Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở cửa gọi Tiêu Ân vào thu dọn đồ đạc. Triệu Húc Hàn bước tới trước cửa sổ, Kỷ Hi Nguyệt đi theo anh.
Lúc Tiêu Ân thu dọn đồ đạc, mắt lén nhìn cậu chủ, phát hiện tâm trạng của anh hình như đã tốt lên. Sau đó anh ta nhìn khuôn mặt tươi cười của Kỷ Hi Nguyệt, xem ra cậu chủ lại được người phụ nữ này dỗ ngọt rồi.
“Chuyện này phải xem ý kiến của hai bên mới được.” Triệu Húc Hàn sau khi cân nhắc thì nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Nói thừa. Đó là điều tất nhiên. Em hy vọng họ đều được hạnh phúc, nhưng bây giờ cứ cho một cơ hội thử xem. Nếu tiếp xúc với nhau mà không có cảm giác, em đương nhiên sẽ không gò ép nữa.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.
Tiêu Ân đờ đẫn. Sao thái độ của Kỷ Hi Nguyệt đối với cậu chủ càng ngày càng kiêu ngạo thế nhỉ? Ngay cả câu ‘nói thừa’ cũng dám nói ra được.
Nhưng phản ứng của cậu chủ là chỉ dửng dưng vươn tay xoa đầu cô? Tiêu Ân lại càng thêm khinh thường cậu chủ, anh đúng là người không có chính kiến.
Sau khi Tiêu Ân ra ngoài, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Hàn, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật: “Vừa mới ăn no xong, phải chờ tiêu hóa đã.”
“….!”
“Ok ok. Vậy có cần ra ngoài đi dạo vài vòng không?” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh.
“Cũng đang có ý đó.” Triệu Húc Hàn liếc cô.
“…..!”
Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đi thẳng vào phòng trong của anh, cô lật đật đi theo. Vào rồi mới phát hiện bên trong không những to mà còn có một lối cầu thang dẫn thẳng lên sân thượng.
Triệu Húc Hàn đi thẳng lên sân thượng, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy theo.
Lên trên rồi cô mới chết lặng. Ở trên này ngoài bãi đáp trực thăng ra thì còn có nơi tập thể thao và một sân thể dục hình vòng.
Con mẹ nó, là sân thể dục đó!
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ trên sân thượng của tòa cao ốc Đế Vương này lại xa xỉ như vậy, hơn nữa nó còn là sân bãi cá nhân của Triệu Húc Hàn. Người có tiền đúng là tùy hứng.
Cô còn phát hiện thêm một góc khác có giá hoa và tất nhiên trên đó vẫn là hoa lan, điều này cho thấy Triệu Húc Hàn vô cùng hoài niệm người mẹ đã mất của mình.
“Trên này chỉ có người của Triệu gia mới được lên.” Triệu Húc Hàn cất tiếng.
“Ha, xem ra em cũng được tính là người của Triệu gia nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt tiếp lời.
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn cô, thầm nghĩ đó là chuyện đương nhiên, người phụ nữ của anh tất nhiên cũng là người của Triệu gia.
Hai người đi bộ trên sân thể dục. Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác như đang xuyên qua thời gian trở về thanh xuân vườn trường.
Sau khi đi được hai mươi mét, Triệu Húc Hàn thở dài nói: “Em thực sự muốn biết mọi thứ?”
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường: “Anh Hàn, anh nói xem? Đó là mẹ của em đấy.”
Cơ mặt của Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, sau đó ảm đạm nói: “Xin lỗi em, nếu không phải anh…”
“Dừng!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngăn sự áy náy của anh lại: “Anh Hàn, em hiểu rất rõ, chuyện này không thể trách anh được. Bây giờ em chỉ nghĩ là làm thế nào để tháo giải được nguyên nhân cái chết của mẹ anh, tóm được hung thủ, cũng là cho mẹ em một lời giải thích.”
Triệu Húc Hàn nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời. Bây giờ đang vào cuối tháng sáu, thực ra thời tiết có chút nóng nực, nhưng lúc này anh lại có cảm giác bầu trời rất trong xanh và mát mẻ.
Tầm nhìn trên sân thượng cũng rất thoáng đãng, giúp anh hít thở thật sâu.
“Hồ sơ của vụ án này đang ở trong cục cảnh sát của Roma, không phải người của Triệu gia thì không được kiểm tra, nhưng trong két bảo hiểm của nhà cổ Triệu gia có lưu giữ một bản.”
Triệu Húc Hàn nói.
“Vậy có thể cầm về cho em xem được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền hỏi.
“Thực ra có xem hồ sơ cũng không nhìn ra gì đâu. Trong đó chỉ có một số tấm ảnh ở hiện trường, báo cáo khám nghiệm tử thi của bác sỹ pháp y và vài chứng cớ của nhân chứng, tất cả đều chứng minh đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, có xem hay không xem cũng chẳng có gì khác biệt.” Triệu Húc Hàn nhíu mày, nhàn nhạt đáp.
Chương 662: Bản thân phải mạnh mẽ
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh. Triệu Húc Hàn tiếp tục nói: “Anh sẽ kể cho em nghe chuyện của mẹ em và chị Kim.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Mẹ em chính là người mà dì Kim nhờ đến điều tra vụ án.”
“Phải. Mẹ em đúng là do chị Kim giới thiệu. Lúc chị ấy gọi điện thoại cho mẹ em, anh cũng đang ở đó. Chắc hẳn mẹ em rất hứng thú với vụ án của mẹ anh, cho nên đã hào hứng đồng ý. Lúc đó anh vô cùng vui mừng.”
Triệu Húc Hàn thở dài: “Chị Kim đã nói cho anh biết một khả năng vì sao cái chết của mẹ anh không được nhận định là một vụ mưu sát, đó là trước khi mẹ anh bị vứt xuống nước, có thể bà ấy đã bị đánh thuốc hoặc tiêm một liều thuốc đại loại như thuốc phiện, cho nên mới dẫn đến chuyện sau khi xuống nước, bà đột nhiên lên cơn và không thể tự cứu mình.”
Nói đến đây, đôi mắt của Triệu Húc Hàn trở nên u ám, hơi thở toàn thân cũng lạnh hẳn đi. Trong thời tiết oi bức như vậy, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại cảm thấy lạnh buốt tim.
“Làm sao biết?” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn đáp: “Khám nghiệm tử thi tại chỗ có thể không phát hiện được, vì chất độc này không dễ dàng phát hiện và sẽ ngấm vào xương. Trước đây chưa từng có ai nghĩ đến khả năng này, còn anh thì bởi vì vẫn tin mẹ anh không phải chết đuối ngoài ý muốn, cho nên vẫn luôn tìm kiếm đủ loại khả năng, thậm chí là lân la dò hỏi các bác sĩ pháp y trên thế giới để xem thử có nguyên nhân gì khác không, mãi cho đến khi gặp được chị Kim.”
“Chị ấy là giáo sư của học viện Luật. Chị ấy nói với anh, mẹ em đã từng thực hiện một số nghiên cứu về loại án này. Hơn nữa chị ấy còn nói với anh rằng, loại khả năng này hoàn toàn có thể tồn tại.”
“Lúc đó anh đã vui mừng y như tìm được một cọng rơm cứu mạng. Anh biết mẹ anh không thể nào chết đơn giản vậy được, nên anh đã cầu xin chị Kim giúp anh điều tra vụ án, chị Kim nói sẽ mời mẹ em sang, sau đó sẽ mở nắp quan tài để tiến hành khám nghiệm lại tử thi.”
Triệu Húc Hàn hít vào một hơi thật sâu: “Lúc đó anh không hề nói với bất cứ ai, chỉ bàn bạc với mỗi bố anh. Bố anh cũng đồng ý để anh mở nắp quan tài, nhưng không hiểu sao tin tức lại bị tiết lộ.”
“Bên cạnh anh có phản đồ?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Phải. Bởi vì hung thủ vẫn luôn giám sát anh, cho nên chắc chắn sẽ cài người bên cạnh anh, chỉ là lúc đó anh vẫn còn trẻ người non dạ, vốn dĩ không có sự đề phòng, càng cho rằng người của Triệu gia ai cũng trung thành và tận tâm. Nhưng trên thực tế lại không biết rằng có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo anh, thậm chí là bố anh.”
Triệu Húc Hàn đầy sự lạnh lùng, sự oán hận trong lòng cũng dần dần tăng lên, đến cả Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể cảm nhận được.
“Cả một cánh rừng như thế làm sao không có sâu mọt cho được!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, an ủi.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Vì thế thực lực của bản thân phải vững mạnh mới là điểm then chốt.”
Kỷ Hi Nguyệt đau lòng nói: “Anh Hàn, anh vất vả rồi.”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó đáp: “Nếu vất vả mà có thể điều tra được ai mới là hung thủ thật sự sát hại mẹ anh, thì có vất vả thêm nữa anh cũng không ngại.”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Vậy bây giờ anh vẫn chưa vững chắc để điều tra tiếp đúng không?”
“Thực lực vẫn chưa đủ, nhưng anh sẽ tranh thủ thay hết toàn bộ người đứng đầu của tám khu vực Triệu thị bằng người mà anh tín nhiệm, hoặc là những người chỉ có thể đứng về phía anh trong vòng ba năm nữa.” Dưới đáy mắt của Triệu Húc Hàn thấp thoáng một tia u ám.
Kỷ Hi Nguyệt có thể nhìn thấy sự sắc bén và sát khí trong ánh mắt ấy, chỉ là sự tranh chấp trong một gia tộc to lớn như vậy quả thực cô không hiểu được, nhưng chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm và tàn nhẫn vạn phần.
“Nhưng bây giờ chỉ có khu vực Tây Âu đang gây phiền phức cho anh thôi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, “Cho nên anh mới phải cưới Úy Mẫn Nhi?”
Triệu Húc Hàn xoay người nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười lạnh lùng khiến Kỷ Hi Nguyệt không hiểu được, lúc này hai người đã đi được nửa sân tập thể dục.
Chương 663: Em vẫn chưa đủ tư cách
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Biểu cảm này là có ý gì đây? Anh có vẻ không lo lắng lắm, hay là đang định kết hôn?”
Khoé miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, gương mặt đẹp trai cũng lạnh đi mấy phần.
“Anh sẽ không cưới Úy Mẫn Nhi.” Triệu Húc Hàn nói thẳng.
“Vậy anh có cưới em không?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ muốn chọc ghẹo anh.
“Em vẫn chưa đủ tư cách.” Triệu Húc Hàn trả lời không chút ngần ngại, còn nói với thái độ hờ hững, chân vẫn bước thẳng về phía trước.
“…!” Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề trong lòng, cư nhiên dám giẫm lên trái tim của cô như vậy, đúng là kiểu đàn ông trực nam, một chút thú vị cũng không có.
“Ai thèm!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.
Lúc này Triệu Húc Hàn mới phát hiện là cô không đi theo anh, xoay đầu nhìn lại mới thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ này đang sưng lên vì tức giận.
Anh lại nói sai gì rồi? Nói gì nhỉ? À, nói cô không đủ tư cách, nhưng đúng mà. Ba điều kiện của chủ mẫu Triệu gia cô không đạt cái nào cả thì hiển nhiên không đủ tư cách là phải rồi, nhưng có thể từ từ đạt tiêu chuẩn.
“Hừ! Đủ tư cách mà anh không thích thì có ích gì không?’ Kỷ Hi Nguyệt liếc thấy mặt anh vẫn còn ngớ ra thì càng tức giận hơn.
Khóe miêng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Anh không có quyền lựa chọn, nhưng anh vẫn còn ba năm để tự do.”
“Sao cơ?” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ba năm gì?
“Trước ba mươi tuổi, chủ nhân của Triệu gia bắt buộc phải kết hôn, nối dõi tông đường!” Triệu Húc Hàn đáp.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt.
“Trong ba năm tới, em phải nhanh chóng đạt được ba điều kiện.” Câu nói tiếp theo mà Triệu Húc Hàn bỏ lại bên tai Kỷ Hi Nguyệt khá giống tiếng người hơn.
“Liên quan quái gì tới em.” Nhưng cô vẫn không bỏ qua.
Triệu Húc Hàn cau mày, sắc mặt đen lại, nhìn cô chằm chằm rồi nói: “Chứ không em nghĩ anh ăn no rửng mỡ đi kêu một huấn luyện viên hàng đầu như Long Bân tới dạy em?”
“Cho dù em có đánh được đi chăng nữa thì gia đình của em cũng không lắm tiền như vậy, mà bản thân em cũng không phải là kiểu người hiền lương thục đức.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói, “Hơn nữa chủ mẫu của Triệu gia sau khi kết hôn còn không được xuất đầu lộ diện, vậy thì thà anh giết em đi còn hơn.”
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm với mắt cô: “Nói như vậy là em không muốn gả cho anh đúng không?”
“Tại sao em phải gả cho anh? Bây giờ em còn không được tính là bạn gái của anh, vậy thì một người bạn trai như anh cũng đâu đạt yêu cầu đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý chọc tức anh, người đàn ông này quá tự đại.
“Không đạt yêu cầu chỗ nào?” Triệu Húc Hàn lập tức hỏi lại. Tính ra cũng không ngốc, ít nhất thì không như suy nghĩ của Kỷ Hi Nguyệt là anh sẽ quay đầu bỏ đi.
“Anh không yêu thương bạn gái, cũng chưa bao giờ tỏ tình với em.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi, “Chuyện gì anh cũng ép buộc em làm, anh nói ai mà thích nổi?”
Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó nói: “Lẽ nào anh nói em là người phụ nữ của Triệu Húc Hàn anh còn chưa đủ?”
“Thế mà em chỉ nghe nói em là tình nhân của anh không đấy!” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, “Sáng nay em có chạm mặt với Hứa Phượng, phó tổng của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Vũ, cô ta bảo em là nghe nói Húc Nguyệt của em có anh chống lưng, ánh mắt đó cứ như em đã quyến rũ anh lên giường, cứ như em là vợ lẽ của anh, làm em phải ôm cả một bụng tức.”
Khuôn mặt của Triệu Húc Hàn nhăn lại thành một đống, giống như vẫn chưa hiểu sự so bì này.
“Haiz, ý người ta là anh giàu có, còn Kỷ Hi Nguyệt em chỉ là người phụ nữ anh chơi đùa, nào chơi chán rồi thì tự nhiên sẽ vứt bỏ, cho nên ánh mắt đó là có ý xem thường em, đáng tiếc cho em, cười nhạo em đấy!”
Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân.
“Anh không hề chơi đùa.” Triệu Húc Hàn không hề thích hai từ ‘chơi đùa’ này, cho nên uốn nắn ngay.
“Khụ khụ khụ.” Kỷ Hi Nguyệt muốn cạn lời, trọng điểm của anh rốt cuộc là ở đâu vậy? Tên này thật sự là một kẻ ngốc đần trong tình cảm sao?
Chương 664: Anh tìm sách đọc đi
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mệt mỏi, quen người bạn trai như vậy chắc sớm muộn gì cũng hộc máu tươi mà chết.
“Anh Hàn, ý em không phải là chuyện này, ý của em là anh không biết làm một người bạn trai.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói như vậy.
Mặt của Triệu Húc Hàn lại âm u, không hề biết mình đã sai ở đâu, vì anh cảm thấy mình đã đủ bao dung với người phụ nữ này rồi.
“Anh đối với em rất tốt, chỉ là thỉnh thoảng…” Kỷ Hi Nguyệt cũng không biết phải nói thế nào, dù sao có nói thì Triệu Húc Hàn cũng không hiểu, “Thế này nhé, anh đi tìm mấy cuốn sách nói về tình yêu nam nữ học hỏi chút đi. Chúng ta không nói về vấn đề này nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cứ nói đến vấn đề này là càng lôi đi xa.
“Xuống dưới đi. Hơi nực.” Triệu Húc Hàn nói xong thì xoay người bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt ở sau lưng bĩu môi. Nhìn đi, bạn trai gì mà chẳng có tự giác gì cả.
“Anh Hàn, vậy ý của anh là bây giờ vụ án của mẹ anh và mẹ em không thể điều tra đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt từ phía sau đuổi theo.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Đặc biệt là nơi cất giữ tài liệu, chỉ cần động vào là đối phương sẽ biết ngay. Với lại bên cạnh anh chắc hẳn vẫn còn người của kẻ địch, cho nên em tuyệt đối không thể sơ hở.”
Kỷ Hi Nguyệt gật gù: “Em hiểu rồi. Để em lên mạng tìm thử xem, chắc là vẫn còn tin tức của hai vụ án này.”
Triệu Húc Hàn đáp: “Còn. Đặc biệt là vụ tai nạn máy bay. Vì suy cho cùng đó cũng là một vụ tai nạn quy mô lớn, số người tử vong lên đến 108 người, cho nên tin tức rất nhiều, dù có dã tâm che đậy cũng không thể che đậy được.”
“Được. Em biết rồi. Em sẽ cẩn thận.” Kỷ Hi Nguyệt bảo đảm, “Cũng đã lâu như vậy rồi, chúng ta cũng không cần vội. Có một số chuyện vẫn nên dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì tốt hơn.”
Triệu Húc Hàn đã nhìn Kỷ Hi Nguyệt với cặp mắt khác xưa, quả nhiên cô không phải là kiểu người bốc đồng, vì thế trong lòng cũng yên tâm phần nào.
“Tối nay anh sẽ về nhà cổ một chuyến, nếu em muốn xem hồ sơ vụ án của mẹ anh, anh tiện đường lấy về luôn.” Triệu Húc Hàn nói.
“Thật sao? Thế thì tốt quá! Em chỉ là muốn hiểu rõ thêm một chút, cho dù chỉ là bề nổi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu.
Xuống lầu xong, Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng ra về. Cô qua Húc Nguyệt thì nhìn thấy thím Lý và Vô Cốt đang ở trong phòng họp ăn hoa quả.
“Tiểu thư, cô về rồi đấy à. Có muốn ăn hoa quả không?” Thím Lý thấy Kỷ Hi Nguyệt thì liền cười nói.
Vô Cốt không chào cô, chỉ liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Không cần đâu. Thím Lý, tối nay cháu về biệt thự Thiên Tinh dùng cơm với bố, thím đi cùng cháu không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Đi cùng chứ. Bây giờ tôi là vệ sĩ của cô, cô đi đâu tôi phải theo đó. Nếu cô mà xảy ra chuyện, cậu chủ sẽ băm vằm tôi mất.” Thím Lý liền nói.
“Vậy mà lúc nãy thím để cháu ra ngoài ăn cơm với Cố Cửu đấy. Cố thiếu còn là kiểu đàn ông trói gà không chặt nữa chứ.” Kỷ Hi Nguyệt hờn thím Lý.
Thím Lý sửng sốt, nhìn Vô Cốt. Vô Cốt đáp: “Là tôi kêu thím Lý không cần đi theo. Chỗ đó gần đây nên rất an toàn, đâu đâu cũng có hệ thống giám sát. Huống hồ thân thủ của Kỷ tiểu thư cũng có đâu tệ, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Vô Cốt, không biết là khi tôi kể cho cậu chủ cô nghe những lời này, anh ấy liệu có trách phạt cô không nhỉ?”
“Cô!” Vô Cốt tức đến tái mặt, “Tôi, tôi chẳng qua chỉ tìm thím Lý để trò chuyện, mà cô với Cố thiếu cũng đâu có gì sứt mẻ, có cần phải đi mách lại cậu chủ không?”
“Mách hay không mách thì phải xem tôi có vui hay không vui đã, nhưng việc cô không làm trong bổn phận là cái chắc rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy, “Cô đừng tưởng tôi không biết quy tắc của Triệu gia. Thím Lý, thím nói xem, hai người làm như vậy là phải nhận phạt đúng không?”
Thím Lý có chút lúng túng, vội vàng kéo Kỷ Hi Nguyệt ra cửa, sau đó cầu xin: “Tiểu thư, là lỗi của thím Lý, cô đừng trách Vô Cốt được không? Tại lâu rồi tôi mới gặp lại cô ấy, thấy cô ấy dạo này tâm trạng không được tốt, nên muốn trò chuyện với cô ấy một chút. Hôm nay chính xác là cả tôi và cô ấy đều không làm tròn nhiệm vụ, nên là tiểu thư, cô tuyệt đối đừng nói với cậu chủ được không? Nếu không thím Lý sẽ không được gặp cô nữa.”
Chương 665: Thái độ bất thường
Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên hiểu, cô liền nói: “Thím Lý, cháu không trách thím, cháu chỉ là không vừa mắt với cô ta thôi. Nói thế nào thì bây giờ cháu cũng được xem là người phụ nữ của cậu chủ bọn thím, cô ta chỉ là một người vệ sĩ mà thái độ gì vậy?”
Thím Lý vội vàng thấp giọng: “Tiểu thư, tôi sẽ nói chuyện lại với cô ấy, cô đừng tức giận nữa được không?”
“Được, nể mặt thím Lý cháu không so đo với cô ta nữa, nhưng sau này Cố Cửu đi đâu thì hy vọng cô ta sẽ theo đó, nếu không để Cố Cửu xảy ra chuyện, xem cậu chủ của cô ta xử lý cô ta thế nào.”
“Vâng vâng vâng. Cô đừng tức giận nữa. Cô có đi tìm Cố thiếu không?” Thím Lý lật đật nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Đợi cháu chút, cháu ra ngay.”
“Được.” Thím Lý nhìn Kỷ Hi Nguyệt bước vào hành lang, vẻ mặt cũng đầy bất lực.
Quay về chỗ Vô Cốt, vẻ mặt xinh đẹp và lạnh lùng của Vô Cốt càng lãnh đạm hơn.
“Thím Lý, thím thấy rồi chứ? Sao cô ta có thể làm chủ mẫu của Triệu gia được?” Vô Cốt nhăn nhó, nói.
Thím Lý vội nói: “Vô Cốt, thái độ của cô như vậy là không tốt đâu. Bất luận Kỷ tiểu thư có thế nào thì bây giờ cô ấy cũng là người phụ nữ của cậu chủ. Cô là người của Triệu gia, lẽ ra cô nên bảo vệ mọi thứ mà cậu chủ muốn bảo vệ và quan tâm, chứ không phải ghen tuông vô cớ như vậy. Huống hồ, đại tiểu thư thực ra cũng rất tốt.”
“Thím Lý, thím, chắc chắn thím đã bị cô ta mua chuộc rồi!” Vô Cốt nhìn thím Lý với ánh mắt kinh ngạc.
Thím Lý bực bội đáp: “Mua chuộc cái gì? Người của Triệu gia như chúng ta mà có thể tùy tiện mua chuộc vậy sao? Tôi chỉ biết bây giờ tiểu thư đối xử với cậu chủ rất tốt, còn cậu chủ vì có cô ấy mà đã biết cười nhiều hơn. Đây là một chuyện tốt. Vô Cốt, cô đừng giữ những suy nghĩ không an phận nữa, nếu không tôi sợ là sau này cô sẽ hối hận không kịp đấy.”
Vô Cốt tức giận nằm bò lên bàn: “Chắc chắn cậu chủ sẽ chơi chán nhanh thôi, sẽ vứt bỏ cô ta thôi. Tới lúc đó để xem cô ta còn đắc ý nổi không.”
“Vô Cốt!” Thím Lý tức giận, “Cô đúng là ngang bướng. Nếu để cậu chủ nghe được những lời này, cô sẽ bị đưa về Thái Bình Dương đấy.”
Vô Cốt khẽ chép miệng: “Tôi cũng chỉ nói chuyện với thím Lý thôi. Nhưng tôi thực sự rất ghét cô ta.”
“Tại sao ghét? Hay bởi vì cậu chủ thích cô ấy mà không thích cô? Vô Cốt, cô đã lớn đến nhường này, tại sao có một số việc cô không chịu hiểu? Cô mãi mãi không có hy vọng trở thành người phụ nữ của cậu chủ đâu.” Thím Lý quả quyết nói.
“Thím Lý, thím nói linh tinh gì vậy? Tôi, tôi chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy cả. Tôi chỉ hy vọng người phụ nữ bên cạnh cậu chủ tốt xấu gì cũng phải mạnh hơn người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này. Nếu là Úy Mẫn Nhi, tôi sẽ không bài xích như vậy. Còn nếu ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng có thể được, vậy tại sao tôi lại không thể!”
“Cô xem cô đi, vậy mà còn không phải mơ mộng hão huyền nữa sao?” Thím Lý thở dài, “Vô Cốt, nếu cô cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ không có cơ hội trở về bên cạnh cậu chủ nữa đâu.”
“Thím Lý, thím nói vậy là sao? Đừng nói là thím đi mách lại cậu chủ chứ?” Vô Cốt sốt ruột nói.
“Cô cảm thấy nếu cậu chủ biết cô có suy nghĩ không an phận này, còn giữ cô lại bên cạnh sao? Hơn nữa, khi cậu chủ biết cô bất mãn với Kỷ tiểu thư, cô nghĩ còn muốn cô nữa không? Tại sao cô lại ở bên cạnh Cố Cửu, lẽ nào đến bây giờ cô còn chưa hiểu?” Thím Lý cũng rất nghiêm khắc nói.
“Vô Cốt, chúng ta là vệ sĩ, là người của cậu chủ, nhưng cùng lắm chỉ là cấp dưới người làm thôi, mãi mãi không trở thành chủ nhân được đâu, cô hiểu không?” Thần sắc của thím Lý cũng trở nên sắc bén, “Tôi không muốn thấy cô một đi không trở lại.”
Nói xong thím Lý cũng nhanh chóng rời khỏi. Bà đã nói chuyện với Vô Cốt rất lâu, phát hiện thái độ của Vô Cốt bây giờ rất bất thường, đối với Kỷ Hi Nguyệt thì vô cùng oán hận, còn một lòng muốn quay về bên cạnh cậu chủ.
Chương 666: Nội tâm của Vô Cốt
Vô Cốt tức giận đến mức đập nát trái cây trên bàn, trong lòng vô cùng oán hận.
Ngay cả thím Lý cũng giúp đỡ cho Kỷ Hi Nguyệt đáng chết đó. Rốt cuộc cô có chỗ nào tốt chứ? Tiêu Ân cũng vậy, mở miệng ra là khen Kỷ Hi Nguyệt tốt. Lẽ nào bọn họ đã quên mất việc Kỷ Hi Nguyệt giày vò cậu chủ ba năm nay rồi sao?
Khoảnh khắc Kỷ Hi Nguyệt uống say và chửi cậu chủ bằng những lời thô tục vẫn nằm trong trí nhớ của cô ta như mới hôm qua, một người phụ nữ không tôn trọng cậu chủ như vậy, tại sao bây giờ quay ngoắc lại ai ai cũng đều thích?
Còn cô ta từ bao giờ lại trở thành người sai rồi? Cô ta đau lòng cho cậu chủ lẽ nào là sai sao?
Kỷ Hi Nguyệt! Đều tại cô! Vì cô cậu chủ mới đẩy tôi ra xa, vì cô mà cậu chủ mới trở thành một người xa lạ như vậy, vì cô, vì cô mà cậu chủ mới bị lão chủ nhân mắng không ít lần.
Đều tại cô!
Một người phụ nữ như vậy làm sao có thể đứng bên cạnh cậu chủ được! Cậu chủ, anh thật sự mù mắt rồi sao?
Trong lòng Vô Cốt căm hận không thôi, nhất thời không kiềm chế được lòng thù hận, trong đầu cô ta hiện lên vô số âm mưu thâm độc.
Nếu loại bỏ Kỷ Hi Nguyệt, liệu cậu chủ có trở về là cậu chủ của trước đây được người người kính sợ không? Nếu không có Kỷ Hi Nguyệt, cô ta sẽ được trở về bên cạnh cậu chủ, và mỗi ngày sẽ được nhìn thấy dáng người cao thẳng, khuôn mặt đẹp trai như một vị thần kia.
Kỷ Hi Nguyệt đến văn phòng của Cố Cửu, đúng lúc Mộ Dung Phong cũng đang ở đó.
“Kỷ tiểu tư, cô đến đấy à?” Mộ Dung Phong lập tức đứng lên chào hỏi.
“Anh Mộ Dung không cần khách sáo. Phải rồi, nhờ anh chiếu cố Lý Miểu chút nhé, cô ấy nhất định phải đóng được vai nữ chính của Đạo Thiên Cốt.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Mộ Dung Phong liền cười đáp: “Đại tiểu thư, ánh mắt của cô thật sự rất sắc sảo, diễn xuất của Lý Miểu quả nhiên không tệ. Hôm qua cô ấy đến đây, tôi đã kêu cô ấy biểu diễn ngẫu hứng một phân đoạn, thực lực đúng là rất mạnh, hoàn toàn có thể giữ vai nữ chính. Hơn nữa, ngũ quan của cô ấy cũng rất cân đối, mang chút nét riêng, chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Cố Cửu bật cười: “Không phải đấy chứ? Sao hai người các anh lại có lòng tin như vậy? Làm tôi cũng muốn có lòng tin theo.”
Kỷ Hi Nguyệt cười rộ lên: “Đó là điều đương nhiên. Tôi với anh Mộ Dung là ‘anh hùng nên mới cùng suy nghĩ’, bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, nhưng tháng sau đã bắt đầu bấm máy, nên nhất định phải được quảng bá từ bây giờ.”
“Sớm thế à?” Cố Cửu sửng sốt, “Bộ phim của Lâm San còn chưa ra mắt mà bộ này đã muốn bắt đầu ư?”
“Đúng vậy. Bộ phim của Lâm San là kịch bản cung đấu, mà cung đấu thì vốn dĩ đã được nhiều khán giả săn đón, cho nên chỉ cần tuyên truyền bình thường, phát sóng trước bộ phim của Lý Mai là có thể nổi tiếng rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, Mộ Dung Phong và Cố Cửu nghiêm túc lắng nghe.
“Nhưng Đạo Thiên Cốt thì không giống như vậy, nó là một bộ phim ma thuật, mà phim ma thuật thì lượng khán giả đang còn rất ít. Ngoài ra, đa số các khán giả xem phim truyền hình nhìn chung đều là những người lớn tuổi, cho nên nếu nhắm vào bộ phận khán giả này thì chắc chắn sẽ thất bại.”
Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Nhưng nếu chúng ta vừa khai máy vừa tuyên truyền, với mục tiêu là nhắm đến các tầng lớp khán giả khác nhau, sau đó từ từ khơi dậy sự tò mò của người khác, như vậy mới có hy vọng một bước thành công được. Nhìn chung thì những người thích phim ma thuật đa số là lớp trẻ và tầng lớp học sinh, cho nên mục tiêu quảng bá của chúng ta sẽ nhắm vào nhóm này.”
Cố Cửu và Mộ Dung Phong đưa mắt nhìn nhau.
“Cố thiếu, cho nên bộ phận kế hoạch và kinh doanh cần phải đi sau nghiên cứu về nhóm khán giả này, để chúng ta có thể quảng cáo một cách chính xác và hiệu quả, và đương nhiên cũng phải nắm rõ được tâm lý của lớp trẻ hiện nay. Tôi tin là đội ngũ kế hoạch và kinh doanh của chúng ta sẽ hiểu được những thứ này, và nắm bắt được thị hiếu của giới trẻ để quảng bá.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu nghiêm túc gật đầu: “Chuyện này không thành vấn đề. Trong đội ngũ kế hoạch và kinh doanh của chúng ta có một nửa là những người trẻ tuổi năng động, chắc chắn sẽ hiểu được những thứ này, nhưng cô cảm thấy có khả thi không? Chi phí cho phần này không nhỏ đâu.”
Chương 667: Phân tích thị trường
Kỷ Hi Nguyệt cười cười đáp: “Sợ gì chứ, sẽ thu lại cả thôi, cứ tin tôi đi. Hơn nữa chi phí quảng bá cho tầng lớp sinh viên và giới trẻ hiện nay không đắt lắm, nhưng ước tính sẽ bắt đầu tăng theo cấp số nhân vào năm tới, cho nên Cố thiếu, anh nên lên kế hoạch hợp tác với các nền tảng lớn, để đề phòng các công ty điện ảnh và truyền hình khác một khi biết được miếng bánh béo bở này sẽ ra tay cướp đoạt.”
“Tiểu Nguyệt, cô thực sự có độ nhạy như vậy sao?” Cố Cửu vẫn có chút lo lắng bồn chồn.
“Có chứ, còn chắc chắn một trăm phần trăm nữa. Anh cứ đi một vòng để khảo sát tầng lớp học sinh và giới trẻ hiện nay là có thể thấy rất rõ ràng. Có rất nhiều người thích ma thuật, huyền huyễn, thậm chí là thế giới giả tưởng và thế giới thật, sau này ắt sẽ càng ngày càng nhiều và phát triển thành xu hướng. Hơn nữa, bây giờ giới trẻ đa số đều có điều kiện, cho nên khả năng chi tiêu cũng được nâng cao lên rất nhiều. Chỉ cần chúng có hứng thú, khơi gợi được sự hiếu kỳ thì chúng sẽ không ngần ngại chi tiền ra để thỏa mãn.”
Kỷ Hi Nguyệt phân tích giùm hai người bọn họ.
Mắt Mộ Dung Phong sáng lên: “Kỷ tiểu thư phân tích rất có lý. Mặc dù bây giờ chưa phải là chủ đạo, nhưng quả thực rất có khả năng phát triển trong nay mai.”
“Chính xác. Nếu chúng ta cứ đi theo tuyến đường của những công ty điện ảnh và truyền hình lâu đời, khả năng vượt qua được bọn họ là rất thấp, nên chúng ta chỉ còn cách nắm bắt cơ hội và điểm bức phá thì may ra mới kiếm tiền được.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
Cố Cửu khẽ gật đầu: “Được, nếu chủ tịch cô đã có lòng tin như vậy, tôi sẽ dốc sức để làm việc chăm chỉ.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, quay sang nói với Mộ Dung Phong: “Anh Mộ Dung, công ty của chúng ta sẽ càng ngày càng lớn mạnh, cho nên việc ký hợp đồng và đào tạo diễn viên đòi hỏi anh phải nổ lực hơn nữa. Tôi muốn sau này chúng ta hạn chế không sử dụng các diễn viên đã ký hợp đồng với các tập đoàn điện ảnh và truyền hình khác, mà sẽ dành cơ hội đó cho các diễn viên của nhà mình, để các diễn viên giỏi đều có thể tỏa sáng. Đây cũng là một sự đầu tư thông minh. Đến lúc đó các nhà khác đến mượn diễn viên, chúng ta sẽ thu được một khoản tiền đáng kể.”
Kỷ Hi Nguyệt nói đến đoạn này thì lông mày khẽ nhướng lên, dáng vẻ tự tin như lường trước được mọi thứ.
“Được, Kỷ tiểu thư yên tâm. Tôi sẽ không ngừng tuyển người, lựa chọn ra diễn viên có thực lực để bồi dưỡng.” Mộ Dung Phong rất hào hứng. Đây là cơ hội để anh ấy phát huy được sở trưởng của mình. Đặc biệt là khi nhận được sự tín nhiệm của Kỷ Hi Nguyệt như vậy, anh ấy thật sự được yêu chiều mà đâm ra lo sợ, càng nâng cao quyết tâm sẽ giúp cô kiếm được bộn tiền.
Ba người tiếp tục trò chuyện một lúc, sau đó Lưu Uy cũng đến, còn có vài diễn viên mà Kỷ Hi Nguyệt quen mặt. Cô chào hỏi qua một lượt, sau đó thảo luận một vài chuyện, giao lưu thân mật với nhau. Mọi người đều có cảm tình rất tốt với vị chủ tịch trẻ tuổi xinh đẹp này.
Sau khi ra khỏi Húc Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý về biệt thự Thiên Tinh.
Thím Lý lần đầu tiên đến đây nên rất cảm thán: “Môi trường ở đây tốt thật đấy.”
Bà thả bộ tới bờ sông, hít thở gió sông, nhìn mặt nước trong veo, hai bên cây xanh um tùm, một chiếc bàn ăn và ghế theo phong cách Châu Âu, tâm trạng vô cùng thoải mái.
“Vâng. Mẹ cháu thích nơi này lắm. Đây là nơi mà bố cháu đã đặc biệt thiết kế riêng cho bà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Thím Lý đáp: “Có vẻ tình cảm của bố và mẹ cô thật sự rất tốt.”
“Đúng vậy. Sau khi mẹ cháu mất, bố cháu vẫn sống một mình. Thực ra cháu khá là lo lắng, hy vọng bố sẽ tìm được một nửa còn lại, vì dù sao bây giờ bố cháu chỉ mới hơn năm mươi thôi.” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng nói.
“Đại tiểu thư, những chuyện này đều dựa vào duyên phận, cũng phải xem bố cô có thích nữa không đã. Nếu không cứ cưỡng ép tác hợp cũng không có hạnh phúc đâu.” Thím Lý nhìn cô cười nói.
“Oh, cháu hiểu chứ, cho nên mới hy vọng bố sớm tìm được người vừa mắt.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, mắt nhìn thím Lý, trong bụng nhủ thầm, chẳng phải thím Lý đây là người vừa mắt với bố cháu nhất sao?
Lúc này trong nhà có người bước ra, là mẹ Lưu.
Chương 668: Mẹ của cô rất đẹp
Mẹ Lưu làm bảo mẫu của Kỷ Hi Nguyệt đã rất nhiều năm, tuổi tác cũng sắp gần năm mươi: “Tiểu thư, cô về rồi đấy à? Mau vào trong ngồi đi, bên ngoài nóng lắm.”
“Mẹ Lưu, bố con vẫn chưa về sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Lão gia sắp về đến nơi rồi đấy. Có tiểu thư về là lão gia chắc chắn sẽ về sớm, còn dặn dò tôi làm mấy món ăn mà tiểu thư thích nữa.” Mẹ Lưu cười vui vẻ, chào hỏi với thím Lý.
Ba người vào nhà. Mẹ Lưu lại tất tả vào bếp. Kỷ Hi Nguyệt đưa thím Lý đi tham quan căn biệt thự kiểu phương Tây của mình.
Lúc đến phòng của Kỷ Hi Nguyệt, thím Lý thấy trên tủ có một bức ảnh của cô và mẹ Bạch Thu Hà. Bạch Thu Hà trong bức ảnh nhìn vô cùng xinh đẹp.
“Tiểu Nguyệt, mẹ của cô đẹp thật đấy, khí chất ngút ngàn, nhìn vô cùng phóng khoáng.” Thím Lý khen ngợi.
“Đúng vậy. Nhìn ngoại hình và nhan sắc của mẹ cháu ai cũng tưởng là một giáo viên hay là văn nghệ sĩ nào đó, chứ không hề nghĩ mẹ cháu là một bác sĩ pháp y, ngày ngày giao tiếp với thi thể. Lúc đó bố cháu phải có tầm nhìn rất tốt và bãn lĩnh lớn lắm mới ôm được người đẹp về nhà đấy.”
Thím Lý cười lắc đầu: “Đúng vậy, nếu không cũng đâu có cô công chúa xinh đẹp và tinh quái là cô đây chứ.”
“Haha, thì đó. Đáng tiếc là mẹ cháu lại qua đời sớm quá. Bố cháu tiếc thương lắm.” Kỷ Hi Nguyệt cứ nghĩ đến chuyện mẹ cô chết không phải do tai nạn mà là có người hãm hại, lửa hận trong lòng lại bốc cháy.
Cô nhất định phải tóm được tên hung thủ này. Kiếp trước mặc dù cô không biết chuyện này và trọng sinh có lẽ cũng không giúp được gì, nhưng cô vẫn tin vào bản thân, tin vào Triệu Húc Hàn. Chỉ cần bọn họ có lòng và tận tâm, ắt hẳn sẽ đưa được tên hung thủ này ra trước công lý.
“Bố cô vẫn còn trẻ mà, chắc sẽ tìm được bạn già nhanh thôi. Cô cũng đừng lo lắng quá, dành nhiều thời gian ở bên cạnh ông ấy là được.” Thím Lý nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù: “Thím Lý, thím nghĩ liệu anh Hàn có phản đối không nếu cháu nói muốn chuyển về sống với bố?”
Thím Lý khẽ nhíu mày: “Chuyện này cũng khó nói lắm. Nhưng tháng sau cậu chủ phải đi Châu Âu, thời gian cũng khá lâu đấy. Cô có thể về bên đây sống.”
“Đi Châu Âu? Oh, chắc là đến Quốc Tế Úy Lam nhỉ?” Kỷ Hi Nguyệt nhớ, trước đây lúc Úy Mẫn Nhi cáo từ, có mời Triệu Húc Hàn đến.
Thím Lý khẽ lắc đầu: “Cái này tôi cũng không rõ, nhưng bình thường cậu chủ sẽ nhắc trước kế hoạch, để chúng tôi biết mà sắp xếp.”
Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi: “ Nhưng cháu đâu được biết. Hứ! Vốn dĩ anh ấy đâu xem cháu là bạn gái. Thím Lý, thím nói cậu chủ nhà thím sao lại ngốc đến vậy chứ!”
Thím Lý trố mắt: “Cậu chủ mà ngốc chỗ nào, chẳng qua cậu ấy không biết dỗ dành con gái thôi. Nhưng chuyện này tốt mà. Chẳng lẽ tiểu thư thích kiểu đàn ông miệng lưỡi trơn tru? Càng không biết chứng tỏ cậu chủ càng thuần khiết đấy chứ.”
Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt nhìn thím Lý, thím Lý cười có chút sâu xa.
“Chẳng là cậu chủ không hiểu chuyện giữa những người yêu nhau thôi, nhưng không phải tiểu thư đã nói là sẽ từ từ dạy dỗ cậu chủ sao? Đây cũng là một khóa học thú vị mà đúng không?” Thím Lý cười nói.
‘Thôi bỏ đi, cháu mắc mệt lắm.” Kỷ Hi Nguyệt lười biếng vươn vai, nằm dài lên chiếc giường lớn của mình.
Lúc này ở dưới có động tĩnh, thím Lý nói: “Bố cô về rồi đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt liền bật dậy: “Vậy chúng ta xuống dưới đi.”
Hai người xuống lầu, đúng lúc Kỷ Thượng Hải bước vào nhà, nhìn thấy đứa con gái bảo bối của mình, ông đương nhiên rất vui mừng, thấy thím Lý cũng hân hoan chào hỏi.
“Anh Toàn.” Kỷ Hi Nguyệt thấy A Năm và anh Toàn ở bên ngoài thì vui mừng chạy ra chào hỏi.
“Đại tiểu thư.” Anh Toàn lập tức chào lại, “Cám ơn đại tiểu thư đã cho tôi công việc này.”
Chương 669: Chẳng lẽ kêu tôi đọc
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bọn họ, cười nói: “Đó là do biểu hiện của anh tốt, còn có công lao của A Năm nữa. Phải rồi, tên Tần Hạo kia vẫn chưa tóm được, các anh nhớ bảo vệ sát sao bố tôi nhé.”
A Năm và anh Toàn lập tức gật đầu. A Năm nói: “Đại tiểu thư, bây giờ chúng tôi đều sống ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ tốt ông chủ.”
Lúc ăn cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt hỏi Kỷ Thượng Hải: “Bố, bố hỗ trợ cảnh sát điều tra vụ án xong cả chưa?”
Sắc mặt Kỷ Thượng Hải liền có chút mệt mỏi: “Quá sức phức tạp. Chú Hai của con vẫn đang hỗ trợ điều tra, chắc phải thêm mấy ngày nữa. Phải rồi, con có đến gặp Đường Tuyết Mai à?”
Lúc Kỷ Thượng Hải nói câu này, ánh mắt liếc nhìn thím Lý. Kỷ Hi Nguyệt đã đề nghị thím Lý dùng bữa chung, cho nên lúc này ba người đang ngồi cùng một bàn.
Ông không muốn để người khác biết chuyện của ông và Đường Tuyết Mai, thế nên hơi có chút e dè.
“Vâng, có đến gặp rồi. Bố, bố không thể ngờ được con người đó có bao nhiêu xấu xa đâu.” Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu kể chuyện Đường Tuyết Mai vì thích Tần Hạo mà đã lên kế hoạch sát hại bạn gái cũ của anh ta, sau đó còn bị Tần Hạo lợi dụng để làm vô số chuyện thương thiên hại lý.
“Đáng sợ thật nhỉ.” Thím Lý nghe xong cũng kinh hoàng.
Kỷ Thượng Hải cũng gật đầu, nghĩ đến khoảng thời gian bên cạnh Đường Tuyết Mai, biểu hiện của cô ta hầu như rất hoàn mỹ, vì thế mà ngay cả một người từng trải như ông cũng không thể nhìn ra sự cáo già của cô ta. Người đàn bà này đúng là quá thâm độc.
Cũng may có sự ngăn cản của Tiểu Nguyệt, ông mới sớm nhìn rõ được bộ mặt thật của Đường Tuyết Mai, cũng may ông đã không phạm phải một sai lầm lớn.
Ăn cơm tối xong, mọi người quây quần trong phòng khách trò chuyện, di động của thím Lý có tin nhắn đến.
Thím Lý đọc xong thì nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu thư, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nhé?”
Kỷ Hi Nguyệt thấy bà nháy mắt với mình, liền nói tạm biệt bố rồi hai người rời khỏi biệt thự Thiên Tinh.
“Tiểu thư, di động của cô đâu rồi?” Thím Lý hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lấy di động từ trong túi xách ra, mở lên mới phát hiện là đã hết pin.
“Thím Lý, anh Hàn nhắn tin cho thím à?” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
“Đúng vậy, cậu chủ hỏi chúng ta khi nào về. Tôi thấy đã qua tám giờ rồi nên mới kêu cô về đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Anh Hàn về rồi sao?”
“Chắc vậy.” Thím Lý đáp, “Bây giờ về nhà vẫn có thể tập luyện được một lúc.”
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật gù, cô cảm thấy trước khi ngủ tập luyện một lúc sẽ ngủ ngon hơn.
Về tới biệt thự bán sơn Ngữ Cảnh, xe vừa mới tiến vào cổng thì xe của Lão Khôi cũng theo sau.
Lão Khôi xuống xe, khiêng theo một chiếc rương.
“Lão Khôi, cậu cầm cái gì vậy?” Thím Lý tò mò.
Lão Khôi chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt, sau đó đáp: “Cậu chủ bảo tôi đi mua sách.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe đã kinh ngạc: “Sách? Anh Hàn còn muốn đọc sách gì nữa vậy? Tối nay anh ấy không đến nhà cổ sao?”
“Cậu chủ tới đó rồi, giờ đang trên đường về. Mấy cuốn sách này lợi hại lắm, nhưng tôi không thể nói.” Lão Khôi bật cười.
Đầu óc Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay chuyển, sau đó nói: “Tôi biết sách gì rồi.”
Lão Khôi ngạc nhiên: “Đại tiểu thư, cô cũng đoán được ư?”
Thím Lý liền nói: “Sách gì thế? Lão Khôi, cậu thần thần bí bí như vậy làm gì? Chỉ cần là sách để cậu chủ đọc, tôi đi thu dọn phòng ngủ với phòng sách là biết được ngay, cậu giữ bí mật gì chứ?”
Lão Khôi cười khà khà: “Thực ra cũng chẳng có gì, nhưng tôi sợ cậu chủ sẽ khó xử. Đại tiểu thư, mấy cuốn sách này cậu chủ mua vì cô đấy.”
“Mua vì tôi? Chẳng lẽ mua cho tôi đọc?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, lẽ nào cô đoán sai rồi?
Chương 670: Coi như đã thông suốt
Lão Khôi thần bí nói: “Không phải mua cho cô. Vì sao cậu chủ lại mua mấy cuốn sổ tay tình yêu, rồi gì mà cách làm bạn trai, cách làm bạn gái như thế nào, đây đều là sách hướng dẫn tình yêu cả đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả: “Anh ấy mua thật đấy à. Trước đây tôi có từng nhắc tới chuyện này, nói anh ấy không hiểu thế nào là yêu thương bạn gái, kêu anh ấy nên đọc nhiều sách vào.”
“Tôi nói mà, không lý nào cậu chủ lại vô duyên vô cớ kêu tôi đi mua những thứ này được. Tôi phải cất công chọn lựa rất lâu đấy.” Lão Khôi dở khóc dở cười.
Thím Lý vui mừng nói: “Tiểu thư, điều này chứng tỏ cậu chủ rất để ý những lời cô nói.”
“Haha, chắc anh ấy thông suốt rồi.” Kỷ Hi Nguyệt có chút đắc ý.
Lão Khôi lập tức vuốt mông ngựa : “Tiểu thư, cậu chủ thật sự rất thích cô, cô phải tranh thủ hoàn thiện bản thân, trở thành chủ mẫu đương gia của chúng tôi đấy nhé.”
“Nói tới chuyện này là tôi lại thấy tức. Hôm nay cậu chủ của anh còn nói tôi không đủ tư cách đấy. Làm cứ như tôi muốn gả cho anh ấy lắm không bằng, tôi thèm vào! Cái gì mà đáp ứng ba quy tắc chứ, phong kiến cổ hủ thì có!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bỏ đi.
Lão Khôi và thím Lý ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cả hai đều bật cười.
Cậu chủ gặp phải chuyện này đúng là hài hước và buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu, chỉ là anh và Kỷ Hi Nguyệt có biết không nhỉ?
Cậu chủ rõ ràng là đã có tiến bộ, còn Kỷ Hi Nguyệt thì càng ngày càng ít sợ cậu chủ hơn, điều này cho thấy giữa hai người càng lúc càng trở nên hòa hợp.
Lên lầu, Kỷ Hi Nguyệt thay sang quần áo để tập luyện xong, Triệu Húc Hàn cũng về đến nơi, nhưng tối nay anh lại không đến xem cô tập luyện, lẽ nào ăn no không cần tiêu hóa sao?
Thay vào đó làTriệu Vân Sâm lại đột nhiên xuất hiện với bộ quần áo huấn luyện, thấy Kỷ Hi Nguyệt mồ hôi nhễ nhãi đang đá bao cát, khóe miệng cậu ta khẽ giật giật.
Một người lười biếng như cậu ta lại mò mặt đến tập luyện chứ không phải đi bơi, nói ra Triệu Vân Sâm cũng cảm thấy mình có chút thần kinh.
Nhưng thực tế là cậu ta rất muốn đến gặp Kỷ Hi Nguyệt, không đúng, phải nói là vì cậu ta cứ bị người phụ nữ này ức hiếp một cách quá vô lý, nên cậu ta phải tự rèn luyện bản thân để nâng cao sức khỏe.
Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng liếc cậu ta một cái, cô cũng vô cùng thắc mắc một người yêu bơi lội như cậu ta lại chạy đến đây làm gì?
“Kỷ Hi Nguyệt! Thân thủ càng ngày càng khá nhỉ!” Triệu Vân Sâm đứng cách cô không xa, nói.
“Đúng vậy, nếu không sao trị được loại đàn ông cặn bã như cậu?” Kỷ Hi Nguyệt u ám nói.
Triệu Vân Sâm lập tức đen mặt: “Cô là phụ nữ mà sao ăn nói quá đáng thế hả? Không thể ăn nói cho tử tế được sao?”
“Tại sao phải ăn nói tử tế với loại người cặn bã?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự không biết là cậu ta đang nghĩ gì trong đầu, vốn dĩ là kẻ thù của nhau, cần gì phải giả tạo như vậy?
“Cô!” Triệu Vân Sâm nghiến răng nói, “Dù gì tôi cũng là cháu trai của chú ba, nếu cô và chú ba tôi có tiến triển, lẽ nào không quan tâm đến người nhà của chú ấy?”
“Vây cậu kêu thử tôi nghe một tiếng thím ba xem, biết đâu tôi sẽ cân nhắc lại mà đối xử với cậu tốt hơn một chút!” Kỷ Hi Nguyệt đá mạnh vào bao cát một cú xong, xoay đầu nhếch miệng cười khẩy với cậu ta.
“Cô! Cô nằm mơ đi! Chả thèm nói chuyện với cô nữa!” Triệu Vân Sâm tức đến tái mặt.
“An Hoa!” Đột nhiên cậu ta xoay mặt ra cửa quát lớn.
An Hoa lập tức tiến vào, Triệu Vân Sâm nói: “Còn không mau qua đây huấn luyện cùng, tôi muốn đánh quyền!” Triệu Vân Sâm nghĩ bụng, phải xem An Hoa thành Kỷ Hi Nguyệt mà đánh cho một trận mới hả giận được.
An Hoa đành phải bước vào huấn luyện cùng, nhưng võ vẽ của Triệu Vân Sâm quả thực quá tệ, còn An Hoa thì ngược lại, cho nên Triệu Vân Sâm căn bản không chạm tới An Hoa được, tất cả các đòn tấn công đều bị găng tay boxing cản lại, sức lực mãi mãi không bì kịp An Hoa.
Cuối cùng cậu ta tức giận ném luôn găng tay boxing: “Không đánh nữa!” Nói xong thì bỏ đi.
An Hoa nhìn thiếu gia tức giận bỏ đi mà chỉ biết cạn lời, sau đó nhìn sang Kỷ Hi Nguyệt đang ra sức huấn luyện ở bên kia, nghĩ bụng người phụ nữ này đúng là tiến bộ nhanh thật.