Cô đã rất mệt nhọc rồi.
Cô không biết vì sao mình lại như vậy, rõ ràng khẩn trương sợ hãi vì quan hệ của hai người, rõ ràng không muốn ngủ, lại rất buồn ngủ.
Mí mắt trên cùng mí mắt dưới luôn muốn dính lại.
Lệ Tước Phong không có cử động nữa, ôm cô ngồi ở trên sô pha, hưởng thụ sự im lặng giữa hai người.
Hai ngày nay, nghe tiếng kêu thảm thiết trong căn cứ, trong lổ tai của hắn dường như chỉ còn lại có tiếng kêu cực kỳ bi thảm này...... Có thể có im lặng như bây giờ, làm cho hắn thoải mái rất nhiều.
Cũng yên tĩnh rất nhiều.
......
"Lệ Tước Phong, trước kia anh không dùng nước hoa." Người trong lòng bỗng nhiên nói, giọng nói rất nhẹ nhàng, mang theo một chút buồn bực không vui.
"Rất khó ngửi sao?" Lệ Tước Phong lạnh giọng hỏi.
Võ Giang này, hắn tìm loại nước hoa quái quỷ gì đây! Mùi vị kia làm cho cô cảm thấy không thoải mái sao?
"Xịt quá nhiều......" Cố Tiểu Ngải lạnh nhạt nói, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô không dám hỏi hắn vì sao lại xịt nước hoa, có phải vì che dấu mùi phụ nữ hay không......
Cô không muốn mình đoán như vậy, nhưng lại không thể không nghĩ đến được, ngay cả chính cô đều khống chế không được......
"......"
Nghe vậy, Lệ Tước Phong giơ cánh tay lên ngửi ngửi, mùi nước hoa rất nặng sao? Vì sao hắn ngửi được vẫn là mùi máu tươi làm người ta buồn nôn.
"Hôm nay tâm trạng tốt nên xịt một chút."
Thật lâu, Lệ Tước Phong mới cứng ngắc giải thích, người trong lòng không có phản ứng gì, thân thể mềm mại rúc vào trong ngực của hắn.
Như thể là hắn không thể cắt rời một bộ phận.
Trong bóng đêm, Lệ Tước Phong lấy tay xoa mặt của cô, nước mắt ướt át, cô đã khóc...... Hai mắt nhắm chặt.
Không phải nói không mệt sao, còn chờ hắn đến rạng sáng, tại sao bây giờ lại ngủ nhanh như vậy?
......
"Tuy rằng đây không phải là bệnh lập tức chết ngay được, nhưng qua một thời kỳ ủ bệnh, người bệnh sẽ càng ngày càng vô lực, càng ngày càng thích ngủ, thời gian dài quá sẽ bộc phát, ngay cả đứng cũng không vững, thường thường toàn thân đau nhức khó nhịn, căn bản không thể có cuộc sống bình thường."
......
Không phải bởi vì mang thai mà thích ngủ, hay bệnh phát ra?
Chết tiệt.
Lệ Tước Phong ôm cô thật chặc, hận không thể đem cô vào thân thể của chính mình, hắn muốn trước khi cô phát bệnh phải tìm được thuốc giải độc, không thể để cho cô chịu nhiều thống khổ được.
Thật lâu, Lệ Tước Phong ôm cô trở về phòng chính nằm, kéo chăn đắp trên người cô.
Ngọn đèn đầu giường thực nhu hòa, chiếu vào khuôn mặt đang ngủ của cô.
Lệ Tước Phong ngồi xổm trước giường, đẩy tóc hỗn độn hai bên má cô ra, tầm mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô.
Cô ngủ thật sự im lặng, không có một chút không thoải mái nào, hai mắt nhắm thật chặt, lông mi thật dài giống như một tiểu bàn chải dưới bóng râm nhàn nhạt, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt......
Hắn sẽ không để cho cô thống khổ.
Lệ Tước Phong vuốt ve mặt của cô, đầu ngón tay chạm đến nơi mềm mại làm cho hắn đau lòng như cắt, cúi mặt xuống ấn một nụ hôn thật sâu ở trên môi cô......
Hồi lâu cũng không nguyện ý rời đi.
Hắn lưu luyến hương vị trên người cô, nhưng lại không dám thân cận quá với cô, sợ cô ngửi được mùi máu tươi trên người mình......
Cô ngủ thật sự sâu, không có cảm giác nào.
"Tôi sẽ không để cho cô có việc gì đâu, ngoan ngoãn ngủ đi." Tiếng nói Lệ Tước Phong trầm thấp vang lên, nói ra lời cam đoan, môi cực nóng chạm vào mặt của cô.
Từ bên người cô tránh ra, Lệ Tước Phong đi vào phòng tắm, thế này mới đem ba-đờ-xuy cùng áo sơmi trên người đều cởi xuống, trên cánh tay trái miệng vết thương lại rách ra, máu tươi cùng áo sơmi dường như dính thành một khối.
Lệ Tước Phong xé mạnh ra, đem áo sơmi xé rách xuống, đi vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra tắm.
*************************
Khi Cố Tiểu Ngải tỉnh lại...Lệ Tước Phong đã đi ra ngoài, nhìn phòng trống trơn cùng giường không có độ ấm, Cố Tiểu Ngải mất mát nhắm mắt lại.
Cô căn bản không biết hắn có phải thật là vội vàng đi làm việc hay không...... Hắn giống như đột nhiên bận rộn ngay cả thời gian hai người nói chuyện cùng nhau cũng không có.
Mặc dù ở cùng một chỗ, hắn đối với cô cũng không có nhiều lời để nói.
Đi bệnh viện cầm báo cáo kiểm tra, nữ bác sĩ nghiêm giọng nói với cô, "Thân thể của cô tốt lắm, chú ý ăn uống cùng nghỉ ngơi là được."
Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu, "Cám ơn bà."
Bảo Bảo không có việc gì thì tốt rồi.
Lấy báo cáo kiểm tra, Cố Tiểu Ngải ngồi trên xe làm cho tài xế cùng vệ sĩ hộ tống đến phim trường, dọc theo đường đi cô đều cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.
Tài xế mở radio, phát thanh viên nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn từ bên trong truyền đến, ở trong xe vang lên.
"Những ngày gần đây có hai vị đại gia mới mất tích, rạng sáng tối hôm qua, trong nước lại có bốn vị CEO ngành điện tử được người nhà báo đã mất tích hơn 24 giờ...... Cảnh sát hiện tại đã tham gia điều tra, không loại bỏ khả năng họ mất tích tập thể......"
Cố Tiểu Ngải đè mi tâm, "Làm ơn tắt đi, đầu tôi có chút đau."
"Vâng, Cố tiểu thư." Tài xế tắt radio đi.
Cố Tiểu Ngải tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe rất nhanh lui về phía sau, ánh mắt có chút ngưng trệ, có phải chỉ cần cô cố gắng một chút, Lệ Tước Phong sẽ trở lại như trước hay không?
Đến phim trường, Cố Tiểu Ngải vỗ vỗ hai má, hít thở sâu một hơi, mệnh lệnh chính mình không thể đem cảm xúc cá nhân vào công việc.
Cố Tiểu Ngải cuối cùng cũng không phạm sai lầm, miễn cưỡng hoàn thành công việc của mình, nhưng người trong tổ hậu cần đối cô vẫn là cực kỳ bất mãn.
Cố Tiểu Ngải chỉ có thể lại một lần nữa mua trà chiều đãi mọi người......
Quan hệ người với người này cô không quá am hiểu, nhưng làm chung trong một nhóm, nếu tất cả mọi người đối xử lạnh nhạt với mình, công việc sẽ thật khó để hoàn thành.
Đem trà chiều cùng điểm tâm đặt lên trên bàn, Cố Tiểu Ngải mỉm cười tiếp đón người trong tổ kịch lại đây ăn, bỗng nhiên bên hông bị đụng một cái, Cố Tiểu Ngải bị đẩy lảo đảo về phía trước một bước.
Một cỗ nhiệt lưu chảy trên người cô, đau đến mức cô phải cắn môi.
Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, chỉ thấy một người sắm vai cung nữ trong tổ kịch bưng đồ mời khách buổi trà chiều, trên khuôn mặt tất cả đều là vẻ trào phúng, ngoài miệng nói, "Thực xin lỗi...... Không thấy cô......"
Khuôn mặt tuy ngoài cười nhưng bên trong không cười, vậy rõ ràng là nói cho có lệ.
"Cô cẩn thận một chút, chị Tiểu Ngải là người đang mang thai. Nếu cô không cẩn thận đụng phải cô ấy, rất có thể là một thi thể mà hai mạng." Linh Mộc Nại Nại mặc quần áo kiểu mới nhất đi tới, khuôn mặt ngây thơ, lo lắng hỏi, "Chị Tiểu Ngải, chị không sao chứ?"
Chị...... Tiểu Ngải!
Khi nào thì cô thành chị gái của Linh Mộc Nại Nại chứ?
Cố Tiểu Ngải không để ý cô, xoay người bước đi, Linh Mộc Nại Nại đi theo hỏi, "Cô không sao chứ, bị ướt hết rồi, tôi cho cô mượn quần áo được không?"
......
Trước kia, Cố Tiểu Ngải đối với Linh Mộc Nại Nại là yêu mến, vẫn không nỡ chán ghét.
Nhưng hiện tại, cô thề cô thật sự chán ghét Linh Mộc Nại Nại, mấy người kia đóng vai cung nữ đều là cùng Linh Mộc Nại Nại học một lớp, mỗi ngày không phải người này đến tổn hại cô hai câu, chính là người kia không cẩn thận nắm đạo cụ đèn dầu ở trước mặt cô hắt lên trên mặt đất......
Ngày hôm nay lại trực tiếp đụng vào cô.
Là như thế nào, không đem đứa bé trong bụng của cô đụng cho rớt ra là không vui có đúng hay không?
Nói mấy người đóng vai cung nữ kia nhằm vào cô cùng Linh Mộc Nại Nại một chút quan hệ đều không có, đánh chết cô đều không tin.
"Tôi đem quần áo cho cô mượn mặc nha......" Linh Mộc Nại Nại đuổi theo cô đến phòng trang phục.
"Cô xong chưa? Hôm nay cô không có diễn, cô còn đến phim trường làm gì?" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nói, cô muốn đóng cửa.
Như vậy là chuyên nghiệp sao?
"Tôi đến dò xét." Linh Mộc Nại Nại một tay che ở trên cửa, không có ý muốn rời đi.
Cố Tiểu Ngải rất muốn đóng mạnh cửa lại, nhưng vẫn là không có làm được, xoay người đi vào mở túi của mình ra, cô vẫn có mang theo y phục.
Cầm lấy quần áo, Cố Tiểu Ngải đi đến phòng thay quần áo đang lúc thay xong, hoá ra thắt lưng của y phục dính một mảng lớn Hồng Trà...... May mắn Hồng Trà không phải nóng lắm.
"......"
Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày.
Có lẽ cô nên suy nghĩ có nên về nhà dưỡng thai hay không, nếu ở lại, ai biết ngày nào đó bị hắt là axít sunfuric cũng không chừng?
Bây giờ, Linh Mộc Nại Nại rõ ràng đã muốn ở khắp nơi nhằm vào cô.
Cô có thể cứng rắn chống đỡ, nhưng Bảo Bảo không được xảy ra chuyện không hay.
Cố Tiểu Ngải mang theo quần áo đã thay ra ngoài, chỉ thấy Linh Mộc Nại Nại đứng ở bên cạnh túi của cô, cúi đầu đang nhìn cái gì đó.
"Cô đang làm cái gì?"
Cố Tiểu Ngải lạnh lùng hỏi, vừa đi tới chỉ thấy Linh Mộc Nại Nại cầm bản báo cáo kiểm tra cơ thể từ bệnh viện của cô nhìn, nhất thời giận dữ lên.
"Cô lục lọi trong túi tôi làm cái gì đó?!" Cố Tiểu Ngải phẫn nộ lấy bản báo cáo kiểm tra, tức giận trừng mắt nhìn Linh Mộc Nại Nại, "Linh Mộc, cô hiểu cái gì gọi là tôn trọng hay không?!"
Lại còn lục lọi trong túi của cô!
Trên mặt Linh Mộc Nại Nại rõ ràng có vẻ khó có thể tin, sững sờ nhìn cô, lập tức lại mỉm cười, "Tôi quan tâm cô thôi, chị Tiểu Ngải à."
"Thu hồi nụ cười của cô đi!" Cố Tiểu Ngải tức giận nói, lấy túi đem báo cáo kiểm tra bỏ vào, sãi bước rời khỏi.
Có Linh Mộc Nại Nại ở đây, cô chỉ là muốn đi theo đạo diễn lớn học tập cũng học không được.
Cố Tiểu Ngải đi đến trước mặt Trương Thiên Thành, "Đạo diễn, tôi muốn từ chức, gần đây trạng thái của tôi không thể đảm nhiệm phần công tác này, thật ngại, trái với hợp đồng tôi sẽ bồi thường."