Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 231: Nhất định phải có cách (II)


Cố Toàn Nghĩa nhìn vợ mình, sau đó lại đưa mắt nhìn đứa con trai bướng bỉnh, cuối cùng thở dài nói: “Chuyện này làm sao mở lời đây? Lão Hạ vốn luôn trông đợi! Hơn nữa tính tình của Tâm Lan cũng rất tốt, chúng ta đều nhìn thấy con bé trưởng thành.”


“Tôi biết, tôi đâu có nói Tâm Lan xấu tính, nhưng con trai ông không hợp! Đây là hai chuyện khác nhau.” Mẹ Cố nói.


Cố Toàn Nghĩa không lên tiếng. Mẹ Cố lại khuyên bảo hết nước hết cái. Cố Cửu thì nhìn bố mình với vẻ mặt kháng nghị.


“Ông xem Tiểu Nguyệt dễ thương biết bao nhiêu, tôi vừa nhìn là đã thấy thích. Vả lại ông không cảm thấy con bé rất hợp với Tiểu Cửu nhà mình sao? Cô bé đó có trái tim tinh tế và hiểu chuyện hơn Tâm Lan rất nhiều.” Mẹ Cố lại nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt.


Cố Cửu lập tức gật đầu, sau đó cảm thấy vô cùng tự hào, người phụ nữ của mình sao không tốt cho được?


Không đúng! Sao lại trở thành người phụ nữ của mình rồi?


Cô là Kỷ Hi Nguyệt, là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn.


Não của mình bị úng nước rồi sao?


Trời ạ, tuyệt đối không thể ngớ ngẩn được!


Cố Cửu bị ý nghĩ bất thình lình xuất hiện làm cho đổ mồ hôi hột.


“Tiểu Nguyệt quả thực cũng không tệ. Tuổi còn nhỏ nhưng đã hiểu sự đời. Chuyện này chắc cũng bắt nguồn từ gia cảnh của con bé, mẹ mất năm mười tuổi còn bố thì liên quan đến vụ án giết người. Bản thân con bé lại là phóng viên tin tức nên gặp vô số loại người. Thật sự là một cô bé giỏi giang.”


Không ngờ Cố Toàn Nghĩa nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt lại toàn là những lời khen ngợi.


Cố Cửu tròn mắt, bố anh ấy rất hiếm khi khen ngợi một ai đó, huống hồ còn là phụ nữ.


“Đúng vậy, thật sự không tệ. Tôi cảm thấy con bé hoàn toàn có thể quản được tiểu tử thối của chúng ta đấy. Với lòng hiếu thảo của Tiểu Nguyệt, sau này chắc chắn sẽ khiến tiểu tử thối ngoan ngoãn hiếu thuận với chúng ta.” Mẹ Cố càng nói càng vui.


“Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Không có Tiểu Nguyệt thì con cũng hiếu thuận với bố mẹ được vậy.” Cố Cửu không nói nên lời.


Mẹ Cố lườm anh ấy, ra hiệu cho anh ấy đừng nói chuyện.


“Nhưng bên Hạ gia bà định nói thế nào?” Cố Toàn Nghĩa đã xuống nước.


Cố Cửu vui mừng muốn hoan hô, nhưng anh ấy phải kìm lại, kích động nhìn mẹ mình.


Mẹ Cố suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng chẳng có cách nào khác. Tôi nghĩ lão Hạ và Hoàn Nhĩ đều là người biết điều, họ cũng chẳng muốn con gái mình gả đi mà không nhận được sự yêu thương từ người chồng.”


“Phải như vậy thôi. Bọn họ chắc cũng đã khuyên Tâm Lan từ bỏ.” Không phải Cố Toàn Nghĩa không nhìn thấy, đặc biệt là lão Hạ, ông ấy cũng không thích Tâm Lan gả cho Cố Cửu.


Một người phụ nữ không nhận được tình yêu thương của chồng thì chắc chắn cuộc sống sau này sẽ rất đau khổ. Ông ấy đương nhiên cũng không muốn con gái mình như vậy.


“Tôi biết, cũng do Tâm Lan quá kiên trì. Bây giờ khuyên Tâm Lan như thế nào mới là vấn đề.” Mẹ Cố cũng nghiêm túc gật đầu.


“Đúng vậy, chuyện này giải quyết không tốt để con bé tự sát hay gì đó, bà bảo tôi làm sao ăn nói với lão Hạ đây?” Cố Toàn Nghĩa nói lên tình hình thực tế, khuôn mặt già nua cũng bắt đầu lo lắng.


“Đây quả thực là vấn đề rất lớn. Nhìn mức độ con bé thích A Cửu thì có lẽ sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch thật.” Mẹ Cố nói.


Cố Cửu nói chen vào: “Mẹ, không phải có lẽ đâu, phải là chắc chắn. Mẹ cũng nhìn thấy độ điên cuồng của cô ta tối nay rồi đấy, con vừa vào cửa đã đánh con, trên bàn ăn còn nói mấy lời khó nghe về bố của Tiểu Nguyệt. Thực sự là rất quá đáng.”


“Chắc có lẽ đố kị thành hận. Vậy cũng thấy rõ con bé đối với con rất chân thành.” Mẹ Cửu khổ tâm nói.


Cố Cửu thở dài: “Phụ nữ như vậy con thật sự rất sợ.”


“Được rồi được rồi, biết vậy thì nghĩ cách khiến cho Tâm Lan tự nguyện buông tay đi.” Mẹ Cố đáp lời.


Cố Toàn Nghĩa gật đầu: “Đúng vậy, Cố Cửu, nếu con thực sự không muốn kết hôn với Tâm Lan thì nghĩ cách khiến con bé chết tâm với con đi. Như vậy bố cũng sẽ không ép buộc con nữa.”


Chương 232: Nhất định phải có cách (III)


Cố Cửu vui mừng đứng bật dậy: “Bố, bố nói thật đấy chứ? Sau này không ép con cưới cô ta nữa?”


Cố Toàn Nghĩa lại đen mặt: “Ông đây có bao giờ nuốt lời chưa!”


“Haha, được, vậy để con nghĩ cách!” Cố Cửu hào hứng, “Mẹ, cảm ơn mẹ, mẹ là người con yêu nhất.”


Nói xong thì nhào tới ôm lấy mẹ mình như một đứa trẻ lớn xác.


Mẹ Cố cười đánh yêu con trai mình, sau đó đưa mắt nhìn chồng. Thấy ông bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhưng bà biết ông là đang đố kị với bà. Con trai không thân thiết với ông, nhưng lại rất thân thiết với người mẹ này. Coi như là bà không uổng công giúp anh ấy.


“Đừng có vội vui mừng. Con định làm thế nào?” Cố Toàn Nghĩa hỏi dò, nhưng giọng điệu đã ôn hòa trở lại.


Cố Cửu buông mẹ ra, sau đó bước tới chủ động rót trà cho bố, làm cho Cố Toàn Nghĩa có chút gượng gạo.


Nhiều năm nay vì chuyện của Hạ Tâm Lan, đứa con ngỗ nghịch này đã không còn hiếu thuận với ông như bây giờ.


“Bố, Tâm Lan rất ngang ngược, vì vậy chỉ cần Tiểu Nguyệt có điểm ưu tú hơn cô ta thì cô ta tâm phục khẩu phục mà chủ động rút lui.” Cố Cửu tính ra vẫn có một điểm hiểu Hạ Tâm Lan.


Người phụ nữ này từ nhỏ đã rất ngang ngược, cho dù có đàn ông trước mặt cũng vẫn như vậy.


Nhưng có một điểm ưu tú là sẵn sàng nhận thua! Chỉ cần cô ta bị người khác đánh bại, cô ta sẽ mạnh mẽ thừa nhận thất bại.


“A Cửu, Tiểu Nguyệt có thể so tài với con bé cái gì đây? Đánh nhau là chắc chắn không lại Tâm Lan rồi.” Mẹ Cố vội vàng nói.


Cố Cửu đáp: “Chuyện này con phải thương lượng với Tiểu Nguyệt đã, cô ấy chắc sẽ điểm xuất sắc hơn Tâm Lan. Hai người đợi con.” Nói rồi Cố Cửu chạy ra ngoài.


Mà lúc này, trong căn phòng phía đông nơi gia đình Hạ Tâm Lan ở lại, Hạ Tâm Lan đang khóc lóc quỳ trước mặt bố mình.


“Đứng lên đi. Biết sai là tốt. Thể diện của Hạ gia đêm nay coi như mất sạch vì con. Đường đường là một quân nhân lại nói ra những lời thâm độc như dạ tiểu nhân, con bảo bố nên nói với con thế nào mới tốt đây?”


Hạ Gia Quốc gia giáo rất nghiêm khắc, vì vậy ông nhất định phải dạy dỗ con gái lại thật tốt.


“Bố, con biết sai rồi. Bố trách phạt con đi.” Hạ Tâm Lan thành khấn nhận lỗi.


“Được rồi được rồi, lão Hạ, ông đừng giáo huấn nữa. Con bé cũng chỉ vì ghanh tị với Kỷ Hi Nguyệt mới nói ra những lời vậy thôi. Biết sai là tốt, lần sau đừng tái phạm nữa.” Mẹ Hạ vội vàng dìu con gái ngồi xuống.


“Tâm Lan, con cũng nhìn thấy cục diện hôm nay rồi đấy. Cố Cửu thật sự không thích con, người cậu ấy thích là Kỷ Hi Nguyệt. Từ ánh mắt của cậu ấy có lẽ con cũng đã nhìn ra, nên là con hãy từ bỏ đi. Tránh trường hợp cả hai phải đau khổ.” Hạ Gia Quốc nhìn dáng vẻ đáng thương của con gái mà thở dài nói.


Ông thực sự rất đau lòng. Cô con gái ngốc của ông vì một người đàn ông mà năm năm nay chịu không biết bao nhiêu là tủi thân, nhưng vẫn không nản lòng, cứ nhìn thấy cậu ấy là lại muốn khóc.


“Phải đấy Tâm Lan, mẹ cũng đã nhìn ra con không còn hy vọng. Kỷ Hi Nguyệt quả thực xuất sắc hơn những người phụ nữ mà A Cửu chơi đùa trước đây.” Mẹ Hạ cũng là người biết nhìn nhận.


Hạ Tâm Lan ngồi im bất động, nghe xong thì nước mắt lăn dài.


“Ây da con của tôi, khóc cái gì mà khóc. Không phải chỉ một người đàn ông thôi sao, trong quân đội có biết bao nhiêu nam giới, con muốn chọn thế nào thì tùy.” Mẹ Hạ cũng rất đau lòng.


“Nhưng người con thích chỉ có anh Tiểu Cửu.” Hạ Tâm Lan khó chịu nức nở.


“Rốt cuộc con thích cái gì ở cậu ta? Tên nhóc đó chẳng có tí gì là đứng đắn, ngay cả chú Cố cũng nhìn không vừa mắt mà con thích cái gì?” Hạ Gia Quốc nổi quạu.


“Thích chính là thích! Bố, mẹ, nếu không có được anh Tiểu Cửu con sẽ chết.” Hạ Tâm Lan cảm thấy lúc này trái tim mình khô cằn như bọt biển không có nước.


Chương 233: Nhất định phải có cách (IV)


“Hạ Tâm Lan, con nói điên khùng gì vậy? Chỉ vì cậu ta mà đòi sống đòi chết? Trong mắt con còn có bố mẹ nữa không? Nuôi nấng con nên người như vậy, con lại vì một người đàn ông mà muốn chúng ta ‘người đầu bạc tiễn tiễn kẻ đầu xanh’ sao?”


Hạ Gia Quốc tức đến méo mặt: “Nếu con thực sự muốn vậy thì bây giờ đi chết ngay đi! Bố sẽ xem như chưa hề có đứa con gái như con!”


“Lão Hạ!” Mẹ Hạ gấp gáp nói, “Tâm Lan, con nói lung tung gì thế? Sao con có thể nói ra những lời như vậy. Nếu con xảy ra chuyện thì mẹ biết sống thế nào.”


Mẹ Hạ cũng bật khóc, “Con của mẹ, sao con lại ngốc nghếch vậy chứ.”


“Mẹ, con thật sự rất yêu anh Tiểu Cửu. Con mãi mãi không quên lúc nhỏ, khi có ai đó chê con xấu, anh Tiểu Cửu đều đứng trước mặt che chở và mắng người đó là đồ xấu xa. Anh ấy còn nói trong lòng anh ấy con là người đẹp nhất.”


Hạ Tâm Lan nhớ đến khung cảnh đẹp đẽ đó, nước mắt không kìm được lại rớt xuống.


“Con của mẹ, đó chỉ là lúc nhỏ thôi, hơn nữa lúc đó Cố Cửu cũng chỉ an ủi con, cậu ấy luôn xem con như là em gái mà.” Mẹ Hạ nói.


“Nhưng, nhưng mong muốn của con là được làm cô dâu của anh ấy.” Dáng vẻ của Hạ Tâm Lan rất đáng thương.


Hạ Gia Quốc hận không thể đánh cho con gái tỉnh ngộ: “Bộ dạng của con bây giờ, đừng nói là Cố Cửu, có cho người khác cũng không thèm. Con nhìn Kỷ Hi Nguyệt nhà người ta xem, hiểu chuyện biết bao nhiêu chứ đâu có ngang ngược giống con. Con nghĩ làm gì có người đàn ông nào mù mắt không chọn Kỷ Hi Nguyệt mà lại đi chọn con?” Hạ Gia Quốc nói một câu sát thương với con gái.


Bởi vì ông cảm thấy nếu không tàn nhẫn, con gái của ông sẽ mãi u mê không tỉnh ngộ.


Dựa trên sự hiểu biết của ông về con gái mình, con bé xưa giờ luôn là người hiếu thắng, nên gặp phải Kỷ Hi Nguyệt tuyệt đối sẽ không nhận thua. Nếu trường hợp Kỷ Hi Nguyệt mạnh hơn, con bé mới có khả năng từ bỏ Cố Cửu.


Bởi vì con bé sẽ cảm thấy mình không xứng với Cố Cửu, vì trong lòng Cố Cửu con bé là đẹp nhất, thế nên người phụ nữ xứng với Cố Cửu cũng phải giỏi nhất.


“Lão Hạ, sao ông lại nói con gái mình thế!” Mẹ Hạ không thể tin nổi. Có ông bố nào lại đi làm điều này với con gái không?


Hạ Tâm Lan đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Con tệ hơn Kỷ Hi Nguyệt chỗ nào? Chỉ vì cô ta đẹp hơn con sao?”


“Mắt con bị mù à? Cô ấy cũng có thể đánh nhau đấy! Hơn nữa người ta chỉ hai mươi mốt tuổi, chỉ là phóng viên thực tập mà đã đưa được vô số tin tức lớn, còn đọ sức với kẻ sát nhân! Lúc con mươi mươi mốt tuổi còn đang ở trong quân đội khóc lóc om sòm kia kìa!” Hạ Gia Quốc bực bội nói.


Hạ Tâm Lan tức giận phồng má: “Con, con cũng có thể đánh nhau với kẻ sát nhân! Con, con cũng có thể làm phóng viên.”


“Tâm Lan, cứ tiếp tục như vậy không phải là cách. Trừ phi con có chỗ nào khiến Cổ Cửu rung động hoặc khâm phục hơn Kỷ Hi Nguyệt, nếu không con sẽ không bao giờ giỏi bằng Kỷ Hi Nguyệt đâu.” Hạ Gia Quốc thở dài nói.


Hạ Tâm Lan không phục: “Con không tin con tệ hơn cô ta!”


“Được. Vậy chúng ta cá cược đi.” Hạ Gia Quốc mở cờ trong bụng.


“Bố, bố cược với con làm gì. Muốn cược thì phải để con và Kỷ Hi Nguyệt cược với nhau. Nếu con tệ hơn cô ta, con sẽ rút lui!” Hạ Tâm Lan vô tình lọt hố.


“Thật sao? Được rồi! Lát nữa bố sẽ tìm Kỷ Hi Nguyệt nói thử xem, để các con cược với nhau. Nếu con thua thì nhớ làm theo lời con nói, sau này không được quấn lấy Cố Cửu nữa biết chưa?” Hạ Gia Quốc nghiêm túc nói.


“Cược cái gì không cần biết, nhưng nhất định phải công bằng với con mới được.” Hạ Tâm Lan không muốn bị mắc lừa, nhưng nội tâm lại mãnh liệt muốn chiến đấu với Kỷ Hi Nguyệt, “Con muốn anh Tiểu Cửu nhìn thấy, Kỷ Hi Nguyệt không hề xứng với anh ấy!”


Chương 234: Nhất định phải có cách (V)


Hạ Gia Quốc vỗ đùi nói: “Được! Bố sẽ vì con đi bàn bạc, nếu có thể giải quyết bằng cách này thì hai nhà cũng không cần phải ngại ngùng khó xử nữa.” Nói xong thì đi ra ngoài.


Hạ Tâm Lan giật mình xoay đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ? Bố đang vui sao? Ông ấy muốn con thua sao?”


“Khụ khụ, làm gì có chuyện đó? Nhưng Tâm Lan à, nếu Kỷ Hi Nguyệt đã đồng ý cược thì có thất bại con cũng phải sẵn lòng nhận thua, hơn nữa thua rồi cũng không được đòi sống đòi chết biết chưa?” Trong lòng mẹ Hạ hy vọng Kỷ Hi Nguyệt sẽ thắng.


“Mẹ, mẹ cũng hy vọng con thua đúng không?” Hạ Tâm Lan có chút sầu não.


“Đương nhiên không phải. Nhưng đã muốn đánh cược mà con lại háo thắng, sợ lúc thua sẽ làm chuyện xằng bậy.” Mẹ Hạ nói.


Hạ Tâm Lan trợn to mắt: “Làm sao có thể. Hạ Tâm Lan con đã bằng lòng cược thì sẽ sẵn lòng nhận thua. Chỉ cần Kỷ Hi Nguyệt thắng con, con, con sẽ nhường anh Tiểu Cửu cho cô ta! Nhưng cô ta không có khả năng thắng con được đâu. Anh Tiểu Cửu nhất định sẽ là của con. Con sẽ khiến cho cô ta tự động rút lui.”


“Được được được. Đợi con thắng rồi nói tiếp.” Mẹ Hạ vội vàng nói, “Nhưng lỡ có thua thì sau này đừng vì Cố Cửu đòi sống đòi chết nữa đấy. Nếu không mẹ sẽ chết cho con xem.”


“Mẹ.” Hạ Tâm Lan thấy mẹ tức giận thì vội vàng kéo tay bà lại, “Con biết rồi. Lần này con sẽ nghiêm túc. Nếu ngay cả Kỷ Hi Nguyệt mà con cũng không vượt qua, thì quả thực con không xứng với anh Tiểu Cửu. Con sẽ tự động rút lui.”


“Được. Có câu nói này của con mẹ yên tâm rồi. Mới ăn no xong, lát nữa con có cần đi tập luyện không?” mẹ Hạ hỏi thăm.


“Đương nhiên phải đi rồi. Một ngày không hoạt động, xương cốt sẽ không được thoải mái. Mẹ, con đi thay quần áo đây.” Hạ Tâm Lan hình như đã vui vẻ hơn một chút, “Mẹ, bố đi bàn chuyện cá cược, nhất định phải để con đồng ý mới được đấy.”


“Biết rồi.” Mẹ Hạ đáp lại một tiếng.


Bà ra khỏi phòng thì đi thẳng tới phòng của Cố gia. Bởi vì bà biết chồng mình đang ở cùng với Cố Toàn Nghị.


Quả nhiên vừa đi vào đã nghe thấy cười của Lão Hạ.


“Cứ quyết định vậy đi. Miễn là có thể xóa bỏ được ý niệm của nha đầu chết tiệt kia, tôi với Hoàn Nhĩ mỗi đêm cũng có thể ngủ ngon giấc.” Hạ Gia Quốc nói.


“Hai đứa nhỏ này có duyên phận là chuyện tốt, nhưng đáng tiếc Cố Cửu chỉ xem con bé như em gái. Lão Hạ, thật có lỗi với các anh quá.” Cố Toàn Nghĩa chân thành xin lỗi.


“Lão Cố, là lỗi của gia đình chúng tôi. Con bé Tâm Lan cũng quá vô lý, làm liên luỵ đến Cố Cửu nhà anh, hại gia đình các anh thường xuyên gặp ít xa nhiều. Lần này thật sự có thể chặt đứt được suy nghĩ của Tâm Lan, tôi vui mừng còn không kịp.” Hạ Gia Quốc mắt đỏ hoe.


Âu cũng là tấm lòng của cha mẹ.


“Đừng nói như vậy, đều là người làm cha mẹ nên tôi cũng có thể hiểu được. Lão Hạ, thật ra cách cá cược của anh tên tiểu tử thối Cố Cửu cũng đã nghĩ tới, chỉ sợ các anh không bằng lòng.” Cố Toàn Nghĩa ngượng ngùng nói.


“Đúng vậy. Lần này tên nhóc Tiểu Cửu đó cũng quá quyết tâm rồi, ép chúng tôi vào thế bí, nói là muốn đánh cược thử xem thế nào, nhưng cụ thể cược cái gì mới để Kỷ Hi Nguyệt thắng Tâm Lan thì phải để A Cửu đi hỏi thăm cái đã.” Ôn Cầm cũng có chút ngại ngùng nói.


“Tuyệt đối phải tìm được hạng mục nào mà Kỷ Hi Nguyệt có thể thắng được Tâm Lan ấy. Đứa con ngốc nghếch kia tôi thực sự không thể chịu nổi nữa.” Mẹ Hạ cũng tham gia vào cuộc nói chuyện.


“Hy vọng Kỷ Hi Nguyệt có thể gây bất ngờ cho chúng ta. Tâm Lan mặt nào cũng là thế mạnh, muốn thắng con bé quả thực không dễ dàng.”


Mọi người bắt đầu lo lắng. Nếu Tâm Lan thắng Kỷ Hi Nguyệt thì vấn đề vẫn chưa giải quyết được.


Hai nhà phỏng chừng tiếp tục bị giày vò và Cố Cửu chắc chắn là lại bỏ trốn.


Nghĩ đến hy vọng thắng cuộc của Kỷ Hi Nguyệt không quá khả quan, bốn vị trưởng bối lại có phần lo lắng.


Chương 235: Nhất định phải có cách (VI)


Lúc Cố Cửu gõ cửa, Kỷ Hi Nguyệt ở trong phòng đã thay sang quần áo thể thao đi qua đi lại cho tiêu cơm, trên tay còn cầm di động nhắn tin cho Triệu Húc Hàn.


“Anh Hàn, tôi ăn cơm xong rồi, đang chuẩn bị đi tập thể dục.” Nói xong còn tự sướng hình ảnh đang mặc quần áo thể thao gửi qua.


Triệu Húc Hàn bên đây đang dùng bữa với một vị khách hàng lớn. Bình thường những lúc như thế này anh sẽ chuyển di động sang chế độ yên lặng, nhưng hôm nay lại để nhạc chuông.


Vừa nghe thấy âm báo Triệu Húc Hàn lập tức cầm di động qua xem, khiến cho Tiêu Ân đứng phía sau cũng hết hồn vì sự mất bình tĩnh của anh.


Sau đó nhìn thấy bức ảnh Kỷ Hi Nguyệt trong bộ quần áo thể thao với nụ cười tươi rói trên môi.


“Diễn kịch mà vui vậy sao?” Triệu Húc Hàn cầm điện thoại hồi âm.


Vị khách hàng ở đối diện vừa rồi đang giải thích một dự án lớn, mới nói được một nửa thì bị ta buộc phải tạm dừng, anh ta cau mày nhìn Triệu Húc Hàn.


“Xin lỗi nhé, có chút việc gấp. Anh nói tiếp đi.” Triệu Húc Hàn nói với khách hàng.


Chỉ là vừa mới nói xong điện thoại lại vang lên.


“Chả có gì vui vẻ, còn gây lộn với Hạ Tâm Lan. Người phụ nữ đó thực rất sự quá đáng, hoàn toàn không phù hợp với Cố Cửu.” Kỷ Hi Nguyệt viết tiếp, “Tôi nhất định sẽ giúp Cố Cửu đánh bại người phụ nữ đó.”


Triệu Húc Hàn cau chặt chân mày, đọc tin nhắn mà không biết trả lời thế nào.


“Anh anh em em với Cố Cửu thân thiết lắm phải không?” Triệu Húc Hàn quan tâm nhất vẫn là vấn đề này, mặc dù anh đã cố gắng kiềm chế không hỏi, nhưng vẫn chịu không nổi mà thốt ra.


“Cái gì mà anh anh em em? Tôi chỉ anh anh em em với anh Hàn thôi! Anh Hàn, anh ghen à?” Phía sau còn chèn thêm mặt cười gian xảo.


“Tập thể dục đi!” Triệu Húc Hàn đánh bốn chữ này xong thì bỏ di động xuống, ngẩng đầu thì thấy khuôn mặt tối sầm cảu vị khách hàng.


“Ngại quá.” Triệu Húc Hàn nói, “Anh có thể tiếp tục.”


“Triệu tổng, nếu anh có việc gấp thì chúng ta hẹn lại bữa khác.” Vị khách có chút tổn thương nói, anh ta hy vọng Triệu Húc Hàn đặt trọng tâm vào mình, đừng xem di động nữa.


“Được, vậy thì hẹn lại khi khác đi!” Triệu Húc Hàn nói xong thì đứng dậy.


“….” Vị khách hàng ngẩn người.


Triệu Húc Hàn hoàn toàn không tuân theo kịch bản.


Mặc dù không cần bận tâm về chuyện tìm được đối tác cho các dự án của tập đoàn của mình, nhưng tập đoàn Đế Vương Triệu Thị là một trong những công ty có nhiều lợi thế nhất, cho nên anh ta đến đây với tâm lý là nhất định phải hợp tác được.


Tiêu Ân mở cửa, Triệu Húc Hàn đi thẳng ra ngoài.


Vị khách hàng tức giận đến méo mặt, hằn học uống ly rượu trước mặt, trong lòng lại tự trách mình không có tính nhẫn nại.


Triệu Húc Hàn là người như thế nào? Là người đàn ông không bao giờ cười!


Hơn nữa không có công ty của anh ta, tập đoàn Đế Vương Triệu Thị vẫn còn vô số những khách hàng lớn khác. Rốt cuộc anh ta gấp gáp cái gì? Chết tiệt! Chết tiệt!


Triệu Húc Hàn nói có việc gấp, thì chắc chắn là đang có việc gấp. Tự nhiên bản thân ra vẻ bức bách Triệu Húc Hàn làm gì? Muốn người ta nhìn sắc mặt mình sao?


Không được! Vụ hợp tác không thể vì anh ta mà thất bại được.


Nghĩ đến đây anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.


“Triệu tổng, vậy anh giải quyết công chuyện trước đi nhé. Trưa mai chúng ta hẹn nhau ăn cơm được không?”


Triệu Húc Hàn trả lời thẳng thừng: “Không được.”


“….!”


“Vậy buổi tối?” Vị khách hàng không chịu thua gửi tiếp một tin nhắn.


“Buổi trưa ngày mốt.” Triệu Húc Hàn đã ra tới cửa lớn của khách sạn.


Tiêu Ân thấy anh xem điện thoại cũng không dám hỏi nhiều. Thấy anh tắt điện thoại mới nói: “Cậu chủ, bây giờ anh muốn đi đâu?”


“Nhà cổ của Cố gia.” Triệu Húc Hàn nói.


Khóe miệng Tiêu An khẽ run, vội đáp lại một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài gọi xe riêng.


Không phải bọn họ không có xe, mà là do lần này Triệu Húc Hàn tới trong im lặng, không muốn đả động đến thế lực Triệu thị ở bên đây.


Bởi vì theo kế hoặch đã định thì ngày mai Triệu Húc Hàn phải quay về Cảng Thành gặp ông cụ.


Chương 236: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (I)


Triệu Húc Hàn bảo Kỷ Hi Nguyệt đi tập thể dục, thế là cô đành phải chuẩn bị rời phòng sang sân kế bên.


“Tiểu Nguyệt.” Cố Cửu từ trong sân chạy lại.


“Anh làm gì trong sân vậy?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi. Mặc dù ban đêm trong sân có thắp đèn, nhưng tên này sao không ở cùng với bố mẹ? Vào trong sân ngắm sao à?


“Chẳng phải tôi đang đợi cô ra đấy sao?” Cố Cửu cười nói.


“Thế sao anh không gõ cửa?” Kỷ Hi Nguyệt bắt bẻ.


“Thì sợ cô chưa thay đồ ấy mà.” Cố Cửu xoa tay cười đáp.


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy anh ấy có chút kỳ lạ, cô hỏi dò: “Có chuyện gì à?”


“Tiểu Nguyệt, ban nãy tôi đã bàn bạc với bố mẹ tôi rồi. Có một cách khiến cho bọn họ không ghép đôi tôi và Tâm Lan nữa, đồng thời cũng làm Hạ Tâm Lan không còn quấy rầy tôi.” Khuôn mặt điển trai của Cố Cửu có chút đê tiện.


“Thật à? Thế thì tốt quá. Miễn là bố anh không còn ép buộc thì anh lại được tự do rồi. Mà cách gì thế?” Kỷ Hi Nguyệt cũng vui mừng, chỉ cần xử lý xong Hạ Tâm Lan, cô cũng không phải giả là bạn gái của anh ấy nữa.


“Đó chính là cô và Hạ Tâm Lan sẽ đánh cược.” Cố Cửu nói.


“Đánh cược? Tôi với cô ta? Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt hoang mang.


Cố Cửu vội vàng kể lại kế hoạch: “Chỉ cần cô ta thua cô, cô ta sẽ chấp nhận thất bại, sau này cũng không quấy rầy tôi nữa. Tiểu Nguyệt, cô phải hết sức giúp tôi thắng cô ta đấy. Cuộc đời tôi có hạnh phúc hay không là nhờ cả vào cô!”


Kỷ Hi Nguyệt chớp đôi mắt to tròn, sau đó lắp bắp nói: “Cố Cửu, anh, anh cảm thấy tôi có thể thắng cô ta sao? Đánh nhau là chắc chắn không lại rồi đó.”


Bỗng chốc cô cảm thấy áp lực này quá lớn. Liên quan đến cả đời Cố Cửu luôn chứ chẳng đùa.


“Nên tôi mới đến hỏi thử cô thế nào đây. Cô cảm thấy mình có thể thắng cô ta cái gì?” Cố Cửu hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt nhăn nhó, chỉ chỉ ngón tay vào mặt mình: “Mặt?”


Cố Cửu muốn bật ngửa: “Vậy thì không được đâu! Phải thi đấu sở trường chứ. Năng lực các thứ chẳng hạn.”


Kỷ Hi Nguyệt vắt óc suy nghĩ, sau đó cười khổ nói: “Không có. Hay anh thử nói xem Hạ Tâm Lan có những điểm yếu nào có thể hạ gục.”


Cố Cửu nhìn vào trời đêm: “Điểm yếu của người phụ nữ này là EQ quá thấp, còn nữa, tính toán cũng dở tệ, có chút cẩu thả.”


Kỷ Hi Nguyệt chán nản hếch mũi lên: “EQ thì đấu thế nào được. Còn tính toán thì tôi đây cũng dở tệ. Không có gì khả quan cả. Điều duy nhất mà tôi có thể thắng cô ta là chạy tin, nhưng chuyện này cũng rất mơ hồ.”


Cố Cửu lo lắng nhảy dựng lên: “Vậy thì đấu cái gì được đây?”


Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Tôi cũng không biết. Anh suy nghĩ thử đi. Tôi cũng suy nghĩ thử xem có khả năng nào chắc chắn thắng được cô ta không. Nếu không nghĩ ra thì tốt nhất đừng đánh cược nữa, tôi sợ cuộc đời anh sẽ bị hủy hoại trong tay tôi mất.”


Nói xong còn cười gượng vỗ vai anh ấy: “Tôi đi luyện tập trước đây.”


Mặt Cố Cửu nhăn lại thành một đống.


Kỷ Hi Nguyệt mới bước ra khỏi sân, sau lưng Hạ Tâm Lan cũng thay đồ ra ngoài.


“Anh Cửu! Anh đang làm gì trong sân vậy?” Ha Tâm Lan lập tức đi qua.


Cố Cửu khó chịu nhìn cô ta: “Còn có thể làm gì? Hít thở!” Nói xong xoay người bỏ đi.


“Anh Cửu, vừa rồi bố mẹ em có bàn bạc với em một chuyện.”


Hạ Tâm Lan vội vàng gọi giật anh ấy lại, trong lòng tràn ngập chua xót. Anh Tiểu Cửu thật sự không muốn ở chung với cô ta dù chỉ một phút.


“Chuyện gì? Đừng nói là ép tôi cưới cô đấy nhé? Hạ Tâm Lan, tôi có chết cũng không cưới cô đâu.” Cố Cửu sợ đến mức lập tức quay đầu nhìn sang.


Trái tim Hạ Tâm Lan như bị đâm phải một dao, đau đớn rớm máu.


“Anh Tiểu Cửu, anh ghét em vậy sao?” Mắt Hạ Tâm Lan phiếm hồng.


Chương 237: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (II)


Cố Cửu thấy vẻ mặt đáng thương của cô ta, ánh mắt cũng có chút lay động.


“Trước đây tôi không hề ghét cô, vì tôi vẫn luôn xem cô như một người em gái. Trong mắt tôi, cô và Mỹ Tâm đều giống nhau. Nhưng từ lúc cô bắt đầu ép cưới đến nay là tôi chân chính ghét cô. Chắc có lẽ cô cũng biết tôi ghét nhất là người nào ép buộc tôi, nên là Tâm Lan, xin cô hãy buông tha cho tôi, cũng là buông tha cho chính bản thân mình.”


Trong ánh mắt Cố Cửu tràn đầy khẩn cầu. Nếu cô ta thực sự đồng ý, có bắt anh ấy quỳ xuống cũng được nữa là.


“Không! Em không cam tâm! Trừ phi Kỷ Hi Nguyệt thắng em, vậy thì em sẽ bằng lòng chấp nhận thất bại!” Sau khi con tim tan vỡ, Hạ Tâm Lan chỉ còn lại sự quả quyết.


Cố Cửu giật mình, vội vàng hỏi dò: “Cô đồng ý đánh cược?”


“Đúng vậy! Nếu Kỷ Hi Nguyệt chẳng có cái gì hơn em, tại sao anh lại không thích em? Cho nên, anh muốn em buông tay, vậy thì Kỷ Hi Nguyệt phải thắng em. Đến lúc đó em sẽ cam tâm tình nguyện để cho anh đi!” Hạ Tâm Lan nói xong thì tức giận sải bước rời khỏi sân.


Cố Cửu đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của cô ta. Anh ấy vội vàng chạy về phòng của bố mẹ thì mới biết hóa ra Hạ gia cũng muốn dùng cách đánh cược này.


Có thể thấy mọi người đều hiểu rất rõ con người của Hạ Tâm Lan.


Sân bên cạnh rất lớn, đèn đóm cũng sáng trưng. Đây là sân tập thể dục công cộng của khu vực nhà cổ quân khu, có rất nhiều thanh niên và người già đến đây tập luyện.


Tuy nhiên, người cao niên và thanh niên được chia làm hai nơi tập luyện riêng biệt.


Ở ngoài cửa cũng có người canh gác. Lúc Kỷ Hi Nguyệt mới bước vào có chút lờ mờ, sau đó nhìn thấy phòng tập thể dục dành cho người cao niên và phòng tập thể dục dành cho thanh niên mới chợt tỉnh ngộ.


Thỉnh thoảng có tiếng la hét phát ra từ hai căn phòng, như thể họ tập luyện rất chăm chỉ.


Kỷ Hi Nguyệt bước vào phòng tập thể dục dành cho thanh niên. Vừa vào là đã nhìn thấy chính giữa có một sàn đấm bốc, trên đó có hai người đàn ông đang đánh nhau. Mấy thanh niên khác có người thì chạy bộ trên máy chạy bộ, có người tập bằng các dụng cụ thể thao khác nhau.


Nhìn sơ qua thì cũng không đông lắm, tầm hai mươi mấy người, nhưng người nào người nấy đều tập luyện rất hăng say.


Kỷ Hi Nguyệt bước tới, lần đầu tiên đứng dưới sàn đấm bốc xem hai người đàn ông đánh sanda*, trên thân thể họ không có bất cứ đồ bảo hộ nào, động tác vô cùng linh hoạt và dứt khoát.


(Sanda: (tiếng việt là Tán Đả) là sân chơi lớn đang dần thể hiện sức cạnh tranh không hề thua kém những giải đầu Kickboxing hau Muay Thái. Sở hữu hệ thống kỹ thuật phong phú, bao gồm đấm đá (thậm chí cả chỏ gối), cho phép bắt chân, vật ngã… nguồn- Google.)


Vừa nhìn là đã biết hai người này cũng là quân nhân. Thực ra những người ở gần đây đều là con nhà lính, dù ít dù nhiều thì từ nhỏ cũng đã nhận được sự huấn luyện.


Ngay khi Kỷ Hi Nguyệt vừa lại gần, hai người đang đánh nhau trên sàn cũng dừng lại và lui về sau, sau đó cả hai đồng thời quay sang nhìn cô.


Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, cả hai người đàn ông đều cảm thấy choáng ngợp trước vẻ đẹp của Kỷ Hi Nguyệt.


“Ồ! Ai thế nhỉ. Sao chưa bao giờ thấy tới đây?” Một người đàn ông trông cũng khá điển trai nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười chào hỏi.


“Vương Cương, cậu đừng dọa người ta chạy mất chứ. Cô bé, chúng tôi đều là người ở gần đây. Cô mới chuyển đến đây sao?” Một người đàn ông khác cũng nhễ nhại mồ hôi hỏi cô.


Kỷ Hi Nguyệt cười cười đáp: “Chào các anh. Tôi chỉ đến đây chơi thôi. Tôi ở nhà một người bạn bên cạnh. Trông các anh đánh nhau hăng thật đấy.”


“Bên cạnh, nhà họ Cố?” Vương Cương tò mò.


“Đúng đấy. Tôi đi chạy bộ cho nóng người trước đã nhé.” Kỷ Hi Nguyệt không muốn lãng phí thời gian, cô cười với bọn họ rồi đi tới một chiếc máy chạy bộ.


Hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, Vương Cương nói: “Trương Quyền, cô bé này nhìn đẹp gái nhỉ. Khách của nhà họ Cố sao? Đừng nói là tên nhóc Cố Cửu đó về rồi chứ?”


Ánh mắt Trương Quyền vẫn nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt: “Quả thực rất xinh đẹp. Lẽ nào là người Cố Cửu mang về? Không thể nào. Cậu ta không sợ Hạ Tâm Lan lấy mạng mình sao.”


“Nói mới nhớ, Cố Cửu cũng khá là đáng thương. Từ nhỏ đến lớn đều bị Hạ Tâm Lan đánh cho tơi tả. Làm người đàn ông sao có thể như nhược thế được!” Vương Cương bất lực khinh thường Cố Cửu.


Chương 238: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (III)


“Ai mà chẳng biết cái tên ăn chơi trác táng đó tính thối thế nào. Lão Cố tướng quân giỏi giang bao nhiêu thì đứa con trai lại đối nghịch bấy nhiêu.” Trương Quyền lắc đầu.


“Ôi chao, con hư tại mẹ cả đấy. Cũng do bà Cố nuông chiều Cố Cửu quá thôi.” Vương Cương cũng lắc đầu, sau đó nhìn ra cửa thì hai mắt bất ngờ trợn tròn.


Trương Quyền cũng quay đầu sang nhìn, thì ra là Hạ Tâm Lan đến.


Hai người lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó xoay đầu nhìn Hạ Tâm Lan bật cười.


“Tâm Lan, sao tối nay lại có thời gian rãnh đến đây vậy?” Trương Quyền hưng phấn gọi Hạ Tâm Lan. Một tiếng chào này khiến những người đang tập luyện xung quanh lần lượt nhìn sang đây.


Sau đó Kỷ Hi Nguyệt phát hiện, có hơn nửa số người ở đây rất quen thuộc với Hạ Tâm Lan, bọn họ đều biết cô ta.


“Cố Cửu về rồi. Tối nay tôi qua bên đây ăn cơm nên thuận tiện tập luyện một chút luôn. Lâu rồi không gặp, kungfu có tiến bộ lên chút nào chưa?” Hạ Tâm Lan chào hỏi mọi người, cười đùa rất vui vẻ.


“Aiya, Cố Cửu về thật à? Sao cậu ta không tới đây?” Vương Cương cao hứng nói, “Mau gọi cậu ta đến đây đi. Lâu lắm rồi chưa gặp cậu ta nên có chút nhớ. Gọi cậu ta đến tán dóc với anh em tí cho vui.”


“Thôi quên đi, các anh cũng biết tên đấy có bao giờ thích tập luyện đâu.” Hạ Tâm Lan chép miệng nói, khóe mắt nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang chạy bộ ở đằng kia.


Cô ta sững người, lập tức đi qua đứng bên cạnh nhìn vóc dáng của Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng khẽ run rẩy.


Người phụ nữ này mặt đẹp đã không nói, dáng người còn lanh lợi đáng yêu, đường cong lại tinh tế, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Thảo nào anh Tiểu Cửu lại mê đắm như vậy. Cô ta là phụ nữ mà còn thích nhìn, đúng là hâm mộ đến ghen tị.


“Hạ tiểu thư không chạy bộ sao?” Kỷ Hi Nguyệt vừa chạy vừa nhìn cô ta hỏi.


“Thì ra cô cũng thích rèn luyện thân thể nhỉ.” Ánh mắt của Hạ Tâm Lan rõ ràng là không mấy thiện cảm.


“Thân thể khỏe mạnh là chuyện tốt. Tôi là phóng viên, thường xuyên chạy tin tức nên đương nhiên phải rèn luyện rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười đáp lại.


“Kỷ Hi Nguyệt, tôi hỏi cô, rốt cuộc là cô thích điểm gì ở Cố Cửu?” Hạ Tâm Lan vẫn quan tâm nhất là chuyện này.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Bây giờ mà nói về chủ đề này có thích hợp lắm không?”


“Tại sao lại không thích hợp? Từ nhỏ tôi đã thích Cố Cửu, anh ấy là của tôi. Cô đừng nghĩ tới chuyện cướp anh đi.” Hạ Tâm Lan lạnh lùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt đành phải dừng máy chạy bộ, đứng im nhìn Hạ Tâm Lan, cười với vẻ hờ hững.


“Hạ tiểu thư, Cố Cửu nói EQ của cô hơi thấp, bây giờ xem ra đúng là thấp thật. Có câu nói thế này, ‘là của bạn thì mãi là của bạn, không là của bạn thì có cưỡng cầu cũng vô dụng’. Cô mà cứ sống như vậy sẽ rất mệt đấy.”


Hạ Tâm Lan bỗng chốc nổi nóng: “Kỷ Hi Nguyệt, Cố Cửu là của tôi!”


“Hạ tiểu thư, cô rèn luyện thân thể đi. Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này với cô nữa.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự đau đầu, người phụ nữ này sao đần độn thế không biết?


Nói xong cô lại mở máy chạy bộ tiếp tục chạy.


“Kỷ Hi Nguyệt, đừng nghĩ rằng cô có khả năng cướp anh Cố Cửu đi. Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, trừ phi cô có thể thắng tôi thì Hạ Tâm Lan tôi sẽ sẵn sàng nhận thua! Bằng không, cô đừng hòng mơ tưởng!” Hạ Tâm Lan nói xong cũng sang máy chạy bộ bên cạnh chạy bộ.


Bởi vì hai người đứng gần nhau nói chuyện, cộng thêm trong phòng tập thể dục có mở nhạc nên những người xung quanh không nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt và Hạ Tâm Lan thì biết rằng hai người này không hợp nhau.


Có vẻ nguyên nhân chính là Cố Cửu. Bởi vì Hạ Tâm Lan thường ngày tính tình vẫn điềm đạm, chỉ duy nhất đối với chuyện của Cố Cửu là như biến thành một con người khác hoàn toàn với bình thường.


Chương 239: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (IV)


Trương Quyền và Vương Cương trên võ đài nãy giờ vẫn đưa mắt nhìn hai người phụ nữ chạy bộ ở đằng kia.


“Xem ra người đẹp đó thực sự là bạn gái mới của Cố Cửu. Nhưng mà ánh mắt của tên đó càng ngày càng tốt lên nhỉ.” Trương Quyền hâm mộ nói.


“Vậy thì đã sao. Cố Cửu là của Hạ Tâm Lan, hai nhà lại là bạn lâu năm. Bạn gái mới có tốt đi nữa thì cuối cùng cậu ta cũng phải cưới Hạ Tâm Lan thôi.” Vương Cương nói.


“Thế cậu bảo tôi có thể theo đuổi cô bé xinh đẹp này được không?” Ánh mắt Trương Quyền sáng lên.


“Tôi thấy anh thích tìm đường chết rồi đấy! Đến đây, làm ván nữa nào!” Vương Cương ra đòn, hai người đàn ông lại lao vào đánh nhau.


Nửa tiếng sau, Cố Cửu qua tìm Kỷ Hi Nguyệt.


Anh ấy cũng đổi sang quần áo thể thao, nhìn cũng rất rất phóng khoáng phong lưu, bảnh bao anh tuấn.


“Cố Cửu!” Vương Cương nhìn thấy Cố Cửu thì dừng đánh, nhảy từ trên sàn đấm bốc xuống thẳng trước mặt Cố Cửu.


“Vương Cương, anh cũng ở đây à, Trương Quyền, haha, mọi người đều ở đây cả sao? Đám già các anh cả đêm không ra ngoài đichơi, người nào cũng ở đây luyện tập thì sao kiếm được bạn gái?” Cố Cửu chưa nói dứt câu mọi người đã muốn xúm vào đánh anh ấy.


Quả nhiên có rất nhiều thanh niên dừng việc tập luyện, qua hàn huyên với Cố Cửu.


Chỉ có Hạ Tâm Lan và Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn trên máy chạy bộ, hai người không ai chú ý đến ai, nhưng tốc độ chạy của Hạ Tâm Lan thì rõ ràng nhanh hơn Kỷ Hi Nguyệt rất nhiều.


Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất muốn cười. Người phụ nữ này ấu trĩ thật đấy, xem ra để cô ta nhận thua rất khó.


“Cố Cửu, người đẹp bên kia là cậu mang về sao?” Vương Cương nhịn không được hỏi thăm.


“Cái gì mà người đẹp? Cô ấy là Kỷ Hi Nguyệt, bạn gái của tôi. Ánh mắt của cậu bớt háo sắc lại đi, đừng dọa Tiểu Nguyệt của tôi sợ.” Cố Cửu ghét bỏ nói.


“Khiếp, quả nhiên là bạn gái mới của cậu.” Trương Quyền kinh hô, “Cậu đấy, ăn chơi đàn đúm cho lắm vào. Nhanh cưới Hạ Tâm Lan đi. Đừng đầu độc mấy mỹ nữ khác nữa!”


“Đúng đấy đúng đấy, tốt nhất là giới thiệu mỹ nữ cho chúng tôi đi. Lát nữa đi uống rượu không?” Ai đó la lên.


“Đúng đúng đúng. Nhất định phải uống một ly. Mỗi lần cậu đến đều bị chú Cố đánh đuổi về. Lần này nhất định phải uống một ly đấy.” Mọi người tiếp tục nói.


Cố Cửu dở khóc dở cười: “Được được. Nhưng bây giờ tôi có một chuyện vô cùng quan trọng và vô cùng nghiêm túc muốn nói với các anh đây.”


“Cậu thì có chuyện gì mà nghiêm túc chứ?” Trương Quyền bật cười.


Cố Cửu trợn mắt nhìn anh ta: “Đó chính là, tôi với Hạ Tâm Lan không có khả năng! Vì vậy sau này các anh đừng gán ghép tôi với cô ta nữa. Các anh ai thích thì cứ việc theo đuổi!”


“Hả?” Mọi người lần lượt quay qua nhìn Hạ Tâm Lan, may mà cô ta không nghe thấy, nếu không chắc chắn Cố Cửu sẽ bị ăn đấm.


“Cố Cửu, sao cậu lại nói ra những lời như vậy? Tâm Lan sẽ đau lòng lắm đấy.”


“Đúng á, cậu có còn lương tâm không thế? Cô ấy đã đợi cậu rất nhiều năm rồi mà.”


“Ai cũng biết Hạ Tâm Lan một lòng đợi cậu, mãi đến bây giờ vẫn chưa chịu lấy chồng.”


“Đây chẳng phải là đang đợi Cố Cửu cưới cô ấy sao?”…..


Cả nhóm người nhao nhao bàn luận, đa số đều chỉ trích Cố Cửu.


Sắc mặt Cố Cửu rất khó coi, ánh mắt bực bội liếc nhìn đám anh em cùng lớn lên với anh ấy.


“Các anh có thể nghĩ cho tôi một chút không? Tôi không thích Tâm Lan, và chỉ xem cô ta như em gái. Tôi cũng chưa bao giờ nói thích cô ta, là cô ta tự suy nghĩ viễn vông! Cũng vì chuyện này mà tôi chán nản đến nổi không dám về nhà.”


Cố Cửu rất khổ não: “Lần này tôi mang bạn gái về là muốn cho Tâm Lan hiểu rõ, cho dù cô ta có đợi tôi đi nữa cũng vô ích. Tôi sẽ không bao giờ thích cô ta chứ đừng nói là cưới cô ta. Tôi cầu xin cô ta buông tha cho tôi, cũng là mong các anh bỏ quá cho người anh em này.”


Cố Cửu chắp tay khẽ vái mọi người, đây cũng là gánh nặng nhức nhối từ nhỏ cho đến bây giờ.


Chương 240: Câu chuyện trong phòng tập thể dục (V)


Mọi người nhìn vẻ mặt đau khổ của Cố Cửu, có người sững sờ, có người không tin và cũng có một số người đã nhìn ra từ sớm.


“Các anh em, tôi cầu xin các anh. Tôi chỉ muốn tìm người phụ nữ mình yêu để sống nửa đời còn lại. Tôi và Tâm Lan tuyệt đối không có khả năng, vì vậy sau này đừng nhắc đến nữa, mất công bạn gái tôi nghe được lại không vui.”


Cố Cửu nói xong thì đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ dịu dàng.


“Mẹ kiếp, Cố Cửu, cậu thực sự thích cô bạn gái mới sao?” Trương Quyền kinh ngạc nói, “Tôi chưa bao giờ thấy cậu dùng ánh mắt dịu dàng như vậy để nhìn một người phụ nữ.”


Cố Cửu giật mình, khuôn mặt đẹp trai có chút nóng lên. Trong lòng anh ấy như có một vạn con ngựa bùn cỏ chạy qua. Chẳng lẽ mình thực sự thích Kỷ Hi Nguyệt?


Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt!


“Cố Cửu, thực ra chúng tôi biết cậu không thích Tâm Lan. Nhưng một người phụ nữ đợi cậu nhiều năm như vậy mà cậu không cho cô ấy giao hẹn gì thì nói ra cũng hơi kỳ. Hơn nữa hai nhà các cậu sau này đối mặt cũng rất ngượng ngùng.” Có người nghiêm túc nói.


“Còn nữa, Tâm Lan có chắc là buông tay không? Tôi cảm thấy chuyện này rất khó.”


“Một lần giải quyết không tốt, sau này hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cố Cửu, cậu nên cân nhắc kỹ càng.”


“Cẩn thận không cô bạn gái mới của cậu bị Hạ Tâm Lan bẻ gãy đấy. Phụ nữ mà ghen lên thì rất là đố kị.”


“Cậu bớt nói lung tung đi. Tâm Lan là quân nhân, sao có thể làm ra loại chuyện đó.”


“Đừng nói bậy bạ nữa. Cố Cửu, cậu biết nói thế nào với Tâm Lan chưa?”


Mọi người hiếu kỳ nhìn Cố Cửu.


Cố Cửu khẽ cười: “Tôi đã thỏa thuận với Tâm Lan rồi. Cô ta nói, nếu bạn gái của tôi có một kỹ năng đánh bại được cô ta thì cô ta sẽ rút lui và không bao giờ làm phiền tôi nữa.”


“Thật hay giả vậy?” Ai đó kinh ngạc.


“Tất nhiên là thật. Mong các anh hãy làm chứng cho tôi. Nhưng vẫn chưa biết nên đánh cược cái gì.” Cố Cửu có chút lo lắng về nội dung của trận đấu, nhất định phải tìm được khả năng nào mà Kỷ Hi Nguyệt có thể nắm chắc phần thắng 100%.


“Tâm Lan chấp nhận rồi sao?”


“Đương nhiên. Nếu không tối nay tôi đã bỏ chạy từ sớm rồi. Anh nhìn các cô ấy đi, chẳng phải bây giờ vẫn đang ở chung một sân đấy sao? Haha.” Cố Cửu cười có chút ti tiện.


“Nói cũng đúng, dựa vào tính khí của Tâm Lan thì tuyệt đối sẽ không để cậu mang phụ nữ về nhà.”


“Đúng đúng đúng. Vậy nên thi đấu cái gì bây giờ? Tôi cảm thấy Tâm Lan mặt nào cũng mạnh.”


“Phải rồi, Tâm Lan mà sẵn sàng nhận thua thì chắc chắn cô ta đã biết bản thân ăn chắc. Cố Cửu, cẩn thận cậu lại tự đào hố chôn mình đấy.”


Cố Cửu dở khóc dở cười: “Tôi phải bàn bạc với bạn gái mình xem nên cược cái gì đã. Dù sao lần này tôi đã quyết tâm là giải quyết cho xong chuyện này, nếu không mọi người lại mệt mỏi.”


“Đúng á, chúng tôi cũng thấy mệt cho cậu. Lát nữa cậu phải mời khách đấy nhá!”Ai đó bật cười.


“Được được, chuyện nhỏ. Không say không về, ok chưa?” Cố Cửu cũng vui vẻ.


Bốn mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt từ trên máy chạy bộ bước xuống, sau đó dùng khăn lông vắt sau cổ lau sơ mồ hôi. Cô nhìn thấy Cố Cửu thì lập tức mỉm cười bước qua.


“Tiểu Nguyệt, mệt lắm chưa? Có cần nghĩ ngơi một lát không?” Cố Cửu tươi cười đón cô.


Hạ Tâm Lan bên đây cũng xuống máy, cũng dùng khăn lông lau mồ hôi nhưng ánh mắt lại lạnh lùng dõi theo Cố Cửu đang hỏi thăm Kỷ Hi Nguyệt.


Anh em xung quanh nhìn thì có vẻ là đang tập luyện, nhưng kỳ thực đôi mắt của bọn họ đều liếc sang bên đây.


Đa số đàn ông đều muốn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, người đẹp mà, đàn ông ai mà chẳng thích ngắm chứ.


“Vẫn ổn. Tập luyện hằng ngày nên cũng không thấy mệt lắm. Cố Cửu, chúng ta đánh quyền đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn sàn đấm bốc với hứng thú dồi dào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK