Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




CHƯƠNG 11


Triệu Húc Hàn cũng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt lại phản ứng mạnh như vậy, tuy nhiên nhìn thấy bộ dạng lúng túng sợ sệt của cô, phải chăng tối qua anh đã thực sự dọa cô sợ hãi?


“Ồ.”


Kỷ Hi Nguyệt run rẩy ngồi xuống, cúi đầu nhìn mặt bàn, trong lòng thầm nghĩ bản thân có nên nói cái gì đấy không? Kiếp trước cô chưa từng đối thoại trực tiếp với anh. Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này là giống như pháo bị châm ngòi, chẳng bao giờ nói với nhau một câu cho đàng hoàng tử tế.


“Cậu chủ, món khai vị lên món lạnh hay món nóng ạ?”


Chú Vương bước tới trưng cầu ý kiến. Triệu Húc Hàn liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi nói


“Của tôi lạnh còn cô ấy nóng.”


“Vâng.”



Chú Vương nhận lời dặn rồi quay đi.


“Tôi, tôi cũng có thể ăn lạnh.”


Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, nói ra món mình thích ăn chắc là không đụng chạm gì chứ.





Triệu Húc Hàn lập tức nheo cặp mắt sắc bén lại, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng thay đổi lời nói


“À, thôi tôi ăn nóng vậy.”


Triệu Húc Hàn không lên tiếng, nhưng ánh mắt đã dịu đi một chút, đủ để cho Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Xem ra mọi chuyện phải theo ý anh ta, quả nhiên là đại ma vương!


Sau khi các món ăn được dọn lên, Triệu Húc Hàn tao nhã dùng bữa. Kỷ Hi Nguyệt thì bởi vì căng thẳng, dao và nĩa liên tục va chạm vào đĩa làm phát ra tiếng động, đến cả bản thân cô nghe cũng cảm thấy kiêng răng.


“Hôm nay làm gì rồi?”


Giọng nói trầm thấp của Triệu Hàn Húc đột nhiên vang lên, khiến Kỷ Hi Nguyệt giật mình, chiếc nĩa chọc lệch vào đĩa ăn phát ra âm thanh chói tai.


Triệu Húc Hàn cau mày, Kỷ Hi Nguyệt sốt sắng nói


“Xin lỗi, xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu.”


Cô gần như muốn bật khóc.


“Từ từ mà nói, không vội.”


Triệu Húc Hàn thật sự không hiểu tại sao chỉ sau một đêm mà Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi nhiều như vậy, sợ anh mà sợ tới nỗi này, lẽ nào là do tối qua anh quá lỗ mãng?





Nhưng dựa trên thái độ của Kỷ Hi Nguyệt đối với anh trong ba năm trước thì không lý nào lại thay đổi nhanh như vậy, chuyện gì đã xảy ra, hay là đầu cô ấy có chỗ nào bị hỏng? Xem ra phải gọi A Cửu qua xem xét mới được. Tuy nhiên, mặc dù không quen lắm với cái kiểu mèo ngoan này, nhưng so với bộ dạng nhe nanh múa vuốt trước đây thì tốt hơn rất nhiều.


Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt thầm sỉ nhục bản thân đúng là không có tiền đồ, sống lại một lần, thay vì trước kia chửi anh như tát nước, còn bây giờ chỉ giao tiếp bình thường thôi mà, đâu có phải cãi nhau, sao lại sợ đến vậy chứ?


Bình tĩnh, bĩnh tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.


Kỷ Hi Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói


“Chiều nay tôi đến đài truyền hình, sau đó còn ra ngoài thu thập một bản tin. Vốn dĩ là phải soạn bản thảo cho tin tức truyền hình, nhưng đã hứa với anh sẽ trở về ăn tối, cho nên tôi không tăng ca nữa.”


Nói xong Kỷ Hi Nguyệt còn cố gắng nở một nụ cười, sau đó cúi xuống tiếp tục ăn, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.


“Ừ.”


Triệu Húc Hàn chỉ lạnh lùng ậm ừ một tiếng.





Bỗng chốc lại rơi vào trầm mặc, Kỷ Hi Nguyệt sầu não. Nghĩ đến ba năm trước, từ lúc bắt đầu quen biết anh cũng chẳng nói được mấy câu, thông thường cô luôn là người nhảy đùng đùng lên trước, sau đó lại bị Triệu Húc Hàn lạnh lùng xử lý.


Cô chống cự, chạy trốn, mắng chửi, nhưng người đàn ông này dường như bất khả xâm phạm, nói ngọt nói nhạt đều không nghe, khí chất mạnh mẽ của anh có thể đè chết được cô.


“Mặc dù tôi chỉ là một thực tập sinh, nhưng tôi vẫn muốn đi làm hằng ngày, tôi, tôi rất thích công việc này.”


Kỷ Hi Nguyệt muốn đấu tranh để giành chút tự do cho bản thân.


Triệu Húc Hàn ngước mắt lên nhìn cô, nói


“Khỏe rồi à?”


Kỷ Hi Nguyệt giật mình, mặt mày lập tức tái mét, lắc đầu nói


“Chưa, chưa khỏe, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, tôi có thể chịu được.”


Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, tên quái đản này sẽ không muốn làm chuyện kia với cô một lần nữa đó chứ, cô không muốn bị hành hạ nữa.


“Không được phép gặp lại Triệu Vân Sâm.”


Triệu Húc Hàn nói xong câu này thì cầm khăn ăn lau nhẹ bờ môi mỏng rồi đứng lên rời khỏi nhà ăn.





Phản ứng của Kỷ Hi Nguyệt có chút chậm chạp, sau đó lập tức vui vẻ nói


“Tôi sẽ không gặp lại anh ta đâu, anh yên tâm.”


Triệu Húc Hàn đi ra khỏi phòng ăn thì bước chân chậm lại, ấn đường cau chặt, anh cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt quả thực có gì đó rất sai. Chuyện Kỷ đại tiểu thư say mê Triệu Vân Sâm như điếu đổ trong cái vòng tròn bạn bè đã sớm không phải là tin tức mới mẻ. Vì Triệu Vân Sâm, Kỷ đại tiểu thư đã làm vô số điều thấp hèn, tổn thương trái tim của rất nhiều người. Nếu không phải Triệu Húc Hàn vẫn luôn canh chừng, Kỷ Hi Nguyệt cũng sớm bị Triệu Vân Sâm ăn sạch sành sanh rồi.


Người phụ nữ ngốc nghếch này! Nghĩ đến đây, hơi thở của Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn, tưởng chừng như muốn hóa đá.











CHƯƠNG 12


“Chú Vương, gọi A Cửu tới đây một chuyến.”


Triệu Húc Hàn lạnh lùng dặn dò chú Vương.


Chú Vương giật mình, sốt sắng nói


“Cậu chủ không thoải mái sao?”


Triệu Húc Hàn nói


“Bảo A Cửu khám cho cô ấy.”


Khóe miệng chú Vương khẽ giật, gật đầu nghe lời. Ông nghĩ mãi cũng không thông, cậu chủ xuất sắc như vậy, tại sao lại đối xử đặc biệt với một người phụ nữ không phân biệt tốt xấu như Kỷ Hi Nguyệt chứ. Kỷ Hi Nguyệt yên lặng ăn hết phần cơm tối, khóe miệng luôn nở nụ cười khúc khích.





Quả nhiên không sai, bản thân chịu khôn khéo một chút thì đại ma vương này sẽ không làm khó cô. Lấy nhu khắc cương, tại sao kiếp trước lại không biết cái này nhỉ! Đúng là ngốc hết thuốc chữa.. Sau khi dùng cơm tối, Kỷ Hi Nguyệt không dám chạy lung tung nên chỉ ngồi ở phòng khách xem tivi, nhân tiện xem thử bản tin tám giờ trên đài truyền hình Cảng Long, không biết là tin tức về Châu báu Việt Phong có được chiếu không.


Qua cửa sổ phòng khách, cô có thể nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đi dạo trong vườn hoa, anh là một người rất thích phong lan. Trong biệt thự này trồng đủ các loại phong lan, cũng không biết tiêu tốn hết bao nhiêu tiền vào đó. Hơn nữa, người làm vườn ở đây đều là nhân viên chuyên nghiệp, phải biết rằng giá của một cây phong lan quý hiếm còn đắt hơn cả châu báu.


Phong lan cao quý trang nhã, là một loại hoa trong bộ tứ quý*, song cũng lạnh lùng cô độc, cao ngạo bất kham.


(*Trong quan niệm người Phương Đông, bộ tứ Đào – Cúc – Trúc – Lan là biểu hiện của sự đầy đủ, vững chắc, vĩnh cữu, hạnh phúc… như tứ phương, tứ trụ, tứ đức… người dân thường sử dụng tứ quý để trang trí trong nhà để cầu mong sự may mắn – Nguồn: Google.)


Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Triệu Húc Hàn, thầm nghĩ rốt cuộc anh đã trưởng thành trong hoàn cảnh như thế nào mà tính cách lại lạnh lùng xa cách như vậy.





Triệu gia rối ren phức tạp, gia thế rất kín tiếng, công việc kinh doanh có ở khắp mọi nơi. Điển hình là tòa cao ốc của tập đoàn đế vương Triệu thị ở Cảng Thành, với độ cao tám mươi tám tầng là nơi thu hút sự chú ý của rẩt nhiều người. Kỷ Hi Nguyệt biết đến Triệu gia qua miệng của Triệu Vân Sâm, có điều Triệu Vân Sâm cũng trạc tầm tuổi cô, nên chỉ biết trong nhà kinh doanh đủ loại, vô cùng nhiều tiền, còn những thứ khác thì dường như không hề hay biết.


Triệu Vân Sâm là con trai của anh cả Triệu Húc Hàn, cho nên phải gọi Triệu Húc Hàn là chú ba. Ông cụ Triệu gần về già mới có Triệu Húc Hàn , vì vậy anh cách cha của Triệu Vân Sâm khoảng tầm ba mươi tuổi.


Nhưng không biết rốt cuộc tại sao cậu con út Triệu Húc Hàn lại được ngồi vào vị trí chủ nhân của Triệu gia, hơn nữa nghe nói thời điểm Triệu Húc Hàn tiếp nhận vị trí đó là năm hai mươi tư tuổi, cũng chính là năm quen biết cô, khi ấy cô mới mười tám tuổi.


Kỷ Hi Nguyệt lặng lẽ nhìn Triệu Húc Hàn, bây giờ cô thực sự muốn biết người đàn ông này đã trải qua những gì, rốt cuộc anh là người như thế nào, những lời đồn đại ở bên ngoài có thật không, chẳng lẽ anh đã từng giết người?





Tập đoàn đế vương Triệu thị đang kinh doanh những thứ gì?


Và quan trọng nhất, tại sao anh ấy lại đối xử đặc biệt với cô như vậy?


Lần đầu tiên cô gặp anh là năm cô mười tám tuổi, lúc đó cô cũng chẳng có gì đặc biệt. Cho dù là anh yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên thì cũng đâu tới nỗi yêu được lâu dài như vậy, suy cho cùng, cô chưa bao giờ biểu hiện cho anh thấy ở cô có mặt gì tốt. Mà chính cô cũng chưa từng nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng đó của anh có chút gì là thiện cảm đối với cô.


Kỳ lạ thật, vậy thì rốt cuộc là vì cái gì?


Trong lúc Kỷ Hi Nguyệt đang suy tư thì có hai người bước vào, một người là Tiêu Ân, còn một người là A Cửu. Cô cũng biết A Cửu, là do cô từng bị thương nhiều lần vì tự tìm đến cái chết trong ba năm qua, nên Triệu Húc Hàn thường gọi Cố Cửu đến chữa trị cho cô.


Cố Cửu, ba mươi lăm tuổi, là viện trưởng của một bệnh viện tư nhân ở Cảng Thành, từ nước ngoài trở về, tuy trẻ tuổi nhưng y thuật rất tốt, chỉ có điều bề ngoài quả thực trông không giống bác sĩ.Anh ấy có một dáng người mảnh khảnh, ăn mặc nhã nhặn, hơn nữa sau ót còn buộc tóc đuôi ngựa. Trên khuôn mặt bao giờ cũng hiện hữu một nụ cười ấm áp, có cảm giác như một vị thiếu gia điềm đạm nho nhã. Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, Cố Cửu đến đây làm gì? Triệu Húc Hàn bị bệnh sao? Nhìn đâu có giống lắm, lẽ nào khám cho cô?


Cô có bị làm sao đâu?


Chết tiệt, không phải là Triệu Húc Hàn cho rằng đêm qua hành vi điên cuồng của mình đã làm cô bị thương nên cần chữa trị đó chứ? Xấu hổ quá đi mất.








CHƯƠNG 13


Quả nhiên khi Triệu Húc Hàn nói chuyện với A Cửu, anh đã đưa mắt nhìn cô đang ngồi trong phòng khách, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lắc đầu với anh, nhưng hai người họ vẫn bước qua đây. Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng bật dậy khỏi sofa, A Cửu cười nói


“Kỉ tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi. Hàn thiếu nói cô bị bệnh, có chỗ nào không được thoải mái sao?”


“Cửu thiếu, tôi, tôi không có bị bệnh, là anh Hàn hiểu lầm rồi.”



Kỷ Hi Nguyệt giả vờ nở một nụ cười nhìn Triệu Húc Hàn.


“Anh Hàn?”


Vẻ mặt tươi cười của Cố Cửu lập tức trở nên kinh ngạc, sau đó anh ấy nhìn thấy ấn đường của Triệu Húc Hàn nhăn lại.


“Ôi trời, Cửu thiếu, tôi thật sự không bị bệnh, không cần phải khám đâu.”


Kỷ Hi Nguyệt ngại ngùng phân trần.





Triệu Húc Hàn bước tới ngồi bên cạnh cô, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt đứng ngồi không yên, hai tay ra sức xoắn xít vào nhau.


“Ngồi đi, để A Cửu xem thử thế nào.”


Triệu Húc Hàn liếc nhìn dáng đứng thẳng tắp của Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng lắc đầu, sốt sắng nói


“Khám cái gì chứ, tôi đâu có bị bệnh, thật sự không có bị bệnh.”


A Cửu liền nói


“Kỷ tiểu thư, hay là để tôi kiểm tra một chút, Hàn thiếu cũng vì lo lắng cho cô thôi mà.”


“Còn không phải vì anh ấy tối qua… Khám cái gì mà khám, tôi không có bệnh hoạn gì cả!”



Kỷ Hi Nguyệt quả thực chịu không được sự xấu hổ này, chẳng lẽ còn muốn cô nói toẹt ra với Cố Cửu về những hành vi man rợ mà người đàn ông này đã làm tối hôm qua hay sao?


Triệu Húc Hàn và Cố Cửu đồng thời sững sờ.





“Triệu Húc Hàn, anh bị bệnh thì có! Tôi bệnh tật chỗ nào! Đúng là muốn nổi điên, khám cái gì mà khám, không có khám cái gì hết!”



Kỷ Hi Nguyệt thẹn quá hóa giận, sau khi nói xong thì tức giận bỏ chạy. Khóe miệng của Triệu Húc Hàn khẽ giật vài cái, anh lập tức thông suốt, xem ra người phụ nữ này hiểu lầm nghiêm trọng rồi đây.


“Hàn thiếu, tối hôm qua cậu đã làm gì cô ấy vậy?”


Cố Cửu trợn mắt tò mò nhìn Triệu Húc Hàn.


“Không có gì, cô ấy bình thường rồi, anh về đi.”


Triệu Húc Hàn lạnh lùng liếc nhìn Cố Cửu đang tò mò, nghĩ tới những lời chửi rủa vừa rồi của Kỷ Hi Nguyệt, đây mới đúng là tính cách thật sự của cô, cho nên cô không hề bị bệnh. Chỉ có điều sự hiểu lầm của cô gái nhỏ này thật sự có chút khó xử, khiến anh phải dựng hết cả lông mày lên. Sau khi Cố Cửu sững sờ một hồi, bỗng mặt mày đăm chiêu nói


“Hàn thiếu, bạn bè cái kiểu gì vậy, cậu gọi tôi đến cho đã rồi tống cổ tôi đi vậy hả, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Không phải cậu giày vò gì Kỷ tiểu thư đó chứ? Haha…”


Vẻ mặt của Cố Cửu tỏ ra bỡn cợt, còn đưa hai tay xoa xoa vào nhau, rất hiếu kỳ về bí mật thầm kín của Triệu Húc Hàn.


“Nếu anh rãnh rỗi quá thì đi xem Vượng Tài đi, mấy hôm nay nó không ăn được gì rồi đấy.”


Triệu Húc Hàn hờ hững nói rồi đứng dậy sải bước bỏ đi.





“Vượng Tài! Cậu thực sự coi tôi là bác sĩ thú y đấy à!”



Cố Cửu bực mình gọi với sau lưng. Vượng Tài là một chú chó ngao tây tạng, được nhốt ở vườn sau biệt thự, bình thường không thả ra ngoài vì sẽ doạ người. Chỉ là cho dù Cố Cửu có nổi cơn tam bành đi nữa thì cũng không được đếm xỉa.


“Chú Vương, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Cố Cửu nhìn thấy chú Vương đang đi ra, nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt, cố gắng lấy lòng chú Vương.


“Cửu thiếu, cậu nghĩ giữa cậu chủ và Kỷ tiểu thư thì có thể xảy ra chuyện gì?”


Chú Vương đáp lại rồi lạnh nhạt bỏ đi.


Cố Cửu đứng đó ngốc đần ra một lúc lâu, nghĩ thầm đúng thật là người một nhà.


“Máu lạnh, toàn là động vật máu lạnh.”





Cuối cùng Cố Cửu ôm hận mà rời đi.


Sau khi trở về phòng, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng đóng cửa lại. Ban nãy cô vừa tức vừa lo, lớn tiếng xong rồi mới phát giác ra bản thân lại tái phát tật cũ. Bây giờ nghĩ lại còn thấy rùng mình, cô đứng dựa vào cánh cửa thở lấy thở để.


Hi vọng Triệu Húc Hàn sẽ không để bụng chuyện này, xấu hổ quá đi mất, chuyện như này sao có thể kiểm tra được chứ, đúng thật là. Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhìn qua thấy là di động của mình, cô vội vàng chạy tới nhận máy.


“Vương Nguyệt, cô chết chắc rồi!.”


Đầu dây bên kia hùng hổ nói.








CHƯƠNG 14


Kỷ Hi Nguyệt chưa kịp phản ứng thì bên kia đã cúp điện thoại, làm cho cô mặt đầy ngơ ngác. Nhìn lại số điện thoại cô mới biết cuộc gọi đó là của Trần Thanh.


“Không đúng, lẽ nào tin tức của Châu báu Việt Phong không có trên mục bản tin tám giờ?”


Kỷ Hi Nguyệt vội vàng bật tivi trong phòng lên, còn ba phút nữa mới đến bản tin tám giờ. Nếu không có trên bản tin tám giờ, điều đó có nghĩa là thông cáo báo chí của Trần Thanh không được thông qua, hoặc có thể là bị một tin tức nóng sốt nào đó giành mất suất phát sóng của anh ta, nhưng cô cảm thấy xác suất của trường hợp đầu tiên lớn hơn. Nếu không thì Trần Thanh cũng đâu gọi điện tới mắng chửi cô.


Thật là xui xẻo, liên quan gì đến cô chứ. Vốn ra chuyện này là của một mình anh ta, cô cũng đâu phải là cộng sự của anh ta. Chạy lấy tin ở hiện trường không công là đã tình nghĩa lắm rồi, chẳng lẽ vì cô là thực tập sinh mà dễ dàng bắt nạt vậy sao?





Tuy nhiên, cú điện thoại vừa rồi lại làm dời đi sự sợ hãi của Kỷ Hi Nguyệt đối với Trần Húc Hàn. Cô theo dõi hết bản tin tám giờ, quả nhiên không hề có mẫu tin của Trần Thanh. Xem ra ngày mai có một vở kịch hay để xem rồi. Kiếp trước khi cô làm thực tập sinh luôn luôn bị người khác giở trò, lần này cô nhất định sẽ không tiếp tục ngốc nữa. Một người không có mục tiêu và tham vọng, có gì khác biệt so với một người không có ước mơ. Sau khi tốt nghiệp, cô muốn trở thành một phóng viên thực thụ chứ không phải là một phóng viên thực tập bị người khác gọi tới vẫy đi.


Biệt thự ở lưng chừng núi nên về đêm rất yên tĩnh. Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn lo lắng không biết Triệu Húc Hàn đêm nay có làm gì cô không, cô cứ thấp tha thấp thỏm cả một đêm. May là cả đêm không có gì xảy ra, mà cũng do quá mệt mỏi, chưa tới mười giờ cô đã đánh một giấc ngon lành. Trước khi đi ngủ, cô vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề sau này bản thân không thể đây với Triệu Húc Hàn được. Chung quy quan hệ giữa cô và Triệu Húc Hàn đến cả bố cô cũng không biết.


Bố cô còn cho rằng cô ở lại ký túc xá của đài truyền hình, còn cô thì bị Triệu Húc Hàn âm thầm đưa ra ngoài từ lâu. Ở trường thì là nói thuê nhà bên ngoài, dù sao bây giờ cô cũng là thực tập sinh, không phải ngày nào cũng cần quay lại trường.


Chỉ là không biết Triệu Húc Hàn có đồng ý không đây?





Kỷ Hi Nguyệt đã ngủ được một giấc ngon lành, vậy nên sáng sớm hôm sau tinh thần rất phấn chấn. Cô đứng dậy kéo cửa sổ sát sàn ra, cảnh đẹp núi rừng bỗng hiện ra trước mắt, khiến cô cứ muốn hít thở thật sâu bầu không khí trong lành này. Hóa ra những ngày không đối đầu với Triệu Húc Hàn còn có thể hưởng thụ cuộc sống như thế này. Kiếp trước cô nhất định là đầu bị kẹp cửa mới suy nghĩ không thông như vậy, từ sáng đến tối cứ tự tìm đường chết đi phân cao thấp với một tên đại ma vương.


Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn luôn dùng bữa sáng vào lúc tám giờ, vì vậy cô lật đật chạy xuống lầu. Quả nhiên, vừa xuống là đã nhìn thấy người đàn ông yêu nghiệt đó đang uống sữa nóng một cách tao nhã. Giống như sự tận hưởng của một quý tộc, quan niệm về thời gian gần như rất khắt khe.


“Chào buổi sáng, Triệu Húc Hàn.”


Kỷ Hi Nguyệt cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên tự nhiên.


Người đàn ông ngước lên nhìn cô, sau đó lập tức nhắm mắt lại, như thể coi cô không có tồn tại.


“Không được phép gọi thẳng tên tôi.”


Sau khi uống xong ly sữa, anh lạnh lùng lên tiếng.


Kỷ Hi Nguyệt đã đi tới trước bàn ăn, đang chuẩn bị ngồi xuống thì nghe thấy mệnh lệnh, cô nhanh chóng nói


“Vậy thì, tôi có thể gọi anh là gì? Anh Triệu? Triệu thiếu gia? Chú ba Triệu?”





Vừa nói xong ‘chú ba Triệu’, ánh mắt đằng đằng sát khí của Triệu Húc Hàn đã lia tới chỗ cô. Kỷ Hi Nguyệt rối rít nói


“Không phải, không phải, vậy Hàn thiếu thì sao? Tôi gọi anh là Hàn thiếu nhé.”


“Anh Hàn.”



Triệu Húc Hàn trực tiếp nói cho cô cách xưng hô.


“…!”


khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức đỏ bừng, người đàn ông này có cần phải buồn nôn vậy không.


Lúc trước chẳng qua là cô muốn lấy lòng anh, chứ cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ gọi luôn như vậy, buồn nôn lắm có biết không hả. Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt ngượng ngùng hồi lâu mới nói


“À thì, cách xưng hô này hình như không thích hợp cho lắm?”








CHƯƠNG 15


“Không thích hợp? Phải chăng em quên mất chúng ta có mối quan hệ gì rồi sao?”


Câu nói của Triệu Húc Hàn khiến Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc tái mặt. Ý tứ của Triệu Húc Hàn rất rõ ràng, Kỷ Hi Nguyệt đã là người của anh, cho nên xưng hô này rất hợp lí.


“Tôi không ngại lần nữa làm cho em hiểu rõ đâu.”


Triệu Húc Hàn lại nói thêm một câu, giọng điệu khi nói ra những lời này nghe có vẻ rất bình thường, nhưng lại làm người khác không khỏi phát lạnh.


“Anh Hàn, anh Hàn, gọi như vậy đi, rất hợp, rất hay nữa.”


Kỷ Hi Nguyệt không muốn lại trải qua sự hành hạ như đêm đó thêm một lần nào nữa, cũng không thể phủ nhận rằng cô không phải là người phụ nữ của anh.





Đoán chừng cô mà nói mấy lời này ra, anh sẽ dùng bạo lực cưỡng chế rồi nhốt cô vào căn phòng nhỏ tối tăm kia. Bởi vì bất kể cô có thừa nhận hay không thừa nhận là người phụ nữ của anh, thì trong mắt tên đại ma vương này, cô luôn là vật sỡ hữu riêng của anh. Ai mà dám động vào cô thì chỉ có kết cục kinh khủng, chẳng hạn như Triệu Vân Sâm.


Lần này cô không dám hỏi thăm Triệu Vân Sâm thế nào rồi. Lần trước Triệu Vân Sâm bị anh đánh thành đầu heo, cô đau lòng muốn trút giận thay cho anh ta, kết quả chọc cho tên đại ma vương này càng thêm phẫn nộ, làm cô gần hai tháng trời không có một chút tin tức về Triệu Vân Sâm. Hơn nữa cô đi đến đâu cũng có người của anh kè kè theo đuôi, hoàn toàn mất hết tự do của một con người.


Triệu Húc Hàn có vẻ khá hài lòng, tiếp tục im lặng ăn sáng.


Kỷ Hi Nguyệt cũng bắt đầu uống sữa, trong lòng cứ bồn chồn lo lắng, thỉnh thoảng nhìn trộm người đàn ông đẹp trai nhưng lạnh lùng kỳ quái này.





“À thì, anh Hàn này, tôi, tôi có thể dọn ra ngoài sống được không, ở đây thực ra có chút bất tiện. Dù sao tôi cũng còn là sinh viên, lỡ như bố tôi muốn tìm tôi, thật sự rất khó giải thích.”



Kỷ Hi Nguyệt lấy hết can đảm để nói.


Chỉ là tay cầm ly sữa đã trắng bệch đi, cô cảm thấy như mình sắp ngạt thở đến nơi.


Triệu Húc Hàn đặt đôi đũa xuống, ngẩng đầu nhìn cô. Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú đã bắt đầu trầm xuống, ánh mắt sắc bén như một con báo nhìn chằm chằm vào cô.


“Tôi… không phải tôi muốn rời khỏi anh đâu. Chỉ là tôi thật sự rất bất tiện, hơn nữa nếu chuyển ra ngoài rồi, anh muốn tới tìm tôi thì bất cứ lúc nào cũng có thể mà. Tôi sống ở ngoài chắc chắn sẽ ngoan ngoãn, chủ yếu là thuận tiện cho công việc của tôi thôi.”


Kỷ Hi Nguyệt vội vã giải thích.


“Anh Hàn, tôi thật sự rất thích công việc phóng viên này, tôi muốn làm tốt nó. Ở đây quá xa, lỡ như có tin tức lớn tôi cũng không kịp tới hiện trường. Bây giờ tôi chỉ là một thực tập sinh, cần phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm thực chiến.”


Triệu Húc Hàn vẫn không nói gì.


“Nếu không, hay là tôi về trường ở cũng được.”


Biểu cảm của Kỷ Hi Nguyệt như chực khóc.





Trong lòng cô nơm nớp lo lắng, tên quái đản này cứ lạnh lùng không nói chuyện, rốt cuộc là có ý gì đây?


“Có xe!”


Triệu Húc Hàn đột nhiên nói ra hai chữ. Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, lập tức lắc đầu nói


“Anh Hàn, tôi là sinh viên, lái xe kiểu gì đây, hơn nữa lái xe thì rêu rao quá.”


Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, chuyển động đôi đũa trong tay, vẫn im lặng không tiếp lời.


“Anh Hàn, xin anh đấy, tôi thật sự sẽ ngoan ngoãn, sẽ không đi trêu ghẹo đàn ông đâu, tôi bảo đảm.”


Kỷ Hi Nguyệt giơ một bàn tay lên thề thốt. Trong lòng cô có chút chán nản, cô là vật sở hữu cá nhân của anh, nhưng cô không thích người đàn ông này, chẳng lẽ cứ cưỡng ép cô làm người phụ nữ của anh cả đời sao? Tình cảm chẳng phải nên đến từ hai phía?


Mặc dù cô biết kiếp này anh không phải là kẻ xấu. Kẻ xấu thật sự vẫn đang ẩn nấp như rắn độc. Nhưng người đàn ông này luôn đối xử với cô như vật sỡ hữu riêng, hoàn toàn không nghĩ xem cô có thích hay là không. Rốt cuộc là cô có chỗ nào đặc biệt mà người đàn ông này không thể buông tay?





Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn đang im lặng dùng bữa, anh không hề có ý định trả lời, trong lòng cô rất sốt ruột. Nếu ngay cả tự do cũng không có, làm sao cô có thể trở thành một người phóng viên giỏi đây? Khuôn mặt nhỏ nhắn vì ấm ức mà tỏ ra đau khổ.


“Tôi sẽ cân nhắc chuyện này.”


Triệu Húc Hàn ăn xong, chậm rãi đứng lên rồi buông một câu.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK