Triệu Húc Hàn hiểu. Anh nói: “Em vẫn nên qua đó với thân phận của Vương Nguyệt đi. Bên Tiêu Ân đã đánh tiếng dặn dò rồi. Em phải nhớ là những tên tội phạm này hung ác và tàn nhẫn hơn Tần Hạo và Đường Tuyết Mai rất nhiều, cho nên phải chú ý an toàn. Long Bân không có ở đây, anh sẽ tìm cho em một vệ sĩ khác.”
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, “Không cần đâu. Anh Hàn, bây giờ em ra ngoài một mình vẫn ổn mà.”
“Đề phòng thôi. Bọn buôn bán m.a tú.y đều là những thành phần vô cùng hung ác, có thể còn có cả súng.”
Kỳ thực Triệu Húc Hàn không hề muốn cô ra mặt mạo hiểm, nhưng có liên quan đến Tiền Giang Thành, nếu anh cản cô, chỉ sợ với tính cách của cô chắc chắn sẽ làm loạn đến long trời lở đất với anh.
Vì vậy, chuyện anh có thể làm bây giờ là bảo vệ cô nhiều nhất có thể, cho cô và cảnh sát một số manh mối hữu ích và sự hỗ trợ.
Kỷ Hi Nguyệt run rẩy. Đúng vậy, những cuộc truy bắt tội phạm ma túy đều có đấu súng, nên quả thực rất nguy hiểm. Tự nhiên cô lại cảm thấy, có phải bản thân lại đang đi tìm đường chết nữa không?
Nhưng chuyện này có liên quan đến Tiền Giang Thành, giờ mà cô nói mặc kệ thì hình như đã muộn quá rồi.
Với lại, thà rằng không biết, biết rồi cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, vì cô không muốn nhìn thấy có nhiều người hơn nữa bị m.a tú.y đầu độc.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng dùng xong bữa sáng, sau đó theo Triệu Húc Hàn vào phòng khách thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Thím Lý ra mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc một đồ đen bước vào.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vừa nhìn tưởng đâu Long Bân quay về, nhưng nhìn kỹ lại thì không phải Long Bân. Mặc dù cũng rất đẹp trai, nhưng đôi mắt của người này nhỏ hơn Long Bân một xíu, song nhìn chung cũng rất sáng sủa.
“Vị này tên là La Hi, từ bây giờ trở đi sẽ là vệ sĩ túc trực bên cạnh em, bất kể là em ở công ty hay ra ngoài cũng phải mang theo anh ta, hiểu chưa?” Triệu Húc Hàn nghiêm túc nói Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em hiểu rồi.” Cô không dám cãi lại, vì lần này kẻ thù rất đáng sợ.
“Cậu chủ, tiểu thư.” La Hi chào hỏi. Biểu cảm của anh ta rất lãnh đạm, không hề có hương vị lưu manh như Long Bân, là khuôn mẫu của một vệ sĩ chuẩn mực.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm lắm, cô chào hỏi đại khái một tiếng rồi dẫn theo anh ta đến cục cảnh sát của khu vực trực thuộc Di Hòa, nơi Tiền Giang Thành đang bị bắt giữ.
La Hi lái xe, Kỷ Hi Nguyệt lúc này đã hóa trang thành Vương Nguyệt. Cả hai đến cổng đài truyền hình đón Liễu Đông đang đứng đợi sẵn rồi cùng nhau qua bên kia.
“Chị Nguyệt, chị lại đổi vệ sĩ à?” Liễu Đông hỏi thăm.
“Ừm, Long Bân còn hơn một tháng nữa mới về được. Vị này là La Hi, tạm thời sẽ bảo vệ tôi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Liễu Đông khẽ gật đầu. Kỷ Hi Nguyệt thận trọng nói: “Liễu Đông, tin tức lần này có liên quan đến vụ án m.a tú.y, cho nên rất có thể phải đối phó với bọn buôn bán m.a tú.y, nguy hiểm không hề thua kém trước đây. Bây giờ cậu vẫn còn thời gian để rút lui.”
Liễu Đông khẽ lắc đầu: “Không cần cân nhắc nữa. Tôi đã quyết định sẽ trở thành một người phóng viên giỏi, thế nên không được ngại nguy hiểm. Đặc biệt là những tin tức cần cảnh báo cho dân chúng. Nếu ngay cả phóng viên cũng e dè không dám đưa tin thì còn ai đến làm nữa? Dù sao tôi cũng đã trải qua một lần chết, còn gì phải e ngại.”
Kỷ Hi Nguyệt hết đỗi kinh ngạc nhìn Liễu Đông, không ngờ đột nhiên cậu lại lĩnh ngộ được cao như vậy.
“Vậy cậu nhớ rèn luyện thân thể cho nhiều vào nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Đương nhiên. Bữa giờ tôi đã bắt đầu rồi. Nhưng mà chị Nguyệt, rãnh rỗi chị dạy tôi chút kỹ năng phòng thân với được không?” Liễu Đông xin chỉ dạy.
“Được chứ. Nếu sau này buổi chiều rãnh rỗi, tôi sẽ dẫn cậu lên ban công chỉ cho cậu chút ít. Mặc dù tôi cũng không giỏi giang gì, nhưng làm thầy dạy cậu thì dư sức.”
Liễu Đông hào hứng gật đầu. La Hi vừa lái xe vừa lắng tai nghe bọn cô nói chuyện, cảm giác vị Kỷ đại tiểu thư này rất hòa đồng và dễ gần.
Chương 712: Thăm Tiền Giang Thành
La Hi cũng giống như Long Bân, là một trong bốn ám vệ. Lúc nhận được thông báo anh ta cũng giật cả mình, không ngờ người anh em Long Bân trong lúc đang bảo vệ một người phụ nữ lại bị thương nghiêm trọng như vậy.
Vì vậy, trước khi chưa đến anh ta cũng rất hiếu kỳ về Kỷ Hi Nguyệt, cũng biết diện mạo của Vương Nguyệt hiện tại không phải là con người thật của Kỷ Hi Nguyệt. Anh ta đã xem qua hồ sơ thông tin của Kỷ Hi Nguyệt, đối với cô cũng có một mức hiểu biết nhất định.
Lần này cũng là một cơ hội tốt để anh ta xem mình rốt cuộc có thể ở lại bên cạnh chủ nhân hay không.
Xe chạy vào cục cảnh sát Di Hòa, ba người Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng vào trong, tìm người đội trưởng họ Lý. Mỗi một khu vực đều có một người đội trưởng phụ trách. Bên đây đội trưởng tổ trọng án tên là Lý Đỉnh, ngoài ba mươi tuổi, nghe nói rất có kinh nghiệm phá án và đã giành được huy chương danh dự.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi đợi trong văn phòng. Chốc lát sau, đội trưởng Lý dẫn theo một người đồng nghiệp bước vào. Người đồng nghiệp này tên là Trần Khanh, vẻ ngoài cũng rất thông minh và lanh lợi.
“Cô Vương Nguyệt, xin chào xin chào!” Đội trưởng Lý đã nhận được tin tức của cục phó Lưu, biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt, cũng biết luôn hai khu vực khác trước đây phá án được là nhờ có sự trợ giúp của vị phóng viên Vương Nguyệt này.
Thực ra bọn họ cảm thấy, có lẽ Vương Nguyệt vì có Triệu gia chống lưng nên mới có thể hỗ trợ cảnh sát phá án, nhưng bất kể thế nào thì cảnh sát và dân hợp tác với nhau bao giờ cũng là cách phá án nhanh nhất.
“Xin chào đội trưởng Lý. Vị này là Liễu Đông, đồng nghiệp của tôi, Còn vị này là La Hi.” Kỷ Hi Nguyệt giới thiệu.
Mọi người chào hỏi qua lại. Đội trưởng Lý quan sát La Hi, vừa nhìn đã biết người đàn ông này là vệ sĩ của Triệu gia, hơn nữa cảm giác còn rất lợi hại, vì đội trưởng Lý dù sao cũng là con nhà võ xuất thân từ quân đội.
Có một loại trực giác vừa nhìn là đã nhận ra cao thủ.
“Đội trưởng Lý, nguyên nhân tử vong của nạn nhân thực sự là do m.a tú.y sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Phải. Là do sử dụng quá liều. Phần cuối ly rượu của cậu ta qua điều tra phát hiện còn đọng lại rất nhiều. Trong ly của ba người thanh niên đi cùng cậu ta đều có, chỉ là rất ít. Bây giờ cả ba người kia vẫn đang bị tạm giữ. Liên can đến việc mua m.a tú.y tội danh chắc chắn không nhỏ.”
Kỷ Hi Nguyệt chau mày, đáp: “Bọn họ thừa nhận mua rồi sao?”
“Không có. Chẳng có ai thừa nhận cả. Nhưng nếu không có người mua, vậy thì tại sao trong ly của mỗi người đều có? Đây rõ ràng là đã tụ tập để hút hít m.a tú.y, chỉ là bọn họ không ngờ lại bỏ quá liều cho Bạch Sơn, cũng có thể là muốn cậu ta chơi high một chút chẳng hạn. Bình thường thanh niên uống rượu vào rồi đều không biết nặng nhẹ.”
Liễu Đông lên tiếng: “Nói như vậy là chắc chắn một trong ba người có người mua bán rồi.”
“Về mặt logic thì không sai, chỉ là không ai thừa nhận. Kỳ thực, chúng tôi càng muốn biết người bán m.a tú.y là ai hơn.” Lý Đỉnh thở dài, “Dạo trước cũng có người vì hút quá liều mà dẫn đến chết não. Khu vực của chúng tôi nhận ra, dường như người buôn m.a tú.y ngày càng nhiều, nếu không tóm được sớm, nguy hại sẽ càng ngày càng lớn.”
“Phải rồi, về chuyện này trưởng phòng Kim của phòng truy bắt m.a tú.y cũng rất là đau đầu. Nếu muốn đưa tin về các vấn đề liên quan đến m.a tú.y, các cô cũng cần phải liên hệ với anh ấy.” Lý Đỉnh nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sau đó nhíu mày nói: “Đội trưởng Lý, tôi có thể gặp Tiền Giang Thành được không?”
“Không thành vấn đề. Vốn dĩ tối qua là đã được tại ngoại, nhưng nghĩ lại vẫn nên tạo chút sức ép cho ba người có liên quan. Nếu một trong ba người thực sự có người mua, giữ lại một đêm biết đâu sẽ khai ra sự tình thì sao.”
Trần Khanh ngồi bên cạnh lên tiếng: “Để tôi dẫn các cô qua đó.”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu chặt ấn đường, vội vàng ra ngoài đến cửa phòng tạm giam.
Trong phòng tạm giam, ba người thanh niên vẫn đang ngồi bệt trên đất. Cả một đêm không ngủ nên giờ này nhìn vô cùng nhếch nhác, quầng thâm mắt cũng rất nghiêm trọng, hoàn toàn đánh mất đi dáng vẻ tiêu sái và sự hào sảng của một phú nhị đại thường ngày.
Chương 713: Hình như rất quen mắt
Kỷ Hi Nguyệt thấy Tiền Vạn Hạo đang ngồi gật gù trên hàng ghế sát tường thì vô cùng kinh ngạc. Xem ra chú Tiền đã ở đây cả đêm. Tiền Giang Thành là con trai bảo bối của ông ây, ông ấy cũng không thể bỏ mặc được.
Kỷ Hi Nguyệt định đến chào hỏi, nhưng nghĩ lại đành thôi, dù sao bây giờ cô cũng đang là dáng vẻ của Vương Nguyệt.
“Cô Vương Nguyệt, Tiền Giang Thành là người nào?” Trần Khanh sợ nhận sai.
“Oh, là anh ấy! Có thể đưa ra ngoài trước rồi hỏi được không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy ở đây nhiều người không tiện hỏi, có thể vào phòng thẩm vấn thì càng tốt.
“Vậy các cô vào phòng thẩm vấn đợi đi, tôi sẽ đưa người sang đó.” Trần Khanh đáp.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, nói một tiếng cảm ơn. Vừa mới xoay người, đột nhiên va phải ai đó đang lật đật bước vào.
Kỷ Hi Nguyệt lùi lại phía sau, miệng liên tục xin lỗi, sau đó ngước đâu lên nhìn người đó.
Vừa chạm mặt, Kỷ Hi Nguyệt đã thoáng sững người. Người đàn ông có chút quen mắt.
“Cô gái, đi đường phải nhìn trước ngó sau chứ.” Người đàn ông có phần mất kiên nhẫn.
Nói xong người đàn ông đó bước thẳng tới phòng tạm giam. Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu, nhìn thấy anh ta đi tới cửa phòng tạm giam, một người thanh niên bên trong bật dậy, cuống quýt nói: “Anh, cuối cùng anh cũng đến rồi. Anh mau cứu em ra ngoài đi!”
“Gấp gáp cái gì. Cứ xoắn xúyt cả lên. Cậu cũng đâu phải tội phạm, cùng lắm chỉ để hỗ trợ điều tra. Luật sư đang trên đường đến, cậu sẽ được thả ra ngay thôi. Nhớ, đừng nói linh tinh.” Người đàn ông nghiêm khắc trách mắng một người bạn của Tiền Giang Thanh đang đứng bên trong.
Tiền Giang Thanh lúc này đã được Trần Khanh dẫn ra ngoài, quay qua nói với người đàn ông: “Anh Thanh, anh đến rồi à? Kiều Mộc sợ khiếp cả vía rồi.”
“Ừm, cậu được ra rồi à?” Người đàn ông tên anh Thanh kinh ngạc hỏi, sau đó nhìn đồng chí Trần Khanh.
“Không, thẩm vấn.” Tiền Giang Thanh cười khổ, sau đó được Trần Khanh dẫn ra ngoài.
Kỷ Hi Nguyệt nãy giờ vẫn chưa rời đi. Cô đứng lại quan sát người được gọi là anh Thanh kia. Cô đã biết vì sao người này lại quen mắt rồi, bởi vì hình dáng quả đầu o-liu của anh ta có chút đặc biệt, trong những bức ảnh mà vụ án buôn bán m.a tú.y năm đó công bố có người này.
Lúc này có lẽ chỉ là một tên đầu sỏ mới nhú.
Tại sao Tiền Giang Thành lại quen biết với dạng người này nhỉ? Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu lo lắng cho Tiền Giang Thành.
“Chị Nguyệt, chị không sao chứ?” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt cứ đứng ngẩn ra nhìn sang bên kia. Tiền Giang đã được mang ra ngoài mà cô còn nhìn gì nữa vậy?
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, vội vàng nói:“Không sao không sao. Đi thôi.”
Tiền Vạn Hào thấy con trai bị mang ra ngoài, lật đật đứng dậy, hốt hoảng hỏi: “Chuyện gì thế? Các người muốn mang con tôi đi đâu! Luật sư sắp đến rồi!”
“Chỉ thẩm vấn bình thường thôi. Chú đừng lo lắng.” Trần Khanh đáp.
“Bố, bố đừng lo lắng, con không làm gì cả, sẽ không sao đâu.” Tiền Giang Thành thấy dáng vẻ của bố chỉ sau một đêm đã hốc hác đi rất nhiều, trong lòng rất khó chịu. Anh ấy cảm thấy mình rất bất hiếu, đã lớn như vậy rồi còn làm cho bố mẹ phải phiền lòng.
“Được được được, con không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Bố sẽ ở đây với con.” Tiền Vạn Hạo nói.
Kỷ Hi Nguyệt không hề biết tình cảm cha con giữa chú Tiền và Tiền Giang Thành lại tốt như vậy, trong lòng cô không khỏi có chút chua xót. Nếu Tiền Giang Thành thật sự xảy ra chuyện, chú Tiền và dì Dương làm sao chịu đựng nổi đây?
Trong phòng thẩm vấn, một mình Vương Nguyệt bước vào, ngồi đối diện với Tiền Giang Thành, còn Liễu Đông và mấy người khác đang ngồi ở đằng sau tấm gương, có thể nhìn thấy bên đây rất rõ ràng.
“Anh Giang Thành, là em đây, Tiểu Nguyệt.” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay qua, xoa xoa lên mu bàn tay của Tiền Giang Thành.
Vốn dĩ từ lúc Vương Nguyệt bước vào, Tiền Giang Thành đã thấy có chút quen mắt, nhưng anh ấy nhớ là hình như mình không hề quen với kiểu phụ nữ không biết ăn diện như vậy, mãi cho đến khi Kỷ Hi Nguyệt gọi tên anh ấy, anh ấy mới trố mắt nhìn cô.
Chương 714: Thề độc
“Bây giờ em đang là Vương Nguyệt, phóng viên của bộ phận tin tức đài truyền hình Cảnh Long.” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt với anh ấy.
Tiền Giang Thành sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: “Anh không hề buôn bán m.a tú.y, càng không có chuyện bỏ m.a tú.y hại anh em của mình!”
Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt lại, hỏi: “Thật không? Anh hoàn toàn không biết gì? Anh nghĩ lại cho kỹ đi. Chỉ có nói thật thì những người quan tâm anh mới giúp anh được thôi. Tuyệt đối đừng nói dối!”
Tiền Giang Thành nhìn vào mắt Kỷ Hi Nguyệt, nghiêm túc gật đầu: “Anh thề, anh thật sự không biết gì cả. Anh chưa từng chạm vào bất kỳ loại m.a tú.y nào. Nếu anh nói dối, gia đình anh sẽ không được sống yên ổn! Em biết rồi đấy, anh không bao giờ lấy bố mẹ ra để thề độc, nên em phải tin anh, anh thật sự không biết.”
Tiền Giang Thành cũng vô cùng nghiêm túc trả lời.
Kỷ Hi Nguyệt thở phào một hơi: “Được, em hiểu rồi. Anh yên tâm đi. Nếu anh đã không biết sự tình thì sẽ không có chuyện gì đâu. Bố mẹ anh cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm nữa.”
Tiền Giang Thanh liền gật đầu, hai mắt có chút đỏ hoe: “Mẹ anh vẫn khỏe chứ?”
“Vừa sáng ra dì ấy đã gọi điện thoại cho em, anh nói xem?” Kỷ Hi Nguyệt không khách khí đáp.
Tiền Giang Thành cúi thấp đầu, trong lòng rất khó chịu: “Anh thật sự quá ham chơi rồi.”
“Được rồi, bây giờ tự trách cũng không có tác dụng gì. Em muốn hỏi anh mấy câu hỏi, anh nhất định phải trả lời đúng sự thật đấy.” Kỷ Hi Nguyệt mở sổ ghi chép ra.
Tiền Giang Thành gật đầu: “Em hỏi đi.”
“Anh Thanh mà vừa nãy anh gọi là ai?” Câu hỏi của Kỷ Hi Nguyệt khiến cho đội trưởng Lý và Trần Khanh, bao gồm cả Liễu Đông và La Hi đứng đằng sau tấm gương đều sửng sốt.
Tiền Giang Thành cũng rất ngạc nhiên: “Anh Thanh? À, anh ta là Kiều Thanh, anh hai của Kiều Mộc. Kiều Mộc là bạn của anh. Kiều Thanh lớn hơn tụi anh ba tuổi.”
“Ồ. Anh ta làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Liễu Đông có chút sầu não: “Em hỏi anh ta làm gì? Lẽ nào anh ta cũng có liên quan đến cái chết của Bạch Sơn? Tối qua anh ta đâu có xuất hiện ở đó.”
“Kêu anh trả lời thì anh trả lời đi!” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Tiền Giang Thành cười khổ, đáp: “Anh cũng không biết anh ta làm gì. Hình như mở công ty buôn bán gì đấy.”
“Hai anh em của anh tên gì?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi tiếp.
“Một người tên là Kiều Mộc, một người tên là Trâu Gia Vệ. Bọn anh đều là bạn đại học, chơi với nhau rất tốt, còn có Bạch Sơn nữa, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện.” Tiền Giang Thành thở dài. Nghĩ đến Bạch Sơn là anh ấy lại đau lòng.
“Anh có nghĩ Kiều Mộc và Trâu Gia Vệ đi mua m.a tú.y cho bọn anh dùng không?”
“Không thể nào. Bọn anh đều phản đối mấy chuyện này, và anh cũng chưa bao giờ chạm vào thứ này. Có biết bao nhiêu thước phim tuyên truyền như vậy, nếu anh còn đi ăn thứ này thì anh đúng là não tàn ngu ngốc rồi.” Tiền Giang Thanh liền lắc đầu.
“Đó là anh thôi. Anh có dám bảo đảm hai người kia cũng không làm không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nói.
Tiền Giang Thành sửng sốt, lát sau đáp: “Trâu Gia Vệ sẽ không đâu, bởi vì tính cách của cậu ấy rất hướng nội, ít nói chuyện và tiếp xúc, làm sao có thể đi tìm con buôn m.a tú.y để làm ra chuyện đó được? Huống hồ, chỉ có anh kêu cậu ấy ra ngoài chơi cậu ấy mới chịu ra, chứ bình thường đều chết dí trong nhà.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, rất hài lòng với câu trả lời của anh ấy. Sau đó cô hỏi tiếp: “Vậy anh cảm thấy Kiều Mộc có khả năng hơn đúng không?”
Tiền Giang Thành rất rối rắm: “Anh, anh cũng không biết nữa. Nhìn dáng vẻ của cậu ta thì không phải người sẽ làm ra chuyện này. Nhưng anh không dám chắc chắn, vì từ lúc cậu ta bị bắt vào đây vẫn luôn trong tình trạng lo lắng, còn luôn miệng kêu gào muốn gọi điện thoại cho anh trai của cậu ta.”
“Ồ? Anh cũng cảm thấy không bình thường?” Kỷ Hi Nguyệt vui mừng, câu trả lời rất chân thật và sống động.
Tiền Giang Thành lắc đầu: “Bình thường Kiều Mộc rất bình tĩnh, nhưng tối qua không biết có phải bị hoảng sợ không mà phản ứng có chút thái quá. Có lẽ cái chết của Bạch Sơn đã làm cậu ấy sợ hãi cũng nên.”
Chương 715: Không chỉ là trực giác
“Thế ư? Biết đâu anh ta đã hại chết Bạch Sơn thì sao?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng.
Tiền Giang Thành cả kinh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, mấy người sau tấm gương cũng đồng thời đưa mắt nhìn nhau.
“Tại sao chị Nguyệt lại hỏi vậy nhỉ?” Liễu Đông nheo mắt, “Nhưng chị ấy đã nói như vậy, chứng tỏ chị ấy rất chắc chắn.”
Đội trưởng Lý túm Liễu Đông lại: “Cậu nói cái gì? Lẽ nào là Kiều Mộc thật? Cô Vương Nguyệt trước đây từng dùng trực giác giúp cảnh sát giải quyết hai vụ án lớn, không lẽ lần này lại là trực giác của cô ấy?”
“Không phải là trực giác, là hồ sơ tội phạm.” Liễu Đông đáp, “Vương Nguyệt rất nhạy bén với các vụ án. Thật đấy. Phải nói là đạt tới mức độ vô cùng đáng sợ.”
“Tiểu Nguyệt, ý của em là Kiều Mộc hại chết Bạch Sơn?” Tiền Giang Thành trong lúc cả kinh đã buột miệng gọi tên thật của Kỷ Hi Nguyệt.
“Không thể nói một trăm phần trăm, nhưng chín trên mười. Có lẽ anh ta cũng không cố ý, nhưng ma. tú.y chắc hẳn là do anh ta mua, hoặc là có người cho anh ta.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Tại sao lại nói như vậy? Tại sao cậu ta lại làm như vậy? Bọn anh là anh em tốt với nhau mà.” Tiền Giang Thành không dám tin.
“Bởi vì các anh đều là phú nhị đại, là người giàu có. Nếu làm các anh bị nghiện, vậy thì bọn chúng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cong lên. Đây là cách mà các con buôn m.a tú.y tiêu thụ sản phẩm và kiếm được nguồn lợi nhuận khổng lồ.
“Không phải đâu. Nhà Kiều Mộc đâu có thiếu tiền.” Tiền Giang Thành không dám tin.
“Làm gì có ai chê tiền cơ chứ? Huống hồ có người ở sau lưng xúi giục anh ta thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Em, ý em là anh hai của cậu ta?” Tiền Giang Thành hình như đã đoán ra được điều gì đó.
Kỷ Hi Nguyệt chầm chậm gật đầu: “Đúng vậy. Người tên Kiều Thanh này em đã từng gặp, hơn nữa còn từng nhìn thấy anh ta buôn bán m.a tú.y.”
“Thật ư?” Tiền Giang Thành vẫn có phần không tin.
“Thật. Ngay cả em anh cũng không tin à?” Kỷ Hi Nguyệt hờn mát nói.
Tiền Giang Thanh phấn khởi gật đầu: “Tin, tin chứ. Người anh tin nhất chính là nữ cường nhân em đây. Chỉ cần là em nói anh đều tin hết!”
Sau đó Tiền Giang Thành bị mang ra ngoài. Kỷ Hi Nguyệt kêu người dẫn Kiều Mộc vào. Trước khi anh ta đến, đội trưởng Lý bước vào ngồi bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.
“Cô Vương Nguyệt, những lời cô vừa nói là thật sao?”
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Đội trưởng Lý, anh nói câu nào?”
“Kiều Mộc là hung thủ?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Chính xác mà nói thì Kiều Mộc chỉ là bù nhìn. Hung thủ thực sự có lẽ là người đã cho anh ta m.a tú.y. Người này là anh trai Kiều Thanh của Kiều Mộc. Đương nhiên, tên Kiều Thanh này cũng chỉ là một tên đầu sỏ nhỏ trong băng nhóm buôn lậu m.a tú.y mà thôi.”
“Cô, sao cô lại quả quyết như vậy?” Lý Đỉnh như muốn nghẹt thở. Vậy thì đâu cần điều tra rồi phá án gì nữa? Cô có thể nhìn thấu hết mọi thứ thế này thì bọn họ chỉ cần tóm người là xong rồi.
“Đội trưởng Lý, chắc anh đã xem qua những vụ án trước đây mà tôi từng giúp cảnh sát rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy, cười nói.
Đội trưởng Lý liền gật đầu: “Tôi cảm thấy rất khó tin. Còn đặc biệt gọi điện thoại cho đội trưởng Trương và đội trưởng Biên để chứng thực. Bọn họ nói năng lực phản trinh sát của cô còn lợi hại hơn cả giáo sư tâm lý tội phạm Triều Hồng Cương ở trong cục.”
“Thật ngại quá. Vốn dĩ tôi cũng không biết Kiều Mộc có vấn đề. Cho đến lúc nãy ra ngoài không cẩn thận va phải vào Kiều Thanh.” Kỷ Hi Nguyệt chau mày, “Vừa ngẩng đầu nhìn anh ta, tôi liền có cảm giác anh ta là người buôn lậu m.a tú.y, hơn nữa trước đây tôi còn từng nhìn thấy anh ta bán m.a tú.y ở hộp đêm khác.”
Chương 716: Không dám nằm mơ
“Đội trưởng Lý, việc tiếp theo vẫn cần các anh điều tra. Có thể nói tôi đã mở cánh cửa cho các anh, những chuyện tiếp theo điều tra được, các anh cũng phải nói cho chúng tôi biết, như vậy mới là cảnh sát và nhân dân hợp tác đúng không?” Kỷ HI Nguyệt bật cười.
Lý Đỉnh nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi, giống như đang nhìn thấy một quái vật.
“Được. Tôi sẽ kêu phòng truy nã tội phạm m.a tú.y điều tra về Kiều Thanh.” Lý Đỉnh đứng lên ra ngoài trước. Có những việc cần phải giành giật từng giây.
Bên đây, Kiều Mộc bị mang vào, có điều Kiều Thanh cũng được đi cùng, nhưng Kỷ Hi Nguyệt không cho Kiều Thanh vào, nhắn Trần Khanh để anh ta đứng đằng sau tấm gương.
“Người phụ nữ này là ai? Tại sao lại để cô ta thẩm vấn em trai tôi?”Kiều Thanh thấy trong phòng thẩm vấn chỉ có Kỷ Hi Nguyệt và Kiều Mộc thì có chút kinh ngạc.
“Oh, vị này là Vương Nguyệt, phóng viên của bộ phận tin tức thuộc đài truyền hình Cảng Long. Cục cảnh sát của chúng tôi và đài truyền hình Cảng Long có hợp tác với nhau, những tin tức độc quyền đều do phóng viên Vương Nguyệt đến phỏng vấn.” Trần Khanh giải thích với anh ta.
Sắc mặt của Kiều Thanh rất khó coi: “Nói như vậy là bây giờ không phải thẩm vấn? Chỉ đang phỏng vấn?”
“Anh Kiều, nếu anh nghĩ rằng em trai của anh có tội, vậy thì bây giờ đang là thẩm vấn.” Trần Khanh đanh thép đáp. Đặc biệt là sau khi nghe Kỷ Hi Nguyệt nói người đàn ông này là tên buôn lậu m.a tú.y, anh ấy cũng không cần nhã nhặn nữa.
Kiều Thanh sửng sốt. Đối mặt với cảnh sát dù sao anh ta cũng có chút e dè, nên đành phải ngậm miệng.
Trong phòng thẩm vấn, Kỷ Hi Nguyệt cười nói với Kiều Mộc: “Kiều Mộc, xin chào anh. Tôi là Vương Nguyệt, phóng viên của bộ phận tin tức thuộc đài truyền hình Cảng Long. Tôi không thẩm vấn anh, chỉ muốn phỏng vấn anh một chút. Anh đừng lo lắng nhé.”
Kiều Mộc cũng không khỏi sửng sốt, sau đó khuôn mặt đang tái mét hình như đã có chút thả lỏng. Trong lòng anh ta có chuyện giấu diếm, cho nên tinh thần dĩ nhiên cũng bất ổn. Anh ta rất sợ bị thẩm vấn, nhưng nghe nói chỉ là phóng viên thì lập thức thở phào nhẹ nhõm, điều nay biểu hiện rõ ràng qua thần sắc của anh ta.
Liễu Đông, La Hi và Trần Khanh đều nhướng mày. Có vẻ như Kỷ Hi Nguyệt đã đoán đúng. Cảm giác tên Kiều Mộc này đâu đâu cũng có sơ hở, nhìn rất có vấn đề.
“Cô, cô muốn hỏi cái gì? Sẽ không đem ảnh của chúng tôi truyền ra ngoài đấy chứ?” Kiều Mộc có chút căng thẳng.
Kỷ Hi Nguyệt cười đáp: “Sao có thể chứ! Trước khi chưa xác định được ai là hung thủ hại chết Bạch Sơn, chúng tôi đâu thể phát tán ảnh của nghi phạm ra ngoài. Như vậy sẽ làm các anh khó xử lắm.”
“Đúng đúng đúng, đừng hàm oan cho người tốt. Chúng tôi không làm gì cả, thật sự không biết ai đã bỏ m.a tú.t vào ly rượu của chúng tôi.” Lúc Kiều Mộc nói, trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi.
“Ừ nhỉ. Tôi tin là các anh đều biết tác hại của m.a tú.y, hẳn sẽ không ai làm ra chuyện khiến Thiên Lôi dòm ngó như hại bạn mình đâu.” Kỷ Hi Nguyệt ôn tồn nói.
Sắc mặt của Kiều Mộc lại tái mét. Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Có điều cả ba anh đều nói mình không bỏ m.a tú.y hại Bạch Sơn, vậy thì rốt cuộc ai đã làm chuyện đó? Chắc phải đợi Bạch Sơn nửa đêm về báo mộng cho anh biết thôi. Đến lúc đó anh nhớ nói cho chúng tôi biết với nhé.”
“Cô, cô nói nhảm nhí gì vậy! Cái gì mà báo mộng, cô đừng hù tôi. Bạch Sơn chết rồi, tôi cũng không phải là người hại cậu ấy, hà cớ gì phải báo mộng cho tôi!” Kiều Mộc thất kinh.
Cả đêm hôm qua anh ta đã dằn vặt bản thân đến mức sụp đổ tinh thần. Anh ta không ngờ mình lại để quá liều trong ly của Bạch Sơn, khiến cậu ấy bị m.a tú.y hại chết. Bạch Sơn là anh em của anh ta, anh ta không hề muốn vì m.a tú.y mà hại chết Bạch Sơn.
Nhưng cuối cùng Bạch Sơn cũng đã chết, là anh ta hại chết!
Kiều Mộc sợ chết khiếp, nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói nằm mơ thấy Bạch Sơn. Chuyện này chẳng khác nào kêu anh ta đi chết cả!
Chương 717: Dẫn dụ thành công
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch lên một nụ cười kín kẽ: “Anh ấy không phải là bạn tốt của anh sao? Sao anh phải sợ? Lẽ nào là anh đã bỏ quá liều cho anh ấy dùng? Trong ly của anh và Tiền Giang Thành đều bỏ một lượng rất ít, tại sao trong ly của Bạch Sơn lại nhiều như vậy? Các anh có tư thù với nhau à?”
“Cô nói bậy! Tôi không có. Tôi cũng không biết vì sao lại quá liều. Ai bảo cậu ấy đột nhiên quay lại, làm tôi run tay bỏ nhiều. Tôi thật sự không muốn hại chết cậu ấy đâu! Chỉ muốn mọi người vui vẻ hơn chút thôi!” Kiều Mộc nói rồi nước mắt giàn giụa, có vẻ thần kinh đã bị suy sụp do tự dằn vặt.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn vào tấm gương. Người ở phía sau ai nấy cũng mắt chữ o mồm chữ a. Chuyện mà cảnh sát hỏi cả đêm không có kết quả, Kỷ Hi Nguyệt vừa đến đã tháo giải được.
Con mẹ nó vậy thì cần cảnh sát làm gì nữa? Trần Khanh nhất thời không thiết làm việc nữa.
“Tiểu thử thối! Nói bậy bạ gì thế!” Kiều Thanh méo mặt.
Kiều Mộc lúc này mới sững lại. Vẻ mặt hệt như thấy quỷ. Anh ta cũng ý thức được mình đã hoàn toàn nhận tội.
“Kiều Mộc, như vậy là anh đã nhận tội, xem như chuyện này với Tiền Giang Thành và Trâu Gia Vệ đều không có liên quan. Chỉ là, tội cố ý giết người này không nhẹ đâu, giết người phải đền mạng đấy. Haiz. Tuổi đang còn trẻ không lo học hành, lại đi làm ra chuyện thất đức như vậy, anh nói bố mẹ anh biết làm thế nào đây?”
Kỷ Hi Nguyệt thật sự thấy tiếc thay cho anh ta.
“Không. Không liên quan đến tôi. Không phải tôi. Tôi không muốn hại chết Bạch Sơn đâu. Tôi cũng không muốn bỏ m.a tú.y, huhu. Không phải tôi, không phải tôi.” Kiều Mộc đột nhiên bật khóc nức nở.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta hoàn toàn sụp đổ thì cũng không ép nữa. Cô nhẫn nại chờ đợi.
Bên đây, Kiều Thanh định chạy sang phòng đối diện thì bị Liễu Đông ngăn lại, anh ta liền đẩy Liễu Đông một cái, nhưng ngay sau đó đã bị La Hi tóm chặt không thể cựa quậy, làm cho Kiều Thanh cũng sợ đến tái mặt.
“Đây là cục cảnh sát, không phải là nơi để anh giở trò lưu manh. Em trai của anh đã nhận tội, anh còn muốn làm gì nữa?” Trần Khanh lạnh lùng nói. Trần Khanh cũng không ngờ La Hi lại nhanh đến như vậy, anh ấy còn chưa kịp ra tay mà chớp mắt La Hi đã tóm chặt được Kiều Thanh.
“Tôi, tôi muốn tìm luật sư!” Kiều Thanh tức tối nói.
“Thả anh ta đi. Nhưng anh ta sẽ không được gặp Kiều Mộc nữa.” Trần Khanh nói với La Hi.
La Hi đẩy Kiều Thanh ra ngoài, hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội xông vào phòng kế bên, đưa thẳng anh ta ra khỏi cục cảnh sát.
Đội trưởng Lý quay về, xem lại cuộc thẩm vấn của Kỷ Hi Nguyệt lúc nãy, nghe Kiều Mộc nhận tội, anh ấy thật sự rất vui mừng.
Nhưng đồng thời cũng rất đỗi kinh hãi, chuyện này chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trực giác của Kỷ Hi Nguyệt quá chuẩn. Người như vậy nên giữ lại cục cảnh sát chứ làm phóng viên gì nữa?
“Kiều Mộc, anh đừng khóc nữa. Thực ra tôi biết là anh trai Kiều Thanh của anh đã cho anh m.a tú.y, kêu anh bỏ vào ly của bạn anh đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta khóc rất thương tâm, cô ôn hòa nói.
Kiều Mộc nãy giờ vẫn cúi đầu, nghe cô nói như vậy, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Cô, sao cô biết? Sao chuyện gì cô cũng biết vậy? Tôi, tôi đâu có quen cô!”
“Bởi vì tôi từng thấy anh trai của anh bán m.a tú.y ở một hộp đêm khác, nên tôi nghĩ anh đã bị anh ta xúi giục. Kiều Mộc, bây giờ anh đang là hung thủ hại chết Bạch Sơn, nếu anh không khai báo đúng sự thật, tội chết sẽ càng khó thoát, nhưng nếu anh khai ra anh trai của anh, thậm chí là các thành viên trong băng nhóm buôn lậu m.a tú.y sau lưng anh trai anh, rất có thể tội danh của anh sẽ được giảm nhẹ.”
Kỷ Hi Nguyệt dẫn dụ.
“Tôi, tôi không biết gì cả. Băng nhóm buôn lậu m.a tú.y gì đấy tôi cũng không hề hay biết. Nếu không phải anh trai tôi cần tiền, cầu xin tôi bỏ m.a tú.y cho anh em, tôi sẽ không làm ra chuyện như vậy. Anh trai tôi cũng bị ép buộc thôi.” Kiều Mộc thút thít đáp.
Chương 718: Nịnh nọt
Kỷ Hi Nguyệt chau mày. Sau đó cô lại hỏi: “Như vậy là anh không biết người nào đã ép buộc anh trai anh đúng không?”
Kiều Mộc lắc đầu: “Tôi không biết. Đây là lần đầu tiên anh trai tôi kêu tôi làm chuyện này. Tôi không hề biết sẽ chết người. Đều tại tôi, tôi đã hại chết Bạch Sơn rồi, huhu.”
Kỷ Hi Nguyệt biết không hỏi được gì nữa, cô ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lý Đỉnh nhìn cô, trong ánh mắt đầy sự mê muội.
Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi: “Đội trưởng Lý nghe cả rồi chứ?”
Lý Đỉnh gật đầu: “Tôi đã phái người đi điều tra Kiều Thanh rồi. Nhưng mà Vương Nguyệt, trực giác phá án của cô thật sự quá thần kỳ. Không biết là có thể mời cô đến làm cố vấn cho cục cảnh sát Di Hòa của chúng tôi được không?”
“Hả?” Kỷ Hi Nguyệt hết cả hồn, cười khan đáp: “Đội trưởng Lý, anh đừng nói đùa nữa. Không phải lần nào trực giác của tôi cũng chuẩn được, chỉ là lần này tôi tình cờ có mặt ở hiện trường, với lại thật sự đã nhìn thấy Kiều Thanh bán m.a tú.y. Có điều đội trưởng Lý này, so với cảnh sát thì tôi vẫn thích làm phòng viên hơn.”
Lý Đỉnh dở khóc dở cười, nhưng cũng không thể cưỡng cầu.
“Đội trưởng Lý, Tiền Giang Thành có thể đi được chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Được rồi được rồi. Cậu ấy là bạn của cô đúng không? Cũng may có cậu ấy, nếu không cô cũng đâu có đến! Chúng tôi cũng không phá án nhanh vậy được.” Đội trưởng Lý vội đáp.
Kỷ Hi Nguyệt chau mày, nói: “Đội trưởng Lý, thực ra vụ án buôn lậu m.a tú.y này vẫn chưa xong đâu, nhất định phải tóm được tận gốc, nếu không sau này sẽ có nhiều người bị m.a tú.y làm hại hơn đấy.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã liên hệ với phòng truy nã tội phạm m.a tú.y, họ sẽ chịu trách nhiệm theo sát vụ buôn lậu m.a tú.y này. Bên phía tôi xem như đã tóm được hung thủ gây án, cám ơn cô.” Đội trưởng Lý vươn tay ra.
Kỷ Hi Nguyệt cũng vươn tay ra, hai người bắt tay xong, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Hy vọng những tin tức liên quan đội trưởng Lý có thể cho bộ phận tin tức của Cảng Long chúng tôi độc quyền đưa tin nhé.”
“Đó là điều đương nhiên. Tôi còn đang mong sau này có cơ hội hợp tác nữa đấy.” Lý Đỉnh liền đáp.
“Có thể hợp tác với cảnh sát là chuyện vinh hạnh của tôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì vui vẻ rời đi.
Vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy Tiền Vạn Hào và Tiền Giang Thành đang nói chuyện, khuôn mặt già nua của Tiền Vạn Hào cuối cùng cũng nở nụ cười.
Cô lật đật lấy di động ra chụp hình lại, gửi cho dì Dương xem, đồng thời nói cho dì ấy biết Tiền Giang Thành đã được vô tội.
Trên đường quay về, Liễu Đông hết lời khen ngợi cô: “Chị Nguyệt, chị lợi hại thật đấy, mới đó mà đã biết hung thủ thật sự.”
“Chẳng qua là tình cờ nhìn thấy Kiều Thanh nên mới liên tưởng đến Kiều Mộc ấy mà. Tên đó bị nhốt cả một đêm nên tinh thần suy sụp lắm rồi, chỉ cần dẫn dụ hù dọa một tí là chắc chắn anh ta sẽ thú nhận ngay, trừ phi không phải anh ta làm.”
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cô rất có khiếu thẩm vấn tội phạm.
“Chị Nguyệt, muốn tóm được tên Kiều Thanh kia vẫn phải cần bằng chứng đúng không?” Liễu Đông hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đương nhiên, chứ có mỗi lời khai của Kiều Mộc mà không tóm được bằng chứng gì, anh ta có bị bắt cũng được thả ra thôi.”
“Còn phải xem bản lĩnh của phòng truy nã tội phạm m.a tú.y nữa.” La Hi tham gia vào cuộc thảo luận.
“Đúng vậy. Hy vọng có thể tìm được một vài bằng chứng có ích. Tôi cảm thấy nếu không phá được băng nhóm này sớm, hậu họa về sau sẽ rất khủng khiếp.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ kiếp trước phải chết hết bao nhiêu người, thật sự không hề muốn nó lại tái diễn một lần nữa.
Nhưng không hiểu tại sao cô lại không nhớ được tên của ông trùm đó, đúng là càng gấp càng phản tác dụng, trừ phi gặp lại người này, biết đâu sẽ giống như Kiều Thanh ban nãy, vừa nhìn đã thấy quen mắt.
Hoặc là nghe được tên mà thấy quen tai cũng được. Chỉ là nhất thời cô không nhớ ra được, mà càng nôn nóng càng vô ích, đầu lại càng đau hơn.
“Bọn buôn lậu m.a tú.y rất nguy hiểm, đại tiểu thư nhớ phải cẩn thận. Lỡ đâu Kiều Thanh ghi hận cô vì đã gài bẫy em trai anh ta, e rằng sẽ không bỏ qua cho cô.” La Hi nói.
“Tôi còn có anh cơ mà?” Kỷ Hi Nguyệt liền quay sang nịnh nọt La Hi.
Chương 719: Có phải là yêu
Mặt La Hi liền nóng lên, không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại tin tưởng mình như vậy, trong lòng anh ta vừa kích động vừa hăng hái: “Đại tiểu thư yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực để bảo vệ cô.”
“Được rồi được rồi, anh cũng đừng căng thẳng quá. Đâu phải khi nào tôi cũng gặp xui xẻo như vậy đâu.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, sau đó quay sang nói với Liễu Đông: “Liễu Đông, cậu làm tiếp mấy tin tức liên quan nhé, mà cậu cũng phải cẩn thận đấy biết chưa?”
“Tôi biết rồi, cảm ơn chị Nguyệt đã cho tôi nhiều cơ hội trải nghiệm như vậy.” Liễu Đông hào hứng đáp. Cứ nhớ đến việc Kỷ Hi Nguyệt thêm tên cậu vào bản tin sáng nay là cậu lại cảm kích.
Vì mọi người đều có nhiệm vụ hàng tháng phải hoàn thành, nhưng cậu và cô vừa mới đầu tháng Bảy đã thu hoạch được tin hot như vậy, thì cả tháng không phải áp lực nữa.
Song Liễu Đông thiết nghĩ, hy vọng là lần tới cậu cũng gặp được tin tức lớn như vậy, để chị Nguyệt có thể nghỉ xả hơi.
Về tới đài truyền hình, Kỷ Hi Nguyệt được Lộc Hùng gọi vào văn phòng, dĩ nhiên là để khen ngợi.
Buổi trưa, Trần Manh Manh đến, Kỷ Hi Nguyệt còn tưởng cô ấy đến tìm cô ăn cơm, ai dè là đã có hẹn với Liễu Đông từ hôm qua.
“Tiểu Nguyệt, cùng nhau ăn cơm nhé.” Trần Manh Manh kéo cô.
“Thôi, mình hẹn người khác rồi, các cậu đi ăn đi.” Vừa nói cô vừa nháy mắt với cô ấy. Cô phải để cho hai người bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau, nên không đi theo làm bóng đèn được.
Liễu Đông có chút khó xử, nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã kiên quyết không đi, còn dẫn theo La Hi vội vàng ra cửa. Cô gọi điện cho bố, hẹn bố ăn cơm trưa, tiện thể nói chuyện về Tiền Giang Thành.
Không ngờ vừa đến nơi lại thấy Tiền Vạn Hào, Tiền Giang Thành và dì Dương đều ở đó.
Cũng may là lúc trên xe cô đã thả tóc ra, tháo mắt kính xuống và lau sạch lớp son môi tái nhợt, nếu không chắc bây giờ hai vị trưởng bối đã một phen hết hồn.
“Tiểu Nguyệt!” Tiền Giang Thành đứng lên, nhiệt tình nghênh đón: “Hôm nay rất cảm ơn em.”
Kỷ Hi Nguyệt không khách khí nói: “Anh Giang Thành, sau này nhớ trưởng thành lên chút đi, đừng để cho chú Tiền và dì Dương lo lắng cho anh nữa.”
“Anh biết rồi, anh biết rồi. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, công nhận em lợi hại thật đấy. Chỉ nói dăm ba câu là đã khiến cho Kiều Mộc nhận tội. Anh còn tưởng lần này phải dính tới kiện tụng nữa chứ.” Lúc Tiền Giang Thành được thả ra, Trần Khanh đã nói cho anh ấy biết là Vương Nguyệt đã làm cho Kiều Mộc thú nhận tội lỗi.
Lúc đó anh ấy còn không tin nổi. Chuyện mà cả một đêm không giải quyết được, Kỷ Hi Nguyệt vừa đến nửa tiếng đồng hồ đã làm lôi được Kiều Mộc ra thú tội.
“Không làm thì đương nhiên không sao. Bố, chú Tiền, dì Dương.” Kỷ Hi Nguyệt quay sang chào hỏi các vị trưởng bối.
Mọi người hàn huyên vài ba câu, sau đó bắt đầu ăn cơm. Trên bàn ăn tất nhiên không tránh khỏi việc nhắc lại chuyện này. Tiền Giang Thành rất suy sụp, vì suy cho cùng một người anh em đã chết, còn một người thì đi tù.
“Tiểu Nguyệt, tối qua con nói con đi cùng với Triệu Húc Hàn à?” Kỷ Thượng Hải nãy giờ vẫn kìm nén.
“Dạ, với vài người bạn nữa. Bố hỏi anh Giang Thành đi, anh ấy cũng nhìn thấy đấy. Chỉ là lúc Bạch Sơn chết, Triệu chủ nhân không cho con ra mặt nên đã đưa con về trước, còn để Tiêu Ân ở lại xử lý.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Tiểu Nguyệt, hình như mối quan hệ của con và Triệu chủ nhân rất tốt, cậu ấy còn cùng con xuống sàn nhảy nữa đúng không? Sao chuyện này chú chưa từng nghe qua nhỉ?” Tiền Vạn Hào cũng rất kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt có chút lúng túng: “À dạ, thực ra tụi con cược thua nên nhảy cùng thôi. Triệu chủ nhân cũng là một người rất có cá tính, anh ấy không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu.” Nói rồi cô lườm Tiền Giang Thành một cái.
Xem ra tên này đã đi tọc mạch lại trò đùa của cô tối qua.
“Tiểu Nguyệt, bố hỏi con lại một lần nữa, có phải các con đang yêu nhau không?” Kỷ Thượng Hải liền trở nên nghiêm khắc.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt khẽ lộp bộp, xem ra bố cô đã nổi giận rồi.
Chương 720: Con có hứng thú với anh ấy
“Bố à, thực ra thì, e hèm, con cũng có có chút hứng thú với anh ấy. Mọi người cũng thấy rồi đấy, Triệu chủ nhân đẹp trai vậy mà, haha.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa.
Ba người già đều trố mắt không dám tin. Tiền Giang Thành liền nói: “Tiểu Nguyệt, không phải bệnh cũ của em lại tái phát đấy chứ?”
“Bệnh cũ gì?” Kỷ Hi Nguyệt mất một lúc mới có phản ứng lại.
“Bệnh mê trai đấy. Trước đây em theo đuổi Triệu Vân Sâm còn gì? Lẽ nào lần này đổi sang học trưởng Triệu?” Tiền Giang Thành khinh thường cô.
Kỷ Hi Nguyệt gãi gãi đầu, thấy khuôn mặt của Kỷ Thượng Hải đã tối sầm, cô đành cười khan đáp: “Không, làm gì khoa trương thế. Chỉ là lúc ở bên anh ấy thì cảm giác khá thoải mái thôi. Giờ em cũng không còn nhỏ nữa, muốn thử yêu đương vài lần để sau này không bị thiệt. Bố, mà bố cứ lo lắng chuyện gì vậy?”
“Ý của con là con thích Triệu Húc Hàn, chứ không phải cậu ta thích con?” Kỷ Thượng Hải có chút nghẹt thở.
“Khụ khụ, có lẽ anh ấy cũng khá hứng thú với con đấy.” Kỷ Hi Nguyệt ngốc nghếch gãi đầu.
“Khá hứng thú? Theo anh thấy thì không chỉ khá hứng thú đâu. Trong sàn nhảy anh ta luôn che chắn cho em. Vừa mới xảy ra chuyện là đã ôm em chạy mất dạng, rất bảo vệ em luôn đấy.”
Tiền Giang Thành chép miệng nói. Mặc dù lúc đó anh ấy đang bị hoảng sợ, nhưng vẫn kịp nhìn thấy cảnh này.
Mặt Kỷ Hi Nguyệt nhất thời nóng lên. Còn ánh mắt Kỷ Thượng Hải lúc này đã đông lại: “Còn không thừa nhận yêu đương?”
“Bố, thì tụi con vẫn chưa xác nhận mối quan hệ mà? Anh ấy không nói, lẽ nào con tự mình đa tình nhận là đang yêu?”
“Vậy cậu ta tính cả đời này không nói, chỉ đùa giỡn với con, con cũng cam lòng luôn à?” Kỷ Thượng Hải tức giận đập mạnh đôi đũa lên bàn.
“Lão Kỷ, anh đừng nóng. Chuyện của mấy đứa trẻ anh can dự làm gì. Tiểu Nguyệt thông minh như vậy, con bé ắt tự có chừng mực.” Tiền Vạn Hào vội vàng an ủi Kỷ Thượng Hải.
“Có chừng mực?” Kỷ Thượng Hải lớn tiếng, “Nếu nó có chừng mực thì đã không dây dưa vào Triệu Húc Hàn. Nếu nó có chừng mực thì gặp nguy hiểm đã không lao vào như vậy. Tôi, tôi sớm muộn gì cũng bị nó chọc tức mà chết thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc đau lòng, vội vàng chạy tới sau lưng Kỷ Thượng Hải, dùng hai tay giúp ông xoa bóp vai.
Rồi đáng thương nói: “Bố, trước đây con qua lại với Triệu Vân Sâm cũng không thấy bố phản đối như vậy. Tại sao lần này bố lại phản đối Triệu Húc Hàn như vậy? Nếu so về nhân phẩm thì Triệu Húc Hàn còn tốt hơn vạn lần Triệu Vân Sâm ấy chứ.”
Kỷ Thượng Hải được cô xoa bóp vai, trong lòng cũng thoải mái hơn hẳn.
“Đó là vì hồi trước con còn nhỏ, sớm muộn gì cũng chia tay với Triệu Vân Sâm. Với lại thời đó con phản nghịch không hiểu chuyện, bố có ngăn cản cũng chẳng được. Khó khăn lắm mới đợi được ngày con nhìn rõ vấn đề mà hồi tâm chuyển ý, sao bây giờ lại quay sang dính líu với Triệu Húc Hàn rồi?”
Kỷ Thượng Hải thở dài. Tiền Giang Thành vội chen vào: “Bác Kỷ, thực ra học trưởng Triệu rất ưu tú, bác cũng đâu cần phải phản đối như vậy?”
“Chuyện cậu ta ưu tú là tất nhiên, nếu không sao ngồi lên được vị trí chủ nhân của Triệu gia? Chỉ là Triệu gia quá thần bí. Bác còn nghe được rất nhiều lời đồn. Triệu gia thực sự không đơn giản như vậy đâu. Bác sợ Tiểu Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm!” Kỷ Thượng Hải phiền não nói.
“Bố, con sẽ tự cẩn thận mà, anh ấy cũng sẽ bảo vệ con nữa.” Kỷ Hi Nguyệt lại mếu máo.
“Hừ, con xem con đi, còn nói không yêu nhau? Mở miệng ra là toàn nhắc đến cậu ta!” Kỷ Thượng Hải tức tối. Con gái bảo bối của mình lại đi bảo vệ người đàn ông khác, người làm bố như ông sao lại không ghen tị cho được?
“Haha, bố, bố đừng cố chấp như vậy nữa mà. Nếu anh ấy không tốt thì bọn con đã sớm chia tay rồi. Con năm nay mới hai mốt, cho dù có yêu đương thêm vài năm nữa cũng còn kịp, ngay cả bố cũng đâu dám chắc là sau này con và anh ấy còn ở bên nhau đâu đúng không? Biết đâu không hợp rồi chia tay thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Con còn mạnh miệng? Lại còn đùa giỡn thôi? Tiểu Nguyệt, con, từ bao giờ con lại có suy nghĩ như vậy thế hả?” Kỷ Thượng Hải thảng thốt.