Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 111: Tin Tức Bỏng Mắt


Mà Chương Tiểu Lộ lại là vợ của Lí Thần Thần, một trong mười người đàn ông thành đạt, cũng thường xuyên làm từ thiện, là điển hình cho mẫu người phụ nữ của gia đình và là quý bà hiền thục của xã hội thượng lưu.


Chu Dương Thiên tiễn Chương Tiểu Lộ lên xe, trước khi lên xe Chương Tiểu Lộ còn ôm hôn Chu Dương Thiên thắm thiết, nhìn qua có vẻ như tình cảm rất tốt, hai người rất thích nhau.


Chỉ là một người đã có chồng còn một người đã có vợ, hơn nữa còn là những người tuyệt vời và là tấm gương tốt trong mắt mọi người. Hai người này lừa cả thế giới như vậy lẽ nào lương tâm không cắn rứt sao?


“Chụp đủ chưa?” Anh Béo vô cùng căng thẳng, tin tức này còn kinh động hơn rất nhiều so với tin tức ngọc nữ ngây thơ Ngụy Tiêu Tiêu của Cố Du Du, bởi vì sức ảnh hưởng rất công phá, tác động đến toàn bộ giới thượng lưu của Cảng Thành.


Liễu Đông tập trung chụp ảnh, mãi cho đến khi chiếc xe rời khỏi mà Chu Dương Thiên vẫn đứng ở đó mỉm cười vẫy tay, sau đó ông ta xoay người đi vào thang máy.


“Chiết tiệt!” Liễu Đông kích động đến mức muốn nhảy ra ngoài.


“Tin tức lớn thế này mà đưa lên báo, có khi nào chúng ta sẽ bị giết người diệt khẩu không?” Anh Béo cân nhắc hậu quả, hình như có chút đáng sợ.


“Chúng ta dám làm lẽ nào còn không dám đưa tin! Anh Béo, làm phóng viên phải có tinh thần trọng nghĩa. Về công ty nhanh lên!” Liễu Đông rất xúc động.


Anh Béo lập tức gật đầu, lái xe rời đi.


Kỷ Hi Nguyệt ở văn phòng đợi hai người trở về. Nhìn những bức ảnh trong di động cô rất thõa mãn, kỹ thuật chúp lén của Liễu Đông quả thực không tệ. Ở kiếp trước tin tức này phải thời gian sau mới bùng nổ, sau đó có người đào được video ngày hôm nay dưới bãi đậu xe tầng hầm.


Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt đã từng xem qua video đó, cho nên mới biết rõ là chín giờ ngày hôm nay.


“Chị Nguyệt, chị xem đưa tin như vậy đã đủ giật gân chưa?” Liễu Đông viết báo rất tốt.


Kỷ Hi Nguyệt cầm qua xem.


“Bỏng mắt: Chu Dương Thiên, một trong mười doanh nhân giàu có hẹn hò với Chương Tiểu Lộ, người vợ đức hạnh của doanh nhân Lí Thần Thần, ôm hôn triền miên, đúng là tam quan đổ vỡ!”


Bên dưới là phần đưa tin chi tiết cộng thêm vài bức ảnh với độ phân giải cao. Quả nhiên rất bỏng mắt.


Phần ký tên để tên của thực tập sinh Vương Nguyệt, Liễu Đông.


“Chỉ viết tên của cậu thôi, cậu đi chụp ảnh, là công lao của cậu.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với Liễu Động.


Liễu Động vội lắc đầu nói: “Chị Nguyệt, sao lại là công lao của tôi, tôi không thể tự nhận là công lao của mình được. Đi theo chị là tôi vui rồi.” Liễu Đông quả thực rất vui.


Kỷ Hi Nguyệt đáp lại: “Tiền thưởng tháng này tôi đã cầm rồi, tin tức lớn có nhiều đi nữa cũng không có tiền thưởng, nhưng cậu thì khác.”


Liễu Đông sững sốt, lập tức vui mừng nói: “Cám ơn chị Nguyệt.”


Sau đó nhanh chóng sửa chữ ký thành Liễu Đông rồi gửi thẳng cho sếp Lộc Hùng.


Đang bù đầu thì thấy Trần Thanh quỳ trên đất, trên gương mặt béo tràn đầy phẫn nộ, thực sự là rất phiền não.


“Trần Thanh, cậu bảo tôi nên nói cái gì mới phải đây?” Lộc Hùng quả thực không biết làm sao với tên não ngắn Trần Thanh này.


Tuy nhiên cấp trên đã có chỉ thị không sa thải hay đưa đến đồn cảnh sát, còn sắp xếp thêm người cho anh ta, để anh ta đối đầu với Vương Nguyệt, lấy danh nghĩa là cạnh tranh để cùng nhau tiến bộ, nhưng Lộc Hùng cứ cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ lạ.


Đặc biệt là càng lúc anh ta càng phát hiện, chỉ cần là việc có liên quan đến Vương Nguyệt thì cấp trên vô cùng quan tâm, khiến anh ta rất khó hiểu và nghi ngờ.


Đang còn suy nghĩ phiền não thì máy tính vang lên âm báo, mở ra xem thì thấy Liễu Đông gửi thông tin về tin tức qua.


Chương 112: Cho Cậu Một Cơ Hội


Anh ta vốn dĩ đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế lớn, vừa thấy tin tức liền ngồi bật dậy, đôi mắt hí mở to hết mức có thể, sau đó nhìn vào bức ảnh trên màn hình rồi bỗng nhiên bật cười ha hả.


“Tốt tốt tốt, quá tuyệt vời!” Lộc Hùng nói liên tục ba chữ tốt xong hồi âm lại hai chữ ‘đã duyệt’.


Trần Thanh rất tò mò, thông thường là tin tức lớn sếp mới vui mừng đến vậy.


“Trần Thanh, cậu xem đi, cậu tranh giành với Vương Nguyệt cái gì nữa! Nhóm của cô ấy lần này lại cho ra một tin tức lớn!” Trong lòng Lộc Hùng có chút so bì.


“Tin tức lớn gì?” Sắc mặt Trần Thanh càng tái nhợt, anh ta tưởng rằng lần này mình chết chắc rồi, chưa nói đến bị sa thải, có thể phải ngồi tù, nhưng không ngờ Vương Nguyệt lại không báo cảnh sát.


“Lát nữa cậu sẽ biết. Trần Thanh, cậu là nhân viên lão làng, lúc trước năng lực không đến nỗi nào, nhưng bây giờ thì sao, cậu tự kiểm điểm lại bản thân đi. Nhưng dù sao cậu theo tôi cũng được vài năm rồi. Như vậy đi, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.”


Lời nói của Lộc Hùng khiến Trần Thanh phấn chấn trở lại.


“Sếp, anh nói đi. Chỉ cần không sa thải tôi, kêu tôi làm trâu làm ngựa gì tôi cũng chịu. Tôi, tôi còn phải trả góp tiền nhà, nuôi vợ nuôi con nữa.” Trần Thanh chơi chiêu đồng cảm.


“Đã biết như vậy mà cậu còn làm ra cái chuyện mất trí!” Lộc Hùng thực sự cạn lời. Nếu khôngn có mệnh lệnh của cấp trên, anh ta cũng không muốn giữ lại loại người đốn mạt không có tiền đồ như vậy.


“Sếp, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết sai rồi. Lúc đó tôi thật sự đã đánh mất lý trí. Tôi sẽ không như vậy nữa. Sếp, anh cho tôi một cơ hội đi.” Trần Thanh khóc lóc nức nở.


Lộc Hùng cố ý nhìn anh ta rất lâu, sau đó thở dài nói: “Như vậy đi, lát nữa cậu ra ngoài xin lỗi Vương Nguyệt, phải thật tâm xin lỗi có biết chưa?”


“Biết, tôi biết. Tôi chắc chắn sẽ xin lỗi cô ấy.” Trần Thanh lập tức đáp lại.


Lộc Hùng gật đầu: “Trước đây cậu không phục, vậy thì bây giờ thế này, tôi cho cậu thêm hai người, sau này cậu với Vương Nguyệt sẽ cạnh tranh với nhau. Phô hết mọi điểm mạnh của cậu ra, đừng để làm mất mặt sếp nữa.”


Trần Thanh sửng sốt, không ngờ Lộc Hùng lại giải quyết như vây. Đây không phải quá tốt rồi sao? Còn tưởng rằng sẽ đày anh ta tới phòng quản lý hồ sơ chứ.


“Còn chưa đứng lên!” Lộc Hùng thực sự đau não, lập tức gọ điện thoại nội bộ: “Hai người các cậu vào đây đi.”


Chẳng mấy chốc tiếng gõ cửa vang lên, tiến vào là thực tập sinh Châu Lê, người này Trần Thanh có quen, còn một người nữa là đàn ông, người này anh ta không quen.


Người đàn ông này nhìn qua có chút u ăm, mặt không cảm xúc, đôi mắt nhìn người khác đường như không hề có nhiệt độ.


“Vị này là người mới mà cấp trên cử xuống, tên là Tào Quang, Châu Lê thì cậu biết rồi. Sau này các cậu là một đội, do cậu toàn quyền phụ trách biết chưa? Cậu cho tôi chút lợi lộc đi, đừng làm cho Vương Nguyệt xem thường nữa!” Lộc Hùng gắt gao nói.


Trần Thanh bỗng nhiên đứng thẳng người dậy nói: “Tôi nhất định sẽ nổ lực, cảm ơn sếp, cảm ơn sếp.” Lúc này trong lòng anh ta kích động không thôi.


“Tào Quang, Châu Lê, sau này hai người theo Trần Thanh làm việc có biết chưa?” Lộc Hùng nói với bọn họ.


“Rõ, thưa sếp.” Hai người đồng thanh một lời.


“Được rồi, ra ngoài cả đi. Tự mình đi tìm hiểu một chút. Còn nữa, Trần Thanh, nhớ đi xin lỗi Vương Nguyệt. Tôi không muốn thấy loại chuyện ngu xuẩn này xảy ra một lần nữa.” Lộc Hùng nói.


“Vâng, vâng, tôi biết rồi. Tôi đi làm ngay đây, cảm ơn sếp!” Trần Thanh cám ơn rối rít rồi đi ra ngoài, Tào Quang và Châu Lê theo sau.


Cửa vừa khéo lại, Lộc Hùng mệt mỏi dựa vào ghế gọi điện thoại.


“Ông chủ, đã sắp xếp xong cả rồi.”


“Rất tốt.” Bên đó nói hai chữ sau đó cúp máy.


Chương 113: Anh Giết Người Không Thành


Lộc Hùng nhìn di động bị ngắt máy mà nhất thời sầu não, nhưng sau đó lên mạng thấy lượt truy cập và bình luận của tin tức vừa đăng tải tăng nhanh bão tố thì miệng cười không khép lại được.


Trần Thanh sao mà đấu lại với Vương Nguyệt, cô gái này quá là tuyệt vời!


Trần Thanh vừa trở lại văn phòng thì mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, nhưng phút chốc sau đó đã bị độ sốt dẻo của tin tức thu hút mà bỏ qua anh ta.


“Liễu Đông, cậu lợi hại thật đấy!” Anh Hâm cười nói với Liễu Đông.


“Nào có nào có, đều là công lao của chị Nguyệt đấy.” Liễu Đông cười đáp lại, nhưng mắt thấy Trần Thanh đang đi về hướng này thì khuôn mặt tươi cười bỗng trở nên lạnh lùng khinh bỉ.


Kỳ thực là chuyện Trần Thanh làm với Kỷ Hi Nguyệt ngày hôm qua bộ phận tin tức chưa có ai biết.


Lộc Hùng vốn dĩ muốn xử lý Trần Thanh luôn vào ngày hôm qua, nhưng vì có điện thoại của cấp trên nên mới để lại sáng nay xử lý.


Nhưng mới sáng ra thấy anh ta bị gọi vào văn phòng của sếp, mọi người đều tò mò không biết có phải anh ta lại gây ra chuyện gì nữa không.


Cố Du Du bị tin tức của Liễu Đông làm cho choáng váng, vốn dĩ là tin tức của cô ta vẫn đang hấp dẫn, nhưng sau khi tin tức của Liễu Đông xuất hiện thì đã bị đè xuống.


Cô ta vừa tức giận vừa suốt rột, nhưng nghe Liễu Đông nói thì hình như tin tức này cũng do Vương Nguyệt đưa đến.


Cô ta cân nhắc một chút rồi cười nói: “Liễu Đông, cậu lợi hại đấy, Chu Dương Thiên làm lu mờ cả ngọc nữ ngây thơ luôn rồi. Hôm nay cậu phải mời bọn tôi đi ăn cơm đấy nhé!”


Mặc dù lời nói này nghe có chút đố kỵ, nhưng thấy Cố Du Du cười híp mắt, lại có vẻ rất hào phóng, nên Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ người phụ nữ này tính ra còn biết điều.


“Chị Du Du, tôi chỉ là thực tập sinh, làm gì có tiền, chị mời tôi mới đúng.” Liễu Đông dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.


“Cũng được. Chị đây cũng muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu.” Cố Du Du ấy vậy mà lại đồng ý.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ cười tới đê tiện của Cố Du Du mà lòng ngỡ ngàng, không phải chứ, người phụ nữ này muốn ‘trâu già gặm cỏ non’ sao?


Trần Thanh đi qua chỗ cô, Kỷ Hi Nguyệt chẳng thèm để ý tới anh ta, nhưng cô muốn biết sêpx xử lý chuyện này như thế nào, vì vậy cô đứng lên chuẩn bị tới văn phòng của Lộc Hùng hỏi thăm.


“Vương Nguyệt!” Trần Thanh thấy cô đứng lên muốn đi, vội vàng xấu hổ gọi lớn.


Kỷ Hi Nguyệt dừng chân, vươn tay chỉnh gọng mắt kính, không đáp lại chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.


“Xin, xin lỗi cô. Tôi thực tâm xin lỗi cô. Hôm qua là tôi không đúng, đánh mất lý trí, còn không bằng một tên súc vật. Xin cô đại nhân đại lượng tha cho tôi một lần.” Trần Thanh gập người một góc chín mươi độ xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt.


Trong văn phòng bắt đầu nháo nhào, mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thái đọ này của Trần Thanh đúng là có chút hết hồn.


“Chuyện gì xảy ra vậy?”


“Tôi cũng không biết, anh ta làm gì Vương Nguyệt vậy?”


“Hôm qua sao? Hình như Vương Nguyệt tan làm sớm, lẽ nào sau khi đi ra ngoài thì gặp chuyện?”


“Có khả năng, Trần Thanh cũng tan làm sớm. Wow, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Mọi người ai cũng hiếu kỳ, nhỏ giọng bàn tán.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta một hồi lâu mới nói chuyện: “Anh có biết tất cả những hành vi của anh ngày hôm qua là giết người không thành không? Tôi hoàn toàn có thể khiến anh ngồi tù đấy!”


Trần Thanh tái mặt, gấp gáp nói: “Tôi biết, tôi biết. Tôi thật sự khốn nạn, xớn xác làm càn, đánh mất lý trí, tôi không phải là người. Tiểu Nguyệt, xin cô tha cho tôi một lần, sau này tôi sẽ cạnh tranh công bằng, sẽ không làm ra loại chuyện vớ vẩn này nữa.”


Nói xong lại cúi người chín mươi độ.


Tất cả đồng nghiệp đều kinh ngạc nhìn sang bên đây, Trần Thanh giết người không thành? Đối với Vương Nguyệt?


Ôi mẹ ơi, quá đáng sợ rồi.


Chương 114: Cậu Kham Nổi Không?


Kỷ Hi Nguyệt yên lặng nhìn Trần Thanh một hồi, sau đó thở ra nói: “Dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau. Lần này tôi chỉ bị anh làm cho đầu óc choáng váng, nhưng anh Trần, tâm thái là thứ phải tự mình nuôi dưỡng, bạo lực không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, cuối cùng chỉ hại người hại mình thôi.”


“Tôi hiểu rồi, Vương Nguyệt, lần này là tôi thực sự hồ đồ. Gia đình tôi còn mẹ già con thơ, tôi thực sự hối hận khôn xiết. Xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Trần Thanh lại cúi người chín mươi độ.


“Được rồi, đến đây thôi.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn nói nhiều, lập tức xoay người về chỗ ngồi, cũng không đi tìm sếp nữa.


Trần Thanh liếc nhìn cô một cái rồi quay về vị trí của mình, bắt tay vào sắp xếp vị trí, Tào Quang và Châu Lê trở thành tay trái tay phải của anh ta.


Cố Du Du vốn dĩ đang ngồi bên cạnh anh ta, phải bị chuyển đi thì rất không bằng lòng.


“Anh Trần, đây là nhân viên mới mà sếp cho vào đội của anh sao?”Cố Du Du hỏi thăm.


Trần Thanh nói: “Sếp cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, hai người này từ bây giờ sẽ là một nhóm với tôi, Lưu Hải trả lại cho mọi người.”


Cố Du Du khẽ chép miệng, nghĩ bụng người siêng năng như cô ta mà không được phân bổ trợ lý, chỉ có một người phụ việc dùng chung với mọi người, chẳng có lấy một đội ngũ chuyên nghiệp. Thật sự cảm thấy có chút thương cảm.


Nếu xét về thành tích, có thể bản thân không hơn được Vương Nguyệt, nhưng cũng có thể đứng thứ hai mà!


Nghĩ tới đây, Cố Du Du đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỗ ngồi đối diện Kỷ Hi Nguyệt đang trống thì lập tức chuyển qua.


“Tiểu Nguyệt, tin tức hôm nay thực sự rất tuyệt vời.” Cố Du Du ngồi xuống, cười nói với kỷ Hi Nguyệt.


“Chu Dương Thiên và Lí Thần Thần đều thuộc top mười người giàu có nổi tiếng nhất Cảng Thành, xảy ra sự tình như vậy, tiền bối, chị cảm thấy hai nhà bọn họ nội bộ sẽ như thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt liếc cô ta.


Cố Du Du nhất thời đơ người ra, sau đó lập tức nhảy cẩng lên: “Cảm ơn Tiểu Nguyệt!” Nói xong cô ta mang cặp công vụ lên lưng rồi bỏ chạy.


Mà đồng thời những người khác cũng nghe được câu nói này, mọi người lập tức nghĩ đến tin tức liên đới, e là cả hai nhà bây giờ đã trở thành một bãi chiến trường. Tin tức đấu đá này sẽ là đề tài thú vị để mọi người tán gẫu sau bữa cơm chiều.


Bỗng chốc cả văn phòng chỉ còn lại vài người là không ra ngoài chạy tin, khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khé giật giật.


“Chị Nguyệt, cái này có phải là hời cho bọn họ quá rồi không?” Liễu Đông dở khóc dở cười.


“Mọi người đều là đồng nghiệp, bộ phận tin tức có thành tích tốt thì chúng ta cũng sẽ sống bình yên qua ngày. Huống hồ gì cậu với anh Béo có kham được hết không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói


Anh Béo cười nói: “Liễu Đông, cậu muốn bản thân mệt chết à. Tin tức của chúng ta có thể tồn tại trên một tuần đấy. Cậu tin không?”


“Anh Béo nói đương nhiên là tôi tin rồi. Chỉ là tôi cảm thấy mình vẫn có thể chạy thôi.” Liễu Đông ngượng ngùng cười, cậu cần thành tích đấy.


“Sau này sẽ có tin cho cậu chạy.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu cười, vui vẻ gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.


“Manh Manh, bây giờ mình đang rãnh, định qua thăm cậu. Trưa nay đi ăn cơm dạo phố không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn ra ngoài đi loanh quanh.


“Được thôi, cậu qua đây đi. Vừa hay mình cũng đang ở trong trường quay.” Trần Manh Manh hồi âm kèm theo icon ôm ấp.


Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, sau đó thu dọn đồ đạc nói: “Tôi tới đài truyền hình Hương Thành thăm bạn, buổi chiều quay lại.”


Liễu Đông với anh Béo lập tức gật đầu. Cho dù Kỷ Hi Nguyệt không đi làm nhưng có tin tức lớn chống đỡ, sếp cũng sẽ khen ngợi cô như bình thường.


Đài truyền hình Hương Thành cách đài truyền hình Cảng Long hai con phố, đi qua đó khoảng tầm hai mươi phút. Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên là lựa chọn đi xe đạp công cộng.


Vẫn là tạo hình xấu xí của Vương Nguyệt với toàn thân đồ jean, ngóc ngắn, mắt kính đen.


Chương 115: Cậu Là Nhà Tiên Tri


Đến cổng đài truyền hình Hương Thành, Kỷ Hi Nguyệt tháo bảng tên xuống, sau khi đăng kí tên, cô đi tới trường quay của đoàn phim Trần Manh Manh đang làm.


Lần đâu tiên chính thức đến đài truyền hình Hương Thành, Kỷ Hi Nguyệt thấy ở đây giống với Cảng Long về mọi mặt, chung quy cũng là đài truyền hình thành lập cùng một thời.


Trường quay ở tầng thứ tám, đây là trường quay trong nhà dành cho các bộ phim thần tượng hiện đại. Lúc Kỷ Hi Nguyệt đi vào thì nhìn thấy Trần Manh Manh đang ngồi một xó xem mấy diễn viên đang đối thoại, khuôn mặt ước ao cười ngốc nghếch.


Nam chính và nữ chính cô đều không quen, có lẽ là bắt đầu dùng người mới.


“Tiểu Nguyệt.”Trần Manh Manh gọi Kỷ Hi Nguyệt qua: “Thế nào, cô Tưởng Mỹ này không không tệ đấy chứ? Nhìn thì không biết tốt hơn Ngụy Tiêu Tiêu bao nhiêu, nhưng rất khách sáo với tụi mình.”


“Hóa ra là Tưởng Mỹ, cô này được đấy. Chỉ có điều là cô ấy sẽ sớm lui về ở ẩn.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ cô ấy ra mắt chưa tới hai năm là đi lấy chồng.


“Hả, tại sao? Mình thấy cô ấy rất nổ lực mà.” Trần Manh Manh kinh ngạc nói,, “Kỹ năng diễn xuất cũng tốt hơn Ngụy Tiêu Tiêu.”


“Người ta có bạn trai, rồi sẽ kết hôn. Cậu nghĩ xem, có người bạn trai nào muốn bạn gái của mình sau khi kết hôn rồi vẫn còn vướng vào vòng giải trí hỗn tạp này không?” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.


“Cô ấy có bạn trai? Không phải chứ, nghe bảo đâu chưa có mà. Tiểu Nguyệt, rốt cuộc từ đâu mà cậu biết nhiều chuyện như vậy? Thành nhà tiên tri rồi đấy.” Trần Manh Manh kinh ngạc nhìn cô.


“Nhà tiên tri gì chứ. Cậu nhìn mặt mũi cô ấy đi, có bao nhiêu phúc hậu, ánh mắt còn dịu dàng nữa. Người phụ nữ như thế này chắc chắn sẽ đặt tình cảm gia đình lên hàng đầu.” Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa là cắn lưỡi, cô quên mất trên người mình đã xảy ra chuyện siêu việt lạ thường.


“Xía. Cậu còn biết coi tướng cơ đấy, sao bây giờ mình mới biết nhỉ. Nào, xem thử mình với Chu Quân sẽ như thế nào?” Trần Manh Manh nói.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ cau mày, sau đó cười nói: “Nói cậu cũng không tin thì nói làm gì. Cậu tự cẩn thận là được.”


“Là có ý gì? Anh ấy không hợp với mình sao?” Trần Manh Manh vội vàng hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt: “Nếu mình nói không hợp, chẳng lẽ cậu sẽ chia tay sao?”


Trần Manh Manh đánh cô một cái rồi cười nói: “Cậu chưa nhìn thấy anh ấy mà. Hay là trưa nay mình kêu anh ấy cùng ăn cơm nhé?”


Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Được thôi, dù sao hôm nay mình cũng rãnh.”


“Được, để mình gửi tin nhắn cho anh ấy. Trước đây anh ấy nghe mình kể cậu rất lợi hại nên cũng muốn gặp thử xem sao.” Trần Manh Manh hớn hở lấy di động ra.


“Dáng vẻ của mình như này chắc là không dọa anh ta đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.


“Nếu anh ấy nhìn vào ngoại hình thì đâu có thích mình?” Trần Manh Manh chép miệng.


“Cái gì? Cậu dễ thương xinh đẹp như búp bê có biết không hả. Là cậu tự ghét bỏ bản thân thì có.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự cạn lời. Cô gái này quá tự ti vì khuôn mặt tròn trịa của mình.


Nhưng thực tế ngũ quan rất đẹp, mủm mỉm dễ thương, cô hay thích nhéo mặt của cô ấy.


“Vẫn là cậu tốt nhất.” Trần Manh Manh tỏ vẻ dễ thương, sau đó gửi tin nhắn cho Chu Dân.


Đột nhiên di động của Trần Manh Manh đổ chuông, cô ấy vội vàng nói: “Thật là, anh ấy gọi điện qua. Mình ra ngoài nghe máy đã.” Trần Manh Manh khẩn trương chuồn lẹ, cô ấy không dám tạo ra tạp âm làm ảnh hưởng đến việc quay phim phía trước.


Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn diễn viên trên sân khấu, nhưng trong lòng lại trôi đi xa. Cô vẫn đang nghĩ làm thế nào để ngăn chặn việc Trần Manh Manh bị Chu Dân bán đi. Nhưng nếu trưa nay có thể gặp mặt, có lẽ cô sẽ cảnh cáo người đàn ông này một chút.


Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng chửi rủa oán hận của người phụ nữ. Kỷ Hi Nguyệt cau mày, lập tức xô cửa chạy ra.


Chương 116: Vạch Mặt Người Phụ Nữ Ghê Tởm (I)


Vừa mới chạy ra Kỷ Hi Nguyệt đã thấy Trần Manh Manh bị một người phụ nữ tát vào má.


Trần Manh Manh lùi lại, đứng bị hụt chân nên lập tức ngã ngửa xuống đất.


“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt biến sắc, cô lao lên đẩy người phụ nữ đó ra rồi dìu Trần Manh Manh lên.


Ngụy Tiêu Tiêu không ngờ có người sẽ đẩy mình, kết quả là bị trẹo giày cao gót, cô ta cũng la lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Cô ta tức giận lớn tiếng nói: “Cô là ai? Tại sao dám đẩy tôi?”


“Ngụy Tiêu Tiêu, tại sao cô lại đẩy Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn lại mới thấy là Ngụy Tiêu Tiêu, trong lòng cô có một dự cảm không lành.


Nhưng nhìn thấy năm dấu tay đỏ lè trên mặt Trần Manh Manh là cô lại vừa tức vừa đau lòng.


Trần Manh Manh sờ vào khuôn mặt nóng rát và đau nhức của mình, nước mắt rơi lã chã.


“Con tiện nhân này chỉ vì chút chuyện cỏn con mà dám kêu phóng viên trả thù tôi, làm tổn hại đến danh tiếng của tôi, ngay cả nữ chính của bộ phim này cũng bị đổi!” Ngụy Tiêu Tiêu vì tức giận mà khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.


Trần Manh Manh nước mắt rơi đầy mặt, vừa định phản bác Kỷ Hi Nguyệt đã oán trách: “Bản thân tự làm ra chuyện đồi phong bại tục còn sợ người khác nói? Con người của cô sớm muộn gì cũng bị vạch mặt. Ngọc nữ ngây thơ cái nỗi gì? Đừng làm bẩn mắt chúng tôi.”


“Cô, con quỷ xấu xí này, cô là ai!” Ngụy Tiêu Tiêu đau chân, nhưng si gan tức tối, lập tức trừng Kỷ Hi Nguyệt.


Hai người lời qua tiếng lại, có người nghe thấy vội chạy qua xem có chuyện gì xảy ra.


“Ngụy Tiêu Tiêu, cô với đạo diễn Hà bắt chẹt Trần Manh Manh, vỡ một cái đạo cụ mà bắt cô ấy đền một vạn tệ. Mà thực tế chính cô là người đẩy Manh Manh nên mới xảy ra chuyện đó. Bây giờ bị người khác vạch mặt, đúng là ác giả ác báo!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh.


“Cô, cô? Trần Manh Manh, người phụ nữ xấu xí này là ai! Cô dám mang người ngoài vào đài truyền hình?” Ngụy Tiêu Tiêu thấy người đến càng lúc càng đông liền chỉ ngón tay vào Kỷ Hi Nguyệt.


“Tiểu Nguyệt là bạn thân của tôi, qua đây kiếm tôi đi ăn cơm.” Trần Manh Manh rất nhát gan, đứng lên núp sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.


“Ngụy Tiêu Tiêu, sao cô không tự mình đi cứu vớt hình ảnh mà đến đây đối phó với một nhân viên đoàn phim nhỏ bé? Cô nói xem loại người như cô làm sao mà thành công đây?” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng cười, “Manh Manh, chúng ta đi.”


“Con quỷ xấu xí này, cô nói cái gì! Tôi tìm Trần Manh Manh thì liên quan gì tới cô!” Ngụy Tiêu Tiêu vội vã nói, “Mấy người xem đi, con quỷ xấu xí này không phải là người của đài truyền hình chúng ta, đến đây xem lén chúng ta quay phim, chắc chắn là muốn spoil.”


Lúc này đã có ba người phụ nữ và một người đàn ông chạy đến, hơn nữa đoàn quay phim bên trong cũng đã mở cửa ra. Vị đạo diễn mới đổi rất phiền chán nói: “Mấy người náo cái gì vậy? Không biết bên trong đang quay phim sao? Ngụy Tiêu Tiêu, cô còn đến đây làm gì? Bên phía nhà đầu tư cũng đã hủy bỏ tư cách của cô rồi, sau này tránh xa showbiz một chút.”


“Đạo diễn Vương, xin anh đừng khai trừ tôi, tôi, tôi cũng chỉ muốn làm nữ chính thôi, là tôi bị ma quỷ ám ảnh. Anh cho tôi một cơ hội nữa đi, cho dù không diễn được vai chính thì vai thứ hai, vai thứ ba cũng được.” Ngụy Tiêu Tiêu vội vã kéo lê chân của mình tới túm lấy chân của đạo diễn Vương.


“Vai nữ thứ hai, thứ ba? Đây là phim thần tượng giới trẻ, cô lẳng lơ dễ dãi, đồi phong bại tục như vậy làm sao có thể vào trong đoàn phim. Tôi nghĩ sau này nếu có quay về Phan Kim Liên sẽ gọi cho cô đấy!” Đạo diễn Vương hoàn toàn không chừa lại mặt mũi.


Trần Manh Manh kéo Kỷ Hi Nguyệt định len lén bỏ đi. Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên cũng không muốn dính phiền phức, nhưng trong lòng rất khó chịu vì Trần Manh Manh bị đánh. Chuyện của Ngụy Tiêu Tiêu ít nhiều gì cũng có chút liên quan đến cô.


Chỉ là không ngờ người phụ nữ này không biết ăn ăn hối cải mà còn đến tìm Manh Manh.


Chương 117: Vạch Mặt Người Phụ Nữ Ghê Tởm (II)


“Đạo diễn Vương, tôi cầu xin anh, bộ này không được thì bộ sau có thể không? Một vai nhỏ thôi cũng được. Tôi thật sự rất thích đóng phim.” Ngụy Tiêu Tiêu tiếp tục cầu xin.


Lúc này đã bắt đầu đông người xem, mọi người thấy dáng vẻ nhếch nhác của Ngụy Tiêu Tiêu thì nhỏ to bàn tán, nhưng từng lời từng lời lại rất đúng thực tế.


“Nghe nói là kêu cô ta về nhà đợi tin tức, sao lại chạy đến đây làm gì?”


“Chắc chưa biết đã bị đổi người, sau này chắc là sự nghiệp bị đóng băng rồi.”


“Ai bảo cô ta lẳng lơ, một vị đạo diễn Hà không đủ, còn lén phén với mấy người đàn ông khác. Mấy người có biết đạo diễn Hà tức đến hộc máu rồi đấy.”


“Đúng đấy đúng đấy, đạo diễn Hà nói gì mà ngọc nữ ngây thơ? Có mà hèn hạ vô liêm sỉ thì có. Còn gạt anh ta sau này sẽ ngoan ngoãn theo anh ta nữa chứ, haha. Trong vòng một đêm mà chân trước chưa đi chân sau đã tới, đúng là ghê tởm.”


“Phải đấy, ai mà chịu được. Đạo diễn Hà đã rút khỏi bộ phim này rồi. Với kinh nghiệm của anh ta, chỉ cần bảo đảm sau này không xài ‘quy tắc ngầm’ nữa thì công ty vẫn sẽ trọng dụng. Nhưng Ngụy Tiêu Tiêu thì sao, thực sự là ai nhìn cũng thấy mắc ói.”


……


Một đám người vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ vào Ngụy Tiêu Tiêu đang nằm thê thảm dưới đất. Đạo diễn Vương đen mặt tức giận nói: “Được rồi. Giải tán cả đi. Đừng ở đây cản trở tầm mắt nữa. Chúng ta tiếp tục quay! Tưởng Mỹ, phân cảnh tiếp theo cô với Dương Phàm diễn trước.”


“Vâng, đạo diễn.” Tưởng Mỹ nãy giờ vẫn yên lặng đứng ở cửa, không hề lên tiếng. Kỳ thực nếu không phải Ngụy Tiêu Tiêu đột nhiên xảy ra chuyện này, cô ấy còn lâu mới trở thành nữ chính.


“Tưởng Mỹ! Thì ra là cô! Tôi vừa mới rớt xuống là cô lập tức bò lên chứ gì? Cô nên biết rõ vai diễn này là của tôi!” Ngụy Tiêu Tiêu quả thực bất chấp lý lẽ.


Tưởng Mỹ giật mình, lập tức nhìn Ngụy Tiêu Tiêu nói: “Chị Tiêu Tiêu, đây là sắp xếp của cấp trên, tôi không hề biết đó là bộ phim của chị. Còn nữa, cấp trên cũng đã nói, chúng ta nên là những diễn viên tốt, chung sống hòa thuận kể cả với những người tạp vụ, có như thế mới bắt kịp tiến độ kế hoạch.”


“Cô, cô nói câu này là có ý gì đây? Có phải cô ra mặt giúp Trần Manh Manh, tìm phóng viên chờ sẵn ở cửa nhà tôi không?” Ngụy Tiêu Tiêu vươn tay chỉ vào Tưởng Mỹ.


Tưởng Mỹ thở dài nói: “Chị Tiêu Tiêu, chị đừng làm chuyện khó coi nữa. Không làm diễn viên thì vẫn có thể làm cái khác mà.” Nói xong cô ấy cười với Trần Manh Manh, “Manh Manh, cô chuẩn bị đạo cụ sắp tới xong cả chưa?”


“Chị Tưởng, tôi chuẩn bị xong cả rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.” Trần Manh Manh lập tức đáp.


“Ừm, đi chườm nước đá đi, không khéo lát nữa sẽ bị sưng lên đấy.” Tưởng Mỹ thấy năm dấu tay trên mặt Trần Manh Manh thì rất khó chịu, không hiểu sao Ngụy Tiêu Tiêu lại đánh người như vậy. Cô ấy thực sự cũng ghét bỏ, cho nên trong lời nói cũng không có thiện cảm.


Ngụy Tiêu Tiêu thấy mối quan hệ của hai người tốt như vậy thì lập tức trợn mắt nói: “Tưởng Mỹ, đừng tưởng tôi không biết bí mật của cô, cô cũng không tốt đẹp gì đâu! Đạo diễn Vương, cô ta có bạn trai!”


Tưởng Mỹ nhàn nhạt nhìn Ngụy Tiêu Tiêu rồi cười lạnh lùng: “Tôi chưa bao giờ nói là tôi không có bạn trai, chuyện này đạo diễn Vương cũng đã biết. Chỉ là bạn trai của tôi không phải là người trong giới, nên cấp trên dặn tôi phải kín tiếng.”


Nhưng câu nói của Ngụy Tiêu Tiêu đã làm những người xung quanh xôn xao.


“Trời ạ, không ngờ Tưởng Mỹ đã có bạn trai. Bộ phim thần tượng này không phải yêu cầu ngọc nữ ngây thơ sao?”


“Tưởng Mỹ nhìn cũng rất thuần khiết mà.”


“Thời đại học ai mà chẳng có bạn trai, có gì đâu mà phải kinh ngạc.”


“Nói cũng phải. Có bạn trai còn đỡ hơn Ngụy Tiêu Tiêu tùy tiện đi ngủ với đạo diễn nhà đầu tư các kiểu chứ. Ha ha”


Trong phút chốc, cơn gió chế giễu lại thổi về hướng Ngụy Tiêu Tiêu.


Chương 118: Vạch Mặt Người Phụ Nữ Ghê Tởm (III)


Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, kéo Trần Manh Manh lại cố ý nói: “Manh Manh, có một số người lòng dạ rất đen tối, sau này tốt nhất chúng ta nên cách xa một chút, đừng để khuôn mặt này lừa gạt. Đi thôi, đi ăn cơm.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Tưởng Mỹ giúp Manh Manh, cho nên cô cũng ‘giúp qua giúp lại’.


Trần Manh Manh gật đầu, vừa định cất bước thì Ngụy Tiêu Tiêu ở phía sau đột nhiên nổi điên nhào tới túm lấy tóc Trần Manh Manh.


“A!” Trần Manh Manh đau đớn la lên.


Kỷ Hi Nguyệt xoay người qua giúp đỡ. Mọi người cũng xúm vào giúp kéo ra.


“Đều tại cô, là cô làm vỡ đạo cụ, làm tôi xui xẻo, là cô tìm phóng viên đến tung tin. Đừng tưởng tôi không biết, Trần Manh Manh, tôi sống không tốt thì cô cũng đừng mong sống yên bình!” Ngụy Tiêu Tiêu bất chấp xấu hổ, và cũng không quan tâm đến hình ảnh.


Quả là một người phụ nữ điên cuồng.


“Ngụy Tiêu Tiêu, nếu cô không buông tay, chuyện này sẽ lại được đưa lên tin tức!” Kỷ Hi Nguyệt dùng sức đẩy tay Ngụy Tiêu Tiêu ra, “Là tôi tung tin!”


Kỷ Hi Nguyệt vừa dứt câu, mọi người đều dừng lại, Ngụy Tiêu Tiêu nhìn cô với ánh mắt khó tin: “Cô?”


“Tôi tên là Vương Nguyệt, là phóng viên của đài truyền hình Cảng Long. Vì cô ức hiếp Manh Manh nên tôi đã kêu phóng viên của chúng tôi phục kích cô. Là do cô sơ suất nên cô ấy mới có cơ hội chụp được, chuyện này cô trách ai được chứ!”


Kỷ Hi Nguyệt thấy Trần Manh Manh đau đến méo mặt, hai mắt ngậm lệ nhìn rất đáng thương, cho nên cô đương nhiên phải vì cô ấy mà thừa nhận tất cả.


Kiếp trước vì chuyện của Triệu Vân Sâm mà cô đã làm tổn thương người bạn này, kiếp này cô nhất định phải bảo vệ cô ấy.


“Cô là phóng viên của đài truyền hình Cảng Long, tại sao lại đến đây? Lẽ nào thật sự đến để spoil?” Sắc mặt của đạo diễn Vương thay đổi.


“Không phải, tôi không phải spoiler, tôi chỉ đến để tìm Manh Manh ăn cơm thôi, chúng tôi là bạn thân.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích.


(Thuật ngữ spoil hay spoiler: là nhũng người chuyên làm giảm chất lượng sản phẩm, trong ngữ cảnh showbiz, sản phẩm đó là những bộ phim hoặc những show diễn chất lượng, cần được giữ bí mật, thay vì giữ im lặng thì spoiler sẽ kể từ đầu đến cuối diễn biến như thế nào, từ đó làm giảm độ hot của sản phẩm- nguồn: Google.)


Trần Manh Manh vừa khóc vừa nói: “Đúng vậy, Tiểu Nguyệt thực sự đến tìm tôi để ăn cơm.”


“Cô là người phụ nữ thối tha, thì ra là cô chơi sau lưng tôi.” Ngụy Tiêu Tiêu mặt mày dữ tợn nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt, hận không thể ăn thịt được cô.


“Nếu cô minh bạch rõ ràng thì cho dù tôi có gọi người đến phục kích, cô cũng chẳng có gì xảy ra. Ai bảo cô ăn vụng mà không chùi mép. Đây chính là điều cấm kỵ của giới giải trí. Loại người như cô sớm muộn gì cũng bị khai trừ khỏi showbiz.”


Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta.


“Cô, cô, cô dạy đời cái gì chứ!” Ngụy Tiêu Tiêu tức không chịu được, nhưng vừa nãy lôi kéo đã khiến cô ta mất sức thở không ra hơi.


“Bản thân cô vu cáo hãm hại Manh Manh, đây chính là ác giả ác báo. Cô không cần ức hiếp Manh Manh, chủ ý là của tôi. Nếu cô không phục, cứ nhắm vào tôi, tôi thuộc bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long!” Nói xong Kỷ Hi Nguyệt kéo Trần Manh Manh đi.


Trần Manh Manh thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về đám khán giả đang bị kinh ngạc.


“Cô nhóc này dữ dằn thật đấy. Không ngờ Trần Manh Manh có cô bạn lợi hại như vậy.”


“Đúng vậy. Hạnh phúc thật. Có bạn ra mặt giúp đỡ.”


“Ôi tôi cũng muốn một người bạn như vậy.”


“Nhưng mà cô ta xấu thật. Thời buổi nào rồi mà còn ăn bận như bà cô già thế nhỉ.”


“Cô không nghe người ta là phóng viên à? Phóng viên thì phải giản dị. Nếu không cô ấy vào nghề lâu vậy rồi mà sao chúng ta không biết. Nếu là một đại mỹ nhân thì sớm đã tiếng lành đồn xa rồi.”


“Haha, nói cũng có lý.”


“Tưởng Mỹ, sau này cô nhớ xử lý tốt đời sống riêng tư của mình đấy. Ngụy Tiêu Tiêu chính là một bài học.” Đạo diễn Vương nói với Tưởng Mỹ.


“Đạo diễn Vương, anh yên tâm. Tôi sẽ không như thế đâu.” Tưởng Mỹ cau mày nhìn Ngụy Tiêu Tiêu.


Chương 119: Vạch Mặt Người Phụ Nữ ghê Tởm (IV)


Ngụy Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn đám người giậu đổ bình leo. Trước đây còn luôn miệng gọi cô ta là chị Tiêu Tiêu, bây giờ thì nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ. Trong lòng cô ta đau như dao cắt.


Vương Nguyệt chứ gì? Cô làm tôi mất công việc thì cô cũng đừng hòng sống tốt!


Ngụy Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi, xách một chiếc giày cao gót khập khểnh rời đi.


Mọi người nhìn vậy thì cũng rã ra không bàn tán nữa, nhưng sự việc đạo diễn đầu hói Hà Sinh Sinh và Ngụy Tiêu Tiêu vu khống Trần Manh Manh làm vỡ đạo cụ và yêu cầu cô ấy bồi thường một vạn tệ đã được lan truyền.


Chuyện này quá đen đủi đi chứ ? Một vạn tệ, ai mà phục cho được? Đúng là tự làm tự chịu, báo ứng là đúng.


Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh lúc này đang ở tiệm mỳ thịt bò trong con hẻm nhỏ kế bên đài truyền hình Hương Thành.


“Manh Manh, còn đau không?” Kỷ Hi Nguyệt gọi mỳ thịt bò xong thì hỏi thăm vết thương trên mặt Trần Manh Manh.


Trần Manh Manh nước mắt lưng tròng, lắc đầu nói: “Hết đau rồi. Tiểu Nguyệt, Ngụy Tiêu Tiêu thật kinh khủng.”


“Không sao, sau lần này cô ta sẽ không còn mặt mũi nào đến đài truyền hình kiếm chuyện nữa. Cậu xem có ai thèm để ý đến cô ta đâu, sau này sẽ hết chuyện thôi. Với lại, bây giờ cô ta đã biết mình bôi xấu cô ta thì cũng chỉ đi kiếm mình thôi.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.


“Tiểu Nguyệt, vậy cậu sẽ không nguy hiểm gì đấy chứ? Mình cảm thấy cô ta bị bệnh thần kinh, lỡ thật sự muốn bám theo cậu kiếm chuyện thì làm sao bây giờ?” Trần Manh Manh rất lo lắng.


“Mình sẽ cẩn thận. Phóng viên vốn dĩ là một nghề nguy hiểm, mình sớm đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Hơn nữa gần đây mình có tập luyện thân thể, thể chất càng ngày càng khỏe khoắn. Sau này còn tập thêm kỹ năng tự vệ, sẽ không có kẻ xấu nào làm hại được mình đâu.” Kỷ Hi Nguyệt dơ cánh tay lên cho Trần Manh Manh thấy cơ bắp nho nhỏ.


“Ồ, có một chút.” Trần Manh Manh nén cười.


“Mình thật sự nghiêm túc tập luyện đấy. Giáo viên của mình rất dữ dằn, mỗi ngày phải tập hai tiếng đồng hồ, huấn luyện quả thực rất ác liệt. Nhưng mình tin, không lâu nữa mình có thể tự bảo vệ bản thân.”


Trần Manh Manh gật đầu, nhưng vẫn còn rất lo lắng: “Tiểu Nguyệt, cậu phải thật cẩn thận đấy. Tốt nhất là tìm một người bạn trai che chắn cho cậu đi.”


“Bạn trai cái gì, khó khăn lắm mới chấm dứt với Triệu Vân Sâm, mình chỉ muốn tập trung vào công việc. Bạn trai ư, chuyện này cứ tùy vào duyên số thôi.”


Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa có chút cắn rứt lương tâm, trong đầu hiện lên khuôn mặt đẹp trai của đại ma vương Triệu Húc Hàn.


Rốt cuộc anh có được tính là bạn trai của cô không?


Nếu nhìn vào đêm đó thì quả thực hai người là bạn trai bạn gái.


Nhưng, đêm đó tâm lý của Triệu Húc Hàn đang tức giận, thú tính bộc phát, đâu có chắc là thích cô? Mặc dù bây giờ anh đối xử với cô không tệ, nhưng cũng không thể nói cô là bạn gái của anh.


Mà cô đối với anh sợ nhiều hơn là thích. Nói thích là chẳng qua kiếp trước mỗi lần cô tự tìm đường chết anh đều ra tay giúp đỡ nên cô có cảm tình, nhưng cuộc sống chung đụng như hiện tại nó lại khác hoàn toàn.


Cô không ghét bỏ anh, nhưng để nói thích thì còn thiếu một chút, tính ra là cô vẫn sợ anh nhiều hơn, không dám ngỗ ngược với anh nữa chứ.


“Nhưng, nhưng mình cứ cảm thấy công việc của cậu rất nguy hiểm, nếu có bạn trai thì tốt hơn một chút.” Trần Manh Manh vẫn lo lắng như cũ.


“Cậu tự lo cho cậu trước đi. Hồi nãy gọi điện cho Chu Dân thế nào rồi, anh ta có đến không?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng chuyển chủ đề.


“Ôi chết, điện thoại của mình?” Trần Manh Manh lúc này mới phát hiện mất di động.


Ban nãy lúc cô ấy đang gọi cho Chu Dân thì bị Ngụy Tiêu Tiêu từ đâu xông tới đánh cho một bạt tai, làm rớt di động xuống đất.


Chương 120: Di Động Bị Đánh Cắp (I)


“Mình về xem thử. Tiểu Nguyệt, cậu ăn trước đi nhé.” Trần Manh Manh vội vàng nói, “Chu Dân tìm mình không được sẽ rất lo lắng.”


“Mình cũng đi luôn. Nếu Ngụy Tiêu Tiêu vẫn còn ở đó, cậu lại bị ức hiếp.” Kỷ Hi Nguyệt cũng vội vàng đứng dậy, nói nhanh với chủ tiệm, “Ông chủ, chúng tôi để quên đồ. Đi về xem thử rồi quay lại sau nhé!”


“Được, đi nhanh rồi về, trễ quá lại không còn chỗ ngồi.” Ông chủ cười niềm nở nói.


Hai người con gái đáp lại một tiếng rồi kéo tay nhau chạy về đài truyền hình Hương Thành.


Vừa mới đến cổng đài truyền hình đã nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen chạy lướt qua mặt hai người.


“Wow, xe sang!” Trần Manh Manh đứng lại, đôi mắt sáng rực khi nhìn thấy chiếc xe sang đang chạy về hướng bọn cô.


Kỷ Hi Nguyệt giật mình, chiếc xe này sao lại quen mắt vậy.


Chết tiệt, biển số xe này, không phải là xe của Triệu Húc Hàn sao?


Tên đại ma vương này đến đài truyền hình Hương Thành làm gì?


Kỷ Hi Nguyệt tròn xoe mắt nhìn chiếc xe chạy ngang qua bọn cô, sau đó lướt một vòng quanh vòng xoay ở cổng đài truyền hình rồi đi về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm bên cạnh.


“Tiểu Nguyệt!” Trần Manh Manh thấy chiếc xe đã đi khuất nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn đứng đực mặt ra, “Cậu chưa nhìn thấy xe sang bao giờ à?”


Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, vội vàng nói: “Cậu có thấy ai ngồi ở bên trong chiếc xe vừa rồi không?”


“Sao có thể thấy được. Loại xe xịn xò này từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong. Nhưng chiếc xe này mình biết là của ai.” Trần Manh Manh có chút đắc ý.


“Của ai?” Kỷ Hi Nguyệt hơi ngạc nhiên.


“Chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.” Trần Manh Manh bày ra dáng vẻ si mê ngưỡng mộ.


Kỷ Hi Nguyệt thót tim, khẽ chép miệng nói: “Sao cậu biết đó là xe của Triệu Húc Hàn?”


“Gì thế? Biển số xe đặc biệt như vậy ai mà không biết. Cậu có phải là phóng viên không đấy?” Trần Manh Manh cười nói.


“Mình đương nhiên là biết, ngay cả cậu cũng biết nên mới thấy kỳ lạ thôi.”


“Có gì đâu kỳ lạ. Lời đồn đại về vị đế vương này rất là nhiều, nhưng thâm tàng bất lộ, biết thì cũng chỉ biết xe anh ta ngồi mà thôi. Hơn nữa anh ta không những chỉ có chiếc xe này mà xe sang nhiều vô số kể đấy.” Trần Manh Manh nói.


“Xem ra cậu rất để ý anh chàng đẹp trai này nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.


“Đó đã tính là gì! Mấy phóng viên bên đài truyền hình Hương Thành tụi mình đều cố gắng đào tư liệu về Triệu Húc Hàn, nhưng không ai thành công. Tiểu Nguyệt, cậu nói xem, nếu cậu đưa được tin tức về Triệu Húc Hàn, chắc chắn sẽ rất phát tài đấy.” Trần Manh Manh đưa ra chủ ý.


Kỷ Hi Nguyệt nhéo cô một cái: “Cậu bị thiểu năng à. Chuyện của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị cậu có thấy trên tin tức không? Hầu như là không có! Điều đó có nghĩa là mọi tin tức đã bị phong tỏa và không ai dám moi lên, biết chưa?”


Trần Manh Manh cười cười: “Nói cũng có lý. Đi nhanh thôi, còn phải tìm di động nữa. Đừng nói với mình là mất rồi. Mình mới mua được ba tháng thôi đấy.” Nói rồi vội vã chạy vào trong.


Kỷ Hi Nguyệt trong lòng bất an. Sáng nay Triệu Húc Hàn không phải có việc gấp à? Sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào có liên quan đến đài truyền hình Hương Thành?


Anh có trong xe không? Có nhìn thấy cô không?


Trường quay trên tầng tám. Ngụy Tiêu Tiêu không còn ở đó nhưng Trần Manh Manh cũng không tìm thấy di động của cô ấy.


Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ đến bộ phận an ninh, hai bên lối đi của tầng tám đều có camera.


Hai người lại chạy đến bộ phận an ninh, yêu cầu trích xuất lại hình ảnh ban nãy. Cuối cùng phát hiện di động của Trần Manh Manh bị Ngụy Tiêu Tiêu lấy đi.


“Trời ạ. Người phụ nữ này sao lại thế này! Ngay cả điện thoại cũng lấy trộm.” Khuôn mặt tròn trịa của Trần Manh Manh vì tức giận mà càng tròn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK