Triệu Húc Hàn có chết cũng không thừa nhận anh muốn nhận cơ hội này để được chạm vào cơ thể quyến rũ của Kỷ Hi Nguyệt.
Anh cho rằng Kỷ Hi Nguyệt là một thử thách của mình và anh nhất định phải học cách áp chế được bản thân, vì vậy xoa bóp cho Kỷ Hi Nguyệt là một bài tập rèn luyện sự tự chủ cho bản thân.
Lý do hết sức chính đáng, tuyệt đối không hề mượn cớ để giở trò lưu manh.
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng thoáng run, tại sao tình cảnh này lại kỳ cục như vậy?
Nhưng cô biết có chống cự cũng vô dụng, trong từ điển của người đàn ông này không hề tồn tại hai chữ phản kháng, cho nên nếu chống lại cô sẽ chết rất thảm thiết.
Mà đã không phản kháng được thì chỉ còn cách chấp nhận.
Nằm sấp trên giường, vặn vẹo như một con giun đất, cuối cũng cũng cởi bỏ được chiếc váy hai dây .
Tấm lưng trắng mịn như tuyết, bờ mông cong cong đang mặc một chiếc quần con cùng màu,dưới nữa là đôi chân dài miên man, cảnh tượng này thực sự khiến người khác máu nóng sôi sục.
Kỷ Hi Nguyệt không dám xoay đầu lại, nằm sấp nhắm mắt giả chết chờ được xoa bóp.
Triệu Húc Hàn cầm cao xoa bóp tới trước mặt cô rồi ngồi xuống.
Thấy dáng vẻ khá miễn cưỡng của Kỷ Hi Nguyệtt, nội tâm đang căng thẳng của anh cũng có chút thả lỏng.
Vốn dĩ còn sợ người phụ nữ này sẽ phát hiện ra điểm gì đó, cứ như vậy ngược lại càng tốt.
Đôi tay bắt đầu vân vê đường cong trên tấm lưng duyên dáng, trong nháy mắt tinh thần của Triệu húc Hàn lại dao động, thân thể lập tức có phản ứng, trong lòng anh thầm mắng một tiếng chết tiệt.
Khuôn mặt điển trai tối sầm lại, căng cứng như mặt của cương thi.
Kỷ Hi Nguyệt phải công nhận một điều là kỹ thuật của người đàn ông này càng ngày càng giỏi, thư giãn vừa phải, hơn nữa cao xoa bóp ấm nóng khiến cả người cô rất thoải mái, đỡ nhức mỏi. Chẳng mấy chốc cô lại chìm vào giấc ngủ.
Triệu Húc Hàn thì càng lúc càng khó chịu, càng massage càng khiến cơ thể anh trở nên hưng phấn, bộ phận nào đó cũng căng cứng lên khiến dục vọng mãnh liệt trong anh lại muốn được phát ra.
Trong đầu lại bắt đầu lởn vởn cảnh tượng đêm đó, mặt anh càng tối sầm hơn.
Đột nhiên trong mũi thoáng ấm nóng. Hình như có cái gì đó đang chảy ra, anh vội vàng dùng mu bàn tay chặn lại, sau đó lấy ra xem.
Chảy máu mũi rồi!
Dừng lại việc xoa bóp, Triệu Húc Hàn tức tốc lao vào phòng tắm, đè nén tâm trạng ham muốn đang cháy bỏng và khó chịu, anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng tắm lại.
Còn Kỷ Hi Nguyệt lúc này thì ngủ say như heo chết.
Trong phòng tắm, Triệu Húc Hàn nhìn bản thân mình trong gương, trên người anh xuất hiện nhiều đốm màu đỏ, mặc dù đã được làn da bánh mật che bớt, nhưng vẫn có thể vừa nhìn là hiểu ngay.
Lần này anh không có cách nào kiềm chế giống như bất cứ lần nào trước đây.
Rõ ràng là vì muốn khắc chế, huấn luyện sự tự chủ cho bản thân, tại sao lực tự chủ lại càng ngày càng tệ đi?
Nghĩ đến vóc dáng yêu kiều của Kỷ Hi Nguyệt, đường cong lồi lõm, đôi môi chúm chím đáng yêu cùng đôi chân dài trắng mịn như tuyết là anh càng không kiềm chế được.
Máu huyết trên người lại sôi lên sùng sục.
Anh thực sự khó bề tự chủ, sắc mặt lại càng trở nên dữ dằn, vội vàng mở nước lạnh xối thẳng lên đầu mà không quan tâm đến máu mũi đang chảy.
Nhưng nước lạnh cũng không thể nào khống chế được con dã thú nằm sâu trong lòng, anh mắng chửi một tiếng, sau đó bàn tay to đành phải lần xuống dưới.
Lát lâu sau, anh khoác áo choàng tắm bước ra khỏi phòng vệ sinh, thấy người phụ nữ làm anh mất khống chế lúc này đang ngon giấc trên giường thì lạnh lùng bước qua.
“Dậy đi!” Anh hét lên một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt đang trong mộng hình như nghe thấy tiếng sét đánh, giật mình toan mở mắt ra.
Cô nhìn thấy trước giường có một bóng người, nghiêng người nhìn kỹ mới biết là Triệu Húc Hàn, lúc này cô mới nhớ ra là mình đã ngủ thiếp đi trong lúc được Triệu Húc Hàn massage.
Triệu Húc Hàn đột nhiên lại biến mất.
“Về phòng ngủ đi!” Trong phòng vệ sinh vang lên giọng nói cáu gắt.
Bấy giờ Kỷ Hi Nguyệt mới phát hiện là mình không mặc đồ, vừa nãy nghiêng người nên một bên ngực của cô đã hoàn toàn bày ra trước mặt Triệu Húc Hàn.
Chương 342: Hành động quái gở của Hàn thiếu
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt bị chính mình làm cho hoảng sợ, khuôn mặt bắt đầu nóng lên. Trời ạ! Cô đang làm cái gì thế này?
Cô vội vàng ngồi bật dậy, vớ lấy chiếc váy ngủ hai dây màu tím bỏ chạy, ra ngoài còn đóng cửa thật mạnh, báo cho Triệu Húc Hàn biết mình đã rời khỏi.
Triệu Húc Hàn trong phòng vệ sinh không dễ dàng gì mới phát tiết ra được, vừa rồi lại bị cảnh tượng tuyết trắng cộng nụ hồng kia đập vào mắt, làm cho máu mũi lại tiếp tục chảy nên anh mới nhanh chóng chạy trốn như vậy.
Bỗng nhiên anh tung một quyền vào chiếc gương trước mặt, một tiếng rầm vang lên, chiếc gương vỡ vụn.
Lúc này Triệu Húc Hàn mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì người đàn ông trong gương vừa rồi rất đáng sợ, giống hệt như con dã thú sắp không kiềm chế được mà phát điên.
Ky Hi Nguyệt chạy về phòng, lúng ta lúng túng mặc quần áo vào. Cô cảm thấy giữa cô và Triệu Húc Hàn càng ngày càng kỳ lạ, không giống với tình yêu nam nữ bình thường, cũng không hề giống với tình bạn bình thường.
Haizz! Người đàn ông này đúng là quá khó hiểu.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu nổi, Kỷ Hi Nguyệt chỉ còn cách leo lên giường đi ngủ. Chốc lát sau cô lại tiến vào mộng đẹp. Sáu giờ thức giấc tinh thần vẫn rất sảng khoái, mặc dù trên người còn nhiều chỗ nhức mỏi, nhưng nhìn chung không có gì nghiêm trọng.
Lúc cô lên sân thượng thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đánh thái cực quyền, nhưng anh không hề ngó ngàng đến cô. Khuôn mặt lạnh lùng đến nỗi khiến cả thời tiết tháng năm cũng muốn trở thành mùa đông.
Cô đắc tội với anh chỗ nào rồi? Tối qua?
“Chào anh Hàn!” Kỷ Hi Nguyệt vẫn cười như cũ.
Song Triệu Húc Hàn lại không liếc nhìn đến cô dù chỉ một cái, tiếp tục đón bình minh và đánh quyền.
Kỷ Hi Nguyệt bị lơ nên bẽ mặt, tâm tình người đàn ông này sao giống phụ nữ thế nhỉ? Không nắm bắt được đã đành, đến cả cử chỉ cũng khó hiểu.
Cô phải luyện tập nghiêm túc để tăng cường thể chất, đợi ngày nào đó đánh ngã được anh để đưa ra yêu cầu, xem anh còn vứt cái bản mặt thối đó cho cô nữa không?
Kỷ Hi Nguyệt tập luyện hai tiếng xong, xuống lầu ăn sáng thì không thấy Triệu Húc Hàn đâu nữa.
“Thím Lý, hôm nay anh Hàn bị gì vậy? Mặt sao cứ thối đần ra thế?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thím Lý.
Thím Lý vừa mới lên dọn phòng hai người, nhìn thấy chiếc gương trong phòng tắm của cậu chủ bị vỡ, trên bàn vẫn còn cao xoa bóp thì trong lòng đã đoán được vài phần.
“Tiểu thư, tối qua cậu chủ giúp cô thoa cao xoa bóp à?” Thím Lý hỏi.
“Đúng vậy, tối qua anh ấy đánh cháu đau muốn chết.” Kỷ Hi Nguyệt chu cái miệng nhỏ lên, “Không hề nể tình luôn ấy.”
Thím Lý đã sáng tỏ, sau đó cười nói: “Không phải cậu chủ muốn cô trở nên mạnh mẽ hơn sao? Cô có biết vụ tai nạn hôm qua nguy hiểm thế nào không?”
“Nói cũng phải. Cháu cũng biết anh ấy muốn cháu tốt lên, nhưng đâu cần ngày nào cũng trưng cái mặt thối đó cho cháu xem đâu. Hình như là thói quen rồi.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống húp cháo.
“Cậu chủ trước giờ vẫn như vậy mà, chỉ có điều là cậu chủ đối với tiểu thư rất khác biệt. Có lẽ cậu ấy còn một số chỗ chưa thông suốt, đợi cậu ấy thông suốt rồi sẽ tốt lên thôi.”
Thím Lý nghĩ, cậu chủ nhất định là giúp Kỷ Hi Nguyệt massage rồi tự chuốc khổ vào người, cuối cùng phát tiết không được, lửa giận dồn lên mặt mới thối ra như vậy.
Xem ra lực tự chủ của cậu chủ càng ngày càng yếu.
Điều này chẳng phải đang chứng tỏ mức độ quan tâm tới Kỷ Hi Nguyệt càng ngày càng lớn sao?
“Không thông suốt? Anh ấy mà có chỗ nào không thông suốt?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn có gì mà làm không được, làm gì có chuyện không thông suốt.
“Khụ khụ, sau này cô sẽ biết thôi.” Thím Lý đương nhiên không dám nhiều lời, lỡ cậu chủ biết được thì số phận sẽ giống như lão Khôi phải quay về lò đào tạo lại mấy ngày. Bà tất nhiên không muốn điều đó rồi.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu được.
Dù sao đối với cô mà nói, dáng vẻ Triệu Húc Hàn đối với cô đêm đó, nếu anh thực sự muốn cô, cô hoàn toàn không phản kháng được, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia.
Chương 343: Tin tức chấn động (I)
Ăn xong bữa sáng, Kỷ Hi Nguyệt đến văn phòng là vừa đúng chín giờ. Cô nhìn lịch bàn, hôm nay vừa hay là ngày cuối cùng của tháng 5. Như vậy là chiều nay trước con đường của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị sẽ xảy ra một cảnh tượng đau lòng, và cô nhất định sẽ đến để xoay chuyển tình hình.
“Anh Béo, hôm nay sao chưa thấy Liễu Đông đi làm?” Kỷ Hi Nguyệt thấy chỗ ngồi của Liễu Đông vẫn còn trống thì có chút kinh ngạc. Tên này bình thường tích cực lắm mà.
Lẽ nào là vì chuyện của Đường Tuyết Mai ngày hôm qua? Chắc hôm qua tan tầm cậu đã về nhà tìm dì Tuyết của cậu để nói bóng nói gió rồi. Không biết có thể hỏi được chuyện gì không.
Thực ra đối với con người của Đường Tuyết Mai thì cho dù có trọng sinh lại một lần nữa, Kỷ Hi Nguyệt vẫn cảm thấy kinh tởm.
Mấy ngày trước xém chút nữa còn ngủ với bố cô, mà chắc chắn cũng không ít lần bí mật lén phén với Tần Hạo. Cô không tin hai người này gặp nhau trong buổi hợp mặt bạn học rồi mới ở cùng nhau.
Nếu thật sự là như vậy thì người phụ nữ này quá lăng nhăng, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi đàn ông được.
Vậy mà bề ngoài lúc nào cũng tỏ vẻ bạch liên hoa? Lẽ nào không một ai biết cô ta là người phụ nữ như vậy sao?
Đúng là giả tạo, tại sao kiếp trước bố cô không điều tra kỹ về người phụ nữ này nhỉ?
Nhưng trước đây bố cũng nói là đã cho điều tra qua, nói Đường Tuyết Mai không phải là người như vậy. Xem ra kỹ thuật ngụy trang của người phụ nữ này quá đỉnh.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến một khả năng, đó chính là có lẽ Đường Tuyết Mai không có bạn trai thật, nhưng có bí mật qua lại với khách hàng nam, mà khách hàng thì đều muốn giữ bí mật, cho nên không ai biết cũng là chuyện binh thường.
“Mẹ kiếp, mọi người mau lên trang web chính thức đi!” Trần Đông Học đã chuyển đến một góc đột nhiên hét lên kinh ngạc.
Mọi người đều mới đi làm, máy tính của Kỷ Hi Nguyệt còn đang khởi động. Tức thì có nhiều người xôn xao kinh ngạc: “Có tin tức gì nổi bật sao?”
Trần Đông Học bình thường trầm mặc ít nói, trước đây còn cạnh khóe Kỷ Hi Nguyệt, nhưng bây giờ thấy Kỷ Hi Nguyệt có được nhiều bản tin lớn nên anh ta cũng không dám hó hé nữa.
“Hương Thành cũng đăng rồi. Trời ạ! Chu Dương Thiên, Chương Tiểu Lộ và Lý Thần Thần lần này tiêu đời rồi!” Trần Đông Học vẫn còn kêu gào.
Lúc này mọi người đều đã mở máy tính, đầu tiên là đăng nhập vào trang web đài truyền hình của mình, sau đó nhìn thấy trên trang web chính thức của Cảng Long và Hương Thành cách đây năm phút đồng thời đăng hàng loạt các bản tin mới.
Mỗi bản tin đều có liên quan đến Chu Dương Thiên,Chương Tiểu Lộ và Lý Thần Thần.
Trong đó có đủ các loại hồ sơ tội phạm, Chu Dương Thiên chỉ đạo xã hội đen trả thù kẻ địch, công việc kinh doanh thì ép buộc lôi kéo khách hàng và có rất nhiều hành động đen tối, còn Chương Tiểu Lộ thì thậm chí còn có hồ sơ đi khách sạn và video quan hệ với nhiều doanh nhân giàu có.
Tất cả các hình ảnh và tư liệu về hoạt động từ thiện gì đó đều là cách mà bọn họ che mắt rửa tiền.
Lý Thần Thần, chồng của Chương Tiểu Lộ thì nuôi vợ bé ở thành phố khác, hơn nữa còn sinh con.
Tin tức ùn ùn kéo đến, bằng chứng và ảnh chụp dày đặc như sao, cả Cảng Thành đều bùng nổ như uy lực của bom nguyên tử.
Chỉ trong vòng mười phút, máy chủ của cả hai đài truyền hình đã bị sập, cũng may là bên kỹ thuật đã vào cuộc và sữa chữa nhanh chóng.
Các bình luận bên dưới đủ các kiểu chửi mắng, mới một chút mà đã hơn mười ngàn bình luận, ngoài ra còn khen ngợi hai đài truyền hình đã moi ra được chân tướng sự việc, không để loại người ra vẻ đạo mạo như thế này tiếp tực lừa gạt người dân nữa.
Cả một buổi sáng, trong văn phòng không ai ra ngoài, chỉ ngồi load tin tức đài mình đến mỏi cả tay.
“Trời ạ. Chuyện này rốt cuộc là ai đã tung tin nhỉ? Quá lợi hại luôn.”
“Kinh ngạc quá đi chứ. Ở đâu mà moi ra được quá trời nội tình thế không biết, mà chẳng thấy để tên ai cả.”
“Không có tên thì chắc hẳn là người nặc danh đã gửi cho cấp trên bộ phận tin tức của hai đài truyền hình. Cái kiểu tin tức có bằng chứng hẳn hoi này cấp trên đương nhiên sẽ công bố đầu tiên rồi.”
Chương 344: Tin tức chấn động (II)
Kỷ Hi Nguyệt thấy tin tức thì nhướng mày, công nhận tốc độ của đại ma vương cũng nhanh thật, chỉ trong vòng một đêm mà cái gì cũng moi ra được. Vì thế mới nói, chỉ cần anh muốn làm gì thì tích tắc chuyện đó sẽ hoàn thành.
“Wow, bắt đầu phiên giao dịch chứng khoán rồi. Cổ phiếu của hai nhà đó đang rớt điên cuồng, OMG!” Có người xem xong giá cổ phiếu liền lập tức la lên.
“Mẹ kiếp, trước đó tin tức hai nhà vừa lộ ra là giá cổ phiếu đã rớt, khó khăn lắm mới lắng lại một chút, rồi đến vụ Chương Tiểu Lộ và vợ của Chu Dương Thiên cấu xé nhau, lại rớt tiếp. Đặc biệt nhất là tin tức hôm nay, e là rớt xuống đấy biển luôn rồi.”
“Đúng đấy, mấy tay trong của bọn họ chắc cũng bỏ chạy rồi!
“Sản nghiệp của hai nhà lớn như vậy, chẳn hẳn sẽ có bệ đỡ chứ.”
“Nghĩ nhiều quá rồi đấy. Trước đây còn tính là chuyện nhỏ, suy cho cùng chỉ là tin tức ngoài lề, nhưng chuyện lần này là phạm pháp. Cậu cứ nhìn đi, mấy ngày tới đây là rớt thảm hại cho xem.”
“Vậy liệu có ai thu mua không nhỉ? Chúng ta có nên mua một ít không?”
“Cậu bớt chiêm bao đi. Biết lúc nào rớt xuống thấp nhất, rồi biết có ai tiếp nhận không? Nhiều khi không ai muốn thu mua, giao dịch sẽ bị đình chỉ, ngay cả vốn gốc cũng không thu lại được.”
“Bỏ đi bỏ đi. Thị trường chứng khoán rất rủi ro, mọi người tốt nhất là đừng nên đầu cơ.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe mọi người xì xào bàn tán, khóe miệng khẽ cong lên.
Cô có nên hỏi đại ma vương thử là tập đoàn Đế Vương Triệu Thị có hứng thú tiếp quản chuyện này không nhỉ? Nếu có thì cô có nên mua ít điểm cố phiếu không? Hoặc là kêu bố cô mua?
E hèm, Kỷ Hi Nguyệt bị suy nghĩ của mình làm cho mắc nghẹn, không thể vô sỉ vậy được. Bản thân cô đâu thiếu tiền, công việc kinh doanh của bố cũng rất phát đạt, cũng không thiếu tiền.
Tốt nhất là đừng bận tâm đến chuyên này nữa.
Buổi trưa, Liễu Đông quay lại, cả người cậu có vẻ khá mệt mỏi.
“Liễu Đông, cậu bị sao vậy? Ốm rồi à?” Cố Du Du vội vàng bước qua hỏi ngắn han dài.
Liễu Đông khẽ lắc đầu, liếc nhiền KỷHi Nguyệt một cái rồi nói với Cố Du Du: “Tôi không sao, ngủ nướng nên có chút đau đầu thôi. Buổi sáng đã xin nghĩ phép.”
“Vậy à. Vết thương của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, nên hạn chế chạy tin đi. Tiểu Nguyệt, cô cũng thật là, đối xử với Liễu Đông tốt một chút, cậu ấy đã rất siêng năng rồi.” Cố Du Du tới oán trách Kỷ Hi Nguyệt, có vẻ thật sự đau lòng giùm Liễu Đông.
“Không liên quan đến chị Nguyệt, là do tôi thích ra ngoài chạy tin thôi.” Liễu Đông có chút khó chịu với lời mà Cố Du Du vừa nói.
Cố Du Du thấy sắc mặt cậu không được tốt, vội vàng quan tâm đôi ba câu rồi quay về chỗ ngồi.
“Cậu không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu hỏi.
Liễu Đông cũng nhìn cô: “Chúng ta lên sân thượng nói chuyện một lát được không?”
Kỷ Hi Nguyêt nhún vai: “Được, để tôi pha cà phê mang lên.”
Liễu Đông gật đầu. Cậu lên trên đó trước. Cố Du Du nhìn hai người tương tác với nhau, khẽ chép miệng.
Không phải Liễu Đông thích Vương Nguyệt rồi đấy chứ? Hay là Vương Nguyệt thích Liễu Đông?
Không thể nào. Vương Nguyệt mặc dù có năng lực làm việc nhưng nhan sắc lại xấu xí, còn chưa kể trang điểm rất kỳ cục, Liễu Đông đẹp trai tỏa nắng như vậy mà lý nào lại thích khẩu vị này?
Gần đây Cố Du Du vì muốn gây sự chú ý với Liễu Đông mà đã bỏ công đi mua vài bộ quần áo xì-tin, sau đó đi làm còn phấn son trang điểm. Đáng tiếc Liễu Đông chưa bao giờ nhìn thẳng vào mặt cô ta.
Điều này khiến Cố Du Du hoài nghi, phải chăng cậu thật sự thích Vương Nguyệt?
Ngày nào cũng ở cạnh nhau, lỡ đâu lâu ngày sinh tình thì sao?
Vậy cô ta phải làm sao đây? Không dễ gì mới kiếm được mục tiêu để theo đuổi, tuy cô ta lớn hơn Liễu Đông ba tuổi, nhưng lấy nữ hơn ba còn hơn ôm gạch vàng*, mà mẹ cô ta cũng đã đồng ý rồi.
(Lấy nữ hơn ba còn hơn ôm gạch vàng: là thành ngữ của Trung Quốc, có từ đời xưa. Người xưa kết hôn tương đối sớm, thường kết hôn ở tuổi thiếu niên, do vậy tính tình người chồng vẫn còn trẻ con, nếu lấy một người vợ chín chắn hơn tính cách của mình thì người chồng sẽ không phải lo lắng chuyện gia đình. Câu ‘thành gia lập nghiệp’ là cũng vì lẽ đó, bởi vì gia đình êm ấm hòa thuận thì người chồng mới tập trung cho sự nghiệp được – nguồn: Baidu.)
Trong lúc Cố Du Du đang suy nghĩ vẩn vơ, Kỷ Hi Nguyệt đã mang hai ly cà phê lên tới sân thượng.
Hai người ngồi xuống ghế tựa dưới kệ hoa xanh tươi.
“Sao thế? Chuyện của dì Tuyết cậu à?”
Liễu Đông nhận ly cà phê uống một hớp rồi nói: “Tối qua tôi đi tìm dì Tuyết, nhưng dì ấy không có ở nhà.”
“Oh, vậy cậu buồn cái gì? Vẫn chưa hỏi được gì mà?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.
Ánh mắt của Liễu Đông lập lờ, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, chầm chậm nói: “Tôi ở dưới nhà đợi đến mười hai giờ.”
Chương 345: Tư chất phóng viên (I)
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, phải gọi là kinh ngạc. Tên này chắc theo thói quen của phóng viên.
“Tôi thấy Tần Hạo đưa dì ấy về.” Sắc mặt của Liễu Đông rất khó coi.
Kỷ Hi Nguyệt không lên tiếng. Không ngờ Tần Hạo và Đường Tuyết Mai đã gần gũi như vậy, còn quang mình chính đại nữa chứ?
Không đúng, đêm hôm khuya khoắt sao gọi là quang minh chính đại được.
“Hai người họ sống chung với nhau?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Liễu Đông lắc đầu: “Dì Tuyết còn một người bạn đang ở cùng phòng, sao có chuyện sống với đàn ông được.”’
Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên: “Dì Tuyết cậu lớn vậy rồi mà lẽ nào chưa mua nhà? Còn ra ngoài mướn nhà thuê sao?”
“Không phải, dì Tuyết tôi đã mua nhà, nhưng dì ấy nói ở một người sẽ rất cô đơn nên ra ngoài thuê một phòng.” Liễu Đông lắc đầu nói.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới gật đầu, thảo nào bố cô không điều tra được là Đường Tuyết Mai từng có đàn ông không.
Hai người phụ nữ ở chung với nhau, vậy người khác sẽ cho rằng người phụ nữ này không có bạn trai, hoặc có lẽ sẽ nói là người đàng hoàng.
“Vậy thì cậu cũng đâu đã biết hai người đó có quen nhau hay không. Chưa điều tra được gì mà.” Kỷ Hi Nguyệt an ủi cậu.
Liễu Đông đột nhiên trở nên căng thẳng: “Chị Nguyệt, chị nói Tần Hạo chắc chắn có vấn đề, mà bây giờ dì Tuyết tôi lại thân mật với anh ta, vậy thì sao tôi không lo lắng cho được? Hơn nữa, tôi, tôi..”
Cậu có chút lấp lửng.
“Cậu làm sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò.
“Tôi đã xem trộm camera hành trình của dì Tuyết.” Liễu Đông nói, “Dì Tuyết bỏ chìa khóa xe ở chỗ bố tôi, vì vậy tôi đã lén lấy đi, tối qua tôi đã xem qua camera hành trình của dì ấy.”
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng vỗ tay cho chàng trai này, quả nhiên rất có tố chất phóng viên.
“Cậu thấy được cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt cũng khẩn trương.
“Hôm qua cảnh tượng ở bãi đậu xe trong sân golf có thể thấy dì Tuyết và Tần Hạo đang yêu nhau, mà cho dù không phải người yêu thì tôi cũng cảm thấy rất thân mật. Lúc Tần Hạo xuống xe có đưa cho DÌ Tuyết tôi một tập văn kiện, sau đó còn nói một câu.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, cậu chắc chắn là đã nhìn thấy rất rõ nụ hôn kiểu Pháp của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo.
“Văn kiện gì? Nói câu gì?” Kỷ Hi Nguyệt biết điểm mấu chốt đang nằm ở đây.
“Tôi không nhìn rõ là văn kiện gì, nhưng Tần Hạo nói, nhất định phải cẩn thận.” Liễu Đông chực khóc, “Chị nghĩ xem câu này là có ý gì? Anh ta kêu dì Tuyết tôi làm gì mà cần phải cẩn thận?”
Kỷ Hi Nguyệt cau mày, dựa người vào ghế suy nghĩ: “Dì Tuyết cậu ngoài việc có thể làm sổ sách ra thì còn làm gì được nữa không? Chắc chắn là Tần Hạo kêu dì ấy làm sổ sách kế toán. Cậu không có cách nào đem văn kiện đó ra ngoài sao?”
Liễu Đông lắc đầu: “Sao đem được, văn kiện chắc chắn là dì Tuyết tôi luôn mang theo bên mình.”
Thực ra Liễu Đông vẫn còn một băn khoăn, cậu sợ là lỡ như dì Tuyết làm chuyện phạm pháp thật, vậy thì cậu mang ra ngoài không phải sẽ hại chết dì Tuyết sao?
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó vỗ vai cậu: “Bây giờ cậu lo lắng cũng vô dụng, mọi thứ chỉ là suy đoán của chúng ta thôi mà?”
Liễu Đông vẻ mặt đau khổ: “Nhưng tôi sợ suy đoán của chị quá chính xác. Dì Tuyết tôi đã đi đến bước này rồi, tôi có thể làm gì được đây?”
“Liễu Đông, cậu cảm thấy dì Tuyết cậu vẫn còn cứu vớt được sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Liễu Đông khẽ lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi không biết rốt cuộc dì ấy và Tần Hạo đang làm gì, nhưng nếu Tần Hạo thật sự là chủ mưu đứng đằng sau vụ tai nạn ô tô, vậy thì cái chết của Tôn Mai chắc chắn có liên quan đến anh ta, và dì Tuyết tôi sẽ không tránh khỏi việc bị anh ta kéo xuống nước.”
Kỷ Hi Nguyệt không biết phải an ủi cậu thế nào, nhưng cô có thể lý giải được tâm trạng bồn chồn và phiền não của Liễu Đông. Dù sao cũng là người thân của cậu, nếu là cô, chỉ e cũng mất bình tình như vậy.
Chương 346: Tư chất phóng viên (II)
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ đau khổ của Liễu Đông: “Cậu đừng buồn lo vô cớ nữa, mọi thứ chỉ là suy đoán thôi mà. Đi thôi, chiều nay ra ngoài đi vòng vòng.”
“Còn phải ra ngoài à? Tin tức sáng nay lớn như vậy, ngay cả máy chủ cũng sập nguồn, chúng ta có cần phải tích cực thế không?” Thực ra Liễu Đông không có tâm tình làm việc.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đó có phải là tin tức của chúng ta đâu. Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 5 rồi, có được nhiều tiền thưởng hay không phải xem hôm nay như thế nào.”
“Vậy chị bảo đảm hôm nay sẽ có?” Liễu Đông có chút kỳ lạ hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Không bảo đảm, cũng không có dự cảm, chỉ muốn ra ngoài đi dạo một vòng thôi.”
“Chị Nguyệt, chị không sợ nguy hiểm sao? Chiếc xe hơi hôm qua thực sự muốn giết chị đó!” Liễu Đông giờ này vẫn còn sợ hãi.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Cậu chưa biết sao? Đã tóm đuọc tên kia rồi, là Chu Dương Thiên thuê người dạy dỗ tôi.”
“Sao cơ? Tóm được rồi? Là Chu Dương Thiên?” Trong lòng Liễu Đông vô cớ hoảng sợ. Toàn bộ tin tức hôm nay đều xoay quanh Chu Dương Thiên và Chương Tiểu Lộ, lẽ nào bởi vì hôm qua Vương Nguyệt suýt chút nữa bị tông trúng?
Vậy là có người đứng sau giúp cô tìm ra hung thủ? Bởi vì Ngô Phương Châu đã nói cơ hội tìm được hung thủ rất mong manh.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu cười: “Đúng vậy, anh Tiểu Ngô đã báo cho tôi biết, có người đã cung cấp manh mối nên tốc độ mới nhanh được như vậy. Vừa mới tra hỏi là Chu Dương Thiên đã bị phơi bày. Loại cặn bã này chỉ vì chuyện như vậy mà đã độc ác thuê sát thủ giết người, thật sự không biết sau lưng còn làm ra bao nhiêu chuyện xấu nữa.”
“Trước đây luôn cho rằng ông ta là người lương thiện, toàn là tin tức tích cực. Bây giờ xem ra trước khi đăng tin phải kiểm chứng kỹ càng mới được, nếu không sẽ gây hiểu lầm cho người dân.”
Kỷ Hi Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, đó cũng là mục đích mà cô thích làm phóng viên, tin tức được đưa ra trước xã hội phải thật sự chân thật, để mọi người có thể nhìn rõ hiện thực, nhận thức thức rõ sự thật.
Đó cũng là niềm đau đáu của mẹ cô, tuy bà làm pháp y nhưng vẫn muốn tìm kiếm công đạo cho người chết.
Kỳ thực mà nói, tinh thần chính nghĩa của cô ở kiếp trước đã bị sự mê muội Triệu Vân Sâm vùi lấp, sau khi Triệu Húc Hàn nổi giận, cô phải bỏ dỡ công việc này, nhưng vẫn u mê không tỉnh ngộ như cũ.
Mà kiếp này cô đã cắt đứt với Triệu Vân Sâm, thấy rõ được đại ma vương đối xử rất tốt với cô,vì vậy mặc dù đại ma vuong có phản đối việc cô làm phóng viên, nhưng vẫn rất tôn trọng cô.
Điều này đã tạo điều kiện cho cô nuôi dưỡng hoài bão, làm được công việc mà mình yêu thích. Thực ra cô cũng cảm thấy mình rất có tư chất làm phóng viên.
Liễu Đông bị ánh mắt lấp lánh sau cặp mắt kính của cô thu hút. Lúc này đây, cậu gần như không hề cảm thấy cô xấu xí, mà ngược lại cảm giác cô như ánh sáng khiến cậu bị hớp hồn.
Không biết nghĩ đến điều gì, Liễu Đông như ma xui quỷ khiến vươn tay muốn tháo cặp mắt kính của Kỷ Hi Nguyệt xuống.
Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, vội vàng nghiêng đầu tránh đi: “Liễu Đông, cậu tháo mắt kính tôi ra làm gì vậy?”
Liễu Đông hoàn hồn lại, bản thân cậu cũng giật mình, sau đó ngại ngùng nói: “Chị Nguyệt, chị đừng đeo cặp mắt kính xấu xí vừa dày vừa nặng này nữa. Rõ ràng là một cô gái mới hai mươi mốt tuổi, tại sao phải làm mình trở thành một bà cô già như vậy.”
Bởi vì thẹn thùng nên vừa nói tai cậu vừa nóng lên.
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên: “Tôi thích, hơn nữa làm vậy sẽ không có ai để ý. Bây giờ là thời gian tập trung cho công việc. Tôi không muốn dành nhiều sức lực cho việc ăn diện. Đợi hai năm nữa muốn yêu sẽ tự nhiên sửa soạn lại bản thân. Cậu không cần phải bận tâm cho tôi. Được rồi, xuống dưới thôi. Nếu cậu không muốn ra ngoài thì để tôi với anh Béo đi dạo vòng vòng cũng được.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì cầm ly cà phế xuống dưới. Cô nghĩ bụng, không lẽ Liễu Đông nhìn ra điều gì rồi?
Cô vội vàng vò rối mái tóc ngố tàu của mình, sau đó đẩy đẩy lại gọng kính.
Chương 347: Gửi món tráng miệng ngọt ngào (I)
Sau khi Liễu Đông thấy cô rời đi, cậu thở ra một hơi thật dài. Rốt cuộc cậu nổi điên gì vậy? Cứ có ảo giác là Vương Nguyệt rất xinh đẹp, hơn nữa còn rất thích cảm giác được ở chung một chỗ với cô.
Trước giờ cậu cũng được coi là một hotboy, tại sao bây giờ yêu cầu về thẩm mỹ của cậu lại thấp như vậy?
Đừng nói là trúng độc của Vương rồi đấy chứ?
Liễu Đông ngồi suy nghĩ vớ vẩn một hồi, cuối cùng cũng vơi đi nỗi lo lắng về chuyện của Đường Tuyết Mai. Sực nhớ Vương Nguyệt muốn ra ngoài, cậu lật đật chạy xuống.
Nửa tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại, sau đó cùng Liễu Đông và anh Béo xuất phát.
“Tiểu Nguyệt, hôm nay đi dạo ở đâu?” Anh Béo lái xe ra ngoài rồi nói.
Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ: “Để tôi xem bản đồ đã.” Sau đó giả vờ nhìn ngắm một lúc rồi nói: “Đến trung tâm thành phố đi. Hình như chúng ta chưa bao giờ đến mấy nơi cao cấp như vậy để tìm tin tức nhỉ.”
“Trung tâm thành phố, tòa nhà 88 tầng hả? Bên đó thì có tin tức gì? Cho dù có mà liên quan đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị thì cấp trên cũng không cho đăng đâu.” Liễu Đông phản đối.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Thì đi dạo vòng vòng thôi, mà không lẽ trung tâm thành phố không có nơi nào khác ngoài tòa nhà 88 tầng đó ra? Tôi nhớ bên đó có một tiệm Smilling Dessert, các món tráng miệng có mùi vị rất tuyệt vời.”
Anh Béo bỗng bật cười: “Tiểu Nguyệt, cô định tới đó tìm đồ ăn à?”
Liễu Đông cũng dở khóc dở cười: “Chị Nguyệt, chị đúng là một người sành ăn nhỉ? Lần nào ra ngoài chạy tin cũng tìm được chỗ để ăn.”
“Nhân dĩ thực vi thiên*, hiểu không hả? Nổ lực làm việc để kiếm tiền, không phải vì muốn bản thân được sống thoải mái hơn một chút sao? Hai yêu cầu cơ bản và quan trọng nhất để cuộc sống trở nên thoải mái, đó chính là sống thư thả, và có thể ăn được những món ngon. Haha.” Kỷ Hi Nguyệt cười.
(Nhân dĩ thực vi thiên, hay Dân dĩ thực vi thiên, tức là người lấy cái ăn làm trọng, coi thức ăn là thứ quan trọng để sinh tồn – nguồn: Google.)
Hai người đàn ông cạn lời, song hình như cũng cảm thấy có lý, nếu không vì vậy thì mọi người cực khổ để làm gì?
“Vậy thì vào trung tâm thành phố đi. Đáp ứng nhu cầu cho người sành ăn.” Liễu Đông chỉ còn cách đồng ý, dù sao tin tức cũng là chuyện khả ngộ bất khả cầu*.
(Khả ngộ bất khả cầu: chuyện cầu thì không gặp, lại gặp lúc không ngờ tới.)
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hồ hởi gửi tin nhắn.
“Anh Hàn, anh đang ở văn phòng sao?” Phía sau Kỷ Hi Nguyệt còn gửi gửi kèm một icon mỉm cười.
Mặc dù sáng nay người đàn ông này có chút chướng khí, nhưng như vậy cũng không xua đuổi được độ vô sỉ của cô, huống hồ lần này thực sự có liên quan đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
“Ừm, có chuyện gì vậy?” Triệu Húc Hàn thấy tin nhắn thì lại nhớ đến hình ảnh mất khống chế của mình đêm qua, mặt mũi lại bắt đầu tối sầm.
“Không có gì. Bây giờ em đang vào trung tâm thành phố, anh có muốn thưởng thức chút đồ ngọt không?” Kỷ Hi Nguyệt nịnh nọt.
Triệu Húc Hàn không hiểu ra làm sao: “Nói trọng điểm?”
Kỷ Hi Nguyệt chép miêng, gửi tin nhắn qua: “Cũng không có gì. Ra ngoài chạy tin thôi. Đi vòng vòng quanh khu 88 tầng của anh nên bất chợt nhớ anh ấy mà.”
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, đợi tới lúc tin tức xuất hiện, Triệu Húc Hàn chắc chắn sẽ biết.
Bây giờ cô nói trước với anh, để đề phòng anh lại trách cô đến mà không báo với anh một tiếng.
Triệu Húc Hàn nhìn hai chữ ‘nhớ anh’ rất lâu, vẻ âm u trên mặt cũng tạm coi là tiêu tán.
“Nếu mệt, có thể lên đây nghĩ ngơi.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng: “Được được. Nhưng bây giờ em muốn đi ăn tráng miệng trước. Nghe nói tiệm Smilling Dessert kế bên toà nhà của các anh đồ ăn rất ngon.”
“Chưa ăn thử.” Triệu Húc Hàn tâm tình cũng tốt lên, bắt đầu tán gẫu.
“Vậy để em gửi cho anh một phần ăn thử nhé?” Kỷ Hi Nguyệt lấy lòng.
“Được.” Triệu Húc Hàn đáp lại một chữ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn tin nhắn rất lâu mới xác định thật sự là chữ ‘được’. Đầu cô đầy gạch đen, chẳng qua cô chỉ mời lơi thôi, vậy mà đại ma vương lại muốn ăn đồ ngọt thật. Quá mệt mỏi.
Cô còn phải lừa Liễu Đông và anh Béo mới có thể gọi thức ăn mang đi để đem ra ngoài.
“Vậy anh thông báo cho lễ tân của các anh trước đi. Em sợ dáng vẻ của em mà vào đó người ta sẽ tưởng em hạ độc anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt tự ti.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn không nhịn được cong lên, sau đó hồi âm lại một chữ ‘ừm’.
Chương 348: Gửi món tráng miệng ngọt ngào (II)
Triệu Húc Hàn lập tức gọi điện thoại nội bộ cho Tiêu Ân. Tiêu Ân nghe xong dặn dò thì chết lặng.
Kỷ tiểu thư muốn gửi siro? Kêu anh ta xuống đại sảnh ngoan ngoãn đứng đợi?
Cậu chủ, tôi là thư ký, là trợ lý, là vệ sĩ, chứ đâu phải chân chạy vặt giao đồ ăn?
Kỷ tiểu thư, cô lại muốn làm gì nữa đây?
Kỷ Hi Nguyệt không nói thời gian với Triệu Húc Hàn, vì vậy Tiêu Ân cũng không biết, nhận được phân phó xong, anh ta xuống đại sảnh đứng đợi.
Mọi người trong tập đoàn nhìn thấy anh ta đều khom lưng cúi chào, không biết vị trợ lý của sếp lớn hôm nay sao lại xuống đại sảnh, lẽ nào muốn kiểm tra các chốt bảo vệ?
Nhưng dáng vẻ này giống đang đợi người hơn. Đợi ai thế nhỉ?
Mặc dù trợ lý Tiêu chỉ là trợ lý, nhưng quyền hạn rất cao, không giống như trợ lý của công ty bình thường, anh ta là trợ lý cho ông chủ của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Ông chủ lớn quanh năm suốt tháng không thấy lộ diện, mà vị trợ lý này gần như cũng giống với ông chủ bọn họ. Không một người nào ở trước mặt anh ta mà không thận trọng dè dặt.
Mười hai giờ, xe của Kỷ Hi Nguyệt mới đến bãi đậu xe. Bọn họ ra ngoài tầm nửa tiếng, Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ, thời gian xảy ra chuyện chắc cũng khoảng một tiếng nữa.
Vì vậy cả ba người cùng đến tiệm Smilling Dessert uống siro.
Kỷ Hi Nguyệt mời khách. Sau khi gọi ba phần siro, cô tự nhiên cầm di động ra: “Aiyo, chị họ tôi biết tôi đang ở đây uống siro nên tha thiết kêu tôi mua một phần mang qua. Chị ấy đang ở kế bên đây.”
“Wow, chị họ cô làm việc ở đây à? Vậy chắc là nhân viên văn phòng cao cấp rồi, lương không thấp đâu.” Anh Béo hâm mộ.
“Thì đó, ai cũng là sinh viên hàng đầu mới làm việc cho tập đoàn Đế Vương Triệu Thị được chứ. Tôi đi chút rồi về.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng kêu một phần pudding sago* mang đi.
(Pudding sago hay Gula melaka là một món tráng miệng có xuất xứ từ Malaysia, món ăn này được những người dân nhập cư Trung Quốc chế biến lần đầu theo phòng cách ẩm thực của Malaysia, tạo ra hương vị món ăn vô cùng độc đáo, thành phần gồm có: sago(bột báng), tròng trắng trứng đánh nổi, đường thốt nốt, nước dừa, lá dứa…. – nguồn: Google.)
Tính tới bây giờ Tiêu Ân đã đợi được bốn mươi phút.
Mặt anh ta cũng bắt đầu đen lại, đi cũng không được, mà đứng lại cũng không xong, nhìn di động cũng không có tin nhắn. Tiêu Ân thiết nghĩ, hay là nhắn tin cho Kỷ Hi Nguyệt? Nhưng nghĩ lại vẫn thôi đừng giục cô.
Cô làm phóng viên nhiều việc bề bồn, trạng thái lúc nào cũng quá tải, nên tốt nhất đừng làm phiền cô, lỡ như chuyện khiếu nại thì lúc đó anh ta chịu không nổi.
Nhớ đến Vô Cốt và lão Khôi, với cả thím Lý xém chút nữa cũng trúng đòn, anh ta vẫn nên thận trọng từ lời ăn tiếng nói tới việc làm thì hơn.
Tiêu Ân cứ đứng như trời trồng, làm nhân viên lễ tân và mấy quản lý đại sảnh cũng căng thẳng theo. Bọn họ cẩn thận dè dặt, tinh thần run rẩy, không dám để lộ một chút bất mãn nào.
Cuối cùng Tiêu Ân cũng nhìn thấy bóng dáng xấu xí quen thuộc xuất hiện ngoài cửa xoay, trên tay cô còn cầm một túi ni-lông đóng gói. Khóe miệng Tiêu Ân khẽ run rẩy, lập tức chạy ra nghênh đón.
Tiêu Ân vừa cất bước thì toàn bộ mọi người cũng vươn cổ theo, muốn xem thử anh ta đang đợi vị khách VIP nào.
Lúc nhìn thấy Tiêu Ân chạy ra ngoài nói chuyện với một cô gái giao hàng, ai nấy cũng suýt nữa muốn rớt con ngươi ra ngoài.
Không phải chứ? Trợ Lý Tiêu đợi giao đồ ăn nhanh?
Đợi hơn bốn mươi phút đồng hồ?
Tại sao không kêu lễ tân đưa lên?
Lẽ nào đồ mà sếp lớn muốn ăn là thức ăn bí mật?
Từng cặp mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó có một cảnh tượng khiến bọn họ còn tim đập chân run hơn.
Trợ lý Tiêu lại đi gật đầu cúi chào cô gái giao hàng xấu xí đó, còn nở nụ cười vô cùng tươi rói, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Trợ lý Tiêu bị quỷ nhập rồi à?
Bây giờ là ba giờ chiều, trời vẫn còn sáng trưng nhưng lại có chuyện như mộng gì thế này?
Lúc này Tiêu Ân đứng ngoài cửa mới đau não, anh ta biết chắc bên trong đang có rất nhiều con mắt dõi theo.
Nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác, người phụ nữ xấu xí trước mắt này lại chính là người mà cậu chủ quan tâm nhất.
Chương 349: Gửi món tráng miệng ngọt ngào (III)
Tiêu Ân nào dám lộ ra biểu cảm mất kiên nhẫn, với lại Kỷ Hi Nguyệt cười tươi với anh ta như vậy, lý nào anh ta không cười lại?
Nhận đồ tráng miệng xong, Kỷ Hi Nguyệt dặn dò: “Tiêu Ân, anh phải nói với anh Hàn đây là món tráng miệng tình yêu, kêu anh ấy nhất định phải ăn. Sau đó nhớ kể tôi nghe phản ứng của anh ấy, biết chưa?”
Tiêu Ân chỉ còn cách gật đầu nói biết rồi.
Đợi Kỷ Hi Nguyệt vẫy tay vào tạm biệt, anh ta mới thu lại nụ cười trên mặt, sau đó xách túi ni lông có dòng chữ Smilling Dessert vào tập đoàn.
Từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào túi ni lông trong tay anh ta.
Thì ra là đồ ăn ở Smilling Dessert kế bên tòa nhà, nếu vậy thì bước qua mấy bước mua cũng được chứ cần gì đợi tới bốn mươi phút nhỉ?
Trợ lý Tiêu đang làm cái quái gì vậy?
Lẽ nào cô gái giao hàng đó rất đặc biệt?
Trong lòng mọi người đầy vẻ hoài nghi. Đợi Tiêu Ân bước vào thang máy, mọi người bắt đầu chụm lại xôn xao bàn tán.
“Mấy người nói xem, trợ lý Tiêu rốt cuộc là đang làm gì vậy?”
“Đúng á, đợi tới bốn mươi phút. Tôi còn không dám đi vệ sinh.”
“HÌnh như là đợi giao đồ tráng miệng.”
“Thì đồ ăn của Smilling Dessert đó, kế bên đây chứ đâu xa mà phải đợi người đến giao? Kiếm đại ai đó đi mua là được rồi, hoặc là anh ta tự đi cũng chưa tới mười phút, mắc gì phải đứng ở đây đợi lâu như vậy?”
“Thật sự rất kỳ lạ.”
“Lẽ nào mấy người không thấy biểu cảm ban nãy của trợ lý Tiêu sao? Có ai ngờ được anh ta lại khách khí với cô bé giao hàng đó như vậy!”
“Ừ phải đấy, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, vì thái độ anh ta lúc nào cũng lạnh lùng. Chẳng lẽ cô gái giao hàng đó rất đặc biệt sao?”
“Tôi nhìn rồi, xấu lắm, thật đấy, xấu vô cùng tận! Chưa từng thấy cô gái nào lại ăn bận xấu xí như vậy.”
“Ừ đúng đúng, bao xấu luôn ấy. Không lẽ trợ lý Tiêu có sở thích đặc biệt!”
“Tôi bảo này, mấy người đừng lảm nhảm nữa. Chuyện của cấp trên chúng ta biết thế quái nào được. Làm việc làm việc đi. Aiya, chịu hết nổi rồi, tôi đi vệ sinh trước đây.”
“Tôi cũng đi.”
“Tôi cũng đi!” Một đám người nhao nhao chạy vào nhà vệ sinh.
Tiêu Ân lên trên, gõ cửa tiến vào, sau đó đặt đồ tráng miệng trước mặt Triệu Húc Hàn.
“Kỷ tiểu thư nói, đây là đồ tráng miệng tình yêu mà cô ấy gửi cho cậu chủ, cậu chủ nhất định phải ăn đấy.” Tiêu Ân học giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt, còn thêm chữ ‘đấy’ phía sau.
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu nhìn Tiêu Ân, khóe miệng khẽ mím lại, sau đó ‘ừm’ một tiếng: “Ra ngoài đi!”
Tiêu Ân có chút khó xử vì chưa thấy biểu cảm của anh khi ăn. Kỷ Hi Nguyệt đã dặn anh ta kể lại phản ứng của cậu chủ, mà phản ứng này là thích hay không thích đây?
“Sao thế? Cậu cũng muốn ăn à?” Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất hờ hững.
Tiêu Ân lập tức cười khan: “Không phải. Kỷ tiểu thư thực sự đã có lòng, cậu chủ cứ từ từ ăn nhé. Tôi ra ngoài đây.” Nói xong thì lật đật bỏ chạy.
Nhưng khoảnh khắc khép cửa lại, anh ta nhìn thấy biểu cảm vốn cứng ngắc như băng lạnh mùa đông của cậu chủ đã từ từ tan chảy, thay vào đó là vẻ nhu hòa và vội vàng mở chiếc hộp tráng miệng ra.
Triệu Húc Hàn nhìn chiếc bánh pudding mềm mại với thạch dai và sago bên trong, anh ăn thử một miếng, cảm giác mùi vị rất tuyệt vời.
Sau đó vô thức ăn liên tục hết một phần.
Ăn xong mới phát hiện là trước giờ anh chưa từng ăn đồ ngọt, cho dù có ăn thì nhiều nhất cũng chỉ được một miếng, nhưng không ngờ hôm nay lại ăn nhiều như vậy.
Song không biết có phải do ăn nhiều đồ ngọt quá không mà trong lòng anh cũng có chút ngọt ngào?
Lúc Kỷ Hi Nguyệt trở lại, Liễu Đông và anh Béo đã ăn xong phần tráng miệng.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Ngon đúng không? Ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta ra ngoài đi vòng vòng ngắm nghía, mấy tòa cao ốc ở đây tôi chưa được nhìn kỹ.”
Chương 350: Tin tức tích cực (I)
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian, ở kiếp trước ngày hôm nay sẽ xuất hiện một tin tức.
Tầm bốn giờ chiều, một nhóm người bước ra từ tập đoàn Đế Vương Triệu, đó là nhóm sinh viên hàng đầu vừa mới hoàn thành buổi phỏng vấn, khoảng chừng mười mấy nam nữ thanh niên.
Sau khi rời khỏi cổng chính của tập đoàn, cả nhóm tiếp tục ra khỏi khu vực bồn hoa, vừa đến đường dành cho người đi bộ, không hiểu vì lý do gì mà một thanh niên lăn ra hôn mê.
Mười mấy thanh niên nam nữ còn lại đều hốt hoảng bỏ chạy, bao gồm những người đang đi bộ trên đường cũng vội vàng tránh xa.
Bởi vì xã hội ngày nay có quá nhiều tin tức tiêu cực, vô số tin tức giả bệnh để bắt chẹt và sách nhiễu người khác khiến thói đời cũng trở nên nóng lạnh, lòng người thật giả lẫn lộn nên cũng chẳng ai dám cứu người bị nạn. Cho nên, khi sự việc lần này xảy ra ở kiếp trước, người thanh niên đó vì cấp cứu không kịp đã dẫn đến tử vong.
Qua khám nghiệm mới biết là cơn đau tim bộc phát do áp lực căng thẳng và bất ổn về cảm xúc.
Nếu được ai đó sơ cứu ngay tại chỗ, có lẽ đã được cứu sống, nhưng cái chính là không một ai dám đưa tay ra giúp đỡ.
Mãi cho đến khi có người điện thoại cho 120 để kêu xe cấp cứu, nhưng đó đã là chuyện của hai mươi phút sau, khả năng xoay chuyển được tình hình là rất thấp.
Sau đó có tin tức nói rằng, trong lúc tập đoàn Đế Vương Triệu Thị phỏng vấn những thanh niên này, cường độ và áp lực quá lớn mới dẫn đến bi kịch như vậy.
Mặc dù chuyện này không hề liên quan đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, là do khả năng chịu đựng của người thanh niên đó quá thấp, nhưng vẫn để lại một vết đen cho tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Bởi vì lúc đó có rất nhiều người theo dõi, video bị phát tán bừa bãi dẫn đến ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ. Sau khi được đưa lên tin tức truyền hình, mọi người xem xong đều cảm thấy nguội lạnh.
Nhiều người bắt đầu lo lắng, lỡ đâu ngày nào đó mình bị ngất trên đường, có phải cũng không có ai đến cứu?
Lúc này đây, mọi người trở nên căm ghét những tên tội phạm đã giả bệnh để lại bóng đen tâm lý cho người dân, làm cho lòng tốt của họ bị vùi lấp.
“Trời càng ngày càng nóng nhỉ?” Anh Béo mới đi có vài bước mà đã mướt mồ hôi.
“Cũng sắp sang tháng sáu rồi, nóng là chuyện đương nhiên. Anh xem, ai cũng đổi sang quần áo ngắn tay cả rồi, để cả ngày được mát mẻ thoải mái hơn.” Liễu Đông nói, “Tới tháng bảy tháng tám nhiệt độ còn cao hơn nữa, làm sao chúng ta có thể ra ngoài chạy tin được đây? Thế nào cũng không tránh khỏi cảm nắng.”
Anh Béo cười: “Thường thì vào tháng bảy tháng tám, chúng tôi không ra ngoài chạy tin, chỉ ở trong văn phòng chờ thông báo, có báo cáo tin tức mới ra ngoài thu thập. Chứ không giống như bây giờ, phải tự mình ra ngoài tìm kiếm tin tức.”
“Nhưng như vậy thì không có tiền thưởng.” Liễu Đông đáp.
“Đúng vậy, để cấp trên cử đi thì không có tiền thưởng, nếu không cậu cho rằng mọi người thích ra ngoài chạy tin à?” Anh Béo bật cười.
Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói: “Tôi lại thích ra ngoài chạy tin hơn, di chuyển đó đây mới tốt, đồng thời rèn luyện được thân thể.”
“Một thực tập sinh nhiệt tình với công việc như cô, thực sự tôi chưa từng thấy qua. Tiểu Nguyệt, cô sinh ra là để làm phóng viên.” Anh Béo hâm mộ nói.
“Vậy sao? Haha, tôi cũng cảm thấy làm phóng viên là mơ ước từ trước đến nay của tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đi tới bồn hoa bên cạnh tập đoàn Đế Vương Triệu Thị thì ngồi xuống.
Anh Béo và Liễu Đông tưởng cô ăn no nên muốn nghĩ một lát, hai người cũng ngồi xuống tán gẫu.
“Giấc mơ của tôi, đó là được làm việc ở một nơi như thế này, an an phận phận, lương tháng cao mà hưu bổng cũng nhiều.” Anh Béo ngước đầu nhìn tòa nhà 88 tầng của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị, vẻ mặt rất ngưỡng mộ.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả. Liễu Đông nói: “Anh Béo, sao anh lại vào đài truyền hình?”
Anh Béo cười khổ: “Cũng do tôi không đủ tư cách, vào đài truyền hình cũng chỉ là tên lái xe quèn. Ai bảo tôi không học cao? Mà hình như hai người đều học Đại Học Truyền Thông đúng không?”