Bên La Hi tốc độ còn nhanh hơn. Tên đó định nổ súng bắn Kỷ Hi Nguyệt, nhưng La Hi bên cạnh tốc độ quá nhanh, dọa hắn ta hoảng sợ đổi hướng chĩa súng vào La Hi.
La Hi sải vài ba bước chân rồi dùng đôi chân dài đá thẳng vào khẩu súng, tiếng súng lục cũng đồng thời vang lên, nhưng đã bị La Hi đá bay lên trời.
Sau đó, La Hi trái một quyền, phải một quyền đánh vào cánh mũi của tên này, khiến hắn ta ngã nhào rồi nằm sấp bất tỉnh.
Kỷ Hi Nguyệt lại gọi điện báo cảnh sát. Sự việc xảy ra trên đường quốc lộ, cho nên không thể giấu được.
Với lại cũng có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, còn quay phim chụp hình, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trên bản tin Weibo.
Xe cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, còn có cả xe cấp cứu.
Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đã ở trong đồn cảnh sát của khu vực này. Đây là đồn cảnh sát Hoàng Sa, cách khá gần Cục Thành phố.
Gương mặt già nua của đồn trưởng Vương Bảo Quốc khá khó coi, ông ấy không ngờ là trong khu vực mình lại xảy ra chuyện đấu súng, với lại vừa nãy ông ta cũng có mặt ở cuộc họp Cục Thành phố, nên dĩ nhiên biết Kỷ Hi Nguyệt là ai.
Trong nháy mắt sự việc đã rõ ràng, bọn buôn lậu m.a tú.y muốn giết Kỷ Hi Nguyệt để bịt miệng, còn vô cùng hung hăng và ngạo mạn, ngay trên đường lộ dám dùng vũ khí để giết người, gây ra sự cố giao thông vô cùng nghiêm trọng.
Cũng may là trong số những ô tô bị hư hỏng không có công dân thương vong, ngoài ra Kỷ Hi Nguyệt và La Hi còn tóm được hung thủ, nên nhìn chung vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nếu không, có lẽ bây giờ ông ta còn đang bận bịu chỉ huy để truy bắt tội phạm đào tẩu.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi trong phòng nghĩ, dùng laptop sắp xếp lại tin tức, một lần nữa đưa chuyện này lên bản tin chính thức của đài truyền hình Cảng Long.
Trong vòng tròn bạn bè, Weibo và các trang web không chính thức trước đó đã xuất hiện đồng loạt video Kỷ Hi Nguyệt và La Hi mỗi người bắt một tên côn đồ, ngoài ra còn có bình luận nhận ra cô là phóng viên Vương Nguyệt và đồng nghiệp.
Nhất thời tên tuổi của phóng viên tin tức Vương Nguyệt đã trở nên bùng nổ.
Mọi người đều cho rằng những phóng viên như vậy mới thực sự tận tụy, dũng cảm và biết chiến đấu, còn đưa tin trung thực, nên ai ai cũng hết lời khen ngợi.
Tất cả các phương tiện truyền thông bên ngoài đài truyền hình Cảng Long đua nhau đến tìm Vương Nguyệt, hy vọng có thể phỏng vấn được chút tin tức. Chỉ trong thời gian ngắn, Vương Nguyệt đã trở thành phóng viên tin tức nổi tiếng nhất Cảng Thành.
Cũng có một bộ phận xem xong video của Vương Nguyệt, ghẹo cô là nữ anh hùng xấu xí.
Còn nói là ông trời đóng một cánh cổng, nhưng lại mở một cửa sổ cho cô.
Ý nói Kỷ Hi Nguyệt bề ngoài xấu xí, nhưng bù lại có năng lực.
Chỉ có những ai biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt mới cảm thấy những bình luận này thật sự rất buồn cười.
Triệu Húc Hàn đã nhận được báo cáo của La Hi, lần nữa xác định Hi Nguyệt an toàn anh mới dám thở phào nhẹ nhõm. Anh gọi điện thoại cho Kỷ Hi Nguyệt, muốn tới đón cô.
Nhưng bây giờ Kỷ Hi Nguyệt đã trở thành mục tiêu theo dõi của cánh truyền thông, nếu Triệu Húc Hàn mà xuất hiện, có khả năng sẽ trở thành tin tức long trời lở đất, nên anh tuyệt đối không thể qua đó, ngay cả Tiêu Ân cũng không được, dù sao cô cũng sắp xong phần ghi chép, có thể về nhà ngay.
Trong phòng làm việc của Triệu Húc Hàn, anh gọi điện thoại cho Cố Cửu, kêu Cố Cửu lập tức qua đây.
Cố Cửu đang xem Trần Á Nam quay quảng cáo dầu gội, vừa nhận được tin liền giật mình, co giò bỏ chạy, kêu Vô Cốt nhanh chóng lái xe đến tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.
Trên tầng cao nhất, Cố Cửu vừa vào đến nơi đã nôn nóng nói: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Tiểu Nguyệt quá nguy hiểm rồi!”
Trên đường đến đây Cố Cửu đã tranh thủ đọc lại tin tức trên mạng, xem tới đoạn tên côn đồ định bắn Kỷ Hi Nguyệt, sống lưng anh ấy toát cả mồ hôi lạnh.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói: “Anh cũng biết Triệu gia tôi không động đến m.a tú.y, cũng không giao dịch với bọn buôn lậu m.a tú.y, đặc biệt là một chủ nhân như tôi càng không thể đụng đến vùng cấm địa này.”
Chương 812: Gan em lớn rồi đấy
Sắc mặt Cố Cửu trở nên căng thẳng, gật đầu nói: “Tôi biết rồi, vậy cậu đừng nhúng tay vào, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết đi.” Anh ấy cau chặt mày.
Triệu Húc Hàn lại nói: “Tôi gọi anh đến cũng là định nhờ anh giúp đỡ. Tiểu Nguyệt không thể xảy ra chuyện, nhưng bọn buôn lậu m.a tú.y quá mức hung hãn, còn tính khí Tiểu Nguyệt anh cũng biết rồi đấy, chừng nào chưa tóm được bọn xấu thì cô ấy chắc chắn không buông tay, nên bây giờ chuyện duy nhất mà chúng ta có thể làm là giúp cô ấy giải quyết sạch sẽ bọn buôn lậu m.a tú.y này.”
Cố Cửu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chuyện này cần đến lực lượng của bố tôi.”
“Tôi kêu anh đến cũng là để chúng ta cùng mở một cuộc họp trực tuyến với bác Cố, nhờ bác ấy cử một đội đặc nhiệm tới đây. Dù sao thì Cố lão tướng quân cũng rất căm thù bọn buôn lậu m.a tú.y.” Triệu Húc Hàn nói.
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Có điều chúng ta vẫn chưa biết trong này tình hình cụ thể thế nào. Bố tôi cần phải nghe báo cáo chi tiết để làm đánh giá, sau đó mới có thể sắp xếp được.”
“Ngặt nỗi những chuyện tôi biết chưa hẳn đã là chi tiết. Thôi vậy đi, Tiểu Nguyệt chắc cũng sắp từ đồn cảnh sát về nhà, tôi anh cùng về gặp cô ấy để nghe thử tình hình cụ thể thế nào rồi hẳn thu xếp, được không?” Triệu Húc Hàn nhìn anh ấy trưng cầu ý kiến.
Cố Cửu liền đồng ý, sau đó Triệu Húc Hàn gọi điện thoại cho Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nói bên cô cũng sắp xong, có thể về khu dân cư Phong Nhã ngay.
Triệu Húc Hàn thu dọn đồ đạc, cùng Cố Cửu vội vã ra về. Sắc mặt Tiêu Ân cũng rất ngưng trọng, bọn buôn lậu m.a tú.y này quả thực khó giải quyết, chỉ cần không cẩn thận là đại tiểu thư có thể bỏ mạng như chơi, nếu thực sự như vậy cậu chủ làm sao mà kiềm chế được?
Có điều, cậu chủ không sử dụng đến hệ thống của Triệu gia, nhưng bản thân cậu chủ dù sao cũng là người của Triệu gia, còn là chủ nhân của gia tộc, nói thế nào cũng sẽ vướng vào mấy tin đồn nhảm nhí, nên bọn họ tốt nhất là vẫn phải làm tốt công tác phòng bị, đề phòng chuyện càng ngày càng rắc rối lại sứt đầu mẻ trán.
Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa chải chuốt xong, lấy lại dáng vẻ sạch sẽ và thanh thuần, ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn, nhìn anh như một chú cừu nhỏ dễ thương.
“Anh Hàn, biểu hiện của em hôm nay ổn chứ?” Cô bày ra vẻ mặt muốn được khen ngợi làm Triệu Húc Hàn không đành lòng trách cứ.
Anh dí ngón tay vào trán cô: “Gan em lớn rồi đấy.”
“Haha, tại có La Hi bên cạnh nên gan em mới to lên đấy chứ. Nếu chỉ có một mình, chắc chắn em sẽ bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng cười lấy lòng.
“Nếu em chỉ có một mình thì lần này em đã xảy ra chuyện rồi!” Triệu Húc Hàn không khách khí nói.
“Tiểu Nguyệt, cô đưa tin về bọn buôn lậu m.a tú.y như vậy quả thực quá nguy hiểm. Bây giờ cả Cảng Thành đều biết đều đến cô, chỉ cần là tin tức cô đưa thì họ đều nhận định là tin thật việc thật, bên phía cảnh sát cũng rất coi trọng cô, hết thảy chuyện này sẽ làm bọn buôn lậu m.a tú.y gai mắt với sự tồn tại của cô hơn.” Cố Cửu cũng lo lắng nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Tôi chính là muốn bức cho bọn buôn lậu này gấp lên, như vậy bọn chúng mới nhanh nhảy ra ngoài, đến lúc sẽ một mẻ hốt gọn, đồng thời cũng lấy lại được an toàn cho bản thân. Thực ra bây giờ nói gì cũng đã vô dụng, vì tôi đã trở thành mục tiêu chém giết của bọn chúng.”
“Hình như em không sợ gì cả nhỉ.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
“Sợ chứ, nhưng có anh Hàn ở đây thì em cũng không sợ lắm, haha.” Kỷ Hi Nguyệt như chú mèo nhỏ cọ cọ vào cánh tay anh.
Cố Cửu đảo mắt xem thường: “Cô không biết anh Hàn của cô không thể lo liệu chuyện này sao? Một khi cậu ấy nhúng tay vào chuyện này, cậu ấy chắc chắn sẽ bị Triệu gia nắm được yếu điểm và luận tội vị trí chủ nhân của cậu ấy.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngồi thẳng người dậy: “Vậy anh Hàn đừng nhúng tay vào nữa, để La Hi theo em là được rồi. Em vẫn còn cảnh sát hỗ trợ và bảo vệ, bản thân cũng sẽ tự cẩn thận, nên anh cứ yên tâm, em nhất định phải tóm được tên trùm này.”
Chương 813: Có một phần danh sách
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, ấn đường càng nhăn tợn: “Ngay cả tên trùm là ai em còn không biết thì làm sao mà tóm? Anh còn định sẽ sử dụng hệ thống của Triệu gia để điều tra tung tích của bọn buôn lậu m.a tú.y này, nhưng Cố Cửu nói rất đúng, anh không thể mạo hiểm. Song Cố Cửu có thể giúp đỡ, nên anh cũng an tâm được phần nào.”
“Ồ?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu.
“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt, ánh mắt này của cô là ý gì đây? Lẽ nào tôi vô dụng lắm hay gì? Thôi được, là tôi vô dụng, nhưng tôi có bố mà, haha. Nhờ ông ấy điều tra chuyện này chút chắc chắn ông ấy sẽ bằng lòng. Đây được gọi là cử chỉ chính nghĩa. Chỉ cần chúng ta có đủ thông tin chi tiết để thuyết phục ông ấy là được.”
“Thật à? Thế thì tốt quá. Thông tin thì tôi có đây, trong máy tính luôn có sẵn. Lần này tôi hoàn toàn có thể khẳng định trưởng phòng Kim là một trong những tên cầm đầu của tổ chức buôn lậu m.a tú.y này, ngoài ra còn có vợ cũ của ông ta và Kiều Thanh, cả cái tên có nốt ruồi trên ấn đường mà trưa nay tôi gặp nữa, bọn chúng đều là phần tử của băng nhóm buôn lậu m.a tú.y. Chỉ cần điều tra theo bọn chúng, chắc chắn sẽ tìm được manh mối.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy đi lấy chiếc latop đang đặt trên bàn qua đây.
Triệu Húc Hàn và Cố Cửu ngồi hai bên trái phải Kỷ Hi Nguyệt, nghiêm túc xem tài liệu và nghe cô giải thích từng chuyện một.
Sau đó, Cố Cửu gật đầu, nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho bố của tôi. Chỉ cần tóm được tên trưởng phòng Kim thì vụ án này không lo sẽ không giải quyết được.”
“Đúng đúng đúng.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật gù, trong đầu cô vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để nói cho họ nghe chuyện của Hắc Trạch Minh một cách hợp lý.
Triệu Húc Hàn và Cố Cửu qua một bên gọi video cho bố của Cố Cửu, Cố lão tướng quân.
Bác trai Cố vừa nghe đến vụ án buôn lậu m.a tú.y, còn có bằng chứng và manh mối thì lập tức đồng ý giúp họ điều tra những tình tiết mà họ không tiện điều tra.
Ngoài ra còn cử người đến phòng truy nã tội phạm m.a tú.y của Cục Thành phố để chỉ đạo công tác. Dù sao đây cũng là một tin tức lớn, nên thủ đô cũng rất quan tâm, phái đội đặc nhiệm đến cũng không có gì là kỳ lạ.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt biết chuyện thì vui mừng reo hò: “Vậy xem ra, vụ án này ước chừng sẽ sớm được giải quyết.”
“Em đừng vui mừng sớm. Bình thường những băng nhóm buôn lậu m.a tú.y không chỉ có vài người, mà sẽ là một đường dây, ít nhất cũng phải là ba mươi người trở lên. Nếu không giải quyết được dứt điểm, rất có thể em sẽ luôn gặp nguy hiểm.” Triệu Húc Hàn chau mày nói.
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên nặng nề, khẽ gật đầu đáp: “Em hiểu rồi, nhưng chỉ cần tóm được ông trùm lớn, ông trùm thứ hai và một số băng nhóm quan trọng thì có lẽ những người khác cũng sẽ bị đả kích.”
“Trị bệnh phải trị tận gốc, nhưng nói chung, chắc chắn các tên trùm cấp cao sẽ có danh sách các tay đàn em và nhân viên dưới trướng, nên chỉ cần tìm được danh sách này thì có thể một mẻ hốt gọn được toàn bộ.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.
Cố Cửu cũng gật đầu: “Chính xác, bố tôi cũng nói như vậy. Chúng ta nhất định phải tìm được danh sách của bọn buôn lậu m.a tú.y và tóm gọn toàn bộ, có như vậy Tiểu Nguyệt mới thực sự an toàn.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, xem ra phải làm như vậy thật, chứ chẳng ai biết bọn buôn lậu m.a tú.y này sẽ làm chuyện hung ác nào nữa.
“Đúng rồi, thân phận của La Hi có thể điều tra được không? Còn có thân phận của Tiểu Nguyệt nữa, chỉ e là sẽ bị bại lộ sớm ấy chứ.” Cố Cửu nói.
“Thân phận của La Hi không thể điều tra được đâu, nhưng thân phận của Tiểu Nguyệt thì trong cục cảnh sát đã có khá nhiều người biết, đài truyền hình cũng có vài người, nên sớm muộn gì cũng bị lộ thôi.” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, “Em định giải quyết thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Người biết em sẽ không vạch trần em, nếu có vạch trần thì cũng chỉ là bọn buôn lậu m.a tú.y. Để em xem ai sẽ là người vạch trần em đầu tiên.” Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ châm chọc.
Chương 814: Vài dãy số đặc biệt
Triệu Húc Hàn rất lo lắng: “Bất kể thế nào thì em cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Với lại, nếu trưởng phòng Kim đã biết em là Kỷ Hi Nguyệt, vậy e là bố em cũng sẽ gặp nguy hiểm, thậm chí là bạn bè của em và những người thân khác.”
Kỷ Hi Nguyệt chợt biến sắc, chuyện mà cô sợ nhất cũng chính là đây, thế nên cô mới nhắc nhở bố mình phải hết sức cẩn thận, cả Trần Manh Manh và gia đình bên Tiền Giang Thành nữa.
“Tiêu Ân.” Triệu Húc Hàn xoay ra ngoài thét lên.
Tiêu Ân lập tức bước vào. Triệu Húc Hàn nói: “Sắp xếp vài người đến bảo vệ Kỷ Thượng Hải và Trần Manh Manh, hai người này có lẽ là điểm then chốt nhất đối với Tiểu Nguyệt.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Đúng vậy, nhưng những người khác em cũng không muốn họ xảy ra chuyện, có điều chuyện này không ai kiểm soát được, chỉ hy vọng là bọn buôn lậu m.a tú.y đừng quá mất nhân tính.”
Cố Cửu nhìn Triệu Húc Hàn: “Người của cậu đến bảo vệ cho họ, liệu có vấn đề gì không?”
Kỷ Hi Nguyệt cũng có chút lo lắng, bởi cô rất tin vào năng lực của vệ sĩ Triệu Thị, bọn họ mạnh hơn vệ sĩ bình thường gấp mấy lần.
“Bảo vệ họ thì có liên quan gì, đâu có đụng chạm trực tiếp tới m.a tú.y? Cho dù có kẻ muốn vạch lá tìm sâu thì cũng miễn cưỡng thôi.” Triệu Húc Hàn nói, “Tôi đã kêu người giám sát anh cả của tôi, còn cho người kiếm chút chuyện với Triệu Vân Sâm, nên tạm thời anh cả của tôi không rãnh để quan tâm đến chuyện bên đây đâu.”
Đôi đồng tử của Triệu Húc Hàn lóe lên vài tia sáng lạnh lùng, mọi thứ dường như đều nằm trong sự kiểm soát của anh, điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt có thể thở phào nhẹ nhõm.
Sau bữa cơm tối, Cố Cửu vừa rời khỏi thì điện thoại của Hạ Tâm Lan cũng gọi đến.
“Tâm Lan, thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt kích động hỏi, bởi vì trước đó cô đã gửi tin nhắn nhờ Hạ Tâm Lan kiểm tra nhật ký và nội dung điện thoại của trưởng phòng Kim.
“Tiểu Nguyệt, điện thoại của lão trưởng phòng Kim này thật sự rất lợi hại, mã hóa tới hai lần, hại tôi tốn rất nhiều công sức mới kiểm tra được. Phần nội dung thì chắc chắn không thể kiểm tra, nhưng nhật ký cuộc gọi thì đã lấy được.” Hạ Tâm Lan nói.
Kỷ Hi Nguyệt nghe vậy cũng rất vui mừng: “Vậy cũng tốt rồi, có số điện thoại gì đặc biệt không?”
“Để tôi gửi cho cô một phần tài liệu chi tiết. Tôi đã đánh dấu một vài số điện thoại có tỷ lệ lặp lại cao, cũng như một vài cuộc gọi nước ngoài.” Hạ Tâm Lan đáp.
Kỷ Hi Nguyệt cảm ơn: “Được, bây giờ tôi có thể nhận ngay, cảm ơn chị nhé, Tâm Lan.”
“Cám ơn gì chứ, tiêu diệt bọn buôn lậu m.a tú.y cũng là nhiệm vụ của chúng tôi mà, việc đạo nghĩa tất nhiên không thể chối từ!” Hạ Tâm Lan cười nói, “Nhưng mà Tiểu Nguyệt, nguồn hàng của bọn buôn lậu m.a tú.y đều ở nước ngoài, người tham gia cũng rất nhiều, nên cô tuyệt đối phải cẩn thận.”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt vô cùng cảm kích: “Tôi hiểu rồi.” Lúc này bên phía Hạ Tâm Lan cũng có cuộc gọi đến, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói tiếng cảm ơn rồi cúp máy.
Một chốc sau, tài liệu của Hạ Tâm Lan đã được chuyển đến.
Kỷ Hi Nguyệt vui mừng mở ra xem, trên đó đúng là có vài dãy số đã được Hạ Tâm Lan khoanh tròn bằng bút đỏ.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức sao chép mấy dãy số điện thoại này gửi vào nhóm chat của ba vị đội trưởng. Lý Đỉnh cũng đã được add vào nhóm chat, còn có cả Ngô Phương Châu.
Nên hiện tại Kỷ Hi Nguyệt đang có một nhóm liên lạc năm người bao gồm cô và cảnh sát.
“Vương Nguyệt, mấy số điện thoại này là?” Lý Đỉnh là người đầu tiên trả lời Kỷ Hi Nguyệt, cho thấy tên này đến giờ vẫn chưa nghĩ ngơi.
“Đây là những số điện thoại nước ngoài tương đối đặc biệt mà trưởng phòng Kim đã liên hệ nhiều nhất do bạn tôi điều tra được. Các anh có điều tra xem mấy số này là của ai được không?”
“Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần gọi cho Hợp tác di động viễn thông là được, nhưng tôi không thể ra mặt, vì bây giờ trưởng phòng Kim đang theo dõi tôi khá sát sao. Dưới lầu của tôi có một chiếc xe bán tải nhỏ đang đậu, từ lúc tôi tan ca đến giờ vẫn chưa hề rời đi.”
Chương 815: Không thể sớm hơn được à?
Tin nhắn của Ngô Phương Châu liền xuất hiện: “Để tôi làm cho, có lẽ không ai để ý đến tôi đâu.”
“Đúng, Phương Châu cậu điều tra đi, càng sớm càng tốt.” Đội trưởng Biên cũng có mặt.
Trương Cường nói: “Vương Nguyệt, tốc độ của bạn cô cũng nhanh thật.”
“Đúng vậy, nghe bạn tôi bảo điện thoại của trưởng phòng Kim được mã hóa tới hai lần, chuyện này bình thường ngay cả cảnh sát cũng không thể giải mã được.”
Kỷ Hi Nguyệt có chút tán thưởng Hạ Tâm Lan.
Lý Đỉnh nói: “Ông ta là trưởng phòng của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, vì để ngăn chặn sự theo dõi của bọn buôn lậu m.a tú.y, mã hóa hai lần cũng là hợp lý, nhưng nếu ông ta là bọn buôn lậu m.a tú.y, ngược lại sẽ gây ra sức cản rất lớn cho cảnh sát.”
“Đúng là lão già quỷ quyệt.” Đội trưởng Biên cảm thán.
“Vương Nguyệt, cũng đã muộn lắm rồi, cô tranh thủ nghĩ ngơi cho khỏe. Chắc hôm nay đã bị hoảng sợ rồi đúng không?” Trương Cường nói.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Tôi vẫn ổn, cũng may là đã tóm được hai tên, không biết thẩm vấn thế nào rồi? Các anh có nghe được tin tức gì không?”
Bây giờ người vẫn đang bị tạm giữ trong đồn cảnh sát Hoàng Sa.
Lý Đỉnh nói: “Bên đồn cảnh sát Hoàng Sa không có cuộc thẩm vấn nào cả, hai tên đó lúc sau đã bị phòng truy nã tội phạm m.a tú.y đến mang đi, chỉ e là cũng không moi được tin tức gì đâu.”
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt trở nên ảm đạm, vào tay của trưởng phòng Kim đương nhiên sẽ không có tin tức gì hữu dụng.
“Lý Đỉnh, anh nhớ phải cẩn thận. Trưởng phòng Kim biết anh cắn chặt không buông, e là sẽ không tha cho anh đâu.” Đội trưởng Biên nói.
“Tôi hiểu mà, mọi chuyện vẫn phải trông cậy vào sự giúp đỡ của các anh, hy vọng là có thể sớm báo thù được cho Hà Vĩ.’” Lý Đỉnh đáp.
Mọi người biết trong lòng Lý Đỉnh vẫn đang áy náy và tự trách, nên khuyên nhủ anh ấy mấy câu rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt rối rắm của Kỷ Hi Nguyệt, bước tới choàng tay qua vai cô, nói: “Sao thế?”
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu, cười nói với anh: “Không có gì, thấy bọn buôn lậu m.a tú.y quá điên cuồng nên trong lòng hơi khó chịu thôi.”
Triệu Húc Hàn phì cười, chỉ chỉ tay vào chóp mũi cô: “Anh thấy em đừng làm phóng viên nữa, đi làm cảnh sát đi.”
“Vậy em làm cảnh sát anh có phản đối không?” Kỷ Hi Nguyệt lém lỉnh nhìn anh.
Triệu Húc Hàn nghệt ra, người phụ nữ này thật sự coi mình là hiện thân của công lý ư?
“Anh thấy em vẫn nên làm Triệu phu nhân là tốt nhất.” Triệu Húc Hàn trìu mến nhìn gương mặt mịn màng và thanh tú của cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức trố mắt, sau đó bật cười khanh khách: “Anh Hàn, có phải càng ngày anh càng yêu em rồi không?”
Triệu Húc Hàn không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi như vậy, quả thực khó lòng chống đỡ, chỉ có thể buông cô ra: “Cũng muộn lắm rồi, em không huấn luyện thì tranh thủ nghĩ sớm đi.”
“Anh Hàn, anh chưa trả lời em mà, xấu hổ à?” Kỷ Hi Nguyệt liền níu tay anh lại.
Mặt Triệu Húc Hàn bỗng đỏ lên, ánh mắt có chút láo liêng: “Em nghĩ thế nào thì cho là thế ấy đi.”
Kỷ Hi Nguyệt cười như một chú cáo nhỏ: “Anh Hàn, anh cứ yên tâm đi, em sẽ cố gắng hết sức. Vị trí Triệu phu nhân này không phải ai cũng có bản lĩnh ngồi lên được, nhưng nếu em không ngồi được thì anh Hàn sẽ không tức giận đó chứ?”
Triệu Húc Hàn lập tức làm mặt lạnh: “Em nói xem?”
“Haha, hiểu, hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt trộm cười.
“Đi, chúng ta lên trên huấn luyện, xem thử em tiến bộ được chừng nào rồi, còn cách tiêu chuẩn của Triệu phu nhân khoảng bao xa.” Triệu Húc Hàn nói xong liền kéo Kỷ Hi Nguyệt đứng dậy.
Kỷ Hi Nguyệt liền ‘á’ một tiếng: “Anh Hàn, đánh nhau với anh á? Vậy em còn kém xa lắm.”
Triệu Húc Hàn nói: “Có thời gian tới ba năm, em còn không mau nắm bắt?”
“Ba năm lận mà, anh yên tâm đi, em không lười biếng đâu.” Kỷ Hi Nguyệt mè nheo đáp.
Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nhìn cô: “Nếu anh muốn một năm, hai năm thì sao? Nhất định phải là ba năm à?”
“…!” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn anh.
Chương 816: Tiến bộ rất lớn
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, người đàn ông này đang hứng tình nên muốn cô sớm gả cho anh hay gì vậy? Đúng là càng ngày tính giác ngộ càng cao.
“Còn không mau đi lên?” Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi. Thực ra anh cũng có chút kinh ngạc với suy nghĩ của bản thân, là anh thực sự muốn cô trở thành người phụ nữ của mình càng sớm càng tốt sao?
Muốn tuyên bố cho mọi người biết anh đã có người phụ nữ trong lòng, muốn cô ấy trở thành chủ mẫu đương gia của Triệu gia sao?
Triệu Húc Hàn vừa bước lên lầu vừa nhướn mày đăm chiêu, sớm như vậy cũng tốt, năm nay anh đã hai bảy, trước ba mươi tuổi nhất định phải cưới vợ sinh con.
Nghĩ đến chuyện đứa con của anh và Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn sẽ rất đáng yêu và xinh đẹp, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn hơn.
Kỷ Hi Nguyệt đành phải đi thay đồ để huấn luyện, trong lòng vẫn đang lấn cấn chuyện một năm, hai năm là không thể được.
Cho dù cô có thể đánh bại được ba tên vệ sĩ của Triệu gia, thì thực lực về phương diện tài chính cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của chủ mẫu Triệu gia.
Nhưng thấy Triệu Húc Hàn nôn nóng như vậy, rõ ràng là càng ngày càng yêu cô, haha.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thông suốt, cô thay đồ rồi bước vào phòng huấn luyện.
Nhìn thấy Triệu Húc Hàn trong bộ quần áo huấn luyện màu đen vừa đẹp trai vừa phong độ, thực sự muốn vồ lấy anh mà hôn vài cái.
“Anh Hàn, anh đẹp trai quá đi.” Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên không nhịn được mà xông tới.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen, sau đó liền thay đổi tư thế, bày ra dáng vẻ tiếp trận. Thấy anh như vậy, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng thắng lại, tung ra một cú đá xoáy.
Mới vừa khen anh biết giác ngộ xong, giờ lại trở về dáng vẻ không hiểu phong tình.
Nhưng cô cũng muốn thử xem qua khoảng thời gian nổ lực huấn luyện đặc biệt, mình đã có tiến bộ gì hơn chưa.
Triệu Húc Hàn vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chỉ vươn tay để bắt lấy chân của Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã sớm biết điều đó, cô mượn lực của anh để búng toàn thân lên không, một chân khác cũng đồng thời tung cước.
Triệu Húc Hàn thoáng mừng thầm, năng lực học hỏi của người phụ nữ này quả nhiên rất mạnh.
Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu nghiêm túc và thận trọng hơn. Đã học tập lâu như vậy rồi, cô cũng không thể dậm chân tại chỗ mãi được. Bị Triệu Húc Hàn khinh thường riết, cô phải dốc hết sức lực để công kích anh cho hả dạ.
Tuy rằng lần nào cũng bị đánh trả, còn bị đánh đến phát đau, nhưng cuối cùng cũng có thể dồn Triệu Húc Hàn né đòn, coi như cũng có chút cảm giác thành tựu.
Bây giờ thực lực của cô đã mạnh hơn rất nhiều. Lúc vừa bắt đầu, Triệu Húc Hàn bị cô đánh trúng cánh tay không có cảm giác gì, mãi một lúc sau mới có chút ê ẩm.
Quả nhiên huấn luyện tăng cường rất có hiệu quả, cũng là cách thức đơn giản mà khắc nghiệt nhất.
Một tiếng sau, Kỷ Hi Nguyệt đã thở không ra hơi, tiêu hao rất nhiều năng lượng. Triệu Húc Hàn cũng ướt đẫm mồ hôi, nhìn người phụ nữ đang mệt mỏi, nói: “Không tệ, có tiến bộ rất lớn. Huấn luyện tăng cường tầm ba tháng nữa là em có thể đánh được thím Lý.”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Không phải chứ? Còn cần ba tháng nữa á? Thím Lý lợi hại thế cơ à?”
“Chứ em tưởng thế nào?” Triệu Húc Hàn đảo mắt khinh thường, nếu có thể đánh bại được thím Lý nhanh như vậy thì cô đã được đánh giá rất cao rồi. Cô thật sự cho rằng chỉ cần nửa năm là có thể đánh bại được vệ sĩ được đào tạo từ hệ thống của Triệu gia sao?
Vậy thì hệ thống huấn luyện của Triệu Thị anh không phải quá kém rồi ư?
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói: “Thôi được rồi, để em cố gắng hết sức vậy, hy vọng là không cần đến ba tháng.”
“Nếu ngày nào em cũng đánh nhau với La Hi thì không cần đến ba tháng đâu.” Triệu Húc Hàn liếc cô, “Xuống thôi, muộn lắm rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, “Được, bắt đầu từ mai em sẽ huấn luyện với La Hi. Nhưng mà anh Hàn, sao tốc độ của bọn anh lại có thể nhanh đến vậy? Em cảm thấy tốc độ của mình đã là nhanh lắm rồi, nhưng so với bọn anh thì còn cách rất xa.”
Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Người ta thường nói, ‘thiên hạ võ công, duy khoái bất phá’. Với tốc độ như vậy thì hoàn toàn có thể ẩn nấp và đánh lén, thật sự sẽ bất khả chiến bại. Nhưng làm cách nào để gia tăng tốc độ mới có thể đạt đến trình độ như các anh được?”
(Thiên hạ võ công, duy khoái bất phá: có nghĩa là trong muôn vàn món võ thuật trong thiên hạ, chỉ có ‘nhanh’ mới không cách nào khắc chế được. Khi tốc độ của võ học đã đạt đến cực hạn, đôi khi không cần dùng đến những chiêu thức phức tạp, chỉ cần một chiêu thức đơn giản là đã có thể hạ gục được đối phương – nguồn: baidu.)
Chương 817: Càng ngày càng giống đức lang quân
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy thì em cần phải luyện khí công. Chỉ có khí công mới có thể làm cho cơ thể em nhẹ nhàng hơn khi bùng nổ, và đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều so với thân thể lúc nặng nề.”
“Khí công? Thật sự có thể luyện sao?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt kinh ngạc. Trước đây Triệu Húc Hàn có từng nói, song cô cứ cảm thấy quá mức mơ hồ.
Nhưng nhìn tốc độ của La Hi và Triệu Húc Hàn, cô nghĩ chuyện này hoàn toàn vượt xa khả năng của một người bình thường, lẽ nào có thể luyện ra khí công thật sao?
Triệu Húc Hàn lườm cô: “Chứ em cho rằng tốc độ của bọn anh làm thế nào mà nhanh được vậy? Người bình thường đâu thể làm được, đúng không?”
“Haha, thế nên em mới tò mò đấy. Vậy anh Hàn này, nếu thật sự có thể luyện khí công, em có thể luyện được không?” Hai mắt của Kỷ Hi Nguyệt lấp lánh tia thèm muốn.
Triệu Húc Hàn vừa xuống lầu vừa nói: “Đương nhiên có thể, nhưng đây không phải là chuyện một sớm một chiều. Đối với em, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là tăng cường Sanda, ít nhất là phải bảo vệ được an toàn cho chính mình. Nhưng nếu em muốn học, bắt đầu từ sáng mai dậy đánh Thái Cực Quyền với anh.”
“Hả? Thái Cực Quyền? Cái đó chậm rì như vậy làm sao luyện khí công nhanh được?” Kỷ Hi Nguyệt có chút ngẩn người. Đánh Thái Cực Quyền nhìn chẳng khác gì rùa bò, song qua tay Triệu Húc Hàn lại rất đẹp mắt, nhưng đẹp mắt đâu có ăn nhập gì với tốc độ?
“Thái Cực Quyền đã được lưu truyền lâu đời ở Trung Quốc, vậy mà em lại cảm thấy chậm rì rì là sao? Em đang hoài nghi trí tuệ của lão tổ tiên chúng ta đấy à?” Triệu Húc Hàn đã bước tới trước cửa phòng của anh, nhưng vẫn ngoảnh đầu lại khinh thường cô.
Kỷ Hi Nguyệt đi theo sau lưng anh, cảm thấy cũng có lý: “Nói cũng phải nhỉ. Thái Cực Quyền đúng là đã được lưu truyền lâu đời, hơn nữa bây giờ người già còn rất thích ra công viên đánh Thái Cực Quyền, là vì nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ sao?”
“Em về tắm rửa trước đi, lát nữa anh sẽ qua giúp em massage rồi giải thích sau.” Triệu Húc Hàn nói xong thì vào phòng.
Kỷ Hi Nguyệt ồ một tiếng, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về Thái Cực Quyền nên không để ý lắm đến chuyện Triệu Húc Hàn muốn massage cho cô, như thể chuyện này đã rất đỗi bình thường.
Sau khi về phòng, Kỷ Hi Nguyệt lập tức đi tắm rửa gội đầu. Tóc còn chưa khô, Triệu Húc Hàn đã gõ cửa.
“Vào đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với bên ngoài.
Triệu Húc Hàn bước vào, thấy Kỷ Hi Nguyệt đang sấy tung mái tóc của mình lên thì có chút chau mày, bước đến nhận lấy máy sấy trong tay cô rồi kêu cô ngồi xuống.
“Anh Hàn, anh nói nhanh đi, em phải học bao lâu mới có thể luyện được khí công?” Tâm tư của Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn đặt vào khí công.
Triệu Húc Hàn nhíu mày, âm thanh máy sấy ồn ào như vậy định bắt anh gào khản giọng sao? Anh không có thói quen vậy đâu.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nói chuyện, còn rất nghiêm túc giúp cô sấy tóc. Nhìn gương mặt điển trai của anh trong gương, đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình đúng là không hiểu phong tình gì cả.
Cô lập tức nhoẻn miệng cười: “Anh Hàn, anh càng ngày càng giống bạn trai, à không đúng, phải là càng ngày càng giống đức lang quân chứ.”
Tay Triệu Húc Hàn thoáng khựng lại, nhìn gương mặt hớn hở của Kỷ Hi Nguyệt trong gương, bỗng nhiên sắc mặt của anh từ từ lạnh xuống.
“Sao thế? Lẽ nào không phải?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi, “Hay là anh thường sấy tóc cho người phụ nữ khác?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Lúc nhỏ, anh thường nhìn thấy bố sấy tóc cho mẹ.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, thoáng chốc hiểu ra tâm tư của anh, nhưng vẫn nói: “Điều này chứng tỏ bố anh rất yêu mẹ anh.”
“Yêu thì có tác dụng gì, ông ấy cũng không thể bảo vệ được mẹ!” Trong lòng Triệu Húc Hàn vẫn còn chút trách móc bố mình, là chủ nhân của Triệu gia mà ngay cả người phụ nữ mình yêu thương cũng không bảo vệ được thì còn yêu cái nỗi gì.
Chương 818: Muốn ăn đời ở kiếp với anh
Kỷ Hi Nguyệt biết anh đang đau lòng vì sự mất mát của mẹ, bèn nói: “Anh Hàn, anh cũng không thể nói vậy được. Em nghĩ mẹ anh cũng không muốn anh mãi trách móc bố anh đâu. Ai cũng biết bố anh rất yêu rất yêu mẹ anh, nhưng trên thế giới này có quá nhiều người xấu, mà bố anh lại không phải thần thánh, và cũng không phải là người tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, đúng không? Huống hồ, mất đi mẹ anh thì người đau khổ nhất có lẽ phải là bố anh.”
Máy sấy tóc trong tay Triệu Húc Hàn thoáng run rẩy, anh mím chặt bờ môi mỏng, khuôn mặt lại càng thêm âm u.
“Được rồi được rồi, không nhắc đến bố mẹ anh nữa. Chúng ta của bây giờ chẳng phải đang rất tình cảm sao? Anh có dám nói là anh không yêu em không?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đổi chủ đề.
Triệu Húc Hàn lườm cô, đột nhiên có chút tức giận: “Sau này ngày nào em cũng phải huấn luyện, không được lười biếng. Ngoài ra, những lúc không có anh bên cạnh thì phải để La Hi đi theo mình, không được để mình bị thương, càng không được có nguy hiểm, nghe rõ chưa?”
Thấy khuôn mặt đẹp trai của anh đã thực sự tức giận, Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ người đàn ông này đúng là làm ra vẻ. Nói tới nói lui cũng là sợ cô xảy ra chuyện, sẽ giống như mẹ anh, như vậy thì anh sẽ tự trách đến chết, vì anh cảm thấy mình không bảo vệ được cô.
“Em biết rồi. Anh Hàn, anh yên tâm đi, em rất quý trọng cái mạng nhỏ, còn muốn cùng anh Hàn ăn đời ở kiếp nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nở một nụ cười xinh đẹp.
Vẻ mặt Triệu Húc Hàn lúc này đã dịu đi đôi chút. Sau khi sấy tóc xong, anh kêu Kỷ Hi Nguyệt nằm lên giường, anh lấy dầu xoa bóp xong cũng trèo lên giường.
“Bây giờ em đã đỡ hơn nhiều rồi. Lúc vừa mới huấn luyện kìa, chỉ cần động đậy một tí thôi là toàn thân đã ê ẩm ngay, giờ thì quen rồi nên không thấy đau nhức như trước nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Thỉnh thoảng cũng phải thư giãn, để cơ bắp mà cứng lên thì sẽ không giống phụ nữ nữa.” Triệu Húc Hàn dùng hai tay xoa dầu xoa bóp, giúp cô massage phần chân trước.
Kỷ Hi Nguyệt đầu đầu gạch đen, người đàn ông này cũng đòi hỏi lắm thật, vừa muốn cô tập luyện, lại vừa không được cứng cơ, thật sự hết chỗ nói.
Kỷ Hi Nguyệt đang mặc một chiếc váy ngắn hai dây bằng lụa màu đen, vì cô nằm sấp nên không cần nghĩ cũng biết đôi chân dài đã lộ cả ra, mặc cho Triệu Húc Hàn xoa bóp.
Nếu anh muốn massage phần lưng, cô chỉ cần kéo hai dây áo xuống tận eo là được, vì cô đã cố ý chuẩn bị cho việc massage.
“Anh Hàn, anh nói em nghe chuyện luyện khí công đi, em thật sự rất tò mò.” Kỷ Hi Nguyệt nằm sấp nói, cảm nhận được đôi tay của anh đang xoa nắn trên đùi cô, cảm giác rất là thoải mái và thư giãn.
Triệu Húc Hàn lúc này đã bị phân tâm, tai thì nghe Kỷ Hi Nguyệt nói, nhưng ánh mắt cứ dán chặt vào cặp đùi trắng nõn của cô, cảm giác tuyệt vời trong tay khiến thân thể anh từ từ nóng lên.
“Em nói Thái Cực Quyền có thể kéo dài tuổi thọ, vậy tại sao lại kéo dài tuổi thọ? Lẽ nào vài cái đánh chậm rì như vậy là có thể kéo dài tuổi thọ?” Triệu Húc Hàn chậm rãi nói.
“Vậy chẳng lẽ người già nào cũng luyện khí công sao?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn đáp: “Đương nhiên là không. Đánh Thái Cực Quyền quan trọng nhất là hơi thở. Khi hô hấp của em hòa quyện vào chiêu thức, hơi thở trong người cũng tự khắc chuyển động theo thiên địa khí.”
“Cao siêu thế? Em nghe chẳng hiểu gì cả.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, đùa gì thế, trong người cũng có khí á? Khí mà cô biết hình như chỉ có ‘khí bẩn’ cần xả ra thôi.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Đây đều là những thuật ngữ rất trừu tượng, nói một cách đơn giản là hô hấp của em khi hít vào và thở ra phải tuân theo nhịp điệu của thiên nhiên.”
Chương 819: Muốn massage lưng
Kỷ Hi Nguyệt lại cười khổ, cô quả thực vẫn chưa hiểu được, cái gì mà nhịp điệu thiên nhiên, thiên nhiên thì làm gì có nhịp điệu?
“Nói suông thì chắc chắn sẽ rất khó hiểu. Thế này đi, sáng mai anh sẽ bắt đầu dạy em đánh Thái Cực Quyền, học phương pháp hít vào thở ra, lâu dần, em sẽ chân chính cảm nhận được cách hít vào và thở ra là dung hòa giữa trời và đất, nó sẽ khiến cơ thể em càng thêm thư thái và nhẹ nhõm, làm việc cũng không thấy mệt mỏi nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Được được được, nói vậy đi cho nhanh, nói cao siêu quá em nghe không hiểu. Anh Hàn cứ dạy em trước, biết đâu em có thiên phú vừa học đã hiểu thì sao, haha.”
Triệu Húc Hàn khinh thường cô: “Người có thể tu luyện ra khí công đã ít nay còn ít hơn. Chuyện này cần phải có tài năng thiên phú, nếu không, xác suất thành công trong một vạn người bình thường là không có nổi ai.”
“Cái gì? Ít thế cơ á? Vậy, vậy nếu em không có tài năng thì sẽ không bao giờ nhanh được như anh và La Hi sao?” Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt.
“Em tưởng ở đâu cũng thấy được người có thân thủ như anh, La Hi hay Long Bân à?” Triệu Húc Hàn thật muốn gõ đầu cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười khan: “Nói cũng phải nhỉ. Thế mà em lại được nhìn thấy cả ba, còn tưởng đâu chỉ cần luyện tập là sẽ được nữa chứ!”
“Đấy là bởi vì em là người của anh.” Triệu Húc Hàn nói, “Nên mới gặp được người như vậy, chứ người bình thường làm gì gặp được?”
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật: “Haiz, vậy mà chơi với Triệu Vân Sâm ba năm chẳng thấy bên cạnh cậu ta có người nào lợi hại. Thế còn những người như Tiêu Ân thì sao? Em cảm thấy anh ta cũng rất lợi hại mà?”
“Bọn họ chỉ giỏi trong việc huấn luyện chuyên sâu các kỹ năng và thể lực thôi. Em cứ nghĩ đi, một người học đánh đấm mười năm và một người chỉ mới học một năm, ai sẽ lợi hại hơn?”
Triệu Húc Hàn giải thích.
“Nói cũng đúng, bọn họ dầu gì cũng được huấn luyện từ nhỏ, thảo nào so với các vệ sĩ bình thường lợi hại hơn rất nhiều.” Kỷ Hi Nguyệt đã hiểu ra.
Triệu Húc Hàn nói: “Người của hệ thống Triệu gia thông thường đều phải trải qua huấn luyện, nhưng trong năm năm đầu tiên, hầu như tất cả đều được huấn luyện chuyên sâu, so với phần huấn luyện chung thì khắc nghiệt và đòi hỏi hơn rất nhiều. Hệ thống vệ sĩ của Triệu gia cũng được xem là một doanh nghiệp đẳng cấp trên thế giới.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó kinh ngạc nói: “Anh Hàn, anh vừa nói gì cơ? Kinh doanh vệ sĩ? Triệu gia có kinh doanh vệ sĩ?”
“Ừm, vệ sĩ của Triệu gia được thuê mướn không ít, giá cả cũng rất đắt đỏ, phải là người giàu có hoặc nhân vật quan trọng mới đủ tư cách để thuê mướn.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn khuôn mặt không góc chết của Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, hạng mục kinh doanh này có chút đáng sợ nhỉ.”
“Ừm.” Triệu Húc Hàn tỉnh rụi đáp một chữ.
“Anh biết em nói đáng sợ cái gì không?” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường.
Triệu Húc Hàn đáp: “Bởi vì nó cho thấy Triệu gia có thể thâm nhập được nhiều nơi và kiểm soát được rất nhiều thứ.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu: “Hehe, anh Hàn hiểu em thật.”
Đúng là cô đã nghĩ như vậy. Thảo nào Triệu gia ở nước ngoài lại có nhiều khu vực đến thế, còn toàn là đám người hô mưa gọi gió, nếu không có át chủ bài thì làm gì thành công được? Người ta thường nói là rồng mạnh cũng không trấn áp được rắn độc mà.
Triệu Thị có thể tồn tại trên nhiều khu vực, công việc kinh doanh lớn mạnh, một phần cũng là nhờ vào thành tích của đội ngũ vệ sĩ thuộc hệ thống Triệu gia.
“Được rồi, giờ chuyển sang massage phần lưng.” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt oh một tiếng, vội vàng kéo hai dây áo xuống, nháy mắt lộ ra tấm lưng đẹp đẽ và mịn màng khiến cho ánh mắt của Triệu Húc Hàn càng thêm u ám.
Anh vươn tay xoa bóp phần lưng cho cô, Kỷ Hi Nguyệt được thoải mái, miệng phát ra tiếng nỉ non, làm cho thân thể Triệu Húc Hàn bất chợt cứng nhắc.
Hay là đêm nay trị bệnh nhỉ?
Chương 820: Anh lại ngủ với chung với em (I)
Trong lòng Triệu Húc Hàn có chút suy nghĩ vẩn vơ. Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi: “Anh Hàn, nếu em không học được khí công, có phải sẽ rất khó để hạ gục được ba người vệ sĩ của Triệu gia không?”
“Đúng vậy, nhưng cũng không phải là không làm được, chuyện này cũng phụ thuộc vào kỹ năng và đầu óc nữa.” Triệu Húc Hàn đáp, “Với thân thủ của La Hi, cho dù không dùng khí công thì cậu ấy cũng có thể đánh được năm người một lúc.”
“Wow, tên này lợi hại thế cơ à? Vậy anh ta hay Long Bân lợi hại hơn?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Hai người này không phân được cao thấp, nhưng tính cách của Long Bân sẽ tương đối hoạt bát và cư xử khôn khéo hơn một chút, còn La Hi thì hơi bảo thủ.” Triệu Húc Hàn đương nhiên hiểu rất rõ bốn ám vệ của mình.
“Anh Hàn, bọn họ không phải là người của Triệu gia sao? Anh kiếm được bọn họ ở đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Triệu Húc Hàn khẽ nheo mắt: “Tạm thời chưa thể nói cho em biết, cứ xem bọn họ là người của anh là được. Bọn họ không thân với người của Triệu gia.”
“Oh oh, em hiểu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
Triệu Húc Hàn nhướn mày, em hiểu cái gì?
“Chỉ cần bọn họ nghe lời anh Hàn là được.” Ý hiểu của Kỷ Hi Nguyệt chính là như vậy.
“Thả lỏng.” Triệu Húc Hàn kêu Kỷ Hi Nguyệt thả lỏng cơ thể, bởi vì cô chỉ cần kích động là lại khiến anh trở nên cứng đờ.
Kỷ Hi Nguyệt liền thở hắt ra, thả lỏng người rồi nhắm mắt lại, cảm nhận kỹ thuật xoa bóp thượng hạng của anh.
“Anh Hàn massage càng ngày càng thoải mái.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng nói, cảm giác buồn ngủ lại ập đến.
Đôi bàn tay to lớn của Triệu Húc Hàn đang di chuyển trên tấm lưng xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, thân thể anh cũng dần dần nóng lên. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhắm nghiền của cô, trong lòng anh có cảm giác rất an nhàn, nhưng sâu thẳm nội tâm con dã thú đã chậm rãi thức tỉnh.
Trong đầu Triệu Húc Hàn lại bắt đầu đấu tranh, rốt cuộc là có nên giúp cô trị bệnh không đây?
Càng nghĩ, ý niệm này lại càng mãnh liệt, cuối cùng cũng không kiềm chế được con dã thú trong lòng, anh phải dừng lạiviệc massage: “Xong rồi.”
Nói xong anh đặt tay lên eo cô, giúp cô kéo lại dây áo một cách từ từ chậm rãi.
Bàn tay chẳng biết cố ý hay vô tình xẹt ngang qua mặt nghiêng mỹ miều đó, khiến cho anh hồn xiêu phách lạc, thân thể cũng lập tức trương cứng lên.
Ánh mắt anh cứ dán chặt vào nơi đẫy đà kia, thật sự rất muốn nắm lấy một chút.
Kỷ Hi Nguyệt nỉ non một tiếng, bả vai hơi động đậy để Triệu Húc Hàn có thể kéo dây áo lên.
Triệu Húc Hàn không cam tâm, tại sao người phụ nữ này lại ham ngủ thế chứ? Chẳng giúp anh massage gì cả, anh rất nhung nhớ đôi tay nhỏ bé ấy.
Anh đành phải nằm xuống bên cạnh cô, còn kéo chăn lên đắp.
Kỷ Hi Nguyệt động đậy, hơi mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn thì khẽ nói: “Anh Hàn, anh lại ngủ chỗ em à?” Câu hỏi này vô cùng tự nhiên, cảm giác giống như đôi vợ chồng già vậy.
Không hề có chút gì là sượng sùng và xấu hổ, hình như cô còn đang nửa tỉnh nửa mơ.
Triệu Húc Hàn vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cả người cô vào sát vào lòng mình.
Kỷ Hi Nguyệt gần như cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể anh, bên dưới bị cách trở có chút không thoải mái, cô bèn động đậy vài cái để tìm tư thế ngủ dễ chịu hơn.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn ậm ừ một tiếng. Loại ma sát này khiến anh mất tự chủ, nhưng người phụ nữ này vẫn nhắm nghiền mắt, bày ra dáng vẻ như không biết có chuyện gì xảy ra và chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Triệu Húc Hàn có chút tức giận, một người đàn ông to lớn như anh nằm bên cạnh, còn ôm siết cô như vậy mà cô vẫn có thể ngủ được, lẽ nào vừa nãy đánh nhau mệt đến vậy sao?