An Hoa cũng từng thấy qua thân thủ của Long Bân, khi đó anh ta còn tưởng rằng mình đã gặp quỷ, bởi vì tốc độ và thực lực của Long Bân quá sức lợi hại, so với anh ta và Tiêu Ân thì cao hơn hẳn một bậc. Một con người đáng sợ như vậy rốt cuộc đã được đào tạo như thế nào?
Chung quy anh ta cảm thấy, bản thân được trải qua sự huấn luyện của hệ thống Triệu gia, có thể thông qua kỳ sát hạch và ra làm việc đã là một chuyện lợi hại không phải dạng vừa rồi.
Nhưng thân thủ của Long Bân nếu phải nói thật thì đúng là quá đáng sợ. Hẳn là phải cùng một cấp bậc với cậu chủ luôn ấy chứ? Lẽ nào Long Bân cũng là người của cậu chủ?
Trong vụ án nổ cháy lần này của Kỷ Hi Nguyệt, nếu không có Long Bân ở đó, e là Liễu Đông phải mất mạng và Kỷ Hi Nguyệt sẽ bị bỏng đến biến dạng.
Nhưng nếu đổi lại là anh ta, Tiêu Ân hoặc mấy người bên Lão Khôi, chắc chắn sẽ không đỡ được Liễu Đông, còn đại tiểu thư phỏng chừng sẽ bị ảnh hưởng kha khá.
Những gì An Hoa được biết đều là tin tức trong nội bộ của Triệu gia, nhưng bên phía cảnh sát lại không hề hay biết chuyện Long Bân đỡ Liễu Đông rơi từ tầng bốn bằng tay không.
Kỷ Hi Nguyệt tập đến mười một giờ mới lên lầu, nhưng vẫn không thấy Triệu Húc Hàn đâu. Cô đành đi tắm trước, sau đó đến gõ cửa phòng anh.
Triệu Húc Hàn mở cửa. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh đã tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu trắng, đang ngồi trên giường đọc sách, mặt sách của cuốn sách lúc này đang được đặt trên giường, bốn chữ ‘sổ tay tình yêu’ rất rõ ràng.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng: “Anh Hàn, anh xem mấy thứ sách này thật đấy à?”
“Không phải em kêu anh học hỏi sao?” Triệu Húc Hàn cầm một túi tài liệu đưa cho cô, “Đây là thứ em cần, đừng để ai nhìn thấy, đọc xong rồi thì trả cho anh.”
Kỷ Hi Nguyệt liền nghiêm túc nhận lấy, sau đó nói với Triệu Húc Hàn: “Vậy anh Hàn thong thả đọc sách nhé, em về phòng đây.”
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, Kỷ Hi Nguyệt lập tức về phòng mình. Vốn dĩ định chọc Triệu Húc Hàn vài câu, nhưng cầm được tài liệu rồi, cô chỉ tập trung sức chú ý vào đây.
Về phòng xong, Kỷ Hi Nguyệt căng thẳng sổ túi hồ sơ ra.
Bên trong liền rơi ra một số ảnh chụp copy, còn có hình ảnh trên các tập san báo chí. Xem ra tài liệu mà Triệu Húc Hàn đưa cho cô không đơn giản chỉ là những thứ được lưu giữ bên Roma như trước đây từng nói.
Tài liệu khá dày, có lẽ trong đây còn bao gồm tất cả những gì anh đã tự mình điều tra được.
Kỷ Hi Nguyệt xem tới hai giờ sáng mới xong. Quả nhiên là không thấy xuất hiện điểm gì khả nghi. Đây phải nói là một vụ mưu sát hoàn mỹ.
Bây giờ cô rất muốn biết mẹ cô rốt cuộc đã phát hiện được gì trong xương cốt của mẹ Triệu Húc Hàn, để tới mức phải bị giết người diệt khẩu? Còn làm liên lụy đến 107 vị hành khách và thành viên tổ bay nữa chứ.
Nếu mẹ cô không phát hiện được gì, liệu bọn họ có nhất thiết phải đuổi cùng giết tận vậy không?
Kỷ Hi Nguyệt rất muốn hỏi dì Kim Duyệt Cầm, không biết là dì ấy biết được bao nhiêu, nhưng có lẽ cũng không biết gì nhiều, nếu không cũng đã bị giết người bịt miệng từ lâu.
Nhưng dù sao cũng là một manh mối.
Tháng sau Triệu Húc Hàn đi Châu Âu, cô có nên tranh thủ đến Ý để gặp thử người bạn thân của mẹ không nhỉ?
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt chỉ toàn là vụ án, cuối cùng mơ màng mà ngủ thiếp đi.
Những ngày cuối tháng sáu, Kỷ Hi Nguyệt trải qua khóa huấn luyện đặc biệt chuyên sâu. Điều duy nhất khiến cô bận lòng là tới giờ này vẫn chưa tóm được Tần Hạo. Tên này có lẽ đã trốn kỹ như lời Đường Tuyết Mai từng nói, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Cảnh sát vì muốn vỗ về nỗi hoang mang của người dân, đã tăng gấp đôi lực lượng để tuần tra giám sát ở những khu thành cũ vào ban đêm.
Tin tức cũng liên tục được đăng tải, vụ án tạm thời coi như đã lắng xuống.
Tháng bảy ở Cảng Thành, thời tiết càng thêm oi bức. Thời gian nghĩ phép nửa tháng của Kỷ Hi Nguyệt cũng đã kết thúc, lúc quay về bộ phận tin tức cô không quên mang tặng mọi người chút quà mọn, bởi vì trong kỳ nghĩ phép của cô, ngoại trừ Liễu Đông biết cô là Kỷ Hi Nguyệt ra thì không một ai hay biết.
“Vương Nguyệt, cuối cùng cô cũng đi làm lại rồi. Không có cô ở đây, ngày nào lão sếp cũng mắng xa xả!” Cố Du Du liền kể lể.
Chương 672: Nghĩ mãi không hiểu
Anh Hâm cũng than ngắn thở dài: “Còn không phải chẳng có lấy tin tức gì đặc biệt sao? Haiz, nhóm chúng tôi già cả rồi nên thật sự chạy không nổi, lại còn kém may mắn, tìm tới tìm lui chả thấy có tin tức gì đặc biệt.”
“Được rồi được rồi, bây giờ Vương Nguyệt đi làm lại rồi, chắc sếp sẽ không càm ràm nữa đâu.” Có người cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt ngại ngùng nói: “Các anh đừng tạo áp lực cho tôi thế chứ. Chắc gì tôi đã tìm được tin tức, cũng phải chăm chỉ chạy nhiều vào may ra mới có chút hên xui.”
Lúc này Liễu Đông cũng tới làm việc, thấy Kỷ Hi Nguyệt lại hóa trang thành dáng vẻ của Vương Nguyệt thì đầu đầy gạch đen, tại sao cô gái này không nghĩ thoáng lên nhỉ?
Rõ ràng bản thân là Kỷ đại tiểu thư, giàu có sang trọng, hà cớ gì phải hóa trang thành dáng vẻ đó để đi làm? Cuộc sống của người có tiền cậu không hiểu nổi.
“Liễu Đông, cậu khỏe hẳn rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu thì cười hỏi.
“Khỏe rồi. Vương Nguyệt, Long Bân thế nào rồi? Chưa quay lại luôn sao? Tôi còn chưa nói lời cám ơn anh ấy đàng hoàng nữa.” Liễu Đông vẫn nhớ rất rõ màn cứu mạng của Long Bân, cậu nhất định phải gặp mặt và cảm ơn anh ấy sâu sắc.
“Anh ấy sang nước ngoài rồi, khoảng tầm cuối tháng bảy mới về được.’ Vương Nguyệt đáp, “Đừng nôn nóng, sẽ có cơ hội thôi mà.”
Liễu Đông thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Lần này đích thực là phải cảm tạ anh ấy.”
“Liễu Đông, sao cậu phải cảm tạ anh ta?” Cố Du Du không hiểu. Vì suy cho cùng lúc tin tức được đăng tải không hề nhắc đến Long Bân và Vương Nguyệt, hay là bọn họ bỏ lỡ tin tức nào rồi?
“Oh, anh ấy, anh ấy giúp tôi tìm tài liệu, nên tôi rất cảm kích.” Liễu Đông dường như đã đổi khác. Xét cho cùng thì cậu cũng từng trải qua giờ khắc sinh tử, cộng thêm sự nham hiểm của người thân, nên dù đã nửa tháng trôi qua, cậu vẫn chưa có cách nào xoa dịu.
Cả người cậu toát lên chút cảm giác thăng trầm, nhưng nhìn qua lại có vẻ trưởng thành và tinh tế, hơn nữa còn có chút mùi vị đàn ông.
Cố Du Du khẽ chép miệng: “Sao cậu không kêu tôi giúp cậu tìm tài liệu cho. Long Bân là người mới, làm gì hiểu bằng tôi.”
Liễu Đông ngồi xuống, nhàn nhạt cười: “Vâng. Lần sau nhất định sẽ nhờ chị, cám ơn chị Du Du.”
“Aiya, khách sáo với tôi làm gì. Còn gọi chị Du Du nữa chứ. Gọi tôi là Du Du được rồi.” Cố Du Du nói ngay.
Các đồng nghiệp trong văn phòng ai nấy đều bĩu môi, ý đồ theo đuổi Liễu Đông của Cố Du Du đã quá rõ ràng, nhưng hình như Liễu Đông không có chút phản ứng gì.
Buổi trưa, Kỷ Hi Nguyệt đi ăn cơm với Liễu Đông, giúp cậu giải tỏa tâm trạng. Chốc sau Trần Manh Manh cũng chạy đến.
“Tiểu Nguyệt, cuối cùng cậu cũng đã đi làm, quá tốt rồi, sau này mình không phải ăn cơm một mình nữa.” Trần Manh Manh ngồi xuống, “Liễu Đông, cậu đỡ chút nào chưa? Sao tinh thần uể oải thế?”
Liễu Đông liền lắc đầu, cười khan đáp: “Đã khỏe lên rất nhiều rồi. Bố mẹ tôi không cho tôi đi làm, nhưng ở nhà nghe hai người họ nói chuyện càng thêm chán nản, chi bằng đi làm cho xong.”
“Haiz, chắc gia đình cậu đã bị đả kích rất lớn vì chuyện của dì Tuyết cậu nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày nói.
Liễu Đông khẽ gật đầu: “Ông nội tôi vẫn đang bệnh. Ông cụ cứ tự trách chuyện con của chiến hữu cũ không được dạy dỗ tốt là lỗi của ông cụ, sức khỏe thì ngày càng yếu dần, chúng tôi rất là lo lắng.”
“Quả thực. Dù sao cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, đột nhiên nửa chừng lại quay ngoắc thay đổi, thực sự là ai cũng rất khó để chấp nhận. Liễu Đông, cậu phải phấn chấn lên nhé, mọi chuyện dù gì cũng đã qua cả rồi.” Trần Manh Manh khuyên nhủ.
Liễu Đông thương cảm nói: “Tôi chỉ là nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao dì Tuyết lại trở thành một người như vậy? Dì ấy trước nay vẫn luôn tốt đẹp, tại sao đột nhiên lại muốn giết tôi?”
Chương 673: Định từ bỏ ước mơ ư?
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh nhìn nhau, Trần Manh Manh lo lắng nói: “Liễu Đông, cậu đừng nghĩ nhiều quá. Mỗi người đều có một mặt khuất mà người khác không biết, chỉ là chúng ta chưa thực sự hiểu rõ thôi. Sự việc cũng đã xảy ra, cậu cũng nên nghĩ thoáng một chút.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Trần Manh Manh, cười cười, cô phát hiện Trần Manh Manh khá để ý đến Liễu Đông.
Liễu Đông khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, cám ơn cô, Manh Manh. Khoảng thời gian này cũng may là có cô nói chuyện và khai sáng cho tôi.”
Trần Manh Manh có chút ngại ngùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày. Thì ra hai người này còn nhắn tin trò chuyện với nhau, xem ra tiến triển không tệ.
“Cậu khách khí làm gì. Mọi người đều là bạn bè cả mà.” Trần Manh Manh vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Kỷ Hi Nguyệt không vạch trần cô ấy, nhìn vẻ mặt Liễu Đông cũng đã nhẹ nhàng đi không ít.
“Gặt hái lớn nhất khi đến Cảng Long là được quen biết hai người đẹp các cô đấy.” Liễu Đông ăn chút gì đó rồi mỉm cười nói. Nỗi khổ tâm cũng đến lúc nên chôn sâu vào lòng đất, dù sao cũng không thể ngày ngày trưng bộ mặt sầu bi với bạn bè được.
Kỷ Hi Nguyệt liền cười nói: “Dáng vẻ của tôi thế này cũng đâu đến nỗi nào nhỉ.”
Liễu Đông nhìn cặp mắt kính của cô: “Chị Nguyệt, tôi cứ nghĩ mãi không ra, sao chị không nghĩ thoáng lên nhỉ? Đúng là phí phạm của trời.”
Trần Manh Manh che miệng cười: “Đúng á, đầu óc của Tiểu Nguyệt phải có vấn đề lắm mới làm bản thân thành dáng vẻ xấu xí này.”
“Mình không làm xấu như vậy, sao mọi người biết cậu đẹp!” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường Trần Manh Manh.
“Vâng vâng vâng, trước mặt cậu bây giờ, mình là đại đại đại mỹ nữ đấy.” Trần Manh Manh vui vẻ nói.
“Manh Manh bây giờ trông đẹp hơn nhiều. Biết trang điểm mà còn tự tin nữa chứ.” Liễu Đông khen ngợi, “Sau này chắc chắn sẽ trở thành đại minh tinh cho xem.”
“Thật không? Cám ơn những lời tốt đẹp của cậu nhé.” Trần Manh Manh hào hứng nói, sau đó quay sang Kỷ Hi Nguyệt, “Tiểu Nguyệt, bộ phim Vượt Qua Khóa Tình của Lâm San còn phải quay bao lâu nữa? Bên mình còn khoảng một tháng nữa là vào công tác hậu kỳ rồi, chẳng phải cậu nói muốn dẫn trước tụi mình sao?”
Khóe miệng Liễu Đông khẽ giật giật: “Manh Manh, hóa ra cô ăn cây táo, rào cây sung à?”
“Gì chứ. Tiểu Nguyệt mới là người quan trọng nhất của tôi, sao lại gọi là ăn cây, rào cây sung?” Trần Manh Manh liền khinh thường Liễu Đông, “Với lại, tôi không muốn Lý Mai quá nổi tiếng. Người phụ nữ đó quả thực làm người khác phải ngán ngẫm. Nếu bộ phim của cô ta lại ăn khách, tôi nghĩ sau này những người khác phải nhìn sắc mặt của cô ta để sống tiếp đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Manh Manh, bộ phim của Lý Mai chắc chắn sẽ nổi tiếng, nhưng nếu bộ phim của Lâm San được công chiếu trước bộ phim của cô ta, thì cho dù cô ta có nổi tiếng đi nữa cũng sẽ bị phân luồng. Với lại, kỹ năng diễn xuất của Lâm San cũng được xem là đã đạt đến thời khắc đỉnh cao của cô ấy, nếu không có gì xảy ra, Lâm San sẽ áp đảo được Lý Mai. Hơn nữa, bộ phim của Lâm San được Húc Nguyệt bọn mình đầu tư khâu quảng bá và hình ảnh rất chỉnh chu, quan trọng nhất là khung giờ phát sóng vàng của hai đài truyền hình Cảng Long và Hương Thành đều dành cả cho mình.”
“Cái gì? Tiểu Nguyệt, cậu, cậu thương lượng được chuyện này luôn rồi sao?” Trần Manh Manh kinh ngạc, “Vậy thì thắng là cái chắc rồi. Đối với các bộ phim cung đấu, Hương Thành và Cảng Long đều có rating cao nhất trong khung giờ vàng, sở hữu một lượng lớn fan hâm mộ trung thành đấy.”
“Haha, tất nhiên.” Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ vấn đề này không có gì khó khăn. Hai đài truyền hình này đều là của Triệu Húc Hàn, chẳng lẽ có chút ưu đãi này mà cũng không cho cô? Vậy còn muốn làm bạn trai của cô làm gì nữa?
“Cậu đáng gờm thật đấy!” Trần Manh Manh nói, “Thế nào thì đóng xong bộ phim này mình cũng đến Húc Nguyệt.”
“Được được được.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Chị Nguyệt, chị nhìn tôi xem có đóng phim được không?” Liễu Đông hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh trố mắt nhìn cậu, sau đó Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười: “Không phải cậu thích làm phóng viên à? Đây là đang định từ bỏ ước mơ sao?”
Chương 674: Có bạn trai
Liễu Đông ngượng ngùng lắc đầu: “Không có, hỏi chơi thôi. Nếu phóng viên không có tương lai, tôi vẫn có thể chuyển nghề được mà, đúng không? Haha, phải rồi chị Nguyệt, tạm thời Long Bân không có ở đây, có phải tôi sẽ được về lại nhóm của chị không?”
Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Chắc vậy. Bây giờ tôi chỉ có một mình, có lẽ sếp sẽ bố trí thêm nhân viên. Để tôi nói với anh ấy là để cậu tiếp tục làm việc nhóm với tôi, cả anh Béo nữa.”
Mắt Liễu Đông liền sáng lên, háo hừng nói: “Thật à? Thế thì tốt quá.”
Trần Manh Manh thấy ánh mắt khi Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt tràn đầy sự ngưỡng mộ và yêu thích, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào Liễu Đông thích Kỷ Hi Nguyệt ư?
Nhưng Tiểu Nguyệt tuyệt đối sẽ không thích Liễu Đông, vậy há chẳng phải Liễu Đông sẽ chịu tổn thương một lần nữa sao?
Trong lòng Trần Manh Manh có chút khó chịu, chốc sau cô ấy hỏi: “Tiểu Nguyệt, cậu có bạn trai chưa?”
Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông đều nghệt ra. Liễu Đông bật cười: “Manh Manh, chị ấy là Kỷ đại tiểu thư, chắc chắn là có rất nhiều người theo đuổi rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt cười khan: “Khụ khụ, cũng đang có một người, chỉ là vẫn chưa xác định mối quan hệ, đợi sau này chắc chắn rồi sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen.”
Liễu Đông sửng sốt. Cậu không ngờ Kỷ Hi Nguyệt thật sự đã có bạn trai.
Trần Manh Manh ngược lại rất vui mừng: “Thật à? Ai, là ai? Mình quen không? Cậu ấy à, im ỉm có bạn trai mà không nói cho mình biết, còn xem mình là bạn thân nữa không đấy?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khan đáp: “Chưa đâu vào đâu cả mà? Đợi chắc chắn rồi mình sẽ thông báo cho cậu đầu tiên.”
“Thật à? Thế đối phương có đẹp trai không? Giàu có không? Aiya, đừng nói là Tiền Giang Thành chứ?” Trần Manh Manh đột nhiên nghĩ tới.
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường: “Làm sao có thể, tên đó là dạng công tử phong lưu đấy biết không! Mình thèm vào!”
“Được rồi được rồi, vậy cậu nói đi, mình tò mò lắm rồi.” Trần Manh Manh không chú ý đến Liễu Đông, vì quả thực tin tức này quá sức chấn động, với tư cách là bạn thân, đương nhiên cô ấy vô cùng tò mò.
Liễu Đông yên lặng uống canh, trong đầu lúc này khá là hỗn loạn. Với Kỷ Hi Nguyệt, cậu vẫn luôn ái mộ, nhưng với Vương Nguyệt thì đó là sự tán thưởng, chỉ là cậu vẫn đang đợi đến lúc thân thiết hơn mới theo đuổi, nhưng thực ra trong thâm tâm của cậu vẫn đang lấn cấn về ngoại hình của Vương Nguyệt, cậu không biết là mình có thể tiếp nhận được không.
Nào ngờ chưa kịp vượt qua cửa ải này thì lại phát hiện ra Vương Nguyệt thực chất là Kỷ Hi Nguyệt. Cái gì mà xấu xí lập dị chứ? Là cậu mắt chó mù màu thì có. Hóa ra cô lại là thiên kim đại tiểu thư xinh đẹp có gia thế cực khủng.
Như vậy xem ra cậu với cô không phải là khác nhau một chút, mà phải là khác xa một trời một vực. Sao cậu dám trèo cao nổi đây. Có điều, sau khi biết Vương Nguyệt là Kỷ Hi Nguyệt, sự ái mộ đối với cô lại càng nhiều hơn.
Song cậu lại không có dũng khí để theo đuổi vị thiên kim đại tiểu thư này, môn không đăng, hộ không đối, cậu chẳng khác gì kẻ điên mơ mộng.
Nhưng nghe thấy cô có bạn trai, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười nói: “Manh Manh, cậu đừng tò mò về mình nữa. Cậu cũng không còn nhỏ nữa, kiếm bạn trai là được rồi đấy.”
Trần Manh Manh lập tức dẩu môi: “Hứ, cậu mà cứ thần thần bí bí như vậy, mình có bạn trai cũng không nói cho cậu biết đâu.”
“Manh Manh, cô cũng có bạn trai rồi à?” Liễu Đông kinh ngạc.
Trần Manh Manh vội vàng nói: “Đâu có, chưa có. Làm sao có thể. Ý tôi là Tiểu Nguyệt không xem tôi là bạn bè ấy mà.”
“Sau này cô thành minh tinh rồi, chắc chắn sẽ có cả tá đàn ông theo đuổi.” Liễu Đông đáp.
“Không có đâu. Mà cho dù có người theo đuổi thì cũng phải có tình cảm với nhau, như vậy mới dễ nói chuyện được. Tiểu Nguyệt, cậu nói đúng không?” Mặt Trần Manh Manh có chút nóng lên, ngượng ngùng nhìn Liễu Đông.
Chương 675: Sự trả thù độc ác (I)
Kỷ Hi Nguyệt bật cười thành tiếng, liếc nhìn Liễu Đông, sau đó gật đầu: “Nói chí phải. Quan trọng là phải thích nhau mới được. Cậu cứ làm việc chăm chỉ đi đã. Phải rồi Liễu Động, cậu có bạn gái chưa?”
Liễu Đông thoáng sửng sốt, sau đó đáp: “Tôi? Tôi làm gì đã có bạn gái. Tôi chỉ là một tên nghèo kiết xác, có được công việc đã là khá lắm rồi, còn mơ mộng bạn gái gì nữa.”
“Nói gì vậy? Một tên nghèo kiết xác mà có bạn gái cũng là chuyện hết sức bình thường.” Trần Manh Manh nói, “Đâu phải người phụ nữ nào cũng ham hư vinh đâu.”
“Đúng đấy Liễu Đông, cậu đừng coi nhẹ mình nữa. Gia đình cậu cũng thuộc hạng khá giả, ngó lên chưa tới nhưng ngó xuống có thừa, với lại điều kiện bản thân cậu cũng rất tốt, nhất định sẽ có cô gái thích cậu thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Liễu Đông dở khóc dở cười: “Bây giờ tôi chưa muốn nghĩ đến những chuyện này, tuổi vẫn đang nhỏ, trước mắt cứ tập trung lập nghiệp đã, có của cải rồi mới tính tới chuyện kiếm bạn gái. Chị Nguyệt, tôi với chị lại về thành một nhóm, chị nhớ dẫn dắt tôi với đấy.”
“Tôi cũng đâu phải người toàn năng, mọi người cùng nhau cố gắng mới được.” Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu, trong lòng ngẫm nghĩ xem tháng bảy này sẽ có tin tức gì. Khá nhiều tin tức ở kiếp trước xuất hiện trong đầu cô, nhưng thời gian thì cô lại không nhớ được chính xác. Trước đây cô có ghi chép lại một số thứ, vẫn đang cất trong khu dân cư Phong Nhã.
Ba người ăn cơm trưa xong, Kỷ Hi Nguyệt nói có chuyện cần quay về khu dân cư Phong Nhã một chuyến, kêu Liễu Đông và Trần Manh Manh về trước.
Bắt đầu từ hôm nay, cô và Triệu Húc Hàn lại chuyển về khu dân cư Phong Nhã sống, như vậy là cô không cần phải ngày ngày chạm mặt với cái tên đàn ông đê tiện Triêu Vân Sâm kia nữa.
Thím Lý bảo cô buổi sáng sẽ chuyển đồ về, cô thấy vẫn còn thời gian, cho nên đã quay về một chuyến.
Nhưng vừa đi được nửa đường, cô chợt nghe thấy tiếng ai gọi mình, xoay đầu lại thì bất ngờ là Trần Thanh.
“Anh Trần?” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh ta, cười nói bước qua.
“Vương Nguyệt, sao cô lại đi đường này?” Trần Thanh nhìn phía trước rồi hỏi. Vốn dĩ anh ta không dám gọi, nhưng càng nhìn càng thấy giống bóng dáng của Vương Nguyệt, cho nên mới dám lên tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Còn một tiếng nữa mới vào giờ làm việc buổi chiều, nên tôi định đi sang công viên bên kia dạo bộ, dù sao ăn no quá cũng cần phải tiêu hóa một chút. Anh Trần, sao anh lại đi đường này?”
“Có một người bạn hẹn tôi ở quán cà phê trước khu dân cư Phong Nhã, cho nên tôi sang đây uống một ly.” Trần Thanh cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Thì ra là như vậy. Vậy anh Trần đi trước đi. Tôi từ từ dạo bộ tới công viên.”
“Được, chiều gặp ở công ty nhé.” Trần Thanh cười nói, xong bước nhanh về phía trước, có vẻ phải đi vội để gặp bạn.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không quan tâm lắm, nhưng cô biết quán cà phê đó nằm bên ngoài tòa nhà D của khu dân cư Phong Nhã, cho nên nếu không bước vào khu dân cư , Trần Thanh hẳn sẽ không biết cô đang sống ở khu dân cư Phong Nhã.
Nhưng dù biết thì đã sao? Cố Du Du cũng biết cô sống ở đây với người bà con rồi đấy thôi.
Trần Thanh vội vàng chạy tới quán cà phê số 1. Vừa nhìn thấy bóng lưng của người phụ nữ ngồi bên trong, anh ta lập tức chạy vào rồi đặt mông ngồi đối diện: “Châu Lê, em biết anh vừa thấy ai không?”
Châu Lê vươn tay nắm lấy tay Trần Thanh, Trần Thanh liền cười vui vẻ, trở ngược tay lại nắm chặt tay Châu Lê.
“Anh Trần, anh thấy ai mà căng thẳng vậy?” Châu Lê cười thích thú.
“Vương Nguyệt.” Trần Thanh liền đáp.
Châu Lê biến sắc, bàn tay cũng rụt lại: “Vương Nguyệt, cô ta đi làm lại rồi sao?”
“Đúng vậy, ngày đầu tháng bảy kỳ nghĩ của cô ta cũng kết thúc.” Trần Thanh đáp, “Trước đây anh từng nói với em rồi mà.”
Chương 676: Sự trả thù độc ác (II)
“Tại em quên hôm nay là ngày 1 tháng 7. Nhưng mà Vương Nguyệt đến chỗ này làm gì? Anh có để cho cô ta nhìn thấy chúng ta không đấy?” Sắc mặt của Châu Lê bắt đầu căng thẳng.
“Sao có thể!” Trần Thanh nói, “Cô ta dạo bộ đến công viên bên kia, nói là ăn no quá.”
Châu Lê híp mắt lại, sau đó dựa sát vào Trần Thanh: “Anh Trần, chuyện trước đây em nói với anh, xem ra hôm nay cơ hội đến rồi.”
Trần Thanh thảng thốt, sau đó cười xòa: “Châu Lê, thôi bỏ đi, cũng không có oán hận gì lớn lao, hà tất phải như vậy? Bây giờ không phải chúng ta rất tốt rồi sao?”
Trần Thanh khẽ sờ bàn tay nhỏ bé và nhẵn mịn của Châu Lê, thầm nghĩ nếu không phải Châu Lê ôm hận với Vương Nguyệt, anh ta cũng thật sự không ngờ Châu Lê sẽ quyến rũ anh ta, nhưng kêu anh ta đối phó với Vương Nguyệt, quả thực có chút mạo hiểm.
Xét cho cùng anh ta vẫn cần công việc ở đài truyền hình Cảng Long, còn phải nuôi gia đình, nhưng hơn cả là Vương Nguyệt không phải là người dễ đối phó. Mối quan hệ giữa cô và cấp trên tương đối thân thiết, lỡ anh ta mà đắc tội với cô, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
Sắc mặt của Châu Lê lập tức khó chịu, tay cũng thu về, hằn học nói: “Anh Trần, sao anh lại không có tiền độ như vậy? Bị cô ta ức hiếp thành ra thế này mà còn bỏ qua, em thật sự không phục.”
Trần Thanh phiền não nói: “Vậy em có cách gì không? Không phải em từng nói cô ta có võ sao?”
“Thế thì đã sao? Em đúng là không phải đối thủ của cô ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta có thể đánh được một lúc mấy người đàn ông? Anh Trần, kế hoạch lần trước em nhất định phải thực hiện. Em phải để cho cái đứa xấu xí lập dị đó biết thế nào là lợi hại!” Ánh mắt của Châu Lê đầy oán hận.
“Châu Lê, em hà tất phải như thế? Lỡ như bị tóm được, em sẽ trở thành tội phạm đấy!” Trần Thanh nghĩ đến kế hoạch của cô ta, trong lòng lại phát run. Lần trước tính ra anh ta đã đắc tội với Vương Nguyệt một lần, nếu không phải Vương Nguyệt không so đo, anh ta có thể đã vào tù rồi.
Mặc dù khoảng thời gian trước anh ta vẫn còn hận Vương Nguyệt, nhưng nửa tháng nay không gặp Vương Nguyệt, lại có quan hệ với Châu Lê, nên sau khi được phóng túng, anh ta lại phát hiện không cần thiết phải so bì như vậy. Ngày ngày đi làm, thỏa thích với Châu Lê, cuộc sống như vậy đối với anh ta là đã thấy thỏa mãn rồi.
“Anh Trần, anh không muốn giúp em chứ gì?” Châu Lê nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh.
Trần Thanh sốt ruột đáp: “Bảo bối à, em cần gì phải như vậy? Bây giờ không phải chúng ta rất tốt sao? Đừng làm chuyện ngốc nữa được không?”
“Anh!” Châu Lê tức giận đến mức vỗ ngực, ánh mắt nhìn Trần Thanh đầy sự thù hằn: “Nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ nói chuyện của chúng ta cho vợ anh nghe!”
Trần Thanh sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Châu Lê lại nói tiếp: “Anh Trần, anh đừng quên chúng ta đã lên giường với nhau như thế nào. Nếu không phải anh hứa sẽ giúp tôi đối phó Vương Nguyệt, chắc tôi để cho anh lừa tôi lên giường?”
“Châu Lê, em nói chuyện vô lý quá nhỉ. Là em quyến rũ tôi trước đấy.” Trần Thanh tức giận nói.
“Nhưng anh cũng đồng ý mà đúng không? Bây giờ hối hận à? Hay cho rằng chơi tôi xong là có thể vứt bỏ?’ Ánh mắt của Châu Lê liền lộ ra sự hung dữ, “Trên đời này làm gì có bữa ăn nào rẻ như vậy.”
“Châu Lê, cô nói vậy là có ý gì?” Trần Thanh không ngờ Châu Lê lại trở mặt. Người phụ nữ này quả thực quá đáng sợ. Anh ta đã bắt đầu thấy hối hận khi dính vào cô ta.
Cũng trách anh ta bị ma quỷ mê hoặc. Nếu một mực không giúp cô ta, chỉ e là cô ta sẽ không chịu bỏ cuộc. Với tính cách của cô ta thì sợ rằng sẽ không để yên, gia đình của anh ta có khả năng sẽ bị tàn phá, bản thân anh ta cũng không còn mặt mũi đâu để ngẩng mặt nhìn đời.
“Tôi có ý gì? Trần Thanh, tôi hỏi anh, anh có giúp tôi không?” Châu Lê dứt khoát hỏi.
Trần Thanh trong lòng rơi lộp bộp, người phụ nữ này thật sự sẽ nổi điên.
Anh ta vội vàng giả lả: “Bảo bối, em đừng nổi nóng nữa mà, anh giúp em là được chứ gì, nhưng chuyện này cũng phải bàn bạc lại đã đúng không?”
Chương 677: Sự trả thù độc ác (III)
“Bàn bạc? Đã bàn bạc xong cả rồi mà? Bây giờ cô ta còn đi dạo ở công viên, vậy chẳng phải quá tốt rồi sao?” Châu Lê liền nhếch lên một nụ cười hiểm ác, sau đó lấy di động ra.
Trần Thanh kinh hoàng. Theo kế hoạch ban đầu thì Trần Thanh sẽ hẹn Vương Nguyệt ra ngoài, còn Châu Lê sẽ mướn mấy tên lưu manh dạy dỗ cho Vương Nguyệt một trận, tốt nhất là đánh nát cái chân của cô ra, để cô không còn khả năng ra ngoài chạy tin nữa.
Có thể nói kế hoạch này rất là nham hiểm và tàn nhẫn, chỉ là thời gian đó anh ta cũng ôm hận với Vương Nguyệt, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu thật sự xảy ra chuyện, e rằng anh ta sẽ bị vào tù là cái chắc.
Châu Lê nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại, sau đó nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Anh Trần, bây giờ anh sang công viên tìm Vương Nguyệt đi, nhớ nhất định phải giữ chân cô ta, người của tôi hai mươi phút nữa là có thể đến nơi.”
Trần Thanh đổ mồ hôi hột, nhìn Châu Lê với vẻ khó xử.
“Đi đi! Hậu quả của việc không đi là gì lẽ nào anh còn không biết? Chuyện mà Châu Lê tôi muốn làm, không bao giờ sẽ bỏ dỡ nửa chừng!” Châu Lê hung dữ nói.
Trần Thanh vô cùng sầu não, nhưng bây giờ so với Vương Nguyệt, anh ta còn sợ kẻ điên Châu Lê này hơn.
Dù sao anh ta cũng chỉ đến đó giữ chân Vương Nguyệt, còn về chuyện Châu Lê tìm người đánh Vương Nguyệt, đó không phải việc của anh ta.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh đứng dậy nói: “Được, tôi đi, nhưng Vương Nguyệt còn ở đó không thì tôi không biết đâu đấy.”
“Tôi đi với anh.” Châu Lê lập tức kêu tính tiền, sau đó nhìn Trần Thanh. Trần Thanh đành phải thanh toán.
Hai người ra khỏi quán cà phê, nhanh chân bước về hướng công viên nhỏ nằm phía bên kia của khu dân cư Phong Nhã, nhưng lúc đến nơi thì không thấy Vương Nguyệt đâu.
“Không phải anh nói cô ta ở đây dạo bộ sao?” Châu Lê tức giận hỏi Trần Thanh.
Trần Thanh cũng rất vô tội: “Chính miệng cô ta đã nói như vậy, làm sao tôi biết cô ta lừa tôi.” Nhưng trong lòng anh ta lại thở phào nhẹ nhõm, còn may, Vương Nguyệt không ở đây, kế hoạch kia cũng không cần phải tiến hành nữa.
“Mới đây mà cô ta có thể đi đâu được? Chắc vẫn còn quanh đây thôi, hay có khi nào cô ta vào khu dân cư Phong Nhã dạo bộ không?” Châu Lê đưa mắt nhìn vào khu dân cư Phong Nhã.
Thấy bên trong có hoa viên to hơn, môi trường cũng trong lành, có khi Vương Nguyệt vào đây tản bộ cũng nên?
“Không có đâu. Ở đây bảo vệ nghiêm ngặt lắm, không phải người nào cũng có thể tùy tiện đi vào. Tôi với cô mà muốn vào trong đó là phải ghi vào sổ, lưu lại thông tin là không tốt đâu!” Trần Thanh lật đật nói.
Châu Lê nheo mặt lại quan sát, sau đó nói: “Vậy chúng ta đợi thử xem. Cho dù cô ta có đến công viên hay vào hoa viên trong này thì cũng sẽ đi ra từ đây. Chúng ta kiếm chỗ đợi đi. Dù sao người của tôi cũng chưa đến.”
Nói xong cô ta kéo Trần Thanh ra ngoài, đến phía sau một gốc cây lớn đứng đợi. Chỗ này vừa hay có thể nhìn thấy cửa ra vào khu dân cư Phong Nhã và đường ra công viên.
Trần Thanh thầm cầu nguyện Vương Nguyệt đừng xuất hiện, nhưng trong lòng lại vô cùng thấp thỏm.
Hai mươi phút sau, người của Châu Lê quả nhiên đã đến. Là ba tên côn đồ, vừa nhìn đã biết trạc tuổi Châu Lê. Có một tên trên cánh tay hình xăm chi chít, còn một tên miệng đang ngậm điếu thuốc.
“Châu Lê, muốn dạy dỗ ai? Tên này à?” Tên côn đồ có hình xăm hỏi Châu Lê, dáng vẻ ngạo mạn tự cho mình là đại ca xã hội đen.
“Anh Đào, không phải anh ta, là một người phụ nữ, nhưng vẫn chưa ra, chúng ta đợi thêm xíu nhé.” Châu Lê liền cười nói.
“Còn đợi nữa á? Đợi bao lâu? Cô cũng biết quy tắc rồi đấy!” Tên có hình xăm được gọi là anh Đào nhướng mày đáp.
Châu Lê vội vàng giả lả, nói: “Biết chứ biết chứ, hợp tác vui vẻ. Chỉ cần các anh đánh gãy một chân của cô ta, tôi sẽ thực hiện những lời đã nói với anh.”
“Được, vậy chúng ta đợi chút đi!” Ba tên côn đồ tới bên cạnh ngồi xổm xuống, có hai tên còn lấy điện thoại ra chơi game.
Chương 678: Sự trả thù độc ác (IV)
Trần Thanh để ý, lúc bọn chúng ngồi xổm xuống sau lưng còn dấu con dao, anh ta thầm kinh hãi, lỡ như chết người thì hỏng bét, hay là gửi tin nhắn cho Vương Nguyệt, kêu cô đừng đi hướng bên này?
Nhưng chuyện này mà nói ra, chẳng phải ‘không đánh cũng tự khai’ sao?
Nhưng không nói, lỡ như thật sự xảy ra chuyện, liệu có tính hết lên đầu anh ta không?
Trần Thanh lén nhìn khuôn mặt cay nghiệt của Châu Lê, đôi mắt hung ác của cô ta đang nhìn chằm chằm vào hai cửa ra vào, ruột gan anh ta cũng muốn xây xẩm. Tại sao anh ta lại dính líu tới một người phụ nữ xấu xa độc ác như vậy chứ?
Nhưng chỉ e là bây giờ cũng không kịp nữa rồi?
Trần Thanh nghĩ tới nghĩ lui nhưng vẫn chưa hạ được quyết tâm. Anh ta sợ nếu nói với Vương Nguyệt, Châu Lê chắc chắn sẽ cắn ngược lại anh ta.
Cân nhắc một hồi, anh ta vẫn chọn sẽ im lặng, vì dù sao anh ta cũng bị ép buộc.
Kỷ Hi Nguyệt về tới khu dân cư Phong Nhã, đúng lúc thím Lý đang quét dọn vệ sinh các thứ, thấy Kỷ Hi Nguyệt về bà rất vui mừng: “Tiểu thư, sao cô lại về giờ này? Mệt nên muốn ngủ trưa à? Phòng của cô tôi đã đổi ra giường rồi đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt ấm lòng đáp: “Không phải, cháu về lấy ít đồ thôi. Chốc nữa lại đi ngay ấy mà. Mới đi làm ngày đầu tháng Bảy, cháu cũng không thể mất dạng được.”
Thím Lý cười lắc đầu. Kỷ Hi Nguyệt về phòng lấy cuốn sổ ghi chép. Những khi rãnh rỗi, tranh thủ lúc còn nhớ được những chuyện từng xảy ra ở kiếp trước, cô đều ghi cả vào đó. Bình thường cô đều cất trong ba lô, nhưng thời gian trước chuyển đến biệt thự Ngữ Cảnh nên cô không cầm theo, chỉ bỏ vào ngăn tủ khóa lại.
Lát nữa cô sẽ mang về văn phòng, thỉnh thoảng nhớ ra gì đó có thể tiếp tục ghi chép lại.
Lấy được cuốn sổ ghi chép, uống thêm cốc xi-rô mà thím Lý làm xong, Kỷ Hi Nguyệt ra khỏi nhà.
Trước khi ra cửa, thím Lý nói: “Tiểu thư, có cần tôi đi theo cô không?”
“Không cần đâu, trong nhà vẫn còn việc chưa làm xong, cháu không sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu.
“Vậy tiểu thư cẩn thận nhé.” Thím Lý nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, ra cửa với tâm trạng vui vẻ.
Lúc cô ra khỏi khu dân cư Phong Nhã, Châu Lê lập tức hô lên: “Tới rồi tới rồi. Con nhỏ này đúng là đã tản bộ trong khu dân cư, sao cô ta có thể vào trong nhỉ?”
Trần Thanh tái mặt, không ngờ Châu Lê thực sự đợi được Vương Nguyệt.
Ba tên côn đồ lập tức đứng lên, Châu Lê nói với anh Đào: “Thấy chưa? Là con nhỏ xấu xí đấy, chính là cô ta.”
“Châu Lê, cô với cô ta có mâu thuẫn gì mà cô lại muốn phế một chân của cô ta như vậy? Nhìn xấu xí thế mà cô còn ghanh ghét được à?” Anh Đào nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất kinh ngạc.
Cô gái này nhìn xấu hết chỗ nói, hình như cũng là kiểu ăn chơi nổi loạn như ba người bọn chúng, nhưng tính ra vẫn còn khó coi hơn một chút, kính gọng gỗ to bản, tóc mái ngố lởm chởm nhìn chẳng ra làm sao.
“Anh Đào, anh không cần biết nó là ai, nói chung cứ xử nó là được, hậu hĩnh các thứ tanh không cần lo.” Châu Lê nói, “ Nhanh đi, đừng để cô ta chạy thoát, cơ hội không nhiều đâu. Bình thường cô ta không ra ngoài một mình.”
Anh Đào nhìn Trần Thanh, sau đó nở nụ cười chế giễu rồi vẫy tay một cái, ba tên côn đồ liền đi về hướng Kỷ Hi Nguyệt.
Trần Thanh và Châu Lê vội vàng nấp vào sau gốc cây, bọn họ không thể để cho Vương Nguyệt nhìn thấy, đương nhiên Châu Lê cũng đã dặn là không được khai cô ta ra.
Kỷ Hi Nguyệt đang đi thì cảm giác bất ổn, xoay đầu lại thì nhìn thấy ba tên côn đồ đang khoanh tay nhìn cô, chặn đường cô lại.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Các anh chặn tôi làm gì?”
“Đồ xấu xí, xin lỗi nhé. Có người muốn đánh gãy một chân của cô, chúng tôi chỉ là hành xử theo quy tắc thôi, đắc tội rồi!” Anh Đào còn trượng nghĩa nói một câu.
Chương 679: Sự báo thù độc ác (V)
Anh Đào nói xong thì vẫy tay ra hiệu với hai tên còn lại. Hai tên côn đồ liền giơ nắm đấm lao về phía Kỷ Hi Nguyệt, nghĩ bụng một cô gái yếu đuối như vậy chỉ cần ăn hai ba cú đấm là ngất, sau đó bẻ gãy chân là xong, căn bản không cần dùng đến dao.
Lúc này đang là buổi trưa, thời tiết cũng khá nóng. Mặc dù bên đây không đông người qua lại, nhưng vẫn có người nhìn thấy, nhưng có nhìn thấy thì cũng nghĩ rằng bốn người này là cùng một đám lưu manh, chắc xích mích gì đó nên nội bộ đánh nhau, thành ra không có ai quan tâm.
Kỷ Hi Nguyệt cũng nghĩ rằng người qua đường nhầm cô là côn đồ, đúng là không biết nên khóc hay nên cười đây.
Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì hai tên lưu manh đã xông lên, nhìn thấy dáng vẻ khinh địch của bọn chúng, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cong lên một nụ cười lạnh lùng.
Đang lúc hai tên đó muốn đánh cô, cô lập tức xoay người tung một cước, tốc độ còn cực nhanh.
Cú đá đó trúng thẳng vào người phía trước, sức lực còn rất mạnh. Tên côn đồ ăn phải cú đá đó ngã nhào xuống đất, la lên thất thanh.
Kỷ Hi Nguyệt sau khi kết thúc cú đá thì lại xoay người, dùng một chân khác tung thêm một cước, đây chính xác là một cú liên hoàn cước ba trăm sáu mươi độ.
Hai cú đá trúng chính xác vào hai người, hơn nữa cú đá phía sau còn đập thẳng vào cằm, làm hộc máu tươi, dọa cho anh Đào lập tức nhảy ra xa.
Hắn ta liền nhìn khuôn mặt lạnh lùng Kỷ Hi Nguyệt bằng ánh mắt kinh hãi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người đàn ông đang nằm trên đất rên rỉ, sau đó nhìn về phía anh Đào đã rút dao ra, cô lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể nói ai sai bọn mày đánh gãy một chân của tao rồi chứ?”
Đang nói thì một tên dưới đất định bò dậy, Kỷ Hi Nguyệt lại đạp cho một phát nằm rạp lại xuống đất, phần lưng bị đạp làm cho hắn ta đau đến tái mặt.
Kỷ Hi Nguyệt lại giẫm chân lên tên bị hộc máu miệng, nhìn anh Đào đang sợ hãi không dám tiến lên phía trước: “Không nói chứ gì? Vậy tao phải bẽ chân của bọn mày để bù đắp nỗi sợ hãi mà tao chịu đựng thôi.” Nói rồi chân của cô lại tăng thêm lực.
“A!” Tên côn đồ bỗng đau đến mức hét lên thảm thiết, “Đại ca, đại ca cứu em!”
Con dao trong tay anh Đào lắc lư run rẩy, tức giận quát: “Đồ xấu xí, mày mau thả bọn chúng ra, nếu không đừng trách con dao của tao không có mắt!”
“Được thôi, để tôi xem anh không có mắt tới đâu!” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay móc móc anh ta, dáng vẻ đầy sự khiêu khích.
Anh Đào bị chọc giận, hung hăng nói: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Nói xong hắn ta thét lên một tiếng, cầm dao chém thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt tung một cước, đá thẳng vào cổ tay của anh Đào, con dao lập tức bay ra ngoài. Anh Đào hét lên thất thanh, ôm chặt lấy cổ tay, sau đó hoảng loạn lùi ra sau. Trong ánh mắt của hắn ta đầy sự kinh hãi, như thể đang gặp phải quỷ!
Cả ba tên côn đồ đều bị thân thủ của Kỷ Hi Nguyệt làm kinh sợ. Có thế nào cũng không ngờ một cô nhóc nổi loạn lại đánh nhau giỏi như vậy. Bọn họ dầu gì cũng đã đánh nhau không ít, nhưng không ngờ cả cơ hội trở tay còn không có, cứ thế mà đã thua.
Thân thủ này phải nói là khác biệt hoàn toàn như trời cao và mặt đất. Anh Đào nghĩ bụng, con đàn bà ngu ngốc Châu Lê tại sao lại đi đắc tội với một người giỏi võ như vậy chứ? Chuyến này tiền không kiếm được đã đành, chỉ sợ là còn phải ‘ăn không hết, gói mang đi’.
“Đi!” Anh Đào muốn tháo chạy.
Nhưng vừa mới xoay lưng, Kỷ Hi Nguyệt đã tung mình lên không trung và vô lê một cước, đá thẳng vào phần lưng của anh Đào. Hắn ta hét lên một tiếng ‘a’ rồi ngã nhào xuống đất, xương cốt sau lưng gần như muốn gãy nát, đau đớn khiến hắn ta cứ thét lên oai oái và không tài nào đứng dậy được.
Hai tên còn lại đang định tháo chạy, liền thấy Kỷ Hi Nguyệt một cước giải quyết anh Đào xong thì quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bọn chúng, làm bọn chúng hoảng sợ, liên tục cầu xin: “Đại tỷ tha mạng, đại tỷ tha mạng!”
“Là ai kêu chúng mày đến! Tao không có nhiều nhẫn nại đâu!” Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt lạnh đến cực điểm.
Có vẻ như ở lâu với tên đại ma vương Triệu Húc Hàn, tính tình của cô cũng học được vài phần lạnh lùng sát khí.
Chương 680: Sự báo thù độc ác (VI)
Ba tên côn đồ không ngờ lại gặp phải người phụ nữ lợi hại như Kỷ Hi Nguyệt, nỗi đau đớn trên cơ thể nói cho bọn chúng biết rằng, người phụ nữ xấu xí này cũng rất thâm sâu hiểm ác.
“Là, là bọn họ!” Một tên côn đồ trong số đó chỉ tay về hướng gốc cây mà Châu Lê và Trần Thanh đứng nấp.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu, nhưng không thấy có ai ở đó.
“Fuck! Bọn họ chạy rồi!” Tên côn đồ trố mắt kinh ngạc, bởi vì gốc cây đó quả thực không có ai, xung quanh chỉ có mấy người dân đang đứng nhìn bọn họ.
“Ai?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, thầm nghĩ lẽ nào mình đã đắc tội với ai? Ban đầu cô cứ tưởng Tần Hạo, nhưng rõ ràng không phải.
“Anh Đào, con đàn bà kia chạy rồi, mặc kệ chúng ta luôn sao?” Tên côn đồ đó nhìn anh Đào.
Vẻ mặt anh Đào có chút lúng túng: “Con đàn bà chết tiệt, dám đào một cái hố lớn như vậy cho ông đây nhảy xuống. Ông đây phải giết chết cô ta!” Nói xong hắn ta quay sang cầu xin Kỷ Hi Nguyệt, “Là Châu Lê! Cô ta tên là Châu Lê, nói là muốn chúng tôi đánh gãy một cái chân của cô!”
“Châu Lê?” Kỷ Hi Nguyệt xém chút nữa là quên khuấy luôn nhân vật thấp bé này, vì quả thực cuộc sống của cô quá bận bịu. Sau đó, đôi mắt của cô nheo lại.
Lúc này, tiếng còi của cảnh sát cũng vang lên, ba tên côn đồ hoảng hốt lo sợ.
“Đại tỷ, tha mạng đi mà!” Ba người muốn tháo chạy.
“Thả các anh đi cũng được, nhưng các anh phải biết đến tìm tôi nhận sai đúng không? Tôi có vô số cách để tìm được các anh đấy!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy nói, “Tôi tên là Vương Nguyệt, nhân viên của bộ phận tin tức thuộc đài truyền hình Cảng Long. Chỉ cần thái độ nhận sai của các anh làm tôi hài lòng, tôi có thể thả các anh đi.”
“Vâng vâng, chúng tôi hiểu rồi. Đại tỷ, chị đợi nhé, chúng tôi nhất định sẽ tóm được con đàn bà thối tha Châu Lê đó đem về cho chị!” Anh Đào nói xong thì lục tục bò dậy tháo chạy, hai tên còn lại cũng vội vã bỏ chạy.
Trước khi đi còn không quên nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt sợ hãi. Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng này, để bọn chúng tháo chạy.
Không phải cô không muốn tống bọn chúng vào tù, nhưng nếu như vậy thì Châu Lê cùng lắm chỉ bị bắt, mà bản thân cô lại không có thương tích, nên chắc chắn Châu Lê sẽ không bị phạt là bao, chi bằng cứ để bọn chúng đi tìm Châu Lê xả giận.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười tàn nhẫn. Cô cũng chưa bao giờ nhận mình là người tốt gì, đặc biệt là đối với những người làm hại đến cô.
Sau khi ba tên kia bỏ chạy, có một số người qua đường không hiểu cách làm của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng bọn họ cũng không nhiều chuyện, chỉ nghĩ rằng chắc cô gái này thấy tội nghiệp bọn chúng.
Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu đi về đài truyền hình, thầm nghĩ không ngờ Châu Lê vẫn còn ôm hận với mình, chuyện này đúng là nực cười.
Giống như một bản nhạc đệm, Kỷ Hi Nguyệt cũng không muốn nhắc tới nó nữa.
Nhưng đến lúc cô vào phòng trà nước pha cà phê, Trần Thanh bỗng nhiên bước vào, khuôn mặt hết sức khó coi, trắng bệch hệt như ma quỷ.
“Anh Trần, anh không khỏe à? Sao sắc mặt lại tái thế kia, có cần đến bệnh viện?” Kỷ Hi Nguyệt liền hỏi thăm.
“Vương Nguyệt, tôi, tôi xin lỗi cô!” Trần Thanh bất thình lình quỳ xuống trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, sau đó trong đầu chợt sáng tỏ: “Lẽ nào lúc nãy là anh và Châu Lê?”
Trần Thanh cuống quýt đáp: “Vương Nguyệt, tôi thành thật xin lỗi cô. Châu Lê là một người phụ nữ điên cuồng, cô ta, cô ta đã kêu mấy tên côn đồ đến đánh cô, tôi khuyên thế nào cũng không được!”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, sắc mặt trở lạnh. Lúc này Liễu Đông cũng định vào pha cà phê, tiện thể hỏi thử Kỷ Hi Nguyệt xem chiều nay có cần ra ngoài chạy tin không, nhưng vừa mới bước vào thì đã nhìn thấy cảnh Trần Thanh quỳ trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, cậu cũng bị sốc khá mạnh.
“Liễu Đông, đóng cửa lại trước.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông đang đứng chết lặng ở cửa.