nhất định sẽ bắt được người này!"

"Chờ ngươi chứng thật? Đến ngày ngươi chết thì Sở thị cũng chưa sụp đổ!"

Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, một tay lấy điện thoại quăng đi, rõ ràng rất tức giận.

Kế hoạch bị tiết lộ.

Vấn đề căn bản không phải ở Lệ Tước Phong, mà là cô......

Cố Tiểu Ngải khẩn trương bàng hoàng nhìn Lệ Tước Phong đang nổi nóng bên ngoài, tay khống chế không được run nhè nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK