Triệu Húc Hàn nâng mắt nhìn cô, vẻ mặt đã hòa hoãn trở lại: “Mặt anh đen lắm à?”
“Ôi dồi, dọa người ta sợ chết khiếp luôn ấy, cứ như ai đó đã làm sai chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt trề môi, bắt đầu ăn uống.
Triệu Húc Hàn nhủ bụng, đúng là đã làm sai chuyện, nhưng người làm sai là anh.
Lời nói của Cố Cửu cứ mãi luẩn quẩn trong đầu anh, người anh em từng sẵn sàng đỡ đạn cho anh lại thích người phụ nữ của anh, nghĩ đến thôi là anh lại tức giận.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất đặc biệt, nếu không sao bây giờ chuyện gì anh cũng suy tính thiệt hơn cho cô?
Trước đây anh vẫn nghĩ mình quan tâm chăm sóc Kỷ Hi Nguyệt là bởi vì bí mật đó, nhưng trong hai tháng qua, anh đã nhận thức được điểm bất ổn của bản thân, đó là bất cứ chuyện gì liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt cũng đều tác động đến thần kinh của anh.
Nếu nói anh không quan tâm, không thích, vậy chẳng khác gì đang tự gạt mình dối người.
Nhớ đến cảnh tượng tối qua, anh chợt nhận ra mình là người muốn đối xử tốt với cô nhất, nhưng đồng thời cũng là người tổn thương cô sâu sắc nhất. Anh thấy tự trách, đau lòng và áy náy.
Cộng thêm tên tình địch trâng tráo Cố Cửu kia, làm sao anh có thể giữ được vẻ mặt bình thường cơ chứ?
“Không sao, có chút chuyện phiền lòng thôi.” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt biết anh không muốn nói, nên cô cũng không hỏi nhiều, nghĩ ngợi chút rồi lên tiếng: “Được rồi, không nói thì không nói. Phải rồi anh Hàn, sao tối qua em lại ngủ trên giường anh vậy?”
Nói rồi sắc mặt cô có chút phiếm hồng, ít nhất thì cô vẫn còn nhớ chuyện anh đã hôn cô, còn nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, lúc đó cô nhận ra là anh đã có cảm tình với mình.
“Em không nhớ à?” Triệu Húc Hàn cố ý kinh ngạc, nhưng trong lòng thầm mừng rỡ, anh không cần hỏi, để cô tự nói ra sẽ tự nhiên hơn.
Nhưng điều này cũng chứng tỏ là triệu chứng của cô khá nghiêm trọng, là thật sự đã mất trí nhớ.
“Em, tối qua em mệt quá nên ngủ thiếp đi.” Triệu Húc Hàn khẽ cau mày nói.
“Hả! Ngủ quên? Anh massage cho em sao?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục hỏi, dù sao cô cũng đã biết không hề có phát sinh quan hệ.
“Đâu có, là em tự nằm vật ra rồi ngủ thiếp đi đấy chứ.” Triệu Húc Hàn đáp.
“Á, thật sao?” Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu. Không lý nào, một mỹ nam trần truồng nằm bên cạnh như vậy mà cô lại ngủ thiếp đi trong khi chưa kịp làm gì?
Điều này không hề khoa học chút nào!
“Ừm.” Triệu Húc Hàn gật đầu, “ Chắc do em huấn luyện mệt quá đấy.”
“Nhưng, nhưng em nhớ anh..?” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay chỉ chỉ vào môi mình, cô nhớ anh có hôn cô mà.
Mặt Triệu Húc Hàn bỗng đỏ lên, lập tức cúi đầu ăn điểm tâm, giống như đang che giấu vẻ lúng túng và bất an.
“Anh Hàn, anh hôn em mà đúng không? Sao em ngủ thiếp đi được vậy?” Kỷ Hi Nguyệt lấy hết can đảm. Dù sao cô và anh cũng đã thân thiết da thịt từ lâu, còn ngại gì xấu hổ nữa.
Triệu Húc Hàn khẽ ho khan, cố gắng đè nén sự nhốn nháo trong lòng, ngước mắt nhìn cô, sau đó vờ khó chịu nói: “Chỉ hôn em thôi, rồi em ngủ thiếp đi.”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, trên mặt đầy vẻ khó tin: “Không phải đấy chứ. Không lẽ nụ hôn của anh Hàn là thuốc thôi miên hay gì?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật, mặt mày lại tối sầm, không phải thuốc thôi miên, mà đúng hơn là giống bùa thôi miên! Làm sao anh không đen mặt được đây?
“Haha, em biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thấy sắc mặt anh thay đổi thì chợt hiểu ra, “Thì ra anh Hàn vì chuyện này mà tức giận.”
Triệu Húc Hàn càng sầu não hơn, lạnh lùng liếc cô một cái: “Em vui lắm à?”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức rét run, vội vàng rụt cổ nói: “Đâu, đâu có. Anh Hàn đừng giận mà, chắc do em mệt quá đấy. không phải chỉ là nụ hôn thôi sao?”
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nhích đầu lại hôn vào khuôn mặt đẹp trai của anh một cái.
Chương 562: Qua cơn mưa trời lại sáng.
“Loảng xoảng!” Đôi đũa trong tay Triệu Húc Hàn rớt xuống, xúc cảm mềm mại vẫn còn đọng lại trên gương mặt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã rụt đầu lại, nhìn anh cười trong trẻo.
“Thôi mà, anh đừng giận nữa, lần sau em sẽ không ngủ quên nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt vội bảo đảm.
“Em, em còn muốn lần sau?” Triệu Húc Hàn có chút căng thẳng hỏi lại, nói như vậy nghĩa là Kỷ Hi Nguyệt thực chất không bài xích việc thân mật với anh? Điều này khiến anh như mở cờ trong bụng.
Kỷ Hi Nguyệt bỗng mặt đỏ tía tai: “Không, không phải mà, ý em là anh Hàn đừng vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận nữa.”
Nói xong cô lập tức cúi đầu ăn sáng.
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ bẽn lẽn lảng tránh của cô thì tâm tình bỗng trở nên thoải mái, trong lòng còn có chút ngọt ngào.
Nhưng nghĩ lại, chẳng qua là cô chưa biết mình đã bị chấn thương tâm lý, hơn nữa còn là chứng hay quên. Đây rõ ràng là một loại bệnh và cần được chữa trị.
Suy cho cùng thì khi phát tác, quả thực khiến người khác có chút sợ hãi, nhưng hơn cả là anh đau lòng, cũng không thể bảo đảm sau này cô sẽ không phát tác.
Xem ra anh vẫn phải bàn bạc với Cố Cửu xem thử trị liệu thế nào mới được.
Nghĩ đến Cố Cửu, trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, nhưng với tư cách là người anh em vào sinh ra tử của anh ấy, anh cũng nhận ra Cố Cửu đã thích Kỷ Hi Nguyệt. Nếu anh không thể cho Kỷ Hi Nguyệt hạnh phúc, vậy thì người anh em này nhất định sẽ cướp lấy.
Bởi vì là ai cũng không muốn người phụ nữ mà mình yêu thích bị tổn thương và khó chịu.
Nhưng anh sẽ không cho anh ấy cơ hội đó. Chỉ cần anh không cho anh ấy cơ hội, vậy thì anh ấy chỉ có thể chôn chặt phần tình cảm đó vào sâu tận đáy lòng.
Vì anh tin tưởng nhân phẩm của Cố Cửu, nếu anh ấy đã bộc bạch với anh, thì nhất định sẽ không nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Mục đích chẳng qua là để anh đối xử tử tế với Kỷ Hi Nguyệt hơn, và anh đương nhiên sẽ không cho anh ấy bất kỳ cơ hội nào để cướp Kỷ Hi Nguyệt đi.
Anh đã từng nói, Kỷ Hi Nguyệt sẽ là vợ của anh, là chủ mẫu đương gia của Triệu gia.
Trước đây anh chưa bao giờ khẳng định tâm ý của mình như vậy, nhưng lần này anh đã xác định rồi.
Vì mục tiêu này, vì để cô có thể trở thành vợ của anh, anh nhất định phải huấn luyện cô nghiêm khắc hơn.
“Thôi mà thôi mà, anh Hàn, đừng tức giận nữa nhé. Không phải hôm nay anh đưa Úy Mẫn Nhi đi biển à?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không quên chuyện này.
“Ai nói?” Triệu Húc Hàn liếc cô.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Anh, tối qua anh không phải anh nói vậy sao?”
“Anh nói cô ta muốn đi ngắm biển, chứ anh đâu có rãnh!” Triệu Húc Hàn bực bội đáp.
Kỷ Hi Nguyệt ngớ ra, sau đó bật cười rạng rỡ: “Thật à? Thế để Triệu Vân Sâm đi với cô ta đi. Ủa mà không phải anh Hàn bảo mấy nay đang rãnh sao? Có thể đi với cô ta được mà?”
“Công ty đúng là đang rãnh, nhưng anh cũng là cổ đông của Húc Nguyệt, lẽ nào không nên đi xem thử?” Triệu Húc Hàn vừa ăn vừa nói.
“….” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, khuôn mặt xinh xắn cũng rạng rỡ hẳn lên.
“Phải rồi anh Hàn, anh có biết chuyện tên khốn nạn Triệu Vân Sâm kia mới thu mua công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ để đối đầu với em không?” Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Biết, bố và anh cả của anh sử dụng khoản tiền vốn lớn như vậy sao anh không biết cho được, mà em sợ à?”
“Em sợ á? Haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, “Miễn anh Hàn không chạnh lòng vì đứa cháu trai của mình thì em sẽ không khách khí với cậu ta đâu!”
“Vậy thì tùy em à.” Triệu Húc Hàn nói xong thì cười một tiếng.
“Ối chà, anh Hàn cười rồi đấy à.Tốt rồi tốt rồi, qua cơn mưa trời lại sáng!” Kỷ Hi Nguyệt hưng phấn nói.
Triệu Húc Hàn ngừng cười liếc cô một cái, còn có chút khinh thường. Tuy anh không đáp lại, nhưng sắc mặt rõ ràng đã nhu hòa hơn rất nhiều.
Chương 563: Lại muốn kiếm chuyện
Hai người ăn xong bữa sáng, Triệu Húc Hàn quay ra cửa gọi lớn: “Vào đây!”
Tiêu Ân và thím Lý đều đang ở ngoài cửa, lập tức mở cửa bước vào thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt tươi cười nháy mắt với bọn họ.
“Cậu chủ, tiểu thư, hai người ăn xong rồi?” Thím Lý cười tủm tỉm nói.
Triệu Húc Hàn đáp: “Thím Lý, hôm nay thím nghĩ một ngày đi.”
Thím Lý sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai, bởi vì cô cũng không biết vì sao Triệu Húc Hàn lại cho thím Lý nghĩ.
“Sao thế, không muốn nghĩ à?” Triệu Húc Hàn liếc nhìn thím Lý.
Thím Lý lật đật mừng rỡ nói: “Không phải không phải, cám ơn cậu chủ, cám ơn tiểu thư.” Đã lâu rồi bà chưa được nghĩ phép, tuy không có người thân hay bạn bè, nhưng bà cũng có những lúc muốn ra ngoài đi dạo đó đây.
“Thím Lý, chi bằng hôm nay chúng ta đi dạo phố nhỉ? À không, cháu lại quên mất, cháu có hẹn với Manh Manh rồi chứ. Hay là thím Lý đi chung luôn nhé?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thời gian, vẫn còn sớm, cô hẹn Trần Manh Manh mười giờ sáng gặp ở cổng khu dân cư Phong Nhã.
Thím Lý cười: “Cô với cô Manh Manh hẹn nhau có chuyện, tôi không tiện đi cùng. Nếu chiều nay cô xong việc mà vẫn còn thời gian, thím Lý sẽ ra ngoài với cô.”
“Được đấy, quá tuyệt. Vậy chiều nay cháu gọi điện thoại cho thím nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, để cô giải quyết công chuyện xong, cô sẽ gọi thím Lý đi dạo phố rồi tiện thể tìm bố dùng cơm tối, vừa hay giới thiệu thím Lý cho bố làm quen luôn.
Hy vọng là bố sẽ nhất kiến chung tình với thím Lý, vừa hay quên đi vết thương mà người đàn bà ti tiện Đường Tuyết Mai đã mang lại cho ông.
Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ như vậy thì khóe môi cũng cong lên.
Bỗng nhiên nhìn thấy Tiêu Ân đang sầu não nhìn anh, Triệu Húc Hàn liếc anh ta một cái rồi nói: “Về công ty!”
“Vâng, cậu chủ.” Tiêu Ân đành lủi thủi theo sau Triệu Húc Hàn, trong lòng cứ mãi thắc mắc, tại sao thím Lý được nghĩ còn anh ta thì không?
Rõ ràng lão Khôi cũng đang ở đây, hoàn toàn có thể thay thế anh ta mà?
Kỷ Hi Nguyệt lên lầu trang điểm. Thím Lý hôm nay không cần làm việc, nên đương nhiên bác Vương phải tìm người giúp việc khác thu dọn.
Triệu Vân Sâm thấy chú ba mình rời khỏi, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn đang ở nhà, cậu ta lập tức chạy lên lầu, đến phòng Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa.
Kỷ Hi Nguyệt mở cửa: “Triệu Vân Sâm, cậu làm gì vậy?”
Triệu Vân Sâm quét mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt từ đầu đến chân, sau đó nhích đầu lại gần, nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô có bệnh à?”
“Cậu mới có bệnh đấy!” Kỷ Hi Nguyệt muốn đóng cửa.
Triệu Vân Sâm lập tức cản lại: “Vậy có phải cô bị chấn thương tâm lý không?”
“Triệu Vân Sâm, cậu ăn no không có chuyện gì làm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt, tức giận nhìn cậu ta, thứ đàn ông hèn hạ này lại muốn đến đây nguyền rủa cô sao?
Triệu Vân Sâm cau mày: “Vậy chứ sao chú ba nói cô bị chấn thương tâm lý?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nhìn Triệu Vân Sân với vẻ mặt cũng rất kinh ngạc, không khỏi mơ hồ nói: “Cậu nói cái gì? Anh Hàn bảo tôi bị chấn thương tâm lý? Có phải cậu lại muốn kiếm chuyện đúng không?”
“Tôi lừa cô làm gì. Tối qua tôi nghe chú ba gọi điện thoại cho Cố Cửu mà!” Triệu Vân Sâm lại dùng ánh mắt nghiên cứu Kỷ Hi Nguyệt.
“Có thấy gì bất thường đâu nhỉ?” Triệu Vân Sâm kỳ thực cũng rất mơ hồ.
Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên tóm lấy cổ áo cậu ta, ghét bỏ nói: “Triệu Vân Sâm, cậu nghiên cứu cái quái gì? Đừng hòng gây chia rẽ tình cảm của tôi và chú ba cậu.”
Triệu Vân Sâm rất muốn đánh người, nhưng nhìn Kỷ Hi Nguyệt tức giận như vậy, có vẻ như cô không biết gì thật.
Cậu ta bực bội đáp: “Kỷ Hi Nguyệt, tôi mẹ nó nói thật mà cô không tin thì thôi. Tôi cũng vì tò mò mới đến hỏi cô đấy, lẽ nào ngay cả cô cũng không biết bản thân mình bị chấn thương tâm lý? Nếu cô không tin lời tôi nói, cô có thể đi hỏi chú ba hay Cố Cửu ấy!”
Chương 564: Không dám đối diện
Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu ta hình như không giống nói xạo, liền đẩy mạnh cậu ta ra: “Nếu để tôi biết cậu ăn không nói có, tôi sẽ nói với chú ba cậu, để anh ấy xử lý cậu! Lần này không phải đưa cậu đi Thụy Sĩ nữa đâu, mà là đưa cậu tới Châu Phi!”
Nói xong cô đóng sập cửa, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những lời Triệu Vân Sâm nói.
Triệu Vân Sâm là người thế nào cô hiểu rất rõ, tên này mặc dù bề ngoài hơi ẻo lả một tí nhưng tính cách rất bộp chộp, không giấu được tâm sự, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.
Hơn nữa tên này còn rất nhiều chuyện, có náo nhiệt gì là phải đi tụ tập, cho nên mới đến tìm đương sự là cô để hóng hớt.
Nhưng vì sao Triệu Húc Hàn lại nói cô bị chấn thương tâm lý?
Cho dù cô thật sự bị chấn thương tâm lý đi nữa thì tại sao Triệu Húc Hàn không nói thẳng với cô?
Kỷ Hi Nguyệt có chút khó hiểu, còn Triệu Vân Sâm thì đứng ngoài cửa chửi mắng, nói cô không hiểu lòng người, quả nhiên là có bệnh thần kinh!
Lẽ nào có liên quan đến chuyện cô tái sinh? Triệu Húc Hàn đã phát hiện ra chuyện này rồi sao?
Kỷ Hi Nguyệt thấp thỏm trong lòng, nhưng không dám đi hỏi Triệu Húc Hàn. Cô cứ cảm thấy vấn đề này khiến cô có chút sợ hãi, không dám đối diện.
Thôi để lát nữa đến Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt hỏi Cố Cửu thử xem.
Triệu Húc Hàn chắc chắn sẽ không đề cầp đến mấy thứ này, thăm dò từ miệng Cố Cửu chắc sẽ dễ dàng hơn.
Lát sau, Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân ra ngoài, đúng mười giờ gặp Trần Manh Manh ngay cổng khu dân cư Phong Nhã.
“Tiểu Nguyệt, bây giờ lại có thêm một cộng sự đẹp trai như vậy theo cậu, cậu hạnh phúc thật đấy!” Trần Manh Manh khẽ cười với Long Bân, sau đó ghé sát vào Kỷ Hi Nguyệt trêu cô.
“Cậu thích không? Giới thiệu cho cậu nhé.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đùa lại.
Trần Manh Manh chịu thua, hờn mát nói: “Cậu thích làm bà mối lắm đúng không? Trước đây là Liễu Đông, giờ thêm Long Bân, ai cậu cũng muốn giới thiệu cho mình cả!”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tại mình sợ cậu cô đơn ấy mà.”
“Cậu bớt đi. Bản thân cậu thích là được rồi, đừng có nhét cho mình. À phải nói, nói mới nhớ, mấy nay hình như Liễu Đông bận rộn lắm thì phải?” Trần Manh Manh hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ấy, cười có chút xấu xa, nói: “Cậu hay liên lạc với Liễu Đông lắm à?”
“Đâu, đâu có. Thì buổi trưa rãnh rỗi nên hẹn nhau ăn bữa cơm thôi mà.” Khuôn mặt búp bê của Trần Manh Manh bỗng chốc đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Còn lừa mình cơ đấy. Xem dáng vẻ này của cậu là có thiện cảm với Liễu Đông chắc luôn. Có gì đâu mà xấu hổ, thích là dứt liền đi chứ.”
“Được rồi được rồi, sợ cậu rồi đấy. Thì không phải mình cũng đang tìm hiểu đây sao?” Trần Manh Manh đành phải xuống nước, vì tính ra cô ấy cũng khá có ấn tượng với Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ: “Vậy thì tốt, con người Liễu Đông cũng không tệ đâu.”
Trần Manh Manh đảo mắt liếc cô, Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Mấy hôm nay gia đình cậu ấy có chuyện, nên có thể khá bận, chắc cũng nhanh chóng ổn thôi.”
“Oh oh.” Trần Manh Manh gật đầu, “Phải rồi, hôm qua mình có hỏi đồng nghiệp ở Hương Thành, Lý Miểu bị bệnh vẫn chưa khỏi, hơn nửa tháng rồi không thấy đến công ty, mà hiện tại bên bộ phận phim truyền hình của Hương Thành cũng không sắp xếp vai cho cô ấy.”
“Ừm, cậu biết địa chỉ nhà cô ấy không?”Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Trần Manh Mang đáp: “Biết chứ.” Sau đó đưa địa chỉ cho Long Bân, Long Bân theo chỉ dẫn qua đó.
Nửa tiếng sau, xe của Long Bân đến dưới nhà Lý Miểu.
“Nhà Lý Miểu ở lầu ba.” Trần Manh Manh nói.
“Nhà cô ấy còn ai khác không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Trần Manh Manh đáp: “Mình cũng không rõ, trong hồ sơ nói là cô ấy đang sống với bố mẹ.”
“Lý Miểu năm nay hai mấy tuổi nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt không nhớ rõ.
Chương 565: Cô có khó khăn gì sao?
“Hai mươi tư, cô ấy tốt nghiệp khoa kinh kịch vào năm ngoái. Vừa tốt nghiệp là cô ấy đã ký hợp đồng với Hương Thành, nhưng không biết sao sức khỏe lại liên tục ốm yếu, cho nên đạo diễn cũng không cho cô ấy nhiều vai diễn.” Vì để Kỷ Hi Nguyệt có thể đào người, Trần Manh Manh cũng xem như là thăm dò rất chi tiết.
“Cậu có hay qua lại với cô ấy không?” Hai người lên lầu, còn Long Bân ở dưới xe đợi.
Trần Manh Manh đáp: “Mình mới vào Hương Thành chưa được bao lâu, cũng chỉ chạm mặt với cô ấy vài lần, nhưng nhìn chung cô ấy rất ôn hòa, cho nên dù có bị bệnh thì mọi người vẫn thông cảm cho cô ấy.”
Kỷ Hi Nguyệt siết chặt ấn đường. Cô không biết Lý Miểu bị bệnh như thế nào, nhưng nếu bị bệnh nghiêm trọng thì lý ra bộ phim 《Đạo Thiên Cốt》của Lưu Uy không thể nào quay nhanh vậy được.
Mà kiếp trước bộ phim này còn ra sau phim 《Vị Thần Của Bầu Trời》tầm hai năm.
Kỷ Hi Nguyệt biết lịch sử đã thay đổi, cũng không biết quay bộ phim này trước liệu có ăn khách không. Suy cho cùng thì diễn xuất của Lý Miểu hai năm sau chắc chắn sẽ tốt hơn hiện tại. Hơn nữa, thị trường phim ma thuật theo lý là năm tới mới bắt đầu sốt, nhưng bắt đầu sớm từ bây giờ, cô cũng không biết liệu có hiệu quả hay không.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt tin, chỉ cần tạo ra xu hướng tích cực thì mọi người ắt sẽ tiếp nhận. Xét cho cùng, phần đông những người xem phim truyền hình truyền thống cũng chỉ có những khán giả cao tuổi.
Còn giới trẻ bây giờ đã thay đổi sở thích và xu hướng, và cái cô muốn nắm bắt trước chính là xu hướng này.
Tới lầu ba, Trần Manh Manh bắt đầu gõ cửa.
“Ai đấy!” Bên trong vang lên giọng nói lớn tiếng của một người đàn ông.
Sau đó cửa mở ra, Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói: “Chào chú, xin hỏi đây có phải là nhà của Lý Miểu không ạ?”
Người đàn ông trước mặt áng chừng ngoài bốn mươi tuổi, cảm giác có lẽ là bố của Lý Miểu.
Người đàn ông nhíu mày, nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh: “Các cô là ai? Tìm Lý Miểu nhà tôi làm gì!”
“Chúng cháu là nhân viên của đài truyền hình Hương Thành, là đồng nghiệp của Lý Miểu. Lý Miểu đang bệnh đúng không ạ? Chúng cháu đến thăm cô ấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trong tay Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh đều mang theo hoa tươi và trái cây để thăm người bệnh.
“Thì ra là đồng nghiệp.” Người đàn ông ngập ngừng nói.
Đột nhiên vang lên một giọng nói phụ nữ: “Bố, là đồng nghiệp của con à?”
“Đúng vậy, đến thăm con đấy.” Người đàn ông mở cửa ra, sau đó bỏ vào trong, không hề có ý định đón tiếp Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh đưa mắt nhìn nhau, sau đó thấy Lý Miểu chạy ra.
“Lý Miểu!” Trần Manh Manh lập tức cười nói, “Cô còn nhớ tôi không? Tôi là Trần Manh Manh.”
Lý Miểu sửng sờ, sau đó gật đầu, “Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi. Nghe nói cô đã chuyển qua Cảng Long rồi mà, sao còn qua thăm tôi? Vị này là?”
“Vị này là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, chắc cô cũng biết đúng không?” Trần Manh Manh không tin là Lý Miểu không đọc được tin tức giải trí.
Mắt Lý Miểu sáng lên: “Hèn gì tôi bảo sao quen mắt, hóa ra là Kỷ tiểu thư. Các cô vào đi, trong nhà có chút lộn xộn, thật ngại quá.”
Cảm nhận đầu tiên khi Kỷ Hi Nguyệt gặp Lý Miểu là cô gái này rất mảnh mai, nhưng vầng trán lại toát lên vẻ khí khái, phần cánh tay để trần có chút bầm tím gì đó, nhưng nhìn tổng thể cả người thì rất sạch sẽ và thanh tú.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh vào trong, nhà của Lý Miểu khá nhỏ, chưa tới một trăm mét vuông. Bố của Lý Miểu không thấy trong phòng khách, trong phòng ngủ thì vang lên tiếng ho của một người phụ nữ.
Sau đó là tiếng nói chuyện của một nam và một nữ.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt nghe ra ba tiếng này không giống nhau, người phụ nữ ho khan và người phụ nữ nói chuyện là hai người khác nhau.
“Vào phòng tôi nói chuyện nhé.” Lỷ Miểu có chút ngại ngùng, vội vàng mời hai người vào phòng của cô ấy.
Phòng của cô ấy là từ phòng sách sửa thành, rất nhỏ, ngoài ra còn có rất nhiều tài liệu sách vở về điện ảnh và truyền hình, nhưng tất cả được sắp xếp rất ngăn nắp.
Lỷ Miểu đóng cửa lại, cười nói: “Kỷ tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”
Chương 566: Cô có khó khăn gì sao? (II)
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Lý Miểu, sức khỏe cô vẫn ổn chứ?”
Lý Miểu lập tức che cánh tay bầm tím mà nãy giờ cô ấy không để ý, ngượng ngùng nói: “Vẫn, vẫn ổn? Lẽ nào đài truyền hình muốn sa thả tôi ư?”
Nói rồi cô ấy có chút hoang mang nhìn Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh vội đáp: “Lý Miểu, một tháng cô chỉ đi làm mười lăm ngày, vai diễn cũng chỉ là mấy nhân vật quần chúng lặt vặt, cô như thế thì kiếm được bao nhiêu tiền đâu?”
Lý Miểu sốt ruột: “Tôi, tôi biết, nhưng có một số vai đủ để tôi chi phí cho cả tháng, nếu không có, tôi, bố tôi sẽ rất tức giận.”
Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Lý Miểu, tôi thấy hình như cô không phải bị bệnh, phải chăng cô đang gặp khó khăn gì sao?”
Lý Miểu khẽ biến sắc, có chút hốt hoảng.
“Lý Miểu, nếu công ty biết cô xin nghĩ liên tục nhưng không phải do đau ốm, chắc chắn sẽ không cần cô nữa. Cho dù cô có diễn xuất tốt đến đâu, nhưng đạo đức nghề nghiệp thường ngày không có, thử hỏi sau này ai cần cô đóng phim nữa, với lại muốn lăn lộn trong giới showbiz cũng rất khó.” Trần Manh Manh nói.
Lý Miểu cuống quýt đáp: “Tôi, tôi biết, nhưng, nhưng tôi thật sự không biết làm sao cả. Manh Manh, cô đừng nói chuyện với đài truyền hình được không? Tôi, tôi rất thích đóng phim, tôi thật sự rất yêu công việc này. Chỉ là, chỉ là trong nhà có chút chuyện, nên hiện tại tôi chưa được rãnh rỗi.”
“Mà rốt cuộc là cô có chuyện gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Cô phải nói ra thì chúng tôi mới giúp được cô chứ?”
Mắt Lý Miểu phiếm hồng, lắc lắc đầu: “Không giúp được đâu, thật sự không giúp được đâu.”
“Lý Miểu, cô cứ nói xem, biết đâu chúng tôi có thể nghĩ cách giúp cô thì sao? Cô có biết hôm nay Kỷ tiểu thư đến đây là để mời cô đóng vai chính cho một bộ phim không? Đây chính là cơ hội trời ban đấy!” Trần Manh Manh có chút nóng nảy.
“Sao cơ!” Lý Miểu liền nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin, “Tôi, tôi diễn vai chính?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ tôi đang tìm nữ chính. Trước đây tôi có xem qua vài vai diễn của cô, nhận thấy cô rất có tiềm lực, cho nên mới kêu Manh Manh giới thiệu giúp tôi, nhưng nếu cô quả thực không tiện, vậy thôi để tôi tìm người khác.”
“Không, không, tôi, tôi có thể diễn mà.” Lý Miểu sốt ruột đáp, nhưng sau đó lại đưa mắt nhìn ra cửa, như thể đầy hứa hẹn, “Kỷ tiểu thư, có thể, có thể hoãn lại một thời gian không?”
“Không thể, hoặc là cô phải nói cho tôi biết khó khăn của cô.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự cũng muốn biết lý do gì đã ngăn cản một người yêu diễn xuất như Lý Miểu đến với con đường phim ảnh.
Lý Miểu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó đôi mắt đỏ lên.
“Là chuyện của bố cô sao?’ Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Lý Miểu chầm chậm gật đầu.
“Vừa nãy tôi mới nghe thấy trong phòng kia có ba giọng nói, ngoài bố mẹ cô ra, còn có bà nội cô ở đây à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.
Lý Miểu sửng sốt, sau đó lắc đầu, chậm rãi nói: “Bà nội tôi đã mất lâu rồi, đó là mẹ kế của tôi.”
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh nhìn nhau, hai người đều cau chặt mày.
“Còn có bố mẹ tôi.” Lý Miểu nhìn bọn cô.
“Sao cơ? Mẹ ruột và mẹ kế của cô sống chung với nhau?” Trần Manh Manh xem như đã hiểu vấn đề.
Lý Miểu có chút xấu hổ: “Mẹ tôi bị liệt nửa người, nằm trên giường đã hơn hai năm nay. Lúc vừa mới bị, bố tôi có tìm một dì đến chăm sóc cho mẹ, nhưng một năm sau thì bố tôi và dì đó lại phải lòng nhau.”
Lý Miểu thoáng tức giận: “Sau đó bố tôi bắt mẹ tôi ký đơn ly hôn để ông đăng ký kết hôn với dì đó, vì thế nên mọi người mới sống chung với nhau.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe xong chuyện này lại thấy lòng nặng trĩu, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.
“Sao bố cô lại làm như vậy, thực sự rất quá đáng.” Trần Manh Manh tức giận.
Chương 567: Cô có khó khăn gì sao?
Lý Miểu đau lòng: “Lý do mà tôi thường xuyên xin nghĩ làm, là vì mẹ kế của tôi thừa lúc tôi không có ở nhà đã ngược đãi mẹ tôi, cho nên tôi không dám rời khỏi bà nửa bước, còn bố tôi thì bảo chỉ cần tôi tự nuôi sống bản thân là được, vì thế tôi đã cố gắng hoàn thành công việc diễn xuất của mình trong vòng nửa tháng, sau đó ở nhà chăm sóc mẹ tôi.”
“Vậy mấy cái này là sao?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ chỉ vào những vết xanh tím mà cô ấy muốn che giấu.
Lý Miểu cúi đầu: “Do tôi cãi nhau với mẹ kế nên bố đã đánh tôi.”
“Ôi trời, Lý Miểu, sao cô không báo cảnh sát?” Trần Manh Manh bức xúc.
Lý Miểu lắc đầu: “Mẹ tôi không cho tôi báo cảnh sát, với lại mẹ tôi đã như vậy, tôi cũng không biết phải làm thế nào.”
“Bố cô và mẹ kế của cô cũng đánh mẹ cô sao?” Kỷ Hi Nguyệt nghe mà cũng ôm một bụng tức.
Lý Miểu đáp: “Bố tôi sẽ không đánh mẹ tôi, vì ông ấy vẫn cảm thấy có lỗi với bà, nhưng mẹ kế của tôi thỉnh thoảng hay kiếm chuyện, bà ta thật sự rất đáng ghét, nên tôi đã cãi nhau với bà ta, nhưng sau đó bà ta lại đi kể lể với bố, để bố đánh tôi.”
“Vậy sao cô với mẹ cô không chuyển ra ngoài sống?” Trần Manh Manh nói, “Cô diễn xuất hay, lương cũng cao, hoàn toàn có thể mời một bảo mẫu để chăm sóc mẹ cô mà?”
Lý Miểu lại rơi nước mắt: “Mẹ tôi không đồng ý, bà nói có chết cũng phải chết ở đây.”
Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn, nhìn dáng vẻ đáng thương của Lý Miểu, cô phần nào hiểu được tâm niệm của mẹ cô ấy.
“Mẹ tôi kêu tôi đừng quan tâm đến bà ấy, bảo tôi tập trung vào công việc, nhưng mẹ kế của tôi cứ nhân lúc tôi không có ở đây lại ngược đãi bà ấy, hỏi sao tôi có thể chịu đựng được.” Lý Miểu rớt nước mắt.
“Bố cô thì sao? Mặc kệ luôn à?” Trần Manh Manh bức xúc.
Lý Miểu đáp: “Lúc đầu còn mắng mẹ kế tôi vài câu, nhưng nhiều lần quá ông ấy cũng chẳng buồn nói nữa, còn mẹ tôi thì chỉ biết nuốt giận vào trong. Nếu không phải có vài lần giúp bà lau người và nhìn thấy vết thương, có lẽ tôi cũng không dám tin.”
“Vì lẽ đó nên cô không dám đi làm?” Trần Manh Manh thở dài, ruốt cuộc đã hiểu.
“Vậy tại sao bố cô và mẹ kế của cô không chuyển đi? Nhà này là của bọn họ à?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Lý Miểu gật đầu: “Gia đình chúng tôi không dư dả, chỉ có căn nhà này. Nếu bố tôi ra ngoài, sẽ không có nơi nào để sống. Cũng may là mẹ tôi tuy bại liệt, nhưng không cần uống thuốc, chỉ cần có người chăm sóc là được.”
“Bây giờ tôi vẫn đang khuyên mẹ tôi ra ngoài sống với tôi, nhưng mẹ tôi vẫn chưa chịu.” Lý Miểu nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, xem như đã hiểu.
“Tôi có thể ra thăm mẹ cô không?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên hỏi.
Lý Miểu kinh ngạc, mặt tái đi: “Không, không cần đâu? Mẹ kế tôi cũng đang ở đây, tôi sợ bà ta sẽ…”
“Đâu liên quan, tôi chỉ muốn thăm dì ấy thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, sau đó tự mình mở cửa bước ra ngoài.
Lý Miểu hết hồn, vội vàng theo sau, Trần Manh Manh cũng ra theo.
Cửa phòng bên đó đang để mở, có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện bên trong.
Đúng lúc Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước ra, bên kia bố của Lý Miễu cũng bước ra ngoài.
“Bố Lý, cháu muốn thăm mẹ của Lý Miểu ạ.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Bố Lý sửng sốt, nhíu mày nhìn Lý Miểu đang đứng phía sau.
“Có gì hay mà thăm, chỉ là một người bệnh thôi mà. Lý Miểu, đồng nghiệp của con hết việc rồi thì mau tiễn họ về đi.” Bố Lý trực tiếp đuổi khách.
“Bố Lý, Lý Miểu nhà chú sắp ký hợp đồng với Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của cháu. Cháu sẽ lăng xê cô ấy, để cô ấy trở thành một ngôi sao nổi tiếng, sau này có thể kiếm được bộn tiền!” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng với bố Lý.
Bố Lý đờ đẫn, Lý Miểu cũng rất kinh ngạc và sợ hãi.
Chương 568: Cô có khó khăn gì sao?
Cô ấy vội vàng giải thích với bố: “Bố, vị này là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, chủ của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, là người mà lần trước xem tin tức, bố và con có nhắc đến đấy ạ.”
“Oh, thảo nào tôi cảm thấy quen mắt, thì ra là Kỷ tiểu thư. Thật sự thất lễ quá, nhưng vừa rồi cô nói là thật chứ?”
Trong ánh mắt bố Lý hiện lên một tia vui mừng.
“Đương nhiên là thật rồi ạ. Lý Miểu rất có khả năng diễn xuất, tiềm lực đáng kể, chỉ tiếc là còn ít đất diễn.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Nếu cô ấy ký hợp đồng với Húc Nguyệt bọn cháu, cháu sẽ đo ni đóng giày cho cô ấy một bộ phim truyền hình, để cô ấy đóng một lần là có thể nổi tiếng.”
Bố Lý ngây ngất nói: “Thật sao? Con bé giỏi thế cơ à?”
“Bố Lý, con gái của chú rất có năng lực, nhưng lại bị gia đình chú làm vướng mắc. Cô ấy vẫn luôn canh cánh chuyện của mẹ, nên không có tâm tư để tập trung vào diễn xuất. Cháu cảm thấy rất đáng tiếc. Vì thế hôm nay cháu có lòng tới đây để xem thử tình hình.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bố Lý Miểu, nói.
“Con bé đóng một bộ phim có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Bỗng nhiên có một người phụ nữ trung niên từ trong phòng chạy ra, háo hức hỏi thẳng giá cả với Kỷ Hi Nguyệt.
“Hiện tại phí ký hợp đồng với công ty chúng tôi là một trăm vạn trên một năm. Nếu nổi tiếng, sau này sẽ có thêm rất nhiều kịch bản hay chờ cô ấy, ngoài ra còn nhận thêm quảng cáo, mỗi ngày hốt bạc cũng không phải là không có khả năng.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn đã biết bà mẹ kế này là kiểu phụ nữ ham hư vinh.
Vừa nhắc tới một trăm vạn là tròng mắt suýt nữa phát xanh.
Lý Miểu cũng hết đỗi kinh ngạc. Lúc cô ấy ký hợp đồng với Hương Thành, tiền mà cô ấy cầm được chỉ là lương tháng, một tháng cũng chỉ được vài nghìn tệ. Đương nhiên nếu cô ấy có thể nổi tiếng, tất nhiên sẽ được tăng giá, nhưng ngặt nỗi cô ấy chỉ đóng những vai quần chúng lặt vặt, cho nên dù đã ký hợp đồng một năm, lương bổng vẫn cứ ít đến đáng thương.
Trần Manh Manh cũng rất kinh ngạc, không ngờ để đào một người mới chưa có danh tiếng như Lý Miểu, Kỷ Hi Nguyệt không tiếc vừa mở miệng đã ra giá một trăm vạn. Xem ra cô nhất định phải có Lý Miểu.
“Thật sao? Lý Miểu, con còn không mau ký hợp đồng đi! Dì và bố con đợi hưởng phúc đấy!” Mẹ kế đúng là một người không biết xấu hổ.
Trong phòng lại vang lên tiếng ho khan kịch liệt, sắc mặt của Lý Miểu chợt thay đổi, lập tức hô lên một tiếng: “Mẹ!” Nói xong thì chạy nhanh vào trong.
Kỷ Hi Nguyệt cũng vào theo, vừa bước vào liền nhìn thấy một người phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi, đang nằm trên giường với khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt trũng sâu, trên người đắp một tấm chăn.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lý Miểu vội vàng cầm ly nước bên cạnh, nâng cổ mẹ cô ấy lên và cho bà uống nước.
“Miểu, là, là thật sao?” Mẹ Lý Miểu rất xúc động, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Dì, đương nhiên là thật rồi ạ. Hôm nay cháu mang thành ý đến đây, nhưng tiếc là Lý Miểu vẫn chưa đồng ý. Cô ấy nói sợ dì ở nhà không có ai săn sóc, chịu cực, cho nên không muốn ký hợp đồng với cháu.”
Kỷ Hi Nguyệt liếc nhìn Lý Miểu một cái nói rồi.
“Cái gì! Cái gì mà không có ai săn sóc? Chẳng phải bà đây ngày nào cũng chăm sóc chị ta đó sao? Thái Cầm Hoa, chị có lương tâm không thế? Tôi chăm sóc chị hai năm nay, bây giờ con gái chị có thể kiếm được tiền, lý ra chị nên bảo con bé hiếu thảo với tôi chút chứ?” Mẹ kế ngang ngược nói.
Sắc mặt mẹ Lý Miểu vốn dĩ đã kém, giờ lại càng khó coi hơn, bà liền nhìn Lý Miểu, nói: “Miểu, mẹ không sao đâu. Có cơ hội tốt như vậy, con nhất định phải đi đấy.”
“Mẹ, con kiếm được nhiều tiền thì có ích gì. Mẹ không chịu cùng con ra ngoài sống, làm sao con dám yên tâm để đóng phim khi để mẹ lại đây được?” Lý Miểu đáp.
“Lý Miểu, cô nói thế là có ý gì? Nói tôi ngược đãi mẹ cô hay sao? Các người cũng không nghĩ thử xem, hai năm qua chị ta nằm bất động trên giường, ăn uống rơi vãi đều là tôi dọn dẹp, tôi cũng đâu đòi của cô phân tiền nào. Cô nghĩ tôi không tức chắc?”
“Dì tức vậy tại sao lại cưới bố tôi?” Lý Mai cũng phát cáu, “Tôi cũng đâu yêu cầu dì đến chăm sóc cho mẹ tôi chứ!”
Chương 569:Đê tiện không ai bì nổi(I)
Mẹ kế thẹn quá hóa giận, đùng đùng nói: “Còn không phải do bố cô cầu xin tôi à! Ông ấy nói không có tôi thì không được. Bởi vì không có ai chăm sóc cho người tàn tật như mẹ cô! Chứ không cô tưởng tôi thèm ở lại đây nhìn mẹ con mấy người làm mình làm mẩy chắc!”
“Mẹ tôi còn có tôi, có bố tôi, chúng tôi không cần dì! Nói cho đúng là dì ở trước mặt mẹ tôi quyến rũ bố tôi, bây giờ còn có mặt mũi nói là chăm sóc mẹ tôi sao!” Lý Miểu cũng tức giận.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã biết sự khí khái ở vùng giữa lông mày của Lý Miểu là học từ ai. Không phải là cô ấy không có khả năng phản kháng, cũng không phải cô ấy là người nhu nhược, chỉ là mẹ cô ấy đã trở thành điểm yếu của cô ấy.
Người như vậy, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy một khi đã cho cô ấy cơ hội, cô ấy nhất định sẽ nổ lực giành lấy, và chắc chắn sẽ thành công.
“Lý Miểu! Đủ rồi!” Bố Lý Miểu lập tức quát mắng.
Lý Miểu oan ức, nước mắt lưng tròng. Mẹ Lý Miểu vội vàng nói: “Đừng nói nữa, Miểu, con đi đóng phim đi. Mẹ không sao đâu. Nếu con có thể trở thành đại minh tinh, mẹ còn mừng cho con nữa là. Đóng phim chẳng phải vẫn là mơ ước của con bấy lâu nay sao?”
“Mẹ, mẹ thế này làm sao con yên tâm được? Hay là mẹ theo con ra ngoài sống được không? Bố có người phụ nữ này rồi thì không còn đối xử tốt với mẹ nữa, mẹ một mình ở đây con không yên tâm cho được.”
Lý Miểu cũng là một người thẳng thắn, kể cả bố cô ấy có đang đứng sau lưng, cô ấy vẫn nói ra những lời như vậy.
“Lý Miểu, mày nói cái gì? Ông đây nuôi mày khôn lớn như vậy là để mày ghét bỏ? Tao có lỗi với mẹ mày chỗ nào? Bà ấy bị như thế đã hai năm nay, ông đây vẫn luôn săn sóc cho bà ấy, lẽ nào còn chưa đủ tốt?” Bố Lý Miểu cũng thẹn quá hóa giận.
“Đúng là sói mắt trắng. Một tháng đưa về có chút tiền nhưng chúng tôi vẫn phải nuôi hai mẹ con cô, còn mở miệng nói như vậy được, cô có lương tâm không thế!” Mẹ kế của Lý Miễu cũng quát tháo.
Mẹ của Lý Miểu cũng rớt nước mắt, bà nắm lấy tay Lý Miểu, đau lòng cho cô con gái của mình.
“Đừng nói nữa, mấy người đừng nói nữa. Miểu, mẹ hứa với con, chúng ta sẽ chuyển ra ngoài sống, nhưng con có tiền không?” Mẹ Lý Miểu có chăng đã nản lòng, hai năm rồi, chút không cam lòng đó của bà cũng đã từ từ tiêu tán.
Nhìn con gái bị khổ bị mắng, bà còn đau lòng hơn bất cứ ai.
“Mẹ, mẹ nói thật chứ?” Mắt Lý Miểu lấp lánh, “Mẹ không cần lo lắng, con có thể kiếm tiền.”
Lý Miểu liền quay sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ tiểu thư, tôi, tôi có thể ứng trước một số tiền được không? Sắp xếp ổn thỏa cho mẹ tôi xong, tôi sẽ tập trung diễn xuất, vì cô làm trâu làm ngựa!”
“Được chứ. Tôi còn có thể giúp cô tìm một căn nhà tốt, tìm người có chuyên môn đến chăm sóc cho mẹ cô.” Kỷ Hi Nguyệt nói thẳng.
Lý Miểu và mẹ của Lý Miểu đều kinh ngạc, tự hỏi sao ông trời lại ưu ái mình như vậy.
“Cảm ơn, cảm ơn cô.” Lý Miểu vui mừng đáp, “Mẹ, mẹ đừng quyến luyến nơi này nữa. Nơi này không đáng để cho mẹ quyến luyến đâu. Mẹ còn có con, chúng ta nhất định sẽ sống thật tốt.”
“Lý Miểu, mày đừng ỷ có chống lưng rồi là không nhận bố và dì nữa!” Bố Lý Miểu đột nhiên oán trách.
“Lý Quốc Cường, rốt cuộc ông muốn thế nào đây? Là ông có lỗi với tôi trước, tuy tôi bại liệt, nhưng tiền bồi thường của tôi đã bị mấy người nuốt hết còn gì? Nhiều tiền như vậy nhưng ông chăm sóc tôi thế này đây? Bây giờ con gái muốn có tương lai, mấy người còn muốn đòi lợi ích?” Mẹ Lý Miểu bỗng nhiên cũng nổi giận.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh lúc này mới biết hóa ra còn tiền bảo hiểm, thảo nào hai năm nay mẹ kế không vội vàng đuổi hai mẹ con cô ấy ra ngoài.
“Chẳng phải đều khám bệnh cho bà cả rồi à?” Lý Quốc Cường có chút chột dạ.
“Tiền bồi thường tám mươi vạn, nhưng tôi chỉ khám bệnh hai mươi vạn, còn lại thì sao? Không phải ông đã đem cho hồ ly tinh để mua nhà cho con trai của cô ta rồi sao? Tôi không nói ra chẳng qua là giữ thể diện cho ông thôi!” Mẹ Lý Miểu bộc bạch tất cả.
Chương 570: Đê tiện không ai bì nổi (II)
Lý Miểu tức đến phát run, đồng thời cũng rất kinh ngạc, hóa ra vẫn còn một chuyện như vậy, vậy mà cô ấy không hề hay biết.
Mẹ Lý Miểu xoay đầu nhìn Lý Miểu: “Miểu, trước đây mẹ không chắc chắn, là bởi vì còn một nguyên nhân, đó là căn nhà này đứng tên của mẹ. Chỉ cần mẹ còn ở đây, bọn họ sẽ không cướp được căn nhà này. Đây là của hồi môn mẹ giữ lại cho con, nhưng bây giờ con đã có cơ hội đổi đời, mẹ cũng không muốn liên lụy đến con nữa. Mẹ sẽ đi cùng con, sau này đến đòi lại căn nhà sau cũng được.”
“Sao cơ? Thái Cầm Hoa, sau này chị muốn cướp lại căn nhà?” Người mẹ kế lập tức trừng mắt.
“Sao lại gọi là cướp? Căn nhà này vốn dĩ là của tôi, là của hồi môn bố mẹ tôi đã cho tôi! Chu Oánh Bảo, cô thích Lý Quốc Cường chứ gì, có bản lĩnh thì hai người đừng ở trong nhà tôi nữa, cút ra ngoài cho tôi.”
“Được đấy, có chống lưng rồi nên cánh cứng hẳn. Tôi thấy hai mẹ con chị đều là sói mắt trắng. Ông xã, anh thấy rồi chứ? Đã bảo anh sớm kêu chị ta ký giấy chuyển nhà đi, bây giờ thì hay rồi, anh nói nên giải quyết thế nào đây!” Chu Oánh Bảo quay qua đánh Lý Quốc Cường, “Trước đây anh đã từng hứa, sau khi chị ta chết, căn nhà này sẽ chuyển qua cho tôi đấy.”
“Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết những chuyện này sớm hơn!” Lý Miểu thực sự rất đau lòng, có lẽ mẹ muốn bảo vệ hình ảnh của bố trong lòng cô ấy.
Mẹ Lý Miểu rất khó chịu, đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ chỉ vì muốn con cho một gia đình hoàn chỉnh, nhưng không ngờ lại làm liên lụy đến con như vậy, để con phải chịu khổ.”
Lý Miểu đột nhiên bật khóc nức nở: “Mẹ, con đâu có khổ. Chỉ cần mẹ sống với con gái, con gái làm gì cũng bằng lòng.”
“Con ngoan, được rồi được rồi, đừng để người ta nhìn vào cười cho đấy. Con thu dọn đi, chúng ta sẽ chuyển ra ngoài.” Mẹ của Lý Miểu dường như đã đợi ngày nay rất lâu. Sau đó bà nhìn Lý Quốc Cường và Chu Oánh Bảo, nói: “Tạm thời hai người có thể ở lại căn nhà này, nhưng đừng làm phiền đến Miểu của tôi, cừng đừng hòng moi được lợi ích gì từ trong tay Miểu.”
“Không được!” Chu Oánh Bảo lập tức thét lên, “Miểu cũng là con gái của Lý Quốc Cường, nuôi con bé lớn đến nhường này, tới lúc có thể kiếm được tiền lại quên mất bố là sao! Muốn đi cũng được, nhưng căn nhà này phải chuyển cho Quốc Cường, sau này coi như xí xóa!”
Lý Quốc Cường nhìn Chu Oánh Bảo, sau đó lại lưỡng lự nhìn Lý Miểu.
“Cô cầm tiền bồi thường của tôi còn chưa đủ sao!?” Mẹ Lý Miểu tức giận đáp trả.
“Chứ chăm sóc chị hai năm nay không cần tiền à? Chị còn không tự biết mình là trường hợp gì sao? Mỗi ngày đi vệ sinh nặng nhẹ đều là tôi giúp chị cả đấy!” Chu Oánh Bảo hùng hổ nói.
Lý Miểu đáp trả: “Cho dù có mướn bảo mẫu thì một tháng chỉ khoảng một vạn, hai năm cũng chỉ hai mươi tư vạn, nhưng tiền bồi thường của mẹ tôi còn thừa tới sáu mươi vạn, vậy mà dì vẫn còn mặt mũi đòi nhà ư?”
“Thế thì đã sao? Không giao nhà, mấy người đừng hòng chuyển ra ngoài! Ông xã, anh nói đúng không? Chúng ta không thể cho hai mẹ con họ được hời!” Chu Oánh Bảo kéo Lý Quốc Cường lại nói.
Kỷ Hi Nguyệt và Trần Manh Manh xem cảnh này xong, trong bụng cũng rất tức giận.
“Đúng là đê tiện không ai bì nổi. Kỷ Hi Nguyệt tôi xem như đã được diện kiến.” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng.
Chu Oánh Bảo lập tức nhăn nhó: “Kỷ tiểu thư, cô muốn Lý Miểu đóng phim cũng được thôi. Cô nghe cho kỹ đây, nếu căn nhà này không giao cho chúng tôi, sau này Lý Miểu đừng mơ bước ra khỏi nơi này! Ngay cả khi con bé có thể đi, nhưng mẹ con bé đâu thể đi ra ngoài được, đúng không?”
Chu Oánh Bảo trực tiếp uy hiếp, còn kéo Kỷ Hi Nguyệt đến giúp bà ta cướp nhà của Lý Miểu.
“Chu Oánh Bảo,cô đừng có quá đáng!” Mẹ Lý Miểu tức giận đến mức ho khan.
“Bố, sao bố lại tìm đến loại phụ nữ lòng tham không đáy này chứ! Bố thật sự không xứng làm bố của con!” Lý Miểu cũng nổi giận.