Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191: Khuôn mặt hóp lại
Tiêu Ân gật đầu, bởi vì anh ấy ngồi đã lâu nên trong cơ thể có cảm giác hơi căng tức không thoải mái, giống như cảm giác dạ dày khó chịu vì ăn quá nhiều.
Đôi tay Kỷ Hi Nguyệt lần thứ hai ấn ở trên lưng anh ấy, ngay sau đó bắt đầu hấp thu lại khí công. Vừa mới bắt đầu Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy không sao, nhưng dần dần cô cũng không biết bên trong còn có bao nhiêu, cho nên hấp thu hơi nhiều.
Mặt Tiêu Ân đã hóp lại, vội vàng phát ra âm thanh, Kỷ Hi Nguyệt sợ tới mức dừng lại. Tiêu Ân vừa quay đầu đã dọa Kỷ Hi Nguyệt giật bắn mình, vội nói: “Tiêu Ân, thật sự xin lỗi. Tôi, tôi không biết đã hút xong chưa, cho nên hút nhiều, tôi, tôi sẽ truyền về, đó là nguyên khí của anh, không cẩn thận sẽ chết.”
Tiêu Ân không phải người tu luyện khí công, vì không có khí công nên thứ Kỷ Hi Nguyệt hấp thụ chính là nguyên khí và tinh nguyên để Tiêu Ân duy trì mạng sống. Cho nên anh ấy lập tức sẽ cảm thấy hít thở khó khăn, cảm giác linh hồn sắp bị hút đi mất, khiến anh ấy cũng sợ tới mức vội vàng kêu ra tiếng.
Tiêu Ân cười nói: “Đại tiểu thư, không có gì, cô thử lại là được.” Tâm thế của Tiêu Ân đã hơi bất chấp tất cả.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt hơi căng thẳng, lập tức định giúp anh ấy khôi phục, chỉ là vội vàng quá, kết quả lại truyền nhiều, sau đó lại tiếp tục hấp thu trở lại, nhưng lại hút nhiều, Kỷ Hi Nguyệt sắp điên mất.
Hoàn toàn không thể nắm bắt truyền đi và hút ra bao nhiêu, không tìm thấy điểm cân bằng, làm thân thể Tiêu Ân giống như chiến trường, bị Kỷ Hi Nguyệt tra tấn.
Sau cùng, Tiêu Ân bị hành hạ đến muốn nôn, nhưng mặt vẫn hóp lại, có nghĩa là Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng vẫn hấp thu lại nhiều. Nhưng Kỷ Hi Nguyệt thật sự cảm giác khống chế không được.
Anh ấy khó chịu tới mức buồn nôn, lại cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, cho nên mạnh mẽ hít sâu một hơi.
Vừa lúc đó Kỷ Hi Nguyệt lại truyền khí lại đây, lần này Tiêu Ân vậy mà cảm giác được bản thân dường như lập tức có thể hấp thu được dòng khí đang lưu chuyển này, bởi vì vừa rồi anh ấy hít sâu một hơi, dòng khí thế mà lại theo hơi thở của anh ấy chuyển động lên.
Động tĩnh này khiến cả người Tiêu Ân run rẩy, Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình, vội vàng dừng đưa vào, nhưng Tiêu Ân lại phát hiện dòng nước ấm ở trong cơ thể mình lại có thể tự vận chuyển.
“Tiêu Ân, anh sao vậy? Anh không sao chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không ngừng tự trách. Tuy thực lực của cô không tồi, nhưng lại thật sự không chắc với mấy chuyện ra ra vào vào này, làm Tiêu Ân chịu khổ.
Giờ phút này, Tiêu Ân không nói tiếng nào, trong lòng đã kinh ngạc vui sướng vô cùng, nước mắt không kìm được rơi xuống, còn đang cảm thụ dòng nước ấm trong cơ thể vẫn đang chuyển động. Anh ấy tự hô hấp một hồi là đã có thể vận chuyển càng nhanh thêm chút.
“Tiêu Ân, anh làm sao vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh ấy khóc, sợ tới mức giật mình, đến trước mặt anh ấy quỳ xuống. Cô thật sự bị dọa đến mức ngây người.
Tiêu Ân lập tức dùng tay lau nước mắt, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng tìm khăn giấy, nhưng nơi này không có, thấy được khăn lông bên cạnh, cô lập tức lấy đưa cho anh ấy.
“Tiêu Ân, thực sự xin lỗi, tôi, bản thân tôi cũng không biết tại sao lại khống chế không tốt, để anh chịu khổ. Anh còn chỗ nào không thoải mái không? Cơ thể rất đau hả? Hay là chúng ta đi bệnh viện đi?” Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn không còn tin tưởng khí công của mình.
Gương mặt Tiêu Ân vẫn hóp lại, nhìn như hơn bốn mươi tuổi, nhưng tuổi thật của anh ấy chỉ có trên dưới 30.
Kỷ Hi Nguyệt hận bản thân vì sao lại đáp ứng yêu cầu lúc trước của anh ấy, nếu không giúp anh ấy truyền khí công thì mọi chuyện đã không sao.


Chương 1192: Niềm vui lớn
Nhìn bộ dạng Tiêu Ân bây giờ có lẽ không thể trị liệu tốt, khó mà khôi phục được, chẳng lẽ Tiêu Ân cứ như thế mà già đi mười mấy tuổi?
Không biết anh Hàn trở về có thể giết cô không, đều do cô không phân biệt nặng nhẹ, cho rằng mình cái gì cũng làm được, giờ làm ra chuyện lớn như vậy.
Nghĩ đến đây, cô cũng chỉ có thể khóc.
“Đại tiểu thư, cô, cô khóc gì thế?” Tiêu Ân quá kích động, mới vừa bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên đã thấy Kỷ Hi Nguyệt đang khóc.
“Tiêu Ân, thật sự xin lỗi.” Kỷ Hi Nguyệt mếu máo, lau nước mắt nói.
Tiêu Ân lập tức nở nụ cười: “Đại tiểu thư, cô, cô hiểu nhầm rồi! Cô nghĩ tôi đang khổ sở hả?”
Kỷ Hi Nguyệt hơi không hiểu, nói: “Chẳng lẽ không phải? Không đau? Không phải khổ sở à?”
“Đương nhiên không phải!” Tiêu Ân lập tức đỡ cô lên, nói: “Đại tiểu thư, tôi vui lắm, tôi rất vui, bởi vì tôi đã luyện được khí công! Tôi cảm giác được tôi có thể vận khí! Ha ha ha.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó mặt mũi khó tin, nói: “Anh, anh nói thật hả? Nhưng mặt anh?” Cô lấy ra điện thoại, mở ra camera cho anh ấy xem mặt mình.
Tiên Ân vừa nhìn thấy, cũng bị dọa giật mình, nói: “Không phải chứ! Đây là tôi hả trời?”
“Đúng vậy, lúc tôi hấp thu về không khống chế tốt, hấp thu nhiều, nhưng truyền cho cậu quá nhiều, lại sợ thân thể cậu không thoải mái, vẫn không cân bằng được, cho nên cậu mới biến thành như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt ngại ngùng nói.
Tiêu Ân nhìn mặt mình trên camera, thật sự hơi kinh khủng, sờ mặt nói: “Đại tiểu thư, giờ tôi có thể tự vận khí, cô có thể truyền cho tôi một chút, sau đó tôi tự vận khí, cô không cần hấp thu về.”
“Cậu thật sự biết à?” Kỷ Hi Nguyệt vẫn không thể tin được.
Tiêu Ân lập tức hưng phấn gật đầu, nói: “Ừm, thật sự, giờ tôi có thể cảm giác được, tôi thật sự rất vui. Thật sự không ngờ tới vốn dĩ không có hy vọng, kết quả lại được. Cũng coi như ông trời thương hại tôi, cảm ơn cô, đại tiểu thư, cảm ơn cô!”
Tiêu Ân lập tức kích động nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt, không nói được hết có bao nhiêu biết ơn.
“Anh còn cảm ơn tôi, tôi đã khiến anh biến thành như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.
“Có thể học được khí công thì ăn chút khổ cực tính cái gì. Khổ gấp mười lần tôi cũng bằng lòng, như vậy về sau tôi vẫn có thể luôn đi theo cậu chủ và tiểu thư!” Tiêu Ân cười toe toét, chỉ là khuôn mặt hóp lại này thật sự hơi đáng sợ.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Được được được, trước hết biến mặt cậu trở về đi, nhìn hơi đáng sợ.”
Tiêu Ân dở khóc dở cười, nói: “Đại tiểu thư, sớm muộn gì tôi cũng sẽ già.”
“Học được khí công rồi sẽ lâu già đi anh không biết à? Hơn nữa cũng không phải mặt gầy nên già, đây là một loại bệnh trạng, mau ngồi xuống.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống rồi nói.
Tiêu Ân ngồi xuống, sau đó Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu truyền khí công cho anh ấy, lúc này cô cũng cảm giác được Tiêu Ân thật sự dẫn được khí công, cũng đã nói lên rằng anh ấy thật sự biết.
Kỷ Hi Nguyệt không khỏi cảm thấy kỳ diệu, anh ấy vậy mà thật sự học được luyện khí công. Có phải nếu cô giúp những người khác thì cũng sẽ khiến bọn họ đều có thể trở thành người tu luyện khí công hay không?
Chỉ là nghĩ đến bộ dạng đáng sợ vừa rồi của Tiêu Ân, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi. Lỡ như không sống nổi thì chẳng phải một người sẽ bị cô huỷ hoại, vẫn không nên dễ dàng thử lại.
Rất nhanh, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy đã đến lúc nên dừng tay, nhìn Tiêu Ân nhắm mắt lại chậm rãi hấp thu khí công cô truyền đến.
Cơ thể Tiêu Ân vốn dĩ không có bao nhiêu khí công, Kỷ Hi Nguyệt truyền qua, mới khiến cho anh ấy nhiều hơn một chút, hơn nữa nhiều hơn so với Kỷ Hi Nguyệt truyền cho Long Bân, Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành một chút. Bởi vì nền tảng của Tiêu Ân quá kém, tương đương với không có, cho nên càng dễ dàng tiếp thu nhiều hơn chút.


Chương 1193: Quỳ xuống cảm ơn Kỷ Hi Nguyệt


Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt anh ấy từ từ hồi phục, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra gương mặt tươi cười. Nửa tiếng sau, nét mặt Tiêu Ân tỏa sáng, thu lại tu luyện của mình, mở mắt.


“Đại tiểu thư, cô, cô vẫn còn ở đây hả?” Tiêu Ân không ngờ Kỷ Hi Nguyệt vẫn ở đây, hơn nữa còn trực tiếp nằm trên thảm đánh võ nhìn anh ấy, làm trong lòng anh ấy hơi ngượng ngùng.


“Đúng vậy, tôi sợ anh có chuyện, nhưng xem ra không cần lo lắng nữa. Anh cảm thấy thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


Tiêu Ân lập tức gật đầu, mừng rỡ nói: “Không sao rồi, tôi thật sự có thể rồi. Đại tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô, cô nhận của tôi một lạy!” Vừa nói thì phịch một tiếng, anh ấy quỳ xuống trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.


“Tiêu Ân!” Kỷ Hi Nguyệt vội nhảy cẫng, la lên: “Anh bị tâm thần hả, anh đây là muốn giết tôi ư? Ai muốn anh lạy, anh bái sư cổ đại hả?”


Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa phát điên, người đàn ông này cũng quá dọa người rồi.


Tiêu Ân cười rộ lên ha hả, nhìn dáng vẻ dậm chân của Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Đúng vậy, cô đây còn không phải sư phụ tôi à?”


“Đúng cái đầu anh, tôi chỉ kích hoạt thiên phú của anh thôi, cái gì mà sư phụ, anh đừng dọa tôi. Tôi trở mặt, tôi đi đây!” Kỷ Hi Nguyệt vội vã bỏ chạy.


Tiêu Ân ở phía sau, nhìn Kỷ Hi Nguyệt chạy trối chết, khóe miệng cong lên. Đại tiểu thư này đúng là một cô gái đáng yêu, chả trách cậu chủ yêu đến tận trong xương cốt như vậy.


Đương gia chủ mẫu Triệu gia không có ứng viên thứ hai! Bất kỳ đổi ai thì Tiêu Ân cũng là người không phục đầu tiên!


Kỷ Hi Nguyệt đi ra ngoài thở phào, bị Tiêu Ân dọa không nhẹ. Có điều Tiêu Ân thật sự đã trở thành người luyện khí công, cô vẫn khá vui vẻ. Cứ như vậy, bên cạnh anh Hàn sẽ lại có nhiều thêm một người luyện khí công. Tuy rằng thực lực hiện tại không mạnh, nhưng cô có thể giúp anh ấy thăng cấp.


Không biết khi anh Hàn biết Tiêu Ân đã trở thành người luyện khí công thì sẽ cách kinh ngạc ra sao.


Ban đêm, biệt thự của Thiết Quý Hoành bên này rất yên tĩnh. Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường, vừa chuẩn bị ngủ thì Triệu Húc Hàn gọi điện tới.


Kỷ Hi Nguyệt vội bắt máy, khóe miệng bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào.


“Anh Hàn, anh xử lý xong việc rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt mở miệng hỏi trước.


Triệu Húc Hàn bên kia trầm thấp nói: “Vẫn chưa, ngày mai hẳn là có thể xử lý xong. Tối mai anh lên máy bay, sáng hôm sau có thể tới. Đã muộn thế này sao em vẫn chưa ngủ?”


“Đây không phải vì nhớ anh à.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gửi một cái moah.


Giọng nói bên kia của Triệu Húc Hàn càng thấp, nói: “Anh cũng nhớ em, ban ngày đến Thụy Sĩ à?”


“Ừm, thám thính nhà an toàn kia một chút, xem ra có vẻ có độ khó tương đối cao. Anh Thiết nói phải chuẩn bị rất nhiều đồ sau đó mới đi, bằng không đi cũng uổng công, căn bản bắt không được Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Triệu Húc Hàn bên kia lại trầm mặc một hồi, nói: “Ừm, được rồi.” Mới vừa nói ba chữ, Kỷ Hi Nguyệt nghe được bên kia có tiếng người ho khan, Triệu Húc Hàn cũng không có nói tiếp những lời muốn nói nữa.


“Đã khuya rồi, em mau ngủ đi, anh rảnh sẽ gửi tin nhắn cho em. Tín hiệu bên này không tốt lắm, nhận được anh sẽ trả lời, ngủ ngon.” Triệu Húc Hàn nhanh chóng nói xong, lập tức cúp máy.


“Ngủ ngon.” Hai chữ này Kỷ Hi Nguyệt còn chưa kịp nói ra, thì đã nghe được tiếng tút tút tút của đầu dây bên kia.


Cô thầm nghĩ rốt cuộc các nguyên lão Triệu gia đang ở đâu. Lúc trước nói hệ thống bảo vệ Triệu gia ở trên một hòn đảo ở Thái Bình Dương, nhưng hệ thống của nguyên lão lại không ở cùng chỗ, thật không biết ở đâu, tín hiệu còn không tốt lắm, đoán chừng rất bí ẩn.


Vốn muốn hỏi tình hình bên đó nhưng xem ra anh Hàn rất bận, bị người canh chừng cũng rất chặt, cô chỉ có thể đợi anh quay lại.





Chương 1194: Lại đi trước lần nữa


Một đêm không nói chuyện. Sáng ngày hôm sau, Thiết Quý Hoành đi công ty, còn Kỷ Hi Nguyệt ở phòng huấn luyện tập luyện, Tiêu Ân càng đến sớm hơn cô. Kỷ Hi Nguyệt lại truyền cho anh ấy ít khí công, làm thực lực của anh ấy dần dần thăng cấp.


Sắc mặt của Tiêu Ân cũng càng ngày càng tốt, xem qua tựa như càng trẻ hơn chút, khóe mắt cong cong như ánh cười, hình như hơi không giống Tiêu Ân lạnh nhạt trước kia.


Kỷ Hi Nguyệt hiểu rõ anh ấy đang vui, ai từ một người bình thường trở thành người luyện khí công mà không vui. Khi đó, lúc cô biết bản thân mình có thể thì tâm trạng cũng vui đến bùng nổ, trong một đêm cảm giác chính mình từ nên mạnh mẽ rồi thì sẽ không bị người khác ức hiếp nữa.


Các chiêu thức của bản thân Tiêu Ân đều dày dặn kinh nghiệm, chỉ cần vận dụng tốt khí công là được, vậy nên thuần thục cũng rất nhanh, còn đánh mấy chiêu với Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt không ngừng gật đầu. Xem ra không bao lâu nữa thì Tiêu Ân có thể đạt tới thực lực của Long Bân, đương nhiên việc này còn cần cô truyền cho anh ấy thêm chút khí công.


Giờ cơm trưa, Thiết Quý Hoành vội trở về ăn cơm với Kỷ Hi Nguyệt. Hai người lại lần nữa thương nghị một chút xem có cần đi Thụy Sĩ trước không.


Kỷ Hi Nguyệt nói với Thiết Quý Hoành rằng sáng hôm sau Triệu Húc Hàn sẽ trở về. Sau khi Thiết Quý Hoành và cô thương lượng một hồi thì chuẩn bị đi trước. Nếu hai người có thể bắt Úy Mẫn Nhi trở về thì Triệu Húc Hàn không cần vừa về tới lại phải chạy tới chạy lui.


Kỷ Hi Nguyệt cũng đau lòng cho Triệu Húc Hàn, cũng không biết anh ở nguyên lão bên đó sống thế nào. Dù sao cô cảm thấy anh chắc chắn sống không tốt lắm, nếu không tối hôm qua cũng sẽ không nhanh nói xong lời thì vội tắt máy, chắc chắn anh có việc kiêng kỵ hoặc có người ở đó.


Hai người tính toán một lúc, một giờ chiều lại lên trực thăng. Lần này còn mang theo một chiếc ba lô leo núi, vì lần này họ không đi mặt trước của núi, mà là leo lên từ mặt sau.


Đây là chuyện hoàn toàn không thể đối với người bình thường, nhưng họ là người luyện khí công, trèo lên cao không có gì đáng sợ. Huống chi bọn họ không phải muốn trèo lên cao, mà là muốn đáp xuống. Trực thăng đến thẳng sau núi, sau đó hai người từ trên trực thăng đáp xuống trên vách đá sau núi là được.


Thiết Quý Hoành cho hacker kiểm tra bốn phía, phát hiện đường ống thông gió của vài căn nhà an toàn đó vậy mà cũng có trang bị camera theo dõi, thật sự tất cả đều được suy nghĩ rất thận trọng. Cũng may anh ta đã nhờ hacker giúp anh ta ngưng hình ảnh mười phút.


Mười phút sau, hình ảnh khôi phục, mà đợi hai người rời khỏi cũng cần mười phút, như vậy sẽ không bị giám sát và điều khiển biết.


Lần này đều phải nhờ vào trợ giúp của trực thăng, ra vào đều tính toán cẩn thận, coi như có bắt được Úy Mẫn Nhi thì cũng phải mang cô ta lên trực thăng từ phía sau.


Vì vậy lần này họ trang bị đồ rất đầy đủ, cái gì Thiết Quý Hoành có thể nghĩ tới thì đều mang theo. Hai người, mỗi người một túi, cái túi của Thiết Quý Hoành lớn hơn một chút, vì anh ta phải mang theo đồ bắt cóc Úy Mẫn Nhi.


Khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy ngọn núi tuyết hùng vĩ thì phấn khởi, toàn bộ máu toàn thân dường như đều sôi trào lên, đây lại là chuyến phiêu lưu hoàn toàn mới.


Phi công thông báo cho họ chuẩn bị, trên mặt đồng hồ của anh ta có định vị chính xác, phương hướng trên vách đá ở phía sau núi, đến giữa sườn núi thì cần một khoảng thời gian, nhưng trực thăng xuống đến giữa sườn núi, họ không tiện nhảy ra khỏi trực thăng rồi đáp xuống, cho nên chỉ có thể đi từ đỉnh núi xuống.


Đỉnh núi không có camera quan sát, lúc hai người từ trên đáp xuống, mở một cửa khoang trực thăng, một dòng khí rét lạnh ập vào mặt.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức rùng mình một cái, vội vã vận khí công, nếu không chỉ sợ rất nhanh sẽ bị lạnh cóng, bởi vì bọn họ ăn mặc không nhiều để dễ chui đường ống hơn.





Chương 1195: Em sẽ đi qua một mình


Đeo chắc túi, lấy ra dây thừng, móc câu, sau khi quấn quanh bên hông, hai người liếc mắt nhìn nhau. Thiết Quý Hoành từ từ lùi lại trước, đáp xuống đất. Kỷ Hi Nguyệt đang ở cách anh ta ba mét, đây là không để dây thừng của hai người có nguy cơ vướng mắc ngoài ý muốn.


Hai người đều đeo mắt kính và mặt nạ bảo hộ thông khí, cũng mang theo máy trợ thính truyền thông tin qua lại. Không thể không nói, Thiết Quý Hoành thật sự chuẩn bị rất đầy đủ, trên người Kỷ Hi Nguyệt còn mang theo dao găm quân dụng bén nhọn.


Hạ xuống từ trên không cảm giác lợi hại, nhìn xuống sâu không thấy đáy, khiến người run lẩy bẩy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt cũng không cảm thấy có gì đáng sợ, quả nhiên khi biết khí công thì cô thật sự có hơi vô cụ vô úy.


Cô có dao nhọn, cho dù dây thừng bị đứt thì cô cũng có thể dùng dao nhọn để trèo lên, vì cô sớm cảm thấy cơ thể của mình có thể nhẹ nhàng như bay lên.


Thiết Quý Hoành rất cẩn thận, Kỷ Hi Nguyệt đi theo bên cạnh anh ta, anh ta đáp xuống, cô cũng đáp xuống theo. Cho dù trong lòng không sợ hãi nhưng cô cũng không muốn tùy tiện mạo hiểm, không muốn để Thiết Quý Hoành lo lắng cho cô.


Đỉnh núi cách sườn núi chừng năm mươi mét, dây thừng chuẩn bị khá dài cho nên hai người không lo. Sau khi Thiết Quý Hoành từ từ thích ứng thì tốc độ đáp xuống nhanh hơn, một chân đặt trên vách đá, dây thừng vút ra, cơ thể lập tức đáp xuống, hai tay đeo bao tay màu đen rất dày, không sợ bị dây thừng ma sát rách da.


Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu xuống như vậy, một đá bắn ra, rất thích. Hai người cuối cùng đã tới khu đường ống thông gió.


Nhưng vừa nhìn xuống thì cả hai đều trợn tròn mắt. Dày đặc chằng chịt, ít nhất có hai mươi mấy đường ống, một nửa vách núi tưởng chừng như đều bị khoét rỗng, quá trình này đủ lớn.


“Má ơi, cái kia là?” Kỷ Hi Nguyệt trợn tròn hai mắt, sau đó nghĩ đến bản thân hôm qua ngồi ở miệng vách núi, có thể nhìn thấy miệng đường ống nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi. Bây giờ mặc dù đã thay đổi phương hướng nhưng cũng không phải không thể tìm thấy.


“Bên kia, hẳn là một trong mấy cái đó.” Thiết Quý Hoành cũng dựa vào cảm giác và kinh nghiệm tìm đường ống ngày hôm qua. Anh ta hầm nghĩ cũng may hôm qua bọn họ đã đến xem xét qua một chút, nếu không đoán chừng cả ngày hôm nay cũng không tìm được đường ống nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi.


“Cái đó! Nhất định là cái đó! Em nhớ ra rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ vào một đường ống thông gió trong đó, nói.


Sau khi Thiết Quý Hoành xem cẩn thận thì gật đầu, nói: “Đúng, không sai, chính là cái đó. Đi qua phải cẩn thận chút. Vừa tiếp xúc những đường ống này thì sức gió rất lớn, cẩn thận bị cuốn vào hoặc thổi ra.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Bây giờ chúng ta phải gỡ hết dây thừng hả? Nếu không dây thừng cũng sẽ bay loạn xạ.”


Thiết Quý Hoành cau mày, tháo bỏ dây thừng thì họ thật sự rất nguy hiểm. Cộng thêm nhiều đường ống thông gió như này, bất kỳ cái nào chuyển động thì cũng rất nguy hiểm.


“Vầy đi, em sẽ đi qua một mình. Anh Thiết, anh trợ giúp cho em, thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nghĩ đến.


“Cái gì? Sao có thể được, quá nguy hiểm rồi.” Thiết Quý Hoành lập tức lắc đầu.


Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh Thiết, thực lực em mạnh hơn anh mà? Chẳng lẽ một mình Úy Mẫn Nhi em cũng không đối phó được? Hơn nữa cơ thể em nhẹ, nhỏ, tốc độ nhanh, muốn đi qua đường ống thì vẫn có thể. Anh ở bên ngoài trợ giúp em, như vậy anh cũng không cần tháo dây thừng, em gặp nguy hiểm anh cũng có thể cứu. Nếu hai người chúng ta đều tháo dây thừng, vậy một người rơi xuống, người kia cũng không cứu được, anh nói xem em nói đúng không?”


Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nhìn cô gái bé nhỏ này, đôi mắt to sáng ngời kia, đây là dứt khoát thẳng thừng nói thực lực anh ta quá kém, chỉ có thể làm dự bị? Có điều cô nói không phải không có lý, cho nên sau khi anh ta cân nhắc thì vẫn đồng ý.





Chương 1196: Anh hơi sợ


“Tiểu Nguyệt, sau này nếu em không có việc làm thì có thể làm người thuyết phục.” Thuyết Qúy Hoành không tức giận, nói.


“Vậy không được, em chỉ thích làm phóng viên thôi, mục tiêu cuộc sống của em chính là phải trở thành phóng viên kim bài.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.


“Thực lực này của em mà chỉ muốn làm phóng viên?” Thiết Quý Hoành muốn bóp chết cô.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Đúng. Nếu anh muốn em đặt mục tiêu cao hơn chút thì cũng có một cái, chính là làm vợ Triệu Húc Hàn, đương gia chủ mẫu Triệu gia, thế nào? Có phải mục tiêu này có độ khó cao hơn rất nhiều không, cũng đồ sộ chút nhỉ?”


“Ha ha ha.” Thiết Quý Hoành bị cô đánh bại, ngay sau đó nói: “Bây giờ xem ra mục tiêu này cũng không quá xa vời.”


“Đương nhiên, em là ai chứ, em là Kỷ Hi Nguyệt!” Kỷ Hi Nguyệt nói đầy tự tin, lập tức tháo bỏ dây thừng của mình.


Thiết Quý Hoành cả kinh, hơi sợ, thật sự sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Kỷ Hi Nguyệt lấy ra dao găm bén nhọn, sau đó cười nói với Thiết Quý Hoành: “Anh nhìn em cho kĩ đó, lỡ lát nữa em đứng không vững thì hỏng mất.”


“Tiểu Nguyệt, anh hơi sợ.” Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười nói, lời này của cô rất có áp lực.


“Anh là một người đàn ông, sợ cái gì? Em là một cô gái nhỏ mà còn không sợ này. Được rồi, được rồi, không dọa anh, em sẽ cẩn thận. Hai con dao găm đủ để em qua đến miệng đường ống rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lại lấy ra một thanh.


Bởi vì vách đá này thật sự rất phẳng, rất khó có điểm dừng chân. Cho dù có thì chỗ đó cũng không tới nửa bước chân, vì vậy phải dựa vào lực cánh tay, còn phải dựa vào việc dao nhọn có thể ghim vào trong vách núi mới có lực để treo người cô.


Thật sự là ngọn núi khó leo nhất, nguy hiểm nhất mà Thiết Quý Hoành từng gặp.


“Lần trước Long Bân nói đưa em đi leo núi, kết quả luôn không có cơ hội. Sớm biết có hôm nay thì lúc đó em nên đi cùng anh ấy nhiều hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến lời Long Bân, tự giễu một chút.


Thiết Quý Hoành liếc mắt, sao kiểu leo núi kia có thể so sánh với kiểu leo núi này được? Có dây thừng treo, có khó thì cũng có điểm dừng chân, mà hoàn cảnh ở đây thì ác liệt hơn vô số lần.


“Em xuất phát rồi!” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó thu lại khuôn mặt tươi cười, dường như trở thành người khác ngay tức khắc.


Ngay sau đó, dao của cô trực tiếp cắm vào trên vách đá dựng đứng. Cô treo bản thân lên trên, tay khác cũng cầm con dao khác cắm vào, hai cánh tay lơ lửng, sau khi mất đi cảm giác an toàn lúc có dây thừng trợ giúp thì trán Kỷ Hi Nguyệt cũng đổ mồ hôi, nói không sợ là giả, cô vẫn rất sợ xảy ra việc ngoài ý muốn.


Chẳng qua cô cố gắng hết mức để bản thân bình tĩnh trở lại, chân trên vách đá dựng đứng cọ qua cọ lại nhưng cũng không thể chạm đến điểm dừng chân, cảm giác này đúng là rất khó tiếp thu.


Thiết Quý Hoành nhìn cũng rất khó chịu, lập tức nói: “Tiểu Nguyệt, em cẩn thận chút, bên kia, trên chân phải mấy cen-ti-met có một chỗ hơi nhô ra.” Anh ta ngay tức khắc báo cho cô.


Vì anh ta có dây thừng, nên cơ thể có thể với ra xem.


Kỷ Hi Nguyệt ngay lập tức theo lời anh ta, giờ chân phải lên tìm kiếm, quả nhiên có một chỗ nhô ra rất nhỏ, nhưng có thể có một chút đã không tệ rồi.


Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rút ra một con dao, lại xông qua hướng giữa xa hơn. Cứ như vậy, hai con dao găm trao đổi qua lại, Kỷ Hi Nguyệt nhích dần đến đường ống thông gió nhà an toàn của Úy Mẫn Nhi.


Một khoảng cách ngắn này mất gần mười phút để tới, nhưng cũng may là đã an toàn. Toàn bộ người cô đều có thể áp vào miệng đường ống bên cạnh, tiếng của cái quạt trong đường ống vô cùng lớn, hơn nữa sức gió rất mạnh, nhưng Kỷ Hi Nguyệt dùng khí công ngăn chặn, may mà tóc đều trong áo khoác trùm đầu, nếu không thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuống vào.





Chương 1197: Người phụ nữ này quá đáng giận


Đường ống là ba cánh quạt khổng lồ vẫn luôn chuyển động. Điều Kỷ Hi Nguyệt phải làm là khiến cánh quạt dừng một lát để cô có thể chui vào, không biết bên trong còn có hay không, nhưng ải thứ nhất nhất định phải qua.


Vậy nên cô nhìn thử Thiết Quý Hoành, sau khi gật đầu với anh ta thì lấy dao ra, trực tiếp cắm vào cánh quạt đang xoay tròn kia.


Trên cánh tay cô bộc phát ra sức lực cường đại, khiến cái quạt trong nháy mắt bị kẹt dừng lại, trên mặt Kỷ Hi Nguyên cuối cùng lại lộ ra nụ cười.


Hai tay trực tiếp nắm cánh quạt rất cường thế, chui vào từ giữa hai cánh quạt mở ra.


Lòng Thiết Quý Hoành coi như hơi thả lỏng, chờ ở bên ngoài, cũng sẽ trao đổi thông tin với cô.





“Bên trong vẫn có một cái quạt.” Kỷ Hi Nguyệt buông cánh quạt ra sau khi bước vào, cái quạt lập tức lại xoay tròn lần nữa. Mười mét phía trước còn có một cái quạt lớn, thiết kế nhiều quạt như vậy cũng là vì nhà an toàn hoàn toàn ở trong núi, không có thiết bị thông gió thì ở bên trong sẽ có cảm giác ngột ngạt, làm sao những người có tiền đó sống được?


Vậy nên nhất định xây hai cái, như vậy khí lưu sẽ lưu thông nhanh hơn, trong núi cũng cảm thấy thoải mái như ở bên ngoài.


“Vậy em cẩn thận chút.” Thiết Quý Hoành chỉ có thể nói vậy.


“Anh Thiết, em tiến vào như vậy, Úy Mẫn Nhi nhất định sẽ biết em là người luyện khí công.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Sau khi Thiết Quý Hoành sửng sốt thì nói: “Không sao, cho dù biết thì đã sao, cô ta đã là một người chết. Anh đã chuẩn bị xong một nhà giam cho cô ta rồi, nếu không khiến cô ta nếm mùi đau khổ thì anh sẽ theo họ cô ta!” Thiết Quý Hoành cắn răng nói, người phụ nữ này quá đáng giận, hại anh ta suýt chết hai lần.


Cho dù không chết thì cũng bị thương hai lần. Nếu không có Kỷ Hi Nguyệt thì anh ta sớm đã chết rồi. Chính vì bị thương đau đớn, cho nên anh ta tuyệt đối không thể cho Úy Mẫn Nhi chết thoải mái được.


“Vậy cô ta nhất định phải chết!” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Ừm, yên tâm, anh Hàn của em cũng sẽ không để cô ta sống sót.” Thiết Quý Hoành nói.


Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới yên tâm dừng chuyển động của cái quạt thứ hai, chính thức tiến vào trong thông đạo. Dưới chân cô gần như không có tiếng động, đường ống khiến cô hóp lưng như mèo đi về phía trước, mãi đến khi đi tới vị trí một cửa thông gió.


Thông qua cửa thông gió có thể thấy vài tình huống bên trong. Ánh đèn bên trong màu trắng sáng rực, có thể thấy không gian không nhỏ, bên trong có hai cánh cửa, một là cửa lớn thông ra phía ngoài, một cánh cửa khác không biết thông đi đâu.


Sau khi Kỷ Hi Nguyệt nhìn rõ ràng một chút thì mới phát hiện không chỉ hai cửa mà là nhiều cửa. Vị trí hiện tại hẳn là phòng khách, nhưng bên trong không có người.


Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước, đến cửa thông gió thứ hai. Lần này cô nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang ngâm mình trong một hồ tắm lớn, trong hồ tắm đều là sữa. Người phụ nữ này ngang nhiên có tâm trạng tắm sữa, hơn nữa còn nghe nhạc, bên cạnh còn có một ly cà phê.


Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt tức giận, người phụ nữ này thật sự khiến người không thể không tức giận, hại người khác thành như vậy mà lại còn có tâm trạng sinh hoạt thoải mái như vậy, cô ta nghĩ nhà an toàn này hoàn toàn là nơi bảo vệ cô ta?


Lúc Kỷ Hi Nguyệt đang suy nghĩ đi xuống bắt người thì đột nhiên điện thoại bên cạnh Úy Mẫn Nhi vang lên.


Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ điện thoại Úy Mẫn Nhi sớm đã bị ngừng hoạt động rồi, xem ra đã đổi điện thoại mới.


“Mẹ, con không sao, con đang tắm!” Âm thanh của Úy Mẫn Nhi lười biếng.


Kỷ Hi Nguyệt nghe xong thì biết là mẹ của Úy Mẫn Nhi – Thiết Thiên Hoa gọi tới. Xem ra mẹ cô ta – Thiết Thiên Hoa biết rất rõ việc Úy Mẫn Nhi làm, hoặc là mẹ cô ta bày ra? Cùng tính kế với cô ta?





Chương 1198: Dọa Úy Mẫn Nhi


“Con biết rồi, con sẽ đợi mẹ chắc chắn an toàn rồi mới ra ngoài. Chỉ là một mình ở đây hơi nhàm chán, mẹ còn muốn con đợi thêm ba tháng, đây chẳng phải muốn con buồn chán chết rồi à?” Giọng của Úy Mẫn Nhi nũng nịu.


Ngay sau đó cô ta biến sắc, nói: “Thật ạ? Cái tên Thiết Quý Hoành kia lại đang tìm con? Còn tìm đến chỗ con rồi? Kỷ Hi Nguyệt cũng đến? Sao có thể được? Vậy anh Húc Hàn đâu?”


Dừng lại một lúc, biểu hiện trên mặt Úy Mẫn Nhi hơi phức tạp, nói: “Mặc dù không có duyên phận với anh Húc Hàn, nhưng mẹ à, con cũng sẽ không để Kỷ Hi Nguyệt có được anh ấy!” Cô ta căm phẫn nghiến răng nghiến lợi nói câu cuối cùng.


Đầu dây điện thoại bên kia lại nói, Úy Mẫn Nhi tức khắc nói: “Đến rồi thì sao, chỉ số an toàn của nơi này đứng đầu thế giới. Cho dù bọn họ tới cũng không tìm ra được con ở phòng nào, cho dù tìm ra phòng, trừ khi bọn họ có hỏa tiễn oanh tạc chứ không thì cũng đừng nghĩ bắt được con. Mẹ, không sao, để bọn họ tự giày vò là được, con tạm thời sẽ không ra ngoài, mẹ yên tâm.”


Sau đó, hai người hàn huyên một hồi, Úy Mẫn Nhi cúp điện thoại, sắc mặt khó coi tựa vào thành bồn tắm, dường như đang suy nghĩ gì đó.


Kỷ Hi Nguyệt trở về cửa thông gió của phòng khách, dùng sức đẩy cửa thông gió xuống. Sau đó cô nâng người lên nhảy ra ngoài, nhẹ nhàng nhảy vào bên trong phòng, tiếng động cực kỳ nhỏ bé.


“Tiểu Nguyệt, thế nào rồi?” Trong tai cô truyền đến giọng của Thiết Quý Hoành.


“Tìm được người rồi. Chỉ là cần chút thời gian, không cần lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt nói khẽ.


Bây giờ Thiết Quý Hoành mới khá yên tâm, lẳng lặng đợi bên ngoài. Thời tiết rất lạnh, nhưng thật sự chẳng ảnh hưởng gì với anh ta, anh ta chỉ cần Kỷ Hi Nguyệt không sao, có thể bắt Úy Mẫn Nhi ra.


Chỉ có từ nơi này trở ra, trực tiếp lên máy bay trực thăng, vậy sẽ không ai biết họ đã bắt Úy Mẫn Nhi. Cho dù sau đó Úy Mẫn Nhi chết thì cũng tra không ra bằng chứng là họ làm.


Đương nhiên Thiết Quý Hoành không ngại bản thân trở thành mục tiêu tình nghi, vì anh ta muốn Úy gia biết chính anh đã giết Úy Mẫn Nhi. Ai bảo người phụ nữ này dám đắc tội Thiết gia, thật sự coi Thiết gia bọn họ dễ ức hiếp vậy hả?


Nhưng cho dù biết thì đã sao, không có bằng chứng thì cũng không ai làm gì được anh ta.


Úy Mẫn Nhi gieo gió gặt bão, hơn nữa có rất nhiều chuyện tin chắc Úy gia cũng không dám để lộ ra. Thiết Thiên Hoa rất sĩ diện, sao có thể để bản thân mất mặt được?


Nghĩ đến đây, khóe miệng Thiết Quý Hoành nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, hợp tác cùng Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt, cuối cùng Thiết gia của anh ta cũng sắp phát dương quang đại.


Bên này, sau khi Kỷ Hi Nguyệt rơi xuống thì trực tiếp đến ngồi trên ghế sô-pha, còn tự rót ly nước uống, phát sinh vài âm thanh rất nhỏ. Chẳng qua cô đều đeo bao tay làm những việc này, sẽ không lưu lại dấu bất cứ vân tay nào, hơn nữa cô còn phải nghiêm túc tra xét xem nơi này có hệ thống camera theo dõi không.


Hình như Uý Mẫn Như nghe thấy bên ngoài có tiếng động, cô ta thấy hơi kỳ lạ vì sao có thể có tiếng động, lập tức tắt nhạc, lắng nghe cẩn thận.


Kỷ Hi Nguyệt rót nước lần nữa, tiếng nước rất rõ. Úy Mẫn Nhi bên kia lập tức quát to: “Ai?”


Ngay tức khắc cô ta cảm thấy bản thân điên rồi, sao có thể có người được, chắc là chuột từ cửa thông gió chui vào chứ tuyệt đối không thể nào là người được.


Ngay sau đó, cô ta ra khỏi bồn tắm, cầm khăn lông lau một lúc, mặc áo choàng tắm mềm mại rồi tức khắc bước ra.


Ngay sau đó cô ta lập tức nhìn thấy một cảnh khiến cô ta vô cùng hoảng sợ.


Một người đeo mặt nạ bảo hộ ngồi trên ghế sô-pha của cô ta, vừa uống nước vừa nhìn cô ta.


“Mày, mày là ai?” Úy Mẫn Nhi bị dọa sợ tới mức lùi ra sau, cảm thấy suýt chút nữa bị hù chết.


Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Sao nào? Nhanh vậy đã không nhận ra tôi rồhơnả?” Giọng nói của Kỷ Hi Nguyệt quá rõ ràng.





Chương 1199: Càng đau đớn hơn


“Kỷ Hi Nguyệt!” Giọng của Úy Mẫn Nhi sắc bén, tròng mắt cũng suýt chút nữa đã rơi ra ngoài.


“Cũng may là chưa quên, sao, cho là tôi dễ chết vậy hả?


“Mười sát thủ cô thuê cũng sẽ thất bại? Không tưởng được chứ gì?” Kỷ Hi Nguyệt đứng lên.


“Cô, làm sao cô vào đây được, làm sao vào đây được!” Úy Mẫn Nhi nhìn cửa, nháy đèn trên khóa điện tử vẫn còn, chứng tỏ nó chưa bị phá hư. Bên trong không có cửa sổ, chỉ có một cửa thông gió của đường ống thông gió.


Nhưng lúc này không thấy cửa thông gió, nhìn tới chỉ thấy một cái lỗ tối đen.


“Xem ra cô không ngốc!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta nhìn về hướng đường ống thông gió, nở nụ cười.


Úy Mẫn Nhi nhìn quanh một vòng, nơi này không có súng, chỉ có dao gọt ở nhà bếp. Có điều cô ta nhớ đến thực lực của Kỷ Hi Nguyệt, hình như cô ta mạnh hơn Kỷ Hi Nguyệt chút thì phải?


“Chỉ có mình cô? Thiết Quý Hoành đâu?” Sau khi Úy Mẫn Nhi kéo áo choàng tắm của cô ta lên một chút, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.


Kỷ Hi Nguyệt nói: “Một mình tôi là đủ rồi, đối phó với cô còn cần anh Thiết chi nữa?”


“A!” Úy Mẫn Nhi cười lạnh: “Nói khoác mà không biết ngượng, nếu như các người đã muốn bắt tôi như vậy, vậy thì đến đi! Có điều Kỷ Hi Nguyệt à, cô thật sự quên tôi cũng có thể đánh nhau hả? Vì vị trí chủ mẫu Triệu gia, từ nhỏ tôi đã học thuật phòng thân rồi!”


“Tôi biết, nhưng tôi cũng muốn nói với cô, tôi cũng biết đánh!” Kỷ Hi Nguyệt ngoắt tay với cô ta, dáng vẻ rất khiêu khích.


“Vậy ư? Vậy thì thử xem!” Úy Mẫn Nhi mãnh liệt xông lên, một cái chân dài lập tức đá ra từ áo choàng tắm, quả thật hơi chói mắt.


Kỷ Hi Nguyệt chỉ duỗi tay ra là có thể bắt được chân cô ta, tức khoắc xoay một cái.


Úy Mẫn Nhi á một tiếng, cả người té lăn trên đất, áo choàng tắm mở ra, cơ thể xinh đẹp phơi bày trước mặt Kỷ Hi Nguyệt. Đáng tiếc Kỷ Hi Nguyệt không có tâm trạng thưởng thức.


Sắc mặt Úy Mẫn Nhi kinh hồn, không thể tin đây là sự thật. Kỷ Hi Nguyệt vừa buông chân cô ta, chân khác của cô ta lại đá một cú vòng xuống dưới Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đá ra một cước, hai chân chạm vào nhau.


“Á!” Úy Mẫn Nhi lần nữa kêu la thảm thiết, toàn thân lập tức co lên ôm lấy chân mình, vì cô ta cảm giác như mình đá vào miếng sắt, đau đến tận trong xương cốt.


“Rất đau hả?” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh: “Còn có đau hơn nữa kìa, không phải cô biết đánh hả? Tiếp tục đi!” Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cú ra.


Trên bụng Úy Mẫn Nhi trúng một chân khỏe khoắn của cô, đau đến toàn thân cô ta căng cứng lần nữa, lại cuộn tròn, kêu thảm thiết không ngừng.


Nhưng Úy Mẫn Nhi vẫn nhìn bốn phía, tựa như đang suy nghĩ làm sao mới có thể chạy trốn. Chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không muốn cho cô ta cơ hội, trực tiếp lại đá một cú vào sau gáy cô ta, Úy Mẫn Nhi thoáng cái đã hôn mê.


Kỷ Hi Nguyệt không bỏ đi ngay, mà đi một vòng trong nhà an toàn, phát hiện bên trong có phòng ngủ và nhà bếp rất xinh đẹp, thật sự giống như một khu nhà xa hoa. Ngoài ra còn có cả laptop và điện thoại của Úy Mẫn Nhi, Kỷ Hi Nguyệt tức khắc bỏ hết vào trong túi.


Ngay sau đó, cô đi đến bên cạnh Úy Mẫn Nhi, thấy cô ta chỉ mặc áo choàng tắm thì hơi buồn bực, chẳng lẽ cứ vậy vác cô ta đi?


Cô đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ, bắt đầu nói chuyện với Thiết Quý Hoành: “Cô ta gục rồi, nhưng phải giúp cô ta thay đồ, cô ta vừa tắm xong.”


Khóe miệng Thiết Quý Hoành bên kia co giật, nói: “Được rồi, không vội. Em xem thử có thứ gì hữu dụng thì cầm theo, còn nữa, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì.”


“Rõ rồi!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức dốc sức, thô bạo thay cho Úy Mẫn Nhi bộ đồ thể thao, sau đó tìm một tấm thảm quấn lại cả người cô ta, lấy ra dây thừng trói lại cẩn thận.





Chương 1200: Em ủng hộ anh


Kỷ Hi Nguyệt nâng người lên, đặt trên đường ống thông gió, trong quá trình đó tất nhiên đã đụng phải Úy Mẫn Nhi, nhưng không sao cả. Sau khi cô tự xác nhận mọi thứ bên trong đều đã khôi phục nguyên trạng lần nữa thì cũng leo lên đường ống thông gió, đậy cửa thông gió lại, kéo Úy Mẫn Nhi trong đường ống tiến lên.


Lúc đến cái quạt lớn, cô cố sức đá người từ bên này sang bên khác, liên tiếp hai lần nên vẫn hơi mệt. Dù sao cũng không thể để Úy Mẫn Nhi bị cái quạt trực tiếp kẹp chết, mặc dù cô rất muốn làm vậy.


“Anh Thiết, em ra đến rồi, chuẩn bị đón người!” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Được, anh đã để trực thăng đến rồi.” Thiết Quý Hoành nói, anh ta bắt đầu tiến sát miệng đường ống bên này, động tác quấn dây thừng của anh ta rất nhanh nhẹn.


Ngay sau đó nhìn thấy trong đường ống, Kỷ Hi Nguyệt cũng ra được nửa người, cô lập tức đưa dây thừng cho Thiết Quý Hoành, lần nữa chậm rãi chuyển cơ thể Úy Mẫn Nhi ra. Phải biết vì để dừng cái quạt, còn phải vác người, chân cô giữ trên cánh quạt, hơi không cẩn thận thì chính cô sẽ bị kẹp nát.


“Trói chặt chưa?” Thiết Quý Hoành hỏi.


“Chặt rồi, kéo ra đi. Có điều người phụ nữ này không nhẹ đâu, anh cẩn thận chút!” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Sau khi Thiết Quý Hoành hiểu rõ hai chữ thì từ từ kéo ra, rất nhanh Úy Mẫn Nhi đã chao đảo trong tay Thiết Quý Hoành.


“Tiểu Nguyệt, dây thừng của em.” Thiết Quý Hoành đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một sợi dây thừng.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức nắm lấy, cũng không thắt ngang hông mà giống như con khỉ trèo lên, rất nhanh đã đến đỉnh núi.


Ngay lập tức cô kéo Thiết Quý Hoành lên. Thiết Quý Hoành còn kéo Úy Mẫn Nhi, muốn leo lên sẽ rất khó khăn, làm vậy thì có thể nhẹ nhàng hơn.


Thiết Quý Hoành thầm nghĩ thực lực của Kỷ Hi Nguyệt thật sự quá mạnh, hoàn toàn không thấy cô có chút nguy hiểm nào, leo lên còn nhanh hơn, linh hoạt hơn khỉ.


Lên đến đỉnh núi, Thiết Quý Hoành nhìn Úy Mẫn Nhi bị đánh ngất xĩu, lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Quá tốt rồi, lần này có thể thoải mái trút giận.”


“Anh Thiết, không phải nói đàn ông không đánh phụ nữ hả?” Kỷ Hi Nguyệt cười, cố tình kích động anh ta, nói.


Thiết Quý Hoành tức giận, nói: “Úy Mẫn Nhi cũng được xem là phụ nữ hả? Tiểu Nguyệt, anh nói với em này, con người nham hiểm như vậy thì cho dù là phụ nữ, anh cũng sẽ không khách sáo!”


Kỷ Hi Nguyệt cười to ha ha, nói: “Nói cũng phải. Nếu là em thì em cũng sẽ không để cô ta sống thoải mái. Em ủng hộ anh, hành hạ cô ta thoải mái đi, để kiếp sau cô ta cũng không dám làm chuyện xấu nữa.”


Lúc này trực thăng đã tới, phía trên thả xuống một móc nối.


“Tiểu Nguyệt, em lên trước đi!” Thiết Quý Hoành nói với Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau khi thu dọn lại ba lô một chút, hai tay cô nắm móc nối, móc nối có thể tự động lên xuống, cho nên rất nhanh Kỷ Hi Nguyệt đã đi lên.


Sau đó móc nối lại hạ xuống, Thiết Quý Hoành móc dây thừng trên người Úy Mẫn Nhi, phía trên được Kỷ Hi Nguyệt giúp đỡ, cuối cùng anh ta cũng lên máy bay.


Toàn bộ hành động ước chừng không tới một tiếng, đi về không tới ba tiếng, cho nên chưa đến giờ cơm chiều thì họ đã quay về biệt thự ở Paris.


Máy bay trực thăng dừng lại trên sân cỏ lớn phía sau biệt thự, Thiết Quý Hoành lập tức khiêng Úy Mẫn Nhi đến một cái hầm phía sau biệt thự.


Kỷ Hi Nguyệt không biết nơi này, vì thường cũng sẽ không tới phía sau. Dù phía sau có sân cỏ lớn thì cũng luôn kéo dài ra ngoài, nhìn không ra có căn hầm, vì phía trên căn hầm là giàn nho.


Dưới cái giá có tảng đá lớn, đẩy tảng đá lớn ra thì mới có thể nhìn thấy lối vào căn hầm.


“Anh Thiết, đây là chỗ ẩn thân nhà anh hả?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK