Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991: Trong lòng rất khó chịu


Tiếng Anh của Kỷ Hi Nguyệt vẫn ở mức khá, do hằng ngày thường sử dụng, nên lập tức dùng tiếng Anh để chào hỏi.


Triệu Húc Hàn sợ Kỷ Hi Nguyệt ứng phó không kịp, bèn nhanh chóng tiếp lời, sau đó nhờ Úy Tư Lý chăm sóc Kỷ Hi Nguyệt trước.


Úy Mẫn Nhi và bố của cô ta đưa Triệu Húc Hàn đến giới thiệu với người khác, còn Úy Tư Lý thì đứng lại trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, nhìn cô bằng ánh mắt thưởng thức.


“Kỷ tiểu thư đúng là càng ngày càng đẹp.” Tiếng Trung của Úy Tư Lý quả thực rất tốt, tuy vẫn còn chút sứt sẹo của người nước ngoài nói tiếng Trung, nhưng như vậy đã là rất khá.


Chuyện này chắc hẳn có liên quan rất lớn đến việc mẹ anh ta là người Trung Quốc. Trình độ tiếng Trung của Úy Mẫn Nhi vẫn hơn hẳn người anh này, cho thấy trái tim cô ta đặt hoàn toàn trên người Triệu Húc Hàn, ai bảo Triệu Húc Hàn là người Trung Quốc thuần túy.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta cười rạng rỡ, nói: “Anh Úy cũng đẹp trai mà. Sao không thấy vợ anh đâu nhỉ?”


“Khụ khụ, tôi còn chưa kết hôn nữa đấy.” Úy Tư Lý không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi đến chuyện vợ con của mình, quả thực có chút ngượng ngùng.


“Ồ, vẫn chưa kết hôn à? Vậy anh phải cố gắng lên nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cũng không ngờ anh ta chưa kết hôn, trong nháy mắt có chút xấu hổ tiếp lời.


“Kỷ tiểu thư có người bạn tốt nào giới thiệu cho tôi đi. Tôi rất phụ nữ Trung Quốc.” Úy Tư Lý bèn nói.


Kỷ Hi Nguyệt há hốc, sau đó cười khổ đáp: “Anh Úy, anh đừng chọc tôi mà. Người đàn ông ưu tú như anh chắc chắn phải tìm người vợ môn đăng hộ đối, trong đám bạn tôi sẽ chẳng có ai tương xứng với anh đâu. Hơn nữa, chắc gì anh Úy đây chưa có đối tượng lựa chọn?”


Úy Tư Lý không ngờ suy nghĩ của Kỷ Hi Nguyệt lại tinh tế như vậy. Đúng vậy, anh ta là con trưởng của Quốc Tế Úy Lam, phụ nữ môn đăng hộ đối làm sao có thể không có? Nhưng quan trọng là anh ta cũng không thích. Có điều, cho dù không thích đi chăng nũa thì bây giờ mọi việc gần như đã chắc chắn.


Nếu phải lựa chọn giữa tham vọng và phụ nữ, anh ta sẽ vì tham vọng để kết hôn với người phụ nữ đó, như vậy thì cho dù Triệu Húc Hàn có cưới Úy Mẫn Nhi, anh ta vẫn còn chỗ đứng. Nếu không, để Úy Mẫn Nhi trở thành người kế tục của Quốc Tế Úy Lam, chỉ e là không còn đất để sống trong cái nhà này nữa.


Tuy nhiên, nguyên do anh ta vẫn chưa cưới vợ là vì đang đợi Triệu Húc Hàn, đợi Triệu Húc Hàn không cần Úy Mẫn Nhi nữa, đến lúc đó Úy Mẫn Nhi sẽ mất đi sự trợ giúp của Triệu gia, hai anh em sẽ chính thức tranh giành với nhau.


“Người gia đình lựa chọn thường không vừa ý, chắc Kỷ tiểu thư cũng hiểu tình huống này mà đúng không?” Úy Tư Lý cũng không giấu cô.


Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười: “Đúng vậy. Kết hôn với người mình không yêu, thực sự là một chuyện rất đau khổ. Anh Úy, ráng chịu đựng nhé!”


Úy Tư Lý quả thực dở khóc dở cười, có kiểu an ủi như vậy nữa sao?


Anh ta đưa Kỷ Hi Nguyệt đến quầy đồ ăn, Kỷ Hi Nguyệt cũng không khách sáo. Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện, cảm giác cũng không tệ, có điều Úy Tư Lý lâu lâu vẫn hay liếc mắt nhìn về phía bố mình.


Kỷ Hi Nguyệt thỉnh thoảng cũng liếc nhìn Triệu Húc Hàn. Trên mặt Triệu Húc Hàn vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nụ cười cũng có chút khách sáo, còn Úy Mẫn Nhì thì dựa sát vào người bố cô ta, tươi cười rạng rỡ, ánh mắt không ngừng dán chặt vào Triệu Húc Hàn, như thể mọi thứ đều là của cô ta.


Nhìn thấy như vậy trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu.


“Kỷ tiểu thư, Triệu chủ nhân chắc chắn là của cô chứ?” Úy Tư Lý đột nhiên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, thấp giọng hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt thoáng sững sốt, sau đó khóe miệng khẽ cong lên: “Đương nhiên. Trừ phi tôi không muốn, nếu không chắc chắn là của tôi, cho nên anh Úy có thể yên tâm.”


Úy Tư Lý lập tức bật cười, nói: “Kỷ tiểu thư thật sự rất thú vị.”


“Tất nhiên, nếu không anh cho rằng một người đàn ông ưu tú như Triệu chủ nhân tại sao lại thích tôi?” Kỷ Hi Nguyệt mặt không đỏ nói.


Chương 992: Dáng vẻ hợp khẩu vị


Úy Tư Lý nhất thời sững sốt, sau đó phá lên cười, cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt qua thực rất đáng yêu. Kỷ Hi Nguyệt cũng cười giòn tan và ngọt ngào, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.


Trong đại sảnh lúc này đang có khoảng bốn năm mươi người, hơn nữa số người còn không ngừng tăng lên, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc rất chỉnh tề và đều là những nhân vật có máu mặt.


Triệu Húc Hàn đương nhiên cũng nhìn qua đây, thầm nghĩ không biết người phụ nữ này nới với Úy Tư Lý cái gì mà anh ta lại cười vui vẻ như vậy, không biết trong lòng anh chua xót thế nào sao?


Có điều, nhìn thần thái xinh đẹp ngút ngàn của cô, trong lòng anh lại rất tự hào. Đây là người phụ nữ của anh.


Đột nhiên cánh cửa lớn lại mở ra, mọi người đều xoay đầu nhìn, Kỷ Hi Nguyệt vừa quay mặt về phía cửa đã nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xanh bước vào.


Anh ta không mang theo người, nhưng vì là người Trung Quốc, hơn nữa tuổi tác khoảng tầm ba mươi, mặt mũi tuấn tú, dáng người dong dỏng cao nên ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.


Đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt khẽ híp lại, vì cô cảm thấy khí chất của người đàn ông này rất khác biệt, vừa có sự sắc bén lại vừa ôn hòa, như thể đang mang theo hào quang.


Ngay sau đó, có rất nhiều người niềm nở bước đến chào hỏi người đàn ông này.


“Anh Úy, người đó là ai vậy? Người Trung Quốc thì phải?” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu hỏi Úy Tư Lý.


Úy Tư Lý đáp: “Anh ta là người gốc Hoa, tên Thiết Quý Hoành, là chủ nhân của Thiết gia. Nếu không, cô cho rằng những người kia sao lại xum xoe như vậy.”


“Hóa ra là anh ta.” Sáng nay Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe Triệu Húc Hàn nhắc đến người đàn ông này, không ngờ bây giờ đã được gặp.


Đây là cao thủ khí công đấy!


Thiết Quý Hoành chào hỏi mọi người đôi ba câu, sau đó bước tới chỗ Triệu Húc Hàn và bố của Úy Mẫn Nhi.


Tuy nhiên, theo quan điểm của Kỷ Hi Nguyệt thì bố của Úy Mẫn Nhi coi trọng Triệu Húc Hàn hơn nhiều, vì ít ra với Triệu Húc Hàn ông ta còn đích thân nghênh đón, nhưng Thiết Quý Hoành thì không.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Thiết Quý Hoành chào hỏi họ xong thì quay sang nói với Triệu Húc Hàn vài câu, hai người còn bắt tay nhau.


“Cô cũng biết anh ta à?” Úy Tư Lý hỏi Kỷ Hi Nguyệt.


“Có nghe qua, nhưng chưa gặp. Chẳng phải Thiết gia vẫn luôn khiêm tốn sao? Tôi thấy vị chủ nhân này khá cao ngạo đấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


“Haha, khá đẹp trai đấy chứ, hơn nữa còn có tài kinh doanh. Anh Hàn của cô từng giao chiến với anh ta vài lần rồi.” Úy Tư Lý đáp.


Kỷ Hi Nguyệt bèn cười nói: “Chắc chắn không giỏi bằng anh Hàn nhà tôi.”


“Kỷ tiểu thư, xem ra cô rất sùng bái Triệu chủ nhân nhỉ.” Úy Tư Lý cũng bật cười.


Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt liếc anh ta, đáp: “Người đàn ông của mình tất nhiên phải giỏi nhất rồi, chuyện này còn cần phải nói sao?”


Úy Tư Lý cười lắc đầu. Người phụ nữ này quá mức thẳng thắn khiến người khác không biết phải nói gì, có điều Triệu Húc Hàn được một người phụ nữ yêu thương như vậy chắc hẳn rất hạnh phúc.


Kỷ Hi Nguyệt ăn chút bánh ngọt, nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến xung quanh, đương nhiên là từ lúc Thiết Quý Hoành bước vào, ánh mắt của cô chủ yếu đều hướng về người đàn ông này.


Thứ nhất là bởi vì anh ta là người của Thiết gia, vì Kỷ Hi Nguyệt cứ cảm thấy Thiết gia có liên quan đến cái chết của mẹ Triệu Húc Hàn.


Thứ hai là bởi vì Triệu Húc Hàn nói anh ta là một cao thủ khí công. Theo cái gọi là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm, cô muốn tìm điểm gì đó tương đồng trên người anh ta, biết đâu trong tiềm thức sẽ khám phá được thực lực của đối phương.


Thứ bà là bởi vì người đàn ông này quả thực rất điển trai, chiều cao tương đương với Triệu Húc Hàn, dáng người cũng rất chuẩn, ngũ quan sắc nét, đôi mắt thâm thúy, có điều biểu cảm vẫn có chút ôn hòa hơn khuôn mặt lạnh lùng Triệu Húc Hàn.


Cho người khác cảm giác thân thiện hơn, đặc biệt là lúc cười rộ lên, dáng vẻ nhìn rất hợp khẩu vị, đúng vậy, Kỷ Hi Nguyệt chính là có cảm giác này.


Chương 993: Có cảm giác thân thuộc


Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người đàn ông đẹp trai trò chuyện với nhau, càng nhìn càng cảm thấy anh Hàn của mình vẫn đẹp trai nhất. Tuy Thiết Quý Hoành cũng không tệ, nhưng cô cảm thấy anh Hàn của mình vẫn đặc biệt đẹp trai và anh tuấn.


Lẽ nào đây chính là kiểu trong mắt tình nhân hóa Tây Thi?


Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn liền ngước mắt nhìn sang, Thiết Quý Hoành bên cạnh cũng nhìn qua.


Kỷ Hi Nguyệt dĩ nhiên cũng đang nhìn Triệu Húc Hàn, lập tức nở một nụ cười tỏa nắng với anh, ánh sáng trong đôi mắt còn chói lọi xinh đẹp, giống hệt như một ngôi sao kim cương.


Triệu Húc Hàn cũng đáp trả lại cô một nụ cười, điều này khiến Thiết Quý Hoành không khỏi kinh ngạc.


Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn nói với anh ta câu gì đó, sau đó bước về phía cô, trong tay còn cầm ly sâm panh.


Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt không hề dời khỏi người đàn ông đẹp trai này, nghiêng đầu cười hạnh phúc, trong ánh mắt không hề che giấu tình yêu dành cho Triệu Húc Hàn.


Triệu Húc Hàn bước tới, nắm lấy tay Kỷ Hi Nguyệt. Thực ra anh rất muốn cúi đầu tặng cô một nụ hôn, nhưng ở đây còn khá nhiều người cho rằng Triệu Húc Hàn anh sẽ trở thành con rể của Úy gia, thành ra trước khi mọi chuyện chưa vỡ lẽ, anh vẫn nên để lại chút mặt mũi cho Úy gia.


“Anh Hàn, anh đẹp trai thật!” Kỷ Hi Nguyệt liền khen ngợi Triệu Húc Hàn.


“Em cũng rất đẹp.” Triệu Húc Hàn trìu mến nhìn khuôn mặt thanh tú của cô.


Úy Tư Lý bên cạnh đảo mắt xem thường: “Các cậu có thể bớt show ân ái được không? Bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào đấy. Không thấy ánh mắt giết người của em gái tôi sao?”


Triệu Húc Hàn buông tay Kỷ Hi Nguyệt ra, sau đó cụng ly với cô rồi nói với Úy Tư Lý: “Thân phận con trưởng của anh xem ra bấp bênh rồi đây.”


Úy Tư Lý dở khóc dở cười: “Cậu cũng đâu phải mới biết ngày đầu. Trong cái nhà này em gái của tôi bao giờ cũng đứng nhất.”


“Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi, “Trong các gia đình lớn chẳng phải thường trọng nam khinh nữ sao?”


Triệu Húc Hàn lắc đầu đáp: “Ở nước ngoài không xem trọng như vậy. Ai có năng lực xuất chúng thì người đó được sủng ái nhất thôi. Hơn nữa trong nhà có tới mấy người con trai, mà chỉ có một cô con gái, nên đương nhiên càng được sủng ái hơn.”


Kỷ Hi Nguyệt gật gù hiểu ra, sau đó hiếu kỳ nói: “Anh Úy, vậy những người anh em khác của anh thì sao?”


“Đều có công ty ở khắp nơi, dịp cuối năm mới trở về. Riêng tôi là con trưởng nên phải ở bên cạnh bố mẹ, làm việc trong tổng công ty. Có điều, mặc dù giữ chức vụ CEO của tập đoàn, nhưng chỉ là hữu danh vô thực.” Uy Tư Lý đáp.


Sau đó trên mặt anh ta liền nở một nụ cười, tiến lên vài bước, vì Thiết Quý Hoành và Úy Mẫn Nhi đang tươi cười bước sang đây.


Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cũng xoay người nhìn sang, đối mặt với hai người bọn họ.


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hai người khá xứng đôi, tại sao Úy Mẫn Nhi lại không chọn Thiết Quý Hoành nhỉ? Cứ khăng khăng bám lấy anh Hàn của cô, đây chẳng phải là tự mình tìm khổ sao?


Ánh mắt của Thiết Quý Hoành nhìn chằm chằm vào Kỷ Hi Nguyệt, dưới đáy mắt là sự kinh diễm không thể che giấu.


Triệu Húc Hàn nhướng mày, sau đó ôm bả vai của Kỷ Hi Nguyệt, nói với Thiết Quý Hoành: “Thiết chủ nhân, vị này là bạn gái của tôi, Kỷ Hi Nguyệt. Tiểu Nguyệt, vị này là chủ nhân của Thiết gia, cũng chính là chủ nhân của gia đình mẹ lớn anh.”


Kỷ Hi Nguyệt lập tươi cười chào Thiết Quý Hoành: “Chào Thiết chủ nhân.”


“Chào Kỷ tiểu thư. Tôi chưa từng gặp qua một người phụ nữ Trung Quốc nào khiến tôi kinh diễm đến như vậy. Triệu chủ nhân quả thực rất có tầm mắt.” Thiết Quý Hoành không kiệm lời tán thưởng, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt càng lúc càng sáng rực, dường như còn mang theo một chút mùi vị xâm chiếm.


Bởi vì Thiết Quý Hoành đứng khá gần Kỷ Hi Nguyệt, phát hiện da mặt cô rất trắng nõn mịn màng, không hề có chút gì tì vết, đến cả sợi lông tơ cũng trắng mịn như một đứa trẻ mới sinh, hơn nữa khí chất của cô cũng rất đặc biệt, kiểu người này khiến anh ta cảm thấy rất thân thuộc.


Chương 994: Tính xâm lược quá mạnh


Chắc hẳn cô gái này cũng là một người tu luyện khí công, hơn nữa còn được Triệu chủ nhân yêu thích như vậy, xem ra phải có điều gì đó đặc biệt, thành ra nếu là người tu luyện khí công thì cũng điều bình thường.


Lẽ nào Triệu Húc Hàn vì Kỷ Hi Nguyệt là người tu luyện khí công, nên mới từ bỏ chọn lựa Úy Mẫn Nhi?


Có điều, nhìn Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp nhu mì như vậy, bản thân anh ta là đàn ông cũng sẽ chọn cô, vì xét cho cùng Úy Mẫn Nhi là kiểu nữ cường nhân, không dễ gì nắm bắt.


Sắc mặt của Úy Mẫn Nhi lúc này vừa ngượng ngập vừa khó coi, thứ nhất là vì Triệu Húc Hàn giới thiệu Kỷ Hi Nguyệt là bạn gái của anh, thứ hai là không ngờ Thiết Quý Hoành lại khen ngợi Kỷ Hi Nguyệt như vậy, khiến cô ta cảm giác như bản thân bị mang ra so sánh.


Triệu Húc Hàn nghe Thiết Quý Hoành tán thưởng Kỷ Hi Nguyệt như vậy, đương nhiên cũng rất vui vẻ, nụ cười trên khuôn mặt cũng nhiều hơn, vòng tay ôm lấy bả vai Kỷ Hi Nguyệt siết chặt hơn một chút, nhưng anh có thể nhận ra Thiết Quý Hoành hình như rất có hứng thú với Kỷ Hi Nguyệt.


Đôi mắt anh ta cứ đổ dồn vào Kỷ Hi Nguyệt, khiến anh có chút khó chịu.


“Thiết chủ nhân quá khen rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười với Thiết Quý Hoành. Ánh mắt của anh ta cũng khiến cô có chút khó chịu, tính xâm chiếm trong đó quá rõ ràng.


Điều này khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm giác, chắc hẳn người này rất tự đại và kiêu căng ngạo mạn.


“Tiểu Nguyệt, mẹ tôi có nhã ý muốn gặp cô.” Úy Mẫn Nhi thấy trong mắt hai người đàn ông ưu tú chỉ có mỗi Kỷ Hi Nguyệt thì quả thực rất chán ghét, vội vàng nghĩ ra một cái cớ.


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại đã bị Úy Mẫn Nhi đưa tay kéo đi, sau đó cô ta quay sang nói với ba người đàn ông: “Đàn ông các anh trò chuyện đi nhé, tôi với Tiểu Nguyệt đi gặp mẹ tôi đã.”


Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu. Thực ra anh cũng rất ghét việc Thiết Quý Hoành cứ dán mắt vào Kỷ Hi Nguyệt, cho nên lúc này để Úy Mẫn Nhi đưa Kỷ Hi Nguyệt là đúng lúc nhất.


Có điều, không biết là mẹ của Úy Mẫn Nhi sẽ đối đãi với Kỷ Hi Nguyệt thế nào, vì mẹ của cô ta rất mong cô ta và anh thành một đôi, cũng không biết là Úy Mẫn Nhi đang nghĩ gì.


Mẹ của Úy Mẫn Nhi là người của Thiết gia, nhưng mối quan hệ huyết thống với bà của Triệu Vân Sâm tương đối xa, nên trước đó còn có ý định kêu Triệu Vân Sâm kết hôn với Úy Mẫn Nhi.


Nhưng Triệu Vân Sâm không phải là chủ nhân của Triệu gia, với lại tuổi tác cũng nhỏ hơn Úy Mẫn Nhi, còn Úy Mẫn Nhi thì chỉ thích Triệu Húc Hàn, nên mẹ của cô ta cũng đành hết cách.


Tuy nhiên, mặc dù quan hệ của mẹ cô ta với Thiết gia không mấy thân thiết, nhưng cũng được coi là người của Thiết gia, cùng với cuộc hôn nhân tốt đẹp, bà ta đã trở thành cầu nối ổn định cho sự hợp tác kinh doanh giữa Thiết gia và Quốc Tế Úy Lam.


Lúc Kỷ Hi Nguyệt chạm mặt người phụ nữ của Thiết gia trên phòng khách tầng hai, ánh mắt đầu tiên cũng rất thưởng thức. Mặc dù đã bốn, năm mươi tuổi, nhưng bà ta vẫn đậm khí chất của một quý bà giàu sang quyền quý.


Cách ăn mặc cũng rất trang nhã đoan chính, thoạt nhìn đã biết xuất thân từ danh môn vọng tộc.


Ở Pháp cũng phải là quý bà thuộc tầng lớp thượng lưu có tiếng.


Lúc này, Thiết Thiên Hoa đang trò chuyện với một lão phu nhân tóc trắng xóa người nước ngoài, còn đưa tay kéo kéo lại quần áo trên người.


“Mẹ, bà nội.” Úy Mẫn Nhi bước vào, hào hứng gọi.


Hai người phụ nữ liền xoay đầu, nhìn thấy Úy Mẫn Nhi và Kỷ Hi Nguyệt.


“Vị này là Kỷ Hi Nguyệt, bạn gái của anh Hàn.” Lúc Úy Mẫn Nhi nói câu này, vẻ mặt trở nên ấm ức.


Hai người phụ nữ nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt kinh ngạc, sau đó vẻ mặt như bừng tỉnh, bà Thiết cười nói: “Kỷ tiểu thư, nào nào, mời ngồi mời ngồi, đừng khách sáo. Đây là bà nội của Mẫn Nhi, Úy lão phu nhân.”


“Chào bà nội, chào phu nhân.” Kỷ Hi Nguyệt không biết xưng hô thế nào, đành phải gọi đại.


Chương 995: Đá đểu cô ta


Bà Thiết mặt mày hớn hở nói: “Kỷ tiểu thư thật xinh đẹp, còn ngọt ngào hơn Mẫn Nhi nhà tôi rất nhiều, thảo nào Triệu chủ nhân lại thích cô.”


“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Úy Mẫn nhi tức đến méo mặt, mẹ của mình mà cũng muốn dìm hàng mình sao?


Úy lão phu nhân nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười, nhưng lại nói một câu: “Kỷ tiểu thư quả thực rất xinh xắn, không biết gia thế của cô thế nào nhỉ? Có xứng với Triệu gia không?”


Kỷ Hi Nguyệt biết ngay là không phải chuyện gì tốt, mà cũng không ngờ là tiếng Trung của bà lão ngoại quốc này lại tốt như vậy, xem ra công lao của bà Thiết thật sự không ít, nhưng kiểu nói chuyện lại cá mè một lứa với Úy Mẫn Nhi, thực sự khiến người khác không thích nổi.


“Bà nội, cái mà Triệu chủ nhân thích không phải là gia thế của cháu, mà là bản thân cháu.” Kỷ Hi Nguyệt đành phải trả lời như vậy.


Bà Thiết có chút mất tự nhiên, đang định nói câu gì đó để xoa dịu thì Úy lão phu nhân lại nói tiếp: “Không có gia thế hỗ trợ thì hôn nhân làm sao lâu bền được? Kỷ tiểu thư, hạnh phúc nhất thời chỉ mang đến cho cô đau khổ vô tận, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ thì hơn.”


“Bà nội, người yên tâm, cháu sẽ cố gắng nỗ lực để gia thế xứng tầm với Triệu gia. Ngược lại cháu cảm thấy người nên lo lắng cho việc chung thân đại sự của Úy tiểu thư thì tốt hơn. Cháu thấy Thiết chủ nhân cũng không tệ đấy chứ?”


Kỷ Hi Nguyệt không hề tỏ ra sợ sệt, chẳng phải muốn cô bẽ mặt sao? Vậy thì xem thử rốt cuộc ai mới là người bẽ mặt trước.


Quả nhiên sắc mặt của ba người phụ nữ còn lại đều thay đổi. Úy Mẫn Nhi vội vàng nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng ăn nói lung tung. Tôi với Thiết chủ nhân không có khả năng đó. Cô không biết mẹ tôi là người của Thiết gia sao?”


“Tôi biết chứ, nhưng không phải quan hệ huyết thống rất xa sao? Chắc là không thành vấn đề đâu nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, “Dù sao Thiết chủ nhân cũng ưu tú như vậy, phù sa thì không nên chảy ra ruộng ngoài, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt muốn đá đểu cô ta một chút.


“Đương nhiên không thể. Kỷ Hi Nguyệt, tại sao không phải là cô với Thiết Quý Hoành, tôi với anh Húc Hàn? Như vậy có vẻ đều tốt cho chúng ta đấy chứ?” Úy Mẫn Nhi đưa ra chủ ý cho Kỷ Hi Nguyệt.


“Thiết chủ nhân quả thực rất ưu tú, ngoại hình cũng rất đẹp trai, nhưng đáng tiếc là tôi không thích, vì tôi và anh Hàn đã có tình cảm với nhau. Úy Mẫn Nhi, cô cứ một mực muốn chen chân vào giữa, có khác nào là đang tự chuốc họa vào thân? Điều kiện của cô tốt như vậy, chắc chắn sẽ tìm được một người đàn ông chân chính yêu thương mình, hà tất gì phải cố chấp với một người đàn ông không có cảm tình với mình như thế? Cô biết không, kết hôn sinh con với một người đàn ông không yêu thương mình, cả cuộc đời cũng sẽ không hạnh phúc đâu. Tôi tin là bà nội và mẹ cô cũng không muốn nhìn thấy cô không hạnh phúc.” Kỷ Hi Nguyệt một hơi nói rất nhiều thứ.


“Kỷ Hi Nguyệt, ý của cô là cô nhất định sẽ kết hôn với anh Húc Hàn?” Úy Mẫn Nhi tái mặt nói.


“Mặc dù không chắc chắn lắm, có điều cũng tầm tám mươi đến chính mươi phần trăm, nhưng có một điều tôi chắc chắn, đó là cho dù không có tôi, anh Hàn cũng sẽ không cưới cô.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, cười khẩy nói.


“Tại sao? Không có cô, tại sao anh ấy sẽ không cưới tôi?” Úy Mẫn Nhi không hiểu.


Kỷ Hi Nguyệt nhàn nhạt cười: “Cô ngốc thật hay giả ngốc vậy? Anh Hàn ghét nhất là kiểu phụ nữ bức ép anh ấy. Hơn nữa anh cũng không hề thích cô. Cô nghĩ anh sẽ vì vị trí chủ nhân là đi cưới một người phụ nữ anh ấy không thích sao?”


“Sao cô biết anh ấy không thích tôi? Lúc còn ở Đại học Yale, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt. Nếu không có cô xuất hiện, anh Hàn chắc chắn sẽ thích tôi.” Úy Mẫn Nhi không chấp nhận sự thật này.


“Nếu thích cô thì đã sớm quen cô rồi? Năm nay tôi mới hai mươi mốt tuổi mà hai chúng tôi đã ở bên nhau, nếu anh ấy thích cô thì hai người nên ở bên nhau từ lâu rồi chứ? Đến bây giờ vẫn chưa có gì, chứng tỏ anh ấy không hề thích cô, nhưng vẫn xem cô như một người bạn.” Kỷ Hi Nguyệt thực sự mệt mỏi với kiểu giải thích này.


Chương 996: Sẽ mang đến tai họa


Bà Thiết thấy con gái mình đã tái mặt thì vội vàng nói: “Được rồi được rồi, Mẫn Nhi, Kỷ tiểu thư ở xa đến làm khách, còn là bạn gái của anh Húc Hàn con, con ở trước mặt giành giật bạn trai của cô ấy như vậy không tốt lắm thì phải.”


“Mẹ, rõ ràng cô ta đã xen vào mà. Kỷ Hi Nguyệt, cô có thừa nhận không?” Úy Mẫn Nhin nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, trước đây cô còn xem trọng người phụ nữ này đôi chút, vậy mà không ngờ ở trước mặt người nhà cô ta lại não tàn như vậy.


“Tôi thừa nhận cái gì? Các cô căn bản là chưa từng bắt đầu, sao lại gọi tôi là xen vào?” Kỷ Hi Nguyệt có chút cạn lời.


“Khụ khụ, được rồi. Mẫn Nhi, chuyện này còn chưa đâu vào đâu mà? Con gấp cái gì? Là của con thì trước sau gì cũng là của con thôi. Hôm nay trong nhà đông người như vậy, con cũng nên có chừng mực lại đi.” Úy lão phu nhân nói.


Bà Thiết cũng phụ họa: “Đúng đấy, Mẫn Nhi, con là chủ nhà, phải hiểu lễ nghĩa chứ. Được rồi, con đưa Kỷ tiểu thư đi dạo một vòng trang viên đi.”


Kỷ Hi Nguyệt biết hai người phụ nữ này mặc dù cười nói với cô, nhưng thực chất không hề thích cô, lần này chẳng qua là làm một bài đánh giá với cô mà thôi.


Úy Mẫn Nhi dẫn Kỷ Hi Nguyệt ra ngoài. Tới cửa tầng hai, Úy Mẫn Nhi vẫn còn cay cú Kỷ Hi Nguyệt: “Kỷ Hi Nguyệt, sao cô không có chút kiêng dè nào hết vậy?”


“Tại sao phải kiêng dè?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười nói, “Thích anh Hàn thì thích thôi, lẽ nào còn phải kiêng dè? Không được thích luôn sao?”


“Lẽ nào cô chưa từng nghĩ cho anh Húc Hàn? Anh ấy là chủ nhân, chủ mẫu đương gia của Triệu gia bắt buộc phải cân nhắc đến toàn bộ lợi ích của Triệu gia. Nếu cô gả cho anh Húc Hàn thì chủ mang lại tai họa cho anh ấy mà thôi.” Trong lúc đưa Kỷ Hi Nguyệt dạo quanh các gian phòng khác trên tầng hai, Úy Mẫn Nhi nghiêm túc dạy dỗ Kỷ Hi Nguyệt.


Úy Mẫn Nhi thiết nghĩ, Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện có thể chưa hiểu rõ, nên cô ta muốn nhắc nhở Kỷ Hi Nguyệt một chút.


“Tai họa? Khoa trương thế cơ à?” Kỷ Hi Nguyệt đoán được tâm tư của Úy Mẫn Nhi. Có lẽ Úy Mẫn Nhi không ngờ rằng giữa cô và Triệu Húc Hàn gần như không có bí mật, vì tất cả những chuyện khó xử anh đã nói cho cô biết hết.


“Không khoa trương đâu. Nếu cô không đáp ứng được ba điều kiện của chủ mẫu Triệu gia, đặc biệt là điều kiện thứ hai, tài sản bắt buộc phải đạt trên hai trăm triệu đô la Mỹ, thì vị trí chủ nhân của anh Húc Hàn sẽ không được đảm bảo.”


“Không được đảm bảo thì không thôi. Không làm được chủ nhân nữa thì tiêu diêu tự tại! Tôi có thể cùng anh Hàn đi du lịch thế giới, cũng đâu cần lắm tiền nhiều bạc như vậy làm gì.” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.


“Cô!” Úy Mẫn Nhi tức muốn nổ mũi, có chút điên tiết nói: “Kỷ Hi Nguyệt, cô đừng ngây thơ quá. Anh Hàn không thể mất vị trí chủ nhân này đâu!”


“Ồ? Tại sao?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý hỏi.


“Bởi vì mẹ của anh ấy!” Lúc Úy Mẫn Nhi chuẩn bị nói câu này, ánh mắt còn liếc nhìn phía sau, thấy không có ai mới thấp giọng nói.


Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đang đứng trước một bức họa nổi tiếng ở hành lang tầng hai, giả vờ kinh ngạc nói: “Mẹ anh ấy? Không phải mẹ anh đã chết từ lâu rồi sao?”


Úy Mẫn Nhi lập tức đắc ý, đáp: “Xem ra anh Hàn vẫn chưa nói cho cô biết nhỉ? Mẹ của anh ấy đúng là đã mất vào năm anh ấy tám tuổi, nói là vì tai nạn, nhưng thực chất không phải, và để tìm ra hung thủ thực sự, anh Húc Hàn bắt buộc phải trở thành chủ nhân. Thế nên cô cảm thấy, nếu anh ấy chưa tìm được hung thủ thực sự, liệu anh ấy có từ bỏ vị trí chủ nhân này không? Còn cô, nếu đã thích anh ấy, yêu anh ấy như vậy, liệu cô có nhẫn tâm để anh ấy cả đời sống trong áy náy và tự trách không?”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta, sau đó nói: “Điều tra nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có kết quả, cô cho rằng nhất định phải làm chủ nhân mới điều tra được sao?


Chương 997: Đàn ông không phải đồ vật


Úy Mẫn Nhi đáp: “Đương nhiên. Nội tình bên trong rất phức tạp, cô chắc chắn không hiểu nổi đâu. Triệu gia đông người như vậy, kẻ địch cũng không ít, cho nên chỉ cần anh Hàn ngồi vững vị trí chủ nhân, quyền lực của anh ấy sẽ ngày càng được củng cố, đến lúc đó có thể tìm ra được sự thật.”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta: “Vậy ý của cô là cô có thể giúp anh Hàn tìm ra hung thủ thật sự?”


“Dĩ nhiên. Nếu tôi kết hôn với anh ấy, Quốc Tế Úy Lam của chúng tôi sẽ giúp anh ấy tìm ra hung thủ thật sự giết hại mẹ anh ấy, và cho dù âm mưu bên trong có đáng sợ thế nào thì ít nhất anh ấy vẫn còn Quốc Tế Úy Lam của tôi làm hậu thuẫn. Còn cô? Cô có thể cho anh ấy được cái gì?”


“Tôi tin là cho dù không cần đến Quốc Tế Úy Lam hay chủ nhân Triệu gia, anh Hàn sớm muộn gì cũng tìm ra được hung thủ thực sự đã giết hại mẹ anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


“Cô, Kỷ Hi Nguyệt, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy chứ!” Úy Mẫn Nhi rất tức giận.


“Úy Mẫn Nhi, cô mới là người không hiểu chuyện đấy. Đàn ông không phải đồ vật, không phải muốn kêu thì đến, ghét thì đuổi đi. Tôi thích anh Hàn, anh ấy cũng thích tôi, tôi không hiểu vì sao cô cứ muốn chia rẽ chúng tôi như vậy? Nếu anh Hàn cảm thấy kết hôn với tôi mà không thể làm chủ nhân, cũng không thể tìm được hung thủ thực sự giết hại mẹ anh ấy, thì ngay từ đầu anh ấy đã không chọn tôi, mà người phải chọn là cô!”


“Đến bây giờ mà cô còn không hiểu sao? Anh Hàn không thích cô, anh ấy cũng không cưới cô đâu, hiểu?” Kỷ Hi Nguyệt mặt đối mặt với Úy Mẫn Nhi, nghiêm túc chỉ rõ cho cô ta biết.


Sắc mặt của Úy Mẫn Nhi tái đi, bởi vì cô ta phát hiện Kỷ Hi Nguyệt nói rất có lý.


“Nhưng, nhưng tôi đã thích anh Hàn nhiều năm rồi, tôi luôn muốn được làm cô dâu của anh ấy.” Úy Mẫn Nhi thì thào nói, như thể đang thuyết phục bản thân vậy.


“Vậy thì đã sao? Phụ nữ thích anh Hàn nhiều vô số kể, không phải chỉ có một mình Úy Mẫn Nhi cô, lẽ nào anh ấy phải kết hôn với từng người? Nhưng tình yêu vốn dĩ là chuyện của hai người. Úy Mẫn Nhi, đáng ra cô đừng quá ích kỷ mới phải. Nếu thật sự thích anh Hàn thì cô nên chúc anh hạnh phúc, thay vì ép anh ấy cưới một người mà anh ấy không thích như vậy!”


Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì rời khỏi bức tranh nổi tiếng đó, để lại Úy Mẫn Nhi đứng một mình như trời trồng, giống như vẫn còn điều chưa hiểu rõ, hoặc là đả kích quá lớn khiến cô ta không thể chấp nhận được.


Kỷ Hi Nguyệt đi một mạch tới trước cầu thang tầng hai, thấy Úy Mẫn Nhi vẫn đứng yên chỗ đó, cô chỉ biết lắc đầu rồi xuống dưới.


Xuống lầu rồi, cô nhìn thấy một nhà bên ngoài sảnh tiệc có gian phòng vệ sinh, vừa lúc cô cũng đang muốn đi vệ sinh.


Trong nhà vệ sinh có tiếng phụ nữ, nhưng đều là tiếng Pháp, Kỷ Hi Nguyệt nghe cũng không hiểu. Đến lúc cô bước ra thì người đã đi mất. Nhìn bản thân xinh đẹp trong gương, bỗng nhiên cô có chút tự luyến.


Rửa tay xong, cô ra khỏi phòng vệ sinh, đúng lúc cửa nhà vệ sinh nam mở ra. Điều bất ngờ là người bước ra lại là Thiết Quý Hoành, khiến Kỷ Hi Nguyệt có chút ngơ ngác.


“Kỷ tiểu thư, trùng hợp nhỉ? Cô nói chuyện với Úy tiểu thư thế nào rồi?” Thiết Quý Hoành cười rất ôn hòa, đôi mắt có chút đào hoa, cực kỳ hấp dẫn người khác.


Đáng tiếc là không phải gu của Kỷ Hi Nguyệt. Ở trong lòng cô, không có người đàn ông nào có thể đẹp trai qua anh Hàn của cô cả.


“Chào Thiết chủ nhân” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, “Trò chuyện với Úy tiểu thư cũng khá thú vị.”


“Ồ? Thế ư? Nhưng các cô là tình địch mà.” Thiết Quý Hoành khá bất ngờ trước câu trả lời của Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai: “Trên chiến trường, kẻ địch cũng có lúc phải cảm thông cho nhau, huống hồ chúng tôi chỉ là tình địch. Trước khi Triệu chủ nhân quyết định chọn vợ thì ai cũng có cơ hội như nhau thôi.”


Thiết Quý Hoành không khỏi kinh ngạc: “Nói có lý. Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên là một người rất thú vị.”


“Ồ? Có ai nói với anh tôi rất thú vị sao?” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa bước ra ngoài.


Chương 998: Cô đừng giả vờ


“Úy Tư Lý có ấn tượng rất tốt với Kỷ tiểu thư, nói cô rất vui tính, người còn xinh đẹp. Bây giờ xem ra một chút cũng không sai.” Thiết Quý Hoành đi bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô, nhìn rất kỹ càng tới nỗi Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như da mặt của cô đã bị anh ta nhìn xuyên thấu. Người đàn ông này rốt cuộc có hiểu phép lịch sự là gì không?


“Anh Úy cũng là người đàn ông rất thú vị.” Kỷ Hi Nguyệt nói một câu.


“Kỷ tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lát không?” Thiết Quý Hoành đột nhiên hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt đứng lại, xoay người nhìn anh ta, nhướn mày nói: “Thiết chủ nhân, giữa tôi với anh không quen không thân, có gì hay để nói chuyện?”


Thiết Quý Hoành lập tức mỉm cười: “Kỷ tiểu thư đừng sợ, tôi không có ác ý, chỉ là có chút chuyện muốn thỉnh giáo thôi.”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày: “Thiết chủ nhân muốn thỉnh giáo tôi? Tôi thì có gì đáng để Thiết chủ nhân thỉnh giáo đâu? Anh thỉnh giáo anh Hàn của tôi có khi tốt hơn đấy, anh ấy hiểu biết hơn tôi rất nhiều.”


“Chuyện này chỉ có thể thỉnh giáo Kỷ tiểu thư thôi. Một chút thời gian cũng không được sao?” Thiết Quý Hoành dường như rất kiên trì.


“Vậy anh nói đi? Ở đây cũng đâu có ai?” Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn hành lang, chỉ có vài thị vệ lui tới.


Khóe miệng Thiết Quý Hoành khẽ run rẩy: “Có thể vào trong nói chuyện không?” Anh ta mở một cánh cửa sau lưng ra, Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào bên trong, hình như là phòng tập nhảy, trước cửa sổ còn đặt một cây đàn piano.


“Thiết chủ nhân, tôi không muốn nữa. Dù sao tôi cũng là con gái, còn không quen biết gì với anh, nếu để anh Hàn biết tôi một thân một mình cùng đàn ông vào phòng đóng cửa, chuyện này không dễ giải thích đâu.” Kỷ Hi Nguyệt thẳng thừng từ chối, “Anh đừng thỉnh giáo nữa, tôi không biết gì cả đâu.”


Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ đi, nhưng Thiết Quý Hoành đột nhiên vươn tay giữ Kỷ Hi Nguyệt lại.


Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác, bản năng của cô muốn trốn chạy, nhưng tốc độ của Thiết Quý Hoành lại quá nhanh. Cô muốn tránh, bắt buộc phải sử dụng khí công, nhưng lúc này hiển nhiên không thích hợp. Với lại tối nay cô còn phải hành động, nên tuyệt đối không thể để lộ khí công của bản thân nhanh như vậy.


Do đó, cánh tay của cô đã bị Thiết Quý Hoành giữ chặt, hơn nữa người đàn ông này còn kéo cô vào phòng và đóng cửa lại.


“Thiết chủ nhân, anh muốn làm gì!” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ cả kinh, hai tay che ngực, dáng vẻ sợ hãi như đang gặp phải tên háo sắc, “Thật không ngờ anh là loại người như vậy!”


Thiết Quý Hoành khẽ nhướng mày, ánh mắt đã trở nên sắc bén, cười khẩy nói: “Kỷ tiểu thư, cô đừng giả vờ nữa!”


“Giả vờ? Tôi giả vờ? Anh bị thần kinh à? Bỏ tôi ra, nếu không tôi sẽ la lên đấy!” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề, lẽ nào người đàn ông này đã biết?


Không, không thể nào, anh ta chưa từng gặp cô, hơn nữa chuyện cô tu luyện khí công cũng không mấy ai biết, người đàn ông này tuyệt đối không thể biết được.


Vậy thì chỉ còn một cách giải thích, đó là người đàn ông này cũng có trực giác giống cô, từ ánh mắt đầu tiên đã cảm thấy đối phương không phải người bình thường.


Hay nói cách khác là việc tu luyện khí công của cô vẫn chưa thành thục, chưa đạt đến cảnh giới trở về nguyên trạng.


Thiết Quý Hoành đột nhiên đưa tay, dợm đánh vào mặt Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt chỉ kinh hô một tiếng, nhưng không né tránh, vì cô biết anh ta đang muốn thử cô.


Cho nên cô càng không thể tránh né, nhưng cô tin Thiết Quy Hoành không dám đánh cô thật. Xét cho cùng thì bây giờ cô đang là bạn gái của Triệu Húc Hàn, Thiết Quy Hoành có muốn thử đến đâu cũng không ngốc nghếch đi trở mặt với Triệu Húc Hàn.


Nhưng lòng bàn tay của anh ta quả thực rất lợi hại, khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên đau như dao cắt, sau đó cô lập tức nhắm mắt lại.


Bàn tay của Thiết Quý Hoành rốt cuộc cũng chạm đến chóp mũi của cô, hơn nữa lòng bàn tay của anh ta còn đụng vào chóp mũi của cô, nhưng lực đạo đột nhiên biến mất trong tích tắc.


Chương 999: Cho anh ta một cái tát


Kỷ Hi Nguyệt mở mắt ra, thấy sắc mặt bất lương của Thiết Quý Hoành, cô bèn vươn tay tát anh ta một cái.


“Bốp!” Cái tát này còn vang lên rất giòn giã.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là người đàn ông này không hề né tránh. Anh ta là một cao thủ khí công cơ mà?


Thực tế là không phải Thiết Quý Hoành không né tránh, mà căn bản là anh ta không nghĩ Kỷ Hi Nguyệt sẽ phản ứng như vậy, cho nên mới sơ ý ăn một cái tát trong sự ngỡ ngàng.


Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi lùi về phía sau, lớn tiếng la lên: “Cứu mạng!”


Thiết Quý Hoành vốn dĩ đã sầm mặt, thấy Kỷ Hi Nguyệt còn la lớn, anh ta lập tức bắt cô lại, còn dùng một tay bịt miệng cô.


Kỷ Hi Nguyệt liều mạng vùng vẫy, trong lòng rất muốn giết chết người đàn ông này, thật con mẹ nó láo lếu mà.


“Đừng la. Tôi không muốn tổn thương cô!” Thiết Quý Hoành nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Kỷ Hi Nguyệt, nói.


Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể ưm ưm gật đầu, nước mắt rớt xuống, diễn xuất này mà không cầm được tượng vàng Oscar thì đúng là không còn gì để nói.


Có điều Thiết Quý Hoành không ngờ là Kỷ Hi Nguyệt sẽ bật khóc. Người bị ăn một cái tát vừa đau vừa tức là anh ta, nhưng dáng vẻ của cô rõ ràng là đã bị khiếp sợ. Nếu cô thật sự là một cao thủ khí công, điều này hoàn toàn không thể xảy ra.


Còn nếu cô đang diễn xuất, thì quả thực người phụ nữ này quá đáng sợ.


Thiết Quý Hoành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt, bàn tay đang bịt miệng cô từ từ buông ra, nhưng có vẻ như không nỡ, anh ta lại đưa tay lên lau nước cho Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt cả người run rẩy, sự sợ hãi trong mắt càng đậm thêm.


“Xin lỗi nhé. Tôi không phải cố ý đâu. Chỉ là muốn thăm dò cô một chút thôi, chứ không hề có ác ý. Dọa cô sợ rồi, tôi thực sự xin lỗi.” Thiết Quý Hoành lùi lại vài bước, cúi đầu xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt.


Nhìn năm dấu tay trên mặt anh ta, trong lòng Kỷ Hi Nguyệt quả thực rất sảng khoái, nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rớt xuống càng lúc càng nhiều.


“Xin lỗi, Kỷ tiểu thư, thật sự xin lỗi cô. Mong cô hãy thứ lỗi cho tôi, tôi sẵn sàng đền bù cho cô.” Nhìn dáng vẻ bất lực đáng thương như hoa lê dính mưa rào của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng Thiết Quý Hoành có chút rung động, rất muốn ôm lấy cô để an ủi.


Suy nghĩ này vừa xẹt qua khiến anh ta cũng rất ngỡ ngàng, mặc dù từ ánh mắt đầu tiên đã bị vẻ đẹp của Kỷ Hi Nguyệt hớp hồn, nhưng phần lớn là vì anh ta cảm thấy cô là một cao thủ khí công nên mới có hứng thú dạt dào.


Nhưng bây giờ hành động của cô đã chứng minh cô không phải là một người tu luyện khí công, tại sao trong lòng anh ta lại cuồn cuộn dậy sóng như vậy? Chắc có lẽ lâu rồi anh chưa gần phụ nữ.


“Anh đi đi, đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Kỷ Hi Nguyệt bịt miệng khóc nức nở.


“Được được được, tôi đi, cô đừng khóc nữa nhé, nhưng cô đừng nói ra chuyện này với ai được không? Tôi sợ sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có. Tôi sẽ đền bù cho cô, thật đấy. Cô có điều kiện hay yêu cầu gì đó thì cứ nói, tôi có thể làm được nhất định sẽ làm.” Thiết Quý Hoành vẫn có chút sợ Triệu Húc Hàn, vì dù sao Kỷ Hi Nguyệt cũng là người phụ nữ của anh.


Người phụ nữ của mình bị ức hiếp, nếu Triệu Húc Hàn không làm gì thì mới là chuyện lạ, thủ đoạn của tên Triệu Húc Hàn này không phải là anh ta không biết, đến lúc đó anh ta chắc chắn sẽ nhận lấy hậu quả rất cay đắng.


Kỷ Hi Nguyệt mừng thầm trong lòng, điều kiện này hình như cũng không tệ.


“Anh đi đi. Tôi phải đi trang điểm lại, nếu không anh Hàn nhất định sẽ hỏi.” Kỷ Hi Nguyệt nức nở, dáng vẻ đáng thương và nhỏ bé của cô quả thực rất bất lực, đánh thẳng vào trái tim Thiết Quý Hoành.


“Xin lỗi cô, là tôi đã quá kích động. Cứ giữ điều kiện đó trước nhé. Bất cứ lúc nào cô nghĩ ra cũng có thể nói với tôi, Thiết Quý Hoành tôi nói được làm được, tôi cũng không thích mắc nợ người khác.” Thiết Quý Hoành nói xong thì nhanh chóng rời khỏi.


Chương 1000: Toàn tâm toàn ý


Kỷ Hi Nguyệt nhìn cánh cửa đóng lại, nước mắt trên mặt cũng dần khô. Cô khẽ chớp mắt, khí công lưu chuyển toàn thân, nháy mắt đã không còn thấy dáng vẻ gì bất thường.


Có điều cô vẫn đợi qua năm phút mới bước ra ngoài. Vào phòng vệ sinh soi qua gương một chút, thấy quần áo không có gì xộc xệch cô mới quay trở lại sảnh tiệc.


Cô lại nhìn thấy Thiết Quý Hoành, nhưng lúc này anh ta đang ngồi đối diện Triệu Húc Hàn. Năm dấu tay trên mặt anh ta cũng đã biến mất, cho thấy việc tự mình dùng khí công chữa trị rất lợi hại.


Triệu Húc Hàn thấy cô bước vào, lập tức đứng dậy bước tới đón, khuôn mặt có chút lo lắng nói: “Em đi đâu vậy? Úy Mẫn Nhi đã quay lại nãy giờ mà không thấy em đâu.”


Kỷ Hi Nguyệt kéo anh đến quầy đồ ăn, thấp giọng nói: “Vừa nãy Thiết Quý Hoành cản em lại. Hình như anh ta cảm nhận được em là người tu luyện khí công, nên muốn ra tay thăm dò, nhưng đã em bị qua mắt. Anh cứ xem như không biết gì nhé.”


Cả người Triệu Húc Hàn đột nhiên trầm xuống, nhưng không hề quay lại nhìn Thiết Quý Hoành.


“Xem ra khả năng tu luyện của tên này lại cao lên rồi.” Triệu Húc Hàn nói, “Không làm gì em đấy chứ?”


“Không có. Chắc anh ta sợ em ở bên cạnh anh nên cũng là người tu luyện khí công.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ đáp, “Em còn tát anh ta một cái, nói anh ta khiếm nhã với em, hihi.”


Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó sờ sờ bả vai cô, “Cũng đúng. Em chưa bao giờ chịu thiệt mà.”


“Thế nên anh không cần lo lắng cho em đâu. Tên đó bây giờ đang nhìn chằm chằm em đấy, sợ em kể với anh.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.


“Hơn nữa anh ta còn tự biết mình đuối lý, nói là sẽ đáp ứng em một điều kiện. Chỉ cần anh ta làm được, chắc chắn sẽ giúp em.” Kỷ Hi Nguyệt không hề giấu diếm Triệu Húc Hàn, nếu không người đàn ông này nổi máu ghen lên lại nuốt không trôi.


“Ồ? Khá đấy. Anh ta là một người hữu dụng, điều kiện này phải nắm chắc mới được.” Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng giúp Kỷ Hi Nguyệt vuốt lại mái tóc, “Mẹ của Úy Mẫn Nhi không làm khó em chứ?”


“Không có, mẹ cô ta thì không sao, nhưng bà nội cô ta thì thái độ khá tệ. Có điều, cuối cùng Úy Mẫn Nhi cũng không nhịn được mà kéo em ra ngoài nói chuyện, kêu em rời khỏi anh. Cô ta còn biết là anh không thể rời bỏ vị trí chủ nhân, biết rõ cả chuyện mẹ anh nữa.”


Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Lúc còn ở Yale, anh vẫn luôn điều tra chuyện của mẹ, cho nên cô ta cũng biết, còn kêu bố của cô ta giúp đỡ, hơn nữa còn chết một vài người. Về chuyện này, quả thực là anh có chút mắc nợ Úy gia.”


“Vậy thôi anh cưới Úy Mẫn Nhi để trả nợ đi.” Kỷ Hi Nguyệt chọc anh.


Ánh mắt của Triệu Húc Hàn lập tức trở nên sắc bén, vươn tay giữ lấy cằm cô: “Có rất nhiều cách để trả nợ, nhưng anh sẽ không bao giờ dùng bản thân để trả nợ. Về công việc kinh doanh anh đã giúp đỡ Úy gia rất nhiều, hơn nữa còn để hai vệ sĩ của Triệu gia bảo vệ hai đứa con trai của ông ta, nhiêu đó chắc cũng đã đủ rồi.”


“Em đùa thôi mà. Anh nghiêm túc quá rồi đấy. Cuộc sống phải thú vị một chút mới vui chứ.” Kỷ Hi Nguyệt sờ khuôn mặt điển trai của anh, nhẹ nhàng nói.


Triệu Húc Hàn dở khóc dở cười: “Đùa cái gì cũng được, nhưng anh đối với em là toàn tâm toàn ý, chuyện này không lấy ra đùa được.”


“Được rồi được rồi, tuân lệnh, cậu chủ.” Kỷ Hi Nguyệt nghịch ngợm nói, sau đó mỉm cười.


Mắt thấy Úy Mẫn nhi đang đi về phía bọn họ, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Lại đến rồi, đúng là muốn vui vẻ quá ba giây cũng không được.”


Triệu Húc Hàn quay người, nghe thấy Úy Mẫn Nhi nói: “Anh Húc Hàn, bố nuôi vừa mới gọi điện thoại đến, nói là tối nay muốn mọi người cùng ăn bữa cơm, anh với Kỷ tiểu thư cũng qua luôn nhé. Chỉ là một bữa ăn đơn giản ở căn hộ của ông ấy trong thành phố, nên đừng quá gò bó.”


Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Được, đến lúc đó xe của cô qua đón chúng tôi là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK