Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 541: Vừa đáng hận, vừa đáng thương


Kỷ Hi Nguyệt gọi Lưu Uy đến, thảo luận chi tiết với cậu ấy về tình tiết và bố cục của bộ kịch bản 《Đạo Thiên Cốt》, hai người trò chuyện đến gần tới giờ tan ca mới kết thúc.


Lưu Uy thật sự rất khâm phục Kỷ Hi Nguyệt, cảm giác vị đại tiểu thư này hình như rất am hiểu ngành nghề này, đặc biệt là trong việc thấu hiểu tâm lý giới trẻ hiện nay, xoáy sâu vào cốt truyện mọi người đều yêu thích.


“Đại tiểu thư, bây giờ trong đầu tôi vẫn còn một ý tưởng táo bạo về bộ phim ma thuật quy mô lớn, lấy tên là 《Vị Thần Của Bầu Trời》, đợi tôi viết xong sẽ đem tới cho Kỷ tiểu thư xem đầu tiên.” Lưu Úy nói.


Mắt Kỷ Hi Nguyệt lập tức sáng lên: “Được được được, rất tốt. Cậu cứ tập trung sáng tác đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm dựng những kịch bản hấp dẫn của cậu thành những bộ phim hay, mở ra cho Cảng Thành và mạng internet một phong trào phim ma thuật. Phải rồi, tôi sẽ kêu Cố thiếu đảm nhiệm thêm phần phim hoạt hình. Một khi trở thành hot trend, phim hoạt hình sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn.”


Gương mặt béo ục ịch của Lưu Uy khẽ run rẩy, sau đó dè dặt hỏi: “Tiểu thư, cô, cô thật sự cảm thấy kịch bản của tôi sẽ nổi tiếng sao?”


Kỷ Hi Nguyệt bước ra ngoài, vỗ vỗ vào vai cậu ấy, cười nói: “Đương nhiên, tôi bảo đảm sau này cậu sẽ trở thành một nhà biên kịch tài ba, nhưng điều kiện là cậu phải đặt chút tâm tư vào sáng tác mới được.”


“Ừm ừm, tôi nhất định sẽ nổ lực, cám ơn đại tiểu thư đã coi trọng tôi.” Mắt Lưu Uy phiếm hồng, vì cậu ấy đã bị người khác ức hiếp quá lâu, chứng kiến nhiều chuyện buồn cười, trong gia đình lại không đủ điều kiện để chu cấp cho cậu ấy ăn học.


Nay được Kỷ Hi Nguyệt như Quan Thế Âm Bồ Tát, cứu cậu ấy từ trong bể khổ, còn dành cho cậu sự tín nhiệm và cơ hội. Cậu ấy thật sự không biết phải nói cả ơn thế nào với cô mới đúng.


Chỉ cần nhìn gương mặt của Kỷ Hi Nguyệt, cậu ấy liền cảm thấy cô là người phụ nữ đẹp nhất thế gian này, là bức tượng nữ thần trong lòng cậu ấy.


Trước giờ tan ca, Long Bân quay lại. Kỷ Hi Nguyệt mém chút nữa là quên luôn anh ta. Cô vội vàng hỏi: “Long Bân, anh đi theo bọn họ lâu thế cơ à?”


Long Bân gật đầu: “Phải. Bọn họ ăn xong thì ra về cùng nhau, Đường Tuyết Mai đi chung xe với Tần Hạo, cho nên tôi đã đuổi theo.”


“Bọn họ đi đâu?” Kỷ Hi Nguyệt lại bắt đầu có hứng thú.


Long Bân đáp: “Đi tới cục cảnh sát, nhưng không vào. Hình như bọn họ ở trong xe cãi vã rất dữ dội, sau đó Đường Tuyết Mai xuống xe, Tần Hạo lái xe đuổi theo, một lát sau Đường Tuyết Mai lại lên xe, rồi hai người bọn họ đến khu dân cư Mai Hoa.”


“Khu dân cư Hoa Mai? Đó là nhà của Tần Hạo mà.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ.


“Đúng vậy, tôi nán lại dưới lầu đợi. Chưa tới năm giờ, Tần Hạo tiễn Đường Tuyết Mai xuống,vẻ mặt của cô ta lúc này đã vui vẻ trở lại, chắc đã được Tần hạo dỗ ngọt. Sau đó Tần Hạo đưa cô ta về. Phải rồi, tôi còn gặp Liễu Đông dưới nhà của Đường Tuyết Mai.”


“Hả? Liễu Đông? Giờ này lý ra cậu ấy còn chưa tan ca mà.” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên.


“Tên nhóc đó đang theo dõi, xém chút nữa tôi đã bị cậu ấy nhìn thấy.” Long Bân đáp, “Sau khi Tần Hạo đi, Liễu Đông lên lầu tìm Đường Tuyết Mai, tôi thấy sắc mặt của Liễu Đông cũng rất khó coi.”


Kỷ Hi Nguyệt cau mày: “Liễu Đông biết dì nhỏ của cậu ấy dính líu tới vụ án tham ô của Tần Hạo, cho nên lo lắng cho Đường Tuyết Mai đấy.”


“Quá muộn rồi.” Long Bân nói, “Tôi thấy Đường Tuyết Mai đã hoàn toàn bị Tần Hạo khống chế.”


“Một người phụ nữ thông minh như vậy, lại bị tình yêu hại chết, thật sự không thể ngờ được.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ, trước khi cô chết ở kiếp trước, cô không hề biết Đường Tuyết Mai và Tần Hạo quen nhau, mãi cho đến sau này hai người đó mới cấu kết với nhau.


Bây giờ nghĩ lại, thì ra hai người họ đã âm mưu tính kế chiếm đoạt tập đoàn Kỷ Hải từ lâu.


Hơn nữa Tần Hạo còn vì mục đích mà đã tình nguyện để Đường Tuyết Mai lấy bố cô.


Còn người phụ nữ ngu ngốc Đường Tuyết Mai này lại yêu Tần Hạo đến mù quáng, dễ dãi để anh ta lừa bịp mà thật sự lấy bố cô.


Kỷ Hi Nguyệt ngẫm nghĩ, chắc mẩm Tần Hạo đã nói với cô ta rằng, chỉ cần gả cho Kỷ Thượng Hải, đợi chiếm được tập đoàn Kỷ Hải rồi anh ta sẽ cùng cô ta cao chạy xa bay.


Đúng là một người phụ nữ vừa đáng thương, vừa đáng hận.


Chương 542: Đâu đâu cũng có nguy hiểm


Long Bân nhìn sắc mặt đăm chiêu Kỷ Hi Nguyệt: “Đại tiểu thư, cô cảm thấy Liễu Đông liệu có gặp nguy hiểm không?”


Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Sao lại nói như vậy? Đường Tuyết Mai là cô của cậu ấy mà.”


“Không, không phải Đường Tuyết Mai. Tôi cảm thấy nếu lỡ Liễu Đông tiết lộ những nội tình mà cậu ấy biết, với tính cách của Tần Hạo, rất có khả năng sẽ giết người diệt khẩu, còn người phụ nữ Đường Tuyết Mai này chỉ e là Tần Hạo kêu cô ta giết cháu trai, cô ta cũng sẽ không ngần ngại mà xuống tay.”


“Không phải chứ? Liễu Đông hẳn không biết được bao nhiêu đâu, trừ phi Đường Tuyết Mai nói cho cậu ấy biết.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Long Bân.


Long Bân nhún nhún vai, “Tôi cảm thấy cô nên khuyên Liễu Đông đi, bảo cậu ta đừng quản chuyện này nữa.Tần Hạo thực sự là một tên nham hiểm độc ác đấy.”


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhưng vẫn rất lo lắng: “Chỉ sợ là Liễu Đông thương tiếc dì Tuyết của cậu ấy mà một lòng muốn khuyên cô ta rời khỏi Tần Hạo, hoặc là tố cáo Tần Hạo. Nếu như vậy thì thật sự rất nguy hiểm.”


Kỷ Hi Nguyệt có chút sốt ruột. Long Bân phân tích rất có lý. Chắc hẳn Liễu Đông đã phát giác ra điều gì đó bất ổn mới đi tìm Đường Tuyết Mai, và khẳng định sẽ khuyên ngăn Đường Tuyết Mai quay đầu là bờ.


“Thực ra điều tôi lo lắng bây giờ là Liễu Đông có khai cô ra không. Bởi vì những chuyện Liễu Đông biết đều do cô điều tra ra.” Long Bân nhíu mày.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta: “Là sao? Ý anh là tôi cũng gặp nguy hiểm?”


“Cô vẫn luôn gặp nguy hiểm mà.” Long Bân cười khổ, “Cho nên lúc nào cũng phải chú ý.”


“Anh đừng căng thẳng quá. Dù sao bên anh Hàn cũng đã tra ra chứng cứ. Bây giờ chỉ cần tôi dẫn dắt cảnh sát điều tra án, chuyện này sẽ nhanh chóng ‘cháy nhà ra mặt chuột’. Hai người bọn họ sắp đến ngày tàn rồi.”


Long Bân khẽ gật đầu. Đương nhiên anh ta biết. Bởi vì những chuyện quan trọng như thế này cậu chủ đều sẽ thông tin với anh ta.


“Hy vọng phía cảnh sát sẽ đẩy nhanh tiến độ.” Long Bân cũng lo lắng. Người bị dồn ép, chỉ e là chó cùng rứt giậu.


Hơn nữa, hẳn Tần Hạo đã phát hiện video khiếm nhã của Đường Tuyết Mai và Kỷ Thượng Hải đã bị xóa bỏ, vậy thì bí mật được lưu trữ trong các thiết bị điện tử của bọn họ cũng đã bị bại lộ.


Long Bân còn biết cậu chủ đã phái một đội ngũ đến nhà và văn phòng của bọn họ để tìm bản sao lưu của đoạn video khiếm nhã, nếu Tần Hạo và Đường Tuyết Mai để ý, có lẽ bọn họ cũng đã biết.


Cho nên hôm nay mới có chuyện bọn họ cãi nhau, có thể vì đã nhận ra những thủ đoạn mà bọn họ làm đã bị người khác phát hiện.


Tất nhiên, vẫn còn một khả năng là bọn họ cho rằng đối phương đã làm ra chuyện này, nhưng giải thích cả một buổi chiều, có lẽ hai người họ đã nhận ra mình sắp bị bại lộ.


Cho nên lúc này Liễu Đông đi tìm Đường Tuyết Mai thật sự không phải cơ hội tốt, rất có khả năng sẽ liên tưởng đến Vương Nguyệt, cho rằng cô đang dở trò.


Vì suy cho cùng cô phóng viên này rất thích bắt tóm hung thủ, thích đào sâu gốc rể.


Kỷ Hi Nguyệt lên xe của Long Bân, chuẩn bị về biệt thự bán sơn Ngự Cảnh thì điện thoại đổ chuông.


“Liễu Đông.” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc nhận điện thoại.


“Chị Nguyệt.” Âm thanh của Liễu Đông ở đầu dây bên kia rất phiền muộn.


“Liễu Đông, có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt thận trọng hỏi.


“Chị Nguyệt, chị, chị có thể ra ngoài ăn cơm không? Tôi, tôi có chuyện muốn nói với chị, liên quan đến dì nhỏ của tôi. Bây giờ tôi không biết nên làm thế nào cả.” Liễu Đông nghẹn ngào nói.


Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ vài giây, sau đó đáp: “Cậu đang ở đâu?”


“Tôi đang ở dưới đài truyền hình. Chị có thể qua đây, chúng ta cùng đi ăn cơm ở quán cơm Trương Ký được không?”


Kỷ Hi Nguyệt liền đáp: “Vậy cậu đợi tôi chút nhé, để tôi hỏi bố tôi đã. Do lúc nãy tôi có hẹn với bố đi ăn cơm.”


Cúp điện thoại, Kỷ Hi Nguyệt gọi cho Triệu Húc Hàn, mất công tiền trảm hậu tấu lại khiến cho đại ma vương tức giận.


Chương 543: Ai cũng có nỗi khổ tâm


Triệu Húc Hàn cũng mới từ công ty ra, chuẩn bị về bán sơn Ngự Cảnh. Sau khi Kỷ Hi Nguyệt gọi đến, anh vừa nghe đã nói: “Được, nhưng nhớ kêu Long Bân đi cùng, phải hết sức cẩn thận.”


Kỷ Hi Nguyệt không ngờ lần này đại ma vương lại thoải mái như vậy, cô vui mừng đáp: “Được, em sẽ cẩn thận.”


“Phải rồi.” Triệu Húc Hàn gọi giật Kỷ Hi Nguyệt lại trước khi cô cúp máy: “Em không về nhà ăn cơm thì để anh gọi Úy Mẫn Nhi ra ngoài. Mời cô ta một bữa cơm bên ngoài coi như là nghĩa cử của chủ nhà.”


Kỷ Hi Nguyệt thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Được, lát tối em gọi lại sau.”


Triệu Húc Hàn hơi hụt hẫng, người phụ nữ này không biết ghen là gì sao? Vậy mà anh còn sợ cô nghĩ bậy, nên mới nói trước với cô.


Thực tế, Triệu Húc Hàn đâu biết Kỷ Hi Nguyệt đã một trăm phần trăm tin tưởng anh. Hơn nữa, chuyện anh thông báo với cô như vậy, càng chứng tỏ người đàn ông này rất trong sáng, và vô cùng quan tâm cô, nên dĩ nhiên cô phải vui vẻ.


Triệu Húc Hàn lại cảm thấy khó chịu.


Chuyện này có nghĩa là anh quan tâm cô nhiều hơn cô quan tâm anh đúng không?


Sao lại có thể như vậy?


Nội tâm đại ma vương lại nổi lên sự kiêu ngạo.


Kỷ Hi Nguyệt báo với Long Bân một tiếng, hai người đổi hướng về đài truyền hình. Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã để hóa trang thành Vương Nguyệt trước, sau đó mới đi gặp Liễu Đông.


Vừa mới xuống xe, quả nhiên đã nhìn thấy Liễu Đông ủ rũ ngồi trước bồn hoa.


Đã qua giờ tan ca nên cổng đài truyền hình cũng không còn mấy người. Long Bân vào bãi đậu xe, Kỷ Hi Nguyệt bước tới trước mặt Liễu Đông.


“Chị Nguyệt, chị đến rồi à? Đói bụng chưa? Chúng ta đến quán cơm Trương Ký trò chuyện nhé.” Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt đến liền nở nụ cười.


“Được.” Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông cùng đến quán cơm nhỏ, nằm trong con hẻm kế bên đài truyền hình mà bình thường bọn họ hay đến dùng cơm trưa.


Long Bân không xuất hiện. Anh ta đợi ở đối diện. Bởi vì sự xuất hiện của anh ta rất có thể sẽ khiến cho những chuyện mà Liễu Đông muốn nói không nói ra nữa, do đó anh ta đã hẹn với Kỷ Hi Nguyệt ở đối diện đợi cô, xảy ra chuyện cứ hét lên một tiếng là có thể nghe thấy.


Hai người vào quán, tìm một chỗ ngồi sát cửa sổ đủ cho hai người. Buổi tối ở đây không tấp nập bằng buổi trưa, cho nên cũng khá yên tĩnh.


“Liễu Đông, cậu có chuyện gì mà nhìn phờ phạc vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thẳng, thần sắc của Liễu Đông lúc này rất tệ, trong mắt còn có tia máu.


Liễu Đông uống ngụm nước trà, sau đó âu sầu nói: “Vẫn là chuyện của dì Tuyết tôi thôi. Chị Nguyệt, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”


“Dì Tuyết cậu lại có chuyện gì sao?” Kỷ Hi Nguyệt cố tỏ ra không biết.


Sắc mặt Liễu Đông vừa căng thẳng lo lắng, vừa bất lực, nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi vò đầu bứt tóc nói: “Dì Tuyết tôi thật sự đã giúp Tần Hạo làm giả sổ sách, hơn nữa dì ấy còn thừa nhận là trong đó thiếu khoản tiền mười hai triệu.”


Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Dì ấy thừa nhận với cậu sao? Vậy khoản tiền mười hai triệu này đã bị dì ấy biển thủ?”


“Không!” Liễu Đông lập tức lắc đầu: “Dì Tuyết tôi không hề đụng đến tiền bạc, fid ấy chỉ giúp Tần Hạo làm sổ sách, Tần Hạo mới là người biển thủ.”


“Dì ấy nói thế à?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.


Liễu Đông đáp: “Phải. Dì ấy nói Tần Hạo rất đáng thương, có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Hơn nữa, dì ấy và Tần Hạo đã quen nhau nhiều năm, cho nên không nỡ nhìn thấy anh ta chịu khổ sở. Sao dì Tuyết tôi lại ngốc thế không biết!”


Kỷ Hi Nguyệt chau mày: “Họ quen nhau nhiều năm vậy rồi, sao dì Tuyết cậu và Tần Hạo không ở chung?”


“Tôi cũng có hỏi vấn đề này, nhưng hình như dì Tuyết tôi có nỗi khổ tâm, không muốn bộc bạch với tôi. Chỉ nói là hai người sống riêng để có không gian riêng tư gì đấy. Nhưng tôi cảm thấy không phải. Hình như dì Tuyết rất sợ Tần Hạo.” Liễu Đông khổ não, “Chị Nguyệt, bây giờ tôi nên làm gì đây?”


Chương 544: Sẽ gặp nguy hiểm đấy


Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi nói: “Liễu Đông, một người đáng thương hay không đáng thương, hoặc có hay không có nỗi khổ tâm, đều không thể phạm pháp, hơn nữa, sau khi phạm pháp còn không nhận ra sai lầm mà lại tiếp tục hết lần này đến lần khác lặp lại, vậy thì không còn đáng thương nữa.”


“Tôi khuyên dì Tuyết tôi đi tự thú, nhưng dì ấy không chịu.” Liễu Đông âu sầu nói, “Lẽ nào tôi phải đi tố giác?”


“Cậu cho rằng cậu không đi tố giác thì điều tra không ra sao? Ngô Phương Châu đã điều tra được kha khá rồi. Những chuyện mà Tần Hạo có liên quan không chỉ có tham ô thôi đâu. Và dì Tuyết cậu có khả năng là đã bị anh ta kéo xuống nước.” Kỷ Hi Nguyệt sắc bén nói.


“Chị Nguyệt, chị, chị còn biết gì nữa không? Rốt cuộc Tần Hạo làm gì vậy?” Liễu Đông vội nói, “Vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn thật sự là do anh ta xúi giục sao?”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt sốt ruột của cậu: “Tôi cũng không chắc lắm, nhưng Ngô Phương Châu dạo trước có nói là áng chừng chín mười phần rồi. Bây giờ đang điều tra những chuyện trước đây của Tần Hạo, phát hiện ở nhà cũ của anh ta cũng có chuyện xảy ra, liên quan đến hai mạng người.”


“Sao cơ!” Con ngươi của Liễu Đông như chực rớt.


“Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm. Liễu Đông, tôi khuyên cậu đừng quan tâm chuyện này nữa. Dì Tuyết cậu đã bị Tần Hạo kéo xuống nước, cho dù có tự thú cũng chưa chắc được xử lý khoan hồng đâu. Hơn nữa, nếu cậu cứ dồn ép, nói không chừng chính cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Liễu Đông bỗng chốc tái mặt, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ khó tin: “Chị Nguyệt, chị, có phải chị đã biết chuyện gì rồi không? Chị nói cho tôi biết đi. Tôi, tôi thật sự rất sợ.”


“Nói cho cậu biết chỉ khiến cậu thêm nguy hiểm. Tối nay tôi đến đây là để nói với cậu, dì Tuyết cậu đã hoàn toàn bị Tần Hạo khống chế, cho nên không thể thoát thân. Nếu cậu tiếp tục đi khuyên bảo, để Tần Hạo biết được, rất có khả năng anh ta sẽ giết người diệt khẩu, cậu hiểu chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nghiêm túc nói.


Sắc mặt của Liễu Đông vô cùng khó coi, kinh hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Chẳng lẽ tôi không thể làm được gì, trơ mắt nhìn dì Tuyết tôi sau này bị tóm đi?”


“Dì ấy sẽ không tự thú đâu, cậu hà tất phải cố chấp như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, thở dài nói.


Liễu Đông đã hết tâm trạng để ăn cơm. Kỷ Hi Nguyệt cũng không ăn nổi. Kỳ thực, nhìn dáng vẻ của Liễu Đông bây giờ, cô cũng không có khẩu vị, cô biết cậu đang lo lắng cho Đường Tuyết Mai.


Nhưng Đường Tuyết Mai xứng đáng sao?


Vì Tần Hạo mà hạ thấp mình, mà bất chấp như vậy, thế thì chẳng có gì đáng để thông cảm.


“Liễu Đông, tôi biết cậu vẫn giữ suy nghĩ sẽ đi khuyên nhủ dì Tuyết cậu, nhưng bản thân cậu cũng phải chú ý an toàn biết không? Tôi không giỡn đâu. Con người nham hiểm ác độc như Tần Hạo thì không có việc gì anh ta không làm ra được.” Kỷ Hi Nguyệt nhấn mạnh một lần nữa.


Liễu Đông nhìn sâu vào đôi mắt sau lớp kính của Kỷ Hi Nguyệt, lát lâu sau mới gật đầu, ảo não nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn chị, chị Nguyệt.”


Ăn cơm xong, Liễu Đông gọi xe về, Kỷ Hi Nguyệt lên xe của Long Bân, tâm trạng của cô cũng rất nặng nề.


“Đại tiểu thư, cô đừng bận lòng nữa, chuyện thế này có khuyên cũng vô ích. Liễu Đông chắc chắc sẽ đi khuyên Đường Tuyết Mai tự thú.” Long Bân nói.


Kỷ Hi Nguyệt chau mày: “Vậy anh nghĩ Liễu Đông liệu có gặp nguy hiểm không?”


“Có thể, còn phải xem Đường Tuyết Mai có nói cho Tần Hạo biết không đã. Phải rồi, Ngô Phương Châu đã về chưa?” Long Bân hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt lật đật nói: “Để tôi hỏi thử.” Nói xong cô lấy di động ra gọi Ngô Phương Châu.


“Vương Nguyệt, muộn vậy rồi tìm tôi có chuyện gì sao?” Giọng của Ngô Phương Châu ở đằng kia truyền đến.


“Hôm nay tôi tới cục cảnh sát tìm anh, nghe nói anh đến thành phố Châu. Thế nào rồi? Đã về chưa?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.


“Về rồi, vừa mới tới nhà.” Ngô Phương Châu cười, “Hôm nay tìm tôi có chuyện gì gấp không?”


“Oh, chuyện liên quan đến Đường Tuyết Mai và Tần Hạo ấy mà. Phải rồi, khoản mục chi tiết của tài khoản đó cuối cùng đã có chưa? Khoản tiền mười hai triệu đó đã đi đâu?”


Chương 545: Khó bề phân biệt


Kỷ Hi Nguyệt biết tài khoản kia là chứng cứ nhanh nhất để tóm được Tần Hạo tham ô, đương nhiên Đường Tuyết Mai và công ty tài chính của cô ta cũng không thoát khỏi diện tình nghi.


“Vẫn đang kiểm tra. Điều tra tài khoản số sách là một chuyện cần thời gian, hơn nữa bên phía ngân hàng cũng có thỏa thuận bảo mật cho khách hàng, cho nên khá là phiền phức, nhưng chắc sẽ nhanh có kết quả thôi. Cấp trên đã đồng ý điều tra kỹ chuyện này, nên tôi tin sẽ không mất nhiều thời gian đâu.” Ngô Phương Châu đáp.


“Vậy thì tốt quá. Đúng rồi, hôm nay anh đi thành phố Châu thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.


Ngô Phương Châu đáp: “Trang Thiên đưa tôi đi tìm Triều Giang. Tên đó đúng là một gã côn đồ lưu manh. Trước đây từng nói là bắt chẹt Tần Hạo năm lần, vậy mà lần này lại lật lọng, nói là đùa cho vui thôi, cũng không hề nhắc đến chuyện Tần Hạo giết người. Không có bằng chứng thật sự rất khó xử lý.”


Kỷ Hi Nguyệt bực mình. Ngô Phương Châu lại nói tiếp: “Nhưng tôi có kiểm tra nhật ký cuộc gọi của Tần Hạo và Triều Giang, phát hiện hôm nay có một cuộc gọi. Tôi đoán là Triều Giang đã báo cho Tần Hạo biết cảnh sát đang điều tra tới anh ta, cho nên Tần Hạo muốn Triều Giang lật lọng, nhưng chắc chắc anh ta lại đáp ứng lợi ích cho Triều Giang.”


“Trang Thiên đã kêu người giám sát Triều Giang, xem thử có thể tìm hiểu được ngọn ngành tội chứng phạm tội của Tần Hạo không.” Ngô Phương Châu thở hắt ra.


Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy tạm ổn: “Anh Tiểu Ngô, bên kia cũng bắt đầu coi trọng vụ án này rồi sao?”


“Phải, Trang Thiên đã liên lạc với tổ trọng án, bên đó tình cờ cũng không có vụ án nào lớn, cho nên đã cử hai người đến hỗ trợ Trang Thiên. Hôm nay qua đó tôi cũng đã nói hết những chuyện mà chúng ta biết, mọi người dự định là sẽ hợp tác với nhau để điều tra Tần Hạo.”


Giọng điệu của Ngô Phương Châu rất phấn khởi. Nếu vụ án này thật sự là một vụ án mạng lớn, vậy thì anh ấy cũng nghiễm nhiên trở thành đại công thần, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho tiền đồ sau này của anh ấy.


“Vậy thì tốt, xem ra tên này chạy không thoát được rồi.” Kỷ Hi Nguyẹt cân nhắc, vẫn là thôi không nói cho anh ấy nghe chuyện ảnh nóng của bố cô và Đường Tuyết Mai. Cô cũng phải giữ cho bố cô chút thể diện, với lại cũng không thể nói là Triệu Húc Hàn đang âm thầm giúp đỡ.


“Anh Tiểu Ngô, anh nhớ cẩn thận nhé. Tôi thấy Tần Hạo đã bắt đầu cảnh giác rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói.


Ngô Phương Châu kinh ngạc: “Sao cô biết?”


“Hôm nay Liễu Đông đến, có kể cho tôi nghe lần gặp gỡ gần đây của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, hai người họ hình như còn cãi nhau hay sao đó, cho nên tôi cảm thấy rất có thể hai người họ đã có cảnh giác. Phải rồi, mấy ngày trước không phải Đường Tuyết Mai bị chém sao? Anh điều tra được người đó là ai chưa?”


Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ đến chuyện này, cô là người đã bí mật báo với Ngô Phương Châu.


“Aiya, tôi quên bén mất. Để tôi hỏi thử, chắc Tiểu Lục đã điều tra được rồi.” Ngô Phương Châu mấy bữa nay bận bù đầu bù cổ, cho nên đã giao chuyện này cho Tiểu Lục điều tra, “Lát nữa tôi gọi lại cho cô nhé.”


Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng, sau đó cúp máy.


Xe chạy về biệt thự bán sơn Ngữ Cảnh. Triệu Húc Hàn vẫn chưa về. Cô kêu thím Lý nấu chút đồ ăn, sau đó mở máy tính lên, hệ thống lại những chuyện có liên quan đến Tần Hạo.


Không lâu sau, Ngô Phương Châu gọi điện thoại đến, kích động nói: “Vương Nguyệt, cô chắc hẳn là không ngờ được người thanh niên chém Đường Tuyết Mai là ai đâu!”


“Là ai?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình.


“Tần Hãn! Em trai của Tần Hạo.” Trong âm giọng của Ngô Phương Châu đầy sự kinh ngạc và vui mừng.


Kỷ Hi Nguyệt nhảy dựng lên, mặt biến sắc, nói: “Sao cơ! Làm sao có thể?”


“Không nhầm đâu. Đúng là Tần Hãn, em trai của Tần Hạo. Chỉ là không biết vì sao anh ta lại đi tìm Đường Tuyết Mai, còn chém cô ta nữa. Vương Nguyệt, vụ án này thật sự là khó bề phân biệt, càng ngày càng kích thích.” Ngô Phương Châu kích động nói.


Xét cho cùng thì một nhân viên cảnh sát mới như anh ấy rất ít cơ hội được phụ trách một vụ án lớn. Bây giờ lại phát hiện vụ án này càng ngày càng có nhiều dính líu, tuy đều là những sự việc đã xảy ra, nhưng một khi điều tra ra được, nhất định sẽ làm chấn động giới cảnh sát.


Chương 546: Phải nắm bắt thời gian


Kỷ Hi Nguyệt cũng hết sức kinh hãi. Ngô Phương Châu nói tiếp: “Tôi đã kêu Tiểu Lục đi tìm Tần Hãn, có lẽ anh ta vẫn đang ở Cảng Thành, tiện thể cũng nhắn bên phía Trang Thiên điều tra thử.”


“Đúng đấy, anh Tiểu Ngô cố gắng tăng tốc nhé, nếu không lại có người thiệt mạng.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.


Ngô Phương Châu giật mình: “Vương Nguyệt, sao cô lại nói như vậy?”


“Tôi có linh cảm không tốt. Tần Hạo bây giờ đã phát rồ, nếu để anh ta biết cảnh sát đang điều tra mình, lỡ đâu lại giết người diệt khẩu hay gì đó thì sao, cho nên anh nhất định phải tăng tốc lên nhé.” Kỷ Hi Nguyệt giả nói với Ngô Phương Châu như vậy.


Bởi vì cô biết Ngô Phương Châu rất tin tưởng vào trực giác của cô.


Quả nhiên Ngô Phương Châu đã lập tức căng thẳng: “Được, tôi sẽ kêu người hai anh em tiếp tục tăng ca. Cô có tin tức gì mới thì thông báo cho tôi nhé.”


“OK. Tài khoản ngân hàng kia cũng rất quan trọng, có kết quả là có thể bắt được người ngay. Chỉ cần nhốt bọn họ lại, những chuyện cần điều tra khác cũng không phải gấp gáp như vậy nữa.” Kỷ Hi Nguyệt chủ yếu là vẫn có phần lo lắng cho Liễu Đông.


Sau khi nói chuyện với Long Bân xong, không hiểu tại sao cô cứ cảm thấy có chút bất an, nhưng lịch sử kiếp trước không phải như vậy, cô cũng không quen Liễu Đông, cho nên kết cục của Liễu Đông thế nào cô không rõ.


Nhưng hiện tại trong lòng cô rất thấp thỏm.


Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi điện thoại cho anh vệ sĩ của bố: “Anh Năm, bố tôi vẫn ổn chứ?”


“Ông chủ sao? Bình thường mà, nhưng tối nay về nhà khá sớm, hình như tâm trạng không được tốt cho lắm. Đại tiểu thư, ông chủ lại có chuyện gì nữa à?” A Năm hỏi.


“Chắc biết người phụ nữ Đường Tuyết Mai kia lừa ông ấy, nên ông ấy có chút đau lòng thôi. Phải rồi, anh có người anh em nào rãnh không? Để làm vệ sĩ ấy.”


A Năm kinh ngạc: “Đại tiểu thư cần vệ sĩ sao?”


“Không phải tôi. Tôi có một người bạn, cảm giác dạo gần đây không được an toàn cho lắm, nên tôi muốn tìm một vệ sĩ bí mật bảo vệ cậu ấy.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ cẩn thận rồi lên tiếng.


Cô không hy vọng Liễu Đông vì cô thay đổi lịch sử mà xảy ra chuyện. Hơn nữa, cô cũng không muốn trực giác của mình sẽ chuẩn xác, chỉ là đề phòng bất trắc thôi.


“Có đấy. Tôi có một người anh em là quân nhân xuất ngũ, dạo gần đây vẫn đang rãnh rỗi. Nếu tiểu thư cần, để tôi kêu anh ấy đến bảo vệ mấy ngày chắc không thành vấn đề.” A Năm nói.


“Được, vậy anh liên hệ giúp tôi nhé, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy để nói chi tiết sau. Phải rồi, đừng nói lại với bố tôi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


A Năm khẽ gật gù: “Vâng, tôi liên hệ ngay đây.”


Một chốc sau, Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại cho vệ sĩ mới là anh Toàn để nhờ anh ấy đi bảo vệ Liễu Đông. Cô chuyển tất cả thông tin liên quan đến Liễu Đông cho anh Toàn, kêu anh ấy nhất thiết phải chú ý những lúc Liễu Đông, Đường Tuyết Mai và Tần Hạo ở chung với nhau.


Anh Toàn nhận lệnh xong, Kỷ Hi Nguyệt mới cảm thấy có chút yên tâm.


Nhìn đồng hồ trên tường đã sắp mười giờ, nhưng Triệu Húc Hàn và Úy Mẫn Nhi vẫn chưa về. Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, thay quần áo đi tìm Long Bân huấn luyện.


Mãi cho đến mười một giờ, khi Kỷ Hi Nguyệt vừa huấn luyện xong, Triệu Húc Hàn và Úy Mẫn Nhi mới trở lại, đương nhiên còn có Tiêu Ân.


Úy Mẫn Nhi thấy Kỷ Hi Nguyệt thì lập tức cười vui vẻ, sau đó quay người nói với Triệu Húc Hàn: “Anh Húc Hàn, cảm ơn anh tối nay đã đi chơi cùng em nhé. Cảng Thành thực sự rất đẹp, em rất thích.”


“Không có gì.” Triệu Húc Hàn nói nhưng ánh mắt lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt.


“Vậy em đi nghĩ đây, anh Hàn cũng nghĩ sớm đi nhé.” Úy Mẫn Nhi nói xong thì lên lầu.


Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ta đi rồi thì lập tức cười nói: “Anh Hàn, anh về rồi đấy à. Em đi tắm rửa trước đã nhé.”


“Tắm xong tới phòng anh.” Triệu Húc Hàn nói xong thì bỏ lên trước.


Chương 547: Cậu ta không cam lòng


Tiêu Ân nhìn Triệu Húc Hàn bước lên lầu, sau đó khẽ lắc đầu với Kỷ Hi Nguyệt, thì thào nói: “Tối nay cậu chủ không được vui.”


Kỷ hi Nguyệt chớp mắt nhìn Tiêu Ân, tỏ ý không hiểu, chuyện này thì có liên quan gì đến cô?


Tiêu Ân lại dùng khẩu hình: “Dỗ cậu chủ đi.” Nói xong thì bỏ chạy.


Kỷ Hi Nguyệt đau não, rốt cuộc là có chuyện gì thế này?


Tắm rửa xong cô bước ra khỏi phòng, gặp ngay Triệu Vân Sâm vừa mới trở về.


“Kỷ Hi Nguyệt!” Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt giả vờ như không nhìn thấy cậu ta, lúc cô đi ngang qua, cậu ta lập tức vươn tay chặn lại.


“Triệu Vân Sâm, sao nữa đây? Anh Hàn đang tìm tôi có chuyện đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng liếc tên đàn ông đê tiện này.


“Cô không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?” Triệu Vân Sâm nhìn khuôn mặt ửng hồng vừa mới tắm xong của cô, mùi sữa tắm tươi mát thoang thoảng qua mũi, rất dễ chịu.


“Tôi với cậu chẳng liên quan gì đến nhau, thế nên tôi cũng không có gì muốn hỏi cậu cả. Chó ngoan thì không cản đường!” Kỷ Hi Nguyệt muốn bước qua.


Triệu Vân Sâm tức đến đen mặt, vẫn tiếp tục chặn cô lại: “Tôi đã thu mua đài truyền hình Hoàn Vũ, lý nào cô không biết?”


“Tại sao tôi phải biết?” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười.


Triệu Vân Sâm nhìn sâu vào đôi mắt to tròn xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, chưa bao giờ cậu ta cảm thấy đôi mắt của cô lại sáng và đẹp như vậy.


Kỷ Hi Nguyệt thuộc tuýp người để mặt mộc đẹp hơn trang điểm, bởi vì trang điểm sẽ che lấp đi hơi thở thanh thuần và lanh lợi của cô.


Đặc biệt là những lúc cô trang điểm đậm đôi mắt, thật sự rất khó nhận ra đôi mắt của cô xinh đẹp đến nhường nào.


Triệu Vân Sâm nghĩ thầm, nếu ban đầu cô lấy khuôn mặt trong sáng này gặp cậu ta, rất có thể cô đã trở thành bạn gái của cậu ta rồi.


Sao ban đầu người phụ nữ này lại làm như vậy chứ!


Nếu cô không làm như vậy, chắc cậu ta cũng sẽ không đùa giỡn với cô như trước đây. Nếu không phải có chú ba, Kỷ Hi Nguyệt bây giờ dám chắc đã tàn hoa bại liễu, thậm chí là đã sớm mất mạng.


Mấy lần uống đến say khướt bị đám đàn ông ở hẻm sau quấy rối, nếu không có chú ba, e là cô đã bị luân phiên hãm hiếp mà chết. Lúc đó cậu ta còn muốn xem trò hay, quay video lại, thực sự thấy mình cũng khá là xấu xa.


Cậu ta vì sợ Triệu Húc Hàn, nên vẫn mãi không đụng đến Kỷ Hi Nguyệt, nhưng khá nhiều lần kêu anh em đi trêu ghẹo Kỷ Hi Nguyệt, chỉ là chẳng có lần nào thành công.


Bây giờ cậu ta mới thấy, mình đúng là có mắt nhưng không tròng, một đại mỹ nhân như vậy mà không hề nhận ra.


Nhìn Kỷ Hi Nguyệt của lúc này, không biết tại sao Triệu Vân Sâm lại có chút hối hận.


Có lẽ giống như Úy Mẫn Nhi từng nói, là cậu ta không cam lòng.


“Kỷ Hi Nguyệt, cô tưởng Húc Nguyệt của cô dễ kiếm tiền vậy sao? Tôi thấy cô đừng nằm mơ nữa. Tôi thu mua Hoàn Vũ là để đối phó với cô đấy.” Tính ra Triệu Vân Sâm là kiểu đàn ông xấu tính nhưng lại rất thẳng thắn.


“Vậy thì phải xem bản lĩnh cậu tới đâu đã. Biến!” Kỷ Hi Nguyệt kêu cậu ta tránh ra.


“Miệng mồm ăn nói cho sạch sẽ tí đi.” Triệu Vân Sâm bị chọc tức. Thái độ của Kỷ Hi Nguyệt hiện tại khiến cậu ta nhớ lại dáng vẻ năm ấy cô cầu xin cậu ta đáng thương như thế nào.


Nhưng đã ‘một đi không trở lại’, cô sẽ không bao giờ cầu xin cậu ta như vậy nữa.


Người phụ nữ này đã không còn coi cậu ta là bầu trời của cô nữa rồi.


Cậu ta thật sự không cam tâm!


“Kêu cậu biến đi là đã khách sáo lắm rồi. Triệu Vân Sâm, hồi trước tôi đối xử với cậu thế nào, còn cậu ngay cả con heo con chó cũng không bằng. Cho dù tôi có tệ đi chăng nữa, cậu cũng không thể đẩy tôi vào biển lửa như vậy được! Nếu không có chú ba cậu, có lẽ bây giờ tôi đã bị cậu chơi đến chết rồi! Nên là cậu đừng trêu vào tôi, bằng không hồi xưa cậu đối xử với tôi như thế nào, tôi sẽ trả lại cho cậu như thế ấy.”


Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng chất vấn cậu ta, sau đó vươn tay đẩy Triệu Vân Sâm sang một bên.


Triệu Vân Sâm định túm tay Kỷ Hi Nguyệt lại, muốn trả cho cô cú ép vào tường mà lần trước cô đã làm với cậu ta.


Kết quả là Kỷ Hi Nguyệt phản ứng rất nhanh, lôi cánh tay mà cậu ta định túm lấy cô về phía trước, sau đó dùng cùi chỏ đánh thẳng vào cằm Triệu Vân Sâm.


Chương 548: Anh tắm xong rồi à?


Triệu Vân Sâm bỗng chốc đau đến méo mặt.


Kỷ Hi Nguyệt tiến lại gần cậu ta, lạnh lùng nói: “Triệu Vân Sâm, đừng có kiếm chuyện với tôi. Tôi đã không còn là đứa mê trai ngu ngốc như trước kia nữa. Nhưng cũng phải cám ơn cậu vì ba năm qua đã đùa giỡn tôi, để tôi nhìn rõ ai mới là người tốt với mình nhất.”


Nói xong Kỷ Hi Nguyệt buông Triệu Vân Sâm ra, đi thẳng tới phòng Triệu Húc Hàn.


Triệu Vân Sâm vẫn giữ nguyên tư thế bị cô ép vào tường như lúc nãy, nhìn theo bóng lưng thướt tha của cô, nắm đấm của cậu ta từ từ siết chặt lại.


Vì cớ làm sao cô lại thay đổi nhiều như vậy? Còn mạnh mẽ lên nữa.


Lúc Kỷ Hi Nguyệt gõ cửa, cô còn quay đầu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Triệu Vân Sâm, khóe môi cong lên một nụ cười nham hiểm.


Cửa phòng mở ra, Kỷ Hi Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười nói với Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, anh tắm xong rồi à? Thơm thật đấy.” Nói xong thì bước vào trong.


Triệu Vân Sâm bên đây nhìn thấy rất rõ ràng.


“Đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!” Triệu Vân Sâm tự nhiên nổi giận, quay thẳng về phòng đóng cửa ầm trời.


“Kỷ Hi Nguyệt, cô là người phụ nữ đê tiện! Cô cứ đợi đấy, rồi sẽ có một ngày cô quỳ xuống cầu xin tôi! Cô tưởng tôi không biết bây giờ cô đối xử với chú ba như vậy là để tôi ghen tị sao? Là cố ý làm vậy để cho tôi nhìn thấy chứ gì? Chắc tôi cần quan tâm cái loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô!”


Triệu Vân Sâm ở trong phòng tự an ủi chính mình như một tên điên, cuối cùng lại ngồi trên giường đực người ra.


Bên đây, Kỷ Hi Nguyệt bước vào phòng, nhìn Triệu Húc Hàn đang mặc áo choàng tắm rồi cười vui vẻ.


Nhưng Triệu Húc Hàn lại không hề vui vẻ, ngược lại còn lạnh lùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Em vui lắm à?”


Kỷ Hi Nguyệt giật mình, câu hỏi gì thế này?


“Nhìn thấy anh Hàn đương nhiên phải vui rồi. Hôm nay anh Hàn gặp phải chuyện gì phiền lòng sao?” Kỷ Hi Nguyệt cẩn thận hỏi.


Triệu Húc Hàn đáp: “Anh với Úy Mẫn Nhi ra ngoài lâu như vậy, tại sao không thấy em gọi điện thoại hay nhắn tin?”


Kỷ Hi Nguyệt sững sờ. Không phải anh đã nói với cô là muốn đi cùng với Úy Mẫn Nhi ư? Thế nên cô đâu có quấy rầy? Với lại cô cũng bận mà.


“Anh, anh có bảo em gọi điện thoại đâu?” Kỷ Hi Nguyêt hơi nói lắp, cô lại chọc trúng tử huyệt nào của đại ma vương rồi?


Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên rùng mình.


“À thì, em, em với Liễu Đông ăn cơm xong thì về đây đợi anh. Em nghĩ chắc anh và Úy Mẫn Nhi có chuyện gì đó cần nói, em mà làm phiền thì không được lịch sự cho lắm thì phải.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích sơ vài câu.


Nội tâm Triệu Húc Hàn rất mâu thuẫn, anh đang cân nhắc lời nói của Kỷ Hi Nguyệt, rốt cuộc là cô có đặt anh trong lòng không?


“Anh Hàn, em giúp anh massage nhé? Anh đi chơi với Úy Mẫn Nhi chắc là mệt lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Triệu Húc Hàn lập tức cau mày: “Ý em là sao?”


“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt mù mờ, sau đó mới cảm thấy câu hỏi của mình có chút hàm nghĩa. Đại ma vương hôm nay sao nhạy cảm thế không biết.


Ở cùng với Úy Mẫn Nhi mệt không có nghĩa là anh đã làm chuyện gì bậy bạ. Đâu nhất thiết phải căng thẳng như vậy chứ.


“Không phải anh Hàn phải đối phó với Úy Mẫn Nhi sao? Người phụ nữ đó chắc chắn là không lúc nào quên quyến rũ anh Hàn, còn Anh Hàn thì phải ‘gặp chiêu phá chiêu’, cho nên mệt là đúng rồi. Để em giúp anh massage thư giãn nhé.”


Kỷ Hi Nguyệt kéo anh tới giường.


Đầu óc Triệu Húc Hàn có chút trì trệ, song trong lòng anh cũng mong muốn được massage, cho nên cứ thế để Kỷ Hi Nguyệt kéo tới giường rồi nằm xuống.


Kỷ Hi Nguyệt cũng leo lên giường, sau đó ngồi quỳ lên thắt lưng anh, sỗ sàng lột áo choàng tắm trên người anh ra.


“A!” Kỷ Hi Nguyệt bất thình lình hét lên, bởi vì dưới lớp áo tắm, Triệu Húc Hàn không hề mặc thêm thứ gì nữa.


Triệu Húc Hàn khẽ nhướng mày, giả vờ nằm im như chết.


Trong lòng lại nghĩ, người phụ nữ này lâu rồi không giúp anh massage, quả thực rất nhớ sự đụng chạm của cô.


Chương 549: Tại sao anh không vui


Kỷ Hi Nguyệt thấy anh không nhúc nhích, nghĩ bụng chắc cô kinh ngạc thái quá, vờ ho khan một tiếng, sau đó cất giọng: “Anh Hàn, có dầu xoa bóp không?”


“Trong ngăn kéo có đấy.” Triệu Húc Hàn thấp giọng nói.


Kỷ Hi Nguyệt vội vàng kéo ngăn tủ ra lấy dầu xoa bóp. Thầm nghĩ, bộ người đàn ông này đâu đâu cũng chuẩn bị dầu xoa bóp hết sao? Cô nào biết là thím Lý đã đặc biệt cầm từ bên kia qua đây.


Đôi tay nhỏ bé bắt đầu massage trên tấm lưng dày rộng của anh, Triệu Húc Hàn xém chút rên thành tiếng, nhưng may là kìm lại được.


“Anh Hàn, sao tối nay anh bí xị vậy?” Kỷ Hi Nguyệt muốn biết nguyên nhân, không mất công lần sau cô lại đụng vào quả mìn đấy.


“Đâu có, vui mà. Tính ra Úy Mẫn Nhi cũng là một người phụ nữ rất biết nói chuyện, ở bên cạnh cô ấy khá thoải mái.”


Tay Kỷ Hi Nguyệt thoáng khựng lại. Triệu Húc Hàn nhất thời mừng rỡ, xem ra cô không phải là không có phản ứng.


“Vậy ư? Thế thì tốt. Khó khăn lắm cô ta mới đến đây một lần, anh Hàn nhất định phải tiếp đãi cho chu đáo đấy. Dù sao cô ta cũng có liên quan đến công việc kinh doanh bên Tây Âu của Triệu thị mà.” Kỷ Hi Nguyệt tìm cho anh một cái cớ.


Triệu Húc Hàn ừm một tiếng. Kỷ Hi Nguyệt khẽ mếu máo, lực đạo trên tay cũng mạnh hơn một chút. Xem ra người đàn ông này cũng có cảm giác với Úy Mẫn Nhi.


Vậy phải chăng cưới cô ta làm chủ mẫu của Triệu gia cũng không phải là chuyện gì khó chấp nhận, đúng không?


“Ngày mai cô ấy muốn đi ngắm biển.” Triệu Húc Hàn thấy cô im lặng, bèn nói thêm một câu.


Tay Kỷ Hi Nguyệt lại thoáng khựng lại, trong lòng càng thêm nặng trĩu.


“Oh.” Cô cảm thấy vô vị, đành ậm ừ cho xong. Kỷ thực anh đi với Úy Mẫn Nhi cũng giống như ở cùng với khách hàng, cô cũng không thể cấm anh đừng đi, mất công ảnh hưởng đến công việc kinh doanh mà anh đã xếp đặt thì cô biết làm thế nào?


“Khi nào cô ta mới về?” Kỷ Hi Nguyệt nhịn không được phải hỏi một câu.


Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ cong lên: “Cô ấy nói tùy ý anh. Nếu anh có thời gian đi chơi với cô ấy mấy ngày thì cô ấy sẽ lại thêm mấy ngày.”


“Vậy, vậy anh Hàn có rãnh không?” Kỷ Hi Nguyệt không ý thức được là mình lại buột miệng nói câu này nhanh như vậy.


“Mấy nay cũng không có chuyện gì bận, chắc là đi chơi với cô ấy được.” Triệu Húc Hàn cố ý nói.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức dừng tay, thở phì phò nói: “Massage xong rồi, tay em hơi mỏi, về ngủ đây!”


Nói xong cô leo khỏi người Triệu Húc Hàn.


Triệu Húc Hàn lập tức nghiêng người kéo giật cô lại, làm Kỷ Hi Nguyệt ‘a’ lên một tiếng, ngay sau đó cô bị anh đè dưới thân.


Bốn mắt nhìn nhau, Kỷ Hi Nguyệt tỏ ra bực bội, còn đôi đồng tử đen láy của Triệu Húc Hàn thì phát sáng, nhìn vẻ mặt tức giận của cô, thâm tâm anh lại rất vui vẻ.


Người phụ nữ nhỏ bé này đang quan tâm anh đây mà. Khó khăn lắm anh mới nghĩ ra cách thức thăm dò này, may là có hiệu quả.


Tiêu Ân nói đúng, phụ nữ khi đã thích một người đàn ông thì nhất định sẽ ghen, nếu không ghen thì chắc chắn là không thích.


Cho nên anh muốn thử xem, cũng may là kết quả không khiến anh thất vọng.


Hồi nãy anh còn nghĩ, lỡ đâu Kỷ Hi Nguyệt không hề ghen tuông, ngược lại còn tỏ ra vui vẻ nhìn anh ở bên cạnh Úy Mẫn Nhi, anh không biết phải làm thế nào bây giờ?


“Anh Hàn, anh làm gì vậy? Em mệt rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh bĩu môi.


“Sao em lại tức giận?” Triệu Húc Hàn trầm giọng nói. Tư thế của hai người lúc này rất mập mờ, càng quái đản hơn là trên người anh không hề có miếng vải che thân nào.


Cũng may là anh nằm đè lên Kỷ Hi Nguyệt nên Kỷ Hi Nguyệt không tiện nhìn xuống dưới, vì thân trên của anh đã chắn bớt tầm nhìn của cô.


Còn Kỷ Hi Nguyệt thì mặc một bộ quần áo ngắn tay có hoa màu hồng, vừa tươi tắn đáng yêu, lại vừa thoáng mát nhưng không quá hở hang, nhìn chung cũng không đến nổi xấu hổ.


chương 550: Chạm vào ngực anh


Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt, nhìn lên đỉnh đầu: “Đâu có, chỉ là hơi mệt thôi. Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai em còn phải huấn luyện nữa, nên muốn đi ngủ sớm.”


“Anh giúp em massage nhé.” Triệu Húc Hàn nói.


“Không cần, em mặc đồ này không tiện massage. Với lại anh Hàn cũng mệt rồi, tranh thủ nghĩ ngơi đi. Nếu không ngày mai không có sức để đi ngắm biển với Úy Mẫn Nhi đâu.”


Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì tự ngửi thấy mùi chua của bản thân.


Không ngờ cô lại ghen, còn ghen dữ dội vậy nữa. Cố đè nén cảm giác khó chịu, cô im lặng không nói chuyện, cũng không muốn quan tâm đến phản ứng của người đàn ông này.


“Em không muốn anh đi ngắm biển với cô ấy à?” Triệu Húc Hàn vẫn đè lên người cô như cũ, nhưng thân trên hơi nhấc lên, sợ cô bị đè nghẹt thở.


“Không có, anh Hàn tự quyết định là được. Dù sao ngày mai em cũng bận lắm.” Kỷ Hi Nguyệt thở phì phò nói.


Triệu Húc Hàn nheo mắt: “Mai em bận chuyện gì?”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn gương mặt đẹp trai của anh ở cự li gần: “Đi mua sắm với Manh Manh.”


Triệu Húc Hàn cau mày: “Sao không nghe em nói?”


“Cả ngày nay em mới gặp anh, anh phải nhắc thì em mới nói được chứ. Nhưng xem ra anh cũng đâu có thời gian để đi với em. Thôi anh đi cứ với Úy Mẫn Nhi đi, để em đi với Manh Manh cũng được.”


Nói xong tự mình tức giận, bèn đẩy anh ra: “Em muốn đi ngủ.”


Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt tức giận của cô, cái môi cứ dẩu dẩu lên trông đáng yêu vô cùng, cơ thể anh tức thời nhốn nháo, cảm giác miệng đắng lưỡi khô lại xuất hiện.


“Anh Hàn, em muốn đi ngủ! Rốt cuộc anh có buông em ra không đây!” Kỷ Hi Nguyệt cáu gắt, đôi mắt nhìn anh đầy vẻ tức giận, miệng nhỏ trề ra.


Lẽ nào vì cô đã thay đổi lịch sử nên người đàn ông này không thích cô nữa? Hay là do cô suốt ngày ở bên cạnh anh, thành ra anh đã chán cô rồi?


Cho nên vừa gặp Úy Mẫn Nhi anh đã cảm thấy người ta mới mẻ, nên muốn tiếp tục hẹn hò với cô ta?


Đàn ông đều thích cảm giác mới mẻ, chắc chắn là như vậy.


Tức chết cô rồi, thế mà kiếp này cô còn muốn ở bên cạnh anh đến cuối đời nữa chứ.


Cho dù là báo đáp, cô cũng không thích bên cạnh anh có thêm người phụ nữ khác!


Triệu Húc Hàn thấy cô giở trò cáu gắt thì không hề tức giận, ngược lại nội tâm còn vui vẻ. Hơn nữa, anh càng nhìn cô lại càng thấy cô xinh đẹp dễ thương, nhìn mãi cũng không chán.


“Anh, anh nhìn em như vậy làm gì! Không phải anh có Úy Mẫn Nhi rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà buột miệng nói ra một câu ghen tuông trắng trợn.


“Em ghen à?” Triệu Húc Hàn lúc này càng vui hơn, ngay cả người chậm chạp cũng có thể nghe ra ý ghen của Kỷ Hi Nguyệt.


“Ai thèm ghen? Anh Hàn giỏi giang như vậy, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng có. Em cùng lắm chỉ là sủng vật của anh thôi, không cần nữa thì vứt lúc nào chẳng được.” Kỷ Hi Nguyệt tự cho mình vị trí.


Triệu Húc Hàn nhíu mày. Anh không thích Kỷ Hi Nguyệt xưng hô thế này, đã có lúc nào anh xem cô là sửng vật đâu?


Sủng vật mà có thể khiến anh sớm nhớ chiều mong thế à? Cả một buổi tối ở cùng với Úy Mẫn Nhi, anh đều nghĩ xem người phụ nữ vô lương tâm này đang làm gì, tại sao ngay cả một cuộc điện thoại hay tin nhắn cũng không có.


“Được rồi, em thật sự rất muốn đi ngủ. Anh Hàn cũng nghĩ sớm đi.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình hơi thái quá, sợ đại ma vương đột nhiên nổi giận nên chỉ có thể nhẹ giọng tủi thân nói.


Hai tay cô chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra, nhưng không dám nhìn vào mắt anh. Trong lòng cô vẫn còn rất khó chịu, trái tim cứ như đang bị một tảng đá lớn đè lên, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này.


Nhưng ngay lúc hai tay cô vừa chạm vào ngực anh, lại phát hiện cơ thể Triệu Húc Hàn rất nóng. Cô có chút xấu hổ, vội vàng nhướng mắt nhìn anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK