Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 611: Thở phào nhẹ nhõm


Kỷ Hi Nguyệt cũng thở dài: “Chỉ e là chẳng ai tin Đường Tuyết Mai lại là người như vậy. Những người thân cận hay quen biết cô ta đều nói cô ta là người tốt, con người thật không phải như vậy.”


Liễu Đông thương cảm: “Đúng vậy. Tôi thật sự không hiểu tại sao dì Tuyết lại trở nên như thế. Dì ấy không phải kiểu người không hiểu phát luật, hà cớ gì lại đem bản thân ra thử nghiệm.”


“Bởi vì dì Tuyết cậu quá yêu Tần Hạo, hơn nữa còn để anh ta nắm được thóp, cho nên mới phải làm trâu làm ngựa cho anh ta.” Kỷ Hi Nguyệt kể cho Liễu Đông nghe những việc cô mà biết được thông qua Tần Hãn đang ở cục cảnh sát.


Liễu Đông nghe xong cũng hết sức kinh hãi, lắp bắp nói: “Dì Tuyết, dì ấy, dì ấy từng giết người sao?”


“Đúng vậy, rất nhiều năm về trước rồi. Từ lúc còn là sinh viên đại học, cô ta đã có thể lập kế hoạch cho một vụ tai nạn giao thông. Tâm tư đúng là sâu không lường được.” Kỷ Hi Nguyệt càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, loại phụ nữ này thật sự quá đáng sợ.


Liễu Đông chỉ biết thở dài, thật không ngờ người dì Tuyết đã yêu thương cậu trong tuổi thơ lại là người như vậy, dính vào tình yêu liền trở nên mù quáng và ích kỷ.


Sau đó, cảnh sát đã tìm được khá nhiều manh mối, từng chuyện từng chuyện lần lượt nứt kén chui ra, các vấn đề quả thực đã tồn tại, tất cả các mũi nhọn đều chĩa về hướng Tần Hạo và Đường Tuyết Mai.


Kỷ Thượng Hải gọi điện thoại đến báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết, chú hai cô đã bí mật chiếm đoạt sáu triệu tệ tiền công quỹ, còn khoản tiền mười hai triệu tệ của Tần Hạo chú hai cô đúng là đã ký tên mà không hề hay biết.


Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, chỉ hận rèn sắt không thành thép, đường đường là một tổng tài lại đi chiếm dụng công quỹ, mà còn là tiền của nhà mình nữa chứ, xấu hổ vô cùng tận.


Nhưng cũng may là mười hai triệu tệ kia không có liên quan đến chú hai, nên vẫn có thể dùng để kết tội Tần Hạo tham ô và Đường Tuyết Mai làm giả sổ sách.


Còn những vụ án giết người khác, cần phải lật lại bản án để điều tra lại một lần mới có thể định tội, nhưng cơ bản cũng không trốn thoát được.


Kỷ Hi Nguyệt cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô đã giải quyết được kẻ thù lớn nhất mà kiếp trước cô rất thống hận.


Cô tin là phía cảnh sát và cả Triệu Húc Hàn sẽ sớm tóm được Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, cho nên cô cũng không cần lo lắng nữa.


Gần tới giờ cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt định về nhà, nhưng nhìn thấy Cố Cửu từ công ty đến, cô lại sực nhớ đến chuyện mà Triệu Húc Hàn và Cố Cửu đang thần thần bí bí bàn bạc, cộng thêm chuyện Triệu Vân Sâm kêu cô hỏi thử Triệu Húc Hàn hay Cố Cửu đi là biết cô có phải bị chấn thương tâm lý hay không, cho nên cô nói với thím Lý là tối nay không về nữa, ở lại bệnh viện thêm một ngày.


Một là để bầu bạn với Liễu Đông, hai là cô cũng muốn hỏi Cố Cửu cho rõ.


Thím Lý ra về để chuẩn bị cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt bèn hỏi Cố Cửu, người vừa đến thăm cô: “Cố thiếu, lúc trước anh và anh Hàn thần thần bí bí nói chuyện gì vậy?”


Hôm nay Cố Cửu vốn bận xử lý công việc ở Húc Nguyệt, không có thời gian đến, nhưng sực nhớ Kỷ Hi Nguyệt chưa xuất viện, nên anh ấy đã bớt chút thời gian để đến thăm cô.


Nhưng anh ấy không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại đột nhiên hỏi chuyện này. Nhớ đến chuyện mà tên súc sinh Triệu Húc Hàn đã làm với Kỷ Hi Nguyệt đêm đó, trong lòng anh ấy lại không khỏi tức giận, đồng thời cũng đau lòng thay cho Kỷ Hi Nguyệt.


Hôm nay anh ấy đã liên lạc với người bạn ở bên Anh, là chuyên gia chuyên nghiên cứu về chấn thương tâm lý, để hỏi xem có cách nào giúp Kỷ Hi Nguyệt nhớ lại đoạn ký ức đó mà không phải buồn bã hay sợ hãi không.


Điều này nghe có vẻ hơi khó, cá nhân Cố Cửu thì cho rằng Kỷ Hi Nguyệt không nên nhớ lại mới tốt, nhưng nếu cứ như vậy, theo như lời của Triệu Húc Hàn thì hễ thân mật lại phát bệnh, lúc đó sẽ rất nguy hiểm.


Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ càng, anh ấy cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn sẽ tiếp nhận được nỗi đau khi vạch lại vết sẹo, vì chỉ khi bản thân dám đối mặt, vấn đề mới thực sự được giải quyết.


Chương 612: Phủ đầu cô


“Không có gì, chuyện làm ăn thôi.” Cố Cửu cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.


Trước khi người bạn kia cho anh ấy đáp án chính xác, anh ấy không dám liều lĩnh đến kích thích Kỷ Hi Nguyệt. Nhìn ngoài mặt cô tươi cười thế thôi, nhưng không ngờ cô lại bị chấn thương tâm lý khá nghiêm trọng.


“Xừ, Cố thiếu, ngay cả anh cũng muốn lừa tôi à? Nhìn mắt anh là biết anh đang nói dối rồi. Mà thực ra không cần anh nói tôi cũng biết.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng.


Cố Cửu cả kinh: “Cô biết? Cô biết cái gì?”


“Các anh nói tôi bị chấn thương tâm lý đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn sâu vào mắt Cố Cửu.


Quả nhiên sắc mặt của Cố Cửu đã thay đổi, hoàn toàn không dám tin, lẽ nào Kỷ Hi Nguyệt đã biết bản thân bị chấn thương tâm lý?


“Triệu Vân Sâm nghe anh Hàn gọi điện thoại cho anh, nói tôi bị chấn thương tâm lý gì đấy, nhưng bản thân tôi cũng không biết tại sao mình lại bị chấn thương tâm lý, cho nên tôi mới muốn biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cố thiếu, anh nói cho tôi biết đi. Nếu thật sự là như vậy, tôi cũng phải tích cực điều trị mà đúng không?”


Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, làm sao cô có thể bị chấn thương tâm lý được? Kiếp này cô luôn trong tâm thái thoải mái, không thể nào có chuyện bị chấn thương tâm lý, vì với cô, cú sốc lớn nhất có lẽ chính là cái chết của mẹ.


Cố Cửu quan sát sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt, quả thực không nhận ra cô có điểm gì bất ổn, nhưng anh ấy cũng không dám nói linh tinh, bởi vì anh ấy biết Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không biết gì về chuyện chấn thương của cô. Với lại, để anh ấy đề cập đến chuyện này thì không thích hợp cho lắm, vẫn nên để Triệu Húc Hàn nói thì hơn.


Tuy nhiên, ở một số phương diện khác, tên kia vẫn còn rất lúng túng, không biết là anh có dám nói thẳng hay không.


“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt, chuyện này cô nên hỏi Hàn thiếu thì hơn, nhưng tôi tin là bất kể cô có bị bệnh tâm lý gì đi nữa, thì với tính cách cởi mở của cô, chắc chắn sẽ chữa trị được.” Cố Cửu an ủi.


“Vậy là tôi bị chấn thương tâm lý thật ư!” Thực ra Kỷ Hi Nguyệt chỉ tính gài bẫy Cố Cứu, nhưng không ngờ lại là thật, cả người cô lập tức bất ổn.


Cố Cửu trợn mắt há mồm, người phụ nữ này cũng xảo quyệt thật đấy, hóa ra là đang thăm dò anh ấy!


“Khụ khụ, thực ra cũng chưa chắc chắn lắm, cô vẫn nên hỏi Hàn thiếu thì hơn. Tôi về trước đây.” Cố Cửu vội đánh bài chuồn. Anh ấy vốn định ở chơi với cô một lúc, nhưng chủ đề này anh ấy thực sự không tiếp nổi, cũng tiếp không được, cho nên đành cam chịu số phận về công ty tăng ca.


“Này, Cố thiếu, anh chơi vậy là không đẹp nhé!” Kỷ Hi Nguyệt muốn gọi anh ấy lại, nhưng Cố Cửu đã trốn nhanh như một cơn gió, làm Kỷ Hi Nguyệt tức đến phát điên.


Sau đó cô gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn nói sẽ qua đó dùng cơm tối với cô, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian thấy đã gần sáu giờ, có nghĩa là Triệu Húc Hàn đang trên đường đến.


Cô lại đợi anh đến để hỏi xem.


Nghĩ ngơi một lúc thì thím Lý và Triệu Không xách lẵng cơm vào, sau đó lần lượt bày đồ ăn lên chiếc bàn ăn nhỏ kế bên phòng bệnh.


“Tiểu thư, cậu chủ cũng sẽ đến đây để ăn cơm với cô đấy.” Thím Lý cười nói, “Cậu chủ tốt với tiểu thư thật.”


Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Vâng, anh Hàn đối xử với cháu rất tốt, cháu không biết nên báo đáp anh ấy thế nào nữa.”


“Tiểu thư, cô cũng có thể lấy thân báo đáp mà.” Thím Lý cười đùa.


Kỷ Hi Nguyệt thở dài: “Cho dù cháu có muốn thì cũng phải qua được cái ải quy định của chủ mẫu Triệu gia, nhưng mà khó quá, ngày mai cháu sẽ bắt đầu luyện tập lại. Phải rồi, không biết Long Bân thế nào rồi nhỉ, anh ta không ở đây, cháu biết tìm ai dạy cháu bây giờ? Thím Lý, là thím à?”


“Không phải tôi, các món võ của Long Bân tôi không hề biết, nhưng cậu chủ có nói, lần này cậu ấy sẽ đích thân dạy cô đấy. Tôi nghĩ, chắc cậu chủ cũng muốn cô sớm ngồi lên vị trí chủ mẫu này.”


Chương 613: Đại ma vương sặc cơm.


Kỷ Hi Nguyệt cười trừ, thiết nghĩ ba điều kiện để làm được chủ mẫu của Triệu gia khắc nghiệt như vậy, làm gì có chuyện trong chốc lát là có thể đạt được, vẫn nên đặt mục tiêu năm năm cho bản thân thì hơn.


Nhưng trong vòng năm năm này, ai biết được giữa cô và Triệu Húc Hàn liệu có xảy ra chuyện gì không? Hoặc chia tay thì sao?


Cho nên chủ đề này tốt nhất là đừng nói trước, không khéo lại bước không qua.


Vừa mới bày cơm và thức ăn xong, bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Triệu Hải chào cậu chủ vang lên, ngước mắt lên liền nhìn thấy Triệu Húc Hàn tiến vào, khuôn mặt anh tuấn mà lãnh đạm đó nhìn thế nào cũng thấy mãn nhãn.


Thím Lý chào một tiếng rồi ra ngoài, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt ngồi đối diện nhau.


“Hôm nay đến cục cảnh sát thế nào rồi?” Triệu Húc Hàn lên tiếng trước.


Kỷ Hi Nguyệt kể lại chuyện ở cục cảnh sát, sau đó nhíu mày nói: “Anh Hàn, nếu không bắt được Đường Tuyết Mai và Tần Hạo thì làm thế nào đây?”


“Đã có manh mối rồi, em đừng lo lắng.” Triệu Húc Hàn.


Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Thật à? Thế thì tốt quá. Triệu Thị và cảnh sát phối hợp với nhau sao?”


Triệu Húc Hàn ‘ừm’ một tiếng: “Không hợp tác không được. Chưa bắt được người, anh không yên tâm để em ra ngoài.”


Hầu như lần nào Kỷ Hi Nguyệt dính dáng đến vụ án này cũng đều gặp nguy hiểm, cho nên lần này anh tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra nữa.


Huống hồ Đường Tuyết Mai và Tần Hạo đều là người có liên quan đến nhiều vụ án mạng, hơn nữa còn điên cuồng mất trí, bất chấp thủ đoạn.


Nên anh không thể để Kỷ Hi Nguyệt gặp rủi ro được. Với tính của cô, cho dù nguy hiểm không tìm đến cô, cô cũng sẽ tự tìm đến nó.


“Anh Hàn, anh tốt với em thật.” Kỷ Hi Nguyệt liền ngẩng đầu lên, nở một nụ cười như đóa hoa nở rộ với anh.


Triệu Húc Hàn sững sờ mấy giây, sau đó lạnh lùng nói: “Chẳng phải em nói mình có trực giác với nguy hiểm sao? Tại sao lần này nguy hiểm lớn như vậy mà em không cảm nhận được? Lỡ như em đứng bên cạnh chiếc xe, hoặc em là người mở cửa xe thì sao?”


Triệu Húc Hàn hiếm khi nói một tràng dài như vậy, điều này chứng tỏ anh đang thực sự quan tâm đến chuyện gì đó, nên mới muốn nói cho rõ ràng một số thứ.


Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra một lúc, sau đó liền nói: “Không hề. Em đâu có nói là mình lúc nào cũng có trực giác với nguy hiểm, chỉ là thi thoảng thôi, chứ đâu phải lúc nào cũng đúng. Cũng có thể là chuyện xảy ra quá đột ngột, nên em không có dự cảm cũng nên.”


Kỷ Hi Nguyệt sầu não, là do lịch sử đã thay đổi, nên cô đâu thể đoán trước được.


Thấy sắc mặt của Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn, Kỷ Hi Nguyệt sốt sắng nói: “Nhưng không phải là em vẫn ổn sao? Anh Hàn, anh đừng lo lắng quá. Có một câu nói rất hay, đó là, mỗi người tự khắc có số mạng của riêng mình, nếu ông trời muốn bạn chết, cho dù bạn có chống cự thế nào cũng vô dụng, nếu ông trời muốn chiếu cố bạn, cho dù gặp nguy hiểm, bạn cũng sẽ bình an vô sự.”


Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật, người phụ nữ này chuyên môn viện cớ, thành ra miệng mồm cũng lợi hại phết.


“Hừm! Mỗi người có số mạng của riêng mình!?” Triệu Húc Hàn lườm cô với ánh mắt khinh bỉ.


Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy vạch đen, cười giả lả vài tiếng, sau đó lập tức gắp đồ ăn vàp bát của Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, đừng giận nữa mà, dù gì em cũng đang là người bệnh đấy.”


Triệu Húc Hàn cạn lời, cúi đầu ăn cơm.


“Hì hì, anh Hàn, nói tới người bệnh mới nhớ, có phải em đã bị chấn thương tâm lý không?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên chuyển chủ đề.


Triệu Húc Hàn đang còn nhai cơm, đột nhiên phun thẳng ngụm cơm ra ngoài. Từ khi anh hiểu chuyện đến nay, có lẽ đây là một việc bất lịch sự nhất mà anh từng làm.


“Anh Hàn, anh!” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, quả thực không dám tin đại ma vương cũng có lúc thất thố như vậy.


Triệu Húc Hàn bỏ bát đũa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng, sau đó hằn hộc liếc cô một cái: “Nói linh tinh gì đấy?”


“Hả? Nói linh tinh ư?”Kỷ Hi Nguyệt không hiểu, “Chẳng phải anh với Cố Cửu đang thảo luận đề vấn đề chấn thương tâm lý của em sao?”


Chương 614: Có thứ gì không giỏi không?


Sắc mặt của Triệu Húc Hàn càng khó coi hơn, nghĩ bụng, lẽ nào tên khốn nạn Cố Cửu này đã nói cho cô biết rồi? Chẳng phải đã bảo là mời chuyên gia đến rồi mới nói sao?


“Cố Cửu có đến đây à?” Triệu Húc Hàn nheo mắt lại.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Anh ấy nói em bị chấn thương tâm lý, cần phải điều trị, nhưng anh ấy muốn để anh nói với em, là rốt cuộc em đã bị chấn thương tâm lý như thế nào. Anh Hàn, vậy anh nói đi, rốt cuộc là em bị chấn thương tâm lý như thế nào?”


Triệu Húc Hàn lại ngồi xuống, nhưng nhìn phần cơm trong bát đã bị anh nôn ra, bỗng nhiên không còn khẩu vị nữa.


Đĩa thức ăn gần anh nhất cũng dính vài hạt cơm của anh.


“Thím Lý!” Đột nhiên anh gọi vọng ra cửa.


Thím Lý lập tức chạy vào, Triệu Húc Hàn nói: “Đổi đi!”


“Ủa, sao lại đổi? Em còn chưa ăn xong mà.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói, “Anh Hàn, anh đừng mắc bệnh sạch sẽ vậy chứ, đâu phải món nào cũng bị dính cơm của anh đâu? Món này còn ăn được mà, em muốn ăn, anh đổi bát cơm của mình là được rồi.”


Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.


Ấn đường của Triệu Húc Hàn xoắn lại, người phụ nữ này cũng buồn nôn thật.


Nhưng thấy cô ăn nước bọt của anh một cách tự nhiên như vậy, phải chăng cô muốn chứng tỏ giữa anh và cô là mối quan hệ thân mật?


“Cậu chủ, làm sao vậy?” Thím Lý mù mờ hỏi.


“Đổi chén cơm khác, bẩn rồi.” Triệu Húc Hàn nghĩ một chút rồi nói.


Thím Lý lập tức nhận lệnh, nhưng vẫn chưa biết là đang xảy ra chuyện gì, vì sao cậu chủ lại muốn đổi chén cơm khác.


Những người như thím Lý sẽ không bao giờ tưởng tượng được cậu chủ lại làm ra hành động sặc cơm tầm thường này.


Kỷ Hi Nguyệt ăn uống say sưa, sau đó nhìn Triệu Húc Hàn, nói tiếp: “Anh Hàn, rốt cuộc em có bị chấn thương tâm lý không? Nếu anh không nói cho em biết, tự bản thân em cũng chẳng biết, như vậy rất khó điều trị.”


Triệu Húc Hàn không dám nói, bởi vì những chuyện như vậy rất khó mở miệng, quan trọng nhất là tổn thương của cô lại do anh gây ra.


“Ăn không nói, ngủ không nói.” Triệu Húc Hàn máy móc nói một câu.


“…!” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh.


Đúng là, không muốn nói là không nói. Vừa nãy còn dõng dạc lắm, bây giờ lại nói một câu ngang xương như vậy, tưởng cô là con ngốc chắc.


Nhưng xem ra cô đã bị chấn thương tâm lý thật, mà rốt cuộc là bị cái gì nhỉ, mẹ nó, tò mò thật đấy!


Cơm của Triệu Húc Hàn lại được mang lên, anh tiếp tục dùng cơm, nhưng không nói thêm bất cứ câu nào nữa.


Đợi hai người ăn xong, Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Cơm nước xong xuôi cả rồi, có thể nói cho em biết rồi chứ?”


“Em nghĩ ngơi đi.” Triệu Húc Hàn đáp, “Anh có chút việc phải ra ngoài.”


“…!” Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn chửi một câu ‘WTF’.


Cô hậm hực nhìn theo bước chân của Triệu Húc Hàn, nghĩ bụng, hai người các anh người nào cũng gạt cô, chẳng lẽ là do bệnh tâm lý của cô không chữa được hay gì?


Nghĩ mãi cũng bực, cô đành theo thím Lý xuống hoa viên ở dưới lầu tản bộ, luôn tiện tiêu hóa bớt đồ ăn.


“Thím Lý, thím có cảm thấy cháu bị bệnh không?” Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu rối rắm và lo lắng.


Thím Lý sửng sốt: “Tiểu thư, cô nói linh tinh gì vậy? Cô chỉ bị trầy xướt nhỏ thôi, làm gì có bệnh hoạn, hay là cô có chỗ nào không thoải mái?”


Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn biểu cảm của thím Lý là biết ngay thím ấy không hay biết gì.


Cô đành lắc đầu, vẻ mặt lại ủ rũ, nhưng ngay sau đó đã tươi tỉnh trở lại, bất kể có bệnh hay không bệnh, dù sao hiện tại cô không đau không nhức là tốt rồi.


Cô lại đến thăm Liễu Đông một lát, sau đó trở về phòng bệnh thì phát hiện Triệu Húc Hàn đã trở lại, anh đang sử dụng máy tính, ngón tay đặt trên bàn phím lướt nhanh như bay, đây là lần đầu tiên cô thấy anh gõ chữ nhanh như vậy.


Còn nhanh hơn cả một phóng viên chuyên viết bản thảo như cô.


Người đàn ông này có thứ gì là không giỏi không nhỉ? Quá đả kích rồi.


Chương 615: Đường Tuyết Mai sa lưới (I)


Lúc Kỷ Hi Nguyệt vào cửa, Triệu Húc Hàn cũng không hề ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt của anh lúc này rất nghiêm trọng, hình như đang có chuyện quan trọng gì đó cần xử lý.


Kỷ Hi Nguyệt không quấy rầy anh, tắm rửa sạch sẽ xong cô lên giường đi ngủ, nhưng đã qua nửa tiếng mà sắc mặt của Triệu Húc Hàn vẫn rất khó coi.


Kỷ Hi Nguyệt vẫn giữ yên lặng, cô lấy di động của mình ra xem tin tức, thấy tin tức sáng nay đã trở thành hot search, bình luận ào ào như thác đổ, chi chít dày đặc đến cô cũng phát đau đầu.


Thông tin của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo đã được công bố, danh sách truy nã cũng đã được đăng tải, cô tin là cho dù bọn họ có thể lẩn trốn, nhưng cũng không trốn được bao lâu.


Đột nhiên, Triệu Húc Hàn gấp máy tính lại, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, làm cô giật hết cả mình: “Anh Hàn, có chuyện gì vậy?”


“Đường Tuyết Mai bị bắt rồi, nhưng không thấy tin tức của Tần Hạo.” Triệu Húc Hàn nói.


“Sao cơ!”Kỷ Hi Nguyệt vốn đang dựa vào đầu giường, lập tức ngồi thẳng người dậy. Tuy nhiên, cô cũng rất vui mừng vì đã tóm được Đường Tuyết Mai nhanh như vậy.


“Đường Tuyết Mai đã bị áp giải về, nhưng vẫn không thấy tung tích của Tần Hạo đâu. Chắc phải cạy miệng của Đường Tuyết Mai mới có thể làm rõ hành tung của anh ta.” Triệu Húc Hàn đáp, “Hệ thống của Triệu Thị không có khả năng điều tra được nhanh như vậy, có lẽ tên này đã sớm lên kế hoạch thoát thân từ lâu.”


Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Có thể. Tần Hãn nói bọn họ có ba nơi để ẩn nấp, chắc chắn đã sớm trù tính cả rồi, nhưng bây giờ đã bị truy nã, em tin là anh ta chỉ cần lộ mặt là sẽ bị tóm ngay.”


“Vấn đề là tạm thời anh ta không lộ mặt thì sao?” Triệu Húc Hàn nhìn cô.


Kỷ Hi Nguyệt cả kinh: “Ý của anh tức là anh ta có thể đã sớm chuẩn bị đồ ăn thức uống, chỉ cần nghe phong phanh là lập tức chạy trốn?”


“Đúng, hiện tại có vẻ là như vậy. Sau khi anh ta vào khu vực khuất camera thì không thấy tung tích đâu nữa. IT đã lật tung hệ thống giám sát ở đó, cũng đã theo dõi cả một ngày trời, nhưng vẫn không thấy anh ta xuất hiện.”


“Không đúng, chẳng lẽ anh ta không ở chung với Đường Tuyết Mai?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.


Triệu Húc Hàn lắc đầu: “Có vẻ như sau khi trốn thoát, Đường Tuyết Mai không hề gặp lại Tần Hạo, chắc biết mình đã bị truy nã, nên cô ta không muốn làm liên lụy đến anh ta, nhưng chắc chắn có gọi điện thoại để thông báo. Trong điện thoại của bọn chúng không thấy có nhật ký cuộc gọi, có lẽ hai người này đều này có sim điện thoại dự phòng, và đều là những tội phạm lão luyện.”


“Vậy tại sao Đường Tuyết Mai lại bị tóm?” Kỷ Hi Nguyệt thắc mắc, “Tóm được cô ta ở đâu?”


“Cô ta xuất hiện ở một cửa hàng tiện lợi bên đường. Em nghĩ thử xem tại sao cô ta lại ra ngoài? Không nghĩ ra được thì chắc em không phải là phụ nữ rồi. Chúng ta cũng không thể tóm gọn cô ta nhanh như vậy nữa.” Triệu Húc Hàn nhướng nhướng mày.


“Sao?” Kỷ Hi Nguyệt hiếu kỳ, lông mày khẽ nhướng lên: “Lẽ nào là bà dì của cô ta đến, nên ra ngoài mua băng vệ sinh?”


Khoé miệng của Triệu Húc Hàn khẽ cong lên: “Xem ra em cũng không ngốc nghếch.”


“Em vốn dĩ đâu có ngốc. Nhưng cũng hài thật đấy, tự nhiên vì chuyện này mà bị tóm, chắc là Đường Tuyết Mai cay cú lắm.” Kỷ Hi Nguyệt khá buồn cười.


Nhưng nghĩ đến chuyện trong lúc lẩn trốn mà không có băng vệ sinh, nếu chu kỳ của người phụ nữ là sáu ngày, vậy chẳng lẽ lúc nào cũng phải ngồi trên bồn cầu để qua ngày? Tất nhiên là Đường Tuyết Mai sẽ không kiên trì được.


Cũng có khả năng là do cô ta không ngờ mình đã trốn ở một nơi bí mật, vậy mà chỉ ra cửa hàng tiện lợi đã bị tóm gọn.


“Có muốn coi toàn cảnh bắt giữ không?” Triệu Húc Hàn cầm máy tính tới.


Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, người đàn ông này đúng là, hỏi cho có lệ thôi chứ chẳng phải đã đưa tới trước mặt cho cô xem rồi sao?


Chương 616: Đường Tuyết Ma sa lưới (II)


Hai người dựa vào giường bệnh, Triệu Húc Hàn mở chiếc máy tính đang đặt trên chiếc bàn nhỏ ở trên giường bệnh lên, bên trong xuất hiện một video.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào màn hình, hình như là một nơi thưa thớt dân cư, hơn nữa còn là đường đất, có chút lầy lội, nhìn chung không phải là khu vực thành phố.


“Đây là khu vực ngoại ô, vẫn đang trong quá trình khai phá, cho nên đa số đều là công trình xây dựng và nhà dân, trong đó có nhiều nhà cho thuê. Căn nhà mà Đường Tuyết Mai ẩn nấp đã được mua từ rất nhiều năm trước, đủ cho thấy bọn họ đã sớm dự trù tính kế.” Triệu Húc Hàn giải thích.


Trong camera xuất hiện bốn người đàn ông lực lưỡng, đồ đen, nón đen và khẩu trang đen, họ đang dùng tốc độ nhanh nhất để đi về phía cửa hàng tiện lợi khá là bụi bẩn nằm ngoài mặt tiền đường.


“Đường Tuyết Mai không có ở trong đó.” Triệu Húc Hàn nói.


“Bốn người này là người của Triệu gia sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Ừm, sau khi IT tìm ra được hành tung của Đường Tuyết Mai, bọn họ đã cử người đến đó để bắt cô ta.” Triệu Húc Hàn đáp, “Nhưng cô ta mua xong băng vệ sinh thì đã bỏ đi.”


Trong video, bốn người đàn ông tiến vào cửa hàng tiện lợi, trong tay cầm theo một bức ảnh, lát sau lại đi ra, chỉ chỉ về một hướng rồi cả bốn người đi về hướng đó.


Màn hình nhấp nháy, dường như hình ảnh đã thay đổi, kể luôn cả ngươi quay video thì hẳn có năm người đàn ông áo đen.


“Đây là hình ảnh hai mươi phút sau, trước đó năm người đã chia nhau tìm kiếm Đường Tuyết Mai ở những nơi lân cận. Ở đây không có camera, cái hiện tại em đang xem là do người của mình quay lại.”


Triệu Húc Hàn giải thích cho Kỷ Hi Nguyệt nghe.


“Tìm được Đường Tuyết Mai cũng không dễ dàng gì nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt thấy gần đó đều là nhà dân, hơn nữa còn có rất căn nhà được làm từ thùng container, bên ngoài treo đầy quần áo của công nhân xây dựng.


Có thể nói đây là một nơi rất lộn xộn.


Bốn người đàn ông lần lượt kiểm tra từng nhà. Lát sau, trong video xuất hiện một căn nhà độc lập, là nhà một tầng, cách khá xa những căn xung quanh, cửa lớn đóng kín.


Bốn người lân la dò hỏi thì được biết nhà này không có người ở, lâu lắm rồi chẳng thấy ai lai vãng, nhưng định kỳ sẽ có một bà chị là người của thôn gần đó đến.


Bốn người lập tức chạy đến cổng lớn, nhưng không gõ cửa ngay mà chia nhau ra khám xét hai bên căn nhà trước một lượt.


“Có cửa sau.” Triệu Húc Hàn nói.


Sau đó, một người áo đen đến gõ cửa, nhưng không nghe tiếng đáp lại, cũng không thấy ai mở cửa, người áo đen trực tiếp đá cửa rồi tiến vào.


Máy quay phim rung lắc dữ dội, có thể thấy người áo đen đang quay video cũng đang chạy nhanh để tìm Đường Tuyết Mai.


“Em tuyệt đối sẽ không đoán được Đường Tuyết Mai đang trốn ở đâu .” Triệu Húc Hàn cười gằn một tiếng.


Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, nhìn ba người tìm tới tìm lui trong nhà mãi không thấy người. Đây thực sự là một ngôi nhà trống.


“Có tầng hầm đúng không!” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Triệu Húc Hàn liếc cô. Video lại nhấp nháy vài cái, sau đó trở lại bình thường.


Lần này, trong ống kính là một cái giếng nằm ở vườn sau, trước đây vẫn luôn đậy kín, nhưng bây giờ đã bị mở ra, song bên trong lại không có nước, mà chỉ có một cái cầu thang nhỏ bằng hợp kim nhôm.


“Trời ạ, không ngờ ở đây lại có đào một tầng hầm! Đang đóng phim truyền hình sao?” Kỷ Hi Nguyệt chấn kinh, đôi cẩu nam nữ này rốt cuộc là có bao nhiêu chỗ ẩn nấp đây.


“Ở trên mặt chỉ làm giả cái giếng thôi, thực chất là không phải.” Triệu Húc Hàn nói.


Trong video, một người áo đen nhanh chóng trèo xuống, và chỉ một chốc sau, Đường Tuyết Mai đã bị nắm tóc kéo lên mặt đất, hình ảnh vô cùng nhếch nhác.


Trên mặt và trên tay Đường Tuyết Mai đều có vết máu, tóc tai thì tán loạn, trong ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng.


Chương 617: Tâm tư của Triệu Vân Sâm (I)


Đoạn video đến đây là kết thúc.


Triệu Húc Hàn nói: “Người của chúng ta sau khi bắt được Đường Tuyết Mai đã đưa thẳng đến cục cảnh sát, giao lại cho đội trưởng Biên.”


Kỷ Hi Nguyệt xem xong, trong lòng cũng run rẩy, bọn tội phạm đúng là đáng sợ thật, một nơi ẩn nấp như vậy tốn biết bao nhiêu chất xám và mưu tính lâu dài.


“Nếu Đường Tuyết Mai cứ trốn trong đây, không ra ngoài mua đồ, e là không thể tìm được cô ta trong thời gian ngắn như vậy. Cho nên bây giờ nghĩ lại, chỗ ẩn thân của Tần Hạo chắc chắn sẽ rất khó tìm.” Triệu Húc Hàn nhíu mày, nói.


Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu lo lắng. Quả thực chỗ ẩn thân này quá cao siêu, nếu bên trong có đầy đủ đồ ăn thức uống đủ dùng trong vài tháng, đợi vụ án dịu xuống, hóa trang đi một chút là hoàn toàn có thể qua mắt.


Nếu trốn thoát được khỏi Cảng Thành, việc bắt giữ người sẽ càng khó hơn.


“Bây giờ chỉ xác định được là Tần Hạo vẫn đang lẩn trốn trong Cảng Thành, nhưng không hề có bất kỳ manh mối nào, và chỉ còn cách cạy từ miệng của Đường Tuyết Mai thôi.” Triệu Húc Hàn nói.


“Vậy bây giờ chúng ta có nên đến gặp Đường Tuyết Mai không?” Kỷ Hi Nguyệt sốt ruột.


“Bây giờ muộn lắm rồi, vả lại trong đêm nay chắc chắn cô ta sẽ không nói gì đâu. Trước tiên phải để cô ta mất ngủ một đêm, như vậy mới dễ dàng làm mất dần ý chí của cô ta. Nếu em thật sự muốn thẩm vấn, sáng mai đi sẽ thích hợp hơn.” Triệu Húc Hàn tắt máy tính.


Vừa mới tắt máy tính xong thì tiếng gõ cửa vang lên. Triệu Hải mở cửa bước vào: “Cậu chủ, có thiếu gia Vân Sâm và Úy tiểu thư đến thăm.”


Triệu Húc Hàn thoáng lạnh lùng, Kỷ Hi Nguyệt chớp chớp mắt.


“Để bọn họ vào đi.” Triệu Húc Hàn cầm máy tính lên, bước tới ngồi ở chiếc sô pha đối diện.


Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Vân Sâm vào trước, sau lưng cậu ta là Úy Mẫn Nhi.


“Kỷ Hi Nguyệt, mạng cô cũng lớn thật đấy! Nổ như vậy mà không thiêu chết được cô nhỉ.” Triệu Vân Sâm vừa bước vào là đã oang oang như cái loa.


Khuôn mặt của Triệu Húc Hàn lập tức đông cứng lại, nhìn Triệu Vân Sâm với ánh mắt sắc lẹm như gươm.


Kỷ Hi Nguyệt tức giận đáp: “Cậu còn chưa chết, làm sao tôi chết được chứ!”


Úy Mẫn Nhi mỉm cười, bước tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ tiểu thư, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”


“Tôi không sao, chỉ là anh Hàn sợ tôi bị hoảng sợ, nên một hai bắt tôi ở lại bệnh viện theo dõi.” Kỷ Hi Nguyệt cũng không quên khích cô ta, đến thăm bệnh nhân mà cười rạng rỡ như vậy, đây là đến cười trên nỗi đau của người khác thì có.


Người phụ nữ này e rằng chỉ mong cô bị thiêu chết đi cho xong, như vậy cô ta mới có thể trở thành chủ mẫu của Triệu gia nhanh hơn.


“Anh Húc Hàn cũng vì lo lắng cho cô thôi mà. Chuyện xảy ra tối qua quả thực quá khủng khiếp, hung thủ là một kẻ đã mất hết lý trí. Tôi đọc tin tức thôi cũng đã thấy hết hồn, vậy mà không ngờ Kỷ tiểu thư còn có mặt ở hiện trường.” Úy Mẫn Nhi đã đọc hết tin tức, đương nhiên là không biết có Kỷ Hi Nguyệt.


Bởi vì trên tin tức không hề nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt, nhưng bây giờ cô ta lại biết, chứng tỏ là trong Triệu Thị có người đã thông tin cho nhau, hoặc là bọn họ đã đi thăm dò tin tức.


“Bắt giữ hung thủ là chức trách của mỗi người dân thành phố chúng tôi, bản thân tôi không thể thoái thác.” Kỷ Hi Nguyệt tự dát chút vàng lên mặt mình, nói mà không thấy ngượng miệng.


Úy Mẫn Nhi thoáng sửng sốt, sau đó xoay đầu nhìn Triệu Húc Hàn: “Anh Húc Hàn, em định ngày mai về, không biết là anh có lúc nào rãnh rỗi để đến Châu Ân chơi một chuyến nhỉ?”


Triệu Húc Hàn nhìn cô ta, Úy Mẫn Nhi cười rất dịu dàng.


“Sắp tới tôi sẽ bớt chút thời gian để đi sang đó một chuyến sang. Đến lúc đó tôi còn muốn gặp anh trai và bố của cô nữa.” Triệu Húc Hàn nói.


Úy Mẫn Nhi lập tức hớn hở: “Thế thì tốt quá. Vậy em về trước đợi anh qua nhé. Anh trai và bố em thực ra cũng muốn gặp anh để bàn chuyện lâu rồi.”


Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, rồi sau đó im lặng.


Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt với nụ cười quái dị, Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói: “Sao? Nhìn tôi bị thương thế này trong lòng cậu vui lắm phải không? Cười cái kiểu đê tiện.”


Chương 618: Tâm tư của Triệu Vân Sâm (II)


Triệu Vân Sâm bị chọc tức: “Kỷ Hi Nguyệt, miệng cô không thể nhả ra ngà voi à? Tôi cười cũng không được ư? Tối nay tôi với Úy tiểu thư đến đây thăm cô, là vì xem cô như một người bạn, lịch sự chút đi!”


“Ơ, thế à? Thế thì phải đội ơn cậu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt liếc xéo Triệu Vân Sâm, thực ra cô thấy hai người này đến để xem trò cười thì có.


Triệu Vân Sâm lại cười đê tiện: “Kỷ Hi Nguyệt, cô biết chuyện đã tóm được Đường Tuyết Mai chưa? Tôi đích thân đến đây để thông báo tin tức tốt cho cô đấy.”


“Đợi cậu đến thông báo chắc cả thế giới này biết cả rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lườm cậu ta.


Triệu Vân Sâm có chút bẽ mặt nhìn Triệu Húc Hàn, rồi khẽ chép miệng, tưởng đâu chú ba sẽ không nói cho cô biết, ai ngờ cô đã biết từ lâu.


Nhưng nói tới mới nhận ra, cậu ta cũng không biết mình đang có tâm thế gì, tự nhiên chỉ muốn đến thông báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết, để cô được vui vẻ.


“Kỷ Hi Nguyệt, Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ của tôi sẽ được đổi tên mới, chuẩn bị cắt băng khánh thành khai trương lần nữa, cô có muốn gửi chút quà mừng không?” Triệu Vân Sâm thực sự không biết nói gì, nhưng cậu ta lại muốn trò chuyện với Kỷ Hi Nguyệt.


Triệu Vân Sâm cũng rất khó hiểu, ba năm nay Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn quấn lấy cậu ta, nhưng cậu ta không thèm để ý đến cô chứ đừng nói là ngồi nghe cô lải nhải. Bây giờ thì hay rồi, tự nhiên lại thích được cô nhe nanh múa vuốt, phải chăng cậu ta đang tự vả mình?


“Triệu Vân Sâm, cậu bị bệnh à? Tôi là công ty đối thủ của cậu, nghĩ sao cậu khai trương tôi lại đi tặng quà mừng cho cậu? Tặng cái đồng hồ nhé? Ok, để tôi mua một cái tặng cho cậu!” Kỷ Hi Nguyệt châm biếm cậu ta.


(Đồng hồ là biểu tượng của thời gian, vậy nên nó là vật phong thủy mang năng lượng vô cùng hưng thịnh. Khi để trong nhà sẽ làm tăng vận khí cho chủ nhà. Thế nhưng, đồng hồ trong kinh doanh lại mang ý nghĩa không hề tốt, người ta kiêng kỵ tặng đồng hồ dịp khai trương, vì nó tượng trưng cho việc thời gian đang trôi qua rất nhanh và sắp kết thúc. – Nguồn: Google.)


“Cô cô cô! Kỷ Hi Nguyệt, cô đúng là đồ sân si. Cái gì mà công ty đối thủ chứ, khó nghe chết được! Chúng ta là công ty cùng ngành, cho dù phải cạnh tranh, nhưng ngoài mặt chẳng lẽ không thể lịch sự với nhau ư?” Triệu Vân Sâm bực bội đáp.


“Haha, đó gọi là giả tạo đấy biết không? Kỷ Hi Nguyệt tôi cái gì cũng biết, nhưng kêu tôi giả tạo thì thôi bỏ đi . Triệu Vân Sâm, tốt nhất ấy, là cậu nên chí thú làm ăn đi, đừng để đến lúc thua tuột quần rồi lại xấu mặt.” Kỷ Hi Nguyệt muốn chọc cậu ta tức chết.


Ba năm nay cô đã chịu nhục, thế nào cũng phải trả lại từng ngày mới được.


“Kỷ Hi Nguyệt, thật sự là không có cách nào làm bạn với cái loại người như cô được!” Triệu Vân Sâm tức hồng hộc.


“Vậy thì càng tốt, tôi cũng chưa bao giờ muốn làm thân với cái loại đàn ông thối tha như cậu. Không tiễn nhé, tôi còn phải ngủ sớm để dậy sớm nữa!” Kỷ Hi Nguyệt nằm xuống, trùm chăn đuổi khách.


“Cô!” Triệu Vân Sâm lập tức bỏ đi, ngay cả chú ba cậu ta cũng không chào một tiếng. Úy Mẫn Nhi khẽ cười: “Kỷ tiểu thư đúng là miệng mồm thật đấy. Vậy cô cố gắng nghĩ ngơi nhé, sau này chúng ta còn gặp lại.”


“Úy tiểu thư đi thong thả.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, đúng là bạch liên hoa tâm cơ biểu.


Triệu Húc Hàn đi tới bên giường cô rồi ngồi xuống, nhìn vẻ mặt có chút tức giận của cô, anh khẽ nói: “Hà tất gì phải cãi nhau với Vân Sâm như vậy? Hay là còn nhớ chuyện trước đây?”


Kỷ Hi Nguyệt trố mắt đáp lại: “Anh Hàn, em bị cậu ta đùa giỡn ba năm, mối thù này em tất phải báo. Cứ nhìn thấy cậu ta là em lại ôm một bụng tức.”


“Báo thù thì không việc gì, nhưng anh không thích em gần gũi với nó như vậy.” Vừa nãy nhìn Triệu Vân Sâm và Kỷ Hi Nguyệt nói chuyện với nhau, trong lòng Triệu Húc Hàn thực sự rất khó chịu.


Sao anh cứ có cảm giác là hai vợ chồng son đang cãi nhau ấy nhỉ?


Giữa anh và Kỷ Hi Nguyệt chưa hề xảy ra tình huống như thế này.


“Ai thèm gần gũi với cậu ta? Đây không phải do anh thả cậu ta về à? Nếu cậu ta bị nhốt bên Thụy Sĩ cả đời, em còn vui mừng chẳng kịp. Cứ thấy cậu ta là em lại muốn nôn, cũng hận bản thân tại sao năm xưa lại mù mắt như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.


Triệu Húc Hàn im lặng, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Ngủ đi, ngày mai còn hai chuyện cần phải làm. Một là em chắc chắn phải đi gặp Đường Tuyết Mai, hai là đến lễ truy điệu của Tiểu Lục.”


Chương 619: Thẩm vấn Đường Tuyết Mai (I)


Kỷ Hi Nguyệt lặng người, khuôn mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu ưu thương, khe khẽ gật đầu. Cứ nghĩ đến cái chết vô tội và thê thảm của Tiểu Lục, lòng cô lại bắt đầu nghẹn ngào.


Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt đến cục cảnh sát, nhìn thấy Đường Tuyết Mai tóc tai rối bù, đôi mắt giăng đầy tơ máu thì vô cùng giật mình.


Đường Tuyết Mai của lúc này hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp mà Kỷ Hi Nguyệt từng thấy trước đây.


Sự châm biếm và lạnh lùng trong đôi mắt đó là cách diễn giải tốt nhất cho những nhân vật phải diện.


Đường Tuyết Mai bị nhốt sau song sắt, nằm co ro trong một góc, thấy có người tới thì nâng mắt lên nhìn.


“Kỷ tiểu thư, cô đến rồi.” Đội trưởng Biên từ trong bước ra, sau đó nhìn Đường Tuyết Mai và nói: “Cảm ơn các cô nhé, nhờ sự trợ giúp của các cô mới tóm được Đường Tuyết Mai.”


Kỷ Hi Nguyệt không tiện nhắc đến Triệu gia, đành phải gật đầu đáp: “Tóm được cô ta rồi, nhưng Tần Hạo e là rất khó. Cô ta có nói gì chưa?”


“Chưa nói gì cả, một câu cũng không.” Đội trưởng Biên đáp, “Người phụ nữ này rất cáo già, cả một đêm không ăn không uống không ngủ, nhưng vẫn không mở miệng. Ngô Phương Châu đã thẩm vấn cô ta một lần, nhưng vẫn không moi được gì từ miệng của cô ta.”


“Vậy đã để cô ta gặp Tần Hãn chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Đội trưởng Biên đáp: “Vẫn chưa, định là sáng ra sẽ bắt đầu. Cũng vừa hay là tôi đang định gọi điện thoại cho Kỷ tiểu thư.”


“Lễ truy điệu cho Tiểu Lục thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn nhớ.


“Bên cục cảnh sát đã có rất nhiều người qua đó, nếu Kỷ tiểu thư thấy tiện thì mười một giờ chúng ta cùng sang bên đó.” Đội trưởng Biên nói, “Bây giờ phải thẩm vấn một lần đã. Chưa bắt được Tần Hạo thì nguy hiểm vẫn còn tồn tại.”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, hôm nay cô cũng đã mặc sẵn một bộ đồ đen, chuẩn bị đến tham gia lễ truy điệu, mà bên phía Liễu Đông cũng muốn đi, nên cô đã bảo cậu ấy đợi một chút.


Cậu ấy vẫn đang nằm viện, cần có sự giúp đỡ của người nhà mới đến được.


“Anh Tiểu Ngô qua đó rồi sao? Tinh thần của anh ấy thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói.


Đội trưởng Biên đáp ngay: “Chuyện này cũng phải cảm ơn Kỷ tiểu thư, bây giờ tinh thần của Tiểu Ngô đã ổn rồi, không còn như trước nữa. Biết đã tóm được Đường Tuyết Mai, cậu ấy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tiểu Lục là bạn thân của cậu ấy, vết thương này có lẽ sẽ mãi không quên được.”


Kỷ Hi Nguyệt hiểu, đừng nói là anh ấy, mà ngay cả cô cũng không quên được cảnh tượng tàn khốc đó.


Đến phòng thẩm vấn, Kỷ Hi Nguyệt và đội trưởng Biên ngồi xuống, sau đó Tiểu Hồ Tử và một nhân viên cảnh sát khác áp giải Đường Tuyết Mai vào.


Thực ra trước đó Đường Tuyết Mai đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, nhưng cô ta chỉ nhìn rất lâu chứ không nói chuyện.


Lần này vừa ngồi xuống, cô ta đã nheo mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, sau đó lên tiếng trước: “Cô, cô là Vương Nguyệt?”


Kỷ Hi Nguyệt nhếch môi cười: “Không ngờ cô Đường lại nhận ra tôi nhỉ.”


Sắc mặt Đường Tuyết Mai chợt thay đổi, tiếp lời Kỷ Hi Nguyệt: “Vậy, vậy cô cũng chính là Kỷ Hi Nguyệt, con gái của Kỷ Thượng Hải sao?”


“Chính xác, cám ơn cô đã quan tâm đến bố tôi, để tôi có cơ hội tìm được chứng cứ của cô sớm hơn, để cho cả phần đời còn lại của cô không thể đi hại người khác được nữa.”


Kỷ Hi Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói. Cứ nghĩ đến chuyện kiếp này bố cô bị uy hiếp, kiếp trước thì bị hại chết, cô không thể không căm hận.


Sắc mặt của Đường Tuyết Mai càng khó coi hơn, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt: “Vì cô là Kỷ Hi Nguyệt, cho nên những lúc dưới danh nghĩa Vương Nguyệt, cô đã điều tra về sổ sách của Bất Động Sản Kỷ Tinh, càng bởi vì tôi quen bố cô, cho nên cô mới tìm hiểu đến cùng đúng không?”


“Xem ra cô cũng không ngốc nhỉ? Nếu những khoản mục bị lộ ra từ vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn không thuộc về tài sản của Kỷ gia chúng tôi, tôi đương nhiên sẽ không quan tâm như vậy. Trùng hợp hơn nữa là Liễu Đông vừa hay là cộng sự của tôi, mà cô lại là cô của cậu ấy. Có vẻ như mọi chuyện đều đã Thượng Đế sắp đặt, những chuyện thất đức và xấu xa mà các người đã làm ra lần lượt sẽ bị chính tay Kỷ Hi Nguyệt tôi lật tẩy!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh.


Chương 620: Thẩm vấn Đường Tuyết Mai (II)


Đường Tuyết Mai kinh hãi, ngây ngốc nhìn vào đôi mắt sáng rực và sắc bén của Kỷ Hi Nguyệt.


“Cô rất hận tôi?” Đường Tuyết Mai nhìn thấy ý hận nồng đậm dưới đáy mắt của cô.


“Cô đoán đúng rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt không hề phủ nhận, “Cô làm hại người nhà tôi như vậy, làm sao tôi không hận cho được? Bố tôi đối xử với cô không hề tệ, thế mà cô nỡ lòng nào làm ra loại chuyện vô liêm sỉ đó. Đường Tuyết Mai, nói cô là ác phụ e là còn đang khen ngợi cô đấy.”


Đường Tuyết Mai sửng sốt, sau đó bật cười ha hả, cười đến suýt trào nước mắt, nhưng chẳng mấy chốc lại nín cười, xoay đầu nhìn đội trưởng Biên: “Đội trưởng Biên, cô ta đâu phải cảnh sát, có tư cách gì mà ở đây thẩm vấn tội phạm?”


“Tôi đâu có nói đến đây để thẩm vấn tội phạm. Tôi chỉ đến đây tâm sự với cô thôi. Mấy chuyện ghi chép thẩm vấn gì đó đương nhiên không phải việc của tôi. Chẳng là hôm qua thấy tôi nói chuyện với Tần Hãn có hiệu quả, nên hôm nay đội trưởng Biên kêu tôi đến để nói chuyện với cô thử ấy mà.”


Kỷ Hi Nguyệt cười híp mắt: “Phải nói là gương mặt của cô quả thực rất đẹp. Chẳng trách Tần Hãn lại si mê cô như vậy. Vì cô mà chẳng ngại giết người, tình nguyện làm quân cờ của cô và Tần Hạo.”


Đường Tuyết Mai đảo mắt khinh thường, im lặng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.


“Thế nhưng gương mặt xinh đẹp này lại chẳng có giá trị gì trong mắt Tần Hạo, bởi vì người phụ nữ mà Tần Hạo yêu nhất vẫn luôn là cô gái bị tông chết trong vụ tai nạn do chính tay cô dàn dựng.”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô ta.


Quả nhiên trong ánh mắt của Đường Tuyết Mai đã tràn đầy oán hận, dưới đáy mắt còn thấp thoáng sự không cam lòng.


Tối qua lúc Ngô Phương Châu thẩm vấn cô ta, cô ta đã biết những chuyện trong quá khứ của mình đã bị bại lộ, trong lòng chỉ ước gì có thể chôn tên ngốc Tần Hãn kia xuống địa ngục ngay lập tức.


“Từ trước đến nay Tần Hạo chưa từng yêu cô. Cùng lắm cô chỉ là một kẻ đáng thương, là quân cờ trong tay anh ta mà thôi. Vậy mà cô lại dành cả cuộc đời mình cho anh ta. Đường Tuyết Mai, cô thấy có đáng không?” Kỷ Hi Nguyệt chế giễu cô ta.


Khuôn mặt của Đường Tuyết Mai khẽ run rẩy, sương mù trong đôi mắt càng dày đặc hơn, xem ra cô ta đã biết được khá nhiều chuyện.


“Chính vì không yêu cô, cho nên Tần Hạo mới kêu cô đến quyến rũ em trai anh ta, kêu cô đến quyến rũ bố tôi. Anh ta hoàn toàn không quan tâm là cô đã lên giường với người đàn ông khác. Thử hỏi, một người đàn ông yêu cô tại sao lại làm như vậy?”


Lời nói của Kỷ Hi Nguyệt như dao, từng nhát từng nhát cứa vào da thịt của Đường Tuyết Mai.


Nhưng cô ta vẫn chọn cách im lặng.


Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp: “Cô vì Tần Hạo làm nhiều việc như vậy, cuối cùng thì được cái gì? Chưa kể đến chuyện bản thân bị tàn hoa bại liễu, cô còn sắp phải đối mặt với bản án tử hình vì tội giết người, cả đời này không bao giờ gặp lại Tần Hạo được nữa.”


Đường Tuyết Mai khẽ siết chặt nắm tay, lời nói của Kỷ Hi Nguyệt đã chọc trúng vào tim cô ta.


Sau khi xảy ra chuyện tối hôm trước, Tần Hãn đã kêu cô ta bỏ trốn. Sau đó cô ta lập tức thông báo với Tần Hạo. Cứ nghĩ rằng sẽ gặp anh ta để cả hai cùng chạy trốn, nhưng nào ngờ Tần Hạo lại kêu cô ta đừng đi tìm anh ta.


Hai người chia ra chạy trốn để đề phòng vạn nhất, nhưng chưa tới hai mươi bốn giờ cô ta đã bị bắt, mà nơi đó thì ai biết? Ngoài Tần Hạo ra thì còn ai nữa? Vì Tần Hãn chắc chắn không biết nơi đó.


Cô ta và Tần Hạo đã sớm thiết kế sẵn ba nơi để ẩn thân, nhưng bản thân cô ta chỉ biết hai nơi, cho nên nơi mà Tần Hạo bây giờ đang lẩn trốn ngay cả cô ta cũng không biết.


Đường Tuyết Mai thầm phán đoán, đó là Tần Hạo đã tố giác cô ta, để sau khi cảnh sát tóm được cô ta và Tần Hãn, lực chú ý vào anh ta có khả năng sẽ dần giảm xuống.


Song cô ta lại không muốn tin. Vì cô ta luôn cảm thấy, cho dù Tần Hạo không yêu cô ta, nhưng ít nhất hai người đã qua lại nhiều năm như vậy, cô ta cũng đã làm nhiều chuyện vì anh ta như vậy, lẽ nào anh ta không có một chút tình cảm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK