Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581: Liễu Đông gặp nguy hiểm (I)


“Câm miệng cái quái gì. Cũng không còn sớm nữa, nếu không xuống tay, ông đây không rãnh thời gian để nán lại đây đâu!” Tần Hạo nhìn Đường Tuyết Mai với vẻ mặt ghét bỏ.


Liễu Đông lại nói: “Tần Hãn, anh, anh cũng từng giết người sao?”


“Haha, nhóc con, cậu ngây thơ thật đấy. Tối nay dì Tuyết cậu đã đưa cậu tới đây, cậu nghĩ mình còn khả năng sống sót ra ngoài sao? Đừng nhìn dáng vẻ luyến tiếc của cô ta mà lầm tưởng, thực ra trong lòng cô ta đã sớm định án tử hình với cậu rồi!” Tần Hãn nói mà không trừa mặt mũi cho Đường Tuyết Mai.


Liễu Đông kinh hoàng: “Dì Tuyết, không, không phải chứ? Dì, dì thật sự muốn giết con sao?”


Đường Tuyết Mai rất hận Tần Hãn, nhưng lúc này lại quay sang nhìn Liễu Đông, trong ánh mắt đã không còn vẻ đau khổ luyến tiếc như lúc nãy, mà thay vào đó là sự lạnh lùng.


“Tiểu Đông, xin lỗi con, dì sẽ không tự thú, bởi vì dì không muốn chết. Con đã biết quá nhiều chuyện, cho nên dì không thể giữ lại con được nữa.” Đường Tuyết Mai nhìn Liễu Đông, nói.


“Dì Tuyết, con, con là Tiểu Đông, là người trưởng thành dưới mắt của dì đây mà!” Liễu Đông kinh hãi, đến giờ phút này cậu mới thật sự tin vào những điều mà Vương Nguyệt đã nói.


Dì Tuyết của cậu đã không còn là người phụ nữ xuất sắc, tâm địa thiện lương, dịu dàng xinh đẹp như trong tâm trí của cậu.


“Tiểu Đông, dì xin lỗi.” Đường Tuyết Mai ra vẻ áy náy, nhưng sau đó lại xoay người rời đi.


Tần Hãn cười ha hả một tiếng, sau đó bước về hướng Liễu Đông, đồng thời rút một khẩu súng lục giảm thanh từ sau lưng của anh ta ra, chĩa về phía Liễu Đông.


Liễu Đông sợ hãi lùi bước. Bởi vì đây đang là tầng bốn của toà nhà bỏ hoang, nên tường ngoài không cài đặt cửa sổ hay trang trí bất cứ nội thất gì, nếu Liễu Đông lùi thêm vài bước nữa, cậu sẽ bị rớt xuống dưới.


“Anh, sao anh lại có súng lục?” Liễu Đông cảm thấy mình quá ngốc nghếch, lúc nãy khi phát hiện đường đi của Đường Tuyết Mai không đúng, lý ra cậu nên dừng lại.


“Haha, nhóc con, sao cậu lại non nớt thế nhỉ? Không biết còn có con đường gọi là buôn lậu à? Chỉ cần có tiền thì làm cái quái gì mà không được?” Tần Hãn nhìn Liễu Đông, cười nói.


Liễu Đông luống cuống lấy di động ra, Tần Hãn nói tiếp: “Cậu nghĩ còn kịp không?”


Liễu Đông hoảng hồn, đánh rơi di động xuống đất. Bây giờ cậu rất hối hận, cậu cũng không phải thằng ngốc, tại sao lại tin dì Tuyết đến vậy? Lý ra trên đường đến đây cậu nên báo cảnh sát mới phải.


Cho dù lúc đó không báo cảnh sát, nhưng khi nhìn thấy người đến là Tần Hãn mà không phải Tần Hạo, cậu cũng nên âm thầm báo cảnh sát, tại sao cậu lại tin tưởng dì Tuyết như vậy.


“Dì Tuyết, dì Tuyết, con, con là Tiểu Đông đây. Dì vẫn luôn là người dì xinh đẹp trong lòng con, dì, dì không thể đối xử với con như vậy được.” Liễu Đông cuống quýt gọi với theo Đường Tuyết Mai, người đã xoay lưng bỏ đi.


Tần Hãn nghe mà không nhịn nổi cười: “Nhóc con, cậu ngốc vừa thôi. Tôi cho cậu ‘lên đường’ để cậu hiểu rõ thêm một chút nhé? Dì Tuyết của cậu là dạng đĩ thỏa, cô ta vừa lên giường với anh tôi, lại vừa quấn quýt với tôi, chỉ cần thỏa mãn mục đích của cô ta, ai cô ta cũng ngủ cùng được. Cũng không biết là có bao nhiêu người đàn ông rồi, đẹp đẽ gì ở cô ta nữa?”


“Tần Hãn, cậu đủ rồi đấy!” Đường Tuyết Mai quay lại, căm hận nói.


Liễu Đông nhìn Đường Tuyết Mai mà thật sự không tin nổi.


“Dì nhỏ, dì, rốt cuộc dì đã làm gì? Tại sao lại trở nên như vậy?” Sắc mặt Liễu Đông rất nhợt nhạt.


Đường Tuyết Mai nhìn Liễu Đông với đôi mắt đỏ hoe, còn nụ cười nơi khóe miệng của Tần Hãn thì từ từ trở nên dữ tợn.


Bất chợt một tiếng “A!” vang lên.


Liễu Đông sợ hãi đến tái mặt, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống, nhưng âm thanh này không phải là tiếng đạn, vì súng giảm thanh làm gì có tiếng to như vậy?


“Ai!” Tần Hãn sờ đầu thì thấy có vết máu, anh ta lập tức xoay người chạy về phía cầu thang.


Hóa ra đúng lúc anh ta định nổ súng, có một viên đá không biết từ đâu đập vào sau đầu anh ta, làm anh ta đau đớn thét lên một tiếng.


Chương 582: Liễu Đông gặp nguy hiểm (II)


Tần Hãn không ngờ nơi này còn có người khác, anh ta vừa tức giận vừa kinh ngạc, lập tức chạy ra cầu thang đuổi theo.


Khuôn mặt của Đường Tuyết Mai cũng đầy vẻ hoảng loạn khi biết có người đến, cô ta quay sang nhìn Liễu Đông.


Liễu Đông cũng cả kinh, lập tức đứng lên, bước tới nhặt chiếc di động đang nằm trên đất. Đường Tuyết Mai vừa nhìn thấy liền dùng chân đá văng.


“Dì Tuyết, dì! Dì tự thú đi!” Liễu Đông giữ chân của Đường Tuyết Mai lại.


“Tiểu Đông, dì Tuyết đã cùng đường rồi. Người vừa rồi là ai?” Trong đôi mắt khiếp sợ của Đường Tuyết Mai đầy sự toan tính.


“Con, con không biết. Dì Tuyết, dì đừng ngốc nghếch nữa, tự thú đôi khi còn được khoan hồng, còn dì cứ như vậy thì nhất định sẽ gánh lấy hậu quả đấy. Dì theo con về tự thú đi!” Liễu Đông kéo cô ta.


“Tiểu Đông, con buông tay ra!” Đường Tuyết Mai muốn bỏ chạy, nhưng Liễu Đông lại sống chết giữ lấy cô ta.


Đường Tuyết Mai bèn rút con dao găm từ trong túi của cô ta ra: “Tiểu Đông, nếu con còn không buông tay, đừng trách dì Tuyết tuyệt tình.”


Liễu Đông thấy con dao găm thì giật mình, lập tức lùi về sau một bước, cậu phát hiện trong mắt Đường Tuyết Mai lúc này đã bị sự lạnh lùng và sát khí che lấp.


Đường Tuyết Mai thấy cậu lùi bước liền nhìn đông ngó tây, sau đó nhìn xuống lầu, sốt sắng hỏi: “Tần Hãn, là ai vậy?”


“Không tìm được, không biết là tên khốn kiếp nào nữa. Cô giải quyết tên nhóc đó nhanh đi, rồi chúng ta rời khỏi đây, muộn quá rồi.” Tần Hãn đang ở tầng hai.


Sắc trời quá tối, ngoại trừ tầng bốn có đèn khẩn cấp ra thì những tầng khác đều không có ánh sáng, cho nên, trong hoàn cảnh tối đen như mực, Tần Hãn cũng không dám đi lung tung, bởi vì anh ta không nghe thấy tiếng bước chân nào nữa.


Sau khi bị ném đá vào đầu, anh ta nghe thấy tiếng bước chân của người đó chạy xuống tầng dưới, tức là người đó đã xuống tầng ba, và hiện tại có lẽ đang ở tầng hai.


Anh ta đứng trên cầu thang tầng hai, trong bóng tối đưa mắt rà soát toàn bộ tầng hai, lỗ tai cũng dựng cả lên.


Đường Tuyết Mai nghe chưa tìm được người, trong lòng lại càng sốt ruột hơn, xoay đầu nhìn Liễu Đông.


“Dì Tuyết, cháu sẽ không nói gì đâu, dì tha cho cháu đi. Dì, dì chạy nhanh đi.” Liễu Đông khẩn cầu.


Nhưng lúc này Đường Tuyết Mai đã bấn loạn, cô ta áp sát Liễu Đông: “Tiểu Đông, dì xin lỗi con, dì không thể đem ba mạng người giao vào tay con được. Con tự nhảy xuống đi, dì không muốn giết con.”


Liễu Đông thất kinh, quay đầu nhìn xuống dưới. Đây là tầng bốn đấy. Mặc dù ở dưới là ruộng bùn, nhưng vì đây là công trường nên trên mặt đất phần lớn vẫn còn xi-măng và sỏi đá, cậu mà nhảy xuống thì chết là cái chắc.


“Người phụ nữ đáng chết! Còn không mau lên!” Tần Hãn ở dưới quát tháo, “Muốn bị tóm đúng không!”


Đường Tuyết Mai đột nhiên nhìn Liễu Đông với ánh mắt hung ác: “Tiểu Đông, xin lỗi con.” Nói xong cô ta cầm dao đâm tới.


Bởi vì trong khoảnh khắc Đường Tuyết Mai ngẩng đầu lên, đúng lúc có ánh đèn ô tô lọt vào mắt cô ta, khiến cô ta hoảng hồn, lập tức rút dao ra tay.


Liễu Đông không còn nơi nào để tránh né, đành hét lên thảm thiết và lăn ra rìa tầng.


Nhưng trong lòng cậu đã có tính toán, cho nên hai tay ra sức bám chặt vào mép sàn, cả người treo lơ lửng ở bên ngoài tầng bốn.


Sau khi vung dao, Đường Tuyết Mai không dám tận mắt chứng kiến cảnh Liễu Đông ngã xuống dưới. Cô ta quay đầu bỏ chạy xuống lầu mà không hề hay biết, thực chất Liễu Đông vẫn chưa rớt xuống.


“Cứu mạng! Cứu mạng!” Liễu Đông thét lên, cậu đau đớn đến chảy nước mắt, cố dồn hết sức vào đôi tay để bò lên nhưng khổ nổi thân thể lại quá nặng, chỉ với sức lực trên cánh tay thì không cách nào làm được.


Đường Tuyết Mai thấy ánh đèn xe hơi thì biết ngay là Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân đã đuổi kịp đến nơi.


“Không xong rồi! Có người ngã xuống!” Long Bân ngồi trong xe nhìn qua thì thấy bên kia có người rớt xuống, vì đèn khẩn cấp của tầng bốn vẫn còn rất sáng.


Kỷ Hi Nguyệt tái mặt, lo lắng nói: “Nhanh nhanh nhanh, Liễu Đông tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”


Chương 583: Liễu Đông gặp nguy hiểm (III)


Xe còn cách tòa nhà đang xây dở chưa đến năm trăm mét, Long Bân cũng không quản đến điều kiện mặt đất như thế nào, phóng xe với tốc độ cực nhanh.


“Cứu mạng!” Liễu Đông mồ hôi nhễ nhãi, toàn thân ướt sũng. Cậu thật sự không thể trụ thêm được nữa. Sớm biết có ngày hôm nay, có lẽ trước đây cậu đã vận động cơ tay nhiều hơn, để giảm bớt mỡ thừa.


Đường Tuyết Mai vừa đến tầng hai thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Liễu Đông, cô ta có chút khó tin, lẽ nào Liễu Đông vẫn chưa rơi xuống?


Vậy là vừa rồi cậu đã tóm lấy mép sàn?


“Cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy?” Tần Hãn tức giận, trừng mắt nhìn Đường Tuyết Mai.


“Có người đến rồi, đừng quan tâm nữa, chạy nhanh đi!” Đường Tuyết Mai cuống quýt nói.


“Lần này sắp bị người phụ nữ thối tha như cô hại chết rồi. Cô đi trước đi! Đừng lái xe của cô, chạy ra con đường mòn phía sau, cuối đường có xe của tôi, lái đi tìm anh tôi rồi lập tức rời khỏi đi.” Tần Hãn nói vừa nhanh vừa nhỏ.


“Sao cậu không đi?” Đường Tuyết Mai lo lắng hỏi.


“Ở đây còn hai mạng sống, tôi không thể giữ lại, nếu không sau này chúng ta đừng mơ được sống yên ổn. Đi nhanh đi! Nhân lúc chưa có ai tới.” Tần Hãn đẩy cô ta một cái.


“Vậy cậu nhớ cẩn thận.” Đường Tuyết Mai tự biết chừng mực, hơn nữa, nếu cô ta ở lại cũng chỉ làm liên lụy đến Tần Hãn, anh ta có súng, có lẽ sẽ nhanh chóng khử được người khác rồi tẩu thoát.


Tần Hãn thấy Đường Tuyết Mai đã rời khỏi, lập tức cất tiếng nói với anh Toàn đang ẩn nấp trong tầng hai: “Không ra chứ gì? Vậy thì Liễu Đông chỉ còn con đường chết thôi!”


Tần Hãn nói xong thì bỏ lên tầng bốn, loại bỏ Liễu Đông trước rồi tính tiếp. Hơn nữa, nếu anh ta đoán không sai, thì người trong bóng tối kia đang muốn cứu Liễu Đông, cho nên nhất định sẽ xuất hiện, tiện thể anh ta có cơ hội tiêu diệt cả hai người.


Anh Toàn nghe tiếng bước chân Tần Hãn lên lầu thì trong lòng cũng rất nôn nóng. Anh ấy không thể không cứu Liễu Đông, cho nên anh ấy bắt buộc phải xuất hiện.


Vừa rồi do bị Tần Hãn chặn lại, mà Tần Hãn lại có súng, nên anh ấy chỉ còn cách ẩn nấp, nhưng bây giờ Tần Hãn đã lên lầu, anh ấy cũng phải lên theo, trong tay còn nhặt thêm một hòn đá.


Nếu có thể cứu được Liễu Đông, anh ấy sẽ dốc toàn lực, vì dầu sao đây cũng là một mạng người.


“Cứu mạng!” Liễu Đông lại hét lên thảm thiết, khuôn mặt đẹp trai đã đỏ bừng. Cậu cũng nhìn thấy xe hơi đến, mà cậu không muốn chết, nên đương nhiên phải liều mạng để sống sót.


“Nhóc con, vẫn còn chưa chịu ngã à? Vậy để ông đây giúp cậu một tay nhé!” Tần Hãn bước tới, thấy hai tay Liễu Đông vẫn đang kiên trì bám lấy mép sàn, anh ta cười khẩy một tiếng, đưa một chân giẫm lên tay cậu.


Đồng thời anh ta cũng xoay đầu nhìn về phía cầu thang. Anh ta làm như vậy cũng là để dụ người ở dưới lầu ra.


Nếu giết Liễu Đông liền, tên đó sẽ bỏ chạy.


“A!” Liễu Đông kêu lên thảm thiết, bàn tay bị Tần Hãn dẫm lên đau đớn đến xé tim liệt phổi, trong lòng bỗng có một loại thôi thúc, chi bằng thả tay rớt xuống để chết cho xong.


Anh Toàn quả nhiên đã xuất hiện, nhưng vừa mới lú đầu, Tần Hãn liền cười khẩy một tiếng rồi thẳng tay nổ súng.


“Pằng!” Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, bức tường phía sau đầu anh Toàn bỗng chốc nứt vỡ. Anh ấy khịt mũi, cả người dựa sát vào tường thở dốc. Nếu anh ấy không cẩn thận, phát vừa rồi có lẽ đã tiêu đời.


Tuy là vậy, nhưng anh ấy vẫn bị đá sỏi do viên đạn nổ tung đập trúng đầu, máu chảy cũng khá nhiều.


“Anh không trốn được đâu, nên đầu hàng đi!” Anh Toàn bỗng nhiên lên tiếng.


“Mày là ai? Tại sao lại ở đây?” Tần Hãn không hề thấy anh Toàn lái xe đến, bởi vì lúc anh Toàn theo đuôi Đường Tuyết mai đến đây, anh ấy đã tắt hết đèn xe trước.


“Liễu Đông, cố gắng bám trụ!” Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt đã đến nơi. Lúc biết Liễu Đông đang ở bên trên, Kỷ Hi Nguyệt gần như phát điên.


Chương 584: Liễu Đông gặp nguy hiểm (IV)


“Chị Nguyệt, cứu tôi! Cứu tôi với.” Liễu Đông nghe thấy tiếng của Kỷ Hi Nguyệt thì nước mắt rớt xuống, bàn tay đã rướm máu, nhưng cậu vẫn gắt gao bám lấy.


“Hừ, ai cứu được mày!” Chân của Tần Hãn lại ra sức vặn vẹo.


“A!” Liễu Đông đành buông một bàn tay, cảm giác ngón tay và mu bàn tay đã bị giẫm nát.


Chỉ còn một tay bám trụ, Liễu Đông càng thêm nguy hiểm.


“Cô lên trên thì nhớ cẩn thận, tôi ở đây đón người đã!” Long Bân nghiêm túc nói với Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt giật mình, Liễu Đông đang ở tầng bốn, rớt xuống thì đón bằng cách nào? Sợ là Long Bân sẽ bị đè chết ấy chứ. Nhưng nghe giọng điệu Long Bân chắc chắn như vậy, Kỷ Hi Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, bởi vì cô cảm thấy mình phải nhanh chân lên trên mới cứu được Liễu Đông.


“Haha, vẫn còn cứng đầu à? Đáng tiếc số phận của mày phải đi trước ông đây một bước rồi.” Chân của Tần Hãn lại giẫm lên bàn tay duy nhất vẫn đang kiên trì bám lại của Liễu Đông.


Anh Toàn lại tiến lên thêm một chút, dùng đá ném qua.


Nhưng vì anh ấy không dám thò đầu ra nên chỉ có thể ném đại, thành ra không hề trúng Tẫn Hãn.


Khẩu súng lục trong tay Tẫn Hãn lập tức bắn ba phát liên tiếp, làm nát tung góc cầu thang ngay chỗ anh Toàn đứng.


“Đi chết đi!” Tần Hãn lại căm phẫn tăng thêm sức lực, lúc này Liễu Đông cũng không trụ thêm được nữa, buông tay ngã xuống trong tiếng kêu gào thê thảm.


Trong lúc rơi xuống, cậu bỗng thấy hối hận, tại sao trước đây cậu không nghe lời Vương Nguyệt, để bây giờ phải chết yểu, còn chưa kịp tán gái nữa chứ!


“Liễu Đông!” Kỷ Hi Nguyệt vừa mới lên tới tầng hai đã nghe tiếng hét thê thảm của Liễu Đông, cô chợt tái mặt.


Liễu Đông vốn nghĩ mình chết là cái chắc, nhưng không ngờ thân thể đang rơi xuống đột nhiên được một đôi tay mạnh mẽ của một người đón lấy, sau đó cả hai lăn lộn vài vòng mới dừng lại.


Mặc dù bị đá sỏi ở dưới đất đâm trúng rất đau, nhưng cậu hoàn toàn bị kinh ngạc đến đờ đẫn.


“Liễu Đông, cậu không sao chứ?” Long Bân cất tiếng.


“Long Bân?” Liễu Đông quả thực không dám tin.


Long Bân thấy cậu không sao, lập tức bật dậy: “Cậu tự bảo vệ bản thân cho tốt đi, tôi lên trên giúp Vương Nguyệt.” Nói rồi anh ta biến mất với tốc độ nhanh chóng.


Liễu Đông vừa mới ngóc đầu dậy đã không thấy Long Bân đâu. Phải chăng do trời quá tối, hoặc do cậu vẫn đang nằm mộng mà lại cảm thấy mình chưa chết?


Vươn tay định véo mình, nhưng chưa kịp véo thì vết thương trên tay đã khiến cậu đau đến chảy nước mắt.


“Tiểu thư, mau trốn đi!” Anh Toàn biết Liễu Đông đã rớt xuống, và Tẫn Hãn chắc chắn sẽ lao xuống dưới.


Anh ấy lập tức tháo chạy xuống lầu, nghe thấy tiếng Kỷ Hi Nguyệt thì liền lo lắng nói: “Tần Hãn có súng!”


Kỷ Hi Nguyệt giật mình, liền nghe thấy vách tường cách đó không xa truyền đến tiếng nứt vỡ do đạn bắn.


Cô chợt biến sắc, vội vã tháo chạy với anh Toàn xuống tầng một.


Tốc độ của Tẫn Hãn cũng rất nhanh, thoáng cái đã đuổi kịp. Tuy ở trong bóng tối, nhưng anh ta đã thích ứng với sắc trời nên vẫn có thể nhìn thấy bóng người, lỗ tai nghe rất rõ tiếng bước chân.


Kỷ Hi Nguyệt và anh Toàn rất nhanh nhẹn, xuống tầng một liền chia hướng chạy trốn.


Nhưng cả hai đều không ngờ rằng, khi Tần Hãn vừa xuống tầng một, Long Bân ở bên ngoài cũng đúng lúc xông vào.


“Đi chết đi!” Tần Hãn không cần biết là ai, cứ nhìn thấy người là nổ súng.


“Cẩn thận!” Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi hét lên, còn anh Toàn vừa mới nấp vào sau vách tường, chưa kịp quay đầu đã nghe tiếng Tần Hãn bóp cò.


Kỷ Hi Nguyệt cứ tưởng một phát này Long Bân đã tiêu đời, hoặc giả không chết thì ít nhất cũng bị trúng đạn, giờ chỉ còn chờ vào vận may của anh ta xem đã trúng đạn vị trí nào.


Nhưng có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, khi Kỷ Hi Nguyệt định nhân lúc Tần Hãn nổ súng mà xông ra, bất chợt bóng dáng của Long Bân đã biến mất trước mặt cô lại xuất hiện, đánh thẳng một quyền vào ấn đường của Tần Hãn.


Chương 585: Chết người vô tội (I)


Tần Hãn trố mắt hãi hùng, cả người ngã ngửa về phía sau.


Kỷ Hi Nguyệt chạy được nửa đường thì dừng lại.


Vừa rồi cô bị hoa mắt ư? Long Bân tránh được cả đạn?


“Long Bân, anh không sao chứ? Có trúng đạn không?” Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi chạy đến mò mẫm trên người Long Bân.


Long Bân bất chợt đỏ mặt, ngượng đến chín người, bắt lấy cánh tay Kỷ Hi Nguyệt, lật đật nói: “Tiểu thư, tôi không sao! Không có trúng đạn!”


Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới bình tĩnh trở lại, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Long Bân, nói: “Không trúng đạn thật chứ? Anh tránh được?”


“Phải, may mà tôi mạng lớn, đạn chỉ sượt qua lỗ tai của tôi thôi.” Long Bân chỉ có thể nói như vậy. Kỳ thực vừa rồi anh ta phải hít thở thật sâu, dùng thực lực mạnh nhất của mình mới tránh được viên đạn.


Nếu không, sợ là không có mặt mũi đâu để đi gặp chủ nhân với thân phận là một trong bốn ám vệ mạnh nhất.


“Thế là tốt rồi, anh làm tôi sợ chết khiếp.” Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, “Vậy Liễu Đông thì sao?”


“Cậu ấy cũng không sao, nhưng bị thương không nhẹ. Cô đi xem cậy ấy đi. Tên này đã bị tôi đánh ngất xỉu rồi.” Long Bân đáp.


Anh Toàn đi ra, vừa rồi anh ấy cũng không nhìn rõ cảnh tượng lợi hại đó, cho nên cứ tưởng Tần Hãn ngắm bắn không chuẩn, thành ra cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.


Song anh ấy cũng rất kinh ngạc và vui mừng, người đàn ông đánh ngất Tần Hãn chỉ với một cú đấm, xem ra cũng là con nhà võ, thực lực không hề thấp.


Tối thiểu thì anh ấy cảm thấy, mình còn không dám đối mặt nghênh chiến với Tần Hãn.


“Oh oh, chắc Ngô Phương Châu cũng sắp tới đây rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói, “Anh Toàn, làm phiền các anh trông chừng tên này nhé.”


Nói xong cô chạy ra ngoài, tìm thấy Liễu Đông vẫn đang nằm dài trên đất chưa bò dậy được.


“Liễu Đông, cậu không sao đấy chứ? Bị ngã ở đâu?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng hỏi.


Liễu Đông bỗng nhiên bật khóc: “Chị Nguyệt, tôi, xém chút nữa là tôi không được nhìn thấy chị nữa rồi. Là tôi ngốc nghếch, lẽ ra nên nghe lời chị.”


“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. May mà không sao. Có thể đứng dậy không? Chúng ta đến bệnh viện.” Kỷ Hi Nguyệt dìu cậu đứng dậy,


Nhưng đúng lúc Liễu Đông gật đầu lau nước mắt, nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt thì đột nhiên sửng sốt.


“Chị Nguyệt, chị, chị?” Liễu Đông không thể tin nổi, trố mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Cho dù dưới sắc trời lờ mờ tối, cậu vẫn có thể nhìn rõ Kỷ Hi Nguyệt của lúc này.


Người phụ nữ này không phải là Vương Nguyệt! Nhưng giọng nói thì rõ ràng là của Vương Nguyệt! Chuyện gì thế này?


Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới sực nhớ, cô của hiện tại không phải là tạo hình của Vương Nguyệt, mà là Kỷ Hi Nguyệt. Do lúc nãy gấp quá, cô đâu có nhớ là phải hóa trang.


Cho nên Liễu Đông vừa nhìn là đã thấy ngay gương mặt thật của cô.


“Ờ thì, haha, đừng kinh ngạc quá. Đây mới là thân phận thật sự của tôi. Tôi tên là Kỷ Hi Nguyệt, chắc cậu cũng không quá xa lạ đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu, “Lúc nào tôi làm phóng viên mới hóa trang thành Vương Nguyệt.”


Liễu Đông trố mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt dưới sắc trời lờ mờ, cậu quả thực đã bị sốc đến không nói nên lời.


“Từ từ rồi tôi giải thích với cậu sau, bây giờ đến bệnh viện trước đã.” Kỷ Hi Nguyệt dìu cậu đứng dậy.


“Kỷ Hi Nguyệt, thì ra chị là Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ đại tiểu thư?” Liễu Đông đã hoàn hồn.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Phải, nhưng cậu đừng nói cho người khác biết tôi là Vương Nguyệt nhé. Tôi không muốn để mọi người nghĩ rằng, tôi dựa vào thân phận của Kỷ đại tiểu mới có được công việc xuất sắc.”


Liễu Đông chịu đau đứng dậy, đôi tay mặc dù toàn là máu, nhưng bị đả kích lớn như vậy, đau đớn trên cơ thể cũng phần nào tê liệt.


Đang định hỏi thử thì tiếng còi xe ô tô lại vang lên.


“Anh Tiểu Ngô đến, Long Bân, anh Toàn, đem người ra đây đi.” Kỷ Hi Nguyệt hét ngược vào trong.


Chương 586: Chết người vô tội (II)


Anh Toàn ở trong hô lên: “Long Bân ra phía sau đuổi theo người phụ nữ đó rồi, nói là đi xem thử.”


Kỷ Hi Nguyệt liền quay đầu nhìn Liễu Đông, hỏi: “Đúng rồi, Đường Tuyết Mai đâu? Trốn rồi ư?”


Liễu Đông thoáng chốc đau đến xé lòng, nước mắt lại rơi.


Một người con trai lớn tướng như vậy, thế mà hôm nay đã khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không hề xem thường cậu, vì suy cho cùng những chuyện mà cậu phải trải qua rất đáng sợ.


“Phải. Tần Hãn kêu dì ấy trốn đi, nên có lẽ đuổi theo không kịp đâu, vì dì ấy có xe.” Liễu Đông đáp.


“Vậy người đó chính là Tần Hãn, em trai của Tần Hạo sao? Tại sao Tần Hạo không đến?” Kỷ Hi Nguyệt cũng có phần không hiểu.


Liễu Đông cười khổ: “Vì dì Tuyết muốn giết tôi để diệt khẩu, nên Tần Hạo đã xúi giục em trai của anh ta đến giết tôi mà không phải tự mình động tay.”


“Đúng là hèn hạ.” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, “Dù sao bọn họ cũng đã bại lộ, cảnh sát sẽ sớm phát lệnh truy nã, chắc chắn sẽ tóm được hai người bọn họ.”


Xe của Ngô Phương Châu nhanh chóng đến nơi, anh ấy và Tiểu Lục đều mang theo đèn pin chuyên dụng dạng lớn, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cả hai cũng hết hồn.


“Vương Nguyệt, may mà cô đã đề nghị điều tra.” Nghe Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông trình bày xong, Ngô Phương Châu và Tiểu Lục đã nắm được toàn bộ quá trình.


“Chị Nguyệt, cám ơn chị đã mời vệ sĩ giúp tôi.” Liễu Đông biết anh Toàn là vệ sĩ mà Kỷ Hi Nguyệt đã thuê để bảo vệ cậu thì rất cảm động. Nếu không có anh Toàn ném hòn đá vào đầu Tần Hãn, rất có thể cậu đã bị Tần Hãn bắn chết.


Liễu Đông không vội đến bệnh viện, cho nên mọi người cùng nhau đợi Long Bân. Một lát sau, Long Bân nhễ nhãi mồ hôi trở lại: “Không thấy bóng dáng Đường Tuyết Mai đâu cả, xem ra cô ta đã chạy thoát rồi.”


Liễu Đông nhìn Long Bân với ánh mắt khá hiếu kỳ, cậu không ngờ người đàn ông này có thể đón cậu rơi từ tầng bốn, chuyện này nói ra không phải có chút đáng sợ sao?


Nhưng bất kể thế nào, cậu còn giữ được cái mạng thì nhất định phải cảm ơn anh Toàn, cảm ơn Long Bân và cảm ơn Kỷ Hi Nguyệt.


“Tiểu Lục, cậu lái xe của Đường Tuyết Mai về đi, tôi sẽ báo cáo với cấp trên để ra lệnh bắt giữ Đường Tuyết Mai và Tần Hạo trong toàn thành phố. Tôi tin vụ án này, không, phải là mấy vụ án sẽ nhanh chóng cháy nhà lòi mặt chuột thôi.” Ngô Phương Châu nói.


Tiểu Lục gật đầu, lập tức chạy tới chiếc xe của Đường Tuyết Mai đang đậu trong bãi cỏ cách đó không xa.


Nhưng khi Tiểu Lục dùng đá đập vỡ cửa kính xe ô tô và thò tay vào mở cửa xe thì, “Bùm!” một tiếng nổ lớn vang lên.


Lửa cháy đỏ cả bầu trời, đêm đen như biến thành ban ngày, bức xạ của vụ nổ đẩy bay cả mấy người đang đứng bên đây.


“Tiểu Lục!” Ngô Phương Châu hô lên thất thanh. Anh ấy và anh Toàn cùng dìu Tần Hãn đang hôn mê đến xe cảnh sát, cho nên cũng cách khá xa xe của Đường Tuyết Mai.


Do đó anh ấy và anh Toàn không bị ảnh hưởng gì nhiều, chỉ lảo đảo vài bước về phía trước, Tần Hãn đang hôn mê cũng bị đâm sầm xuống đất.


Nhưng Liễu Đông, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân phía sau thì hoàn toàn hứng chịu bức xạ của vụ nổ và ngã rạp xuống.


Nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng, Long Bân đã kịp thời vươn tay ôm trọn Kỷ Hi Nguyệt vào lòng, còn Kỷ Hi Nguyệt thì đang dìu Liễu Đông, thành ra Kỷ Hi Nguyệt được Long Bân che chắn quá nửa, còn Liễu Đông thì lại được Kỷ Hi Nguyệt che chắn một nửa.


Sau khi Kỷ Hi Nguyệt ngã rạp xuống đất thì đầu óc rất choáng váng, nhưng ngay sau đó lại đau đớn thét lên: “Long Bân!”


Long Bân đã bị luồng bức xạ đập đến hôn mê, còn Liễu Đông thì vốn dĩ đang yếu ớt nên cũng bị ngất đi.


“Tiểu Lục! Tiểu Lục!” Ngô Phương Châu nhìn ngọn lửa đang hừng hực cháy mà gào khóc thảm thiết. Bên đây Kỷ Hi Nguyệt cũng đang ra sức gọi Long Bân và Liễu Đông tỉnh lại. Giữa ngọn lửa ngút trời, phản chiếu từng gương mặt nhợt nhạt và than khóc.


Anh Toàn hoảng hồn, lập tức gọi điện thoại cho xe cấp cứu.


Anh ấy đã thực sự sợ hãi, vốn dĩ cho rằng chỉ là công việc của một vệ sĩ, đâu ngờ lại mạo hiểm như vậy, suýt chút nữa cái mạng nhỏ này cũng đi tong.


Tuy nhiên, do xuất ngũ cũng đã lâu, nên những lúc như thế này lại khơi dậy cho anh ấy cảm giác nhiệt huyết của một người quân nhân.


Kỷ Hi Nguyệt cũng nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn nhận được điện thoại, tim như muốn ngừng đập.


Chương 587: Chết người vô tội (III)


Hai chiếc xe của Triệu gia lao thẳng đến hiện trường vụ án.


Lúc Triệu Húc Hàn xuống xe, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang hoảng loạn, mặt mày xám đen, chiếc xe đang bốc cháy bên kia vẫn còn tia lửa và khói đen, gương mặt đẹp trai của anh khó coi đến cực điểm.


Tiêu Ân và vài người khác đưa Long Bân và Liễu Đông lên chiếc xe phía sau.


Triệu Húc Hàn cũng ôm Kỷ Hi Nguyệt đang sợ hãi đến đờ đẫn, mặt đầy vết nước mắt lên xe.


Ngô Phương Châu vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn, bởi vì trước cái chết của Tiểu Lục, anh ấy vô cùng tự trách, là anh ấy đã kêu Tiểu Lục lái xe, nhưng anh ấy không hề hay biết trên xe đã lắp sẵn thiết bị nổ.


Anh Toàn thấy xe của Triệu gia đến rồi lại đi.


Tiêu Ân lên xe, sau đó quay sang nói với anh ấy một câu: “Chúng tôi là người của Triệu gia, kêu cảnh sát muốn lấy khẩu cung thì đến bệnh viện Cảng Cửu.”


Anh Toàn vẫn đang trong trạng thái hốt hoảng, vậy mà anh ấy lại được tận mắt trông thấy chủ nhân của Triệu gia trong lời đồn đại.


Vừa đẹp trai, vừa trẻ tuổi, nhưng lại rất lạnh lùng, nhìn cứ như Diêm Vương, đi ngang qua thôi cũng thấy rét lạnh.


Không ngờ Kỷ đại tiểu thư và chủ nhân của Triệu gia lại có quan hệ thân thiết như vậy.


Sau khi xe của Triệu gia rời đi được mười phút, xe cảnh sát, xe cấp cứu và xe cứu hỏa cũng đã đến nơi, người của giới truyền thông cũng nhận được tin tức, nhưng định mệnh là những chuyện xảy ra hôm nay giới truyền thông lại không được đăng tin.


Bởi vì ngay lúc nhận được tin Triệu Húc Hàn đã kêu Tiêu Ân đi xử lý ngay chuyện này, trước khi anh chưa làm rõ vụ án, dù là phương tiện truyền thông nào cũng không được phép đưa tin.


Trong một đêm, cục cảnh sát và giới truyền thông của Cảng Thành đều rơi vào hoảng sợ, được người của Triệu gia nhắn nhủ, không một ai dám hành động khinh suất.


Trong bệnh viện Cảng Cửu, Triệu Húc Hàn ngồi trên chiếc sô pha đối diện phòng bệnh của Kỷ Hi Nguyệt, Cố Cửu đang kiểm tra cho cô.


“Cửu thiếu, tôi không sao, chỉ bị trầy da thôi, người bị thương mới là Liễu Đông và Long Bân.” Kỷ Hi Nguyệt nói, nhưng nói rồi nước mắt lại rơi.


“Sao thế? Không có gì sao cô lại khóc? Đừng khóc, mắt đã sưng cả rồi còn khóc nữa.” Cố Cửu vừa thấy Kỷ Hi Nguyệt khóc thì sốt sắng cả lên.


Triệu Húc Hàn đứng dậy, sải bước tới bên giường của cô rồi ngồi xuống, sau đó ôm lấy vai cô, còn không quên lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Cửu.


Cố Cửu lập tức lùi lại.


“Sao thế? Đau ở đâu?” Triệu Húc Hàn không giỏi dỗ dành, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt khóc đến đau lòng, trong lòng anh cũng rất xót xa, anh chỉ thích thấy dáng vẻ vui vẻ thoải mái của cô.


Kỷ Hi Nguyệt ôm anh, liên tục lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Tiểu Lục chết rồi, Long Bân cũng bị thương, huhu.”


Triệu Húc Hàn rất khó chịu, đưa mắt nhìn Cố Cửu.


“Đâu ai ngờ là trên xe Đường Tuyết Mai lại có thuốc nổ.” Triệu Húc Hàn nói, kỳ thực lúc anh vừa nhận được điện thoại, trái tim anh cũng gần như bị bóp nghẹt.


Nếu lúc đó Kỷ Hi Nguyệt là người động đến chiếc xe, hoặc đứng gần chiếc xe hơn một chút, rất có thể người phải chết chính là cô.


Nếu Long Bân không phản ứng kịp thời để che chắn cho cô, bây giờ cô đâu được như thế này?


Triệu Húc Hàn không dám nghĩ tiếp, anh chỉ biết là sẽ không bao giờ tin vào cái gọi là trực giác nguy hiểm gì đó của người phụ nữ này nữa.


Trực giác quái gì mà xém chút nữa đã biến cô từ sống thành chết? Sao anh lại tin tưởng cô có thể tự mình giải quyết nguy hiểm chứ?


Trong lòng Triệu Húc Hàn rất tức giận, anh sẽ không tin người phụ nữ ngốc nghếch này nữa.


“Đều là lỗi của em.” Kỷ Hi Nguyệt khóc.


Cố Cửu nóng ruột nói: “Tiểu Nguyệt, sao lại là lỗi của cô được? Nếu không có cô đến cứu người, có lẽ Liễu Đông đã chết rồi.”


“Không, không phải đâu. Là tôi không nên gọi Ngô Phương Châu đến, như vậy Tiểu Lục sẽ không đi theo, và anh ấy đâu phải chết.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn rất tự trách.


Triệu Húc Hàn càng lạnh lùng hơn, anh không biết nên khuyên nhủ thế nào, đành nhìn Cố Cửu.


Cố Cửu cười khan: “Tiểu Nguyệt, sao cô lại nói như vậy! Đây vốn dĩ là chuyện của cảnh sát, hơn nữa, đâu ai ngờ sẽ xảy ra thảm cảnh như vậy. Tiểu Nguyệt, cô đừng tự trách nữa.”


Cố Cửu cũng đau lòng, Kỷ Hi Nguyệt càng khóc thương tâm hơn.


Chương 588: Kể lại tình hình (I)


Triệu Húc Hàn nói: “Đã cho lùng bắt Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, bọn họ chắc chắn sẽ bị tóm gọn nhanh thôi. Là hai người bọn họ gây ra tội ác tày trời, cho nên em đừng tự trách nữa, tốt xấu gì em cũng đã cứu được Liễu Đông mà.”


Kỷ Hi Nguyệt vẫn cảm thấy đau lòng và nghẹn ngào, Triệu Húc Hàn chỉ còn cách vỗ vai cô, để cô tự mình thông suốt, bởi vì chuyện này thật tình không biết nên khuyên nhủ thế nào.


“Tên nhóc Liễu Đông này tính ra mạng cũng lớn thật, nếu không gặp Long Bân, chắc giờ này đã thịt nát xương tan rồi.” Cố Cửu thở dài.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên: “Liễu Đông thế nào rồi, cả Long Bân nữa, đã tỉnh chưa?”


“Tỉnh cả rồi, Long Bân chỉ bị luồng bức xạ đập vào nên dẫn đến hôn mê thôi, còn Liễu Đông thì hai cánh tay bị thương khá nghiêm trọng, ngón út của bàn tay phải bị giẫm nát, vẫn đang tiến hành phẫu thuật, nhưng nhìn chung thì không nguy hiểm đến tính mạng.” Cố Cửu đáp.


Triệu Húc Hàn như nghĩ đến gì đó: “Vậy người vệ sĩ kia là thế nào?”


Kỷ Hi Nguyệt đành kể lại chuyện của anh Toàn, Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói: “Sao em không nhờ vệ sĩ của anh!?”


Kỷ Hi Nguyệt chột dạ: “Em nghĩ không nên làm phiền tới anh Hàn, với lại cũng không nhất thiết cần đến một vệ sĩ tốt như vậy, vừa hay anh Toàn đang rãnh nên mới kêu anh ấy, nhưng cũng may là lần này có anh ấy, nếu không làm sao phát hiện ra nơi Liễu Đông bị đưa tới nhiều nguy hiểm như vậy.”


Nếu Liễu Đông không có anh Toàn đi theo, sau khi bị giết người diệt khẩu và chôn ở chỗ đó, cũng không biết là năm nào tháng nào mới có thể tìm được thi thể.


Liễu Đông thật sự là phúc lớn mạng lớn.


Tiếng gõ cửa vang lên, Tiêu Ân tiến vào: “Cậu chủ, đã dặn dò xong mọi chuyện, nhưng Kỷ Thượng Hãi đang đến, chắc cũng sắp đến nơi rồi.”


Triệu Húc Hàn bỗng biến sắc, Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nói: “Bố tôi ư? Sao bố tôi lại biết? Anh Hàn, anh tránh mặt nhanh đi.”


“Sao anh phải tránh mặt?” Triệu Húc Hàn khá căng thẳng, vốn dĩ cũng muốn tránh đi, nhưng nghe Kỷ Hi Nguyệt nói như vậy, anh lại cảm thấy khó chịu. Tại sao anh phải tránh, đó là bố vợ tương lai của anh cơ mà?


Sớm muộn gì chẳng phải gặp mặt.


“Aiya, bố em mà biết em qua lại với anh Hàn, chắc chắn sẽ chém chết em mất! Anh Hàn, em xin anh mà, anh trốn nhanh đi. Bây giờ không phải là lúc chúng ta nói cho bố biết đâu! Cửu thiếu, anh mau giúp tôi đi.” Kỷ Hi Nguyệt gấp đến độ muốn lao xuống giường.


Triệu Húc Hàn tức đến đen mặt, nhưng đã bị Cố Cửu kéo đi: “Cậu ráng nhịn trước đã. Cậu cũng không phải không biết mấy cái tin đồn về chủ nhân của Triệu gia doạ người thế nào, đừng để đắc tội với bố vợ cậu, lần đầu tiên gặp mặt phải được trù tính kỹ càng, để lại cho người ta một ấn tượng tốt.”


Cố Cửu vừa nói vừa kéo Triệu Húc Hàn ra ngoài, mà thật sự Triệu Húc Hàn cũng cảm thấy Cố Cửu nói rất có lý, còn có một điều anh không dám thừa nhận.


Đó là, anh có phần sợ hãi khi phải gặp Kỷ Thượng Hải.


Chủ nhân của Triệu gia trời không sợ, đất không sợ, lại sợ gặp bố vợ tương lai, nếu nói ra chắc bị người khác cười cho thúi mặt.


“Tiêu Ân, sao bố tôi lại biết?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng hỏi, còn ra sức xoa nắn gương mặt của mình, để nhìn cho có chút khí sắc.


“Chắc là người vệ sĩ đó của cô kể lại, anh ta là bạn của vệ sĩ bên cạnh bố cô mà đúng không.” Tiêu Ân đương nhiên đã hỏi qua anh Toàn.


Kỷ Hi Nguyệt chợt hiểu, chắc anh Toàn kể lại cho anh Năm nghe, chuyện nguy hiểm như vậy chắc là anh ấy cũng hoảng sợ.


Anh Năm nghe cô vào bệnh viện thì nghĩ cô bị thương nghiêm trọng, vì thế liền thông báo cho bố cô biết.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không muốn để bố biết, vì biết rồi ông càng lo lắng cho cô hơn.


Quả nhiên Tiêu Ân vừa đi ra, Kỷ Thượng Hải đã tức giận xông vào.


“Bố, bố đừng lo lắng mà, do anh Năm kinh ngạc quá thôi. Con, con có làm sao đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười giả lả.


Chương 589: Kể lại sự tình (II)


Kỷ Thượng Hải thấy cô vẫn còn cười đùa tí tởn, điên tiết nói: “Kỷ Hi Nguyệt! Con còn cười được nữa? Con trời không sợ, đất không sợ, tưởng mình là siêu anh hùng thật đấy à? Chuyện nguy hiểm như vậy mà con cũng dám làm! Con muốn để bố ‘người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh’ đúng không?!”


Kỷ Thượng Hải tức đến méo mặt, trong đôi mắt đều là tia máu.


Khi mới nhận được tin, ông thực sự không dám tin, chợt nhớ ngay đến cái chết của vợ, ông nghĩ mình không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa.


“Bố, con không sao mà.” Kỷ Hi Nguyệt muốn khóc, trong lòng vô cùng đau đớn, đây là lần đầu tiên bố nói chuyện nghiêm khắc với cô như vậy.


Cô hiểu nổi tức giận của bố, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, bố cũng vì sợ cô nhận lấy thương tổn.


“Con còn chối! Tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn cả vụ nổ làm chết một cảnh sát nữa! Con nói rõ ràng cho bố, rốt cuộc là thế nào? Làm phóng viên là phải làm mấy chuyện nguy hiểm như thế ư? Sau này con đừng mơ đi làm phóng viên nữa!”


Khuôn mặt già nua của Kỷ Thượng Hải trở nên méo mó.


Kỷ Hi Nguyệt cuống quýt nói: “Bố, sự việc không như bố nghĩ đâu. Thật ra chuyện này có liên quan đến bố đấy.”


Kỷ Thượng Hải quả nhiên sửng sốt: “Liên quan đến bố? Con nói linh tinh gì vậy? Bố đâu có làm mấy việc giết người phóng hỏa, sao lại liên quan đến bố?”


Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Bố, chẳng phải bố cũng đang có chuyện giấu con sao?”


“Chuyện gì? Kỷ Hi Nguyệt! Con đừng đánh trống lảng với bố, con mà không nói cho rõ ràng, đừng mơ lừa bố để qua ải. Còn nữa, con với chủ nhân của Triệu gia rốt cuộc là thế nào? Bố nói cho con biết, bố tuyệt đối không cho phép tụi con đến với nhau đâu!” Kỷ Thượng Hải nổi giận.


“Bố, không phải như bố nghĩ đâu. Vụ án này có liên quan đến Đường Tuyết Mai và cả Liễu Đông, đồng nghiệp của con!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.


Kỷ Thượng Hải sững sờ, nhìn gương mặt sốt sắng của Kỷ Hi Nguyệt: “Con nói cái gì? Liên quan đến Đường Tuyết Mai? Vậy thì có liên quan gì đến bố? Bố đã sớm nhìn rõ được bộ mặt thật của cô ta rồi.”


“Thế ư? Bố, hình như bố có chuyện giấu con đúng không? Mấy hôm nay tâm trạng của bố rất tệ, vẻ mặt lúc nào cũng hốt hoảng, tại sao vậy? Phải chăng có liên quan đến Đường Tuyết Mai?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bố mình.


Cơ mặt của Kỷ Thượng Hải khẽ run rẩy, có chút xấu hổ đáp: “Bố chỉ cảm thấy mình già rồi, vậy mà lại không nhìn rõ con người lòng lang dạ sói Đường Tuyết Mai, cho nên trong lòng hơi khó chịu thôi.”


“Thật sao? Với tính cách của bố, tại sao khi biết Tần Hạo và Đường Tuyết Mai hợp lại lừa gạt mình, bố lại không hề nổi giận mà chỉ sa thải Tần Hạo và không có bất kỳ động thái gì với Đường Tuyết Mai? Đây đâu giống với phong cách máu lạnh của bố?” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Kỷ Thượng Hải thoáng kinh ngạc: “Rốt cuộc là con muốn nói gì”


“Bố, có phải bố đã bị Đường Tuyết Mai và Tần Hạo uy hiếp không? Những hình ảnh và video đó đã khiến bố phải nuốt giận vào trong, không làm được gì đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng.


Gương mặt của Kỷ Thượng Hải đột nhiên tái xanh, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt kinh hoàng: “Con, sao con lại biết?”


“Bố, con là phóng viên, con vẫn luôn điều tra về Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, bởi vì bọn họ có liên quan đến vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, hơn nữa còn liên quan mật thiết đến vụ tham ô của Bất Động Sản Kỷ Tinh chúng ta, cho nên con mới ngăn cản bố là đừng để Đường Tuyết Mai mê hoặc.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Kỷ Thượng Hải nói không nên lời, chỉ nhìn chăm chăm vào cô con gái có vẻ xa lạ của mình.


“Bố, con biết bố thích Đường Tuyết Mai, nếu cô ta là người tốt, con sẽ không ngăn cản bố như vậy, nhưng lúc phát hiện không ngăn cản được nữa, làm sao con có thể không lo lắng cho bố được!? Thế nên con đã tìm người âm thầm điều tra Đường Tuyết Mai, và đã biết sau khi bố và cô ta trở mặt, cô ta trở ngược lại uy hiếp bố!”


Chương 590: Kể lại sự tình (III)


Kỷ Thượng Hải nhìn gương mặt lo lắng của Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó tin, nhưng điều đó càng chứng tỏ cô quả thực là một phóng viên nghiêm túc, ngay cả bố mình cũng theo dõi.


“Bố, Đường Tuyết Mai có dính líu đến rất nhiều vụ án, còn Tần Hạo thì đã điên cuồng mất trí, đợi Liễu Đông phẫu thuật xong, bố có thể hỏi thử cậu ấy là biết. Ngay cả Liễu Đông cũng xém chút nữa bị Đường Tuyết Mai giết đấy.” Kỷ Hi Nguyệt sốt sắng nói, “Bố, bố có biết con rất sợ Đường Tuyết Mai sẽ ra tay với bố không?”


Nói rồi cô bật khóc, tiếp tục lên tiếng: “Xe của Đường Tuyết Mai đã được lắp sẵn thiết bị nổ, Tiểu Lục vừa đến mở cửa thì chiếc xe lập tức phát nổ, anh ấy đã bị thiệt mạng.”


Kỷ Hi Nguyệt vô cùng đau lòng và khó chịu: “Một người cảnh sát tốt mà phải hy sinh như vậy, đến xương cốt cũng tan tành. Bố, nếu không nhanh chóng tóm gọn loại người đó, bố có biết sẽ hại chết thêm bao nhiêu người vô tội nữa không?”


“Mẹ là bác sĩ pháp y, bà ấy có tinh thần trọng nghĩa và luôn tìm kiếm nguyên nhân tử vong của xác chết kịp thời để nhanh chóng tóm gọn được hung thủ, ngăn chặn hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, tiếp tục hại người. Con là con gái của mẹ, trong xương tủy vẫn đang chảy chung một dòng máu giống mẹ, thế nên khi biết Đường Tuyết Mai và Tần Hạo đang hại người, làm sao con có thể trơ mắt đứng nhìn từng người vô tội bị bọn họ hại chết được!” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa rơi nước mắt.


Kỷ Thượng Hải đã không nói nên lời, vì biểu cảm của Kỷ Hi Nguyệt giống hệt với người vợ của ông. Năm đó, khi ông ra sức ngăn cản công việc của vợ, không muốn để bà liên quan đến nguy hiểm, vợ của ông cũng có tinh thần chính nghĩa hào hùng như vậy.


Đúng vậy, trong xương cốt của hai mẹ con vẫn đang chảy chung một dòng máu chính nghĩa.


“Bố, năm đó bố có dính líu đến vụ án giết người, nếu không có sự kiên trì của mẹ, ngày nối tiếp đêm tìm ra manh mối cho bố, thì hôm nay, lúc này, có lẽ đã chẳng có sự tồn tại của bố con mình.” Kỷ Hi Nguyệt lau nước mắt, nói.


“Bố, con biết bố lo lắng cho con, sợ con gặp nguy hiểm, nhưng cho dù bố có nhốt con lại, cũng không thể nào nhốt trái tim con. Có một số chuyện con bắt buột phải làm cho rõ, con không thể để người xấu tiếp tục hại người, đặc biệt là những người muốn hại bố! Phải tóm được bọn chúng sớm nhất có thể, có như vậy chúng ta mới cảm thấy an toàn.”


Kỷ Hi Nguyệt vươn tay kéo cánh tay bố, để ông ngồi xuống bên giường của cô.


Kỷ Thượng Hải đã hoàn toàn nghẹn ngào, bởi vì ông hiểu được suy nghĩ của con gái.


“Bố, nếu đổi lại là bố, con tin bố cũng sẽ làm như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ siết tay bố, “Con hứa sẽ đảm bảo an toàn cho bản thân.”


Kỷ Thượng Hải nhìn ánh sáng kiên định trong đôi mắt lấp lánh của Kỷ Hi Nguyệt, ông thầm run rẩy, ánh mắt này rất giống với người vợ đã khuất của ông.


“Bố, con chỉ bị thương nhẹ thôi, hoàn toàn không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cái chết của Tiểu Lục làm con rất khó chịu, cả Long Bân và Liễu Đông cũng đã bị thương. Họ đều là bạn của con, đều vì con mà bị liên lụy, nếu con không tóm được Tần Hạo và Đường Tuyết Mai, bố cảm thấy con có thể ngủ ngon được không?”


Kỷ Thượng Hải vội vàng nói: “Bây giờ cảnh sát đã dốc toàn lực để truy bắt bọn chúng, cho nên con không cần tham gia nữa. Trước đây là vì con muốn tìm bằng chứng, nhưng hiện tại không cần nữa, chuyện tìm người cứ giao cho cảnh sát là được, biết chưa?”


Vốn dĩ Kỷ Thượng Hải định đến mắng con gái, nhưng không ngờ cuối cùng lại được con gái dạy cho một bài học. Haiz, từ lúc nào mà đứa con này lại miệng mồm thế không biết?


“Oh, con biết rồi. Bố, bố đừng lo lắng về chuyện bức ảnh và video với Đường Tuyết Mai nữa nhé. Tất cả đã được tiêu hủy rồi, không có ai biết được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt tiện thể giải trừ nỗi lo lắng của bố.


Kỷ Thượng Hải kinh ngạc: “Con tiêu hủy bằng cách nào? Chắc chắn Đường Tuyết Mai vẫn còn bản sao lưu.”


“Bố, bố yên tâm đi. Con đã nhờ Triệu chủ nhân giúp đỡ, anh ấy nói đã giải quyết xong mấy cái này rồi, không có video để uy hiếp bố nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK