“Muốn muốn muốn. Tiểu Nguyệt, tôi muốn. Tin tức gì vậy?” Cố Du Du bên kia vui mừng hét lên.
“Chị có quen với mấy người tạp vụ trong đài truyền hình của chúng ta đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Quen, có quen. Để đào bới được tin tức nên tôi giao du với tất cả các loại bạn. Haha.”
“Được. Tối nay trong tòa nhà D khu dân cư Phong Nhã, Ngụy Tiêu Tiêu, một ngôi sao đang lên của đài truyền hình Hương Thành sẽ tổ chức party ở nhà riêng của cô ta.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Cái cô ngọc nữ ngây thơ đó mở party thì tin tức có gì đâu mà lớn.” Cố Du Du có chút sầu não.
Kỷ Hi Nguyệt đã biết hứng thú của người phụ nữ này ở đâu, cô cười nói: “Nếu đêm nay chị chịu khó đi phục kích thì sẽ thu được một tin tức lớn, và chờ xem, ai sẽ ra khỏi căn hộ của cô ta vào sáng mai.”
Cố Du Du bên kia sau một hồi sững sốt, nhanh nhảu nói: “Ai? Chết tiệt! Tiểu Nguyệt, có phải cô đã biết gì rồi không? Cô ngọc nữ đó chỉ giả vờ ngây thơ thôi sao?”
“Việc này chẳng phải vẫn đang đợi chị đi tìm hiểu sao? Đừng nói với tôi chị không muốn đi nhé. Vậy để tôi nói anh Trần đi.”Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói.
“Đi đi đi! Nhất định đi. Tiểu Nguyệt, cảm ơn cô. Tôi mà moi được được tin tức này, sẽ mời cô đi ăn cơm.” Cố Du Du vui vẻ nói.
“Phải rồi, nhớ gửi cho tôi một bức ảnh bất kỳ mà cô chụp được vào sáng mai trước khi đăng tin nhé. Người phụ nữ đó uy hiếp cô bạn của tôi, tôi phải hù cô ta một phen mới được.” Kỷ Hi Nguyệt đánh mắt nhìn Trần Manh Manh.
“Uy hiếp bạn của cô? Được được được. Nghề của tôi mà. Yên tâm, tôi sẽ gửi cho cô ngay khi có thể!” Cố Du Du cao hứng nói.
“Nếu chị làm tốt, sau này tôi sẽ cho chị một tin tức lớn nữa. Trong giới giải trí tôi quen biết rất nhiều. Bên trong có vô số chuyện để đào sâu đấy!” Kỷ Hi Nguyệt cho Cố Du Du một ít lợi lộc.
“Nghề của tôi, nghề của tôi. Tôi đi chuẩn bị một chút đã.” Cố Du Du vội vã nói.
Kỷ Hi Nguyệt cúp máy, nhìn Trần Manh Manh nói: “Yên tâm đi. Đắc tội với cô bạn thân của mình, mình sẽ cho cô ta lòi ra bộ mặt thật.”
“Tiểu Nguyệt, cậu, cậu thực sự làm được sao?” Trần Manh Manh lo lắng nói.
“Nếu không thành, cậu cũng không cần lo lắng. Hương Thành không cần cậu, mình sẽ kêu ông chủ của tụi mình giúp cậu vào làm ở đài truyền hình Cảng Long.” Kỷ Hi Nguyệt vì cô bận thân cũng đã dự trù hết rồi. Nếu không thành thì cô có thể cầu xin đại ma vương.
Trần Manh Manh thấy ánh mắt quan tâm của cô, cảm động rối rít nói: “Tiểu Nguyệt, cảm ơn cậu. Mình đúng là nhát gan, chuyện gì cũng không dám. Có cậu thật tốt.”
Nói xong thì chạy qua chỗ Kỷ Hi Nguyệt ôm lấy cô.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười, vỗ nhẹ vào vai cô ấy: “Không sao không sao. Chúng ta là bạn tốt mà.”
“Ừm, là bạn tốt.” Trần Manh Manh cũng cười, “Phải rồi, nói cho cậu một tin tốt. Chu Dân nói cuối tuần này sẽ đưa mình đến bữa tiệc sinh nhật lần thứ năm mươi của một người chú, muốn giới thiệu nhà anh ấy cho mình làm quen.”
Trần Manh Manh tỏ ra ngọt ngào.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cuối tuần? Tiệc sinh nhật thứ năm mươi? Không phải người đó tên là Tiền Vạn Hào đó chứ?”
“Ủa, Tiểu Nguyệt, cậu cũng biết sao? Đúng rồi đó, Chu Dân gọi ông ấy là chú Tiền. Nghe nói là siêu đại gia đấy.” Trần Manh Manh vui vẻ nói, “Mình chưa bao giờ đến những bữa tiệc cao cấp của giới thượng lưu nên hơi lo lắng. Tiểu Nguyệt, mình nên mặc gì đây? Cũng không thể làm mất mặt Chu Dân được.”
Khuôn mặt tròn trịa như búp bê của Trần Manh Manh nhăn tít lại, nhưng nhìn rất ngây thơ. Những người đàn ông luống tuổi rất thích mẫu người phụ nữ trắng trẻo dịu dàng thế này, vì vậy Chu Dân mới vô lương tâm mà bán cô ấy đi.
Chương 82: Không Thể Cầu Xin Nhiều Thêm Chút Nữa Sao?
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt tràn ngập chuyện Trần Manh Manh bị Chu Dân bán cho chú anh ta ở kiếp trước. Nhưng cô không biết đó là ông chú nào, không lý nào lại là chú Tiền, người đã từng nhìn cô trưởng thành?
Nếu là chú Tiền, vậy thì việc này khiến cô quá bất ngờ.
Kỷ Hi Nguyệt không thể khuyên Trần Manh Manh đừng đi, bởi vì cô không có lí do thích hợp. Nhưng cô có thể khẳng định, tối hôm đó Trần Manh Manh sẽ xảy ra chuyện.
“Hay là để hôm nào tan làm mình đi dạo phố mua quần áo với cậu nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi cười nói.
“Được đó được đó. Tiểu Nguyệt, cậu tốt thật đấy. Mình muốn thơm cậu quá à!” Trần Manh Manh phấn khích ghé tới thơm Kỷ Hi Nguyệt.
Hai cô gái náo nhiệt ở quán trà một hồi lâu mới bịn rịn chia tay ra về.
Chín giờ năm mươi phút Kỷ Hi Nguyệt về đến nhà. Trên di động là một loạt tin nhắn do Cố Du Du gửi đến. Cô ta bây giờ đã ở trong hoa viên bên cạnh tòa nhà D, nhưng không biết Ngụy Tiêu Tiêu ở tầng mấy.
Kỷ Hi Nguyệt từ thông tin Trần Manh Manh cung cấp thì biết Ngụy Tiêu Tiêu ở tầng hai mươi ba. Nhưng để người phụ nữ Cố Du Du này lên trên đó giờ này cũng không có tác dụng gì.
Song cô vẫn tin Cố Du Du bằng bất cứ giá nào cũng đào được tin tức này. Không moi ra được chút gì, cô ta chắc chắn sẽ không cam lòng.
Theo cô dự đoán, tối hôm nay người phụ nữ này sẽ làm phiền cô không dứt.
Bởi vì cô ta biết cô ở khu dân cư Phong Nhã, lần trước đã nói với cô ta là cô đang ở nhà họ hàng bên đây, nên rất có thể cô ta sẽ hỏi thăm là sang bên đây nghĩ ngơi được không.
“Sao thế?” Triệu Húc Hàn từ trên lầu đi xuống, thấy Kỷ Hi Nguyệt vẫn ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ nhắn xem điện thoại nhăn tít lại, làm anh cũng nhíu chặt ấn đường.
“Anh Hàn, không sao. Chỉ là Manh Manh hôm nay quá xui xẻo.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức kể sơ về chuyện mà Manh Manh gặp phải.
“Anh Hàn, nếu Manh Manh thực sự bị mất công việc này, tôi sẽ đi xin sếp tôi, xem thử đài truyền hình Cảng Long có thể tuyển cô ấy vào không. Nếu mà không được nữa, anh Hàn, anh, anh có thể giúp Manh Manh vào không?”
“Em nghĩ tôi là ông chủ lớn à?” Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi: “Nếu anh không phải là ông chủ lớn, vậy thì tôi chỉ còn cách cầu xin bố giúp đỡ. Manh Manh muốn làm diễn viên, tôi sẽ kêu bố tôi đầu tư kịch bản là được.”
Nói xong mắt cô sáng lên, chuyện này rất khả thi. Trong những năm sau này phim truyền hình giải trí rất được ưa chuộng. Tập đoàn Kỷ Hải trước đây chưa từng làm qua mảng này, bây giờ hoàn toàn có thể.
Bởi vì cô được tái sinh về năm năm trước, nên đương nhiên biết xu hướng phát triển của năm năm sau như thế nào.
Hơi thở của Triệu Húc Hàn phút chốc trở nên lạnh lẽo. Người phụ nữ nhỏ bé này sao không cầu xin nhiều hơn một câu, anh thì chuyện gì mà không giải quyết được, chưa gì đã nghĩ tới bố của cô rồi.
“Em cảm thấy Trần Manh Manh có tài năng diễn xuất sao?” Triệu Húc Hàn nhướng mày nói.
“Có chứ. Anh không biết biểu cảm của cô ấy phong phú thế nào đâu, nói khóc là có thể khóc, hơn nữa làm việc còn rất cần cù chăm chỉ, quan trọng là cô ấy có một tình yêu mãnh liệt với công việc. Tôi thấy, nếu muốn làm tốt một việc gì đó, yêu cầu tối thiểu là bản thân phải yêu thích công việc đó trước đã, đây mới là điều quan trọng nhất!”
Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt nói đến hưng phấn của cô, anh biết cô rất quan tâm Trần Manh Manh.
“Đã là bạn thân của em, giúp cô ấy đương nhiên không thành vấn đề.” Triệu Húc Hàn nhìn cô nói.
Kỳ Hi Nguyệt bỗng chốc mặt mày hớn hở: “Cám ơn anh Hàn. Tôi chỉ là đề phòng thôi, sợ Manh Manh thật sự mất việc. Nếu Cố Du Du đủ thông mình thì có lẽ mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”
“Với lại, anh Hàn, anh có phải là ông chủ lớn của chúng tôi không thế?” Kỷ Hi Nguyệt chớp đối mắt to, nhìn anh hỏi lại lần nữa.
Chương 83: Nói Sai Cũng Thành Đúng
Con ngươi đen láy của Triệu Húc Hàn khẽ liếc nhìn gương mặt mặt mang nụ cười ty bỉ của cô, sau đó quay đầu thờ ơ nói: “Không hỏi.”
“Không sao không sao. Không hỏi thì không hỏi. Dù sao tôi cũng không dựa vào ông chủ lớn để đi cửa sau. Tôi sẽ dựa vào năng lực thực sự của mình để trở thành một phóng viên nổi tiếng.” Kỷ Hi Nguyệt nắm chặt tay, đưa ra lời thề son sắt.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run run, sau đó lạnh lùng nói: “Còn không mau đi ngủ? Nhớ sáng mai sáu giờ.”
“Ôi mẹ ơi! Tôi đi ngủ liền đây.” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên gào khóc, cảm giác toàn thân đau nhức. Nhưng lời bản thân đã nói nhất định phải làm được, nếu không cuộc sống hài hòa không dễ gì có được với đại ma vương sẽ bị cô làm cho xáo trộn một lần nữa.
Để cuộc sống của bản thân lúc nào cũng êm đềm, nguyên tắc của đại ma vương luôn luôn là tôn trọng, ngoan ngoãn và phục tùng. Lời anh nói bao giờ cũng đúng, có nói sai cũng thành đúng, ừm, chính là như vậy!
Nửa đêm, đang giấc ngủ ngon thì di động của Kỷ Hi Nguyệt liên tục vang lên. Cô bực mình cầm qua xem thì phát hiện đã hai giờ sáng. Giờ này mà Cố Du Du còn gọi điện thoại.
Di động rung lên rồi ngừng lại, sau đó là rất nhiều thông tin được gửi đến. Kỷ Hi Nguyệt xem thông tin trước, cả người cô lập tức phấn chấn.
Bởi vì Cố Du Du đã gửi qua một bức ảnh, tuy không được rõ nét, nhưng nhìn vẫn thấy rất rõ hình ảnh Ngụy Tiêu Tiêu đang ôm hôn thắm thiết một người đàn ông ngay cửa thang máy.
Không thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng với cái đầu hói bóng loáng, Cố Du Du đoán là lão đạo diễn Hà Sinh Sinh. Hơn nữa mấy bức ảnh hôn nhau nồng nhiệt ở cửa thang máy sau đó đã chụp được gần như toàn khuôn mặt của Hà Sinh Sinh, bàn tay múp như lợn của ông ta đang đặt trên mông của Ngụy Tiêu Tiêu.
Cố Du Du quả nhiên là một phóng viên có đạo đức nghề nghiệp cao, bức ảnh này quả thực quá tuyệt vời, cũng là ông trời giúp Trần Manh Manh.
Cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Du Du. Cố Du Du phấn khích nói: “Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt. Trúng mánh rồi, trúng mánh rồi. Haha. Cô xem cả chưa? Ngọc nữ ngây thơ cái quái gì chứ, mắc ói thật sự.”
“Party kết thúc rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Vẫn chưa, người phụ nữ này tiễn Hà Sinh Sinh về, bên trong vẫn còn người. Trước đó tôi có hỏi dò rồi, hôm nay bên trong có thêm nam chính và vài người đàn ông khác. Tôi chuẩn bị đi mai phục thêm một đợt nữa, haha. Có lẽ vẫn còn nhiều tin tức kịch tính hơn.” Giờ này mà Cố Du Du vẫn còn hưng phấn cực độ.
“Vậy vất vả cho chị rồi. Quả nhiên là tin tức lớn.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
“Tiểu Nguyệt, cô nghĩ tôi có nên cất tin tức này đi, sau đó tìm người phụ nữ này đòi phí bịt miệng không?” Câu hỏi của Cố Du Du khiến sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt thay đổi.
“Tiền bối, chị đừng làm chuyện vớ vẩn, cái này gọi là tống tiền đấy. Không kể đến chuyện ngồi tù, để người khác biết được thì chị không những mất công việc mà danh tiếng cũng tiêu tan!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn mắng người. Người phụ nữ này nghèo đến bị điên rồi sao?
“Haha, tôi chỉ nghĩ chơi thôi mà. Không sao không sao. Cô ngủ đi. Tôi về sắp xếp lại một chút. Sáng mai chín giờ sẽ tung tin.” Cố Du Du nói, “Tiểu Nguyệt, cảm ơn cô. Không hổ là chị em tốt, cúp đây.”
Cố Du Du cúp điện thoại. Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, chị em tốt?
Vậy thì hy vọng sau này cô ta đừng lao vào ngõ cụt nữa. Kiếp này cô vẫn chưa bại lộ thân phận, vẫn có thể chịu đựng được.
Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường, gửi bức ảnh này cho Trần Manh Manh kèm theo một tin nhắn.
“Manh Manh, tuyệt vời chưa, haha.”
Bên kia không hồi âm, xem ra Trần Manh Manh đã ngủ say rồi.
Kỷ Hi Nguyệt lục số điện thoại của Hà Sinh Sinh và Ngụy Tiêu Tiêu mà Trần Manh Manh đưa cho cô, sau đó cô gửi tấm ảnh này đi. Cô tin rằng bọn họ sẽ không còn rãnh rỗi để đi tìm Trần Manh Manh đòi bồi thường tiền đạo cụ nữa.
Gửi xong Kỷ Hi Nguyệt tắt điện thoại đi ngủ. Cô cũng không quan tâm là người ta có điều tra số điện thoại hay không, dù sao ngày mai Cố Du Du cũng sẽ tung tin này ra.
Chương 84: Dung Mạo Trời Ban
Nửa đêm sau Kỷ Hi Nguyệt ngủ rất ngon giấc, thẳng cho đến khi bị đồng hồ báo thức réo lên năm tiếng liên tục gọi cô dậy. Cô bò dậy trong đau khổ. Những ngày tháng này thực sự không dễ dàng vượt qua.
Dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh ngủ xong, Kỷ Hi Nguyệt đổi sang đồ judo bước lên sân thượng. Cô thấy thân hình săn chắc của Triệu Húc Hàn đang đánh quyền gì đó mà cô nhìn không hiểu.
Hôm qua thái cực quyền với tốc độ từ từ Kỷ Hi Nguyệt còn biết. Quyền hôm nay đánh nhanh quá Kỷ Hi Nguyệt nhìn có chút hoa mắt chóng mắt. Cái này là kungfu thời xưa sao?
Người đàn ông này rốt cuộc là làm công việc gì vậy? Sở trường là giết người cướp của, lấy mạng đổi mạng?
Quan trọng là bây giờ kungfu này vẫn có tác dụng sao? Một viên đạn không phải là trực tiếp knock-out rồi à?
Thế giới của đại ma vương, Kỷ Hi Nguyệt thực sự không hiểu nổi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bất kể là anh đánh quyền gì cũng đều đẹp mắt. Quả nhiên là dung mạo trời ban.
Triệu Húc Hàn nhanh chóng kết thúc một quyền. Sau đó xoay người nhìn Kỷ Hi Nguyệt, dường như sớm đã biết cô có mặt ở đây. Lúc này đồng hồ treo tường cũng điểm sáu giờ.
“Anh Hàn, chào buổi sáng. Mỗi ngày anh đều dậy sớm tập thể dục sao?” Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở bước lên hỏi thăm.
Triệu Húc Hàn gật đầu: “Bắt đầu từ năm tám tuổi.”
Kỷ Hi Nguyệt há miệng kinh ngạc nói: “Tám tuổi? Đây là đang ngược đãi anh ư?” Cô đột nhiên nhớ lại, trước đây Triệu Húc Hàn từng nói mẹ anh mất năm anh tám tuổi.
Nhưng không phải nói bố Triệu rất thương anh sao? Lẽ nào như vậy chính là yêu thương?
Nghĩ đến chuyện có khả năng những lời của Triệu Húc Hàn nói đều là cố tình nói ngược lại ý mình, Kỷ Hi Nguyệt toàn thân run rẩy. Người đàn ông này thực sự đáng sợ.
“Đừng lơ là. Đợi đến khi em đạt được trình độ nhất định, em sẽ cảm thấy làm chủ được thân thể là một chuyện rất đáng mừng.” Triệu Húc Hàn nhìn cô với ánh mắt nghiêm khắc rồi lạnh lùng nói.
“Oh, được! Tôi sẽ nghiêm túc học tập.” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu cái gì gọi là làm chủ thân thể, nhưng dù sao lời của đại ma vương nói luôn luôn đúng, cho nên cô ngoan ngoãn bước tới đối diện đại ma vương bắt đầu bày ra tư thế khởi động.
Vẫn là những gì mà hôm qua Vô Cốt dạy, nhưng Triệu Húc Hàn quả thực còn nghiêm túc hơn Vô Cốt. Tư thế của Kỷ Hi Nguyệt chỉ cần có chút không đúng là anh sẽ sửa ngay. Nhưng có một điều tốt duy nhất là anh không có dáng vẻ mắng nhiếc phẫn nộ quan báo tư thù như Vô Cốt.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bản thân đau đớn không chịu được, nhất là khi đè người xuống, eo và chân cô như muốn đứt gãy.
“Em mới hai mươi mốt tuổi mà xương cốt cứng ngắc như vậy, nếu không co duỗi tốt, sau này muốn học các chiêu thức cũng rất vất vả.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhăn mặt nói: “Tôi, là trước đây tôi lười học. Sau này tôi sẽ chăm chỉ học tập được không? Được anh Hàn giám sát tôi nhất định sẽ làm được.”
Triệu Húc Hàn vốn dĩ cho rằng người phụ nữ này sẽ luôn miệng kêu khổ, thậm chí là chơi xấu với anh, nhưng không ngờ cô vẫn kiên trì nổ lực.
Làm cho biểu cảm lạnh lùng trên mặt anh cũng dao động đi không ít, ánh mắt cũng bất tri bất giác mềm mại hẳn đi.
Kỷ Hi Nguyệt lần này cũng đoán được Triệu Húc Hàn đã nhìn cô với cặp mắt khác. Cô muốn nói với anh, cô không còn là đại tiểu thư xấc láo nữa, cô thật lòng không muốn thấy anh vì cô mà tức giận đau buồn.
Gần hai tiếng đồng hồ, Kỷ Hi Nguyệt thật sự kiên trì hết mức có thể. Lúc kết thúc, cả người cô nằm rạp xuống đất không muốn dậy.
Triệu Húc Hàn nhìn trán cô nhễ nhại mồ hôi, tóc tai ướt đẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn vì đau đớn mà đỏ ửng lên nhưng nhìn rất dễ thương, trong lòng anh ấy vậy lại rất yên tâm.
“Nghĩ ngơi chút rồi xuống tắm rửa. Nếu mệt quá thì có thể nghĩ làm.” Triệu Húc Hàn nói xong thì bỏ đi.
Chương 85: Tấm Lòng Rộng Lượng
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Vẫn ổn vẫn ổn. Tôi muốn đi làm!”
Không nghe thấy tiếng trả lời. Cô nằm trên đất lăn qua lộn lại để xoa dịu cơn đau toàn thân, sau đó từ từ bò dậy, lết dần đều xuống lầu rửa mặt chải đầu.
Tắm rửa xong cô lại muốn nằm trên giường nghĩ ngơi một chút để đi làm, kết quả là mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi di động rung lên không ngừng cô mới khoan thai tỉnh giấc, nhưng đau đớn trên thân thể khiến cô luôn miệng hít hà.
Kỷ Hi Nguyệt nhận máy. Bên kia Liễu Đông hăng hái nói: “Chị Nguyệt, hôm nay chị không đến sao? Mau đọc tin tức lớn đi!”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, cô nghĩ ngay đến tin tức của Cố Du Du. Nhìn thời gian thì đã qua chín giờ sáng. Xem ra mấy tấm ảnh của Cố Du Du nhất định đã gây bão làng giải trí rồi.
“Tôi xem ngay đây! Lát nữa tôi sẽ qua đó.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì cúp điện thoại.
Sau đó cô lập tức mở mạng lên. Quả nhiên tin tức của Cố Du Du đã vượt qua một triệu lượt xem, hơn hàng chục nghìn bình luận và lượng chia sẻ cũng rất lớn. Mặc dù tin tức này không có trên bản tin truyền hình nhưng lượng xem như này cũng được tính là một tin tức lớn.
Vì vậy lần này Cố Du Du có thể nở mày nở mặt rồi.
Bài báo với tựa đề: Ngọc nữ ngây thơ Ngụy Tiêu Tiêu? Là các bạn mù mắt hay tôi quáng gà?
Phía dưới là mười mấy bức ảnh với các góc độ khác nhau. Điều khiến Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nhất chính là sự lợi hại của Ngụy Tiêu Tiêu. Sau khi tiễn lão đạo diễn đầu hói Hà Sinh Sinh ra về, cô ta lại tiễn một người khác ra cửa, và tất nhiên là không thiếu màn ôm hôn thắm thiết.
Những việc xảy ra giữa cô ta và hai người đàn ông này hoàn toàn giống nhau. Thực sự khiến người ta kinh tởm không chịu được.
Kỷ Hi Nguyệt cấp tốc đến đài truyền hình. Cố Du Du vừa thấy cô xuất hiện là chạy tới ôm cô phấn khích nói: “Tiểu Nguyệt, trúng mánh rồi! Trúng mánh rồi!”
“Tiền bối, chị đừng xúc động như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đẩy cô ta ra. Người phụ nữ trừ những lúc phát điên ra thì trên mặt luôn nở nụ cười giả tạo. Mà cô thì luôn né tránh sự tiếp xúc thân mật.
“Tiểu Nguyệt, cảm ơn cô đã cho tôi một nguồn tin tốt như vậy. Sếp vừa mới biểu dương tôi, vui quá đi mất. Tôi mời cô uống trà chiều nhé!”
“Oh oh, được.” Kỷ Hi Nguyệt vội đáp một tiếng rồi quay về chỗ ngồi.
Cố Du Du vui vẻ chạy về chỗ ngồi của cô ta lần nữa, phấn khích lướt qua các trang web, thấy lượt truy cập tăng vọt, nụ cười trên mặt cô ta không khép lại được, khóe môi kéo tận tới mang tai.
“Tiểu Nguyệt, tin tức này là cô cho cô ta à?” Anh Béo bước qua nhỏ tiếng hỏi thăm.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Tôi chỉ cho cô ta một cơ hội. Nhưng cô ta đã nắm bắt rất tốt. Chuyện cực nhọc nửa đêm đi nằm vùng cũng có thể chịu đựng được, chứng tỏ cô ta xứng đáng có được nó.”
“Chị Nguyệt, chuyện này chị kêu tôi với anh Béo đi làm cũng được mà. Cô ta đâu phải nhóm của chúng ta.” Liễu Đông rất sầu não. Tin tức này lớn như vậy mà Vương Nguyệt lại hào phóng cho Cố Du Du. Sao cô lại rộng lượng thế không biết.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tin tức giải trí còn phải theo dõi rất phiền phức. Hơn nữa tôi là một người không thích tin tức giải trí. Chuyện nửa đêm nằm vùng thật sự quá vất vả, hai người các cậu cũng không cần phải vất vả như vậy.”
“Đã làm phóng viên thì sợ gì vất vả. Quan trọng là có nguồn tin tốt. Chị Nguyệt, sau này có những chuyện như thế này chị cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.” Liễu Đông vội vàng nói.
“Được rồi được rồi. Đừng nhỏ nhen nữa. Tin tức thì có rất nhiều, một mình cậu đưa tin không xuể đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bất lực lắc đầu, song cô cũng hiểu được tâm lý của Liễu Đông.
Suy cho cùng, kiếp trước cô cũng tự mình đi tìm tin tức khắp nơi, rất khó để kiếm được một bản tin lớn. Muốn có được tin tức giải trí của ngôi sao thì bắt buộc phải có thông tin cá nhân của ngôi sao và nguồn tin tiết lộ mới có thể tìm hiểu được tin tức.
Nhưng sau khi được tái sinh cô không còn lo lắng về vấn đề này nữa. Năm năm sau này, nếu cô vẫn còn là một phóng viên nhỏ, cô chắc chắn sẽ không có trở ngại gì khi cần phải ra ngoài tìm tin tức.
Chương 86: Vẫn Là Một Con Người Chứ
“Chị Nguyệt, chị hào phóng thật đấy.” Liễu Đông nhìn sâu vào đôi mắt sau chiếc kính gọng đen của Kỷ Hi Nguyệt. Trong lòng cậu kỳ thực rất kinh ngạc về độ cao cả của cô.
Thật sự càng làm việc chung càng cảm thấy người con gái nhỏ bé Vương Nguyệt này rất hiểu chuyện và thận trọng. Đặc biệt là cô rất lương thiện. Mặc dù trước đây đối đầu với Cố Du Du nhưng cô vẫn giúp cô ta.
Kỷ Hi Nguyệt cười cười không đáp lại. Trong văn phòng vẫn đang thảo luận về chuyện này.
“Phải rồi, tin tức liên quan về vụ châu báu Việt Phong đã kết thúc chưa? Thành tích như thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt vừa sắp xếp đồ đạc vừa hỏi thăm.
“Kết thúc rồi. Trong vòng hai mươi bốn giờ có hơn năm trăm ngàn lượt xem. Không được tính là tin tức lớn nhưng cũng không quá tệ. Không cần phải tiếp tục đưa tin nữa.” Liễu Đông nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Liễu Đông lại nói tiếp: “Ngô Phương Châu nói bên phía anh ấy có vụ án nào sẽ ưu tiên thông báo cho chị trước. Chị Nguyệt, chị với anh ấy có quan hệ gì vậy?”
“Sao?” Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn cậu, “Cái gì mà quan hệ? Bạn bè bình thường thôi. Ngô Phương Châu là một cảnh sát tốt. Lúc ở hiện trường chúng tôi có chạm mặt nhau mấy lần. Có lẽ anh ấy cảm thấy tôi đưa tin xác thực, không viết xằng viết bậy.”
Liễu Đông khẽ nhướng mày, sau đó lập tức cười nói: ‘Chị Nguyệt, tôi thấy mấy bài báo trước đây của chị viết rất hay. Tôi phải học hỏi thêm nhiều mới được.”
“Tôi cũng học hỏi từ các vị tiền bối thôi. Phải rồi, túi xách của Trương Cầm vẫn chưa có tung tích gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Cô nói giúp Trương Cầm tìm túi xách mà đến bây giờ vẫn chưa tìm được, cũng quên luôn không xin lỗi cô ấy.
“Vẫn chưa. Hai tên trộm đó hoàn toàn mất dấu rồi. Nhưng hôm qua Ngô Phương Châu có nói hôm nay sẽ đi tìm Trương Cầm. Hy vọng từ thông tin trong túi có thể lần theo để điều tra. Nhất định phải có manh mối gì đó. Chị Nguyệt, chuyện này vẫn cần tiếp tục theo dõi để đưa tin chứ?” Liễu Đông không quyết định được.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt giật thót. Xem ra lần này phải làm lớn chuyện rồi. Tập đoàn Kỷ Hải của bố nhất định sẽ bị kéo xuống nước. Nhưng để vạch mặt được tên súc sinh tàn bạo Tần Hạo thì chuyện này cũng xứng đáng.
“Không cần theo dõi đưa tin, nhưng phải nắm được tiến trình của sự việc. Dù sao đây cũng là một vụ án, một bài báo xấu sẽ dẫn đến họa sát thân. An toàn là quan trọng nhưng chúng ta cũng không thể bỏ qua nó. Tiến trình thì vẫn phải theo dõi nhưng người thì không cần đi. Thỉnh thoảng hỏi thăm tiến độ ở chỗ Ngô Phương Châu là được.”
Kỷ Hi Nguyệt không tiếp tục đưa tin đương nhiên là cũng có chút dụng tâm.
Thứ nhất là sợ bố Kỷ lo lắng, thứ hai là sợ đại ma vương lo lắng, thứ ba là sợ tin tức này sẽ đào ra nhiều điều bất lợi cho tập đoàn Kỷ Hải. Cô không muốn bố cô đã khổ sở như vậy mà còn phải giải quyết mấy chuyện này.
Lần trước tiếp xúc với cảnh sát là vụ án giết người ở công ty bố, vì vậy cô không muốn bố nhớ về những chuyện không hay nữa.
Nhưng bản thân cô sẽ lưu tâm việc này. Cô không muốn bỏ qua cho Tần Hạo. Cho dù kiếp này anh ta không đẩy cô xuống lầu thì cô cũng phải báo thù cho kiếp trước.
Buổi trưa, Trần Manh Manh hẹn Kỷ Hi Nguyệt ở quán cà phê.
Trần Manh Manh không dám tin, nhìn Kỷ Hi Nguyệt một hồi lâu mới kinh ngạc nói: “Tiểu Nguyệt, cậu, sao cậu lại làm bản thân thành bộ dáng xấu xí như vậy?”
Đây thực sự là lần đầu tiên Trần Manh Manh thấy cô trong dáng vẻ xấu xí thế này, quả là cay hết cả mắt. Rõ ràng là một người xinh đẹp, tại sao lại biến bản thân trở thành như vậy chứ.
Mái tóc dài gợn sóng xinh xắn đâu, chẳng lẽ bị cô nhẫn tâm nhét vào mái tóc giả ngắn ngũi rồi sao?
Mái tóc giả rối xù này là cái quái gì vậy? Cái kính gọng to kia là đồ cổ sao?
Còn nữa, sao xung quanh mũi nhiều tàn nhang vậy? Môi cũng trắng nhợt?
Đây là một con người bình thường sao?
Chương 87: Từng Giây Từng Phút Bị Gây Khó Dễ
“Cậu đừng kinh ngạc nữa. Chẳng phải vì mình không muốn để người khác biết được khuôn mặt thật của mình sao? Cậu còn không biết đài truyền hình phức tạp thế nào? Với cái nhan sắc thịnh hành như mình chắc chắn từng giây từng phút sẽ bị gây khó dễ.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vã kéo cô ấy lại giải thích.
Khóe miệng Trần Manh Manh rướn lên, nhìn dáng vẻ xấu xí của cô mà nói không nên lời.
“Đây chẳng phải chứng tỏ năng lực làm việc của mình rất mạnh sao? Cậu cũng biết làm thực tập sinh khó khăn thế nào mà. Nếu mình còn là một cô gái xinh đẹp, cậu nói xem mình sẽ gặp bao nhiêu nguy hiểm khi ở một nơi nhiều đồng nghiệp nam như vậy, nhất là trước mặt cấp trên là nam giới? Mình cũng giống như cậu, rất thích công việc này và không muốn bị đuổi. Cho nên dáng dấp như vậy rất tốt, bớt đi nhiều chuyện phiền phức. Không phải trước đây mình đã từng nói với cậu rồi sao?”
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ nói.
“Mình chỉ là không ngờ cậu biến bản thân trở nên giống quỷ vậy thôi! Làm mình hết cả hồn. Nhưng cậu nói cũng phải. Thực tập sinh đúng là khó sống. Dáng vẻ mình như này mà còn bị mấy tên phụ việc bắt chuyện! Cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ bị quấy rối.”
Trần Manh Manh cũng mới bắt đầu đi làm. Cô ấy cảm thấy giang hồ đúng là hiểm ác khôn lường.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười. Nghĩ bụng, nếu bản thân không giấu vẻ đẹp này đi, chắc chắn đại ma vương Triệu Húc Hàn lại nhốt cô vào căn phòng nhỏ tối tăm kia.
Đương nhiên điều quan trọng mà cô muốn giấu đó chính là thân phận Kỷ Hi Nguyệt tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải. Bởi vì cô muốn mọi người công nhận năng lực của mỉnh.
“Được rồi được rồi. Mình sẽ dần dần thay đổi từng chút một, phải để mọi người cảm nhận từ từ rằng mình trở nên xinh đẹp. Bây giờ chỉ là thực tập sinh, cứ giản dị chút cho tốt. Phải rồi, cậu tìm mình chỉ để kinh ngạc thôi à?” Kỷ Hi Nguyệt thấy tâm trạng của cô ấy không tệ, chắc là không có việc gì.
Trần Manh Manh bây giờ mới sực nhớ ra. Cô ấy đánh nhẹ vào Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Cậu xem, bộ dạng xấu như quỷ của cậu doạ cho mình quên mất chuyện chính rồi đấy!”
“Hôm qua không phải cậu kêu mình buổi chiều mới đi làm sao? Ban nãy quản lý mới gọi điện thoại kêu mình đến nhanh một chút, sau đó nói chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu, bây giờ trong đoàn phim đang rối như một mớ bòng bong, bên đầu tư muốn đổi nữ chính, haha. Cái đạo cụ kia mình cũng không cần đền nữa.”
Trần Manh Manh vui vẻ ôm chầm lấy Kỷ Hi Nguyệt.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá. Cậu cũng không cần phải lo chuyện bị đuổi nữa.” Kỷ Hi Nguyệt trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Nguyệt, cậu tốt thật đấy. Cảm ơn cậu.” Trần Manh Manh cảm động không dứt.
“Ây da, đừng buồn nôn nữa. Chúng ta có mối quan hệ gì nào, là chị em tốt đấy. Trước đây do mình khốn nạn, bị tên tra nam Triệu Vân Sâm đó làm cho đầu óc lú lẫn. Bây giờ mình hoàn toàn tỉnh táo rồi, cho nên phải cách xa tra nam, quý trọng bạn tốt.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ôm cô ấy, cười cười nói.
Trần Manh Manh gật đầu: “Triệu Vân Sâm mặc dù đẹp trai nhiều tiền nhưng anh ta thật sự rất cặn bã. Cũng may là cậu đã nhìn rõ. Sau này phải sáng mắt lên, tìm một người bạn trai yêu cậu thật lòng.”
“Biết rồi biết rồi. Cậu cũng phải sáng mắt đấy. Chu Dân thực sự rất tốt sao?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng. Cứ nhắc đến Chu Dân là cô bạn thân lúc nào cũng cười hạnh phúc. Cô ấy thực sự rất thích người đàn ông này.
“Mình, mình cũng chưa hiểu rõ, những cảm thấy vẫn ổn. Ít nhất thì anh ấy không cặn bã. Mấy ngày gần đây anh ấy đối xử với mình rất tốt. Buổi tối còn hẹn mình ăn cơm nữa.” Trần Manh Manh cười ngượng ngùng.
“Cậu đó, mới yêu đương lần đầu, trước khi hiểu rõ mọi thứ thì hạn chế ra ngoài một mình với anh ta biết chưa? Đàn ông ai chẳng có tâm tư xấu xa. Cẩn thận cậu bị xơi tái lúc nào không biết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói hết những gì có thể.
“Ây da, nói như cậu từng chinh qua nhiều đàn ông vậy. Nói đi, có phải đã bị Triệu Vân Sâm làm chuyện đó rồi đúng không?” Trần Manh Manh bỗng nhiên túm lấy cánh tay cô, mặt gian gian hỏi.
Chương 88: Tự Vả Mặt
“Làm gì có, không có. Nhưng đúng là xém một chút nữa, cũng may là có một nam thần từ đâu xuất hiện cứu mình.” Kỷ Hi Nguyệt chột dạ. Tuy rằng không bị Triệu Vân Sâm lừa, nhưng đêm đó cô vẫn bị mất đi lần đầu tiên.
Nhớ đến lần đầu tiên trải qua chuyện đó, tên đại ma vương giống như thú dữ làm nội tâm của cô hoảng sợ tột độ. Tuyệt đối tuyệt đối không thể chọc giận tên đại ma vương. Cô cũng không muốn phải trải qua đêm đó lần thứ hai, vì nó quá đáng sợ.
“Nam thần? Ai vậy? Còn có chuyện như vậy nữa à? Sao không nghe cậu kể với mình? Mau khai thật nhanh!” Độ nhiều chuyện của Trần Manh Manh bỗng chốc tăng vọt.
“Ây da, đâu có quen biết gì. Cứu mình xong là đi luôn. Lúc đó mình còn đang đau lòng nên không có xin số điện thoại. Xem ra chỉ là hữu duyên vô phận.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nhắm mắt nói láo.
Thực ra Trần Manh Manh có biết Triệu Húc Hàn, nhưng chưa từng chân chính gặp mặt. Mỗi lần đều là nghe cô nói Triệu Húc Hàn là chú ba của Triệu Vân Sâm, sau đó trách móc tên này rất đáng ghét, liên tục quấy rối cuộc sống của cô. Cô vô cùng ghét người đàn ông này.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt sầu não. Trước đây Triệu Húc Hàn bị cô chửi rủa thê thảm trước mắt Trần Manh Manh. Bây giờ cô thực sự xấu hổ muốn tự vả vào miệng mình.
Nhưng sau này cô sẽ từ từ giải thích kỹ càng cho Trần Manh Manh hiểu.
“Tiếc vậy sao. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, dáng vẻ của cậu bây giờ muốn tìm một người bạn trai soái ca thì mình cảm thấy rất khó đấy.” Trần Manh Manh đưa nhắn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ngoài bộ quần áo vải jean bình thường ra, cô ấy không đành lòng nhìn thẳng vào mấy chỗ khác.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cô ấy không chơi thân với Kỷ Hi Nguyệt thì rất khó để nhận ra là cùng một người.
“Mình bây giờ chưa muốn nghĩ tới chuyện này. Vừa mới thoát khỏi tên tra nam Triệu Vân Sâm, hiện tại mình chỉ muốn tập trung vào công việc, để sau này có thể trở thành một phóng viên nổi tiếng.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Nói cũng phải, dù sao chúng ta vẫn chưa tốt nghiệp, nên không cần nôn nóng. Hơn nữa chỉ cần cậu vứt bỏ mấy thứ này đi là đã trở thành một người đẹp rồi. Đâu có sợ không có đàn ông theo đuổi.”Trần Manh Manh cảm thấy rất có lý, “Mình cũng sẽ tập trung làm tốt công việc, tranh thủ giành lấy cơ hội đóng vai phụ.”
“Cậu có Chu Dân rồi mà.” Kỷ Hi Nguyệt chép chép miệng.
“Ây da. Bát tự không hợp thì cũng vứt đi. Mình phải nổ lực cho công việc mới được.” Trần Manh Manh vội nói.
Hai cô gái náo loạn một trận rồi giải tán, Trần Manh Manh về đài truyền hình Hương Thành làm việc, còn Kỷ Hi Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì chuyện của Trần Manh Manh cũng đã được giải quyết.
Nhưng Ngụy Tiêu Tiêu đúng là có chút bi thảm, kiếp trước sau khi nổi tiếng mới bị bại lộ, bây giờ mới gầy dựng bước đầu thì đã bị ngã xuống.
Tuy nhiên Kỷ Hi Nguyệt không hề cảm thấy áy náy. Suy cho cùng, diễn viên đều dựa vào quy tắc bất thành văn để được đảm nhận vai chính, đây là một đòn oan đối với những diễn viên có thực lực. Cô hy vọng những người mới trong giới giải trí sẽ dựa vào năng lực diễn xuất của mình để lên được vai chính, có như vậy khán giả mới xem được những bộ phim truyền hình và điện ảnh đạt chất lượng.
Cô đã làm được một chuyện giúp xã hội hài hòa, nên rất tự hào và vui vẻ.
Chỉ là niềm vui sướng của Kỷ Hi Nguyệt chỉ kéo dài đến khi tan ca. Triệu Húc Hàn kêu cô sau khi tan làm thì thay quần áo đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị tìm anh.
Kỷ Hi Nguyệt lo lắng bất an. Dù sao cô cũng chưa từng đến tòa nhà nổi tiếng nhất Cảng Thành, toàn nhà màu vàng với tám mươi tám tầng cao chót vót.
Tại sao Triệu Húc Hàn lại muốn cô đến công ty tìm anh? Đừng nói là kêu cô từ bỏ công việc phóng viên để làm tình nhân bí mật của anh đấy nhé?
Tiêu Ân đã ở bãi đậu xe dưới tầng hầm khu dân cư Phong Nhã đợi cô. Cô nhanh chóng sửa soạn trang điểm, đổi sang trang phục của nhãn hiệu đang nổi tiếng. Một chiếc váy dài qua đầu gối màu xanh nhạt, bên trên phối hợp thêm một chiếc áo khoác nhỏ rất nữ tính của Tiểu Hương Phong.
Mái tóc dài gợn sóng là đặc trưng của cô. Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt luôn cảm thấy mái tóc dài gợn sóng là hấp dẫn nhất, nên cô đã bắt đầu nuôi nó từ vài năm trước. Hơn nữa còn giữ gìn cẩn thận, cho nên rất óng ả suôn mượt.
Vẫn là cách trang điểm đơn giản, chiếc cổ thon dài trắng như tuyết cũng rất bắt mắt, khiến cả người cô lập tức biến từ vịt con xấu xí thành thiên nga trắng quý phái.
Chương 89: Thân Phận Của Cửu Thiếu
Mỗi lần nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thế này Tiêu Ân đều rất kinh ngạc. Ánh mắt của cậu chủ vẫn tương đối tốt. Nhưng anh ta biết cậu chủ không phải là kiểu đàn ông chỉ nhìn vào ngoại hình của phụ nữ.
Vì nếu như vậy, cho dù Kỷ Hi Nguyệt có là mỹ nhân thì trên cô vẫn còn nhiều người phụ nữ vừa mắt hơn.
Kỷ Hi Nguyệt lên xe xong thì hỏi dò: “Tiêu Ân, cậu chủ nhà anh sao lại muốn tôi đến công ty tìm anh ấy vậy? Làm tôi rất căng thẳng.”
Tiêu Ân cười nói: “Cái này tôi cũng không rõ. Nhưng hình như có liên quan tới thiếu gia Cố Cửu.”
“Cố Cửu? Vị bác sỹ playboy đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc. Trong mắt cô, hình tượng mỹ nam lịch thiệp trước đây của Cố Cửu đã sớm sụp đổ theo cái ngày mà cô nhìn thấy anh ấy đi dạo phố với siêu mẫu.
“Phải. Tôi nghe cậu chủ nhắc đến thiếu gia Cố Cửu trong điện thoại.” Tiêu Ân vừa lái xe vừa nói chuyện.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Cô không hiểu Triệu Húc Hàn gọi cô đến và Cố Cửu thì có liên quan gì đến nhau. Nhưng dù sao cô cũng không thể không đi. Đến là sẽ rõ.
Nhắn tin hỏi đại ma vương thì không thấy hồi âm. Tên đó đúng là kiệm lời như vàng.
“Tiêu Ân, kể cho tôi nghe một chút về Cố Cửu đi. Trước đây tôi từng thấy anh ấy đi với một cô siêu mẫu nổi tiếng. Tôi định về đăng báo nhưng cậu chủ nhà anh nói sẽ chết người, như vậy là có ý gì?”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian thấy vẫn còn một lúc mới tới nên tán gẫu với Tiêu Ân. Không có Vô Cốt ở đây, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Cửu thiếu không phải là người Cảng Thành. Anh ấy vì muốn chạy trốn khỏi sự kiểm soát của gia tộc nên mới đến Cảng Thành. Cậu chủ đã đầu tư cho anh ấy một bệnh viện cao cấp, để anh ấy ở đây lánh tạm.” Tiêu Ân giải thích đơn giản.
“Hả? Anh ấy không phải người Cảng Thành?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, “Vậy anh ấy là người ở đâu?”
“Người kinh thành.” Tiêu Ân đáp.
“Người kinh thành? Gia tộc kinh thành? Mẹ kiếp! Tiêu Ân, không phải như tôi đang nghĩ đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt, quả là kinh ngạc tột độ.
“Có lẽ chính là như vậy.” Câu trả lời của Tiêu Ân cũng rất có ý tứ.
“Mẹ kiếp. Cố Cửu thì ra là thứ dữ. Trách sao bảo chết người. Người chết có lẽ là anh ấy nhỉ. Bị ông già nhà anh ấy đánh mà chết!” Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu tưởng tượng.
Tiêu Ân không đáp lại. Đầu đầy vạch đen. Vị Kỷ tiểu thư này sao nói hai chữ ‘Mẹ kiếp’ thuận miệng thế không biết.
Nhưng có lẽ do cô hay nghe Triệu Vân Sâm oán cậu chủ, những lời đó chắc còn khó nghe hơn. Thật không dám tin cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, nhìn giống với mấy cô thiếu nữ nổi loạn hơn.
Thế mà cậu chủ lại có thể nghe lọt tai, kiên nhẫn chịu đựng hết lần này tới lần khác. Thực sự khiến người khác mở mang tầm mắt.
Tuy nhiên, giới trẻ hiện nay đều có style kiểu này, trong miệng khi nào cũng thốt ra hai chữ ‘Mẹ kiếp’. Chẳng qua ý nghĩa thực sự của ‘Mẹ kiếp’ đã thay đổi, trở thành câu cửa miệng để cảm thán.
Xã hội thực tại đang không ngừng thay đổi, khả năng tiếp nhận của anh ta cũng phải thay đổi như cậu chủ mới được.
“Tiêu Ân, tập đoàn Đế Vương Triệu Thị rốt cuộc đang kinh doanh cái gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt không nhịn nổi, hiếu kỳ hỏi.
Khóe miệng Tiêu Ân khẽ giật giật một lúc rồi nói: “Kỷ tiểu thư, chuyện này tốt nhất cô nên hỏi cậu chủ. Chúng tôi chỉ là cấp dưới, quả thực cũng không rõ lắm.”
“Xía. Tôi cóc tin.” Kỷ Hi Nguyệt bẹt miệng. Triệu Húc Hàn rẩt tín nhiệm Tiêu Ân, làm gì có chuyện anh ta không biết. Không nói cho cô biết bởi vì cô vẫn là người ngoài chứ gì.
Cho dù cô không biết, nhưng bây giờ nghe được lai lịch của Cố Cửu thì cũng có thể mơ hồ đoán ra một vài chuyện, chắc hẳn là làm ăn buôn bán lớn.
“Tiêu Ân, ngoài thiếu gia Cố Cửu ra thì còn người nào khác không?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi thăm.
“Tôi thật sự không rõ.” Tiêu Ân cười khổ nói.
Chương 90: Tôi Sẽ Không Xin Tha
“Được rồi được rồi. Anh là người trung thành.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, sau đó trong đầu nổi lên ý tưởng gian manh nói: “Tiêu Ân, sau này có thể tôi sẽ trở thành chủ mẫu quản lý các anh. Anh quả thực không định tạo dựng mối quan hệ với tôi trước sao?”
Tiêu Ân xuýt chút nữa đụng vào chiếc xe đang chạy đằng trước, dở khóc dở cười nói: “Kỷ tiểu thư, tôi thật sự không biết. Cậu chủ làm việc chưa bao giờ nói với những người cấp dưới như chúng tôi. Chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.”
“Được rồi. Tạm thời tin tưởng anh. Đúng rồi, Vô Cốt đâu? Không phải có hai người vệ sĩ sao?” Kỷ Hi Nguyệt đổi chủ đề.
Tiêu Ân nhất thời im lặng. Bầu không khí trong xe dường như có chút cứng nhắc.
“Sao thế?” Kỷ Hi Nguyệt nhạy bén cảm thấy Tiêu Ân có vấn đề.
Tiêu Ân lúc này mới đáp lại: “Vô Cốt bị cậu chủ đuổi về nhà cổ rồi.”
“Hả? Là sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
“Tức là sau này Vô Cốt không có tư cách ở bên cạnh cậu chủ nữa.” Tiêu Ân dường như rất đau lòng, “Kỷ tiểu thư, Vô Cốt vì để được ở bên cạnh cậu chủ mà cô ấy đã tận tâm tận lực hơn bất cứ ai. Nhưng cậu chủ chỉ vì một câu nói của cô mà đã đuổi cô ấy đi, chuyện này không phải là quá bất công với cô ấy sao?”
Giọng điệu của Tiêu Ân có chút tức giận, tuy rằng không dễ nhận ra, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi tính tình, không còn là một cô gái ngu ngốc như kiếp trước nữa.
“Tiêu Ân, hình như anh cũng có hiểu lầm sâu sắc với tôi thì phải.” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh nói: “Thú thật mà nói, tôi không có bất cứ ý kiến gì với Vô Cốt, nhưng cô ta rõ ràng là ghanh tị với tôi. Với tư cách là cấp dưới, cô ta đem lòng thương nhớ chủ nhân của mình tôi có thể hiểu. Nhưng cô ta lấy việc công trả thù thù riêng là có ý gì?”
“Tiêu Ân, chẳng lẽ anh nghi ngờ đánh giá của cậu chủ? Nếu cô ta thật sự không làm gì sai, anh nghĩ với tính cách của cậu chủ nhà anh có thể vì tôi mà xử oan một cấp dưới nhiều năm như Vô Cốt sao?” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Kỷ tiểu thư, sao cô biết Vô Cốt thích cậu chủ?” Tiêu Ân kinh ngạc.
“Tiêu Ân, tôi cũng là phụ nữ. Khi phụ nữ đã thích một người đàn ông thì ánh mắt không thể che giấu được. Vô Cốt biểu hiện quá rõ ràng. Hơn nữa chỉ có đố kỵ mới thay đổi bộ mặt của người phụ nữ. Ánh mắt cô ta nhìn tôi quả thực chỉ muốn giết chết tôi ngay lập tức. Tiêu Ân, có lẽ anh cũng nhận ra đúng không? Đừng nói với tôi là anh không nhìn thấy.” Kỷ Hi Nguyệt hỏi ngược lại.
Tiêu Ân im lặng một lúc mới thở dài đáp: “Dù sao Vô Cốt cũng đã theo cậu chủ nhiều năm. Thích cậu chủ cũng là chuyện bình thường.”
“Ha, quan điểm của anh tôi thật sự không thích. Cô ta thích cậu chủ của anh là tự do của cô ta, lẽ nào còn muốn ép buộc cậu chủ của anh cũng thích cô ta? Rồi vì vậy mà biến tôi thành người phụ nữ ti tiện? Tiêu Ân, không ngờ logic của anh là như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ta một cách vô tình.
“Không, tôi không phải là có ý này. Tôi chỉ cảm thấy hình phạt đối với Vô Cốt có chút nghiêm trọng thôi.”
“Đó là bởi vì cô ta là tiểu sư muội của anh. Nếu tôi là tiểu sư muội của anh, có lẽ anh sẽ không nghĩ thế đâu. Song tôi có thể thông cảm. Nhưng Tiêu Ân, tôi sẽ không cầu xin tha thứ cho cô ta. Anh nghĩ tôi sẽ giữ một tình địch ở bên cạnh mình sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày hỏi.
“Nhưng, cô đâu có thích cậu chủ.” Tiêu Ân im lặng hồi lâu mới thốt ra câu này.
Kỷ Hi Nguyệt nhất thời sửng sốt. Ai cũng biết người cô thích là Triệu Vân Sâm, còn Triệu Húc Hàn là người cướp cô lại, cho nên đương nhiên là cô sẽ không thích.