Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 401: Nỗi lòng của cậu chủ (III)


“Hả? Mẹ kiếp! Lẽ nào cậu chủ cho rằng Kỷ tiểu thư không yêu cậu ấy? Cho nên tâm trạng mới bất ổn?” Lão Khôi cẩn thận suy nghĩ lại, hình như đúng là ý này rồi?


Tiêu Ân và lão Khôi nhìn nhau, trong mắt hai người đều là kinh ngạc. Nếu thật sự là như vậy thì cậu chủ đã hoàn toàn bị chìm đắm rồi.


“Cậu cứ nói là chưa chắc!” Lão Khôi cuống quýt nói, “Tuyệt đối đừng để cho cậu chủ cảm thấy Kỷ tiểu thư không yêu cậu chủ, chúng ta sẽ sống không yên ổn đâu.”


Tiêu Ân lật đật gật đầu hồi âm lại: “Cậu chủ, cũng chưa chắc. Cậu chủ phải nhìn vào tính cách của người phụ nữ đó nữa.”


“Là sao?” Triệu Húc Hàn trả lời cực kỳ nhanh, làm Tiêu Ân càng đổ mồ hôi hột.


Lão Khôi đưa ra chủ ý: “Cậu cứ nói, một số người phụ nữ mới yêu thường đánh mất lý trí, nhưng sau này họ sẽ xử lý các vấn đề trong mối quan hệ rất chuẩn mực.”


Tiêu Ân giơ ngón cái khen ngợi Lão Khôi, sau đó hồi âm lại.


“Thế nào là xử lý chuẩn mực?” Triệu Húc Hàn lại gửi tin nhắn qua.


Lão Khôi đảo mắt suy nghĩ một chút: “Ví dụ như sẽ không nổi loạn, nhưng lại thích kiểu nước chảy đá mòn, dịu dàng tình tứ. Nói chung là trở nên rất lý trí.”


Triệu Húc Hàn đọc câu trả lời của Tiêu Ân, hơi thở trên người cuối cùng cũng ôn hòa lại một chút.


Triệu Vân Sâm là tình đầu của Kỷ Hi Nguyệt, cho nên mới yêu đến chết đi sống lại? Chuyện này có lẽ cũng là điều thường tình.


Nhưng bây giờ họ đã chia tay rồi, Kỷ Hi Nguyệt cũng không nghĩ đến Triệu Vân Sâm nữa, song rốt cuộc cô đối với anh có phải là yêu không?


Nhất định phải yêu! Không yêu cũng phải yêu.


Trong lòng Triệu Húc Hàn đột nhiên phát ra một câu nói bá đạo như vậy.


Nghĩ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt không yêu anh, sẽ yêu người đàn ông khác thì những thừa số bạo lực trong cơ thể lại không thể kiểm soát.


Người phụ nữ đó luôn miệng nói yêu anh Hàn nhất, liệu rằng trong đó có bao phần thật, bao phần giả?


Hay là do cô quá sợ anh bởi vì đêm đó anh đã thô lỗ với cô, cho nên luôn lừa dối anh, lấy lòng anh? Trên thực tế là cô không hề yêu anh?


“Cậu chủ? Anh ngủ chưa?” Tiêu Ân thấy anh không hồi âm thì gửi qua một tin nhắn.


Triệu Húc Hàn bị tiếng động làm giật mình, hồi âm lại: “Ngủ rồi.”


Tiêu Ân và lão Khôi thấy hai chữ này mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai người cũng bắt đầu chán nản cậu chủ, không biết là có chuyện gì xảy ra.


Triệu Húc Hàn đương nhiên không ngủ được ngon giấc, chưa tới sáu giờ sáng anh đã lên sân thượng đứng chờ.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đang có bà dì đến nên vẫn chưa thức dậy. Triệu Húc Hàn đâu biết, anh đợi đến hơn sáu giờ vẫn không thấy Kỷ Hi Nguyệt lên, nội tâm lại bắt đầu cáu kỉnh.


Anh xuống lầu, tới thẳng phòng Kỷ Hi Nguyệt và mở cửa ra.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở mắt, nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang lạnh lùng nhìn cô, lật đật ngồi dậy nói: “Anh Hàn, làm sao vậy? Có chuyện gì à?”


“Bây giờ mấy giờ rồi!? Tưởng mình có chút thành tích là không cần tập luyện nữa đúng không?” giọng điệu của Triệu Húc Hàn trở nên lạnh hơn.


Kỷ Hi Nguyệt cuống quýt nói: “Đâu có. Em, bà dì của em đến, không thể vận động mạnh, đợi qua rồi em sẽ tiếp tục tập luyện mà.”


Triệu Húc Hàn thoáng sửng sốt.


“Xin lỗi anh Hàn nhé. Em, em quên nói cho anh biết.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, cứ xin lỗi trước đi. Từ đêm qua người đàn ông này đã bất ổn rồi, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nữa.


Triệu Húc Hàn không trả lời, đi thẳng ra ngoài đóng cửa phòng lại.


“….” Kỷ Hi Nguyệt lại bị đờ đẫn.


Triệu Húc Hàn lên lại sân thượng, đứng trước hoa lan một lúc lâu, sau đó thở ra hai hơi thật sâu rồi bắt đầu đánh quyền, xoa dịu sự bực tức trong lòng.


Kỷ Hi Nguyệt không ngủ lại được, cô vội vã xuống giường hỏi thím Lý. Thím Lý cũng bó tay, nhưng có kể là hôm qua Tiêu Ân cũng hỏi bà như vậy.


Kỷ Hi Nguyệt càng thêm khó hiểu, xuống lầu tìm Tiêu Ân.


Chương 402: Nỗi lòng của cậu chủ (IV)


Tiêu Ân và lão Khôi đang chạy bộ trong phòng tập thể dục bên cạnh, thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống thì hết sức kinh ngạc. Thì ra hai người cũng đang chờ Kỷ Hi Nguyệt xuống.


Bình thường giờ này Kỷ Hi Nguyệt sẽ tập luyện trên sân thượng một lúc, sau đó xuống đây để tăng cường huấn luyện.


“Tiêu Ân, cậu chủ nhà cậu bị gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Tiêu Ân là hỏi liền.


“Kỷ tiểu thư, chúng tôi còn đang định hỏi cô là chuyện gì xảy ra đây? Rốt cuộc cô đã đắc tội với cậu chủ ở đâu vậy? Làm tối qua chúng tôi bị đánh rất thê thảm!” Lão Khôi than khóc, cho Kỷ Hi Nguyệt xem mấy vết xanh tím trên bắp chân.


Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ run rẩy: “Tôi cũng đâu có biết. Anh ấy cũng mặt nặng mày nhẹ với tôi, còn hung dữ nữa. Tôi sợ chết khiếp, cho nên mới xuống hỏi các anh đây. Chẳng lẽ bà dì của tôi đến, bà dì của anh ấy cũng đến?”


Tiêu Ân và lão Khôi nhất thời ngây ra như phỗng, sau đó vô cùng ngại ngùng.


“Kỷ tiểu thư, cô xem tin nhắn đi.” Tiêu Ân đưa di động cho cô.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy đoạn đối thoại của Tiêu Ân và Triệu Húc Hàn đêm qua, cô cân nhắc một chút rồi nói: “Không phải chứ? Lẽ nào anh ấy cho rằng tôi còn thích Triệu Vân Sâm?”


“Sai. Tôi cảm thấy cậu chủ cho rằng cô không điên cuồng vì cậu ấy, cho nên khẳng định là không thích cậu ấy, thành ra mới buồn bực.” Lão Khôi phân tích.


“Thế ư?” Kỷ Hi Nguyệt sờ cằm, hình như cũng đúng. Nhưng cô đã bao giờ nói không thích anh đâu?


Cô toàn là nói thích anh nhất mà!


“Kỷ tiểu thư, rốt cuộc cô có thích cậu chủ không?” Lão Khôi tò mò hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt: “Đương nhiên là thích rồi. Anh Hàn là người đàn ông tốt nhất với tôi, dĩ nhiên là tôi thích anh ấy rồi.” Ngoại trừ cái đêm không mấy tốt đẹp đó ra, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn đối xử với cô rất tốt.


Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, người đàn ông này đều rất chiều chuộng cô, vì cô làm rất nhiều chuyện.


“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Bình thường cô nhiệt tình với cậu chủ một chút đi. Tôi sợ cậu chủ suy nghĩ lung tung rồi lại tìm chúng tôi trút giận nữa.” Lão Khôi cầu xin.


Kỷ Hi Nguyệt có chút ngại ngùng: “Không phải đâu, anh Hàn bận bịu không có thời gian để hẹn hò, mà tôi cũng rất bận. Nhưng không cần lo lắng, dù sao cũng ở chung với nhau, tối về gặp nhau thường xuyên ấy mà.”


Lão Khôi liền nói: “Aiya, vậy đâu có được. Nam nữ yêu nhau chắc chắn phải hẹn hò. Đây là lần đầu tiên cậu chủ gần gũi phụ nữ, cho nên đâu có hiểu thế nào là theo đuổi. Cô phải chủ động một chút, để cậu ấy cảm nhận được tình yêu trọn vẹn của cô. Cậu chủ hạnh phúc thì chúng tôi mới sống sót qua ngày được, cô thấy có đúng không?”


Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, ý là bảo cô theo đuổi đàn ông ấy hả? Nhưng nghĩ tới tính cách quái gở của Triệu Húc Hàn thì quả thực cô có chút sợ hãi, chỉ còn cách dỗ ngọt để người đàn ông này không nghĩ lung tung nữa.


Nhưng người đàn ông này có thật sự yêu cô không? Hay chỉ xem cô như thú cưng của riêng mình?


Hơn nữa cô một lòng muốn báo ơn, là thật sự yêu anh sao?


Nhưng cho dù không yêu thì kiếp này cô cũng hy vọng có thể báo đáp anh, tuyệt đối không làm hại đến anh nữa.


Tiêu Ân đứng một bên liên tục gật đầu, cũng dùng ánh mắt cầu xin nhìn Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt cũng bất lực: “Tôi sẽ cố gắng vậy. Nhưng lúc nào cậu chủ nhà anh trở trời, các anh cũng phải thông báo cho tôi biết một tiếng đấy. Lần nào tôi cũng không kịp trở tay.”


“OK OK, chúng ta lập một nhóm để liên lạc đi, có chuyện là chia sẻ cho nhau biết ngay. Haha.” Lão Khôi vội vàng lập nhóm, add Tiêu Ân và Kỷ Hi Nguyệt vào. Anh ta không muốn bị đánh vô duyên vô cớ nữa.


Kỷ Hi Nguyệt lên lầu lại, thấy Triệu Húc Hàn còn ở trên sân thượng, cô lật đật chạy vào phòng bếp.


Chương 403: Nỗi lòng của cậu chủ (V)


Thím Lý thấy Kỷ Hi Nguyệt chạy vào thì nói: “Tiểu thư, cô vào đây làm gì?”


“Thím Lý, bữa sáng xong cả rồi ạ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Ừm, xong rồi, vẫn đang để trong nồi đấy. Hôm nay cô không tập luyện đúng không? Muốn ăn sáng sớm sao?” Thím Lý hỏi thăm.


Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không không không, có trứng gà không ạ? Cháu muốn chiên trứng.”


Thím Lý giật mình: “Tiểu thư muốn chiên trứng? Tại sao? Tôi làm không hợp khẩu vị sao?” Thím Lý vội nói.


“Không phải, cháu muốn cho anh Hàn một chút bất ngờ. Thím không thấy anh ấy có chút quái gở à? Cháu phải dỗ dành anh ấy mới được.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


Thím Lý lúc này mới thở phào: “Thì ra là như vậy. Mà rốt cuộc là cậu chủ bị làm sao vậy? Tối quan lão Khôi, Triệu Không và Triệu Hải quả thực rất thảm.”


“Cháu cũng không biết, cho nên chỉ còn cách dỗ ngọt.”Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu làm. Mục đích của cô là chiên trứng thành hình trái tim, để nói cho Triệu Húc Hàn biết là cô thích anh.


Nhưng thực tế thì tay nghề chẳng ra làm sao, lúc thì khét lẹt, lúc thì bị vỡ, làm mãi cũng không ra hình dạng, tay chân cứ lúng ta lúng túng. Phòng bếp vốn dĩ đã được thím Lý dọn dẹp sạch sẽ, giờ lại y như một bãi chiến trường.


Triệu Húc Hàn vừa xuống lầu đã ngửi thấy mùi khét, anh cau mày bước tới phòng bếp.


Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang cuống quýt nói: “Làm sao đây, làm sao đây? Lại hỏng nữa rồi, ra hình tam giác luôn rồi.”


Thím Lỹ cũng đổ mồi hôi trán: “Tiểu thư, cô đã rất cố gắng rồi, cậu chủ chắc chắn sẽ rất vui. Cô xem, trong tám cái cô làm, cái này là đẹp nhất rồi đấy, tôi cảm thấy được rồi.”


“Thật sự là được rồi sao? Nhưng không phải là hình trái tim?” Kỷ Hi Nguyệt không nỡ nhìn thẳng thành phẩm mà mình làm ra.


“Cậu chủ hiểu tâm ý của cô là được rồi.” Thím Lý bật cười.


Kỷ Hi Nguyệt mếu máo: “Thôi được rồi, lần sau cháu nhất định sẽ chăm chỉ học tập. Đúng là mất mặt chết đi được, mong anh Hàn đừng chê.”


“Không đâu, không đâu. Cô mau lên rửa ráy đi, mặt mũi như mèo hoa cả rồi.” Thím Lý cười.


“Oh, vậy cháu lên rửa mặt đây.” Nói xong cô bỏ đi. Triệu Húc Hàn đã nhanh chân rời khỏi phòng bếp, đi vào nhà ăn.


“Anh Hàn, anh xuống rồi à? Cũng tới giờ ăn sáng luôn rồi đấy, em lên rửa mặt một chút rồi xuống ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn thì vui vẻ chào hỏi.


Triệu Húc Hàn ừm một tiếng, trong lòng có chút ngọt ngào, người phụ nữ này làm đồ ăn sáng cho anh?


Nếu không thích người đó thì có lẽ sẽ không làm như vậy đâu đúng không? Kỷ đại tiểu thư mười ngón tay không chạm nước nay lại làm bữa sáng cho anh!


Triệu Húc Hàn rất xúc động, càng nghĩ càng hưng phấn. Phải chăng đây là hành động đánh mất lý trí khi yêu một người, biết rõ chuyện đó không làm được nhưng vẫn cố gắng làm?


Không thể không nói là nội tâm của Triệu Húc Hàn cũng đang đấu tranh dữ dội.


Cho tới khi thím Lý mang hai quả trứng Kỷ Hi Nguyệt đã chiên ra, vẻ mặt của anh thoáng khựng lại.


Một cái trứng chiên hình tam giác, một cái thì hơi giống trái tim, nhưng các cạnh đã bị cháy khét.


“Cậu chủ, đây là bữa sáng mà Kỷ tiểu thư đã tự tay làm cho cậu.” Thím Lý cười tủm tỉm nói, “Mặc dù không được chuyên nghiệp cho lắm, nhưng quan trọng là tâm ý. Tôi nhìn cũng thấy cảm động.”


Triệu Húc Hàn nhìn hai quả trứng rán, cuối cũng cũng khé gật đầu.


“Anh Hàn, thế nào thế nào? Vẫn ổn chớ? Em, đây là lần đầu tiên em chiên trứng, ngay cả bố em cũng chưa được ăn đâu đấy!” Kỷ Hi Nguyệt chạy vào, gấp gáp nói.


“Thế Triệu Vân Sâm thì sao?” Triệu Húc Hàn không biết tại sao anh lại đi hỏi một vấn đề sặc mùi giấm chua như vậy.


Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý đều sửng sờ. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Cái gì thế! Đã nói lần đầu tiên rồi mà, ai rãnh đâu đi làm buổi sáng cho cái tên khốn kiếp đó ăn! Anh Hàn, anh đừng so sánh với anh ta nữa được không? Lúc đó do em trẻ người non dạ, bây giờ em đã nhận ra ai mới là người tốt nhất với mình, nên dĩ nhiên cũng phải đối xử tốt với anh Hàn chứ.”


Sắc mặt Triệu Húc Hàn hơi căng ra, hình như là đang cố nén biểu cảm, sau đó bắt đầu dùng đũa gắp miếng trứng: “Đây là hình trái tim?”


Chương 404: Nỗi lòng của cậu chủ (VI)


“Đây là tình yêu, tình yêu! Cả cái này cũng vậy!” Kỷ Hi Nguyệt dùng tay đặt trước ngực làm hình trái tim, dáng vẻ rất nịnh nọt.


Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Trái tim của em xấu thật đấy.”


“….” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt.


Nhưng Triệu Húc Hàn nói xong lại gắp thẳng bỏ vào miệng.


Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, xấu mà ăn còn ăn làm gì!


Thím Lý đứng bên cạnh che miệng cười.


Triệu Húc Hàn khẽ liếc bà, Thím Lý lập tức nói: “Tôi đi lấy bữa sáng cho tiểu thư!” Nói xong thì xoay người bỏ chạy.


Kỷ Hi Nguyệt tuy là trong lòng mắng chửi người đàn ông này mồm miệng độc địa, nhưng vẫn mặt dày nói: “Anh Hàn, đợi em học kỹ hơn một chút lại làm cho anh ăn nhé.”


“Em không có thời gian.” Triệu Húc Hàn nói thẳng.


“Có mà. Nấu ăn cho người mình yêu sao lại không có thời gian được. Cho dù công việc quan trọng đến đâu em cũng sẽ bỏ qua một bên, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ làm tốt.” Kỷ Hi Nguyệt mặt không đỏ, tim không đập nói.


Chiếc cằm đang nhai thức ăn của Triệu Húc Hàn bỗng khựng lại, người mình yêu?


“Ừm.” Triệu Húc Hàn ra vẻ bình tình tiếp tục ăn. Mặc dù trứng không bỏ nước tương và muối, nhưng hình như lại có chút ngọt ngào.


Kỷ Hi Nguyệt thấy có vẻ anh đã hết giận, thầm mừng trong lòng. Chỉ cần đại ma vương không nổi giận thì kêu cô làm gì cũng được, nếu không cuộc sống này biết phải làm sao đây.


“Phải rồi, Cố Cửu bảo qua mấy ngày nữa sẽ đến ngày tuyển dụng nhân sự. Em đi chọn đi.” Triệu Húc Hàn nói.


“Oh, ok. Hai ngày nay em cũng đang đọc thông tin về mấy công ty điện ảnh và truyền hình khác, ngoài ra còn xem thử trong dàn sinh viên khoa hí kịch có diễn viên nào khai thác được không.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Công việc phóng viên bận lắm à?” Triệu Húc Hàn hỏi.


“Cũng tạm ổn. Trong thời gian ngắn đã kiếm được hai tin tức lớn, đường vành đai trong bị sập em là người đưa tin đầu tiên, với cả chuyện của Lý Mai nữa. Mặc dù là Cố Du Du đưa tin, nhưng em cũng là người cung cấp nội tình, có lẽ sếp Lộc Hùng sẽ không giục em nữa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


“Nếu mệt quá thì đừng làm nữa.” Triệu Húc Hàn nói.


“Không mệt, thanh niên mà. Lúc này không nổ lực chăm chỉ thì sau này làm sao thành đại sự.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.


“Thành đại sự? Em thì có thể làm gì đại sự?” Triệu Húc Hàn nhướng mày.


“Khụ khụ, anh Hàn, anh đừng xem thường em chứ. Em muốn kiếm tiền, thật nhiều thật nhiều tiền, rồi còn muốn trở thành phóng viên kim bài nữa. Đây đều là chuyện đại sự cả đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói. Thật ra trong lòng còn muốn nói một câu nữa, đó là bắt được mấy tên khốn nạn đã hại cô ở kiếp trước, ai cũng đừng hòng chạy thoát..


“Không cần em vất vả như vậy, cũng không cần phải kiếm tiền nhiều làm gì.” Triệu Húc Hàn nói, “Anh nuôi em.”


“…..” Kỷ Hi Nguyệt nhất thời nghẹn lời.


Thật ra đây là lời nói ngọt ngào và đẹp đẽ nhất giữa những đôi nam nữ yêu nhau trên thế giới này, hơn nữa cô luôn tin là anh sẽ nuôi cô, vì vậy trong lòng vô cùng cảm động.


“Không thích sao?” Triệu Húc Hàn thấy Kỷ Hi Nguyệt nghệt mặt ra thì liếc cô một cái.


“Thích, thích chứ, dĩ nhiên là thích rồi. Nhưng thấy anh Hàn vất vả ngược xuôi em cũng muốn phụ anh kiếm tiền. Em không thể yếu đuối, nếu không sao có thể đứng bên cạnh anh Hàn được, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười xum xoe lấy lòng.


Triệu Húc Hàn nghĩ cũng có lý, trước đây anh vẫn muốn Kỷ Hi Nguyệt phải trở nên mạnh mẽ, sao tự nhiên sau chuyện bối rối đêm qua lại có suy nghĩ này nhỉ?


Không nên không nên! Người phụ nữ đứng bên cạnh anh tuyệt đối không được yếu ớt!


Mặc dù anh đã phái người bảo vệ cô, nhưng quan trọng nhất vẫn là tự bản thân mình mạnh mẽ. Dù sao thì nguy hiểm cũng có khắp mọi nơi, chỉ có bản thân tự mạnh mẽ mới không ngại bất cứ sự nguy hiểm nào.


“Ừm.” Triệu Húc Hàn lại thấp giọng ừm một tiếng, sau đó ăn nốt hai miếng trứng không thành dạng, khẩu vị không tệ nên ăn cũng kha khá.


Chương 405: Lật lại vụ nổ (I)


Triệu Húc Hàn vừa ra khỏi cửa, Kỷ Hi Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm. Coi như đã dỗ dãnh đại ma vương thành công, cô gửi tin nhắn cho nhóm của Tiêu Ân để thăm dò.


Lão Khôi lập tức hồi âm: “Tâm trạng của cậu chủ rất tốt. Kỷ tiểu thư quả nhiên có cách!”


Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới yên tâm đi làm. Vừa ra khỏi khu dân cư Phong Nhã, một chiếc xe thể thao màu đỏ cánh sen lao ra khỏi ga-ra rồi dừng lại bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.


“Long Bân!” Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn, sau đó kinh ngạc hô lên một tiếng.


“Vương Nguyệt, không phải hôm nay cô muốn đến thành phố Châu sao? Ngồi xe của tôi đi, bảo đảm qua đó chưa tới một tiếng đâu!” Long Bân liền đáp.


Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới nhớ ra là hôm trước có nhắc đến chuyện này, không ngờ tên này nhớ dai thật. Xem ra anh ta rất có hứng thú.


Cô nhìn đồng hồ, trong đầu thoáng suy nghĩ rồi lập tức leo lên xe: “Ok, bây giờ đi luôn. Nhưng không biết là cảnh sát bên đó có cho chúng ta xem lại hồ sơ không, mất công lại đi một chuyến vô ích.”


“Thì cứ đến hỏi thử là biết. Với lại không xem được hồ sơ thì chúng ta cũng có thể hỏi thăm nhà hàng xóm xung quanh mà. Chắc cũng có người biết sự tình cụ thể chứ.” Long Bân nói.


“Có lý. Đi! Để tôi xin nghĩ phép.” Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu xin phép Lộc Hùng. Lộc Hùng biết Long Bân đang đi cùng cô nên cũng không hỏi nhiều.


“Long Bân, anh lái chiếc xe này liệu có phô trương quá không?” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta lái xe rất nhanh, kỹ thuật lái xe cũng thuộc hàng đỉnh cao, chỉ là chiếc xe thể thao màu đỏ này quá thu hút sự chú ý của mọi người trên đường, làm Kỷ Hi Nguyệt có chút không quen.


“Phô trương thì đã sao? Tôi cũng đâu phải ăn trộm ăn cướp, hơn nữa cô không thấy nó rất hợp với tiêu chuẩn của tôi sao?” Long Bân nhún vai, vẻ mặt rất phấn khởi.


“…” Kỷ Hi Nguyệt không nói nên lời.


Chiếc xe thể thao màu đỏ phi như bay trên đường cao tốc, cũng may là Long Bân không có nói điêu, quả nhiên chưa tới một tiếng sau đã tiến vào thành phố Châu.


“Vương Nguyệt, cô hỏi Ngô Phương Châu thử xem là thuộc thẩm quyền quản lý đồn cảnh sát nào, với cả nhà cũ của Tần Hạo ở đâu, chúng ta sẽ tới đó xem qua.” Long Bân nói với Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cô cũng đã nghĩ tới chuyện đó. Mặc dù sẽ khiến Ngô Phương Châu kinh ngạc, nhưng nói địa chỉ để bọn cô tự đi điều tra chắc là không thành vấn đề, lỡ như bọn cô có thể điều tra ra gì đó thì cũng có thể hỗ trợ cho vụ tai nạn giao thông cầu Giang Sơn đúng không.


Ngô Phương Châu nhận điện thoại, biết Kỷ Hi Nguyệt tới thành phố Châu điều tra cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng anh ấy cũng có suy nghĩ giống Kỷ Hi Nguyệt, chẳng qua chỉ một địa chỉ, đối với vụ án không phải chuyện gì xấu, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.


Ngoài phòng tiếp khách của cục công an thành phố Châu, Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt sau khi đăng ký xong thì vào trong đề nghị kiểm tra hồ sơ vụ án.


Trong phòng hồ sơ, tiếp họ là một nữ cảnh sát tên là Trang Thiên.


“Xin hỏi, tại sao các anh lại muốn kiểm tra hồ sơ? Các anh là luật sư hay là người có liên quan trực tiếp đến vụ án này? Vụ án này đã kết án, cho nên không có lý do cần thiết sẽ không giở lại.” Trang Thiên nghiêm túc nói với hai người.


“Cảnh sát Trang đừng nghiêm túc thế chứ. Chúng tôi chỉ muốn điều tra một người, người này có liên quan đến vụ án này, và hiện tại cũng có liên quan đến một vụ án ở Cảng Thành, cho nên mới muốn lật hồ sơ vụ án để kiểm tra một chút ấy mà.” Long Bân nói.


“Các anh là cảnh sát của Cảng Thành sao?” Trang Thiên lại hỏi.


“Không phải!” Hai người đều lắc đầu.


“Vậy thì tôi không giúp được các anh rồi. Nếu người nào cũng muốn đến xem hồ sơ, há chẳng phải sẽ loạn mất sao?” Trang Thiên không khách khí nói.


“Chúng tôi cũng chỉ muốn bảo vệ chính nghĩa thôi mà. Vụ án đã khép lại, người khác xem qua thì cũng có sao?” Long Bân có chút bực bội, “Hay là vì các cô điều tra có vấn đề, qua loa kết án nên sợ ngươi khác nhìn thấy?”


“Thưa anh, mong anh nói năng thận trọng. Ở đây là Cục Công an, không phải là nơi anh giở thói ngang ngược!” Trang Thiên tức giận hét lên.


Chương 406: Lật lại vụ nổ (II)


“Chính bởi vì Cục Công an cho nên mới phải nhắc đến công bằng chính trực. Chúng tôi đi một đoạn đường xa từ Cảnh Thành qua đây, nếu không phải vì Ngô Phương Châu không đến được chúng tôi cũng không khó xử như vậy.” Long Bân nói.


Kỷ Hi Nguyệt vội vàng kéo Long Bân lại: “Bỏ đi bỏ đi. Quay về kêu anh Tiểu Ngô đến xem. Tôi nghĩ kết án nhanh như vậy chắc là cũng chẳng có gì hay ho đâu.”


Long Bân vẫn chưa bỏ cuộc. Đột nhiên gương mặt đẹp trai cười tươi với Trang Thiên: “Cảnh sát Trang, chúng tôi cũng không phải là dạng người vô lý. Cô là người phụ trách hồ sơ, chúng tôi cũng không muốn làm khó cô, nhưng cô có thể nào xem qua rồi nói cho chúng tôi biết một chít không? Như vậy chắc là được chứ?”


“Tôi đâu có rãnh!” Trang Thiên xoay người bỏ đi.


“Cô!” Long Bân xém chút bốc hỏa, “Tôi phải khiếu nại cô! Thái độ kiểu gì vậy, liên quan đến mấy mạng người đấy. Cô xử lý công việc như vậy sao? Tôi phải kiện cô!”


Trang Thiên đột nhiên quay người, nói: “Muốn khiếu nại cứ khiếu nại, tôi chỉ xử lý công việc theo quy định, chẳng có gì sai cả!”


“Đúng, cô làm theo quy định, nhưng thái độ của cô quá kém! Tôi hoàn toàn có thể khiếu nại cô!” Long Bân nói, “Tôi muốn gặp lãnh đạo của cô!”


Trang Thiên thấy Long Bân thật sự rất ngang ngược, nhưng nội tâm cũng sợ chuyện đi tìm lãnh đạo, biết là cô ấy không sai, nhưng làm phiền tới lãnh đạo cũng không hay ho gì. Thấy Long Bân thở hổn hển bước ra cửa, cô ấy lập tức gọi lại!


Long Bân xoay người, Kỷ Hi Nguyệt cũng quay lại.


“Được rồi. Tôi sẽ đi tìm hồ sơ ra đây, nhưng các anh không được nhìn lén, tôi sẽ nói cho các anh nghe.” Giọng điệu của Trang Thiên cũng tốt lên một chút.


“Thà nói sớm vậy đi, hại tôi phải bốc hỏa. Cô gái, cho dù làm cảnh sát thì cũng phải hiền lành một chút, cẩn thận không tìm được bạn trai bây giờ.” Long Bân còn giở giọng trêu đùa Trang Thiên.


“Anh!” Trang Thiên tức đến đỏ mặt. Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói: “Được rồi được rồi, anh bớt nói hai câu đi. Cảnh sát Trang, tính tính anh ta là vậy đó, cô đừng để ý nhé. Vậy làm phiền cô rồi.”


Trang Thiên tức hồng hộc bước vào trong cầm hồ sơ vụ án ra.


Chốc lát sau, một tập hồ sơ chưa tới mấy trang đã được cầm ra. Trang Thiên vừa mới mở ra, vài bức ảnh bên trong đã rớt xuống, là hiện trường sau vụ nổ bình gas.


Ngoài ra còn có hai cái xác cháy xém nằm chung với nhau, xem ra tình cảnh trong ngôi nhà rất hỗn loạn.


Trang Thiên nhanh chóng nhặt lên và cất đi, sau đó ngồi đối diện với hai người, hỏi: “Các anh có thắc mắc gì?”


Long Bân nhìn Kỷ Hi Nguyệt, “Tôi muốn biết bình gas tại sao lại phát nổ?”


Trang Thiên xem một chút rồi nói: “Là bình gas kiểu cũ. Sự cố ngày hôm đó xảy ra trong lúc nấu ăn, khí gas bị rò rỉ dẫn đến phát nổ, thêu chết hai vợ chồng đang ngủ trưa, cho nên lúc xảy ra vụ nổ hoàn toàn không hay biết.”


“Vậy chỗ nấu ăn và chỗ ngủ là cùng một phòng sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Đúng, hai vợ chồng chỉ thuê một phòng khách, cho nên cũng nấu ăn trong phòng khách.” Trang Thien xem kỹ rồi trả lời.


“Căn nhà cũ đó không phải là hai tầng sao? Ở trên và những phòng khác không cho thuê sao? Hay là không có ai thuê?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.


Long Bân nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh ta phát hiện đầu óc của người phụ nữ này phản ứng rất nhanh, quả nhiên rất có tư chất làm phóng viên, hỏi han đào sâu gốc rể.


Trang Thiên cau mày nói: “Trong này viết là tầng hai không cho thuê, là nơi ở của chủ nhà Tần Hạo, tầng một chỉ cho thuê phòng khách, hai phòng nhỏ khác để đồ linh tinh, không cho khách khác thuê.”


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Sau vụ nổ, tầng hai còn nguyên vẹn không?”


“Tuy là nhà cũ nhưng cũng là kết cấu thép xi măng. Tầng hai không bị hư hại gì. Tôi có thể cho cô xem ảnh.” Trang Thiên lười giải thích, trực tiếp đưa ảnh qua.


Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân lập tức ghé đầu lại xem. Tầng hai cũng rất cũ kỹ, bên trong vẫn còn giường các thứ, xem ra có thể ở lại được.


“Vậy không biết là lúc đó chủ nhà Tần Hạo còn quay lại đó sống không nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi dò.


Chương 407: Lật lại vụ nổ (III)


Trang Thiên xem qua một chút rồi lắc đầu nói: “Không có ghi chép, nhưng cấp trên nói là trong thành phố bọn họ còn một căn nhà, nên có lẽ sẽ không qua đó sống đâu!”


Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân hỏi thêm vài vấn đề, sau đó cảm ơn rồi rời khỏi Cục Công an.


“Chúng ta qua căn nhà đó xem thử không?” Sau khi lên xe, Long Bân hỏi Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Hy vọng là người thuê nhà hai năm trước vẫn còn sống ở đó, để có thể hiểu rõ một chút về sự tình.”


“Vương Nguyệt, cô cảm thấy vụ nổ này có điều gì phi lý không?”


Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng những việc có liên quan đến Tần Hạo thì tốt nhất nên điều tra kỹ càng. Tên này tuyệt đối không phải là người tốt.”


“Cô chắc chắn vậy sao?” Long Bân khá buồn cười, “Có phải là giác quan thứ sáu của phụ nữ không?”


“Cho là vậy đi, với lại trực giác của tôi cũng rất chuẩn.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai cười nói.


Long Bân khẽ gật gù: “Vừa nãy tôi kịp nhìn thấy trong mấy bức ảnh bị rơi xuống đất, hai thi thể nằm song song nhau. Một người sắp bị lửa thiêu cháy, lẽ nào còn có thể nằm ngay ngắn vậy sao?”


“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt cả kinh.


“Nhưng cũng khó nói lắm. Có thể vừa phát nổ là hai người đã tử vong, sau đó bị thêu chết. Có khả năng là như vậy.” Long Bân khẽ nhún vai.


“Chẳng lẽ họ không khám nghiệm tử thi sao? Không, tôi phải vào hỏi thử mới đuọc!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì lật đật chạy ngược vào trong.


Trang Thiên vừa mới cất xong hồ sơ thì thấy Kỷ Hi Nguyệt quay lại. Cô ta có chút đau đầu: “Còn chuyện gì nữa sao?”


“Tôi muốn hỏi một chút, hai cái xác đó bác sĩ pháp y chứng thực là chết do nổ hay bị thiêu?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Trang Thiên, vừa nói vừa thở dốc.


Trang Thiên thoáng giật mình: “Hình như không có viết trong đây, chắc có lẽ không có. Vụ án này được kết án rất nhanh. Thân nhân của người chết là em trai của người đàn ông thuê nhà không đồng ý giải phẫu, nhưng bên nhà họ Tần đã bồi thường cho đối phương năm mươi vạn.”


“Cái gì? Bồi thường tiền?” Kỷ Hi Nguyệt lại nhận được một thông tin mới.


Trang Thiên gật đầu: “Căn nhà đó và bình gas đều là vật dụng của nhà Tần Hạo, xảy ra sự cố đương nhiên phải bồi thường rồi, nếu không sẽ bị ngồi tù.”


Kỷ Hi nguyệt sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn lại, khẽ gật đầu. Cô xin nick WeChat của Trang Thiên, sau đó cảm ơn rồi rời khỏi.


Trang Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, trong lòng có chút bất ổn. Dù sao cô ấy cũng đang rãnh rỗi, vì vậy lại lấy hồ sợ vụ án ra xem lại tỉ mỉ.


Kỷ Hi Nguyệt trở lại trên xe kể cho Long Bân nghe, Long Bân cũng rất ngạc nhiên: “Cho nên, Tần Hạo vì không muốn ngồi tù nên đã bồi thường tiền. Năm mươi vạn cũng không phải là con số nhỏ đâu, đặc biệt là đối với Tần Hạo hai năm về trước.”


“Bây giờ tôi có chút bấn loạn. Nếu kể đến hai năm trước thì lúc đó Tần Hạo vẫn chưa làm phó tổng giám đốc của Bất Động Sản Kỷ Tinh, anh ta lấy đâu ra tiền để bồi thường? Nhà và xe của anh ta cũng được mua trong hai năm này, anh ta còn giúp em trai mình chỉnh hỉnh, vay nặng lãi cũng không nhiều, vậy thì anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”


“Có thể bố của anh ta có tiền thì sao?” Long Bân nói.


“Phải điều tra mới biết được! Trước tiên cứ qua nhà cũ xem trước đã.” Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt có chút hỗn loạn, hình như đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng lại không hình dung ra được.


Long Bân đồng ý, sau đó chạy ra ngoại ô, rất nhanh đã tìm được căn nhà cũ của Tần Hạo.


Thực ra căn nhà của anh ta cũng không nằm biệt lập, hai bên còn có nhà cũ của người khác.


Nơi này tên là Râu Loan, cách nội thành không xa lắm, là vùng ngoại ô trồng rau sạch, trong thôn có một con sông uốn lượn cong cong, nhìn như chòm râu của cụ già, vì vậy mới có tên là Râu Loan.


Chương 408: Lật lại vụ nổ (IV)


Tần Hạo sinh ra và lớn lên ở Râu Loan.


Sau khi đất bị trưng dụng, mọi người thi nhau chạy vào thành phố, thanh niên trong thôn đều bỏ xứ mà đi, xung quanh các nhà máy công nghiệp cũng mọc lên như nấm. Tuy nhiên, nhiều người già trong thôn không muốn rời khỏi đây, vì vậy nhà cửa của họ vẫn được giữ lại.


Nhưng tới thời điểm hiện tại, hầu hết những ngôi nhã cũ đều cho các công nhân nhập cư của các nhà máy xung quanh thuê ở.


Chiếc xe thể thao màu đỏ cánh sen thực sự quá nổi bật, vừa tiến vào thôn đã có rất nhiều người chạy ra xem.


Sau khi Kỷ Hi Nguyệt và Long Bân xuống xe, dựa theo số nhà rất nhanh đã tìm được nhà cũ của gia đình Tần Hạo.


Căn nhà đang khóa cửa, bên ngoài đã được tân trang lại, nhưng theo lời nói của Ngô Phương Châu thì không ai dám thuê vì đã có người chết.


“Các cô muốn thuê nhà à?” Một ông lão từ căn nhà bên cạnh bước ra hỏi họ.


“Không phải ạ. Thưa bác, chúng cháu chỉ ghé xem một chút thôi.” Long Bân khẽ cười.


“Xem một chút? Có gì đâu mà xem? Ở đây đã có hai người chết, mọi người đều phải đi đường vòng, các cậu còn ghé xem, bị bệnh à?” Ông lão gắt giọng.


“Thưa bác, đây có phải là nhà của Tần Hạo không ạ? Vì chúng cháu không tìm được nhà mới của Tần Hạo nên mới đến đây xem. Nhưng có vẻ ở đây lâu rồi không có người ở, làm sao bên trong lại có người chết được ạ?” Long Bân nói.


Ông lão đáp: “Các cậu tìm Tần Hạo à? Tôi có số điện thoại của mẹ thằng bé đây, các cậu có cần không?”


“Cần, cần ạ. Cảm ơn bác.” Long Bân vội vàng nói.


Ông lão bắt đầu nheo mắt lật từng chữ số trong chiếc điện thoại cũ kỹ, sau đó nói: “Tìm được rồi.” Nói xong thì đọc số cho Long Bân.


Long Bân lật đật dùng di động lưu lại: “Bác, thật ra là thế này, Tần Hạo đang nợ tiền bọn cháu, nhưng bọn cháu không tìm được anh ta.”


“Cái gì?!” Ông lão biến sắc, lập tức cảm thấy mình cho số điện thoại vậy liệu có hại chết Lưu Thúy Hoa không?


“Sao Tần Hạo lại mượn tiền? Chắc không đâu, các cậu nói dối đúng không? Các cậu tuyệt đối đừng đi tìm mẹ của thằng bé, bà ấy đã đáng thương lắm rồi.” Ông lão vội vàng lắc đầu.


“Thế ư? Nhưng tại sao lại đáng thương? Tần Hạo kiếm được nhiều tiền lắm mà, còn mua cả nhà và xe nữa.” Long Bân nói.


“Bác, hay là bác nói thử xem tại sao ở đây lại có người chết, bọn cháu sẽ không đi tìm mẹ của Tần Hạo để làm khó nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Ông lão kinh ngạc: “Thật à? Mà các cô muốn biết mấy chuyện này để làm gì?”


“Thì cũng vì tò mò thôi ạ.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Thật không ngờ trong nhà Tần Hạo lại có ngươi chết, đúng là quá xui xẻo.”


“Đúng vậy, thật sự quá xui xẻo.” Ông lão cũng đồng ý, sau đó kể lại vụ án.


Kể xong còn thương tiếc nói: “Tuy là cho thuê nhà, nhưng cuối cùng phải bồi thường cho người ta năm mươi vạn, tán gia bại sản cũng không đủ đền, vì nợ nần mà mẹ của thằng bé phải chạy vạy tứ phương. Em trai Tần Giang của Tần Hạo còn bị bỏng, cần nhiều tiền để chữa trị, nên thật sự rất đáng thương.”


“Trước khi vụ nổ xảy ra, gia đình của Tần Hạo rất nghèo đúng không ạ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Phải. Cũng do mua căn nhà trong thành phố nên đại khái rất thiếu tiền. Chuyện này xảy ra lại phải đền năm mươi vạn, em trai thì chữa bệnh nên chỉ còn cách đi vay mượn.” Ông lão nói.


Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt nhìn nhau, Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi: “Sau khi Tần Hạo cho thuê nhà thì có thường xuyên về đây ở không ạ?”


“Thỉnh thoảng có quay về. Quan hệ giữa Tần Hạo và hai vị khách thuê nhà đó vẫn rất tốt. Mỗi lần thằng bé về là ba người còn ăn cơm chung nữa.” Ông lão thở hắt ra, “Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”


“Hai vị khách thuê nhà đó là người ở đâu ạ?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi.


“Không biết, hình như là người địa phương khác do Tần Hạo dẫn về, sau đó làm việc cho xưởng giày bên kia. Người đàn ông đó còn có một em trai, thi thoảng có tới đây ở lại mấy ngày, nhưng nhìn cậu ta không phải người đàng hoàng.” Ông lão nói.


Chương 409: Lật lại vụ nổ (V)


“Em trai của người thuê nhà? Tại sao lại nói như thế ạ? Chẳng lẽ nhìn mặt là có thể biết được tốt xấu sao?” Long Bân bật cười.


“Anh trai và chị dâu vừa mới chết, vụ án vẫn chưa có kết quả mà cậu ta đã tìm Tần Hạo nói chuyện riêng, bảo là bồi thường năm mươi vạn thì sẽ không kiện nữa. Hài cốt còn chưa lạnh đấy, đúng là súc sinh.” Ông lão lắc đầu.


“Bây giờ có cách nào tìm được người em trai đó không ạ?” Long Bân hỏi.


Ông lão sửng sốt: “Cậu tìm cậu ta làm gì? Ai mà biết cái loại súc sinh đó cầm tiền đi tiêu dao phương trời nào rồi. Từ hồi đó đến giờ không thấy xuất hiện nữa, nghe nói ngay cả tro cốt của anh cả và chị dâu cũng không chịu mang về quê nữa là.”


“Đúng là súc sinh thật.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nói, loại này ở chung với Tần Hạo rất hợp.


“Các cậu đừng đi làm phiền mẹ của Tần Hạo nữa, chuyện này chẳng phải sẽ bức tử bà ấy sao? Nếu Tần Hạo nợ các cậu thì các cậu cứ đi tìm thằng bé, mẹ của thằng bé dám chắc chẳng biết chuyện gì cả đâu.” Ông lão nói.


Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Được ạ, cám ơn bác. Bọn cháu sẽ không đi tìm mẹ của Tần Hạo nữa, nhưng bác cũng đừng nói với Tần Hạo là bọn cháu tới đây nhé? Nếu không anh ta lại càng trốn tránh bọn cháu nữa.”


“Được, dĩ nhiên là được!” Ông lão vui mừng, thật sự là ông sợ vì một số điện thoại mà mình đưa sẽ làm khổ người mẹ vất vả của Tần Hạo.


Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi Râu Loan. Sau khi lên xe, Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn chìm trong suy nghĩ. Không biết có phải là do thành kiến của cô đối với Tần Hạo từ kiếp trước quá sâu sắc không, nhưng cứ cảm thấy vụ nổ này nhất định có liên quan đến anh ta.


Thế nhưng, năm năm trước anh ta vẫn chưa trở nên xấu xa vậy mà?


Long Bân không lên tiếng, hình như cũng đang suy tư, chỉ là anh ta nghĩ, nếu Kỷ Hi Nguyệt muốn điều tra những chuyện này, tại sao không nhờ cậu chủ? Hệ thống trinh sát của Triệu Thị rất hùng mạnh.


Về lại Cảng Thành vừa hay là buổi trưa, hai người ở dưới lầu ăn cơm rồi trở lại văn phòng. Ngô Phương Châu gửi tin nhắn qua, Kỷ Hi Nguyệt không biết phải giải thích thế nào, đành kể lại hết sự tình mà cô biết được.


Ngô Phương Châu nghe xong thì cảm thấy so với sự việc mà anh ta nắm được có chút khác biệt, vì vậy quyết định sẽ điều tra tình hình tài chính của Tần Hạo trong hai năm qua.


Buổi chiều, Trần Manh Manh đột nhiên gửi tới một bức ảnh. Kỷ Hi Nguyệt đang xem tài liệu, vừa nhìn thấy bức ảnh cô lập tức đứng bật dạy, khuôn mặt tối sầm, ánh mắt đầy sự sắc bén.


“Tiểu Nguyệt, người phụ nữ bên cạnh bố cậu nhìn đẹp thật đấy.” Trần Manh Manh còn gửi qua một câu.


Bức ảnh được chụp ở một nhà hàng Tây, Kỷ Thượng Hải và Đường Tuyết Mai đang cùng nhau dùng bữa, biểu cảm của cả hai rất vui vẻ.


Kỷ Hi Nguyệt tức giận ném điện thoại, hận không thể xé nát khuôn mặt của Đường Tuyết Mai. Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng là đang lang chạ với Tần Hạo còn đi câu dẫn bố cô.


Bố cô rõ ràng là đã trúng độc của Đường Tuyết Mai, bất kể đứa con gái này có phản đối ra sao thì ông vẫn giấu cô đi gặp cô ta.


“Chị Nguyệt, sao vậy?” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt bất ổn, đưa mắt nhìn di động của cô.


Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nói: “Không sao.” Nói xong cô bỏ vào phòng trà nước.


Long Bân đương nhiên đã chú ý đến hành động bất thường của Kỷ Hi Nguyệt, anh ta đi theo vào phòng trà nước thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang gửi tin nhắn.


“Manh Manh, cậu giúp mình để ý bố mình nhé, tốt nhất là nghe lén xem thử họ nói gì. Người phụ nữ này không phải là người tốt.” Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.


Trần Manh Manh lập tức gửi lại một động tác OK.


Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho anh Năm, anh Năm hồi âm là anh anh ấy đang ở công ty, ông chủ không dẫn anh ấy đi theo, chứng tỏ là Kỷ Thượng Hải đã tự mình lái xe đi hẹn hò bí mật với Đường Tuyết Mai.


Kỷ Hi Nguyệt tức không chịu được, nhưng cô cố gắng bình tĩnh lại. Có vẻ tình yêu mà bố dành cho Đường Tuyết Mai rất giống mối tình đầu. Dù sao mẹ cô cũng đã mất mười một năm, khó khăn lắm mới thích lại một người phụ nữ, đương nhiên sẽ không đành lòng buông tay.


Chương 410: Thích kích thích đúng không? (I)


Kỷ Hi Nguyệt biết bố của hiện tại như thanh niên đang tuổi phản nghịch, giấu giếm cha mẹ để yêu đương, cô mà càng ngăn cản thì rất có khả năng bố sẽ càng thích Đường Tuyết Mai, haizz.


Cho nên ép buộc bọn họ chia rẻ không phải là cách, chỉ có một cách duy nhất khiến bố từ bỏ là để ông nhìn thấy rõ vẻ mặt nham hiểm của Đường Tuyết Mai, chẳng hạn như một màn hôn nhau đắm đuối trong bãi đậu xe của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo.


Nhưng khổ nổi, camera hành trình của Đường Tuyết Mai, Liễu Đông đã xem nhưng không trích xuất, ảnh mà anh Béo chụp cũng hoàn toàn mờ căm, khiến Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết phải làm sao.


“Vương Nguyệt, cô không sao chứ?” Long Bân thấy vẻ mặt của Vương Nguyệt cứ thay đổi liên tục, tâm tình thì có chút cáu kỉnh thì anh ta vội hỏi thăm.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn Long Bân, đột nhiên nhướng mày rồi mỉm cười.


Long Bân bị cô nhìn tới nổi da gà, tự nhiên có linh cảm không tốt.


“Long Bân, anh thích mấy chuyện kích thích lắm đúng không?” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt cong lên một nụ cười nham hiểm.


Long Bân bị chính lời nói của mình làm nghẹn họng, anh ta cười khẽ, đáp: “Vương Nguyệt, bây giờ không phải tôi vẫn đang cố gắng học làm phóng viên sao?”


“Ừm hử, nói rất đúng. Bây giờ tôi sẽ giao cho anh một nhiệm vụ theo dõi.” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.


Long Bân cũng nhướng mày rồi khẽ sờ mũi, nói: “Nhưng cô cũng phải đi với tôi chứ? Một người thì chán lắm, tôi không đi đâu.”


“Này, anh là người mới thì phải cố gắng làm việc. Tối nay anh tăng ca để đi theo dõi một người, chỉ cần chụp ảnh lại là được. Bà dì tôi đang đến nên rất mệt, buổi tối phải ngủ sớm.” Kỷ Hi Nguyệt mặt không đỏ, tim không loạn nói.


Con ngươi của Long Bân như chực rớt. Mẹ kiếp, người phụ nữ này viện cớ hay thật đấy?


Quả nhiên là người phụ nữ của cậu chủ rất khác người, da mặt cũng siêu dày.


“OK, tối nay đúng không? Vừa hay tôi cũng không có việc gì làm.” Long Bân thầm nghĩ, chỉ cần cô không ra khỏi nhà, cô được an toàn thì anh ta cũng không cần bảo vệ cô.


Kỷ Hi Nguyệt cười hớn hở: “Đây mới là thái độ làm việc nên có của một người mới đến chứ. Nào nào nào, để tôi gửi tài liệu cho anh.”


Kỷ Hi Nguyệt về lại bàn làm việc, gửi thông tin cá nhân và hình ảnh của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo cho Long Bân.


Long Bân nhìn qua bức ảnh của Tần Hạo, thì ra là có liên quan đến vụ nổ, nhưng người phụ nữ này là người yêu của Tần Hạo à?


“Theo dõi người phụ nữ này.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Long Bân.


“Muốn chụp ảnh bắt gian?” Long Bân tò mò nhìn cô.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Đúng, nhất định phải chụp ảnh rõ nét. Nếu tối nay không có, vậy thì ngày mai, ngày kia, bất kể thế nào cũng phải chụp được hình ảnh cô ta lẳng lơ đưa tình cho tôi.”


Long Bân cảm giác khi Kỷ Hi Nguyệt nói đến Đường Tuyết Mai có chút nghiến răng nghiến lợi, hình như rất thâm thù đại hận. Trong lòng anh ta khẽ kinh ngạc.


“Địa chỉ đâu?” Long Bân hỏi địa chỉ của Đường Tuyết Mai.


Kỷ Hi Nguyệt ho khan: “Tôi không có.” Cô cũng không thể hỏi Liễu Đông được, nếu không tên này sẽ cho rằng cô đang nhắm vào cô của cậu ấy, chắc chắn sẽ căng thẳng với cô.


“Không có?” Long Bân lập tức đen mặt, “Cô tưởng tôi là cảnh sát đấy à?”


“Haha, không phải anh rất giỏi sao? Tự mình giải quyết đi. Phải rồi, chuyện này đừng cho bất kỳ ai biết, tôi với anh biết là được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì vỗ vỗ vai anh ta.


Nhưng vừa mới chạm vào, mẹ kiếp, vai người đàn ông siêu cứng, cảm giác thật sự như con nhà võ.


Long Bân dở khóc dở cười, nhưng những chuyện như vậy thật ra anh ta đã từng làm rất nhiều, mỗi lần có nhiệm vụ toàn phải tự mình điều tra.


Chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho IT thì trong nháy mắt, địa chỉ của hai ngươi này sẽ xuất hiện.


“Được rồi, tôi sẽ cố gắng.” Long Bân cười khổ với Kỷ Hi Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK