Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên không thiết sống nữa. Vậy là cô đã bị xem là thứ phụ nữ lẳng lơ, đứng núi này trông núi nọ, đàng điếm hư hỏng rồi sao?
“Không phải, ý của con không phải vậy. Ý con là chúng con chỉ mới bắt đầu thôi, còn kết quả thế nào đâu ai biết được? Nhưng ít nhất bây giờ là con đang thích anh ấy, nên có yêu nhau chút cũng không sao. Tuy anh ấy là chủ nhân của Triệu gia, nhưng lẽ nào chủ nhân của Triệu gia thì không thể yêu đương ?” Kỷ Hi Nguyệt giải thích.
“Con lý do lý trấu quá rồi đấy.” Kỷ Thượng Hải bực bội nói.
“Bố, con biết thực ra bố chỉ đang lo lắng cho sự an nguy của con. Bố cảm thấy Triệu gia quá thần bí nên không được an toàn đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Con còn biết cơ à?” Kỷ Thượng Hải móc mỉa cô.
“Haha, thì đó. Bố lo lắng cho con gái yêu, con đương nhiên phải biết rồi. Nhưng mà bố à, sống chết có số cả rồi. Nếu con đã định trước sẽ gặp nguy hiểm, cho dù không ở bên cạnh anh ấy thì cũng sẽ xảy ra thôi. Mà chắc gì ở bên cạnh người đàn ông khác sẽ không gặp nguy hiểm chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Vớ vẩn.” Kỷ Thượng Hải tức giận quát nhẹ.
“Bố, thực ra Triệu Húc Hàn đã từng cứu con rất nhiều lần, cũng từng vô số lần giúp đỡ con. Đôi khi con cảm thấy mình mới là người mang đến nguy hiểm cho anh ấy đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.
Sắc mặt Kỷ Thượng Hải chợt thay đổi: “Nói linh ta linh tinh. Con thì có nguy hiểm gì?”
Kỷ Hi Nguyệt kể lại mấy vụ án trước đây, rồi nói: “Nếu không phải có anh ấy phái người bảo vệ con, có lẽ người bị thương là con mới đúng. Cả cái lần của Manh Manh và lần này nữa, đều có anh ấy ở sau lưng giúp đỡ con, cho nên bố nói ngược rồi.”
“Con, cái con bé này! Không ngờ làm phóng viên lại nguy hiểm như vậy! Con, con, con muốn bố tức chết đúng không!” Kỷ Thượng Hải tức đến phát run.
“Bố, con thích làm công việc phóng viên này, cũng giống như mẹ thích làm pháp y vậy. Thỉnh thoảng quả thực sẽ có nguy hiểm, nhưng cũng may luôn có Triệu Húc Hàn ở bên cạnh, cho nên lần nào cũng hóa nguy thành an, vì thế con rất cảm kích anh ấy. Bố, bố đừng nghe mấy tin đồn kia rồi hiểu lầm anh ấy được không?” Kỷ Hi Nguyệt lắc lắc cánh tay ông làm nũng.
Gia đình Tiền Vạn Hào đưa mắt nhìn nhau.
Dì Dương vội vàng lên tiếng: “Lão Kỷ, Tiểu Nguyệt đã lớn rồi, con bé tự biết phân biệt đúng sai. Nếu con bé đã cảm thấy Triệu chủ nhân là người tốt, vậy thì đừng ngăn cản nữa, huống hồ anh ngăn cản cũng có được đâu?”
“Lão Kỷ, anh không nhớ chuyện của anh và Bạch Thu Hà năm xưa à? Cả hai bên gia đình đều cật lực phản đối nhưng anh vẫn nhất quyết muốn làm đó thôi.” Tiền Vạn Hạo khơi lại nỗi đau của Kỷ Thượng Hải.
Mắt Kỷ Hi Nguyệt liền sáng lên: “Thế mới nói, gen của bố đã ăn sâu vào xương tủy của con rồi, nên con mới có dũng khí theo đuổi tình yêu đấy chứ.”
“Sao con trơ trẽn vậy hả!” Kỷ Thượng Hải cũng hết cách. Quả thực nghĩ đến hồi đó của ông, hình như tình cảnh còn gay go hơn cả Kỷ Hi Nguyệt, nhưng không một ai ngăn cản được sự bướng bỉnh của ông.
Kỷ Hi Nguyệt là con gái của ông, trong cơ thể vẫn đang chảy cùng dòng máu với ông, ông còn biết trách ai được? Trách mình sao?
“Còn chưa đâu vào đâu mà, haha. Bố, bố thử tiếp xúc với Triệu Húc Hàn thử xem, anh ấy thật sự rất tốt, biết đâu bố lại thích anh ấy thì sao.” Kỷ Hi Nguyệt thấp giọng nói.
Kỷ Thượng Hải bực bội đáp: “Bây giờ con còn trắng trợn nói tốt cho cậu ta luôn à?”
“Khụ khụ, nếu con gái đã thích thì bố cũng sẽ ‘yêu ai yêu cả đường đi’ mà đúng không? Lần sau con sẽ dẫn anh ấy ra ngoài ăn cơm cho bố làm quen nhé. Đến lúc đó bố đừng xem anh ấy là Triệu chủ nhân, cứ coi anh ấy là tiểu bối, bạn trai của con gái bố, muốn dạy dỗ thế nào cứ dạy dỗ, được không?”
Kỷ Hi Nguyệt bám dính Kỷ Thượng Hải như một tên trộm, dáng vẻ y hệt như con mèo đang chực trộm đồ tanh.
Gia đình Tiền Vạn Hào thấy cô làm nũng đáng yêu như vậy thì liền bật cười. Dì Dương còn tỏ ra ganh tị, có một đứa con gái thế này thì tốt biết bao.
Chương 722: Anh xếp thứ mấy?
“Lão Kỷ, có đứa con tri kỷ như vậy thì tranh thủ cười đi, đừng để giống như Giang Thành nhà tôi, không bớt lo được lại còn tức chết nữa. Tiểu Nguyệt hiểu chuyện như vậy, người làm bố như ông cũng đừng nghiêm khắc quá. Chúng tôi còn đang ganh tị đỏ mắt đây này.” Tiền Vạn Hào cười nói.
Tiền Giang Thành mếu máo, trong lòng vô cùng ấm ức, nhưng chuyện lần này đúng là đã khiến anh ấy có chút sợ hãi. Sau này anh ấy phải tiết chế lại chút, không được ham chơi để bố mẹ cả đêm mất ngủ như vậy nữa.
Kỷ Thượng Hải cuối cùng cũng nguôi giận, vỗ tay Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Con nói thật đấy chứ? Lần sau sẽ kêu cậu ta đi ăn cơm chung?”
“Vâng, anh ấy muốn làm bạn trai của con thì đương nhiên phải gặp bố rồi. Anh ấy mà dám tỏ thái độ, con sẽ đá liền.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
“Thật à?” Kỷ Thượng Hải bật cười thành tiếng.
“Thật một trăm phần trăm. Đàn ông thôi mà, làm sao có thể so sánh với bố được. Trong lòng con bố mãi mãi đứng ở vị trí đầu tiên.” Lời ngon tiếng ngọt của Kỷ Hi Nguyệt làm Kỷ Thượng Hải bật cười sảng khoái.
Mọi người cũng bật cười. Kỷ Hi Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là vấn đề nan giải này cuối cùng đã giải quyết được. Vẫn phải cảm ơn sự cố của Tiền Giang Thành lần này, vì đã cho cô có cơ hội để giải thích.
Ăn trưa xong, Kỷ Hi Nguyệt lên xe về đài. Giữa đường nhận được tin nhắn của Triệu Húc Hàn, cô liền mở ra xem.
Trên đó viết: “Ở trong lòng em, anh xếp thứ mấy?”
“…..!” Kỷ Hi Nguyệt chết lặng, có biến gì đây?
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của La Hi, đôi mắt từ từ nheo lại.
“La Hi, anh kể cho anh Hàn nghe chuyện tôi đi ăn cơm với bố và mọi người à?”
“Vâng, đã ghi âm toàn bộ.” La Hi trả lời sự thật, “Cậu chủ muốn tôi báo cáo lại toàn bộ hành tung của cô, không thôi anh ấy sẽ lo lắng.”
“…….!” Kỷ Hi Nguyệt lúc này chỉ muốn bóp chết anh ta.
“La Hi, anh, kêu anh báo cáo hành tung chứ đâu có kêu anh thu âm toàn bộ câu chuyện? Chẳng lẽ tôi không có quyền riêng tư à?” Kỷ Hi Nguyệt tức đến nghẹn lời. Người đàn ông này có cần phải máy móc như vậy không?
La Hi nhàn nhạt đáp lại: “Tôi sợ báo cáo bị sót, nên phải ghi âm lại.”
“Anh! Lần sau không được phép làm như vậy, nếu không anh đừng đi theo tôi nữa, biết chưa!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, tính ra Long Bân còn đáng yêu hơn anh ta rất nhiều.
La Hi khẽ gật đầu: “Đã biết, đại tiểu thư.”
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, thở dài nói: “La Hi, tôi biết anh là trung thần. Nhưng anh thử nghĩ đi. Nếu như chuyện gì anh cũng báo lại với cậu chủ, lỡ đâu có chuyện làm anh ấy không vui, anh ấy sẽ cãi nhau với tôi, đến lúc đó người gặp xui xẻo không phải là tôi, mà là anh, cho nên anh phải học cách tùy cơ ứng biến, có một số chuyện anh đừng để cho anh ấy biết thì hơn.”
“Vâng, đại tiểu thư, là tôi suy nghĩ chưa chu toàn.” Thái độ nhận sai của La Hi rất thành khẩn và nhanh gọn.
Âm báo tin nhắn lại vang lên, là một dấu chấm hỏi. Xem ra Triệu Húc Hàn đang rảnh rỗi đợi câu trả lời của cô.
“Anh Hàn, sao lại hỏi như vậy? Ở trong lòng em anh đương nhiên quan trọng nhất rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật hồi âm.
“Xếp thứ mấy?” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ, sau đó trả lời: “Xếp thứ hai. Thứ nhất là bố em. Vì công ơn dưỡng dục thì không có bất cứ tình cảm gì thay thế được, anh cũng hiểu đấy. Nhưng anh Hàn vẫn luôn là người đàn ông quan trọng thứ hai trong lòng em.”
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn xong, trong lòng có chút sợ hãi. Đừng nói người đàn ông này sẽ ganh tị mà ghen với cả bố cô đấy chứ? Như vậy thì những tháng ngày sau này biết sống thế nào đây?
“Ừm.” Triệu Húc Hàn chỉ gửi lại một chữ.
Kỷ Hi Nguyệt có chút thấp thỏm. Không biết đại ma vương có hài lòng không. Cô lại gửi tiếp một tin nhắn: “Anh Hàn, tối nay về nhà ăn cơm nhé? Chúng ta trò chuyện với nhau một chút.”
“Được.” Triệu Húc Hàn lại đúng gửi một chữ. Thật đúng là kiệm lời như vàng.
Chương 723: Học cách dỗ dành anh
Kỷ Hi Nguyệt không hồi âm nữa. Cô quay về văn phòng làm việc, lên mạng tìm kiếm manh mối về các vụ án buôn lậu m.a tú.y, biết đâu có thể khơi gợi lại các thông tin của kiếp trước, tiện thể giúp đỡ được đội trưởng Lý.
Liễu Đông đang ngồi bên cạnh đột nhiên bật cười, Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn cậu thì thấy cậu đang nhận được một tin nhắn.
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “Liễu Đông, có chuyện gì mà vui vẻ thế?”
“À, không, không có gì. Tôi đang sắp xếp tài liệu thôi.” Dáng vẻ của Liễu Đông không khác gì ‘có tật giật mình’.
Kỷ Hi Nguyệt cười lắc đầu. Xem ra là có tiến triển với Manh Manh rồi đây. Cô cảm thấy Liễu Đông và Manh Manh rất hợp nhau. Chỉ có điều, nếu sau này Manh Manh trở thành minh tinh, thì cho dù bây giờ có thể thành đôi, dám chắc tương lai sẽ là một thử thách rất lớn.
Trước giờ tan ca, cô nhận được điện thoại của đội trưởng Lý. Bọn họ đã điều tra Kiều Thanh và phát hiện đúng là có điểm bất thường, nhưng không tìm được bất kỳ loại m.a tú.y nào, nên rất khó ra tay.
Nhưng dù vậy anh ấy vẫn báo lại cho Kỷ Hi Nguyệt biết, vì cảm thấy cô đã giúp được bọn họ rất nhiều, nên đúng lý là phải báo một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt cũng chỉ biết khuyên họ nên tiếp tục theo sát Kiều Thanh, vì tạm thời cô không nhớ ra được người nào khác. Ngay cả khi có chân dung trong đầu cô cũng không thể vẽ ra được, phải nhìn thấy người thì mới có thể nhận ra.
Bên Ngô Phương Châu cũng gọi điện thoại đến. Vẫn chưa tìm được tung tích của Tần Hạo, nhưng theo dự liệu, dựa theo mức dự trữ dưới tầng hầm nơi Đường Tuyết Mai lẩn trốn thì chỗ mà Tần Hạo đang ẩn nấp cũng sẽ không thiếu thốn, ít nhất là kiên trì được tới hai hoặc ba tháng, cho nên tạm thời vẫn chưa tìm được anh ta.
Song Kỷ Hi Nguyệt cứ cảm thấy, ngày nào chưa tóm được Tần Hạo, trong lòng cô lại vô cùng bức bối và khó chịu.
Chính tên này kiếp trước đã đẩy cô từ tầng hai mươi tám xuống, nên kiếp này cô nhất định phải tận tay đưa anh ta vào tù, thấy anh ta bị tử hình mới yên tâm được.
Tan làm về nhà, vừa bước vào cửa cô đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi, thím Lý cười híp mắt nói cho cô biết bà đã hầm canh đường, còn Triệu Húc Hàn vẫn chưa về, nhưng có báo là sẽ về ăn cơm.
“Thím Lý, thím có biết La Hi không?” Kỷ Hi Nguyệt vừa uống canh đường, vừa hỏi.
“Vệ sĩ mới của cô ấy hả?” Thím Lý lắc đầu, “Không biết, nhưng theo trực giác thì cậu ấy không thua kém gì Long Bân đâu.”
“Không phải là người của Triệu gia sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Thím Lý lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không rõ. Hệ thống của Triệu gia vốn dĩ rất nhiều người, trừ chủ nhân ra thì e là không mấy người biết.”
“Cháu sắp khổ vì tên này rồi.” Kỷ Hi Nguyệt sầu não nói.
“Sao thế?” Thím Lý kinh ngạc, “Nhìn cũng đâu giống người nhiều chuyện.”
“Thím Lý, thím không biết đó thôi. Anh ta không nhiều chuyện, nhưng anh ta sẽ ghi âm. Trưa nay cháu đi gặp bố nói chuyện gì là anh Hàn đều nghe thấy cả rồi.”
“Còn có chuyện này nữa à? Nhưng cô với bố cô thì có thể nói chuyện gì được?” Thím Lý không hiểu.
“Bố cháu hỏi có phải cháu với anh Hàn đang yêu nhau không, sau đó cháu nói là nếu cảm thấy không hợp thì sẽ chia tay, đại loại như thế. Haiz, không biết lát nữa anh Hàn về sẽ xử lý cháu thế nào đây. Tên La Hi kia đúng là làm cháu tức chết mà.”
“Aiya, chuyện này có gì to tát đâu. Cậu chủ thích cô, cô cứ nói vài câu dỗ dành cậu ấy, chẳng mấy chốc là êm ngay, có gì mà phải lo lắng. Chắc cậu chủ cũng biết lúc đó cô chỉ muốn bố cô yên tâm thôi mà.” Thím Lý cười lắc đầu. Mấy cô cậu thanh niên cứ thích vờn nhau thôi.
Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ cũng đúng. Mặc dù đại ma vương lạnh lùng và hay trở mặt, nhưng nghe dỗ ngọt lại rất khoái.
Đàn ông đều thích phụ nữ làm nũng, lấy nhu thắng cương, cô phải nghiên cứu học tập mới được.
Một tiếng sau, Triệu Húc Hàn về tới nhà.
“Anh Hàn, anh về rồi đấy à? Nào nào nào, đến đây uống ngụm canh đường trước đi, ngon lắm luôn ấy.” Kỷ Hi Nguyệt đã ở sẵn phòng khách đợi anh.
Chương 724: Khó hầu hạ
Triệu Húc Hàn nghệt ra một lúc, trố mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt bưng chén canh đường tới trước mặt, còn tận tay đút tới miệng anh.
Vốn dĩ anh không có thói quen này. Về nhà là phải rửa ráy trước. Nhưng thấy dáng vẻ Kỷ Hi Nguyệt ton hót như vậy, anh đành phải mở miệng uống một ngụm.
“Thế nào? Ngon đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.
“Ngấy quá.” Nói xong anh bước thẳng vào trong, xoay người đi lên lầu.
Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi. Là cô cố ý cho anh ngấy chết đấy! Đúng là khó hầu hạ.
Chẳng mấy chốc Triệu Húc Hàn đã thay đồ xong, xuống ngồi bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt đang xem tin tức truyền hình, xoay đầu nhìn anh: “Anh Hàn, anh đói chưa?”
“Canh đường đâu?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt.
“Không phải anh nói ngấy à? Em uống hết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt vô tội nói.
Triệu Húc Hàn nheo mắt, ậm ừ một tiếng.
Hai người đều không ai lên tiếng, thoáng chốc bầu không khí lại có chút ngượng ngùng.
“Anh Hàn, em có thể đổi La Hi được không?” Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì nói. Cô vẫn thấy rất bất an.
Triệu Húc Hàn lạnh lùng đáp: “Không được! Năng lực của cậu ấy ngang ngửa với Long Bân, còn những người khác anh không yên tâm.”
“Nhưng Long Bân đáng yêu hơn anh ta nhiều. Tên này cứ hiền như khúc gỗ thế nào ấy.” Kỷ Hi Nguyệt buồn bực nói.
Triệu Húc Hàn nhìn phản ứng dữ dội của cô: “Sao lại hiền như khúc gỗ? Anh thấy cậu ấy cũng lanh lợi mà.”
“…..!” Kỷ Hi Nguyệt nghẹn lời. Đối với đại ma vương, La Hi đương nhiên là người làm việc vừa ý anh nhất, nhưng đối với cô thì chẳng khác gì đang giám sát, ngay cả nói chuyện cô cũng không còn tự do nữa.
“Em định yêu thêm mấy người nữa à?” Triệu Húc Hàn đột nhiên lạnh giọng hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu nhìn anh. Trên mặt anh lúc này không có biểu cảm gì dư thừa ngoài sự lạnh lùng, nhưng câu nói này xem ra là đang chuẩn bị tính sổ cô đây.
Tên La Hi đúng là đồ ăn hại, còn đại ma vương chẳng khác gì một bình dấm siêu chua.
“Anh Hàn, haha, em nói vậy là để trấn an bố thôi mà. Nếu em không nói như vậy, bố em sẽ không đồng ý cho em qua lại với anh nữa đâu. Với lại, em nói là tụi mình không hợp thì có thể chia tay, nhưng câu này cũng còn một ý nghĩa khác nữa mà.”
Kỷ Hi Nguyệt nói tiếp: “Ý khác là nếu chúng ta hợp thì sẽ không chia tay. Cho nên anh phải tin tưởng em, trong lòng em chỉ có anh thôi.”
Độ dẻo miệng của Kỷ Hi Nguyệt đã lên một level cao hơn.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, sau đó ‘ừm’ một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, xem ra người đàn ông này đúng là thích nghe nịnh.
“Anh Hàn, em là bạn gái của anh đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt kéo cánh tay anh, cười hỏi.
“Ừm.” Cơ thể của Triệu Húc Hàn có chút cứng nhắc, ánh mắt thì vẫn nhìn vào tivi, nhưng tivi đang phát gì thì anh không biết.
“Vậy anh có thích em không?” Kỷ Hi Nguyệt dụi đầu vào vai anh.
“Ừm.” Trái tim của Triệu Húc Hàn bỗng nhiên đập thình thịch. Đây là cảm giác yêu đương sao?
“Anh đừng ừm ừm ừm nữa. Muốn nói chuyện với em thì cứ nói đi. Em là con gái mà, anh là đàn ông thì nên chủ động một chút mới đúng chứ? Nếu không em sẽ cảm thấy anh chỉ đang qua loa lấy lệ với em thôi.” Kỷ Hi Nguyệt dẩu môi nói.
“Anh thích em.” Triệu Húc Hàn trầm mặc một lúc lâu, sau đó khàn giọng nói ra ba chữ.
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là anh lại dứt khoát như vậy. Cô ngược lại đã bị hoảng hốt, há hốc nhìn anh. Ánh mắt của Triệu Húc Hàn vẫn không lay chuyển, vẫn nhìn thẳng vào tivi, cảm giác giống như ba chữ vừa nãy không phải là anh nói vậy.
“Anh Hàn, anh phải nhìn em nói này!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên vươn tay, xoay mặt anh nhìn sang hướng cô.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt của Triệu Húc Hàn đã có chút ửng đỏ.
“Đừng náo nữa. Ăn cơm thôi.” Triệu Húc Hàn vội đẩy tay cô ra rồi đứng lên, dáng vẻ giống như đang bỏ của chạy lấy người.
Chương 725: Lần này không nhân nhượng nữa
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh lật đật bỏ chạy mà khóe miệng không khỏi run rẩy, thổ lộ với cô cũng khó vậy sao? Nhưng mà haha, dáng vẻ xấu hổ của đại ma vương đúng là đáng yêu thật.
Thím Lý đã lên món xong xuôi. Đến phòng ăn ngồi xuống, Kỷ Hi Nguyệt lại nghiêng đầu nhìn Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cũng liếc nhìn cô: “Đồn cảnh sát có tìm em không?”
“Có tìm em không lẽ nào anh Hàn không biết? Anh có La Hi rồi mà.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói.
Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Cậu ấy chỉ làm việc theo lệnh thôi, em đừng trách cậu ấy.”
Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi: “Em có khác gì một con chim hoàng yên đâu? Ngay cả nói chuyện cũng không có tự do, toàn bộ đều nằm trong sự giám sát của anh cả.”
“Vì sự an toàn của em thôi.” Triệu Húc Hàn chau mày. Nghe Kỷ Hi Nguyệt nói như vậy anh thấy rất khó chịu.
“Nhưng em không thích.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Anh Hàn thử đứng ở lập trường của em mà nghĩ xem, em cũng đâu phản đối anh kêu anh ta bảo vệ em, nhưng chuyện ghi âm quay phim để báo cáo này có phải hơi quá đáng rồi không?”
Triệu Húc Hàn trầm mặc, rất lâu sau mới lên tiếng: “Anh không hề kêu cậu ấy làm như vậy. Cậu ấy cũng đã nhận sai, lần sau sẽ không có nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, mỉm cười nói: “Cám ơn anh Hàn, ăn cơm ăn cơm thôi!”
Thím Lý ra ra vào vào cũng nghe lỏm được đôi câu. Thấy bầu không khí giữa hai người có chút cứng nhắc, bà cũng không dám nhiều lời.
Triệu Húc Hàn đang cố gắng kìm nén, vì trong lòng anh lúc này rất khó chịu.
Anh cảm giác Kỷ Hi Nguyệt hình như không muốn cho anh biết chuyện của cô, phải chăng cô đang giấu anh điều gì? Nếu không có gì cần che giấu, tại sao lại để ý những thứ này?
Lẽ nào cô đang giấu anh rất nhiều chuyện?
Hai người yên lặng ăn cơm, Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm giác có chút ngột ngạt. Phải chăng Triệu Húc Hàn phật ý chuyện cô không cho anh giám sát mình?
Nhưng đâu có ai bằng lòng bị giám sát? Ngay cả cô có quang minh lỗi lạc đi nữa cũng không muốn bị người khác chăm chăm giám sát như vậy.
Đáng tiếc đại ma vương lại là một người thích kiểm soát mọi thứ, và hành động của cô chắc chắn đã đụng đến nguyên tắc của anh. Nhưng cô cũng phải giành chút nhân quyền cho bản thân mới được.
“Phải rồi. Cám ơn anh Hàn vì tối qua đã đưa em ra ngoài chơi. Tiếc là đang vui vẻ lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn vẫn trả lời đúng một chữ, trên mặt còn không có lấy một nụ cười.
Kỷ Hi Nguyệt cũng hết hứng nói chuyện. Cô không thể nhân nhượng mãi được. Tối nay cô đã dỗ ngọt anh một lần, nên cô cũng phải có chút nguyên tắc, nhất là bây giờ anh đã là bạn trai của cô.
Lúc còn yêu nhau không tranh thủ uốn nắn, đợi kết hôn rồi làm gì còn cơ hội nữa? Chẳng lẽ cô để anh ức hiếp và chèn ép của đời sao?
Ăn cơm tối xong, mỗi người tự tập luyện riêng, cả đêm cũng không ai nói chuyện, cứ thế tình huống này kéo dài đến ba ngày.
Trong ba ngày này, La Hi cũng không dám làm chuyện đó nữa. Nhưng giữa cô và đại ma vương dường như đang có sự trở ngại. Anh không giải thích, Kỷ Hi Nguyệt cũng không muốn nhượng bộ, cho nên kết quả là ba ngày nay áp suất rất thấp.
La Hi, Tiêu Ân, lão Khôi, thím Lý, Triệu Không, Triệu Hải và bao gồm tất cả mọi người trong tập đoàn Triệu Thị đều cảm nhận được sự bất thường của ông chủ.
Chỉ cần nói sai một câu, làm sai một chuyện là bọn họ phải nhận lấy hình phạt sống không bằng chết.
Tối ngày thứ ba, Kỷ Hi Nguyệt đang nằm trên giường thì di động có tin nhắn đến.
Cô mở ra xem, là nhóm chat của Tiêu Ân và lão Khôi, lúc này còn có thêm thím Lý và La Hi, tên nhóm được đổi thành ‘Đại tiểu thư khơi thông’.
Làm Kỷ Hi Nguyệt buồn cười không thôi.
“Đại tiểu thư, cô với cậu chủ làm sao vậy?” Tiêu Ân gửi một tin nhắn, phía sau còn kèm theo một mặt cười khổ.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Cái gì mà làm sao vậy?”
Tin nhắn của thím Lý: “Đại tiểu thư, thím Lý xin cô đấy, cô dỗ dành cậu chủ vài câu đi. Ba ngày nay chúng tôi sắp bị hù chết rồi.”
Chương 726: Tính kế dỗ cậu chủ (I)
Kỷ Hi Nguyệt bật cười. Lão Khôi gửi tin: “Đại tiểu thư, bất kể là cậu chủ đã làm sai chuyện gì, lão Khôi tôi sẽ thay mặt cậu chủ nhận sai với cô. Cô dỗ dành cậu chủ giùm đi. Chứ mẹ nó tôi bị phạt phải nhai cả đống sách đó luôn rồi!”
Lão Khôi gửi thêm một biểu cảm giàn giụa nước mắt.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt. Lão Khôi gửi thêm một bức ảnh.
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy đã bật cười nghiêng ngã. Trong bức ảnh, lão Khôi đang dùng răng cắn xé cuốn sách giống như người ta đang cắn xé thịt dê vậy, chỉ có điều là trong ánh mắt còn có thêm sự ấm ức và sầu não.
“Lão Khôi, sao anh lại bị phạt nhai sách?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý hỏi.
“Đại tiểu thư, cô đừng chọc tôi nữa. Cậu chủ còn chửi mấy cuốn sách này toàn viết thứ dở hơi đấy! Bởi vì cô không vui, nên cậu chủ phạt tôi phải nhai hết nó.”
“Tôi đâu có không vui.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng trả lời.
La Hi cũng tham gia: “Đại tiểu thư không vui thật mà.”
“La Hi, anh cũng biết à! Cậu chủ nhà anh đã nói gì với anh chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng La Hi.
Tiêu Ân lập tức nói: “La Hi, thì ra là cậu đã đắc tội ư?”
“La Hi, cậu làm gì mà liên lụy đến cả chúng tôi thế? Đống sách này cậu nên ăn mới đúng!” Lão Khôi cũng oán, còn thêm biểu cảm tức giận.
La Hi gửi qua một dấu chấm hỏi, sau đó đáp: “Đại tiểu thư, lẽ vào vì chuyện ghi âm? Nhưng cậu chủ đã nhắc nhở tôi rồi, tôi cũng không làm như vậy nữa, chỉ báo cáo hành tung của cô thôi.”
Bên này Kỷ Hi Nguyệt khẽ bĩu môi: “Thế là tốt nhất. Nhưng có khả năng cậu chủ của các anh tức giận là cũng vì nguyên nhân này.”
“Tại sao? Chuyện này thì có gì đâu phải tức giận?” Lão Khôi gửi thêm biểu cảm ngạc nhiên.
Thím Lý gửi tin nhắn: “Chẳng lẽ là vì cậu chủ cảm thấy tiểu thư không muốn cho cậu ấy biết cô đang làm gì, nên không vui?”
Tiêu Ân cũng gửi tin nhắn: “Cũng có thể. Cậu chủ là người thích kiểm soát mọi thứ, nên hành động của đại tiểu thư hiển nhiên đã khiến anh ấy cảm thấy bất an.”
“Cảm thấy bất an!?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn bốn chữ này. Là cô cảm thấy bất an khi bị kiểm soát mới đúng chứ?
Quả nhiên suy nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ không bao giờ giống nhau được.
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng soạn tin nhắn: “Tại sao lại bất an? Lẽ nào tôi thích được kiểm soát? Tôi đâu có cần. Dù sao thì lần này tôi sẽ không dỗ dành đâu, muốn dỗ các anh tự đi mà dỗ!”
“Đại tiểu thư!” Tiêu Ân, thím Lý và lão Khôi đồng loạt gửi qua tiếng kêu thảm thiết.
La Hi nói: “Là lỗi của tôi.”
“Biết thì tốt. Qua giúp tôi nhai sách đi!” Giọng điệu của Lão Khôi đầy tức tối.
“Oh, vậy mỗi người một quyển nhé.” La Hi đáp.
Kỷ Hi Nguyệt phì cười, tên La Hi này đúng là khác người.
“Cậu thôi đi, lo mà nghĩ cách dỗ cậu chủ của cậu đi kìa.” Lão Khôi nổi cộc.
La Hi thản nhiên gửi lại một câu: “Dỗ thế nào đây?”
Kỷ Hi Nguyệt lại bật cười, tên La Hi này định dỗ thật hay gì.
“La Hi, bây giờ cậu đã biết cậu chủ đáng sợ thế nào rồi chứ?” Tiêu Ân viết.
La Hi gửi một chữ ‘ừm’, sau đó chêm thêm câu: “Ánh mắt cứ như sát nhân ấy.”
“Haha.” Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường cười đau cả bụng, mấy tên này thật ra cũng đáng yêu phết.
“Biết thì tốt. Cậu nên báo cáo mấy chuyện tốt của đại tiểu thư thôi, có như vậy cậu chủ mới vui vẻ, rồi mọi người cũng được vui theo nữa.” Tiêu Ân nói.
Thím Lý cũng phụ họa một chữ ‘đúng’.
“Thế nào là chuyện tốt?” La Hi khiêm tốn thỉnh giáo.
“Đại tiểu thư, tôi có thể bịa chuyện được không?” Lão Khôi hỏi Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Anh muốn bịa chuyện gì?”
“Ví dụ như nói với cậu chủ là cô mua đồ tráng miệng cho cậu ấy, nhưng thực ra là Tiêu Ân đi mua cũng được.” Lão Khôi nói.
Tiêu Ân cuống quýt: “Lão Khôi, anh đừng hại tôi.”
Chương 727: Tính kế dỗ cậu chủ (II)
Thím Lý cũng nói: “Để cậu chủ biết chúng ta lừa cậu ấy, hậu quả khỏi cần nghĩ.”
“Đại tiểu thư, cứu mạng!” Lão Khôi lại gửi biểu cảm bật khóc nức nở, nhìn không không phù hợp với hình tượng của anh ta tí nào.
“Đại tiểu thư, cô chỉ đường cho chúng tôi với.” Tiêu Ân nói.
Thím Lý cũng chêm vào: “Đại tiểu thư, thím Lý cũng cầu xin cô. Ba ngày nay tôi làm món gì cậu ấy cũng chê khó ăn, sáng nay còn ném cái thìa nữa.” Bà còn gửi thêm biểu cảm thút thít.
Kỷ Hi Nguyệt không hề hay biết. Vì mấy nay cô huấn luyện xong là Triệu Húc Hàn đã ra ngoài. Cô không ngờ người đàn ông này lại cáu kỉnh như vậy.
Vấn đề là ba ngày nay anh không hề nhắn tin cho cô, gặp nhau thì chỉ nói vài câu qua loa, làm cô cũng cảm thấy mất hứng và ngượng ngùng. Có điều may là anh không nổi nóng với cô, nhưng lại giận cá chém thớt.
“Đại tiểu thư khai ân, sau này tôi sẽ nghe lời cô hết.” Tin nhắn của La Hi không giống với mọi người, nhưng ngược lại đã chọc cười Kỷ Hi Nguyệt.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi đều nghe theo lời tiểu thư.” Lão Khôi tỏ rõ thái độ, Tiêu Ân với thím Lý cũng gửi biểu cảm gật gù.
Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, khí thế của đại ma vương bá đạo như vậy, xem ra ba ngày nay những người bên cạnh anh đã khổ sở rồi. Điều này chẳng phải đang chúng tỏ cô rất có sức ảnh hưởng với anh, ở trong lòng anh thực ra cô rất quan trọng sao?
Nghĩ đến đây tâm tình của Kỷ Hi Nguyệt đã tốt lên rất nhiều.
“Để tôi nghĩ lại đã.” Kỷ Hi Nguyệt liền lên giọng hồi âm.
Trên màn hình nháy mắt lại đầy tiếng cầu xin, làm Kỷ Hi Nguyệt bật cười khanh khách.
“Thôi được rồi. Để mai tôi thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra, “Nhưng không chắc là cậu chủ của các anh có dính thính của tôi không đấy nhé.”
“Được được được, cảm ơn đại tiểu thư.” Toàn màn hình đều là những tiếng cảm ơn.
Sau khi mọi người chúc ngủ ngon xong, cuối cùng cũng yên tâm mà ngủ một giấc thoải mái.
Sáng sớm hôm sau. Thời tiết tháng bảy vừa sáng ra đã rất nóng, Kỷ Hi Nguyệt mang áo ba lỗ ra ngoài tập luyện thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn cũng từ trong phòng bước ra.
Hai người nhìn nhau.
“Anh Hàn, chào buổi sáng.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ chào hỏi.
“Ừm.” Triệu Húc Hàn chỉ hờ hững ừm một tiếng, xong đi về hướng cầu thang.
“Anh Hàn, anh đợi em với.” Kỷ Hi Nguyệt đuổi theo, “Chúng ta cùng chạy bộ nhé?”
“Anh phải đánh quyền.’ Triệu Húc Hàn nói, “Luyện khí cường thân.”
“Luyện khí? Đánh Thái Cực Quyền, luyện khí công sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi.
Mỗi lần nhìn thấy Triệu Húc Hàn đánh Thái Cực Quyền, cô đều cảm thấy vô cùng đẹp mắt. Tuy tốc độ rất chậm, nhưng đó là kiểu nước chảy mây trôi, chiêu thức liên hoàn nối tiếp, nhìn thế nào cũng thấy giống một nhà tôn sư võ lâm.
Chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không hề tin cách lý giải nội lực trong khí công, điều này chỉ có trên các bộ phim truyền hình mà thôi.
“Ừm!” Triệu Húc Hàn lại ừm một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, chạy theo kéo anh lại: “Anh Hàn, anh nói thật à? Thật sự có thể luyện khí công?”
Triệu Húc Hàn nhìn bàn tay cô đang túm anh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa kích động vừa kinh ngạc chất vấn của cô: “Đúng vậy. Võ thuật của Trung Quốc bác đại tinh thâm, chuyện này có gì đâu mà kỳ lạ.”
Nói xong anh đưa tay đẩy bàn tay cô ra, tiếp tục bước lên hướng sân thượng.
“Anh Hàn, anh đang giận em đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt liền gọi giật anh lại.
Triệu Húc Hàn dừng bước, xoay người đáp: “Không có.”
“Không có mới lạ! Anh đã phớt lờ em ba ngày nay rồi. Có phải vì chuyện em không muốn La Hi báo cáo tỉ mỉ hành tung của em không?” Kỷ Hi Nguyệt khoanh tay, trố mắt nhìn anh.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy. Kỷ Hi Nguyệt lại nói: “Anh Hàn, có phải vì em không cho anh biết chuyện của em nên anh đã tức giận không?”
Triệu Húc Hàn không đáp lại, anh đi thẳng lên trên.
Chương 728: Ông bố bỉm sữa(I)
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy lên theo. Dưới nắng mai, Triệu Húc Hàn đã bắt đầu đánh Thái Cực Quyền.
Kỷ Hi Nguyệt giậm chân, nói: “Anh Hàn, anh không muốn nói chuyện với em đúng không? Hay là anh muốn cứ thế làm mặt lạnh với em?”
Triệu Húc Hàn vẫn giữ thái độ như cũ. Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nói: “Anh Hàn, em là bạn gái của anh, chính anh cũng đã thừa nhận điều đó, vậy mà anh không biết thương tiếc em chút nào sao?”
Triệu Húc Hàn khẽ liếc cô. Kỷ Hi Nguyệt lại giậm chân, mếu máo nói tiếp: “Đúng là anh không thương tiếc em thật rồi. Cả ba ngày nay em đã rất khó chịu. Trong tình yêu, nếu có cãi nhau thì đều là bạn trai dỗ dành bạn gái trước, nhưng có lẽ anh không hề xem em là bạn gái, nên đều để em phải đi tìm anh trước. Nếu anh đã không muốn nhận lấy phần tình cảm này, vậy thôi bỏ đi, chúng ta chia tay đi cho khỏe!”
Nói rồi Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu bỏ đi.
“Em nói cái gì!” Giọng nói lạnh như băng của Triệu Húc Hàn vang lên sau lưng Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu lại, đôi mắt đã phiếm hồng, tủi thân nói: “Dù sao thì anh Hàn cũng đâu thương tiếc gì em. Đã ba ngày trôi qua nhưng chẳng thấy anh dỗ dành em gì cả. Chắc em không phải là bạn gái của anh rồi. Xem ra có em hay không có em đối với anh cũng chẳng có gì khác biệt, vậy thì chúng ta còn ở bên nhau làm gì nữa?”
Nói rồi cô lại tức giận bỏ đi.
“Đứng lại!” Triệu Húc Hàn vội vàng bước tới trước mặt cô, khuôn mặt đẹp trai đã tối sầm lại.
Nhưng khi Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh, dáng vẻ ấm ức rơi đầy nước mắt của cô đã làm trái tim anh bất chợt đau đớn như có vật gì đó rất nặng đập vào.
“Nói linh tinh gì vậy!” Triệu Húc Hàn đột nhiên vươn tay ôm cô vào lòng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức òa khóc nức nở, nghẹn ngào nói: “Em không nói linh tinh. Ai kêu ba ngày nay anh phớt lờ em, còn không cho em biết nguyên nhân nữa. Em là bạn gái của anh mà. Tại sao anh đối xử với em như vậy? Huhu.”
Kỷ Hi Nguyệt nằm trên vai anh bật khóc nức nở, như thể vừa mới bị tổn thương ghê gớm lắm.
“Không phải bạn trai luôn muốn bạn gái được vui vẻ mỗi ngày sao? Không phải đều muốn dỗ dành bạn gái sao? Nhưng anh không hề có, huhu. Rốt cuộc em có phải là bạn gái của anh không?” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục oán.
“Em là con gái, em cũng muốn được bạn trai chiều chuộng, yêu em thương em mà, huhu.” Kỷ Hi Nguyệt khóc đến nát lòng.
Một là tại vì đang phải diễn kịch, hai là cũng cảm thấy mình tủi thân thật. Đây mà là bạn trai gì chứ? Cô có cảm giác, hình như anh không hề yêu cô dù chỉ một chút, điều này thật sự khiến cô rất khó chịu.
Triệu Húc Hàn vỗ nhẹ lên lưng cô, nhưng Kỷ Hi Nguyệt càng diễn càng hăng. Không khóc cho người đàn ông này đau lòng, cô hứa theo họ anh luôn.
“Được rồi được rồi. Là anh không tốt. Đừng khóc nữa.” Triệu Húc Hàn quả nhiên đã bị tiếng khóc thương tâm của Kỷ Hi Nguyệt làm cho rối rắm. Nhất là khi Kỷ Hi Nguyệt khóc đến khản hơi, nhìn cô hệt như một đứa trẻ nhỏ.
Nhìn cảnh đó làm sao mà anh không đau lòng cho được. Thế là vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm gì đó, Triệu Húc Hàn đều vứt hết sang một bên.
Anh lập tức hóa thân thành ông bố bỉm sữa, vừa vỗ lưng vừa dỗ ngọt, thay đổi đến ba trăm sáu mươi độ.
“Anh một chút cũng không yêu em, huhu.” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục vờ khóc đáng thương.
“Nói bậy. Chỉ là anh, chỉ là anh ít nói chuyện thôi.” Triệu Húc Hàn có chút xấu hổ.
“Cái gì mà ít nói chuyện? Rõ ràng là anh đang giận em, nhưng em có nói sai đâu? Lẽ nào em đi vệ sinh, tiếng xì hơi nước tiểu gì anh cũng muốn La Hi báo cáo cho anh biết? Hay thỉnh thoảng em ngoáy mũi hoặc cắt móng chân gì đấy La Hi cũng phải báo cáo với anh sao? Huhu, em là tội nhân à? Huhu.”
Khuôn mặt của Triệu Húc Hàn nhất thời như cái bảng màu.
“Anh muốn biết chuyện gì có thể hỏi em mà. Chúng ta là người yêu của nhau mà đúng không? Tại sao cứ phải thông qua người khác để nói cho anh biết? Vậy thì còn gì cảm giác thân mật nữa? Huhu, anh không muốn hiểu em, huhu.”
Chương 729: Phải hôn một cái
Kỷ Hi Nguyệt ôm chặt lấy anh khóc lóc kể tội. Thực ra cô đã khô nước mắt từ lâu, chỉ là gối đầu lên vai anh rồi giả vờ khóc thôi.
“Anh, không phải anh không muốn hiểu, khụ khụ.” Triệu Húc Hàn không biết phải nhận sai thế nào, có lẽ chủ nghĩa đàn ông của anh đã gây ra chuyện này.
“Là anh không muốn hiểu!” Kỷ Hi Nguyệt tức tối bật khóc.
“Được được được, là anh không hiểu. Vậy anh sẽ từ từ tìm hiểu nhé, được không? Em đừng khóc nữa. Lát nữa thím Lý sẽ lên đấy.” Triệu Húc Hàn không biết làm thế nào.
“Lên thì đã làm sao? Phải nói cho thím Lý biết anh ức hiếp em, còn nói cho thím ấy biết bạn trai của em không hề tốt với em, không chiều chuộng em, còn không hiểu em, làm em tức giận, huhu. Em tốt như vậy, đáng yêu như vậy, nghe lời như vậy, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh chắc chắn không yêu em rồi, huhu.”
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bản lĩnh liều chết của cô càng càng càng lớn, cũng không biết là liều chết như vậy đàn ông có thích không.
Triệu Húc Hàn đầu đầy gạch đen. Người phụ nữ này không những tự dát vàng lên mặt mà còn dám đạp anh xuống hố nữa chứ.
“Được rồi, đừng nói linh tinh nữa. Nếu không quan tâm em thì anh đã không đưa em đi uống rượu nhảy nhót rồi.” Bình sinh đây là đầu tiên Triệu Húc Hàn đưa phụ nữ đi uống rượu, còn đích thân nhảy cùng nữa.
“Nhưng anh cũng không thể mỗi ngày một vẻ mặt được? Em sẽ nơm nớp sợ hãi. Anh xuất sắc như vậy, lỡ như có ngày anh không cần em nữa, em biết phải làm sao? Anh không cho em cảm giác an toàn, ba ngày liền không quan tâm đến em, làm em tưởng anh hết cần em rồi, huhu.”
“Nói bậy nào. Không bao giờ có chuyện đó. Cả đời này anh sẽ luôn cần em.” Triệu Húc Hàn trong lúc bối rối buột miệng nói ra.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, tiếng khóc cũng lập tức im bặt, đứng thẳng người đối mặt với anh.
“Anh Hàn, anh, anh nói thật chứ?”
Đôi mắt của Kỷ Hi Nguyệt lúc này hệt như những ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, vừa trong veo ẩm ướt, vừa xinh đẹp như viên bảo ngọc, ánh mắt cứ thế xoáy sâu vào đôi đồng tử âm u của Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cũng nhất thời sửng sốt, anh không ngờ bản thân có thể nói ra được những lời đường mật như vậy. Nhưng quả thực trong lòng anh quá xúc động, thế nên đã buột miệng nói ra mà không hề có một chút giả dối nào.
Thực sự là anh đã từng có suy nghĩ này, cho nên mới nói ra được trơn tru như vậy. Chỉ là anh không ngờ mình lại nói ra trong tình huống như vừa nãy.
Chuyện này không hề phù hợp với thân phận của một vị chủ nhân của Triệu gia, càng không hề ăn khớp với một người có tính cách lạnh lùng như Triệu Húc Hàn, thế nên anh cũng bị hết hồn vì lời nói của bản thân.
“Anh Hàn, anh nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé!” Kỷ Hi Nguyệt thấy anh nghệt mặt ra, cô liền vươn tay nắm vai anh lắc lắc, cái miệng nhỏ nhắn cũng dẩu lên.
Triệu Húc Hàn hoàn hồn, nhìn thẳng vào đôi đồng tử trong suốt như thạch anh của Kỷ Hi Nguyệt, sau đó ‘ừm’ một tếng.
“Được rồi, có thể tập luyện chưa?” Tim của Triệu Húc Hàn đập rất nhanh. Anh phải tránh xa người phụ nữ này gấp thôi.
“Chưa được. Hôm nay miệng mồm ngọt thế kia phải hôn một cái đã.”
Nói xong Kỷ Hi Nguyệt kiễng chân lên, đưa cái miệng nhỏ nhắn của mình tới sát môi anh rồi hôn một cái.
Sau đó cô buông anh ra, cười nói: “Được rồi, tập luyện thôi.” Nói rồi bật cười khanh khách chạy đi.
Triệu Húc Hàn đứng im bất động, nhìn theo bóng dáng bỏ chạy của cô rồi vô thức đưa tay lên sờ môi mình, sau đó khóe miệng khẽ cong lên.
Anh không đánh Thái Cực Quyền nữa, mà bước tới trước giàn hoa lan dưới kệ kính, nhìn thật lâu, thật sâu vào những chậu hoa lan.
“Mẹ, lựa chọn của con có đúng không?”
“Mẹ, mẹ có thích Tiểu Nguyệt không?”
“Mẹ, cô ấy rất đáng yêu đúng không?”
“Mẹ, mẹ phải phù hộ cho cô ấy được bình an đấy nhé.”
“Mẹ, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng.”
“Mẹ, con nhất định sẽ tìm được hung thủ đã hại chết mẹ.”
….
Triệu Húc Hàn giống như đang trò chuyện với mẹ Hạ Vịnh Hà bằng nội tâm. Kể từ sau khi mẹ mất, mỗi lần đứng trước loài hoa lan mà mẹ yêu thích, anh đều coi đó là một cách thức để giao tiếp với mẹ mình.
Mong là mẹ ở trên trời sẽ không cô đơn lạnh lẽo.
Chương 730: Một nụ hôn là xong ngay
Kỷ Hi Nguyệt huấn luyện xong, xuống lầu thì Triệu Húc Hàn đã rời khỏi. Thím Lý thấy cô liền cười nói: “Đại tiểu thư, cô dỗ cậu chủ rồi à?”
“Thím Lý, sao thím biết?” Kỷ Hi Nguyệt cười.
Thím Lý đáp: “Chuyện đó đơn giản thôi mà. Vừa nãy cậu chủ ăn sáng khá nhiều, còn khen đồ ăn ngon, sắc mặt cũng rất tươi tỉnh, nhìn vậy là tôi biết ngay tiểu thư đã dỗ dành cậu chủ.”
“Haha, chính xác. Chuyện này không phải quá đơn giản sao?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười, dáng vẻ rất đắc ý.
Khóe miệng thím Lý khẽ run rẩy: “Tiểu thư dỗ thế nào vậy? Nói cho thím Lý nghe đi.” Vẻ mặt của thím Lý cũng khá là gian manh. Xem ra phàm là phụ nữ thì không ai cản được tính hóng hớt nhiều chuyện.
“Một nụ hôn là giải quyết được ngay, haha.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.
Thím Lý sửng sốt, sau đó dở khóc dở cười. Thôi được rồi, quả nhiên là một nụ hôn có thể giải quyết được vấn đề thật.
“Thím Lý, cháu đã dỗ dành được anh Hàn, bọn thím cũng phải giữ lời đấy nhá?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
Thím Lý suy nghĩ một lúc mới nhớ ta: “Đại tiểu thư muốn chúng tôi làm gì?”
“E hèm, cũng không có gì. Thím Lý giúp cháu làm một phần thịt cừu xào tía tô mang qua cho bố cháu đi. Lần trước cháu nói thím Lý làm món này ngon nhất là bố cháu không tin.”
“Chuyện này đơn giản mà. Để tôi đi mua đồ, trưa nay bố cô có thể ăn được ngay.” Thím Lý lập tức cười nói.
“Vâng vâng, thím nhớ làm thêm bữa trưa tình yêu nữa, rồi trưa nay mang đến văn phòng của anh Hàn để cháu ăn với anh ấy.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có chút ngọt ngào.
Cứ nghĩ đến câu nói cả đời này luôn cần em của Triệu Húc Hàn là cô lại thấy tim mình dập dềnh.
“Thật à? Thế thì tốt quá. Vậy để tôi tranh thủ thời gian.” Thím Lý vui mừng chạy vào nhà bếp.
Kỷ Hi Nguyệt hào hứng dùng bữa sáng. Nhớ đến biểu cảm hoảng hốt và xấu hổ khi buột miệng nói ra của Triệu Húc Hàn là trong lòng cô lại thấy vui vẻ. Những lời nói trong lúc vô tình mới chứng tỏ được anh thật lòng thích cô.
Cô đây đã dùng khổ nhục kế để diễn kịch, đại ma vương phải ngoan ngoãn mà đầu hàng thôi, haha.
Lúc ngồi trên xe La Hi đến trước cổng đài truyền hình, Kỷ Hi Nguyệt tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Kiều Thanh, hình như đang cãi nhau với bảo vệ.
“La Hi, để tôi xuống đây đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
La Hi vội vàng đáp: “Đại tiểu thư, ở đây hình như không an toàn lắm đâu?”
“Tôi không yếu ớt vậy đâu. Với lại bây giờ tôi đang là Vương Nguyệt, trước cổng đài truyền hình lớn như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì được? Yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt xuống xe.
La Hi có chút lo lắng, vội vàng cho xe vào ga-ra.
Anh ta cảm thấy cần phải có một người chuyên lái xe, có như vậy anh ta mới ở bên cạnh tiểu thư từng giây từng phút được.
Vương Nguyệt bước tới cổng ra vào, bảo vệ vừa nhìn thấy cô đã kêu lên: “Cô Vương Nguyệt!”
Bây giờ tên tuổi của cô đã nổi tiếng toàn đài truyền hình, nhưng ngược lại không phải ai cô cũng quen.
“Vương Nguyệt!” Kiều Thanh liền quay đầu, nhìn thấy Vương Nguyệt thì lập tức xông đến.
“Kiều Thanh, anh đến đây làm gì?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày. Cô với anh ta cùng lắm là chỉ mới chạm mặt trong phòng thẩm vấn.
Kiều Thanh vươn tay định kéo Kỷ Hi Nguyệt lại. Kỷ Hi Nguyệt lập tức né tránh, lạnh mặt nói: “Kiều Thanh, anh làm gì vậy? Đây là cổng của đài truyền hình, xung quanh toàn là camera không đấy!”