Cố Tiểu Ngải cắn môi cố gắng không để cho mình phát ra âm thanh gì......
"Cố Tiểu Ngải, nhìn tôi!" Lệ Tước Phong hôn dừng ở trên mắt của cô, thân mình mạnh trầm xuống, va chạm thân thể mềm mại của cô, làm mi cô nhíu lại thật sâu, không thể không mở to mắt, lạnh nhạt nhìn hắn.
Lệ Tước Phong chiếm đoạt môi lưỡi của cô hôn, độ ấm cực nóng giống như muốn thiêu đốt lẫn nhau.....
"Cố Tiểu Ngải, tôi thích nghe âm thanh của cô."
Tiếng nói của Lệ Tước Phong gợi cảm từ tính bên tai cô vang lên, giống như thú dữ ngậm vành tai của cô, đầu lưỡi liếm như ma nhân......
Lỗ tai là điểm mẫn cảm trí mạng của Cố Tiểu Ngải.
"Ách ưhm......" Cố Tiểu Ngải bị lưỡi hắn linh hoạt liếm hôn lỗ tai, thân mình nhịn không được run lên, cúi đầu phát ra tiếng ngâm.
Nghe được tiếng mình muốn nghe, Lệ Tước Phong vừa lòng nâng môi, tiếp tục ở trên người cô công thành chiếm đất......
......
Cố Tiểu Ngải đã quên là mình ngủ khi nào, đang lúc mơ mơ màng màng nghe được có người gõ cửa.
Mê mang mở to mắt, Cố Tiểu Ngải tầm mắt mông lung chỉ thấy Lệ Tước Phong mặc áo ngủ đi tới cửa, bảo mẫu đưa cho hắn một cái bình thuốc......
Lệ Tước Phong mở bình thuốc ra ngửa đầu đổ trực tiếp vào miệng nuốt xuống.
Bảo mẫu có chút lo lắng nói, "Lệ tiên sinh, thuốc giảm đau này không phải là biện pháp tốt."
"Dài dòng. Đi ra ngoài."
Lệ Tước Phong phanh đóng cửa lại, nhíu mi đè ngực, đi đến trước giường cô bưng lên ly nước uống một hớp, một tay cầm lấy di động cố ý nhỏ giọng nói, "Đừng nói lời vô nghĩa với tôi, ngày kia còn không đến tôi đem đầu ngươi chặt xuống!"
......
Lệ Tước Phong còn nói chút gì nữa nhưng Cố Tiểu Ngải dĩ nhiên thực buồn ngủ nhắm mắt lại ngủ, hai chân sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái không có nửa điểm ẩm ướt......
Lệ Tước Phong tắm cho cô sao?
Cố Tiểu Ngải ngủ say sưa, bên giường lún xuống thật sâu, cơ thể rất nhanh bị ôm vào trong lòng ấm áp, đầu được nâng gối lên cánh tay của hắn......
Ngủ sâu suốt đêm dài.
*************************
Gió êm sóng lặng qua hai ngày, Lệ Tước Phong ngồi ở trong thư phòng xem một đống số liệu tư liệu, hai chân vắt chéo.
Trong thư phòng im lặng chỉ còn lại có tiếng lật trang giấy.
Cố Tiểu Ngải ngồi ở một bên lột vỏ quả cam, lấy từng múi đưa tới bên môi hắn, Lệ Tước Phong tập trung ăn không có gây chuyện, ngay cả hứng thú liếm lấy ngón tay cô cũng ko còn......
Trong Laptop truyền đến một giọng nói.
Lệ Tước Phong cắn quả cam mở ra, bên trong truyền đến một giọng nam mà Cố Tiểu Ngải cảm thấy quen tai, chính là người lập ra kế hoạch công kích Sở thị thay cho Lệ Tước Phong......
"Lệ tổng."
"Nói." Lệ Tước Phong lạnh lùng thốt, một ngụm lại cắn múi cam Cố Tiểu Ngải đưa tới.
"Sở thị có động tác mới, con trai độc nhất của Sở gia - Sở Thế Tu lần lượt mua lại cổ phần của cổ đông, chúng ta gặp trở ngại trong việc mua lại cổ phần." Trong giọng nói nam tiếp tục nói, "Lệ tổng, tôi đã điều tra trong nội bộ của chúng ta, tôi lấy tánh mạng của tôi ra thề, không có người nào mờ ám cả."
"Tôi cần đến mạng của anh làm gì?!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, có chút buồn bực đưa tay quăng tư liệu đến trên bàn.
"Nhưng việc này quả thực là không thông, mỗi một cạm bẫy của chúng ta thiết lập nên đều không có ai biết."
"Tôi không muốn nghe lời vô nghĩa."
"Đêm nay Sở thị còn mở tiệc riêng để chúc mừng Sở Thế Tu trở thành đại cổ đông thứ hai của Sở thị, hơn nữa......" Trong giọng nói nam chần chờ nói, "Tôi vừa mới gặp thư ký Vương, Sở thị đem thiệp mời đưa đến công ty."
......
Thực hiển nhiên, dù là Cố Tiểu Ngải không hiểu cạnh tranh buôn bán, cũng biết động thái kia của Sở thị chẳng qua là cười nhạo Lệ Tước Phong.
Hắn muốn nuốt cổ phần khác của cổ đông bên Sở thị, cha con Sở gia liền mua lại toàn bộ cổ phần......
Hành động đưa thiếp mời...... là mang ý mười phần khiêu khích.
Là cười nhạo Lệ Tước Phong làm chuyện bất thành, không thể đánh Sở thị suy sụp......
Sở thị vì sao muốn đưa thiếp mời như vậy? Không sợ chọc giận Lệ Tước Phong sao?
Cố Tiểu Ngải lo lắng nhìn về phía Lệ Tước Phong, sắc mặt Lệ Tước Phong thật không tốt, trừng mắt vào màn hình laptop lạnh lùng nói, "Đi, tôi xem cha con Sở gia bọn hắn làm trò gì."
Tắt đi giọng nói, Lệ Tước Phong từ trên ghế đứng lên, đưa tay liếc liếc mắt đồng hồ trên tay một cái, "Cố Tiểu Ngải, đi thay quần áo, chúng ta đi tiệc chúc mừng của Sở gia."
Cố Tiểu Ngải mặt trắng bệch, "Đi tiệc chức mừng của Sở gia?"
Đây không phải là trăm phần trăm gặp lại Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn sao?
"Đi." Thấy cô còn ngồi, Lệ Tước Phong một tay kéo cô đứng lên.
Cố Tiểu Ngải lùi bước đứng ra sau, ánh mắt hơi lóe ra, "Tôi không muốn đi."
"Cố Tiểu Ngải?" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói mang theo bất mãn khi bị cự tuyệt.
"Tôi không muốn đi, tôi có thể ở nhà không?" Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi nói.
"Còn bị chuyện đụng xe làm không vui sao?"
"Hả?" Câu hỏi Lệ Tước Phong làm cho Cố Tiểu Ngải sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới lúc trước cô bị xe Sở gia đụng vào, Lệ Tước Phong vẫn cho rằng cô thực chán ghét Sở gia......
"Cố Tiểu Ngải, tôi đi trút giận cho cô." Lệ Tước Phong vỗ vỗ vai của cô cuồng vọng nói, ôm cô đi ra ngoài.
"Trút giận?"
Cô không cần hắn trút giận......
"Giội nước sơn đen đỏ vào tiệc chúc mừng của bọn họ, hoặc là tìm xã hội đen phá bọn họ." Lệ Tước Phong lạnh lùng nói, đôi mắt sâu không thấy đấy, không thể biết là nói thật hay là nói giỡn......
Cố Tiểu Ngải không tự giác có chút khẩn trương, vội hỏi, "Chuyện kia tôi đã không để ở trong lòng, tôi là thực không muốn đi."
"Nghe lời, đi thay quần áo đi."
Lệ Tước Phong giống như đang dỗ dành một đứa bé vỗ vỗ lên đầu cô, đem cô đẩy mạnh vào phòng thay quần áo nhưng cùng không đi vào, đứng ở phòng thay quần áo gọi một cú điện thoại.
Trong di động lập tức truyền đến một giọng nói hết sức lo sợ, "Lệ tổng, Yasa Saxo chưa thể vận chuyển về nước, đại khái còn ba giờ nữa mới có thể đưa đến nhà."
"Không cần, ngươi đưa thư ký đến thẳng tiệc chúc mừng của Sở gia."
"Vâng, Lệ tổng."
Yasa là nhãn hiệu đẳng cấp trên thế giới, trong nước đều không có hàng.
Nhìn lịch tháng trên đồng hồ, môi mỏng Lệ Tước Phong khêu gợi nhợt nhạt gợi lên, 33 ngày...... Cố Tiểu Ngải đã ở bên cạnh hắn 33 ngày rồi.
Cố Tiểu Ngải đứng ở phòng thay quần áo nhìn chằm chằm tủ đồ lễ phục mà có chút không nói nên lời, tiệc chúc mừng này cô nhất định không thể đi......
Nhưng bây giờ còn có cái cớ gì để có thể không đi được?
Lại trật chân một lần nữa sao?
Cố Tiểu Ngải cúi đầu nhìn chân mình, trái tim đập hỗn loạn, cắn chặt răng chuẩn bị đem chân làm cho trật đi.
Cửa phòng thay quần áo đột nhiên bị mở ra——
Cố Tiểu Ngải hoảng sợ.
"Tại sao còn chưa thay quần áo?!" Lệ Tước Phong liếc mắt cô một cái, thẳng đi đến trước tủ quần áo bắt đầu chon quần áo cho cô.
Ngày kỷ niệm 33 ngày phải cho cô ấy mặc cái gì mới hợp? Màu đỏ rất tươi đẹp, màu trắng rất thanh thuần......
Ngón tay Lệ Tước Phong xẹt qua từng bộ trang phục, ánh mắt trở nên càng ngày càng ghét bỏ, tại sao bây giờ quần áo của E.S càng ngày càng kém......
Nhìn bộ dáng hắn chuyên chú chọn lựa trang phục, Cố Tiểu Ngải không khỏi có chút sốt ruột, "Lệ Tước Phong, tôi thực không muốn đi."
"Tôi không muốn nghe."
Ngón tay dừng lại ở một bộ váy dài màu sâm banh, vừa thấy Lệ Tước Phong đã xách xuống, vừa lòng nhíu mày, "Thay cái này."
"Tôi......"
"Nghe lời đi." Lệ Tước Phong mang theo váy ướm trước mặt cô, "Hay là cô muốn tôi thay quần áo cho cô?"
"......"
Sợ hắn thực muốn làm ra chuyện như vậy, Cố Tiểu Ngải lấy váy bay nhanh chạy ra phòng thay quần áo, "Tôi đi vào phòng thay."
Cái cô này......
Trên người cô còn có cái gì hắn chưa có xem qua chứ? Tại sao luôn luôn vĩnh viễn có một bộ dáng tinh khiết không thể xâm phạm?
Khóe môi Lệ Tước Phong tươi cười, xoay người bắt đầu thay cô chọn giày.
Quay về phòng ngủ, Cố Tiểu Ngải lấy điện thoại di động ra liền bấm số Sở Thế Tu, Sở Thế Tu giống như là biết trước, giọng nói có chút vui mừng, " Ngải Ngải?"
Cố Tiểu Ngải có chút lo lắng nói, "Sở Thế Tu, Lệ Tước Phong muốn đi tham gia tiệc chúc mừng của anh, anh nói một tiếng cùng bác Sở, nếu nhìn thấy em cứ giả vờ như không biết...... Còn nữa vị hôn thê của anh cũng vậy...... Xin cô ấy không cần biểu hiện quen biết với em."
Để cho Lệ Tước Phong biết cô có quan hệ cùng Sở Thế Tu, chuyện này liền náo loạn lớn.
"......" Sở Thế Tu ở bên kia dừng một chút, sau đó giọng nói có chút trầm thấp nói, "Anh biết, nếu bị hắn biết chúng ta quen biết từ nhỏ, vậy chuyện em lấy tư liệu cơ mật cho anh cũng bị lộ."
Cô làm sao có thể sợ hãi như vậy?
Sau khi Lệ Tước Phong biết sẽ đối với cô thế nào? Sẽ hại cô bị thương sao?
"Dạ." Cố Tiểu Ngải nặng nề mà lên tiếng, "Em cúp máy trước."
Đưa điện thoại di động bỏ lại bình hoa, Cố Tiểu Ngải mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô thực giống như kẻ trộm...... Không có một chuyện nào quang minh chánh đại, toàn bộ phải giấu diếm.