Mục lục
Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 731: Kẻ cứng đầu


Kiều Thanh đưa mắt quan sát mấy cái camera, sau đó nói: “Có thể sang bên cạnh nói chuyện được không?”


Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt, cuối cùng vẫn cùng anh ta bước đến bồn hoa bên cạnh để không cản cửa ra vào, nhưng vẫn trong vòng giám sát của camera.


Hai người bảo vệ có chút căng thẳng, tư thế đã chuẩn bị sẵn sàng, còn báo với phòng giám sát, chỉ cần Kiều Thanh làm hại Vương Nguyệt là bọn họ sẽ xông ra ngay.


“Kiều Thanh, sao anh không đi giúp em trai của anh kiện tụng mà đến tìm tôi làm gì? Tôi chỉ là một phóng viên tin tức thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, nhíu mày nói.


Kiều Thanh liền đáp: “Tôi biết cô rất có tài ăn nói, nên mới làm cho em trai của tôi sập bẫy, nhưng tại sao cô lại nói tôi cũng buôn lậu m.a tú.y?”


“Lẽ nào anh không phải?” Vương Nguyệt khoanh tay trước ngực, ba lô đã được cô chuyển ra sau lưng.


“Cô đừng ngậm máu phun người, tôi không hề làm chuyện đó!” Kiều Thanh tức đến tái mặt.


“Chính mắt tôi đã từng nhìn thấy anh bán m.a tú.y mềm* trong hộp đêm, chẳng qua là tôi không giữ lại bằng chứng thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ làm như không thấy. Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, cười lạnh.


(M.a tú.y mềm: dùng để chỉ cần sa, thuốc lắc và methamphetamine(m.a tú.y đá), vv, những loại có ít tính độc hại hơn. Tuy nhiên, nếu sử dụng loại này trong thời gian dài sẽ gặp các triệu chứng như tim đập nhanh, teo não, có thể gây tử vong cho những người có thể lực kém, nhất là những người có chức năng tim, thận kém.Ở Trung Quốc còn được gọi là ‘M.a tú.y mới’. Còn những loại như he.roin hay cocaine là những loại có tính độc hại mạnh hơn, dễ dẫn đến tử vong ngay nếu dùng quá liều – nguồn: Baidu.)


Kiều Thanh tức tối nói: “Cô nói bậy, tôi không có.”


“Có hay không thì tự anh hiểu. Chắc anh không đến tìm tôi vì chuyện này đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt không muốn đứng đây dây dưa với anh ta.


Sắc mặt của Kiều Thanh rất khó coi: “Tôi chỉ muốn cô đừng nói lung tung nữa. Với lại tôi cũng chưa bao giờ làm mấy chuyện đó. Tốt nhất là cô nên nói lại với đội trưởng Lý, đừng giám sát mọi thứ của tôi nữa!”


“Haiz, chuyện này đâu phải tôi nói là được. Có thể đội trưởng Lý cũng cảm thấy anh có vấn đề thì sao? Huống hồ, anh nói anh không làm, vậy thì m.a tú.y trên tay của Kiều Mộc lấy ở đâu ra?”


Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Kiều Mộc đã thú nhận là anh đưa cho anh ta rồi! Giờ anh đến tìm tôi nói mấy chuyện này có phải sai người rồi không? Với lại, nếu thật sự không làm thì anh có gì mà phải sợ?”


Kiều Thanh tức đến phát run. Anh ta không ngờ kẻ quái gở Vương Nguyệt này lại khó đối phó như vậy.


“Vương Nguyệt, nếu cô đã nhận định tôi là tội phạm m.a tú.y, thì có lẽ cô cũng không phải là người tốt lành gì.” Ánh mắt Kiều Thanh lộ ra tia sát khí.


“Kiều Thanh, anh đang uy hiếp tôi đấy à?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Anh không biết là chuyện này chẳng khác gì không đánh cũng tự khai sao? Loại người như anh đã làm hại biết bao nhiêu thanh niên vô tội, với tư cách là một phóng viên tin tức xã hội, anh cảm thấy một khi tôi biết sự tình rồi có khai báo không?”


“Tôi khuyên anh, nếu muốn Kiều Gia của anh không bị tuyệt hậu thì đi tự thú đi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì xoay người rời đi.


Kiều Thanh nhìn theo bóng lưng của Vương Nguyệt, sát khí trong ánh mắt càng thêm dày đặc. Đúng lúc này La Hi bất chợt xuất hiện bên cạnh Vương Nguyệt và trừng mắt nhìn anh ta. Ánh mắt của La Hi khiến cho máu huyết của anh ta lập tức đông lại.


Tên vệ sĩ này sao lại đáng ghờm thế nhỉ? Chỉ cần liếc mắt là đã khiến người khác nghẹt thở.


Để bảo vệ cho một phóng viên tin tức như Vương Nguyệt, đài truyền hình Cảng Long còn mướn hẳn một vệ sĩ hùng hậu như vậy sao?


Anh ta nhớ lại cảnh bản thân gần như bị La Hi ném thẳng ra khỏi đồn cảnh sát, thực lực đó anh ta hoàn toàn không thể so sánh được. Có điều là không ngờ một người đàn ông đáng sợ như vậy lại làm vệ sĩ riêng của Vương Nguyệt.


Nguyên nhân Kiều Thanh đến tìm Vương Nguyệt là bởi vì mấy hôm nay anh ta bị cảnh sát theo dõi đến sứt đầu mẻ trán. Công ty thương mại của anh ta cũng bị kiểm tra rất sát sao. Ngay cả nhật ký cuộc gọi hay kết giao với bạn bè gì đấy cũng bị điều tra không sót thứ gì.


Cũng may là anh ta không bốc đồng và vẫn luôn cẩn thận. Nhưng bị quấy rối như thế này cũng không phải là cách. Với lại, anh ta nghĩ không ra vì sao cô lại quả quyết anh ta là buôn lậu m.a tú.y, cho nên mới đến đây để hỏi cho rõ.


Nếu Vương Nguyệt dễ nói chuyện, biết đâu có thể khiến đội trưởng Lý ngừng theo dõi anh ta, nhưng ngặt nỗi kẻ lập dị xấu xí này lại là một người rất cứng đầu.


Kiều Thanh nheo mắt, nhìn theo Vương Nguyệt và La Hi đến tận khi họ vào đài truyền hình mới xoay người rời đi.


Chương 732: Không đi thì không đi


Chuyện của Kiều Thanh chỉ giống như một khúc nhạc đệm. Kỷ Hi Nguyệt vẫn tiếp tục làm việc, đi khắp tin nơi tìm tin tức.


Hôm nay Cố Du Du cũng rất phấn khích, vì cô ta cũng gặp được một tin tức. Có một khu dân cư xảy ra hỏa hoạn, nhưng không có ai tử vong, song tin tức này vẫn rất có giá trị.


Sự việc đường vành đai trong của Liễu Đông cuối cùng cũng có bước tiến triển. Lãnh đạo cấp cao đã yêu cầu trừng phạt phê bình những người lơ là trách nhiệm, một người cũng không bỏ sót, nên Liễu Đông phải nhanh chóng làm chuyện này.


Giữa trưa, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đến tòa cao ốc Đế Vương Triệu Thị.


Tiêu Ân vừa thấy Kỷ Hi Nguyệt là mặt mày liền hớn hở: “Đại tiểu thư, thím Lý vừa mới đưa bữa trưa tình yêu đến. Cậu chủ còn kêu tôi sang bên cạnh mua đồ tráng miệng cho cô, để sau bữa cơm cô dùng.”


“Ồ?” Kỷ Hi Nguyệt cười híp cả mắt, “Xem ra cuộc sống của các anh cũng tốt đẹp lên rồi đúng không?”


“Đó đều nhờ vào công lao của đại tiểu thư đấy chứ. Tôi đi mua đồ tráng miệng đã.” Tiêu Ân nịnh nọt. Anh ta còn nghĩ thầm trong bụng, chỉ cần sau này hai người các cô đừng cãi nhau nữa, muốn chúng tôi làm gì cũng được.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, đẩy cửa văn phòng của Triệu Húc Hàn rồi bước vào.


Triệu Húc Hàn đang nghe điện thoại, sắc mặt có vẻ trịnh trọng. Thấy cô bước vào, anh chỉ cho cô thấy bàn cơm, sau đó tiếp tục nghe điện thoại.


“Vâng, chú út, ngày kia cháu sẽ đến thăm chú.” Triệu Húc Hàn nói, sau đó cúp máy.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh bước qua đây, sắc mặt có chút khó coi: “Sao thế? Chú út của anh à? Có phải người đứng đầu khu vực Tây Âu không?”


Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Xem ra Úy Mẫn Nhi không đợi được nữa rồi. Tiểu Nguyệt, ngày mốt anh phải đi Pháp một chuyến.”


“Em đi cùng được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.


Triệu Húc Hàn sửng sốt: “Em đi làm gì?”


“Thì em đi với anh Hàn thôi. Lỡ như Úy Mẫn Nhi quyến rũ anh thì làm thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt chớp mắt, thản nhiên nói.


Triệu Húc Hàn nheo mắt, ngồi xuống đối diện cô: “Em muốn đi điều tra vụ án của mẹ anh đúng không?”


Kỷ Hi Nguyệt bị nói trúng, cười xòa đáp: “Cũng không hẳn. Em định đi thăm dì Kim thôi. Dù sao dì ấy cũng là bạn thân của mẹ em, em đến thăm dì ấy chắc không sao chứ?”


“Không được.” Triệu Húc Hàn thẳng thừng từ chối, “Anh nói rồi, trước khi chưa hoàn toàn chắc chắn, chúng ta tạm thời không đụng vào vấn đề khó khăn này.”


“Được rồi được rồi, đừng căng thế chứ.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng. Biểu cảm của Triệu Húc Hàn lúc này rất khủng bố, nhưng cô biết anh đang sợ, anh sợ cô sẽ gặp nguy hiểm.


“Tiểu Nguyệt, trước khi anh chưa chuẩn bị tốt, em tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này em cũng đã hứa với anh rồi mà?” Khẩu khí của Triệu Húc Hàn đã dịu xuống, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt vẫn rất rõ ràng.


Kỷ Hi Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy em không thể đi chơi sao? Cho em đi với anh được không?”


“Không được. Anh sẽ cố gắng về sớm. Em cũng phải làm việc mà đúng không? Cảng Long, Húc Nguyệt có đầy chuyện không thể thiếu em, với lại em mà nghĩ nữa là Cảng Long sẽ sa thải em đấy.”


Kỷ Hi Nguyệt há hốc nhìn anh. Tên này vì không muốn để cô đi mà ngang nhiên lấy công việc ra uy hiếp cô.


Được rồi, không đi thì không đi vậy.


Di động đột nhiên đổ chuông, Kỷ Hi Nguyệt có chút hiếu kỳ: “Giờ này mà ai gọi nhỉ? Lẽ nào là Manh Manh rủ em ăn cơm?”


Nói rồi cô móc điện thoại ra, là số điện thoại bàn, cảm giác có chút quen thuộc.


Cô nhận điện thoại.


Không ngờ bên kia lại là giáo sư ở trường Đại học Truyền Thông. Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe đã cảm thấy bất ổn.


Cúp máy xong, Triệu Húc Hàn liền hỏi: “Sao thế?”


“Bên trường gọi điện tới, nói là luận văn báo cáo của em quá tệ, kêu em chiều nay về trường, nếu không sẽ không cho em tốt nghiệp.” Kỷ Hi Nguyệt thầm chửi thề.


Chương 733: Cùng anh thân ái


Tháng trước Kỷ Hi Nguyệt được nghĩ nửa tháng, nhưng đang trong kỳ huấn luyện đặc biệt nên cô quên khuấy chuyện luận văn tốt nghiệp. Đến lúc cô nhớ ra thì đã là cuối tháng, nên đành phải viết đại một phần để nộp, quả nhiên đã bị giáo sư bắt lỗi.


“Đường đường là một phóng viên kim bài mà ngay cả tốt nghiệp cũng không được thì đúng là có chút mất mặt đấy.” Triệu Húc Hàn khá là buồn cười, nhưng sắc mặt vẫn rất bình thường.


“Làm gì có chuyện đó, chẳng qua là em không nghiêm túc viết thôi. Giáo sư cũng thật là. Để em ở nhà viết lại là được. Tại sao cứ phải kêu em chiều nay đến văn phòng ông ấy làm gì thế không biết. Chắc lại có ý kiến gì với em đây.”


Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.


Triệu Húc Hàn mỉm cười, mở hộp đồ ăn ra, đột nhiên bất động.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn sang. Trên mặt món ăn tinh xảo có một miếng trứng hình trái tim. Thím Lý quả nhiên rất có tâm.


“Chiều này để La Hi đi với em.” Triệu Húc Hàn nói.


“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một tiếng. Nhớ đến chuyện lần trước vừa ra khỏi cổng trường đã bị người của Triệu Vân Sâm bắt cóc, lần này cô đem theo La Hi cho an toàn.


Trải qua mấy lần nguy hiểm, cô cũng không muốn thể hiện nữa. Có tài nguyên sẵn thì tội gì không dùng? Mất công lại bị nói là làm kiêu.


“Hôm nay tay nghề của thím Lý rất khá.” Triệu Húc Hàn ăn món trứng tình yêu.


Kỷ Hi Nguyệt thoáng vui mừng, tâm trạng cũng tốt lên hẳn: “Là em kêu thím Lý làm đấy. Anh thấy bạn gái của anh có tốt không, còn bớt chút thời gian qua ăn bữa trưa tình yêu với anh nữa.”


Triệu Húc Hàn lập tức đỏ mặt, trong nháy mắt chưa kịp tiêu hóa hết những lời đường mật của cô.


Anh chỉ có thể ừm một tiếng: “Sau này rãnh thì nhớ đến.”


“….!” Kỷ Hi Nguyệt phát hiện, hình như cô vừa tự bê đá đập chân mình.


“Anh Hàn, anh không sợ em mệt à? Cứ chạy đi chạy lại ấy.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.


Triệu Húc Hàn đáp: “Có La Hi chở em mà.”


“Nhưng em phải hóa trang tới lui nữa.” Lúc này Kỷ Hi Nguyệt dù không thay quần áo, nhưng đầu tóc đã thả ra, mắt kính cũng tháo xuống. Lát quay về cô cũng phải phải đội lại bộ tóc giả, hóa trang lại, phiền phức vô cùng.


“Em không muốn trở về thân phận Kỷ tiểu thư à?” Triệu Húc Hàn nhíu mày nói.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa được. Làm phóng viên Vương Nguyệt đang rất ổn. Em sợ nếu biết em là Kỷ Hi Nguyệt rồi thì rắc rối sẽ nhiều hơn. Còn Kỷ Hi Nguyệt thì cứ để là người thành lập công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt cũng được.”


“Xem ra em cũng không khác anh là bao. Ra ngoài không được quang minh chính đại.” Triệu Húc Hàn đột nhiên thở dài. Cứ nghĩ đến những lúc muốn hẹn cô ra ngoài anh phải đội nón, đeo kính, mang khẩu trang thì quả thực có chút bất tiện.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng: “Không sao không sao, đều vì sự an toàn thôi mà. Đợi sau này anh chính thức nắm vững được Triệu thị, em cũng trở thành phóng viên kim bài rồi chúng ta có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người với thân phận của mình rồi.”


“Ừm.” Sắc mặt của Triệu Húc Hàn có chút nặng nề.


Kỷ Hi Nguyệt đành phải nghĩ cách làm anh vui. Ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau đi bộ một vòng sân thể thao trên sân thượng, sau đó Kỷ Hi Nguyệt mới rời khỏi.


Kỷ Hi Nguyệt không về đài truyền hình mà đến thẳng Đại học Truyền Thông.


Bởi vì đang trong kì nghĩ nên sinh viên cũng không nhiều. La Hi đậu xe xong thì cùng Kỷ Hi Nguyệt vào trường.


Giáo sư quả nhiên đang đợi cô. Kỷ Hi Nguyệt vừa vào là đã bị mắng té tát hơn một tiếng đồng hồ, còn bị bắt đem về nhà viết lại. Quả thực là đau khổ không nói nên lời.


“La Hi, anh ra cổng đợi tôi trước nhé. Tôi muốn đi vệ sinh.” Kỷ Hi Nguyệt đưa tài liệu cho La Hi, sau đó chạy vào nhà vệ sinh công cộng của trường đại học.


La Hi liếc nhìn bóng lưng của cô, sau đó cầm tài liệu ra trước cổng trường đứng đợi.


Chương 734: Ba ép một


Lúc Kỷ Hi Nguyệt chuẩn bị vào nhà vệ sinh, cô nghe thấy tiếng động từ lối đi thoát hiểm nằm ở cuối dãy nhà vệ sinh. Xoay đầu lại thì không nhìn thấy người, vậy âm thanh đó từ đâu?


Chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không hề thích âm thanh này. Nó có cả tiếng cười dung tục của đàn ông. Chẳng lẽ có bạn nữ sinh nào đã gặp phải biến thái?


Cô nén lại ‘nỗi buồn’, nhẹ nhàng chạy tới, thò đầu ra xem.


Trong lối đi cầu thang bộ, một nam sinh đang bị đè lên tay vịn cầu thang, ba nam sinh còn lại nở nụ cười dâm đãng.


Điều khiến Kỷ Hi Nguyệt khó tin nhất là, cô nghe thấy tên nam sinh ở giữa đang kéo khóa quần của cậu ta xuống.


“Mày kêu đi. Kêu mọi người tới đây xem ông đây chơi mày như thế nào, để xem mày còn sống tiếp được không.” Tên nam sinh ở giữa tiếp tục kéo quần của nam sinh bị đè giữ.


Ở vị trí của Kỷ Hi Nguyệt, cô nhìn thấy tên nam sinh kia rõ ràng là đang quấy rối tình dục. Cô nhất thời hiểu ra, lập tức la lên: “Các cậu đang làm gì vậy?”


Đương nhiên cô biết bọn chúng đang muốn làm chuyện gì, nhưng nếu cô không lên tiếng, bạn sinh viên kia sẽ bị tên nam sinh ở giữa cưỡng h.iếp.


Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc. Cô không bài xích đồng tính, nhưng cô thật sự không ngờ trong môi trường học đường lại có chuyện nam sinh bị cưỡng bức như thế này. Nghĩ thôi cũng thấy rợn cả người.


Bốn người nam sinh đều bị Kỷ Hi Nguyệt làm giật mình, xoay đầu lại thì thấy một nữ sinh vô cùng xinh đẹp.


Tên nam sinh ở giữa đã kéo lại khóa quần, còn cậu nam sinh bị đè cũng đã được kéo quần lên, đang giãy dụa và tức giận la hét.


Chỉ là tiếng gào thét này không phải là kiểu vang dội, mà là kiểu nức nở rên rỉ, giống hệt như một con thú đang bị thương.


Oán hận, đau khổ, thê lương và bất lực.


Khiến cho Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu.


Hai tên kia vẫn đang giữ chặt cậu nam sinh. Cậu nam sinh bị đè đã xoay đầu lại, khuôn mặt từ đỏ bừng chuyển sang tái mét, làm lộ rõ cả những gân máu. Có thể thấy cậu ấy có bao nhiêu phẫn nộ.


Nhưng điều làm Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt hơn là người nam sinh này cô từng biết!


Chính là Trần Á Nam, diễn viên trẻ lưu lượng* trong tương lai!


(Lưu lượng được định nghĩa đơn giản là những nghệ sĩ có lượng fandom lớn mạnh và vững vàng – Nguồn: Google.)


“Bạn học nữ, đi nhanh đi, bớt nhiều chuyện lại!” Tên nam sinh ở giữa nhíu mày nhìn Kỷ Hi Nguyệt, giọng điệu ngang ngược, dáng vẻ cũng ngang tàng, vừa nhìn là đã biết cậu ta chuyên đi bắt nạt người khác.


“Cậu là biến thái à? Buồn nôn quá đi mất.” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói.


“Con thối kia, mày nói cái gì! Tao cảnh cáo mày, bớt lo chuyện bao đồng lại. Nếu không hai người anh em của tao cũng đang thèm cái kiểu thịt mềm da nhịn như mày lắm đấy!” Tên nam sinh ở giữa kiêu ngạo nói.


“Thả cậu ấy ra, còn chúng mày thì cút đi!” Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng.


“Thả? Ông mày đang có hứng mà kêu thả nó ra? Vậy mày vào thay nhé, haha.” Tiếng cười của tên nam sinh vang lên nghe vô cùng ghê tởm.


Hai tên nam sinh khác cũng phát ra tiếng cười dâm đãng.


Trần Á Nam cố gắng vùng vẫy mấy cái, nhưng hai tên nam sinh đang đè cậu ấy rõ ràng là lực lưỡng hơn hẳn, cho nên căn bản là không thể thoát được.


“Muốn tôi đến thì tôi đến. Thả cậu ấy ra trước đã!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên thay đổi khẩu khí.


Bốn người nam sinh đều sững sờ. Ý của Kỷ Hi Nguyệt là gì đây?


Trần Á Nam gân cổ lên gào thét: “Cậu, cậu, cậu ngốc à! Chạy lẹ đi!”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Tôi không chạy. Tôi phải cứu cậu.”


“Cậu ngốc à? Tôi là con trai. Tôi không sao! Cậu đi nhanh đi!” Trần Á Nam thật sự cạn lời. Mặc dù cậu không cam tâm bị làm nhục, nhưng để một người con gái vì cứu cậu mà bị ba người con trai làm nhục thì cậu làm không được.


“Haha, bạn học nữ, cậu bằng lòng chơi với chúng tôi thật đấy à?” Tên nam sinh ở giữa vẫn đang hứng thú. Nếu để ba người bọn họ cùng chơi một nữ sinh thì hình như còn kích thích hơn một mình cậu ta cưỡng một nam sinh chứ nhỉ.


Với lại Trần Á Nam còn chạy đi đâu được? Để lần sau bọn họ cưỡng cũng không muộn, nhưng người đẹp tự dâng đến cửa thì có mấy khi.


Chương 735: Bọn họ vô lễ với tôi


“Bằng lòng. Thả cậu ấy đi đi. Tôi ở đây với các cậu.” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên kéo phần áo trước ngực ra, làm lộ ra một phần da thịt trắng như tuyết. Mái tóc dài xõa xuống hai cánh tay, có chút lòa xòa nhưng nhìn rất phong tình. Thoáng chốc, đôi đồng tử của bốn người nam sinh như chực rớt ra ngoài.


Mẹ kiếp, đúng là cực phẩm mỹ nhân.


“Thả cậu ta đi. Chúng ta chơi cô bé này sẽ thoải mái hơn!” Tên nam sinh ở giữa bèn nói với hai người anh em.


“Bạn học nữ, cậu ngốc à? Đi nhanh đi. Tôi không cần cậu cứu!” Trần Á Nam nhìn gương mặt xinh đẹp thanh thoát của Kỷ Hi Nguyệt, không hiểu tại sao cô gái này lại ngốc như vậy, hay căn bản cô là kiểu phụ nữ lẳng lơ, không hề quan tâm đến danh tiết?


Nhưng dù sao thì cô cũng vì cứu cậu. Cậu không thể để cô làm vật thay thế được.


La Hi ở bên ngoài đợi khá lâu nhưng vẫn chưa thấy Kỷ Hi Nguyệt đi vệ sinh ra. Anh ta có chút lo lắng, lật đật chạy vào bên trong.


Lúc đến cửa phòng vệ sinh, anh ta cũng nghe thấy âm thanh ở chỗ cầu thang.


Anh ta lập tức chạy đến xem thì nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang đứng trước mặt bốn người nam sinh, quần áo có chút lộn xộn, tóc tai thì hơi rối bù.


Tim của La Hi như ngừng đập đến nơi.


“Đại tiểu thư, cô?” La Hi vừa bước tới cửa đã bị dọa hết hồn.


“La Hi, chụp ảnh lại làm bằng chứng. Ba tên nam sinh này đang có hành động khiếm nhã với tôi.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.


La Hi ngơ ngác vài giây, sau đó hoàn hồn lại, lật đật lấy di động ra bắt đầu chụp ảnh.


“Con thối, mày dám chơi bọn tao!” Ba tên nam sinh đến lúc này mới có phản ứng, đúng là quá ngu ngốc.


Tên nam sinh ở giữa xông thẳng vào Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt liền ngã ra tay vịn cầu thang, đồng thời duỗi chân ra, tên nam sinh đó lập tức ngã nhào về phía Kỷ Hi Nguyệt.


Bức ảnh mà La Hi chụp được là hình ảnh tên nam sinh đó đang lao vào cưỡng hiếp Kỷ Hi Nguyệt, còn vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt thì đau khổ vùng vẫy, kỹ năng diễn xuất này ai nhìn thấy cũng phải cho cô một trăm điểm.


“Chạy mau!” Hai tên nam sinh còn lại lập tức tháo chạy.


La Hi liền đưa chân đá một phát, làm một tên ngã sấp mặt, tên còn lại cũng bị hụt chân, ngã thành một đống.


Trần Á Nam nhìn thấy cảnh này mà sợ đến ngây người.


Ngay sau đó, tên nam sinh đang ngã trên người Kỷ Hi Nguyệt bỗng la lên thảm thiết. Cậu ta vừa bị Kỷ Hi Nguyệt đá cho một cú, hình như đã bị trúng bộ vị then chốt nên tiếng thét y như lợn bị chọc tiết.


Kỷ Hi Nguyệt đứng thẳng người dậy, kéo lại phần áo trước ngực, vuốt lại đầu tóc rồi quay sang nói với La Hi: “Báo cảnh sát đi, ba tên lưu manh này không thể để bọn chúng tiếp tục hại người được.”


“Vâng.” La Hi lập tức gọi điện báo cảnh sát. Trần Á Nam nhìn Kỷ Hi Nguyệt chụp mấy bức ảnh với hành động tra tấn mà không thể tin nổi. Nếu ba tên nam sinh này không hợp tác, cô sẽ đá vào bộ vị quan trọng.


Cả ba người đều la hét rất hảm thiết. Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu lên nhìn Trần Á Nam: “Lát nữa sẽ cần lấy khẩu cung của cậu để làm chứng, cậu không bị bọn họ nắm thóp gì đấy chứ?”


Trần Á Nam nhìn Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, nhưng đôi mắt xinh đẹp đó không hề rời khỏi khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt.


Cậu cảm thấy cô vô cùng điềm tĩnh, hơn nữa còn rất thông minh và biết đánh nhau.


Nếu vừa nãy thả ba tên này đi, rất có thể lần sau cậu sẽ tiếp tục bị quấy rối, nhưng nếu báo cảnh sát thì có thể sẽ bị buộc thôi học, đương nhiên nếu tình tiết nghiêm trọng hơn thì có thể bị ngồi tù nữa.


“Chào cậu, tôi là Kỷ Hi Nguyệt, là sinh viên năm ba ở đây. Hôm nay tôi quay về để nộp báo cáo luận văn.” Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng biết cậu ấy là ai, nhưng vẫn làm như chưa quen biết.


“Chào, chào chị. Tôi là Trần Á Nam, là sinh viên mới, vừa báo danh được một tuần.” Mặt Trần Á Nam có chút phiếm hồng.


Kỷ Hi Nguyệt quan sát cậu ấy, hình như người này không hề quen với cái tên của cô.


Hôm nay trước khi đến đây cô đã trang điểm thành một sinh viên giản dị, nên không được lộng lẫy như trên tin tức, cậu không nhận ra cũng là chuyện rất bình thường.


Có điều, cô phát hiện Trần Á Nam rất đẹp trai, ngũ quan tinh xảo, vô cùng ưa nhìn, còn có chút mắc cỡ, thân thể thì tương đối mảnh khảnh, nhìn tổng thể thì hơi ẻo lả, nhưng may là vùng giữa lông mày còn có chút hương vị đàn ông.


Chương 736: Muốn báo đáp thế nào


Kiếp trước, Trần Á Nam có thể trở thành nam diễn viên trẻ lưu lượng là bởi vì có ngoại hình ưa nhìn, thứ nữa là may mắn. Cậu ấy ký hợp đồng với Hoàn Vũ xong, vừa ra mắt là đã nhận được một quảng cáo cho dầu gội. Với hình tượng soái ca tươi trẻ như ánh nắng mặt trời, cộng thêm kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, chỉ trong thời gian ngắn, cậu đã trở nên thịnh hành khắp Cảng Thành.


Sau đó cậu còn nhận quảng cáo cho trò chơi, tham gia vào một bộ phim điện ảnh có nội dung game rất nổi tiếng, nháy mắt tên tuổi liền lên như diều gặp gió, nhanh chóng nhận về đủ loại quảng cáo và phim ảnh, sự nghiệp phất lên như mặt trời ban trưa, kiếm được bộn tiền về cho Hoàn Vũ.


Kỷ Hi Nguyệt có thế nào cũng không ngờ hôm nay lại gặp được cậu ấy ở trường, còn ra tay cứu cậu ấy.


Cô vẫn luôn nhớ đến cậu thanh niên này, còn dặn dò Mộ Dung Phong gặp được là phải ký hợp đồng liền. Nhưng thật không ngờ là cô lại gặp cậu ấy trước. Tính ra cô cũng may mắn không kém gì.


Xem ra cô còn phải cám ơn vị giáo sư đáng ghét đã kêu cô về trường nhận phê bình nữa chứ.


“Phải rồi học đệ, tại sao bọn chúng lại bắt nạt cậu?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Mặt Trần Á Nam bỗng chốc đỏ lên. Chuyện này kể ra cũng khá xấu hổ.


“Chẳng là lúc tôi vừa mới đến, tới căn tin ăn cơm thì vô tình đụng phải cái đĩa của Cốc Hưng Vượng, lúc đó chúng tôi đã cãi nhau một trận, không ngờ hôm nay lại bị bọn chúng nhốt trong nhà vệ sinh, càng không ngờ là cậu ta lại có loại sở thích biến thái như vậy.”


Trần Á Nam nghĩ lại còn rùng mình, nếu Kỷ Hi Nguyệt không đến, có lẽ cả đời này cậu phải lưu lại một dấu vết nhục nhã khó lòng xóa mờ được.


Cậu thật sự không ngờ Cốc Hưng Vượng lại muốn làm chuyện này với mình. Lúc vừa bắt đầu, cậu đã bị dọa đến hoảng sợ, không thể tin nổi là những cảnh phạm tội chỉ từng thấy trong phim ảnh lại xảy ra với bản thân.


Cho nên cậu đã vô cùng kinh hãi, mãnh liệt phản kháng, nhưng kết quả lại bị bọn chúng cưỡng ép bắt giữ. Bây giờ toàn thân cậu đều ê ẩm đau nhức, vết bầm tím và trầy xước rải rác khắp người.


Nhưng may mắn là chuyện đáng sợ nhất đã không xảy ra với cậu.


Và chuyện này dĩ nhiên phải cảm ơn cô bạn học nữ này. Nhìn qua cô có vẻ là học tỷ của cậu.


“Đúng là xã hội càng lúc càng xuống cấp. Loại người này sao được nhận vào đại học thế không biết! Quá sức vô lý.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy tâm lý của mấy tên này đã bị méo mó rồi.


“Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị, học tỷ.” Trần Á Nam cười toe toét nói, sau đó sờ sờ lên cánh tay của mình, trên đó có vết bầm tím rất đậm.


Trên hành lang, La Hi đã đánh cho ba tên đó một trận nên trò. Cả ba tên cùng ngồi ôm đầu trong góc tường, đợi cảnh sát đến.


Chỉ cần động đậy là La Hi liền đá cho một phát, đau đến nỗi không nhận ra được ba má.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, cười nói: “Dù gì tôi cũng đã cứu cậu, có phải cậu nên báo đáp một chút không? Hơn nữa ban nãy tôi còn suýt hy sinh bản thân, cũng đã bị cậu nhìn thấy.”


Kỷ Hi Nguyệt cố ý bày ra dáng vẻ như thiệt thòi lắm.


Trần Á Nam sửng sốt, sau đó đỏ mặt tía tai nói: “Tôi, tôi không nhìn thấy gì cả. Học tỷ, chị nói đi, chị muốn tôi báo đáp thế nào? Chỉ cần trong phạm vi có thể, tôi nhất định sẽ làm cho chị.”


Kỷ Hi Nguyệt biết bốn người nam sinh này đều chưa nhìn thấy gì, chẳng là cô chỉ kéo phần trước ngực ra một chút, coi như đang mặc bra thôi.


Kỷ Hi Nguyệt hứng thú nhìn Trần Á Nam. Trần Á Nam bị cô nhìn như vậy thì quả thực có chút xấu hổ. Cậu nhủ bụng, đừng nói vị học tỷ này thấy cậu đẹp trai mà si mê đấy chứ?


Lỡ cô muốn làm bạn gái của cậu thì làm thế nào bây giờ?


“Cậu đừng căng thẳng, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu. Tôi có bạn trai rồi. Ôi thật là! Ánh mắt gì thế không biết.” Kỷ Hi Nguyệt bị ánh mắt ghét bỏ của cậu làm cho giật mình, cứ như cô đang muốn ăn thịt cậu vậy.


Trần Á Nam càng thêm xấu hổ. Thì ra là cậu đã đoán sai. Chỉ là, vị học tỷ này đã có bạn trai mà vẫn cứu cậu, còn muốn kiện Cốc Hưng Vượng đã khiếm nhã với cô, nếu để bạn trai của cô biết được sẽ nghĩ như thế nào?


Nhưng cô làm vậy là để cứu cậu. Một cô gái tốt bụng như thế bây giờ rất hiếm thấy. Nghĩ đến đây, Trần Á Nam lại nhìn cô với ánh mắt đầy sự áy náy và cảm kích.


Chương 737: Đại tiểu thư cái quái gì


Trần Á Nam rất xấu hổ. Tại sao cậu có thể nghĩ xấu về cô như thế chứ.


“Xin lỗi chị, tôi tưởng…”


“Người không biết không có tội. Ai bảo cậu đẹp trai quá làm gì, nhưng so với bạn trai của tôi thì vẫn còn kém hơn một chút, nên cậu cứ yên tâm, tôi không phải thích cậu, chỉ cảm thấy nếu để cậu bị ba tên kia làm nhục, sợ là cuộc đời cậu sau này sẽ bị thay đổi thôi.”


Kỷ Hi Nguyệt thấy cậu nhận sai, lập tức mỉm cười hào phóng.


Sau đó sắc mặt chợt thay đổi: “Cậu đợi tôi một chút nhé. Tôi phải đi vệ sinh đã. Nãy giờ nín muốn hỏng rồi.” Nói rồi xoay người bỏ chạy.


Khóe miệng Trần Á Nam khẽ run rẩy, thầm nghĩ vị học tỷ này thật sự rất thẳng thắn và dễ gần.


Bước tới hành lang, cậu thấy ba tên nam sinh kia đã bị La Hi đánh tới tâm phục khẩu phục, còn không cho bọn họ mở miệng cầu xin.


“Trần Á Nam, cậu, cậu kêu anh ta thả bọn tôi ra nhanh lên.” Cốc Hưng Vượng ôm đầu ngồi xổm, cuống quýt nói.


Trần Á Nam cười khẩy một tiếng: “Thả bọn cậu? Bọn cậu đối xử với một vị học tỷ như vậy, còn làm ra chuyện không bằng cầm thú, làm gì có chuyện thả bọn cậu dễ dàng được? Cậu tưởng tôi là đồ ngốc à? Thả cậu ra để cậu kiếm tôi tính sổ sao?”


“Cậu, cậu, Trần Á Nam, bọn tôi chưa làm gì cả, cậu tưởng cậu có thể kiện được bọn tôi ư?” Cốc Hưng Vương cay cú nói.


“Không phải cậu ấy kiện. Cậu ấy chỉ là nhân chứng. Là ba người các cậu đã cưỡng hiếp không thành đại tiểu thư nhà tôi.” La Hi từ tốn nói, “Trong đây còn có bằng chứng.” Anh ấy lắc lắc chiếc di động của mình, nhưng biểu cảm thì không hề thay đổi.


“Đại tiểu thư? Cái quái gì thế?” Cốc Hưng Vượng coi như đã được nghe rõ, nhưng bây giờ vẫn còn kiểu xưng hô như vậy sao? Đâu phải thời cổ đại đâu mà còn tiểu thư với thị vệ chứ?


Chuyện cười rớt răng à?


“Đại tiểu thư nhà tôi là thiên kim của tập đoàn Kỷ Hải, Kỷ Hi Nguyệt.” La Hi cười khẩy nói.


Đúng lúc này Kỷ Hi Nguyệt cũng vừa từ nhà vệ sinh bước ra, nghe La Hi nói như vậy, khóe miệng cô không khỏi run rẩy.


“Kỷ Hi Nguyệt! Tôi nhớ ra rồi.” Trần Á Nam lập tức la lên, “Chị là người thành lập Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đúng không?”


“Haha, phải, là tôi. Cậu có hứng thú ký hợp đồng với Húc Nguyệt của tôi không?” Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ chớp thời cơ.


“Tôi ư? Tôi đã học kỹ năng diễn xuất đâu.” Mặt Trần Á Nam bỗng đỏ lên, “Như vậy cũng có thể ký hợp đồng sao?”


“Chuyện này không thành vấn đề. Diễn xuất là tài năng, có người dù học thế nào cũng diễn rất dở, còn có người chỉ cần học qua một chút là đã diễn tốt ngay, nếu có người hướng dẫn kèm cặp thì lại càng tiến bộ nhanh hơn nữa. Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của chúng tôi sở hữu nhiều người đại diện giỏi, từng có thâm niên dẫn dắt những ngôi sao hạng A.”


Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu cười nói.


Trần Á Nam có chút vui mừng: “Tôi, tôi thật sự có thể ký hợp đồng sao? Làm thế nào để ký được? Ký rồi tôi vẫn đi học được chứ?”


Cậu ấy hỏi một hơi rất nhiều vấn đề.


Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Mấy việc này không thành vấn đề. Nếu cậu đã có ý định thì đến Húc Nguyệt bàn bạc rõ hơn nhé? Chúng ta trao đổi số điện thoại đi.”


Kỷ Hi Nguyệt cầm di động ra. Trần Á Nam đương nhiên cũng hào hứng trao đổi số điện thoại.


Lúc này, bên ngoài đã có cảnh sát đến. Bảo vệ và lãnh đạo trong trường cũng hết sức kinh ngạc.


Kỷ Hi Nguyệt liền bày ra vẻ mặt đáng thương, còn Trần Á Nam thì tức giận chỉ điểm hành vi cưỡng hiếp bất thành mà ba tên nam sinh đã làm với Kỷ Hi Nguyệt.


La Hi bất chợt cảm thấy, đại tiểu thư với tên Trần Á Nam này con mẹ nó có năng khiếu diễn xuất thật.


Kỷ Hi Nguyệt len lén nói với La Hi mấy câu. La Hi liền đi sang một bên gọi điện thoại. Sau đó mọi người cùng nhau đến đồn cảnh sát để lấy khẩu cung. Khi mọi người ra khỏi đồn thì đã gần năm giờ chiều.


Ba tên Cốc Hưng Vương đã bị tạm giữ. La Hi đã kêu Tiêu Ân gọi điện thoại đến dặn dò phải trừng phạt ba tên này thật nặng. Nếu không làm bọn chúng sợ hãi mà chăm lo học hành thì sau này ắt lại ra ngoài làm hại người khác.


“Học tỷ, tôi có thể mời cô ăn bữa cơm tối được không?” Trần Á Nam đứng trước cửa đồn cảnh sát, hỏi cô.


Chương 738: Cậu đừng thích tôi


Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra, sau đó nhìn thời gian rồi khẽ gật đầu: “Cũng được. Nhưng tôi đã gọi cho tổng giám đốc của Húc Nguyệt, hay là để anh ấy đến bàn bạc với cậu luôn nhé?”


Trần Á Nam sửng sốt: “Nhanh thế cơ à?”


“Tôi thấy cậu vừa mắt là chỉ muốn ký hợp đồng ngay. Cậu yên tâm. Diễn viên của Húc Nguyệt chúng tôi không ăn theo phí ký đồng cố định, mà sẽ được trích phần trăm dựa theo chất lượng của sản phẩm. Đây là điểm khác biệt giữa Húc Nguyệt chúng tôi với các công ty điện ảnh và truyền hình khác. Cậu phải biết là những người mới không hề có đãi ngộ này, nhưng riêng cậu thì khác. Có điều, cậu bắt buộc phải ký hợp đồng mười năm.”


“Mười năm!” Trần Á Nam giật mình, không biết tại sao Kỷ Hi Nguyệt lại coi trọng cậu như vậy.


“Phải. Tôi cảm thấy cậu rất có năng khiếu, nên muốn bỏ ra nhiều tiền để bồi dưỡng. Nhưng số năm ký hợp đồng quá ít, không phải tôi sẽ bị lỗ chết sao? Với lại, sau lưng tôi còn có tập đoàn Kỷ Hải chống lưng, cậu đừng sợ công ty sẽ bị phá sản.” Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích.


“Quan trọng nhất là sếp lớn như tôi đã nhìn thấy được tiềm lực của cậu, nếu cậu đi nơi khác, có thể sẽ không được coi trọng như thế đâu. Huống hồ tôi còn cứu cậu một mạng, mông của cậu tôi cũng đã thấy hết, ngực của tôi cũng đã cho cậu xem, vậy chúng ta nên hợp tác với nhau mới phải chứ?”


Kỷ Hi Nguyệt có bao nhiêu mánh khóe đều giở ra hết.


Trần Á Nam nhìn dáng vẻ tinh quái của cô, khuôn mặt lại bất chợt đỏ lên. Nhớ đến cảnh ngại ngùng lúc nãy, quả thực rất mất mặt, nhưng không hiểu sao qua miệng cô cậu lại dễ dàng tiếp nhận hơn rất nhiều.


“Được rồi, để tôi gọi điện thoại.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng chạy qua một bên gọi điện thoại cho Cố Cửu. Cố Cửu đang ở công ty, vừa nghe Kỷ Hi Nguyệt nói đã tìm được Trần Á Nam mà cô hay nhắc đến, anh ấy nói sẽ qua ngay.


Kỷ Hi Nguyệt lại gọi cho Triệu Húc Hàn.


Trần Á Nam thấy cô đột nhiên thay đổi vẻ mặt thì có chút kinh ngạc.


Rõ ràng trên mặt Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang lộ ra vẻ dịu dàng của một cô gái nhỏ. Xem ra là cô đang gọi điện thoại cho bạn trai.


Trần Á Nam có chút ngẩn ngơ. Cậu không ngờ hôm nay lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu thật sự có thể ký hợp đồng với công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt sao?


Kỷ Hi Nguyệt nhiệt tình với cậu, cậu không lo lắng, cũng không sợ hãi, nhưng quả thực có chút ‘được yêu chiều mà hơi e ngại’.


Cậu có tài đức gì chứ? Chưa kể đến chuyện cô đã cứu cậu, còn cho cậu một cơ hội tốt như vậy nữa. Cô gái này có phải đã tốt bụng quá rồi không?


Dáng vẻ e lệ cười duyên khi gọi điện thoại của cô trông rất xinh đẹp, khiến Trần Á Nam nhìn đến ngây người.


Không biết người đàn ông nào có phúc phần thế nhỉ. Có cô bạn gái vừa thông minh xinh đẹp, vừa đáng yêu tinh quái, còn lương thiện chính nghĩa nữa.


Kỷ Hi Nguyệt cúp máy, quay sang nhìn Trần Á Nam thì thấy cậu ấy đang ngây ngốc nhìn cô.


“Này, đừng nói là cậu thích tôi rồi đấy nhé? Tôi có bạn trai rồi, hơn nữa bạn trai còn là một hũ giấm siêu chua đấy, haha.” Kỷ Hi Nguyệt cười duyên dáng.


Trần Á Nam lập tức đỏ mặt, vội vàng nói: “Tôi, tôi làm gì có. Chỉ là tôi cảm thấy có phải mình đang nằm mơ không, khi vừa mới bước chân vào đại học, còn chưa học qua diễn xuất mà đã ký được hợp đồng với công ty điện ảnh và truyền hình. Cô không nói giỡn với tôi đúng không?”


“Một mỹ nhân đứng sờ sờ trước mặt cậu thế này mà cậu còn nghĩ tôi nói giỡn à? Tôi đâu có rãnh để đứng đây đùa giỡn với cậu. Đi thôi!” Kỷ Hi Nguyệt thấy La Hi đã chạy xe ra.


Trần Á Nam vừa nhìn thấy chiếc Lamborghini thì khóe miệng lại giật giật. Xem ra đây đúng là Kỷ đại tiểu thư rồi.


Trường học cách khá xa nội thành, cho nên chạy nửa tiếng mới đến được nhà hàng Hoàng Gia Tân Nguyệt, ở đó Cố Cửu đã đặt sẵn phòng.


Trần Á Nam thấy nhà hàng cao cấp như vậy thì có chút lo lắng. Lỡ cậu mời không nổi chắc lúc đó xấu hổ lắm.


Chương 739: Trái tim ấm áp


Kỷ Hi Nguyệt thấy dáng vẻ bất an của cậu thì biết cậu đang nghĩ gì.


“Đừng lo lắng, tôi không để cậu mời khác đâu. Là công ty chúng tôi muốn ký hợp đồng với cậu, sao lại để cậu mời khách được. Cậu ấy à, chỉ cần sau này diễn xuất thật tốt vào là đã báo đáp tôi rồi!”


Kỷ Hi Nguyệt vỗ vai cậu ấy, cho cậu một nụ cười thân thiện ấm áp.


Trần Á Nam sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi không biết là bản thân có làm được không, nhưng tôi sẽ nổ lực hết sức. Thực ra tôi rất thích diễn xuất, nếu không đã không bất chấp sự phản đối của gia đình để theo học khoa diễn xuất.”


“Hóa ra cậu bị gia đình phản đối à?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc.


“Phải. Bố mẹ tôi đều là cán bộ, nói rằng nghề nghệ sĩ rất bạc bẽo, giới giải trí lại càng hỗn tạp, nên phản đối rất kịch liệt.” Trần Á Nam có chút phấn khích.


Không biết liệu bố mẹ biết cậu chưa vào đại học mà đã có công ty điện ảnh và truyền hình ký hợp đồng thì có vui không nhỉ?


“Cậu yên tâm. Chúng tôi sẽ làm cậu được hãnh diện.” Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ.


Trần Á Nam nhìn nụ cười tiếp sức và tín nhiệm của cô, trái tim hình như cũng ấm áp hơn rất nhiều. Đôi mắt cậu không tự chủ được cứ nhìn cô mãi.


Trong phòng bao, Cố Cửu và Mộ Dung Phong đã đến từ sớm. Thấy Kỷ Hi Nguyệt vào, hai người lập tức đứng lên.


“Anh Mộ Dung cũng đến đấy à? Thế thì tốt quá.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


“Đại tiểu thư, nghe Cố thiếu nói với tôi là cô đang mang đến cho tôi một mầm non tương lai nên phải đến xem ngay.” Mộ Dung Phong đưa mắt nhìn Trần Á Nam vừa mới vào sau.


Sở dĩ anh ấy đi theo là vì quá tò mò. Trước đây Kỷ Hi Nguyệt đã từng nhắc đến người này, còn muốn anh ấy phải tìm cho được. Anh ấy tìm tới tìm lui chẳng thấy đâu. Không ngờ lại có một người như vậy thật, còn được Kỷ Hi Nguyệt tìm thấy trước.


Thế nên anh ấy không tò mò sao được?


“Để tôi giới thiệu trước. Học đệ, cậu qua đây đi. Đừng mắc cỡ, đều là người của mình cả.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Trần Á Nam khá căng thẳng thì vội vàng động viên.


“Đừng căng thẳng, chúng tôi thoải mái lắm.” Cố Cửu cười nói, “Tôi là Cố Cửu, mọi người cũng hay gọi là Cố thiếu, là tổng giám đốc của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, cấp trên của tôi là Kỷ đại tiểu thư đây.”


Cố Cửu chủ động chào hỏi thân thiện khiến Trần Á Nam cũng giảm bớt căng thẳng.


“Tôi là Mộ Dung Phong, quản lý người đại diện của công ty. Rất vui được làm quen với cậu.” Hiện tại Mộ Dung Phong đang dẫn dắt bốn người đại diện, vì công ty đang lớn dần mà diễn viên cũng càng ngày càng đông.


Một mình anh ấy không đáp ứng nổi, cho nên Kỷ Hi Nguyệt đã kêu anh ấy đi chiêu mộ người đại diện, cũng có thể đào tạo người mới, nói chung là tin tưởng anh ấy một trăm phần trăm.


“Chào anh.” Trần Á Nam liền đưa tay ra bắt tay với Mộ Dung Phong.


Mọi người chào hỏi xong thì ổn định chỗ ngồi. La Hi đứng canh ở cửa.


Trần Á Nam cảm thấy rất kỳ diệu. Người tên La Hi này nhìn cũng rất đẹp trai, nhưng không ngờ lại là vệ sĩ của Kỷ Hi Nguyệt thật. Xem ra Húc Nguyệt cho dù có tệ đi nữa thì ở đâu cũng không so bì được.


“Cố thiếu, gần đây Húc Nguyệt của chúng ta có nhận quảng cáo dầu gội nào không?’ Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa trò chuyện.


Sau khi công ty khai trương, tuy rằng phim truyền hình và phim điện ảnh vẫn chưa phát hành, còn hợp tác với công ty khác, nhưng quảng cáo thì đã bắt đầu từ lâu.


Dù sao các hãng quảng cáo cũng phải xem hiệu quả của quay chụp và giá cả mới quyết định có hợp tác hay không.


“Có, mấy hôm nay mới nhận được ba quảng cáo, giá thành cũng không cao, trong đó có một quảng cáo cho dầu gội. Cô nhắc mới nhớ, loại dầu gội đó là nhãn hiệu mới, tôi có cầm thử hàng mẫu về gội vài lần, hiệu quả cũng không tồi đâu.” Cố Cửu vừa nói vừa sờ đầu tóc mình.


“Thật thế à? Thế thì tốt quá. Nếu quay quảng cáo tốt, cộng với sản phẩm chất lượng thì tỷ lệ nổi tiếng của diễn viên đóng quảng cáo cũng rất lớn. Học đệ, cậu thấy thế nào? Có muốn quay thử quảng cáo dầu gội không?”


Chương 740: Đối xử với cậu rất tốt


Cố Cửu biến sắc: “Tiểu Nguyệt, quảng cáo này đã lên lịch cho diễn viên nam khác rồi, đổi bất ngờ vậy có ổn không?”


Trần Á Nam còn đang hào hứng, vừa nghe Cố Cửu nói xong thì lập tức khựng lại.


“Đổi người thì có vấn đề gì đâu, tìm vai khác tốt hơn cho người đó là được rồi. Quảng cáo dầu gội này nhất định phải để Á Nam quay. Các anh nhìn đi, cậu ấy trông vừa đẹp trai vừa tươi tắn, chất tóc lại có hơi xoăn nhẹ, tôi cảm thấy để cậu ấy quay nhất định sẽ nổi tiếng.”


Kỷ Hi Nguyệt nói một cách chắc chắn.


Trần Á Nam nhìn Kỷ Hi Nguyệt với vẻ mặt hết sức kinh ngạc, nội tâm vô cùng cảm kích. Cô còn vì cậu mà thay người khác, có phải đã quá tốt với cậu rồi không?


Nếu không phải cô đã có bạn trai, cậu thật sự sẽ cho rằng là cô đang có ý với cậu.


Cố Cửu và Mộ Dung Phong đều nhìn Trần Á Nam.


“Tôi, tôi chưa học qua diễn xuất, tôi, tôi sợ là sẽ làm không được.” Trần Á Nam xấu hổ lắc đầu.


“Tôi nói cậu được là cậu được. Bây giờ đang là kỳ nghĩ, mấy ngày nay cậu rãnh thì đến Húc Nguyệt đi, để anh Mộ Dung dạy cho cậu một chút, rồi chúng ta quay thử trước xem sao, được không?”


Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói với cậu thì giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.


“Học tỷ, tôi, tôi sợ sẽ làm chị thất vọng. Tôi, tôi có thể đóng vai phụ trước được không?” Trần Á Nam rất khó xử.


“Cậu không cần đóng vai phụ gì cả. Các anh cứ tin tôi đi, trực giác của tôi có bao giờ sai đâu. Cố thiếu, chuyện này quyết định vậy đi.” Kỷ Hi Nguyệt quay sang nói Cố Cửu.


Cố Cửu chiều theo ý cô: “Được được được, cô nói được là được. Còn vấn đề hợp đồng thì thế nào?”


“Hợp đồng của cậu ấy thì cứ trích phần trăm đi, hợp đồng mười năm.” Kỷ Hi Nguyệt trộm cười trong lòng.


“Trích phần trăm?” Mộ Dung Phong kinh ngạc, “Đại tiểu thư, chuyện này? Những diễn viên khác tối thiểu phải có một bộ phim nổi tiếng đã mới được ký hợp đồng trích phần trăm.”


“Tôi biết, nhưng cậu ấy đặc biệt. Anh Mộ Dung, anh hiểu mà, tôi đã tìm nam diễn viên như vậy từ rất lâu rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười y hệt như con cáo nhỏ.


Mộ Dung Phong sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu. Anh ấy biết Kỷ Hi Nguyệt nhất định phải có được Trần Á Nam này.


“Được, đại tiểu thư cô đã quyết định thì tôi sẽ cố hết sức.” Mộ Dung Phòng cười cười với Trần Á Nam.


Trần Á Nam cảm kích không biết nói sao cho hết. Ông trời thật sự đã làm rớt miếng bánh có nhân này cho cậu sao?


“Học đệ, vậy sau này chúng ta hợp tác vui vẻ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nâng ly rượu lên, mọi người cùng nhau cụng ly.


Tới tận lúc ngồi lên xe La Hi để quay về trường, Trần Á Nam vẫn còn chút không tin mọi thứ là sự thật.


Kỷ Hi Nguyệt ngồi xe của Cố Cửu, trên xe còn có Vô Cốt. Cố Cửu muốn đưa Kỷ Hi Nguyệt về nhà.


Trên trường đi, Trần Á Nam nghĩ rất lâu mới dám hỏi La Hi: “Anh La, mỗi lần Kỷ tiểu thư của các anh ký hợp đồng đều tùy ý vậy sao?”


La Hi nghĩ bụng, sao tôi biết được? Nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt coi trọng Trần Á Nam như vậy, anh ấy cân nhắc một chút rồi nói: “Làm gì có, chẳng qua là đại tiểu thư đối xử với cậu đặc biệt thôi.”


“Vậy, vậy tại sao cô ấy lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Trần Á Nam nghĩ mãi cũng không ra.


“Có thể là muốn lôi kéo cậu, hoặc là đại tiểu thư đã nhìn thấy được tài năng của cậu, sau này cậu sẽ trở thành ngôi sao lớn chẳng hạn.” La Hi đáp. Nói vậy chắc không có gì sai đâu nhỉ?


“Kỷ tiểu thư đúng là một người tốt. Lẽ nào cô ấy là quý nhân của đời tôi?” Trần Á Nam tự lẩm bẩm.


“Đúng rồi đấy.” La Hi nói, “Đại tiểu thư rất lợi hại, sau này cậu sẽ biết. Có thể ký hợp đồng với Húc Nguyệt hẳn là may mắn của cậu, cậu cố gắng mà làm đi nhé.”


“Vâng vâng. Tôi sẽ nổ lực diễn xuất và quay tốt quảng cáo để không làm học tỷ thất vọng.” Trần Á Nam nghĩ, cho dù Kỷ Hi Nguyệt có mưu đồ gì với cậu thì cậu đây cũng chẳng có gì để lợi dụng.


Trừ gương mặt đẹp trai này ra thì không còn thứ gì giá trị để một đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải như cô ưa thích, nên cậu cũng chẳng có gì phải băn khoăn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK