Đông Quách Dị trực tiếp hạ tổng số 9 giờ, nếu cô gái này là người tu luyện khí công thì biết ông cũng đúng. Ông thật sự khá buồn bực, vì không bại lộ bản thân nên ông chỉ có thể bỏ ra 500 vạn, nói rõ là muốn thua tiền.
Nhưng đêm nay tâm tư của ông đã không ở trên thắng thua, mà là Kỷ Hi Nguyệt đã khiến cho ông chú ý.
Cái bàn đã có không ít người vây quanh, rất nhiều người biết Đông Quách Dị đều, mọi người nhìn Kỷ Hi Nguyệt đặt con báo một ngàn vạn, cảm thấy cô gái này khẳng định rất có tiền, nếu không sao có thể quyết đoán hạ lớn vậy được.
“Chậm đã!” Kỷ Hi Nguyệt kêu lên khi sắp tới lúc chia bài.
Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi còn có thể đặt thêm không? Nơi này có quy định hạn mức cao nhất hay không?”
Sau khi người chia bài kinh ngạc một lúc thì lập tức trả lời: “Có thể đặt thêm.” Rốt cuộc một đài này cũng chỉ có hai người Kỷ Hi Nguyệt và Đông Quách Dị đang đánh cược: “Không có hạn mức cao nhất!”
“OK, tôi đặt toàn bộ con báo đi! Thời gian không còn sớm, chơi một trận cuối cùng, thắng thua gì cũng trở về ngủ.” Kỷ Hi Nguyệt sờ mặt mình: “Phụ nữ vẫn cần ngủ để đẹp hơn.”
Mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc, thẻ đánh bạc trên mặt bàn của Kỷ Hi Nguyệt đã vượt qua một trăm triệu, người chia bài lập tức đi xuống đếm một cái, là một trăm triệu hai ngàn lẻ một trăm vạn!
“Một trăm vạn này là tiền boa cho mấy người phục vụ đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười, lấy một trăm vạn trực tiếp đưa cho vệ sĩ bên cạnh: “Anh phân một cái đi.”
Vệ sĩ kia cười đến mặt đều nở hoa rồi, vội vàng xin lỗi, nơi này tuy rằng sẽ cho tiền boa, nhưng đều là khách cho trước khi ra ngoài, bởi vì thẻ cược nhỏ nhất nơi này cũng đã là một trăm vạn, nhưng ai sẽ cho một trăm vạn tiền boa, cô gái này đã hào phóng đến một mức độ mới.
“Một trăm triệu hai ngàn vạn. Tiểu thư, tiền đặt cược này của cô hơi lớn rồi đó.” Sắc mặt Đông Quách Dị hơi âm trầm đệ nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không phải không thiết hạn mức cao nhất à? Một trăm triệu như thế nào tính lớn, thua thì thua thôi, tôi cũng sẽ không quỵt nợ. Chẳng lẽ tôi thắng thì sòng bạc sẽ quỵt nợ à? Một trăm triệu hai ngàn vạn, tôi thắng thì chính là tám lần, đó là bao nhiêu, chín trăm triệu 6000 vạn? Xì, cũng không phải rất nhiều, sòng bạc sẽ không quịt chứ?”
Giọng Kỷ Hi Nguyệt tựa hồ 1 tỷ đối với cô cũng chỉ là con số nhỏ.
“Đương nhiên sẽ không!” Giọng người chia bài khá nặng, mà giờ phút này những bàn khác đều dừng lại, đều chen qua bên này.
Cũng may vệ sĩ ngăn đón, Kỷ Hi Nguyệt không có bị chen tới.
“Vậy là tốt rồi, tôi tưởng sòng bạc lớn như vậy, nếu 1 tỷ cũng bồi không dậy nổi thì cũng đừng mở nữa. Nhanh lên, tô phải về nhà ngủ cho đẹp nữa, nếu không chồng tôi sẽ rất tức giận đó!” Kỷ Hi Nguyệt nói rất đĩnh đạc.
Người chia bài nhìn thoáng qua người đàn ông cấp quản lý, sắc mặt người kia không quá đẹp nhưng vẫn gật đầu.
Mọi người đều nghĩ thầm chồng cô gái này là ai, khẳng định rất có địa vị.
“Mở!” Người chia bài chỉ có thể mở ra xúc xắc đã sớm lắc và cố định xong.
“Wow!” Vừa mở ra, tiếng kinh hô nháy mắt bộc phát ra như sấm, bởi vì bên trong đúng là ba con ba, con báo! Kỷ Hi Nguyệt thắng.
Kỷ Hi Nguyệt cười rộ lên nói: “Đều nói đêm nay tôi may mà, ông còn không tin.” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Được rồi, chuyển vào thẻ đi, tôi phải đi về, hôm nào lại đến, nơi này xem ra vượng tôi lắm nha.”
“Tiểu thư, mời đi bên này, chín trăm triệu 6000 vạn không phải số lượng nhỏ, cần ngài chờ một hồi, ước chừng hơn mười phút.” Quản lý đi tới khách sáo nói.
“OK.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, đứng lên, dùng tiếng Trung nói với Đông Quách Dị: “Tiên sinh, ông là người Hoa Hạ nhỉ, mẹ tôi cũng là người Hoa Hạ.”
Chương 1022: Tôi là Tôn Nguyệt
Đông Quách Dị lập tức sửng sốt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt theo vệ sĩ rời đi, sau khi ông phản ứng lại cũng vội vàng đi theo.
Đêm nay Đông Quách Dị thua vài ngàn vạn, nhưng ông cũng không so đo tí nào, rốt cuộc ông muốn thắng là việc rất đơn giản. Có điều ông vẫn luôn bồi Kỷ Hi Nguyệt, muốn thăm dò rõ ràng chi tiết cô mà thôi.
Phòng tài vụ cho khách quý, Kỷ Hi Nguyệt bắt chéo đôi chân xinh đẹp, uống champagne chờ người ta trả lại thẻ đen. Mà theo dự kiến, Đông Quách Dị cũng theo tiến vào ngồi ở cạnh cô.
“Tại hạ Đông Quách Dị, xin hỏi tên tiểu thư?” Đông Quách Dị mỉm cười chào hỏi.
“Tên tiếng Trung của tôi là Tôn Nguyệt, tiếng Anh tên là Lộ Ti. Xem ra Đông Quách tiên sinh là khách quen nơi này, hôm nay không chuẩn bị gỡ vốn à?” Kỷ Hi Nguyệt nói tên.
Có điều họ Tôn vẫn là có điểm chú ý, giới khí công đều biết có một ẩn môn Tôn thị, là thế gia lính đánh thuê, tiền kiếm được đều là máu tươi.
Mai Ngọc khi trước ở nước Mỹ chính là sát thủ lợi hại nhất gần đây Tôn gia phái ra, đáng tiếc tiếp nhiệm vụ không có mắt, trực tiếp bị Triệu Húc Hàn phế một cánh tay trái.
Chẳng qua lại nói tiếp, rốt cuộc là ai thuê sát thủ Tôn gia muốn giết Triệu Húc Hàn?
Kỷ Hi Nguyệt tạm thời không suy nghĩ nhiều, cô nói mình họ Tôn chính là cho vị Đông Quách tiên sinh này chút ảo tưởng.
Quả nhiên ánh mắt Đông Quách Dị hơi nhíu lại nói: “Tôn Nguyệt? Cô họ Tôn?”
“Đúng vậy, rất kỳ quái hả?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, xem ra tên này quả nhiên suy nghĩ nhiều.
Đông Quách Dị lập tức cười lắc đầu nói: “Không phải, chỉ là tôi cũng có người bạn họ Tôn, cảm giác khá tình cờ mà thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói: “Thì ra là thế, Đông Quách tiên sinh là khách quen nơi này nhỉ, không biết tôi thắng nhiều như vậy thì thể có việc gì ngoài ý muốn hay không?”
Đông Quách Dị vội vàng cười nói: “Sao có thể? Thánh Nguyên là sòng lớn, không phải thua không được.”
“A? Phải không? Vậy vì sao trước kia tôi nghe qua nói vượt qua một trăm triệu thì sẽ không đi ra được?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
Đông Quách Dị sửng sốt sau đó cười mỉa nói: “Không thể nào, dù sao tôi cũng chưa gặp loại chuyện này. Đúng rồi, Tôn Nguyệt tiểu thư là tới du lịch? Hay là?”
Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười nói: “Tới thăm người thân, có điều đêm nay chỉ có mình tôi đi ra, sợ người nhà biết tôi tới nơi này. Ngại quá, Đông Quách tiên sinh hẳn là hiểu tâm lý dân cờ bạc chúng ta đó.”
“Ha ha ha, hiểu hiểu. Có điều Tôn Nguyệt tiểu thư đi ra một mình, buổi tối ở Paris không quá an toàn với một thiếu nữ đâu.” Đông Quách Dị cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, rất không sợ cười nói: “Không có gì để sợ cả, tôi đã quen rồi, chẳng lẽ còn có thể ăn tôi hay sao?”
“Xem ra cái gì cũng ngăn cản không được sự đam mê của một dân cờ bạc.” Đông Quách Dị cũng tràn đầy thể hội, ông thường xuyên tay ngứa sẽ ra đánh cuộc mấy lần, nhưng thật ra thắng thua không ý gì với ông. Có điều ông cũng sẽ dùng khí công của mình để thắng quá lợi hại, rốt cuộc một khi không cẩn thận sẽ gây hoạ thượng thân.
Ông cũng không thiếu tiền, nhân sinh của ông đã tới 50 tuổi, giờ chỉ muốn làm một vài việc mình thích, kết giao mấy người bạn tri kỷ, có rảnh uống trà tâm sự gì đó, đây mới là nhân sinh thoải mái.
Kỷ Hi Nguyệt mới vừa nói xong đã hơi hối hận, ngay sau đó có điểm thật cẩn thận nói: “Đông Quách tiên sinh, nơi này không phải có Mafia gì đó đúng không? Đều mang súng? Nói vậy, tôi thật sự thắng quá nhiều, không an toàn nhỉ? Thôi vậy, nếu không tôi lại thua chút rồi đi ra ngoài cũng được.”
Đông Quách tiên sinh sửng sốt, sau đó nói: “Cô còn muốn đánh cược nữa hả?”
Chương 1023: Muốn biết lai lịch của cô
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu cười mỉa, nói: “Không phải ông nói một cô gái thì không quá an toàn hả? Mặc dù tôi không sợ, nhưng tốt hơn vẫn nên ít gây chuyện thị phi, cho nên không bằng nói ra thêm chút đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười gượng: ” Đúng rồi, nếu Đông Quách tiên sinh là khách quen nơi này, không bằng ông tiễn tôi ra ngoài được không? Tôi cho ông một trăm triệu?”
Đông Quách Dị chắc lưỡi, có phải cô gái này quá hào phóng rồi không, ngang nhiên cho ông một trăm triệu, chỉ là để đưa cô ra ngoài.
“Tiểu thư Tôn Nguyệt, không đáng sợ vậy đâu, chẳng qua gia tộc cô hoặc chồng cô làm nghề gì vậy? Hình như của cải rất nhiều, nếu không Tôn tiểu thư cũng không ra tay rộng rãi như vậy.” Đông Quách Dị nghe Kỷ Hi Nguyệt nói xong cũng hơi hồ đồ.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Chồng tôi không phải quá giàu có gì đâu, chẳng qua nhà mẹ ruột tôi khá lợi hại mà thôi, ha ha.”
“Tôn gia?” Đông Quách Dị hận không thể trực tiếp hỏi, có phải gia tộc Tôn thị ẩn môn hay không.
“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Có thể làm phiền Đông Quách tiên sinh đưa tôi ra ngoài hay không? Lên xe là được.”
“Việc này không thành vấn đề, cô đừng lo lắng.” Đột nhiên Đông Quách tiên sinh đứng lên, nói: “Quản lý bên kia gọi tôi, tôi đi một lát, cô đừng rời đi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn qua đó, quả nhiên thấy bên tài vụ có người ngoắc tay với Đông Quách Dị.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm chuyển tiền cũng quá chậm rồi, xem ra quả thật cũng không muốn cho nữa.
Không biết Đông Quách Dị ở chỗ này có sức ảnh hưởng bao nhiêu, thật ra cũng bởi vì cô thấy Đông Quách Dị quen thuộc với nơi này, mới có thể đưa ra một phen lớn như vậy, xem thử có cơ hội kiếm một khoản không.
Suy cho cùng cô cần hai mươi tỷ Đô-la mới có thể ngồi lên vị trí đương gia chủ mẫu của Triệu gia, có tiền không kiếm mới là đồ khốn.
Thật ra nếu để cho cô đi đánh bạc thắng hai mươi tỷ Đô-la trở về, hình như cũng không phải là chuyện rất khó, nhưng chỉ sợ Triệu gia không thừa nhận số tiền này.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức không để ý điều kiện này nữa, nếu thật sự đến đó mà chưa đạt yêu cầu, cô sẽ chó cùng rứt giậu, dù sao nhất định cũng sẽ không để cho anh Hàn bị ép buộc rời vị trí gia chủ.
Anh cũng tuyệt đối sẽ quang minh chính đại cưới cô, mà cô cũng sẽ không để cho anh mất mặt, nhất định đạt đủ ba điều kiện.
Mặc dù điều kiện thứ ba rất quá đáng với phụ nữ, nhưng cô cũng sẽ sinh con. Chỉ cần sinh em bé, anh Hàn đối xử tốt với cô thì còn sợ gì những quy định cứng nhắc khác?
Bên này, Đông Quách Dị đi tới bên cạnh quản lý, sau đó bị quản lý kéo sang một bên.
“Đông Quách tiên sinh cũng biết cô ấy sao? Biết rõ lai lịch không?” Quản lý dùng tiếng Pháp dò hỏi.
Đông Quách Dị nói: “Không biết, nhưng có lẽ gia tộc của cô ấy rất lợi hại.”
“Ồ? Ý Đông Quách tiên sinh là không thể thiếu cô ấy một tỉ này?” Lời này của quản lý cũng khiến Đông Quách thầm giật mình. Xem ra Tôn Nguyệt nói không sai, sòng bạc này cũng không thoải mái đối với việc một người xa lạ thắng một khoản tiền lớn mang ra ngoài như vậy.
Cho tới nay, chính Đông Quách Dị cũng chưa từng một lần thắng được nhiều tiền như vậy. Lần đó nhiều nhất cũng chỉ hơn một trăm triệu, nhưng bình thường thắng thua cũng rất nhiều, bất tri bất giác thắng tiền, sòng bạc cũng không quá chú ý.
“Đông Quách tiên sinh không phải sợ, ông cũng biết một vài quy củ của sòng bạc chúng ta. Chắc cô gái này ăn gian rồi, nếu không sao có thể thắng dễ dàng, nhanh chóng vậy được! Bây giờ ông chủ chúng tôi muốn biết lai lịch của cô ta, nhưng cô gái này chưa từng xuất hiện trong hệ thống sòng bạc, bao gồm Las Vegas, Macao, cô gái này cũng chưa từng xuất hiện.”
Cuộc trò chuyện với quản lý khiến Đông Quách Dị biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy, sòng bạc cũng đã điều tra lai lịch Tôn Nguyệt, chẳng qua chỉ là điều tra vô ích mà thôi.
Chương 1024: Người này bị lừa rồi
Vẻ mặt Đông Quách Dị hơi lúng túng, nói: “Lúc nãy tôi có hàn huyên với cô ấy một chút, đúng là một cô gái không đơn giản, tôi cảm thấy nên đưa một tỷ này cho cô ấy đi.”
“Đông Quách tiên sinh cảm thấy nên đưa à?” Giám đốc sòng bạc lại hỏi.
Đông Quách Dị dở khóc dở cười, nói: “Nên, chẳng qua tôi không dám nói gì, dù sao cũng không hiểu rõ cô ấy, có lẽ đợi lát nữa ra ngoài các người có thể dò xét thử.”
Trong lòng Đông Quách Dị cũng có phần tính toán, muốn biết Tôn Nguyệt có phải người Tôn gia hay không, có phải người tu luyện khí công hay không, chỉ cần ra tay là biết.
“Thả ra ngoài rồi tính sau?” Quản lý sòng bạc sờ cằm: “Đông Quách tiên sinh, ông chủ chúng tôi biết rõ Hoa có mấy gia tộc rất lợi hại, thế nên không dám tùy tiện động thủ, sợ gây nên tai họa cho chỗ này. Cô gái này có lá gan lớn như vậy, thật sự rất có thể là người của những gia tộc thần bí Hoa kia.”
“Vậy thì không nên mạo hiểm, quả thật tôi cảm thấy cô ấy không đơn giản.” Đông Quách Dị thật sự vô ngữ, sòng bạc nói cho ông biết những thứ này làm gì?
“Đông Quách tiên sinh, không bằng ông đi thăm dò cô gái đó xem sao? Sòng bạc cho ông phần thưởng là thẻ đánh bạc một ngàn vạn, ông là người Hoa, ra mặt tương đối dễ.” Thì ra quản lý sòng bạc tình toán như vậy.
“Tấm thẻ đen kia không tra được gì sao?” Đông Quách Dị đột nhiên nhớ tới.
Quản lý sòng bạc nói: “Đây mới là chỗ thần bí, tài khoản mã hóa ngân hàng Thụy Sĩ hoàn toàn không có thông tin cá nhân. Nếu không phải đại gia tộc, không phải người có quyền lợi đặc biệt thì không thể nào có loại tài khoản này.”
Đông Quách tiên sinh nhún vai, nói: “Xem ra sẽ không sai rồi, không thể động vào cô gái này, nói ông chủ các người từ bỏ hy vọng đi. Dù dao thiếu một tỉ cũng tốt hơn mất cả toàn bộ sòng bạc và tính mạng.”
Sau khi quản lý sòng bạc nhìn Đông Quách Dị, chậm rãi gật đầu, nói: “Đông Quách tiên sinh cũng cảm thấy không thể?”
“Tôi chỉ biết thẻ đen có thể ẩn tài khoản, mỗi người mã hóa đều là người có thế lực lớn, hơn nữa cô ấy dám xuất hiện một mình, anh cảm thấy nếu cô ấy không có nguồn gốc thì dám thắng nhiều thế không? Tôi chỉ có thể giúp các anh thăm dò ý tứ, không cam đoan những thứ khác, tôi cũng không muốn đắc tội với người khác.”
Quản lý sòng bạc hiểu rõ, sau đó gật đầu bắt tay, coi như đã đạt thành nhận thức chung.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Đông Quách Dị đang mỉm cười đi tới, theo sau là quản lý nhận lấy thẻ đen và một bộ máy cà thẻ từ một thủ hạ mang tới.
“Tôn Nguyệt tiểu thư, đã xong rồi, cô kiểm tra số dư thử đi.” Quản lý sòng bạc nở nụ cười thân thiết, hoàn toàn không giống vẻ âm trầm vừa rồi khi nói chuyện với Đông Quách Dị.
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, cười nói được, sau đó kiểm tra số dư, bên trên có nhiều số không đến mức đếm không rõ, khiến cô tương đối hài lòng, sau đó cất thẻ đen vào.
“Hôm nay vận may không tệ, hy vọng lần sau cũng có vận may tốt, tạm biệt.” Kỷ Hi Nguyệt phất tay cười tạm biệt.
“Tôn Nguyệt tiểu thư, tôi tiễn cô.” Đông Quách Dị vội vàng đuổi theo.
“Cảm ơn Đông Quách tiên sinh.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, tên này rốt cuộc vẫn bị lừa.
Ra khỏi sòng bạc từ cửa chính, bên ngoài đã rất muộn rồi, nhưng dù sao nơi này cũng là khu vực sòng bạc, có không ít người.
“Tôn Nguyệt tiểu thư lái xe tới à?” Đông Quách Dị hỏi.
“Tôi có tài xế, để tôi gọi điện thoại.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lấy điện thoại ra, Lan Khê nhận điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Đông Quách tiên sinh, tài xế của tôi nói xe dừng ở bên kia, không tiện qua đây, sợ bị người khác biết, tự tôi đi qua là được…”
“Như vậy sao được, nơi này quá loạn, tôi vẫn nên đưa cô qua đó.” Đông Quách Dị nghĩ thầm có lẽ từ chiếc xe là có thể nhìn ra có phải người Tôn gia hay không.
Chương 1025: Tương đối lo lắng chuyện này
Kỷ Hi Nguyệt cố ý lộ ra vẻ chán ghét nhìn những người ven đường, sau đó gật đầu nói: “Vậy cám ơn Đông Quách tiên sinh.”
Nói xong, cô vội vàng gấp gáp đi về phía đường cái đối diện.
Đông Quách Dị đuổi theo, nói: “Tôn tiểu thư, không sao đâu, không cần gấp như vậy.”
“Chỗ này quả thật hơi loạn, bây giờ cũng hơn mười hai giờ. Thôi chết, không biết chồng tôi có về trước hay không, bị anh ta bắt được thì tôi chết chắc.” Kỷ Hi Nguyệt vừa đi vừa nói, chính là để cho Đông Quách Dị giảm bớt phòng bị.
Đông Quách Dị cười nói: “Xem ra, Tôn Nguyệt tiểu thư rất sợ chồng!”
“Ha ha, đúng vậy, nếu anh ta biết tôi ở sòng bạc thì nhất định sẽ cãi nhau, tôi đây không phải không muốn đánh anh ta à?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói vậy.
Đông Quách Dị nghe xong, đánh anh ta? Xem ra là Tôn Nguyệt đánh chồng, vật thì quả nhiên cô là người tu luyện khí công?
“Khụ khụ, tính tình tôi không tốt lắm, một khi nổi nóng, không thể khống chế chính mình, lại đánh nhau với chồng, vậy thì phải ly hôn rồi.” Kỷ Hi Nguyệt còn nói thêm.
Vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến hẻm tối nơi Lan Khê đậu xe.
Đông Quách Dị thấy hình dáng chiếc xe, là chiếc xe màu đen bình thường, còn tưởng phía sau còn có một chiếc siêu xe đi theo.
Mặt đất hơi bẩn, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian không chênh lệch lắm, hai người cũng đã tiến vào khu vực bóng tối, cô đột nhiên hét lên một tiếng, cả người lập tức ngã xuống bên cạnh.
Dáng vẻ kia giống như giẫm phải cái gì, trật chân.
Đông Quách Dị phản ứng theo bản năng, lập tức tiến lên một bước đỡ Kỷ Hi Nguyệt.
Đúng lúc này, Kỷ Hi Nguyệt ra tay, chiếc nhẫn gây mê trên ngón tay đã sớm bị cô mở ra, lập tức ghim vào trong cánh tay Đông Quách Dị.
Đông Quách Dị đã phát giác, lập tức đẩy Kỷ Hi Nguyệt ra, hoảng sợ nói: “Cô là ai?”
Kỷ Hi Nguyệt đứng thẳng, nói: “Ngại quá, có người muốn gặp ông.” Nói xong, trong lòng đã đếm tới năm.
Sau đó nhìn thấy Đông Quách Dị ngã xuống, trong lúc hai mắt vẫn đang khiếp sợ.
Thuốc mê này có thể gây mê cả voi, cho nên hiệu quả đương nhiên tốt, Kỷ Hi Nguyệt nâng người đàn ông vừa ngã xuống, trực tiếp kéo ông ta tới cốp xe Lan Khê, ném vào trong.
Kỷ Hi Nguyệt, Lan Khê cười nói: “Đại tiểu thư mưu kế giỏi.” Vừa nói, xe cũng đã chạy ra ngoài.
“Không có mưu kế gì, chỉ là khiến ông ta tò mò, ha ha. Đúng rồi, tôi thắng được một tỷ.” Kỷ Hi Nguyệt nhịn không được cười thành tiếng.
“Cái gì!” Xe của Lan Khê suýt nữa đâm lên vỉa hè cho người đi bộ: “Một tỷ? Vậy mà cô, cô còn có thể đi ra ngoài?”
“Không phải tôi đã đi ra sao rồi đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, nói: “Có lẽ là vị Đông Quách tiên sinh này đã giúp cho tôi, ha ha ha.”
“Đại tiểu thư, nếu bị chủ nhân biết, có thể sẽ tức giận.” Lan Khê khá lo lắng chuyện này.
“Tức giận? Thắng tiền còn tức giận? Vậy nhất định anh ta có bệnh. Hơn nữa tôi chỉ đánh có một lần thôi, tiền này kiếm quá dễ.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói.
“Nhưng cô thắng nhiều như vậy, sòng bạc sẽ hoàn toàn điều tra cô. Còn cả Đông Quách Dị cũng phải thả về, đây không phải là sớm muộn gì cô cũng bại lộ sao?” Lan Khê nói.
“Tôi cải trang thế này có quỷ mới biết, sau này cũng không cần giả dạng là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo.
“Đại tiểu thư, vậy cô đừng đi vào sòng bạc nữa, sòng bạc có hệ thống nhận diện khuôn mặt, cho dù lần sau cố thay đổi quần áo thì cũng sẽ bị nhận ra.” Lời nói của Lan Khê khiến Kỷ Hi Nguyệt ý thức được có thể cô đã phạm sai lầm.
“Cái gì, vậy nếu tôi để mặt thật đi vào thì cũng có thể nhận ra được hả?” Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt, hỏi.
Chương 1026: Cô chọn đúng đội tốt
Lan Khê gật đầu, nói: “Đúng vậy, dù giả dạng thế nào thì khung xương mặt và tròng đen trong mắt cũng không có cách thay đổi. Hệ thống máy tính ở những sòng bạc này tương đối lớn mạnh, cho nên chỉ cần cô khiến họ chú ý thì cũng sẽ bị ghi vào kho hồ sơ khách hàng của bọn họ, lần sau có thể quét hình và đối chiếu, trâu bò như CIA.”
“Mẹ kiếp.” Kỷ Hi Nguyệt trong nháy mắt đã cảm thấy không ổn, có lẽ thắng được một trăm triệu, bọn họ sẽ không ghi nhớ cô, nhưng bây giờ thắng một tỷ, chắc là cô đã vào danh sách đen rồi.
“Tiểu thư, tốt nhất cô nên nói cho cậu chủ, cậu chủ là hacker hàng đầu, cậu chủ có thể giúp cô hack vào hệ thống máy tính bọn họ, giúp cô xóa số liệu.” Lan Khê lại nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức tức giận, nói: “Cô không nói sớm, làm tôi sợ muốn chết, xem ra không nói cho anh ấy cũng không được.”
“Hì hì.” Lan Khê tức khắc cười vui vẻ, xe cũng tăng nhanh tốc độ.
“Cô gọi điện thoại qua cho anh Hàn hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Lan Khê nói: “Vừa rồi có nhắn tin, chúng ta đến chỗ kia, cậu chủ chắc cũng đến rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, vui mừng cười lấy thẻ đen ra, thật ra chỗ này không chỉ có một tỷ, hơn nữa còn là đồng Euro. Ha ha ha, tiền này tới thật sự quá sướng rồi.
Chẳng qua vừa nghe Lan Khê nói như vậy, sau này cô vẫn nên ít đến những nơi này, những nơi thông thường chắc không có kỹ thuật nhận diện khuôn mặt, nhưng sòng bạc đương nhiên không giống những nơi khác.
Sau này muốn đánh bạc, vẫn là lấy thân phận Kỷ Hi Nguyệt đi Macao đánh vài ván, không cần thắng quá nhiều, mỗi lần thắng một hai ngàn vạn chắc sẽ không vào danh sách đen.
Chẳng qua nếu cha biết được nhất định sẽ đánh cô, nhưng bây giờ cô lại có khí công, nhất định sẽ thắng tình hình này, tiền này không phải kiếm rất dễ sao?
Kỷ Hi Nguyệt hơi rối rắm, Lan Khê thấy cô ở phía sau không nói lời nào, chủ động nói: “Đại tiểu thư, cô và cậu chủ ở bên nhau lâu rồi sao?”
“Thật ra cũng không tính là vậy, chính thức ở bên nhau cũng ba bốn tháng thôi, chẳng qua đã sớm quen biết.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Tôi thấy cậu chủ rất thích tiểu thư đấy.” Lan Khê nói: “Trước đây cậu chủ lạnh như băng, lần này dường như thấy cậu chủ khá giống người bình thường rồi, đều là công sức của tiểu thư.”
Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác thành tựu, cô nói: “Phải không? Vậy rất tốt, mặt lạnh như một chiếc quan tài thật không tốt chút nào.”
“Ha ha ha, đại tiểu thư cô thật là hài hước.” Lan Khê cười nói.
“Có lẽ đây là điểm cậu chủ cô thích tôi, ha ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt dõng dạc tự hào một phen.
Lan Khê và Kỷ Hi Nguyệt tán gẫu rất vui vẻ, cuối cùng cô nói: “Tôi tin cậu chủ nhất định chọn tiểu thư, sẽ không chọn Úy Mẫn Nhi.”
“Đúng thế, tôi dễ thương hơn cô ta nhiều, ánh mắt của cậu chủ cô rất tốt!” Kỷ Hi Nguyệt kiêu ngạo nói.
Cuối cùng Lan Khê cũng chịu thua nhưng đúng là Kỷ Hi Nguyệt có tính cách đáng yêu, người lại xinh đẹp, mà còn là người tu luyện khí công, đâu có chỗ nào kém Úy Mẫn Nhi?
Sau một đêm Lan Khê đã bắt đầu đứng vững rồi, thầm nghĩ ánh mắt của bọn Tiêu Ân quả nhiên không sai, cô cũng thích đương gia chủ mẫu như vậy, rất bình dân.
Xe lái vào một bãi đậu xe, đi tầm vài vòng, hình như đến gần tầng bốn mới dừng lại, sau đó Lan Khê đi ra trước, sau khi nhìn xung quanh mới gọi Kỷ Hi Nguyệt xuống xe.
Kỷ Hi Nguyệt thấy bên cạnh xe chính là một phòng rửa xe, bây giờ cũng đã đóng cửa. Lan Khê mở cửa sau, Kỷ Hi Nguyệt kéo Đông Quách Dị từ sau xe ra ngoài.
Cột thân thể ông ta vào một cái ghế, sau khi dùng miếng vải đen quấn vài vòng vào mắt ông ta thì thấy cửa lại mở ra.
Triệu Húc Hàn đội nón đen và kính râm màu đen, đeo khẩu trang đen đi tới.
Chương 1027: Anh ta ngu vậy hả?
Kỷ Hi Nguyệt vừa định gọi anh, Triệu Húc Hàn lập tức ra dấu đừng nói, sau đó đi tới trước mặt cô, cho cô một viên màu đen để cô ngậm trong miệng.
Kỷ Hi Nguyệt lấy nó nhét vào trong miệng rồi nói: “Ông ta vẫn chưa tỉnh lại!” chẳng qua khi nói lời này, giọng nói cô lại biến thành giọng nam.
Triệu Húc Hàn nói: “Nhìn em như vậy thật sự hơi quái dị.” Giọng nói của anh cũng là giọng nam, nhưng đã không phải giọng vốn có của anh, bén nhọn hơn so với giọng bình thường của Triệu Húc Hàn.
“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, tại sao anh biến thành giọng nam, cô là nữ cũng biến thành giọng nam.
“Chỉ có thể chế tạo loại này, em ráng chịu một chút.” Triệu Húc Hàn nói: “Nhớ kỹ không cần xưng hô, sẽ lộ tẩy đó.”
“Anh cho em là gì, bây giờ phải lay tỉnh ông ta hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn nói: “Để anh, em lên xe trước, quá trình có lẽ sẽ khó coi.” Lan Khê đã ra khỏi xe, chính là không để Đông Quách Dị cảm thấy khác thường.
“Khó coi thì em nhìn cũng quen rồi, dù sao sau này loại chuyện này cũng không ít đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt không quan trọng, hành động một lần hai lần đã để năng lực tiếp nhận của cô cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, sau đó gật đầu, nói: “Vậy em làm ông ta tỉnh đi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng một cái, đi tới trước mặt Đông Quách Dị. Ngay sau đó cô nâng đầu ông ta lên, hung hăng bấm xuống nhân trung.
Đông Quách Dị lập tức run rẩy rồi tỉnh lại, sau đó biết mình đã bị trói chặt, còn bị bịt kín mắt, không thấy gì cả.
Dao nhỏ của Triệu Húc Hàn xuất hiện trên cổ Đông Quách Dị, khiến ông ta không dám lên tiếng cũng không dám phản kháng.
“Đông Quách tiên sinh, thật ngại vì đã mời ông tới đây.” Giọng nói Triệu Húc khiến Kỷ Hi Nguyệt muốn cười, nhưng cô vẫn nhịn xuống, đi sang bên cạnh, nhìn Triệu Húc Hàn thẩm vấn.
“Anh là ai? Tại sao bắt tôi?” Đông Quách Dị rất nhanh đã tỉnh táo lại, điểm này khiến Kỷ Hi Nguyệt rất bội phục. Chẳng qua thì định lực của người luyện khí công tốt hơn người bình thường nhiều.
“Ông không cần lo lắng, cũng không cần phản kháng, chúng tôi biết ông là người tu luyện khí công.” Triệu Húc Hàn nhìn ông ta lặng lẽ vận khí, trực tiếp nhắc nhở ông ta.
“Các ngươi là người Tôn gia đúng không?” Đông Quách Dị nghĩ tới Tôn Nguyệt: “Tôn Nguyệt, cô có ở đây không?”
“Tôn Nguyệt tiểu thư đương nhiên không có ở đây, cô ấy chỉ chấp hành nhiệm vụ là đưa ông đến.” Khi Triệu Húc Hàn nói, Kỷ Hi Nguyệt chỉ vào bản thân để nói cho Triệu Húc Hàn cô chính là Tôn Nguyệt mà ông ta nhắc, năng lực phản ứng của Triệu Húc Hàn cũng là số một.
“Người bên cạnh là ai?” Đông Quách Dị lập tức nói.
“Đông Quách tiên sinh, chào ông.” Kỷ Hi Nguyệt lên tiếng, chẳng qua giọng nam này để Đông Quách Dị biết không phải Tôn Nguyệt, mà trong không gian này cũng chỉ có ba người bọn họ.
“Rốt cuộc các người muốn làm gì? Tôi và các người không thù không oán.” Đông Quách Dị vội nói.
Đông Quách tiên sinh không cần nóng, chúng ta cũng chỉ là muốn hỏi vài vấn đề thôi.” Triệu Húc Hàn nói: “Ông là bạn tốt của giám đốc Triệu Phiên Vân đang điều hành Triệu gia ở Tây Âu đúng không?”
Đông Quách Dị sửng sốt, lập tức nói: “Đúng vậy, rốt cuộc các người là ai?”
“Chúng tôi là ai cũng không quan trọng. Bây giờ chúng tôi muốn biết Phiên Vân tiên sinh nhận Úy Mẫn Nhi làm con gái nuôi, còn một lòng muốn Triệu gia chủ cưới Úy Mẫn Nhi, hình như còn rất nắm chắc. Trong chuyện này, Úy Mẫn Nhi và Triệu Phiên Vân rốt cuộc đã thỏa thuận cái gì?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Đông Quách Dị sửng sốt, sau đó lạnh lùng cười nói: “Thì ra là các người là người của Triệu gia chủ.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức trợn mắt xem thường, câu hỏi này của Triệu Húc Hàn thật sự như không đánh đã khai, nhưng anh ta ngu đến vậy ư?
Chương 1028: Nhận đứa bé đầu lòng làm con thừa tự
Triệu Húc Hàn lại nói: “Đông Quách tiên sinh thật thông minh, chúng ta đúng là ám vệ của Triệu gia chủ, thế nên không thể để cho tiên sinh thấy mặt thật. Chẳng qua chúng tôi cần mang đáp án về, kính xin Đông Quách tiên sinh có thể cho biết.”
Đông Quách Dị lại ngây ngẩn cả người, dường như không nghĩ nhanh như vậy người đàn ông này đã nhận là người Triệu gia. Chẳng lẽ gia chủ Triệu Húc Hàn muốn giết ông ta diệt khẩu?
Bởi vì cách thám thính này hiển nhiên không muốn Triệu Phiên Vân và Úy Mẫn Nhi liên kết lại.
Triệu gia chủ làm như vậy đã tương đương trở mặt với Triệu Phiên Vân, sẽ mất một phiếu Tây Âu của anh ta. Nếu Triệu gia chủ không muốn ít đi một phiếu thì sẽ không để ông đi mật báo, vậy chẳng lẽ ông chỉ còn một con đường chết?
Trong lòng Đông Quách Dị có phần khủng hoảng, nhưng dù sao vẫn cảm thấy có chỗ không đúng.
“Khụ khụ khụ, Đông Quách tiên sinh vẫn nên nói nhanh đi, chúng ta phải đi về báo cáo.” Kỷ Hi Nguyệt cũng lên tiếng.
“Các người thật sự là người của Triệu gia chủ?” Đông Quách Dị lại hỏi lần nữa.
“Đúng vậy.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời, Triệu Húc hàn ho khan một tiếng, có loại cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Đông Quách Dị cũng không hỏi nữa. Nếu ông còn sống đi ra ngoài, hai người kia nhất định không phải là người của Triệu gia chủ. Nếu ông chết rồi thì biết cũng vô dụng.
“Chuyện bán đứng bạn bè, tôi thật sự làm không được.” Đông Quách Dị rất nghĩa khí: “Huống hồ sao các người lại cảm thấy tôi sẽ biết chuyện giữa bọn họ.”
Triệu Húc Hàn cười ha ha, nói: “Đông Quách tiên sinh, ai mà không biết ông và Triệu Phiên Vân là bạn tốt, thường đánh cờ nói chuyện phiếm. Rất nhiều chuyện Triệu Phiên Vân cũng sẽ bàn bạc với người bạn già là ông, tôi nghĩ ông còn biết nhiều hơn so với vợ của ông ta.”
Đông Quách Dị càng khẳng định hai người này không phải là người Triệu gia, bởi vì ai là người Triệu gia mà lại gọi người nhà mình như vậy? Quy củ của Triệu gia rất nghiêm khắc, cho dù muốn giả bộ chỉ sợ cũng sẽ không cẩn thận sơ suất.
“Xem ra các người hiểu rất rõ. Được rồi, thật ra tôi biết hiệp nghị hợp tác của Triệu Phiên Vân và Úy Mẫn Nhi. Điều kiện của Úy Mẫn Nhi là muốn Triệu Phiên Vân bức hôn Triệu gia chủ .”
“Cô ta có điều kiện gì có thể khiến Triệu Phiên Vân động lòng? Không để ý Triệu gia chủ phản đối à?” Lời nói Triệu Húc Hàn hoàn toàn không giống với ngày thường, không có lạnh như băng, cũng không ngắn gọn, làm người khác đoán không ra anh.
Để Kỷ Hi Nguyệt cũng học hỏi nhiều, xem ra chính cô vẫn còn quá non nớt, người như anh Hàn mới gọi đùa giỡn chiến thuật tâm lý.
Sau khi Đông Quách Dị suy nghĩ một chút thì nói: “Thật ra nói cho các người biết cũng không sao. Tôi tin rằng cho dù Triệu gia chủ có biết thì chỉ sợ cũng không cách nào thay đổi, điều kiện này quá hấp dẫn Triệu Phiên Vân rồi.”
Vẻ mặt Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt thay đổi. Đông Quách Dị cười một tiếng rồi nói: “Úy Mẫn Nhi nói nếu cô ta có thể kết hôn với Triệu gia chủ, như vậy đứa con đầu lòng của bọn họ sẽ là con thừa tự của Triệu Phiên Vân.”
“Cái gì!” Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa la lên: “Gan cô ta cũng lớn quá vậy, dám để đứa con đầu lòng của cô ta và Triệu gia chủ làm con thừa tự? Đây không phải là muốn Triệu gia chủ tức chết hả?”
“Đến lúc đó cũng đã kết hôn, cho dù Triệu gia chủ tức giận thì cũng sẽ không giết Úy Mẫn Nhi. Huống hồ Úy Mẫn Nhi nói muốn sinh bốn năm đứa bé, Triệu gia chủ cũng sẽ không sợ bị tuyệt hậu.” Đông Quách Dị nói.
“Thật nực cười! Cô ta biết cô ta nhất định có thể sinh hay sao? Lỡ đâu cô ta không thể sinh con thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Đông Quách Dị nói: “Cái này ai cũng không thể bảo đảm, nhưng điều kiện này quả thật để Triệu Phiên Vân rất động lòng. Con của Triệu Húc Hàn và ông ta có quan hệ máu mủ cũng gần, hơn nữa tư chất nhất định thông minh, Triệu Phiên Vân không có con, thế nên rất khát vọng có một đứa con của mình.”
Chương 1029: Thong dong nửa đêm
Kỷ Hi Nguyệt không thể tưởng tượng, nói: “Thật sự không nghĩ tới Triệu Phiên Vân lại không có con? Không thể sinh con! Bây giờ khoa học kỹ thuật tân tiến như vậy, đại khái có thể làm ống nghiệm gì đó.”
Mà lời của Kỷ Hi Nguyệt càng thêm khẳng định ý nghĩ của Đông Quách Dị.
Ai là người Triệu gia mà không biết Triệu Thất gia không có con. Dĩ nhiên ông ấy đã sớm có hai con nuôi, nhưng dù sao cũng không phải họ Triệu.
Không nhìn thấy vẻ mặt Triệu Húc Hàn, nhưng Kỷ Hi Nguyệt thấy thứ duy nhất lộ ra trong ánh mắt của anh ta đều là lửa giận. Xem ra Úy Mẫn Nhi này thật sự đã chọc giận anh.
Triệu Húc Hàn thấy căn bản Úy Mẫn Nhi không xem anh là người. Sao có thể để con của anh làm con thừa tự cho người khác mà không thông qua sự đồng ý của anh? Cho dù căn bản anh và Úy Mẫn Nhi không có gì, nhưng nghe được lời này thì vẫn không ngăn được lửa giận trong lòng.
Kỷ Hi Nguyệt vội xua tay với anh, biết rằng khi tức giận thì hơi thở của anh sẽ biến đổi, rất dễ để cho Đông Quách Dị phát giác.
Triệu Húc Hàn lập tức áp chế hơi thở của mình, ngay sau đó nói: “Xem ra điều kiện này quả thật ngoan độc. Chẳng qua nếu Triệu gia chủ biết được thì chỉ sợ Úy Mẫn Nhi càng không có khả năng như ý rồi.”
“Cũng không nhất định, cần phải xem Triệu gia chủ lấy lợi ích của gia tộc làm đầu hay vẫn là lấy cá nhân làm đầu. Nếu anh ta mất đi một phiếu Tây Âu này, tin rằng người của các khu khác cũng sẽ dao động. Suy cho cùng thì điều kiện Úy Mẫn Nhi cũng không tệ, chẳng lẽ Triệu gia chủ không bằng lòng hy sinh hạnh phúc của mình vì gia tộc? Đó cũng không phải là một gia chủ tốt.”
Lời của Đông Quách Dị thật sự rất có lý, Kỷ Hi Nguyệt buồn bực liếc Triệu Húc Hàn một cái.
“Đông Quách tiên sinh hiểu rất rõ chuyện của Triệu gia chúng tôi.” Triệu Húc Hàn nói: “Hôm nay thật ngại, vốn tưởng rằng phải tốn chút thời gian, không nghĩ tới Đông Quách tiên sinh hợp tác như vậy, khiến chúng tôi cảm thấy ngại thêm. Bây giờ đưa ông ra ngoài, có cơ hội chúng ta còn có thể gặp mặt.” Triệu Húc Hàn nói.
Đông Quách Dị nói: “Cậu chủ các ngươi không sợ tôi sẽ lập tức báo cho Triệu Phiên Vân hả?”
“Thật ra điều kiện này dường như rất khó thay đổi với cậu chủ.” Triệu Húc Hàn im lặng một lúc rồi nói: “Chẳng qua nếu sau này Đông Quách tiên sinh muốn qua lại thân thiết với cậu chủ thì nhất định biết hậu quả và ảnh hưởng của việc nói ra.”
Đông Quách Dị im lặng, sau đó gật đầu. Triệu Húc Hàn lấy dao ra, trực tiếp đập sau ót ông ta một cái, Đông Quách Dị lại hôn mê lần nữa.
Sau đó Triệu Húc Hàn khiêng người ra phòng rửa xe, trực tiếp ném vào sau xe Lan Khê, bảo cô tùy ý ném người xuống một ngõ nhỏ là được.
Triệu Húc Hàn dắt Kỷ Hi Nguyệt đi về phía một chiếc xe máy Halley màu đen, lúc Kỷ Hi Nguyệt nhận lấy nón bảo hiểm thì cười nói: “Anh Hàn, anh đến nước ngoài rồi sẽ bôn ba nhiều đó.” Kỷ Hi Nguyệt cười rộ lên, trực tiếp ngồi lên ôm lấy eo Triệu Húc Hàn.
“Đây không phải là dẫn em thể nghiệm điều khác biệt sao?” Triệu Húc Hàn nói xong, đạp chân ga, chiếc xe máy Harley hạng nặng kiêu ngạo phát ra một tiếng động hoang dã rồi lập tức lao vút đi.
Cũng một hai giờ đêm rồi, xe trên đường rất ít, xe gắn máy rất huyên hoang nhưng lại khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất hưng phấn. Quả thật cô rất ít thể nghiệm loại cuộc sống cuồng dã này.
Cô còn ở sau xe kêu to, Triệu Húc Hàn cười theo, giống như hai người trẻ tuổi điên cuồng thể nghiệm cuộc sống.
Triệu Húc Hàn lái xe đưa cô đi rất nhiều nơi ở Paris, cuối cùng mới lái vào một ga ra tầng hầm đối diện khách sạn bọn họ ở.
Sau đó hai người thấy Tiếu Ân không tiếng động đi ra từ chỗ tối, Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa bị anh ấy dọa giật mình.
Chương 1030: Anh sẽ không đồng ý
Trong tay Tiếu Ân cầm một cái rương, mở ra là những bộ quần áo. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng khôi phục dáng vẻ ban đầu của mình, sau đó hai người nắm tay về khách sạn của mình.
Trở về phòng, Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi: “Anh Hàn, Úy Mẫn Nhi độc ác như vậy, sao anh có thể phá hỏng chiêu này? Xem ra chú của anh rất muốn có một đứa con của anh làm làm con của ông ấy! Chẳng qua về phương diện khác thì đó là chuyện tốt, nhưng nếu anh thật sự đưa một đứa nhỏ cho chú làm con thừa tự, sau này Tây Âu sẽ duy trì anh ổn định .”
“Không thể nào!” Triệu Húc Hàn nghĩ tới chuyện này đã lập tức nổi giận, chẳng lẽ chưa có sự đồng ý của anh mà đã dám tùy ý đưa con của anh cho người khác làm con thừa tự?
Mặc dù tình cảm của chú và anh không tệ, nhưng đây là đứa con, cho làm con thừa tự và nhận làm con nuôi không giống nhau. Cho làm con thừa tự là sau này sẽ là con trai của Triệu Phiên Vân, không gọi Triệu Húc Hàn là cha.
Lỡ đâu sau này anh chỉ có một đứa con trai, sinh tiếp cũng không ra đứa thứ hai thì sao? Chẳng lẽ coi như anh đoạn tử tuyệt tôn?
Triệu Húc Hàn cảm thấy buồn cười vô cùng, cũng vô cùng tức giận. Mặc dù việc này không phải là thật, nhưng có người tính toán anh và con anh như vậy, thật sự khiến cho anh không có tâm trạng tốt.
“Vậy nếu là con chúng ta sau này thì sao? Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi.
“Cũng không thể, trừ khi em sinh nhiều thêm mấy đứa, anh mới có thể suy nghĩ vấn đề này.” Triệu Húc Hàn nói: “Thật ra thì cũng không cần suy nghĩ. Nếu con của mình không nuôi ở bên cạnh cha mẹ, cho dù tìm cha mẹ tốt hơn cho nó thì cũng sẽ đối xử với nó không công bằng và thua thiệt. Anh không thích để việc này xảy ra, chẳng qua nếu chú muốn nhận một đứa con nuôi thì anh cũng có thể đồng ý.”
Ánh mắt Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt dịu dàng, nghĩ tới con mình và cô đáng yêu xinh đẹp cỡ nào, thêm vài đứa đương nhiên vẫn là chuyện tốt. Sau này anh và cô nhất định phải hưởng thụ niềm vui gia đình và con cái.
“Sinh con là chuyện thuận theo tự nhiên, ai biết có thể sinh mấy đứa. Úy Mẫn Nhi cũng thật lợi hại, lại dùng một chiêu hư ảo này là có thể khiến chú hướng về cô ta, ép hôn anh.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu cười.
“Chú cho rằng một khi anh và Úy Mẫn Nhi kết hôn sẽ lập tức sinh con, đến đấy thì nguyện vọng của ông ấy sẽ trở thành sự thật rồi. Hơn nữa trong mắt chú, Úy Mẫn Nhi rất ưu tú, ông ấy hận không thể để anh và cô ta mau chóng kết hôn.” Triệu Húc Hàn cũng rất buồn bực.
“Đó là do chú anh chưa từng gặp em? Những người từng gặp em đều nói em ưu tú. Anh xem bọn Tiêu Ân đi, họ cũng hi vọng em làm đương gia chủ mẫu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đắc ý nói.
Triệu Húc Hàn nhéo mũi nàng, nói: “Chú và bọn Tiêu Ân không giống nhau, ông ấy tương đối xem trọng môn đăng hộ đối. Lúc trước mẹ anh chết, chú của anh cũng rất thương tiếc, nói đây chính là hậu quả không môn đăng hộ đối. Nếu nhà mẹ đẻ anh lợi hại, cho dù làm bà làm bà hai thì cũng không ai dám động đến bà.”
Triệu Húc Hàn nghĩ tới đây, ánh mắt lộ vẻ cô đơn, phảng phất có sự thống khổ.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Dù sao tối mai cũng phải đi gặp chú anh, có lẽ em có thể thay đổi ấn tượng của ông ấy.” Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng, tuy không nắm chắc nhưng cũng muốn an ủi Triệu Húc Hàn một chút.
Triệu Húc Hàn thở dài, nói: “Anh đã chuẩn bị tốt phương án kém nhất rồi. Mất đi phiếu này của chú, tình hình Bắc Mĩ bên kia cũng sắp định rồi, chú tư anh đã không còn bất kỳ hy vọng nào, phiếu kia anh coi như là đã lấy được.”
“Anh xác định?” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Triệu Húc Hàn nói: “Tám chín phần mười rồi, chẳng qua bên nguyên lão còn chưa có bổ nhiệm chính thức xuống.”
“Vậy là vẫn chưa khẳng định trăm phần trăm.” Kỷ Hi Nguyệt hơi lo lắng.