Trợ lý của Lý Mai hoảng sợ hét lên, sau đó vội vàng chạy tới mở cửa, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, làm cô ấy sợ hãi đến tái mặt.
Tên mập hôn Lý Mai bắt đầu sờ soạng ngực cô ta, còn dùng lực khống chế Lý Mai, làm cho cô ta không động đậy được. Một người gầy yếu như Lý Mai làm sao có thể là đối thủ của hai tên mập.
Cô ta hoàn toàn bị khống chế và chịu sự cợt nhả. Cô trợ lý định tiến lên cứu người thì bị một tên mập đẩy ngã nhào xuống đất, ly rượu cũng rơi hết xuống sàn.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Cố Du Du tiến vào, nhanh chóng dùng máy ánh chụp lại toàn cảnh.
Hai tên mập chỉ mãi vùi đầu vào người Lý Mai, không hề ngẩng đầu lên, nhưng hai tay thì vẫn đang du ngoạn khắp người cô ta, động tác cực kỳ hạ lưu.
Trợ lý bất chợt hiểu ra, đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng tại sao Triệu Vân Sâm lại làm như vậy? Hủy hoại Lý Mai rồi, cho dù anh ta có ký hợp đồng được cũng đâu có tác dụng gì?
Lẽ nào không phải là Triệu Vân Sâm? Vậy thì là ai?
Lý Mai đã hoảng sợ đến bật khóc, vừa lúc đang định cắn người thì hai tên mập kia chợt buông tay, sau đó xoay người đứng dậy rời đi.
Lý Mai quần áo xộc xệch, tình thần hoảng loạn, bị mọi thứ vừa xảy ra dọa cho đờ đẫn.
Cố Du Du chụp thêm máy bức ảnh nữa rồi cũng xoay người bỏ đi, nội tâm vô cùng kích động.
Vừa nãy lúc Vương Nguyệt gọi điện kêu cô ta vào phòng của Lý Mai, cô ta còn có chút kinh ngạc, nhưng cô ta tin Vương Nguyệt biết nội tình.
Vì vậy, khi vừa nhìn thấy ngoài cửa có một người đàn ông đang cúi đầu, cô ta nhếch mép cười một tiếng, đẩy cửa phòng ra, sau đó lao vào chụp ảnh. Người đàn ông đó không hề cản cô ta lại. Thế là Cố Du Du liền nghiệm ra, Lý Mai đã bị người khác gài bẫy.
Cô ta cũng thầm đoán được là mình đang bị Vương Nguyệt gài bẫy để đăng tin, nhưng bất kể có gài bẫy hay không thì đối với một phóng viên như cô ta mà nói, cái bẫy này không gì có thể so sánh.
Cố Du Du bỏ chạy, người đàn ông ngoài cửa cũng bỏ chạy, hai tên mập cũng không thấy đâu.
Lý Mai òa khóc nức nở, trợ lý thấy thế liền an ủi, nào ngờ còn bị cô ta tát cho một cái thật nặng.
Hứa Phượng quay về, thấy trong phòng là một mảnh hỗn độn, lật đật hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì vậy? Là Triệu Vân Sâm chứ còn ai! Không ngờ các người lại gài bẫy hại tôi!” Lý Mai tức giận, xông lên tóm lấy Hứa Phượng.
Hứa Phượng nghệt ra: “Cô nói gì thế? Hai ông chủ vừa nãy không phải là người quen của cô à? Tôi đi tìm thiếu gia Vân Sâm, nhưng cậu ấy uống say nên đã về rồi! Còn kêu tôi đưa cô về nữa mà!”
“Sao cơ? Tôi quen? Tôi làm gì quen?” Lý Mai tức đến phát run.
Hứa Phượng thấy cô ta quần áo xộc xệch, son môi cũng biến mất thì có thể tưởng tượng được là cô ta vừa bị hai tên mập quấy rối.
“Không phải nói là bạn cô sao? Nghe vậy tôi mới để cho mọi người trò chuyện đấy chứ.” Hứa Phượng chấn kinh, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lý Mai tức đến ứa nước mắt: “ Là thiếu gia Vân Sâm! Tại sao cậu ta lại đi trước, các cô rốt cuộc là đang có ý đồ gì vậy?”
Hứa Phượng cũng không biết đầu đuôi ra làm sao. Cô ta quay sang nhìn cô trợ lý của Lý Mai đang tái mặt, gằn giọng nói: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Trợ lý run rẩy kê sơ lại sự việc. Sắc mặt của Hứa Phượng liền trở nên khó coi: “Phóng viên cũng đến?”
“Đúng vậy! Đây rõ ràng là có người muốn hại tôi. Chị Hứa, chuyện này nên làm thế nào đây?” Lý Mai sợ hãi. Cô ta cũng biết là một khi tin tức này truyền ra ngoài, tương lai của cô ta cũng coi như xong.
“Phóng viên ở đâu biết không?” Hứa Phượng lo lắng nói.
Lý Mai khẽ lắc đầu: “Tôi không nhìn rõ.” Sau đó cô ta liền quay sang trợ lý, “Cô nhìn thấy chứ?”
“Hình như là nhân viên tin tức của đài truyền hình Cảng Long chúng ta, mà hình như là tôi đã từng gặp cô ta rồi.” Trợ Lý nghĩ ngợi một chút rồi nói.
“Liệu có phải là Vương Nguyệt không?” Lý Mai thầm kinh ngạc.
“Không phải, là một người khác.” Cô trợ lý liền bác bỏ, nếu là Vương Nguyệt thì ai mà không biết.
Chương 772: Có rãnh nghe không?
Lý Mai đột nhiên nhảy dựng lên: “Để tôi gọi điện thoại cho Đỗ Lệ, chị ta chắc chắn sẽ giải quyết được chuyện này.”
Nói xong cô ta cất bước ra ngoài, nhưng mới đi được nửa đường đã bị Hứa Phượng kéo lại: “Nếu cô nói cho Đỗ Lệ biết chúng ta đang ở chung với nhau, Đỗ Lệ sẽ nghĩ là cô hai lòng, khả năng là sẽ không giúp cô.”
Lý Mai sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói đâu.” Sau đó cô ta dùng tốc độ nhanh nhất để trốn ra ngoài.
Trợ Lý lại kêu hai tên vệ sĩ, sau đó lái xe rời khỏi. Trên xe, Lý Mai gọi điện thoại cho Đỗ Lệ công ty mình.
Sau khi Liễu Đông nhìn những bức ảnh mà Cố Du Du đã chụp, khóe miệng cậu khẽ cong lên: “Để xem người phụ nữ này còn ngạo mạn được nữa không!”
“Đi thôi. Lên xe rồi tôi sẽ sắp xếp lại thông tin, tới nửa đêm là có thể đăng tin được rồi.” Cố Du Du cười gian manh, “Lần này Tiểu Nguyệt lại cho tôi một tin tức lớn nữa rồi!”
Liễu Đông nhìn cô ta, nhủ bụng, nếu để cô ta biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt, và mọi thứ này đều do một tay Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp thì không biết cô ta sẽ có cảm giác gì nhỉ?
Gửi cho Kỷ Hi Nguyệt hai chữ ‘hoàn thành’ xong, ba người bọn họ cũng lên đường rời khỏi trước.
Lúc này, trong phòng bao của Kỷ Hi Nguyệt, thím Lý và La Hi cũng đã quay lại.
“Hai tên béo kia không có vấn đề gì chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi La Hi.
“Tôi xử lý rồi, đại tiểu thư cứ yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề. Với lại hình ảnh cũng sẽ được che mờ, Lý Mai không dám báo cảnh sát đâu.” La Hi nói.
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Cố Du Du, kêu cô ta xử lý vụ hình ảnh, ngoài ra trước khi đăng tin cũng phải gửi cho cô xem lại một lượt, Cố Du Du đương nhiên đồng ý.
“Tối nay có chút chuyện xảy ra ngoài dự tính, nhưng cũng may là mọi thứ đã hoàn thành đúng kế hoạch, có điều chuyện này chắc chắn sẽ không giấu được anh Hàn, cho nên ba người chúng ta phải thống nhất khẩu cung. Lát nữa tôi sẽ giải thích với anh ấy sau.”
Chuyện mà Kỷ Hi Nguyệt sợ hơn là để Triệu Húc Hàn biết cô và Triệu Vân Sâm gặp nhau, anh chắc chắn sẽ ghen tuông lồng lộn.
Còn thím Lý và La Hi là ‘người biết sự tình mà không báo’ cũng e là sẽ gặp tai ương, cộng thêm chuyện ở đây có camera, chỉ cần Triệu Húc Hàn muốn biết thì chắc chắn sẽ không có thứ gì giấu được anh.
“Đại tiểu thư, cô nói đi, dù thế nào thì chúng tôi cũng sẽ thuận theo ý cô để báo cáo với cậu chủ.” La Hi nói thẳng.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy, bật cười nói: “La Hi, anh thay đổi nhanh thật đấy.”
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt mà đúng không? Huống hồ đại tiểu thư mà sống không yên ổn, cuộc sống của chúng tôi cũng đâu dễ dàng gì. Đôi lúc nói dối có thiện ý cũng là một chuyện tốt, với lại chuyện này cũng không hại đến đại thể, chủ yếu là cách giải thích thôi.”
“Thông minh! Thím Lý, xem ra đầu óc của anh ấy linh hoạt hơn Long đấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Thím Lý khẽ gật đầu: “Chỉ cần từng nếm trải qua khổ ải của cậu chủ, đương nhiên không có ai muốn chịu lại lần thứ hai. Đại tiểu thư, cứ theo lời cô mà làm đi.”
“Bọn thím đây là đang phản bội tập thể đấy, haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
Thím Lý đầu đầy gạch đen: “Tiểu thư, đừng nói như vậy chứ, chúng ta là đang muốn làm cậu chủ vui vẻ thôi.”
“Đúng đúng đúng đúng.” La Hi một hơi bốn chữ đúng.
Gần hai giờ sáng, Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý mới về tới nhà.
Kỷ Hi Nguyệt tắm rửa xong thì leo lên giường nằm, sau đó gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn, bởi vì bên Pháp bây giờ đang là ban ngày.
“Anh Hàn, em nhớ anh rồi.” Kỷ Hi Nguyệt còn gửi thêm một icon mua~ah.
Triệu Húc Hàn hồi âm lại rất nhanh: “Sao còn chưa ngủ?”
“Oh, tối nay đã xảy ra khá nhiều chuyện, anh có rãnh để nghe không?” Kỷ Hi Nguyệt dè dặt nói.
“Để anh tới nhà vệ sinh đã.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chắc anh đang bận việc, nhưng ý của anh là sẽ dành khoảng thời gian đi vệ sinh để lắng nghe cô kể chuyện gì đã xảy ra tối nay.
Xem ra cô phải nói cho trôi chảy mới được, vì người đàn ông này rất để ý lời nói của cô.
Chương 773: Em vui không?
Triệu Húc Hàn đến phòng vệ sinh xong thì gọi điện cho Kỷ Hi Nguyệt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Húc Hàn vào thẳng vấn đề.
Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là đêm nay vì muốn xả giận giùm Manh Manh, em đã gài bẫy để làm bẽ mặt Lý Mai, để cho cô ta mất hết mặt mũi.”
“Ừm, rồi chuyện này có vấn đề gì? Không thành công à? Kêu La Hi làm giúp em đi.” Triệu Húc Hàn quả nhiên rất bao dung và dung túng cô vô điều kiện.
“Thành công rồi, chỉ có điều gặp phải Triệu Vân Sâm nên xảy ra chút xích mích.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Xích mích gì? Đánh nhau à?”
“E hèm, anh Hàn, em đâu có dã man như vậy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt hờn mát nói.
“Thế thì làm sao?” Khóe miệng Triệu Húc Hàn cũng khẽ run rẩy.
“Cũng không có gì. Chỉ là Triệu Vân Sâm phân bua với em, nói là muốn làm hòa.” Kỷ Hi Nguyệt hờ hững nói.
Triệu Húc Hàn chợt run tay, suýt chút nữa không cầm vững điện thoại, hơi thở toàn thân như đông lại, khuôn mặt cũng tối sầm.
“Sau đó thì sao?” Anh lạnh lùng nói ra bốn chữ, nhưng sâu tận đáy lòng lại thoáng qua chút sợ hãi. Anh sợ Kỷ Hi Nguyệt sẽ quay về bên cạnh Triệu Vân Sâm, vì xét cho cùng thì cô cũng đã đeo đuổi Triệu Vân Sâm ba năm nay rồi.
Mà vấn đề là ba năm nay cô vẫn chưa có được Triệu Vân Sâm, nên liệu cô có quay về bên cạnh Triệu Vân Sâm không?
“Cái gì mà sau đó, đương nhiên không có sau đó. Cậu ta đã bị em dạy dỗ cho một trận. Chỉ là em sợ anh hiểu lầm nên mới nói trước với anh thôi. Em bây giờ đã không còn tơ tưởng đến cậu ta nữa, nên anh Hàn có thể yên tâm, người em yêu nhất vẫn mãi là anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ.
Triệu Húc Hàn trầm mặc một lúc mới đáp lại: “Anh biết rồi.”
“Vâng, vậy anh Hàn làm việc đi nhé, nhớ nghĩ đến em nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt hôn gió mấy cái vào điện thoại.
Triệu Húc Hàn ừm một tiếng rồi cúp máy.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn điện thoại mà có chút rùng mình, không biết là anh có tin không nhỉ? Nhưng cô vốn dĩ đâu có hai lòng.
Thực ra cô không hề muốn nói cho Triệu Húc Hàn biết, nhưng chỉ sợ là sau này Triệu Vân Sâm nói ra, hoặc là Triệu Húc Hàn đã theo dõi cô, vậy thì cô còn không lo thú nhận trước, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng nói xong rồi sao cô vẫn có chút bất an thế nhỉ?
Triệu Húc Hàn cúp máy xong thì đi tới bên cạnh Tiêu Ân nói mấy câu, Tiêu Ân sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
Vừa rồi anh ta thấy cậu chủ vội vàng ra ngoài nghe điện thoại, trong bụng chắc mẩm là đại tiểu thư, quả nhiên không đoán sai.
Chỉ là đại tiểu thư, cô lại gây ra chuyện gì nữa vậy?
Sáng hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tỉnh dậy thì thấy có tin nhắn, cô mở ra xem, là một bức ảnh.
Trong bức ảnh là khoảnh khắc Triệu Vân Sâm hôn cô.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức trố mắt, là tin nhắn của Triệu Húc Hàn, vậy là chuyện đêm qua anh đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bốn phía quán bar Tinh Không đều có camera, với năng lực của hệ thống Triệu thị, truy xuất camera là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Anh Hàn, nếu anh nhìn toàn cục thì sẽ biết không hề hôn trúng. Tên cặn bã Triệu Vân Sâm này uống say vào là như phường lưu manh, nhưng đã bị em đấm cho một phát, hihi. Em đối với anh là một trăm phần trăm thật lòng, nên anh tuyệt đối đừng tức giận nhé.”
Kỷ Hi Nguyệt cứ tưởng giờ này Triệu Húc Hàn đã ngủ, ngờ đâu tin nhắn hồi âm lại đến ngay.
“Phải không?” Hai chữ.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Lúc đó cô bị hết hồn nên có hơi thừ ra, không biết là đại ma vương có hiểu lầm gì không nữa?
“Đương nhiên phải! Lúc đó em còn hết cả hồn nữa đấy. Tên cặn bã này đúng là đồ thần kinh mà.” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.
“Lần này cậu ta đã thật sự thích em rồi, em có vui không?”
Chương 774: Đưa ra một mệnh lệnh
Thực ra không phải là Triệu Húc Hàn không tin Kỷ Hi Nguyệt, mà là anh nhận ra Triệu Vân Sâm có vẻ đã động lòng trước Kỷ Hi Nguyệt, nhất là biểu cảm trên khuôn mặt, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
Trong lòng cũng trở nên chua xót và rối bời, vì thế mới nói chuyện cáu bẳn.
“Em vui cái nỗi gì! Anh Hàn, anh xem anh đấy, đây là anh không tin em đúng không? Em hoàn toàn có thể không nói với anh, nhưng em vẫn quyết định nói cho anh biết, chứng tỏ là dù có chuyện gì đi nữa em cũng thẳng thắn với anh, chỉ cần anh tin là được. Còn nếu đã như vậy mà anh vẫn không tin em, em cũng không cần phải báo lại mọi chuyện cho anh nữa.”
Triệu Húc Hàn đọc đoạn tin nhắn này, biết là mình đã ghen tuông vô cớ, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Nhè lúc anh không ở nhà lại xảy ra chuyện như vậy, người phụ nữ này lại đi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn tên tiểu tử thối Triệu Vân Sâm kia thì chán sống đến nơi!
“Anh Hàn, chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm một icon đáng thương.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn đáp lại một chữ.
“Vậy anh đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mai mốt về anh xử lý Triệu Vân Sâm là được mà.” Kỷ Hi Nguyệt gửi qua một mặt cười.
“Được.” Anh lại gửi đúng một chữ.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Vậy anh có nhớ em không?”
“Nhớ.” Vẫn là một chữ.
Đầu Kỷ Hi Nguyệt ba sọc: “Thôi anh ngủ sớm đi. Đừng nghĩ nhiều quá. Em là của anh, không ai cướp đi được đâu.” Phía sau còn kèm theo một icon mua~ahh.
Trong lòng Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn, trả lời: “Đợi anh về.” Sau đó gửi thêm một icon hôn gió hiếm có ngàn năm.
“Ừm ừm, đợi anh về chữa bệnh cho em nè, haha.” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng cười xòa, xem ra đã dỗ dành được anh.
Triệu Húc Hàn đọc xong tin nhắn mà sửng sốt, khóe miệng không tự chủ được cũng nhếch lên: “Ừm, em đi huấn luyện đi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, trả lời chữ ‘được’ xong cô ngâm nga ca hát đi huấn luyện.
Còn Triệu Húc Hàn bên đây thì dựa vào đầu giường, tâm tình hỗn loạn, suy nghĩ vẩn vơ, hy vọng là nhanh chóng giải quyết xong công việc để được về nhà sớm, vì anh nhớ người phụ nữ nhỏ bé của anh lắm rồi.
Thím Lý trông thấy Kỷ Hi Nguyệt hí hửng vui vẻ thì bèn nói: “Tiểu thư, nói chuyện với cậu chủ ổn cả rồi chứ?”
“Đương nhiên, cũng may là cháu kịp thời thú nhận, nếu không để sau này anh ấy biết ra, nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ cho xem.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
Vừa nói xong, điện thoại của thím Lý và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời đổ chuông.
“Tin nhắn.” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, lấy di động ra xem, quả nhiên là nhóm chat của Tiêu Ân, La Hi, thím Lý và lão Khôi.
“Đại tiểu thư, không ổn rồi.” Giọng nói của Tiêu Ân.
Kỷ Hi Nguyệt giật thót, Tiêu Ân và Triệu Húc Hàn đang ở bên Pháp cùng nhau, vậy thì có gì mà không ổn? Lẽ nào Triệu Húc Hàn xảy ra chuyện? Không thể nào, vừa nãy cô còn trò chuyện với anh mà.
“Tiêu Ân, xảy ra chuyện gì vậy? Anh đừng dọa tôi chứ.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời.
Tiêu Ân nói: “Cậu chủ vừa mới đưa cho tôi một mệnh lệnh.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Mệnh lệnh gì?”
“Kêu Triệu Không và Triệu Hải đi dạy dỗ Triệu Vân Sâm, nói là đánh cho cậu ta một trận tơi bời khói lửa, nhưng đừng đánh chết là được.” Tiêu Ân lập tức hồi âm.
Thím Lý cũng gửi một tin nhắn: “Đó là chuyện Triệu Vân Sâm đáng ‘được hưởng’!”
“Thím Lý, thím nói vậy là không đúng rồi. Lỡ như cậu chủ và thiếu gia Vân Sâm lại xảy ra mâu thuẫn, Triệu Nhất Gia nhất định sẽ thừa nước đục thả câu. Bây giờ cậu chủ đang ở bên đây, đại tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Tiêu Ân nói.
“Hứ, chẳng lẽ cậu chủ chưa cân nhắc tới chuyện này?” Tin nhắn của Lão Khôi.
“Ý là có La Hi đó chứ gì?” Tiêu Ân đáp, “Nhưng tôi cảm thấy chuyện này đại tiểu thư vẫn nên vỗ về cậu chủ một chút đi.
Chương 775: Tin tức tối qua đã bùng nổ
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày suy nghĩ. Thím Lý nói với cô: “Tiểu thư, Tiêu Ân nói đúng đấy. Bây giờ cậu chủ đang trong giai đoạn đàm phán, nếu để người của cậu chủ đánh Triệu Vân Sâm, chuyện này nhất định sẽ chọc giận đếnTriệu Nhất Gia, nhiều khi còn làm hỏng kế hoạch của cậu chủ nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, trả lời vào nhóm chat: “Được rồi, tôi sẽ nói lại với anh Hàn, nhưng có khả năng là anh sẽ bị ăn mắng đấy nhé Tiêu Ân.”
Tiêu Ân cười khổ: “Ăn mắng cũng còn hơn gặp nguy hiểm, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Vậy để tôi nhắn tin cho anh Hàn. Triệu Vân Sâm cũng không chạy đi đâu được, anh ấy muốn trút giận thì quay về tự làm đi cho lành.”
“Đúng đúng đúng.” Tiêu Ân lật đật đáp lại.
Kỷ Hi Nguyệt đành phải gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, em nghe Tiêu Ân bảo anh định kêu Triệu Không với Triệu Hải đi xử Triệu Vân Sâm à? Anh Hàn, bây giờ mà làm vậy không ổn đâu. Nếu anh muốn trút giận, đợi anh quay về rồi nói sau được không?”
“Em còn bảo vệ nó nữa à?” Giọng điệu của Triệu Húc Hàn khá gắt gỏng.
“Làm gì có.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, “Chỉ là bây giờ anh đang ở Pháp, đừng dây thêm chuyện nữa, nếu không em sẽ lo lắng lắm. Mọi thứ đợi anh về rồi xử lý cũng được mà, người cũng còn đó chứ có chạy đi đâu được.”
Triệu Húc Hàn trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới hồi âm lại chữ một: “Được.”
“Ừm ừm, đợi anh về đã nhé.” Kỷ Hi Nguyệt lại cười.
Trong nhóm chat của Tiêu Ân, sau khi Kỷ Hi Nguyệt báo là đã giải quyết êm đẹp, mọi người thi nhau khen tiểu thư càng ngày càng lợi hại, rồi gì mà cậu chủ càng ngày càng quan tâm tiểu thư, mọi người còn kêu cô phải cố gắng để làm chủ mẫu đương gia của bọn họ.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ biết cười khổ, như thể cô còn cách rất xa yêu cầu để làm được chủ mẫu đương gia vậy.
Buổi sáng đến đài truyền hình, vừa mới bước ra khỏi thang máy, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đã nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ phát ra từ văn phòng của Lộc Hùng.
Cố Du Du và Liễu Đông thấy Vương Nguyệt đến, vội vàng chạy tới hóng hớt: “Tiểu Nguyệt, tin tức tối qua đã bùng nổ rồi, Lý Mai coi như xong đời.”
“Đỗ Lệ đang ở bên trong à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Cả Đỗ Lệ và Lý Mai, đang cãi nhau chí chóe với sếp đấy. Lý Mai nói muốn báo cảnh sát, kiên quyết phải điều tra ra người hãm hại cô ta. Tiểu Nguyệt, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Có vấn đề gì được? Báo cảnh sát rồi sự việc sẽ càng ầm ĩ hơn, danh tiếng của cô ta cũng càng thối rửa, ngược lại tin tức của chúng ta sẽ càng có giá trị.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Trên đường đến đây cô đã đọc được tin tức rạng sáng nay của Cố Du Du.
‘Ảnh hậu Lý Mai hầu hạ cùng lúc hai ông chủ lớn, trình diễn cảnh khi.êu d.âm vô cùng sống động. Đạo đức ở đâu? Hay đây chính là cách để lấy được giải ảnh hậu?”
Tiêu đề của Cố Du Du bao giờ cũng giật gân, cộng thêm mấy tình tiết trong bức ảnh, lúc hai tên mập đè lên người Lý Mai để giở trò, khuôn mặt chỉ bị lộ ra một nửa, đến lúc phát hiện có người chụp lén, vẻ mặt còn tỏ ra kinh ngạc, nhìn thế nào cũng thấy rất chân thật.
Lượt truy cập ở bên dưới đã vượt qua một trăm vạn, bình luận cũng ào ạt như thủy triều, đa số là tiếng mắng chửi.
Trách sao vừa sáng ra Đỗ Lệ và Lý Mai đã đến tìm Lộc Hùng.
Có điều, đến bây giờ mà Cố Du Du vẫn chưa bị gọi vào, chứng tỏ là Lộc Hùng cũng sẽ không nhượng bộ.
“Lần này để xem Lý Mai có toi đời không. Đa số các bình luận đều bày tỏ là muốn phong sát người phụ nữ đê tiện và vô sỉ này.” Lý Đông rất hưng phấn, cuối cùng cũng đã trút giận được cho Trần Manh Manh.
“Không toi đời thì cũng bị đình chỉ, mà e là sau này cũng không còn đóng được vai chính nữa đâu. Nếu Cục Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình mà yêu cầu tư chất nghệ sĩ, tuyên truyền mặt tốt của diễn viên thì sự nghiệp sau này của cô ta coi như xong.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.
“Cái này gọi là ác giả ác báo đấy.” Cố Du Du cười khà khà, nhưng sau đó sắc mặt lại căng thẳng: “Không biết sếp có trách tôi không nhỉ?”
Vừa mới dứt câu, cánh cửa liền mở ra, Đỗ Lệ hùng hổ xông vào khu văn phòng, quát lớn vào mặt mọi người: “Ai là Cố Du Du!?”
Chương 776: Có phải cô làm không?
Cố Du Du rụt cổ, gương mặt thoáng chút sợ hãi. Lộc Hùng và Lý Mai cũng bước ra.
“Đỗ Lệ, chuyện này cô không thể trách tội cấp dưới của tôi được, bọn họ chỉ là người kiếm tin tức, còn tôi mới là người đồng ý đăng phát, cô có gì bất mãn cứ nhắm vào tôi đây! Còn nữa, nếu cô vẫn cảm thấy không phục, vậy chúng ta cứ tìm cấp trên để phân xử!”
Lộc Hùng thở phì phò quát.
“Lộc Hùng, lần trước tôi chưa tính sổ với anh nên lần này anh được nước lấn tới đúng không!? Chúng ta cùng một công ty, anh làm vậy là định tiệt đường sống của tôi đấy hả!” Đỗ Lệ hung dữ nói, “Ai, ai là Cố Du Du! Ra đây cho tôi!”
Kỷ Hi Nguyệt thấy Cố Du Du níu chặt tay cô, đành phải tiến lên trước một bước: “Giám đốc Đỗ, Lý Mai tự làm ra chuyện này còn không cho phép người khác đưa tin sao? Với lại, mỗi người mỗi công việc, chúng tôi là phóng viên, trông thấy tin tức dĩ nhiên phải tranh thủ mà đưa tin chứ.”
“Vương Nguyệt! Lại là cô! Có phải cô đã làm ra chuyện này không!?” Đỗ Lệ đương nhiên còn nhớ Vương Nguyệt.
“Là, là tôi!” Cố Du Du cuối cùng cũng đứng lên, “Tôi là Cố Du Du!”
“Thì ra là cô à! Tại sao tối qua cô lại đến đó, có phải có người đã bày mưu tính kế với Lý Mai, nên cố ý kêu cô đến đó chờ sẵn không? Là ai đã xúi giục cô?!” Đỗ Lệ định xông lên kéo Cố Du Du ra vặn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt liền chặn lại: “Giám đốc Đỗ, nói chuyện cho đàng hoàng, đừng động tay động chân. Nếu chị cảm thấy đây là một cái bẫy, vậy thì chị báo cảnh sát đi. Du Du và mấy người khác chỉ đến đó chơi, nhưng lại tình cờ gặp được một màn đặc sắc của Lý Mai. Bọn chị muốn bắt bớ thì phải có bằng chứng, nếu không đừng hắt nước bẩn lên người khác!”
“Vương Nguyệt, cô tránh ra cho tôi!” Đỗ Lệ bất ngờ đẩy Kỷ Hi Nguyệt một cái.
La Hi liền đưa tay tóm lấy gáy của Đỗ Lệ, nháy mắt chị ta đã bị nhấc bổng lên và ném lui phía sau.
Sau đó La Hi âm u nói: “Đây là bộ phận tin tức chứ không phải bộ phận diễn xuất, không phải là nơi chị có thể tùy tiện bắt nạt người khác.”
Giọng điệu lạnh lùng của La Hi khiến Đỗ Lệ dựng cả tóc gáy. Sao trước giờ chị ta không biết bộ phận tin tức còn có người như vậy nhỉ? Sức lực đáng sợ đến dọa người. Lúc chị ta bị La Hi tóm lấy cần cổ, chị ta có cảm giác, chỉ cần cậu vặn nhẹ một phát thôi là cần cổ của chị ta sẽ gãy rời ngay.
“Vương Nguyệt, là cô! Nhất định là cô đúng không?” Lý Mai đột nhiên xông lên, chỉ tay vào Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt đầy sự oán hận.
“Chị đúng là chó điên cắn bậy nhỉ. Bản thân chị làm chuyện gì chị còn không rõ à? Nếu không phải chị muốn đổi công ty, hẹn với Triệu Vân Sâm của Hoàn Vũ thì làm gì gặp phải chuyện này?” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.
“Sao cơ?” Đỗ Lệ chấn kinh, xoay đầu nhìn Lý Mai, “Cô, cô muốn đổi công ty? Cô hẹn với Triệu Vân Sâm? Không phải cô nói là hẹn với mấy người bạn sao?”
“Giám đốc Đỗ, chị cũng dễ tin người thật. Trước khi chưa rõ đầu cua tai mèo mà đã xông xáo đến đây như vậy, hình như không ổn lắm thì phải. Chị ra sức bảo vệ người của mình, cũng phải xem trong lòng người ta có chị không đã chứ, nếu không lại tự mình đa tình đấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy.
“Phải đấy, Tiểu Nguyệt nói rất chính xác. Tối qua đúng là Lý Mai đã đi gặp Triệu Vân Sâm, còn cùng Triệu Vân Sâm ôm ôm ấp ấp nữa. Chuyện này có khả năng là người của Triệu gia đã ra tay với Lý Mai. Vì xét cho cùng, người như thiếu gia Vân Sâm đâu phải dạng phụ nữ nào cũng có thể tiếp cận được. Giám đốc Đỗ, nếu chị không tin, chỗ tôi vẫn còn rất nhiều bức ảnh của Lý Mai và Triệu Vân Sâm đấy.”
Cố Du Du nhanh nhảu chen vào.
Sắc mặt Đỗ Lệ đã trắng bệch, ánh mắt trân trối nhìn Lý Mai.
Lý Mai cũng sợ hãi như đang nhìn thấy quỷ, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Giám đốc Đỗ, chị đừng tin bọn họ. Đúng là tôi đã đi gặp Triệu Vân Sâm, nhưng không hề có ý định đổi công ty, thật đấy. Thiếu gia Vân Sâm thích chơi bời, nên mới hẹn tôi ra ngoài giải trí thôi.”
Chương 777: Đúng là chán sống
“Hẹn cô đi chơi? Lý Mai, cô không tự biết thân biết phận à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Triệu Vân Sâm mà lại đi thích loại phụ nữ như cô? Triệu gia xưa giờ không dính dáng tới phụ nữ trong showbiz, đây là quy tắc, cho nên lời này của cô không hề đáng tin. Trừ bàn chuyện làm ăn ra, không có khả năng nào khác để Triệu Vân Sâm chịu gặp cô cả.”
“Vương Nguyệt, cô đừng nói linh tinh, cô thì biết cái rắm gì!” Lý Mai bỗng nhiên quát lên, “Cô không có ở đó thì câm miệng cho tôi!”
Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Đúng là tôi không biết thật, nhưng có miệng để làm gì, có thể hỏi mà. Sếp Lộc, các anh cũng có thể hỏi cấp trên thử xem, hẳn là rất nhiều nhân viên lão thành biết quy tắc của Triệu gia đấy.”
Khóe miệng Lộc Hùng khẽ run rẩy, sau đó quay sang nói với Đỗ Lệ: “Đỗ Lệ, cô bảo vệ cấp dưới của mình như vậy là tốt, nhưng cô cũng phải sáng suốt một chút, biết đâu tâm của người ta đã sớm không còn ở chỗ cô nữa.”
“Tôi không có, chị Đỗ, tôi không hề có ý định muốn đổi công ty, chị đối xử với tôi tốt như vậy, làm sao tôi có thể đổi công ty được? Các anh, các anh đừng ở đó mà đổ oan cho tôi.” Lý Mai bị dọa không nhẹ, đầu tóc liên tục lắc loạn xạ.
“Có đổ oan cho cô hay không, giám đốc Đỗ cứ đi hỏi phó tổng Hứa Phượng là biết, tối qua chị ta cũng có mặt ở đó đấy. Nếu Triệu Vân Sâm muốn hẹn cô đi chơi, tại sao phải dẫn theo phó tổng giám đốc của Hoàn Vũ?” Liễu Đông bất chợt chen vào.
“Cậu, các cậu! Có phải tối qua đã có người kêu các cậu đến chờ sẵn ở quán bar không!? Là ai?” Lý Mai hình như đã nghiệm ra điểm bất ổn, nếu mấy người này không đến quán bar chờ sẵn, làm gì có chuyện lại biết rõ như vậy.
“Là ai rất quan trọng sao? Lý Mai, mọi thứ đều là do cô gieo gió gặt bão! Không biết trân trọng vị trí ảnh hậu, thường xuyên bắt nạt tiểu bối, ngạo mạn khinh khi, cô tưởng ông trời sẽ không xử lý cô được sao? Bộ phim mới của cô vừa đóng máy, xem ra không phải là đại tiệc ăn mừng mà đang chờ bị ăn mắng té tát vì thua lỗ. Ồ phải rồi, lỡ như vì cô mà bộ phim này bị cấm chiếu thì, haha, giám đốc Đỗ, chị quản lý người cũng thất bại quá đấy!”
Những lời châm chọc của Kỷ Hi Nguyệt, từng câu từng chữ đâm thẳng vào trái tim của hai người phụ nữ.
Đỗ Lệ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn chòng chọc Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Vương Nguyệt, là cô giở trò đúng không? Trước giờ cô với Lý Mai vẫn luôn hiềm khích với nhau, cho nên lần này cô muốn đuổi cùng giết tận đúng không?”
“Đúng vậy, chắc chắn là cô ta. Tôi nhớ ra rồi, có lẽ trước đây tôi đánh bạn thân Trần Manh Manh của cô ta, cho nên cô ta đã gài bẫy tôi, nhất định là như vậy!”
Lý Mai nháy mắt đã hiểu ra toàn bộ, phải công nhận là lần này cô ta rất thông minh.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Hóa ra tôi còn có bản lĩnh lớn thế đấy. Có thể thiết kế được một cái bẫy lớn như vậy, còn có khả năng gọi Triệu Vân Sâm và Hứa Phượng đến, sao tôi không biết mình giỏi như vậy ta? Nếu có thể tùy tiện vẫy tay với người của Triệu gia, tôi còn ở đây làm phóng viên gì nữa cho nhọc?”
“Phải đấy, đúng là đầu heo mà! Tưởng người của Triệu gia dễ bị gài bẫy vậy à? Ai mà chán sống vậy?” Liễu Đông cũng châm chọc.
Đỗ Lệ sửng sốt, Lý Mai cũng nghệt ra, câu này nghe có vẻ hợp lý.
“Được rồi, hai người các cô về được rồi đấy. Chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai, giám đốc Đỗ, chúng ta đi tìm cấp trên phân xử, lần này chắc chắn sẽ cho cô một đáp án hài lòng hả dạ!” Lộc Hùng nói.
Đỗ Lệ nhìn Lý Mai. Lý Mai rưng rưng nước mắt: “Tôi, tôi muốn báo cảnh sát, chị Đỗ, tôi muốn báo cảnh sát, tôi thật sự bị hại, hai tên mập kia gớm ghiếc như vậy, làm sao tôi quen với bọn họ được.’
“Lý Mai, cô động não chút đi. Tối qua cô ở cùng với Triệu Vân Sâm, giờ mà cô đi báo cảnh sát, chắc chắn sẽ liên quan đến Triệu gia, cô muốn mọi người chết chùm với cô hả?” Cố Du Du thình lình lên tiếng.
Chương 778: Một đám nhân viên đắc lực
Đỗ Lệ và Lý Mai lập tức biến sắc, vẻ mặt Lộc Hùng cũng rất khó coi.
Lộc Hùng nói: “Đỗ Lệ, họ nói đúng đấy, Triệu gia chúng ta không chọc được đâu. Cô cũng biết vì sao trước giờ bộ phận tin tức của chúng tôi không dám đưa tin về Triệu gia rồi đấy. Nếu người của cô kéo Triệu gia vào, còn náo động đến cảnh sát, bảo đảm chuyện này sẽ không còn của một mình Lý Mai nữa, mà cô, còn có bộ phận diễn xuất, và thậm chí là cả đài truyền hình Cảng Long cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cô tự cân nhắc đi.”
Lời nói của Lộc Hùng làm Đỗ Lệ và Lý Mai đều tái mét, thân thể còn có chút run rẩy.
“Vậy, vậy tôi phải chịu oan uổng sao?” Lý Mai tức đến run cầm cập.
“Có oan uổng hay không thì tự cô biết. Hay là cô còn muốn Triệu Vân Sâm ra mặt chứng minh là cô không muốn đổi công ty?” Liễu Đông cười khẩy, nói.
“Cậu, các cậu đều nhắm vào tôi! Chỉ vì chuyện tôi bắt nạt Trần Manh Manh đúng không!” Lý Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chị đừng ăn nói hàm hồ, Trần Manh Manh không hề biết chuyện này!” Liễu Đông liền đáp trả, “Là cô tự làm bậy thì đừng mong sống tốt. Với tính cách của cô mà ở một nơi như showbiz này, sớm muộn gì cũng bị người khác đạp xuống. Cô nghĩ rằng cô chỉ đắc tội với chúng tôi thôi sao?”
“Không phải các cậu thì tôi còn đắc tội với ai!? Tiểu tử thối, ăn nói linh tinh, cậu mẹ nó hiểu cái rắm gì!” Lý Mai tức giận mắng chửi Liễu Đông.
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Chúng tôi có hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là bản thân cô còn khó bảo toàn kia kìa. À phải rồi, còn phải vắt óc suy nghĩ để làm sao bộ phim của các cô không bị cấm chiếu nữa chứ.”
“Lộc Hùng, anh thật sự nuôi được một đám nhân viên đắc lực đấy!” Đỗ Lệ tức không chịu được.
“Quá khen rồi, so với cái người chuyên môn gây phiền phức cho cô thì mấy nhân viên này còn biết đem lại thành tích cho tôi hơn đấy.” Câu nói của Lộc Hùng như tát bôm bốp vào mặt Đỗ Lệ và Lý Mai.
“Được đấy Lộc Hùng, anh càng ngày càng vênh váo đấy! Chúng ta cứ chờ xem!” Đỗ Lệ phẫn nộ bỏ đi.
Lộc Hùng khẽ nhướn mày: “Đi thong thả, không tiễn!”
Lý Mai trừng mắt nhìn ba người Kỷ Hi Nguyệt, sau đó còn liếc mắt kinh thường Lộc Hùng rồi lật đật đuổi theo Đỗ Lệ.
Thang máy vừa đóng lại, Cố Du Du thở phào nhẹ nhõm: “Sợ hết cả hồn.”
“Sợ gì chứ, tôi đã gai mắt Đỗ Lệ từ lâu rồi. Thứ gì đâu không. Đều là quản lý với nhau mà tưởng leo lên đầu ông đây ngồi được hay gì. Để tôi xem có chuyện này xảy ra rồi, cô ta còn ngồi vững được vị trí đó không. Du Du, lần này làm tốt lắm.” Lộc Hùng khen ngợi Cố Du Du.
Cố Du Du liền hớn hở nói: “Thật ạ? Cảm ơn sếp đã khen. Thực ra lần này cũng nhờ Vương Nguyệt mật báo nên tôi với Liễu Đông mới đến đó phục kích được.”
Cố Du Du cảm thấy chuyện này vẫn chưa êm xuôi, nên cô ta quyết định khai báo thành thật.
Lộc Hùng sửng sốt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt một hồi, sau đó nói: “Vương Nguyệt, theo tôi vào văn phòng. Mọi người tiếp tục công việc đi, nhớ đừng ra ngoài nói lung tung.” Nói xong anh ta bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt đành chép miệng, đáp: “Được.”
Cố Du Du lật đật nói: “Tiểu Nguyệt, xin lỗi cô nhé.”
“Không sao, tôi đi chút đã.” Kỷ Hi Nguyệt theo Lộc Hùng vào văn phòng.
Liễu Đông trách Cố Du Du: “Chị Du Du, sao chị lại bán đứng chị Nguyệt? Chị ấy đã cho chị một tin mật lớn như vậy, chị còn khai ra chị ấy là sao?”
“Tôi, tôi sợ sau này còn nổ ra nhiều tin tức liên quan, một mình tôi sẽ không ứng phó nổi.” Cố Du Du sợ sệt nói.
“Có là vậy thì chị cũng không nên khai ra chị Nguyệt.” Liễu Đông khinh thường cô ta.
“Đúng đấy Du Du, lần này cô đúng là có hơi quá đáng thật.” Anh Béo lên tiếng, “Cô cứ sống chết không biết là được, nói là vô tình gặp phải. Dù sao Lý Mai cũng đã ngủm, hà tất gì cô phải lôi Tiểu Nguyệt ra, nói như vậy chẳng khác nào là Tiểu Nguyệt đã gài bẫy?”
Chương 779: Nét sợ y chang gấu
Cố Du Du nhất thời có chút áy náy: “Tôi, tôi, cũng tại tôi nhát gừng nên mới nói ra như vậy. Vậy, vậy làm thế nào bây giờ?”
“Còn làm thế nào được nữa. Cũng may là ông sếp của chúng ta trước giờ không ưa gì bộ phận diễn xuất, chắc sẽ bảo vệ Tiểu Nguyệt thôi.” Anh Béo nói.
Liễu Đông chau mày gật đầu, mắt vẫn nhìn về hướng văn phòng, hi vọng Kỷ Hi Nguyệt sẽ không sao.
Nhưng cậu sực nhớ ra, cô là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt mà, làm sao có chuyện gì được? Vả lại, hình như quan hệ giữa cô và Triệu Vân Sâm còn rất thân mật. Nếu chuyện này mà bị điều tra, e là mọi người sẽ biết Vương Nguyệt chính là Kỷ Hi Nguyệt.
Trong văn phòng của Lộc Hùng, Lộc Hùng hỏi cô: “Vương Nguyệt, nói nghe xem cô lấy được tin mật ở đâu mà biết tối qua Lý Mai sẽ gặp Triệu Van Sâm?”
“Sếp, tôi có thể nói cho anh biết một bí mật, nhưng anh phải hứa là không được để người khác biết.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, đã đến lúc cô nên nói cho Lộc Hùng biết mình là ai, vì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết.
Với lại, cô tự khai báo với anh ta trước, sau này làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn.
Lộc Hùng sửng sốt: “Cô nói đi.” Anh ta có chút căng thẳng, vì anh ta thấy Vương Nguyệt rất khó hiểu, cứ có cảm giác cô gái này rất đặc biệt.
“Thật ra tên thật của tôi không phải là Vương Nguyệt.” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc tới lui, cô nghĩ mở đầu như vậy chắc sẽ ổn hơn.
Đôi mắt ti hí của Lộc Hùng trừng lớn hết cỡ: “Cô, tên của cô không phải là Vương Nguyệt? Đó chủ là tên giả? Vậy sao cô vào đây được?”
“Tên thật của tôi là Kỷ Hi Nguyệt, không biết sếp có ấn tượng gì với cái tên này không nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, sao đó tháo chiếc mắt kính gọng gỗ xuống.
Lộc Hùng há hốc, lắp bắp nói: “Kỷ, Kỷ Hi Nguyệt? Vậy cô chính là, là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải?”
“Thì ra sếp cũng biết danh tính của tôi nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì.
Lộc Hùng từ phía sau bàn làm việc đứng bậy dậy, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt không tin nổi: “Cô là Kỷ tiểu thư thật sao?”
“Danh xứng với thực, cam đoan không giả!” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay tháo đầu tóc giả xuống.
Mái tóc dài như thác nước xõa xuống, Lộc Hùng nhìn đến ngẩn người.
“Sao lại khác nhau đến như vậy? Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì thế này?” Lộc Hùng cả kinh nói.
Kỷ Hi Nguyệt liền trình bày lại toàn câu chuyện của bản thân, cuối cùng nói: “Sếp, chẳng lẽ anh không biết tập đoàn Đế Vương Triệu Thị là ông chủ mới của đài truyền hình Cảng Long và đài truyền hình Hương Thành?”
“Sao cơ? Thật luôn à?” Lộc Hùng lại chấn kinh.
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường: “Tôi lừa anh làm gì. Còn nữa, chuyện tối qua đúng là do tôi gài bẫy đấy. Lý Mai đánh bạn tôi rất thảm, nên tôi không nhịn được. Nhưng anh yên tâm, mọi hậu quả tôi đã thu dọn. Loại phụ nữ như Lý Mai nhất định không thể để cô ta sống ngạo mạn thêm nữa.”
Trong đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt xẹt qua tia sát khí.
Lộc Hùng đổ mồ hôi hột. Kỷ đại tiểu thư, cô thật là biết đùa, ôi trái tim nhỏ bé của tôi!
Thì ra trong bộ phận tin tức của anh ta còn có một vi Phật lớn như vậy.
“À thì, Tiểu Nguyệt này, cô có quan hệ gì với Triệu gia vậy?” Lộc Hùng rất tò mò, cấp trên muốn anh ta chiếu cố Vương Nguyệt, có động tĩnh gì cũng phải báo cáo lại, nên rõ ràng là Triệu gia rất quan tâm đến Kỷ Hi Nguyệt.
“Oh, nói vậy cho dễ hiểu đi. Trước đây tôi cũng được xem là bạn gái của Triệu Vân Sâm, nhưng bây giờ tôi đã là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn! Giải thích như vậy chắc sếp hiểu rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn dọa Lộc Hùng một chút.
Vốn dĩ anh ta đã giống gấu, bây giờ còn trợn mắt há mồm nhìn càng giống gấu hơn, buồn cười quá đi mất.
Tận đến lúc Kỷ Hi Nguyệt đội xong tóc giả, đeo mắt kính, sửa soạn lại đôi lúc rồi bước ra khỏi văn phòng, Lộc Hùng vẫn còn chưa hoàn hồn.
Lộc Hùng cảm thấy chuyện này mới là tin tức hot nhất trong nay năm, con mẹ nó suýt hù chết ông rồi.
Chương 780: Nhất định là Vương Nguyệt
Lúc này trong văn phòng của Đỗ Lệ, nhìn Lý Mai đang ngồi đối diện khóc nức nở, lòng dạ chị ta cũng vô cùng rối bời.
“Chị Đỗ, chị nhất định phải giúp đỡ tôi, giúp tôi tẩy trắng, nếu không sau này tôi biết sống thế nào đây.” Dáng vẻ khóc lóc của Lý Mai rất đáng thương và oan ức.
“Đừng khóc nữa, đã đủ phiền lắm rồi! Bình thường cô hống hách kiêu ngạo cho lắm vào làm gì, để giờ bị người ta ghi hận!” Đỗ Lệ tức giận đập bàn.
Lý Mai rụt rè lắc đầu: “Tôi, tôi nào.”
“Còn khóng có? Bộ phim nào mà cô không hành hạ bạn diễn là không thể hiện được cái mác ảnh hậu đúng không? Cô đừng tưởng tôi không biết! Tôi phải tốn biết bao nhiêu tâm sức mới đưa cô lên được vị trí ảnh hậu, cũng là vì muốn cô mang vinh quang về cho tôi, bây giờ thì hay rồi, ai không đắc tội cô lại đi đắc tội với tiểu nhân!”
Đỗ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn cô cô ta: “Rõ ràng cô biết là không thể đắc tội với phòng tin tức, vì chỉ cần bọn họ tùy tiện viết gì đấy là đủ để cô sống dở chết dở rồi. Vậy mà cô lại hết lần này tới lần khác đi kiếm chuyện! Cô thật sự tưởng mình là ảnh hậu nên muốn làm gì thì làm? Người nào cũng phải nhường đường cho cô? Lý Mai, chuyện lần này tôi không giúp cô được nữa.”
“Chị Đỗ, đừng mà. Chị không giúp tôi thì tôi biết làm thế nào đây! Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi còn không được sao! Chắc chắn là Vương Nguyệt, cô ta biết tôi đánh Trần Manh Manh, nên chắc chắn là cô ta đã gài bẫy tôi.” Lý Mai nói.
“Bất kể là ai thì chuyện lần này cũng đã dính líu với Triệu gia, nên cho dù có bị gài bẫy, cô cũng không được hé nửa lời, nếu không Triệu gia sẽ phong sát cô, đến lúc đó đừng mong lăn lộn trong giới giải trí nữa.” Đỗ Lệ đã cân nhắc được hậu quả.
Lý Mai cuống quýt nói: “Vậy tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi không dám bước chân ra ngoài, vì tin tức này mà mọi người đã nói tôi không ra gì cả, huhu, gì mà bán thân cầu vinh, như vậy tôi làm sao sống tiếp được đây.” Lý Mai khóc lóc rất thương tâm.
Đỗ Lệ vừa bực bội vừa bất an: “Được rồi được rồi, cô ta ngoài trước đi, để tôi nghĩ xem có cách gì không.”
Lý Mai sốt ruột nói: “Chị Đỗ, chị nhất định phải giúp tôi đấy. Chỉ có chị mới giúp tôi được thôi.”
“Được rồi! Cô yên tĩnh chút đi!” Đỗ Lệ vẫy tay đuổi cô ta.
Lý Mai đành thút thít đi ra ngoài. Cô trợ lý bên ngoài có chút ái ngại liếc nhìn Lý Mai.
Trong lòng cô trợ lý có chút sảng khoải, vì quả thực Lý Mai rất đáng ghét, tình khí thì vô cùng tệ hại, không biết phải làm xấu gì tám kiếp mới bị đày đến đây làm trợ lý cho cô ta, cũng không biết là đã bị cô ta đánh đập và chửi mắng bao nhiêu lần rồi.
Nếu lần này Lý Mai thật sự bị ngủm, cô ấy còn hoan hô ăn mừng không kịp nữa là!
Dù tối qua cô ấy cũng bị dọa không nhẹ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ấy chợt nghiệm ra lần này đối với mình là một chuyện tốt.
Lý Mai đi về hướng phòng nghĩ riêng, trên đường đi, cô ta nhận được vô số ánh mắt hả hê của những người diễn viên khác. Đi đến bước đường này, cô ta mới nhận ta là không một ai đứng về phía mình để an ủi hay khuyên nhủ.
Có thể thấy, nhân phẩm của Lý Mai đã bị tha hóa trầm trọng.
Đến phòng hóa trang, Lý Mai thấy Trần Manh Manh đang xem điện thoại, hình như là đọc tin tức.
Lý Mai bước tới, quả nhiên là tin tức của cô ta. Trong lòng cô ta lại âm ỉ nổi giận, lập tức xông lên phía trước, hất bay chiếc điện thoại của Trần Manh Manh xuống đất, sau đó còn đánh Trần Manh Manh một bạt tai.
Trần Manh Manh hoàn toàn bị bất ngờ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Lý Mai, chị, chị làm gì vậy?” Trần Manh Manh đỡ mặt, phẫn nộ nói. Gương mặt mấy ngày trước bị đánh vừa mới khỏi, giờ lại bị đánh tiếp.
“Tôi làm gì? Phải là tôi hỏi cô làm gì mới đúng đấy!” Lý Mai tức tối, dùng hai tay túm lấy tóc Trần Manh Manh, dữ dằn nói: “Con đ.ĩ thối tha, cô còn dám kêu người gài bẫy tôi à!”
Trần Manh Manh đau đớn thét lên, mọi người xung quanh lập tức lao vào.