“Cháu tên Kỷ Hi Nguyệt, là con gái của Bạch Thu Hà. Dì còn nhớ Bạch Thu Hà không? Mẹ cháu nói dì là bạn thân của bà ấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Kim Duyệt Cầm cười rất thân thiết.
Nhưng vẻ mặt Kim Duyệt Cầm thoáng cái trắng xanh, khó tin nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói: “Cháu, cháu là con gái của Bạch Thu Hà?”
“Đúng vậy, mẹ qua đời mười năm rồi, dì Kim còn nhớ không?” Kỷ Hi Nguyệt cười.
Vẻ mặt Kim Duyệt Cầm lập tức lộ vẻ bi thương, sau đó lập tức vươn hai tay ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Nhớ chứ, đương nhiên là nhớ. Dì biết bà ấy có đứa con gái, cũng không biết kiếp này còn có thể gặp cháu không. Bà ấy cũng không kịp nói cho dì biết cháu ở đâu.”
Khi nói chuyện, hai tay của bà vẫn luôn vỗ lưng của Kỷ Hi Nguyệt, là một loại cưng chiều của người lớn với trẻ nhỏ.
Kỷ Hi Nguyệt nghe xong khá vui mừng, cảm giác dì Kim này hẳn không phải là người sẽ bán đứng mẹ, chẳng qua nghĩ đến có lẽ không chừng bà ấy đang áy náy.
Niềm nở ôm xong, Kim Duyệt Cầm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Giống, thật sự rất giống. Chẳng qua con xinh đẹp hơn mẹ con, sao làn da này lại có thể tốt đến vậy.”
Vừa nói xong, bà lập tức nhìn về phía Thiết Quý Hoành, sau đó cười nói: “Chắc đây là bạn trai con, xin chào xin chào.” Bà vươn tay ra.
“Dì Kim, đây là bạn ở Paris của con, không phải bạn trai.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích.
Thiết Quý Hoành chỉ duỗi tay nắm lại, cười nói một tiếng xin chào.
“Ừ ừ, như vậy, đi vào ngồi trước đi. Vừa rồi dì đang nghiên cứu một án lệ, thế nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Chẳng qua dì rất vui mừng, dì gọi con là Tiểu Nguyệt nhé, mau ngồi mau ngồi.”
Vẻ mặt Kim Duyệt Cầm tươi cười châm trà cho hai người, thuận tiện nói chuyện việc nhà một hồi, không khí rất không tệ.
“Anh Thiết, em có mấy vấn đề riêng muốn hỏi dì Kim, anh có thể ra ngoài đợi em một lát không?” Kỷ Hi Nguyệt nói với Thiết Quý Hoành.
Thiết Quý Hoành hơi sững sờ, sau đó cười gật đầu nói: “Được, vậy anh đi nghiên cứu những bình thủy tinh kia là được.” Nói xong lập tức cười với Kim Duyệt Cầm, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt hơi co giật. Sau khi thấy cửa đóng lại, tiếng bước chân rời đi, cô hơi kinh ngạc nhìn Kim Duyệt Cầm, nói: “Dì Kim, năm đó dì mời mẹ cháu tới nơi này là muốn tìm kiếm nguyên nhân cái chết của mẹ Triệu Húc – Hạ Vịnh Hà đúng không?”
Vẻ mặt Kim Duyệt Cầm thay đổi, sau đó khiếp sợ hỏi: “Tiểu Nguyệt, con, sao con biết? Cha con không biết mới đúng chứ?”
Quả thật Kỷ Thượng Hải không biết, chỉ biết là vợ đi trường Luật ở Ý giúp bạn thân nghiên cứu một vụ án, rốt cuộc là án gì thì Bạch Thu Hà cũng không nhiều lời, thế nên Kỷ Thượng Hải không biết.
“Là Triệu Húc Hàn nói cho con biết.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà ấy, nói.
“Cái gì! Cháu, làm sao cháu và nó biết nhau? Còn nói cho cháu chuyện của mẹ nó?” Kim Duyệt Cầm hoàn toàn nghĩ không ra.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ mỉm cười, nói: “Dì Kim, thật ra cháu là bạn gái Triệu Húc Hàn, hơn nữa còn muốn kết hôn, thế nên cháu biết hầu hết chuyện của anh ấy.”
Kim Duyệt Cầm sửng sốt, sau đó gật đầu, nói: “Con và nó là một đôi, thật tốt. Chẳng trách Thiết tiên sinh mới nãy không phải bạn trai con.”
Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Anh Húc Hàn là người đàn ông tốt nhất, đương nhiên con sẽ không coi trọng người khác.”
Kim Duyệt Cầm gật đầu, sau đó uống ly trà, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện này thật sự khá phức tạp.”
“Phức tạp con cũng muốn biết, bởi vì mẹ con không phải là chết do sự cố máy bay, mà là bị mưu sát.” Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp nói ra, cô không muốn lãng phí thời gian, sợ bị Thiết Quý Hoành hoài nghi.
Chương 1102: Đáp án miêu tả sinh động
Kim Duyệt Cầm cũng không kinh ngạc nhiều, nếu thế Kỷ Hi Nguyệt đã biết rồi. Thật ra bà ấy biết mẹ của cô – Bạch Thu Hà bị sát hại chứ không phải cái gọi là tai nạn máy bay.
Nhưng bà ấy biết cũng không nói ra, đây là bạn thân? Biết rõ bạn thân mình bị mưu sát nhưng bà ấy chưa nói câu nào cả, tại sao?
“Tiểu Nguyệt, dì thật xin lỗi mẹ con. Năm đó dì biết chuyện này, đáng lẽ dì phải báo cảnh sát, nhưng dì ích kỷ, không muốn liên lụy người nhà của mình, càng không muốn cháu và ba cháu cũng chết thảm, thế nên lựa chọn không nói gì.” Kim Duyệt Cầm thở dài, khuôn mặt áy náy.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm cũng chỉ có bị uy hiếp, mới không nói ra.
“Lúc ấy nếu dì khư khư cố chấp nói ra chuyện này, có thể chúng ta đã sớm chết rồi. Dì vẫn rất áy náy, nhưng dì biết dì không thể chết được.” Kim Duyệt Cầm rất chân thành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nghiêm túc nói.
Kỷ Hi Nguyệt dường như không có biểu tình. Mặc dù trong lòng cô không thoải mái, hơi oán hận, nhưng cũng không hận quá nhiều. Suy cho cùng mọi người đều ích kỷ, hơn nữa cô vẫn muốn nghe nguyên nhân.
Như bà ấy cũng chết, có lẽ cô càng khó tìm được nguyên nhân, thế nên chưa chắc là chuyện xấu.
“Tiểu Nguyệt, năm đó mẹ của cháu đến bên này nghiên cứu nguyên nhân cái chết mẹ của Triệu Húc Hàn, đã ra kết quả. Chẳng qua bà vẫn chưa xác định, cho nên nói phải về nước đi lật một bản án cũ mới có thể khẳng định. Chỉ là khi về thì máy bay ra xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”
Lời nói của Kim Duyệt Cầm khiến Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhíu mày, thì ra là vậy, dường như mẹ vẫn chưa xác định nguyên nhân, thế nên không có nói cho dì Kim.
“Lúc ấy dì chỉ là trợ thủ của mẹ cháu, bà ấy cũng không nói nhiều gì với dì, bởi vì không xác định, bà cũng không dám nói quá nhiều. Để tránh làm sai, cho nên bà ấy nói sau khi về nước kiểm tra một chút sẽ nói cho dì biết nguyên nhân thực sự Hạ Vịnh Hà chết.” Kim Duyệt Cầm nói.
“Dì cũng không biết, vậy vì sao hung thủ lại biết?” Kỷ Hi Nguyệt không rõ.
“Dì nghĩ có người biết chúng ta đang điều tra cái này, bởi vì mẹ của con là chuyên gia phương diện này, thế nên lúc đó có thể đã bị giám sát, cuối cùng mới xuống tay. Dì cũng không biết vì sao dì lại không gặp chuyện, sau này mới biết là trợ thủ của dì bán đứng dì.”
“Chẳng qua là cô ta nói dì không biết nguyên nhân thực sự nên dì mới tránh được một kiếp, nhưng dì cũng bị uy hiếp không được đi tìm mọi người, nếu không tất cả mọi người đều phải chết.” Kim Duyệt Cầm thở dài, nói.
“Trợ thủ của dì đâu?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Chết rồi, bị diệt khẩu rồi, bởi vì sợ bị Triệu Húc Hàn tìm được dấu vết hung thủ để lại, thế nên sau khi nói cho dì biết không lâu thì chết, cũng là cho dì một cái cảnh cáo.” Vẻ mặt Kim Duyệt Cầm lộ ra vẻ sợ hãi, xem ra bà bị dọa cũng không nhẹ.
Kỷ Hi Nguyệt im lặng một hồi, lập tức nói: “Vậy dì Kim, dì có biết nguyên nhân cái chết chân chính của Hạ Vịnh Hà không?”
“Dì không biết, nhưng có lẽ cháu có thể tìm được.” Ánh mắt Kim Duyệt Cầm lập tức sáng lên.
“Cháu?” Kỷ Hi Nguyệt hơi kinh ngạc.
Kim Duyệt Cầm đi tới trước bàn làm việc của mình, lấy ra một cái notebook màu vàng nghệ, nói: “Notebook này là của mẹ cháu để lại, thứ trên đó viết đều là bà và dì cùng nhau phân tích vụ án, kết luận miêu tả sinh động, nhưng cần kiểm chứng có vụ án tương tự hay không. Mẹ cháu phải về nước chính là để mau chóng có thể xác định. Bà ấy nói trong nước Hoa Hạ từng phát sinh vụ án tương tự, thầy giáo của bà đã cho bà một cuốn ghi chép án lệ, bà muốn tra cuốn ghi chép đó. Cháu lấy về xem thử, sau đó tìm ra cuốn ghi chép kia của mẹ cháu, đối chiếu tình tiết vụ án là có thể tìm được đáp án.”
Chương 1103: Là lúc chân tướng phơi bày
Kỷ Hi Nguyệt lắng nghe thật cẩn thận, nhận lấy notebook màu vàng nghệ, bên trên viết các từ tiếng Anh thường dùng và các loại danh từ chuyên nghiệp tiếng Trung, còn có sơ đồ vẽ xương, vân vân…, ghi chú trong bút ký thật sự rất kinh hỉ.
“Dì Kim, phía dì cũng có đáp án, chỉ là không xác định lắm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Kim Duyệt Cầm.
Kim Duyệt Cầm nhíu mày, nói: “Nói như thế nào nhỉ, mẹ cháu nói nguyên nhân chết này có quan hệ với trung y Hoa Hạ, dì không nghiên cứu cái này, chỉ nghe bà ấy nói thôi, hơn nữa bà ấy nói trước khi xác định được thì không dám lên tiếng. Cái notebook này lúc trước mẹ cháu để lại cho dì làm nghiên cứu, cũng không mang lên máy bay, sau khi mẹ cháu xảy ra chuyện, dì đã giấu quyển notebook này đi, gần mấy năm nay mới lấy ra xem. Nhưng cháu biết mà, liên lụy quá lớn, dì cũng không dám trắng trợn táo bạo, để tránh bị người ta hại.”
Khóe mắt Kim Duyệt Cầm hơi ướt, nói: “Tiểu Nguyệt à, dì biết cháu nhất định cảm thấy dì là một người phụ nữ máu lạnh, bạn thân mình chết mà cũng không thể đứng ra nói một câu, lòng dì cũng rất hận bản thân. Hy vọng quyển notebook này có thể giúp mẹ cháu rửa được oan sâu, đây có lẽ chuyện cuối cùng dì có thể làm cho mẹ cháu.”
Nói rồi bà ấy thở dài.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt vô cùng tang thương của bà nói: “Dì Kim, cháu không trách dì. Nếu lúc ấy dì cũng xúc động nói ra thì chỉ lại chết thêm một mạng người. Dì là người nhẫn nại, cũng là người duy nhất có thể giúp mẹ cháu rửa được oan sâu.”
Nước mắt của Kim Duyệt Cầm rơi xuống, bà ấy không ngờ Kỷ Hi Nguyệt hiểu chuyện như vậy, còn tưởng rằng cô chắc chắn sẽ mắng bà ấy đến chết khiếp, mắng bà ấy lòng lang dạ sói, mắng bà ấy vô tình vô nghĩa.
Nhưng con gái của Bạch Thu Hà lại rất hiểu lòng người, hai mẹ con đều có thiên tính tốt bụng khoan dung, khiến bà ấy cảm động sâu sắc, cũng càng thêm tự trách.
“Tiểu Nguyệt, nếu tìm được cuốn ghi chép của mẹ cháu, biết sự thật rồi thì nhất định phải cho dì biết. Bởi vì dì sẽ muốn phanh phui chuyện này cho thế giới biết, chứng minh mẹ của Triệu Húc Hàn Hạ Vịnh Hà và mẹ cháu đều cùng bị mưu sát. Dì muốn giúp hai người họ tẩy sạch oan khuất, hai người trên trời có linh thiêng thì cũng có thể nhắm mắt.”
Kim Duyệt Cầm nói cực kỳ kích động. Thật ra bà vẫn luôn chờ mong kỳ tích này xuất hiện, hoặc là một vụ án tương tự xuất hiện. Chỉ cần có tiền lệ, bà ấy có thể nói ra, tụ hội các pháp y tinh anh của các quốc gia trên thế giới lại.
Như vậy nhất định cuối cùng sẽ tra ra manh mối, chân tướng được phơi bày.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Được ạ, nhưng mà cháu không biết những di vật đó của mẹ cháu còn ở đây không, không biết cha cháu đã xử lý chưa. Sau khi trở về cháu và dì duy trì liên lạc, bởi vì cháu không hiểu mấy thứ đó lắm, có lẽ còn phải hỏi dì.”
“Không thành vấn đề, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho dì, đây cũng là lúc để mẹ cháu và mẹ Triệu Húc Hàn an giấc ngàn thu.” Kim Duyệt Cầm hiền từ nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Ánh mắt kia dường như xuyên thấu qua Kỷ Hi Nguyệt, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng nhưng năng lực rất chuyên nghiệp, rất kiên định, bạn thân của bà ấy – Bạch Thu Hà.
Kỷ Hi Nguyệt cất giữ notebook, ngay sau đó tạm biệt rời đi, đã nhìn thấy Thiết Quý Hoành đang ở cuối hành lang gọi điện thoại. Cô đi tới, Thiết Quý Hoành rất nhanh cúp máy, cười đi đến.
“Nói xong rồi hả?” Thiết Quý Hoành hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Ừm, em vẫn luôn rất tò mò về bạn thân tốt nhất thời học sinh của mẹ em, vốn cho rằng cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy, không ngờ nhờ phúc của anh Thiết, còn có thể thấy một lần.”
“Đừng khách sáo với anh, vậy giờ chúng ta đi bờ biển nghỉ ngơi được không?” Thiết Quý Hoành hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt tươi cười nói: “Được, dù sao là em đi du lịch với anh, anh quyết định là được.”
Chương 1104: Vẫn luôn theo dõi
Lúc này, trong phòng ở khách sạn Thế Kỷ ở Paris, Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm máy tính, dựa vào di động của Kỷ Hi Nguyệt để định vị được vị trí cụ thế của cô. Lúc phóng đại bản đồ, anh nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt ở trường Luật La Mã, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức thay đổi, trắng bệch đến nỗi không hề có chút máu.
Ngay sau đó anh hack vào camera trường Luật, cuối cùng cũng thấy Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành cùng xuất hiện ở trên hành lang lầu 3 văn phòng của giáo sư.
Toàn bộ hành trình anh đều có thể nhìn thấy động tác của Kỷ Hi Nguyệt, tuy rằng hình ảnh trên camera không rõ mấy, nhưng anh vẫn thấy được giáo sư Kim Duyệt Cầm mở cửa ra.
Chẳng qua anh cũng nhìn thấy Thiết Quý Hoành một mình ra ngoài, có lẽ Kỷ Hi Nguyệt và Kim Duyệt Cầm muốn nói chuyện riêng. Không còn nghi ngờ gì nữa, theo hiểu biết của anh với Kỷ Hi Nguyệt, chắc chắc cô sẽ dò hỏi về cái chết của mẹ hai người.
Triệu Húc Hàn không hình dung được cảm xúc trong lòng anh hiện giờ. Anh hơi tức giận, lại hơi lo lắng, càng có nhiều chờ đợi, làm cả người anh hơi bực bội bất an.
Gọi Tiêu Ân mang rượu vang đỏ vào. Anh ngồi ở trước cửa sổ vừa uống rượu vang đỏ, vừa xem camera theo dõi.
Ngạc nhiên hơn là Kỷ Hi Nguyệt ở trong văn phòng của Kim Duyệt Cầm cũng không lâu. Chẳng lẽ cô thật sự chỉ chào hỏi bạn thân của mẹ mình một chút, mà coi như chẳng biết những chuyện khác?
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành đi ra khỏi trường Luật, không có camera nên Triệu Húc Hàn không nhìn thấy hai người, chỉ có thể định vị được đường đi của Kỷ Hi Nguyệt, lúc tạm dừng mới có thể tìm camera gần đó để hack vào.
Chẳng qua Triệu Húc Hàn thấy hai người đi trên đường không hề tay cầm tay, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù anh tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi, dù sao Thiết Quý Hoành cũng rất đẹp trai, cũng vô cùng ưu tú.
Ba điều kiện trở thành chủ mẫu của Triệu gia quá khó, nhưng điều kiện thành chủ mẫu của Thiết gia lại đơn giản hơn nhiều, cho nên anh lo lắng Kỷ Hi Nguyệt có thể bị dao động.
Nhưng mà tất cả đều do trong lòng Triệu Húc Hàn suy diễn quá nhiều, miên man suy nghĩ, đây là vì quá thích nên mới lo được lo mất.
Gần đến bãi biển, cho nên Triệu Húc Hàn có thể nhìn thấy định vị vẫn luôn di chuyển, chờ đến lúc anh nhìn ra quỹ đạo hành động của Kỷ Hi Nguyệt, anh lại bực bội trong lòng.
Người phụ nữ này muốn làm gì? Đây không phải là đến bãi biển La Mã à? Bên kia cũng là nơi mẹ anh xảy ra chuyện.
Rốt cuộc là cô cố ý hay vô tình? Thiết Quý Hoành biết gì chưa? Vì sao cũng đi qua bên kia? Rốt cuộc là Thiết Quý Hoành muốn đi du lịch cùng Kỷ Hi Nguyệt, hay là Kỷ Hi Nguyệt dẫn theo Thiết Quý Hoành đi du lịch một ngày là có mục đích khác?
Tiêu Ân ở bên cạnh nhìn cậu chủ nhà mình bực bội bất an, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú của anh thay đổi biểu cảm liên tục, đây rốt cuộc là sao vậy? Kỷ tiểu thư không ở đây, cậu chủ không còn là cậu chủ.
“Cậu chủ không sao chứ? Cậu chủ đã uống hết cả một chai rượu vang đỏ.” Tiêu Ân thấy anh uống liên tục, hơi lo lắng cho anh.
Triệu Húc Hàn lắc đầu một cái, nói: “Không vấn đề gì, chút rượu này có tác dụng gì với tôi đâu?” Nói xong anh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ấy.
Tiêu Ân hơi dở khóc dở cười, nghĩ thầm cậu chủ uống rượu gì cũng không có tác dụng.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư không sao chứ?” Tiêu Ân cẩn thận hỏi.
Cả cơ thể Triệu Húc Hàn lạnh xuống, nói: “Thêm một bình rượu nữa.”
Khóe miệng Tiêu Ân run rẩy một chút, sau đó đáp một tiếng rồi vội vàng đi lấy rượu, ngay sau đó gửi cho Kỷ Hi Nguyệt một tin nhắn.
“Kỷ tiểu thư, tâm trạng cậu chủ rất kém, vẫn luôn uống rượu.”
Bên kia Kỷ Hi Nguyệt còn đang trên xe đi tới bờ biển, điện thoại rung, cô lấy ra xem, là tin nhắn Tiêu Ân lén gửi tới.
Chương 1105: Lập tức thoải mái
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Ân, hơi nhíu mày, sau đó dở khóc dở cười trả lời: “Tâm trạng anh ấy giờ không tốt, tôi sẽ tâm sự với anh ấy sau. Để anh ấy uống một chút rượu đi, dù sao cũng không say được.”
Tiêu Ân nhìn tin nhắn, bất đắc dĩ cười. Nếu cậu chủ sợ Kỷ tiểu thư và Thiết Quý Hoành đi ra ngoài cùng nhau như vậy, vậy vì sao phải đồng ý, không phải tự làm bản thân khổ sở à?
Tuy anh ấy là người cuối cùng biết được, nhưng có lẽ Kỷ tiểu thư hẳn là có nhiệm vụ hoặc là có chuyện gì. Cậu chủ cũng nên tin Kỷ tiểu thư trăm phần trăm, sự ghen tuông này chắc không cần mới đúng nhỉ?
Kỷ Hi Nguyệt trả lời Tiêu Ân xong, lại gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn: “Anh Hàn, đang làm gì thế? Nhớ anh.”
Lúc tâm trạng Triệu Húc Hàn đang bực bội thì nhìn thấy tin nhắn tới. Anh lập tức cầm lấy, thấy tin nhắn Kỷ Hi Nguyệt gửi, tâm trạng bực bội lập tức khá hơn nhiều.
“Xử lý ít công việc và nhớ em.” Triệu Húc Hàn trả lời: “Giờ em đang ở đâu?”
“Ở trên đường, đi bờ biển một chút.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Nhưng mà anh không cần lo lắng, em sẽ không xuống nước bơi lội.” Phía sau là một nhãn dán biểu cảm cười lớn.
Triệu Húc Hàn cau mày, nhắn lại: “Cười gì thế? Vui vẻ vậy hả?” Tâm trạng lại hơi khó chịu.
“Nhưng em sẽ không thay áo tắm, cho nên anh không cần lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt lại gửi một cái nhãn dán biểu cảm cười gian.
Triệu Húc Hàn vừa nhìn đã không nhịn được bật cười, trong lòng lập tức lại thấy ấm áp. Người con gái này vì không muốn anh lo lắng, cho nên nghĩ đủ mọi thứ, vì anh nên đi nghỉ dưỡng cũng không xuống biển, vậy còn gì là du lịch.
Nhưng cô vì anh mà không đi hưởng thụ ánh nắng trên bờ cát, anh sao có thể không yên tâm được?
Lần đầu Triệu Húc Hàn cảm thấy bản thân mình thật sự quá keo kiệt, keo kiệt đến nỗi không có cảm giác an toàn, khiến bạn gái của mình không ngừng phải mang lại cho mình cảm giác an toàn, làm cho anh nháy mắt cảm thấy mình quá kỳ cục.
Hai người yêu nhau chắc hẳn phải tin tưởng lẫn nhau, anh sao có thể làm như vậy?
Triệu Húc Hàn nghĩ đến đây, lập tức đóng hệ thống định vị, lại gửi tin nhắn cho Kỷ Hi Nguyệt : “Không sao, thoải mái hưởng thụ chút ánh nắng trên bờ cát đi, anh tin tưởng em. Chờ em trở về, anh sẽ đưa em đi Thụy Sĩ trượt tuyết.” Nói xong thêm đằng sau một biểu cảm hôn môi, đây chính là chuyện rất khó xảy ra.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn tin nhắn, cười ấm áp, chụp một bức ảnh tự sướng gửi cho anh.
Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, ánh mắt thâm tình, toàn bộ bực bội đều không cánh mà bay, lập tức thoải mái.
Tiêu Ân cầm rượu vang đỏ tiến vào, Triệu Húc Hàn đóng máy tính lại, nói: “Không cần nữa, chúng ta đi đến chỗ chú hai tôi bên kia, xử lý tốt mấy việc vặt, hai ngày sau đi du lịch.”
Tiêu Ân sửng sốt, ngay sau đó gật đầu vui vẻ nói: “Vâng, cậu chủ.”
Chỉ là vừa muốn ra ngoài, điện thoại của Triệu Húc Hàn reo lên, anh nhìn thấy là Úy Mẫn Nhi gọi.
Sau khi bắt máy, giọng nói Úy Mẫn Nhi từ bên kia vang lên: “Anh Húc Hàn, nghe nói Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành đi Ý, anh không sao chứ?”
Trong nháy mắt, Triệu Húc Hàn nheo lại đôi mắt, sự nguy hiểm lóe lên. Những người khác chẳng hề hay biết Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành đi du lịch một ngày, cũng chỉ có chú hai và thím hai, còn có Thiết Quý Hoành và Tiêu Ân là người cuối cùng biết, sao Úy Mẫn Nhi có thể biết?
Anh tin chú hai và thím hai sẽ không nói ra, Thiết Quý Hoành cũng coi như là đàn ông, hẳn cũng sẽ không nói. Rốt cuộc trước khi anh ta chưa hết hy vọng thì sẽ không phá hư danh dự của Kỷ Hi Nguyệt .
Tiêu Ân và anh càng không nói, như vậy chỉ có một đáp án, chính là Úy Mẫn Nhi phái người theo dõi bọn họ.
Chương 1106: Em đang không tiện
Úy Mẫn Nhi không nghe được câu trả lời của Triệu Húc Hàn bên kia, trong lòng rất vui vẻ, lập tức nói: “Anh Húc Hàn, nếu anh cảm thấy không vui thì em qua chỗ anh được không?”
Triệu Húc Hàn lập tức cảm thấy lông tơ dựng đứng, lạnh lùng nói: “Sao tôi lại không vui? Tiểu Nguyệt và Thiết gia chủ đi Ý làm việc, cô đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Úy Mẫn Nhi sửng sốt sau đó kinh ngạc nói: “Anh Húc Hàn, anh thực sự yên tâm Kỷ tiểu thư và Thiết gia chủ đi ra ngoài cùng nhau? Cho dù Kỷ tiểu thư thích anh, nhưng Thiết gia chủ chính là cao thủ theo đuổi phụ nữ. Huống chi ai nấy đều thấy rằng anh ta cảm thấy rất hứng thú với Kỷ Hi Nguyệt.”
“Hừ!” Triệu Húc Hàn hừ một tiếng nói: “Bạn gái tôi tôi rõ nhất, tôi tin tưởng cô ấy. Cho nên Uý tiểu thư đừng mấy lời vũ nhục cô ấy như thế, cũng đừng vũ nhục bản thân cô.”
Bên kia Úy Mẫn Nhi thấy cả kinh trong lòng. Không ngờ Triệu Húc Hàn lại gọi cô ta là Úy tiểu thư chứ không phải là Mẫn Nhi. Điều này nói lên cái gì? Là anh bắt đầu chán ghét cô ta?
“Không có chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.” Triệu Húc Hàn không nghe thấy Úy Mẫn Nhi nói chuyện, nói một tiếng rồi cúp máy.
Úy Mẫn Nhi bừng tỉnh lại, sau khi chửi vài tiếng tức giận, khuôn mặt đẹp đều vặn vẹo, ngẩng đầu nhìn khách sạn Thế Kỷ trước mắt, sau đó dậm chân một cái rồi đi.
Vốn dĩ cô ta định đi lên lầu thăm Triệu Húc Hàn, nhưng vì để không quá đường đột, cô ta mới gọi điện thoại. Không ngờ lại biến khéo thành vụng, hiện tại cô ta cũng không có tâm trạng đi lên.
Cô ta vừa mới rời đi, Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân đã đi ra, trực tiếp đi đến nhà Triệu Phiên Vân, trước hết đi thăm hỏi thím hai.
Lời nói của Úy Mẫn Nhi cũng không làm anh lo lắng việc Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành cùng đi du lịch, bởi vì anh đã quyết định tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, cũng không muốn khiến cô thất vọng về anh.
Hai người yêu nhau, quan trọng nhất chính là tin tưởng lẫn nhau.
Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành ngồi xe hơn một tiếng, đi đến thánh địa nghỉ dưỡng ở bờ biển La Mã. Biển cả mênh mông vô bờ xanh thẳm kia khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận sâu sắc được vẻ đẹp của vùng biển này.
Thiết Quý Hoành đã đặt phòng ở khách sạn Holiday, hơn nữa cũng đặt phòng hạng cao cấp nhất, một phòng có hai đến ba phòng cộng thêm phòng khách, rất thích hợp cho cả gia đình đi du lịch, ban công được nối tiếp với bờ cát bên ngoài, cho nên lúc nào cũng có thể đi ra ngoài bơi lội và tản bộ trên bờ cát.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt vào phòng, cô đã nói với Thiết Quý Hoành: “Anh Thiết, em ở phòng phía đông, anh ở phòng phía tây được chứ?”
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Được, nghỉ ngơi một chút rồi đi ra ngoài bơi lội được chứ?”
“Anh Thiết, ngại quá, mấy ngày nay em không thuận tiện, không thể xuống nước bơi lội, nhưng mà có thể đi dạo trên bờ cát.” Trên mặt Kỷ Hi Nguyệt có hơi xấu hổ.
Thiết Quý Hoành sửng sốt, sau đó khuôn mặt tuấn tú hơi lúng túng, nói: “Trùng hợp vậy? Sớm biết vậy đã không tới bờ biển.”
“Không sao. Bản thân em không quá thích bơi lội, đặc biệt là nước biển, rất mặn, nhưng em thích bờ biển, đi dạo trên bờ vô cùng thoải mái. Nếu không sau khi nghỉ ngơi một lát, chúng ta ra bờ biển dạo?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Được, nhưng em có mang quần áo khác không?” Triệu Húc Hàn hỏi.
“Có, em mang theo một cái váy, thích hợp mặc đi biển.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.
“Vậy được, lát nữa gặp.” Thiết Quý Hoành trở về phòng mình, Kỷ Hi Nguyệt nhìn bóng dáng của anh ta sau đó cũng trở về phòng.
Vào phòng, trước tiên cô gọi video cho Triệu Húc Hàn. Triệu Húc Hàn ở trong nhà Triệu Phiên Vân, đang nói chuyện phiếm với Triệu phu nhân. Anh nghe thấy tiếng điện thoại gọi video, hơi kinh ngạc, nhưng vừa nhìn thấy là Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt lạnh lùng kia lập tức có độ ấm.
Chương 1107: Yêu anh moah moah
Triệu phu nhân thấy vẻ mặt của anh, lập tức trêu ghẹo: “Chắc chắn là Tiểu Nguyệt.”
Triệu Húc Hàn đứng lên, cười gật đầu với Triệu phu nhân, sau đó lập tức đi đến ban công, kết nối video.
Bên kia, khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm của Kỷ Hi Nguyệt lập tức xuất hiện.
“Anh Hàn, em đang ở khách sạn, khách sạn Holiday, là phòng cao cấp nhất, còn đây là phòng em.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức quay camera một vòng quanh phòng mình.
“Thiết Quý Hoành ở phòng đối diện, anh ta bảo em nghỉ ngơi một chút rồi đi bơi, em nói đang đến kỳ kinh nguyệt, không tiện xuống nước. Ha ha, anh có thể yên tâm rồi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cười vô cùng tà ác.
Triệu Húc Hàn nhìn bộ dạng của cô, tức giận nói: “Em còn nói cho anh ta chuyện này?”
“Nếu không nói thì em còn phải xuống nước bơi lội nữa hả? Có sao đâu, mọi người đều là người trưởng thành, anh ta sẽ không cưỡng bách em đi bơi. Anh yên tâm đi, em chỉ khăng khăng một mực với mỗi anh, không có bất cứ người đàn ông nào có thể quyến rũ em đi mất.” Kỷ Hi Nguyệt nghiêng đầu cười nói.
Triệu Húc Hàn cười nói: “Anh biết, anh tin tưởng em, nhưng mà nếu là đi du lịch, em phải chơi thoải mái, nếu không sẽ lãng phí thời gian. Không xuống nước được thì cũng có thể đến bờ biển đi dạo.”
“Được, em chỉ muốn anh đừng lo lắng, anh có thể kiểm tra bất cứ lúc nào.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Anh tin em.” Triệu Húc Hàn cười.
“Ừm ừm, yêu anh, moah moah!” Kỷ Hi Nguyệt “moah moah” một cái với màn hình điện thoại, bên này Triệu Húc Hàn đã há hốc mồm.
“Anh cũng yêu em.” Bên này Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng nói một câu, nhìn video nói cảm giác có hơi kỳ quái, tim đập loạn xạ, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ lên.
“Anh Hàn, anh đang ở đâu vậy? Không ở khách sạn hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn khung cảnh đối diện không phải khách sạn, hơi tò mò.
Triệu Húc Hàn nói: “Anh ở chỗ thím hai. Đúng rồi, em hỏi Thiết Quý Hoành xem thử có phải anh ta nói cho Úy Mẫn Nhi anh ta và em đi ra ngoài không? Vừa nãy Úy Mẫn Nhi gọi điện thoại, nói hai người đi du lịch, không biết là ai lộ ra tin tức, anh nói là hai người đi làm việc.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt nói: “Thiết Quý Hoành hẳn sẽ không nói. Anh Hàn, không lẽ có người theo dõi bọn em?”
“Cho nên em phải cẩn thận một chút, hiểu không?” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Được, em đã biết, thay em chào hỏi thím hai.”
Triệu Húc Hàn đáp lời một tiếng, hai người tắt video. Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, sao Úy Mẫn Nhi lại biết được?
Cô nhanh chóng rửa mặt chải đầu, sau đó thay một chiếc váy lụa tơ tằm dài đến đầu gối màu vàng nhạt, rất trang nhã. Bởi vì chỉ đi dạo trên biển, cho nên cô chỉ mang một chiếc trong túi mà thôi.
Chờ cô ra ngoài đã nhìn thấy Thiết Quý Hoành đã ra ngoài, đứng ở trước ban công, nhìn biển rộng màu lam phía trước. Trên bờ cát rất nhiều người nước ngoài đang phơi nắng, cũng có người đang bơi, một bên là biển bạc, bên kia là vách núi vách đá, vị trí của khách sạn một nửa trên mặt đất, một nửa ở trên cao.
Cho nên phong cảnh cũng đặc biệt mỹ lệ và độc đáo, mặt trời lặn và mặt trời mọc ở đây cũng vô cùng nổi tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt không biết mẹ của Triệu Húc Hàn bị mưu sát ở gần bờ biển khách sạn kia, nhưng chuyện đó không liên quan nhiều lắm, chủ yếu vẫn là nguyên nhân chết. Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nếu có người rơi xuống nước ở mấy nơi này, biết bơi lội thì cơ bản sẽ không thể bị chết đuối.
Có bảo vệ khách sạn ở bờ biển, còn có du khách, Hạ Vịnh Hà biết bơi, cũng không phải người câm, nếu trước khi chết đuối kêu cứu thì không thể nào không ai nhìn thấy.
Cho nên Kỷ Hi Nguyệt không tin nguyên nhân là do chết đuối.
Chương 1108: Dáng người thật sự đẹp
Thiết Quý Hoành nghe thấy âm thanh, xoay người. Lúc này anh ta đang mặc quần đi biển, giày đi biển, phía trên thì để trần. Anh ta quay người lại, dáng người hoàn hảo lộ ra trước mắt Kỷ Hi Nguyệt.
Làn da màu mật và cơ bụng sáu múi đều biểu lộ vẻ nam tính của anh ta, lại thêm gương mặt anh tuấn. Nếu là phụ nữ bình thường sớm thì sớm đã nhìn đến há hốc mồm, hoặc là sắp chảy nước miếng.
Nhưng may mà Kỷ Hi Nguyệt từng nhìn thấy cơ thể của Triệu Húc Hàn. Tuy rằng cô không sánh như vậy, nhưng dáng người anh Hàn của cô cũng là hạng nhất, cho nên lực chấn động không đến mức quá lớn.
Cô nghĩ thầm người đàn ông này bảnh bao như thế, không phải muốn câu dẫn cô đấy chứ?
“Tiểu Nguyệt, em nghỉ ngơi xong rồi hả?” Thiết Quý Hoành nhìn thấy cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt xinh đẹp vô cùng, tôn lên nước da trắng tinh như tuyết, vô cùng mềm mại, thật sự có một loại thôi thúc muốn cắn một miếng.
Cô gái bé nhỏ này thật sự rất đẹp, hơn nữa bây giờ nhìn qua lại rất mỹ lệ. Sao vận may của anh ta sao lại tệ như vậy, nếu như anh ta quen cô ấy trước Triệu Húc Hàn thì có lẽ cô ấy sẽ trở thành bạn gái của anh ta rồi.
“Anh Thiết, anh có nói chuyện chúng ta ra ngoài cho Uý Mẫn Nhi không?” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt chỉ nhớ chuyện này.
Thiết Quý Hoành sững sốt, nói: “Không có, anh nói cho cô ta làm gì, người phụ nữ đó quá xấu xa. Nếu như để cô ta biết, có lẽ cô ta sẽ bôi nhọ danh tiếng em, sao vậy? Cô ta biết rồi hả?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Em biết anh Thiết sẽ không nói đâu, nhưng Uý Mẫn Nhi thật sự biết rồi, còn đi tìm anh Hàn để châm ngòi ly gián! Anh nói xem là ai đã nói cho cô ta? Anh Hàn tuyệt đối sẽ không nói, em cũng không thể nào, anh cũng sẽ không nói, chú và thím của anh Hàn cũng sẽ không nói. Anh Thiết, anh cảm thấy là ai sẽ nói cho Úy Mẫn Nhi?”
Sắc mặt Thiết Quý Hoành hơi khó coi, nói: “Nếu hai bên chúng ta đều không, như vậy chỉ có một khả năng, Uý Mẫn Nhi vẫn luôn theo dõi em và anh, không phải em, thì là anh!”
Anh ta nheo mắt lại, ngay sau đó như nghĩ đến điều gì, nói: “Quan hệ của anh và cô ta luôn bình thường, nếu không phải mẹ cô ta – Thiết Thiên Hoa cũng xem như là người Thiết gia thì cho dù kinh doanh Quốc tế Uý Lam rất lớn, anh cũng sẽ không có quan hệ gì với cô ta”
“Kỳ lạ thật, lẽ nào cô ta đang theo dõi em?” Kỷ Hi Nguyệt cũng nheo đôi mắt lại, ngay sau đó nói: “Nhưng em lại không hề cảm thấy mình bị người nào theo dõi, lẽ nào là không phát hiện?”
Thiết Quý Hoành cũng có vẻ mặt đầy nghi ngờ, nói: “Như vầy đi, anh đi tra thử xem, em đi dạo bên bờ biển trước, hoặc là lại nghỉ ngơi một lúc, rất nhanh anh có thể cho em đáp án.” Nói xong Thiết Quý Hoành lập tức quay về phòng.
Kỷ Hi Nguyệt ngơ ngẩn, anh ta muốn kiểm tra thế nào? Máy tính? Nếu như có thể tra ra được, chỉ có thể nói anh ta cũng luôn theo dõi Uý Mẫn Nhi.
Kỷ Hi Nguyệt đứng trên ban công nhìn ra biển lớn, gió biển thổi bay tóc dài của cô, thoải mái đến mức đủ cảm thấy mơ màng buồn ngủ.
Rất nhanh, Thiết Quý Hoành đã đi ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói: “Chúng ta quả thật bị người ta theo dõi.”
“Cái gì? Bắt đầu từ lúc nào?” Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt cũng khó coi, có phải chuyện cô đi trường Luật cũng bị Úy Mẫn Nhi biết không? Vậy dì Kim Duyệt Cầm sẽ không có nguy hiểm gì chứ?
“Có lẽ là lúc máy bay trực thăng của anh rời khỏi thì Uý Mẫn Nhi đã. Có điều hẳn cô ta đã tra được khách sạn chúng ta vào ở, nói cho cùng cô ta cần thời gian để tra ra máy bay trực thăng của anh đi đâu.” Thiết Quý Hoành phỏng đoán.
“Ý của anh Thiết là buổi sáng chúng ta đi trường Luật sẽ không bị phát hiện đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Ừm, hẵn sẽ không, không thể nào nhanh vậy được. Có điều bây giờ cô ta đã biết anh và em ở khách sạn Holiday, đoán chừng đã phái người đến theo dõi chúng ta.”
Chương 1109: Tốt nhất bắt lấy người lại
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc bức xúc, nói: “Người phụ nữ này hẳn là điên rồi!”
“Cô ta vốn là kẻ điên, chỉ là hai người đều không biết. Từ đầu anh đã không thích loại phụ nữ này, mặc dù anh vẫn phải giao thiệp với cô ta, nhưng từ tận đáy lòng không hề thích cô ta. Chung quy cảm thấy sâu thẳm trong lòng cô ta nhất định rất gian ác giống như mẹ của cô ta.”
“Thiết Thiên Hoa cũng được coi là chi thứ của Thiết gia, anh Thiết nói vậy không phải là có hơi quá đáng à?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy dù thế nào cũng không nên nói người trong gia tộc vậy chứ?
Thiết Quý Hoành lắc đầu, nói: “Hai mẹ con bọn họ tính kế biết bao nhiêu lợi ích của Thiết gia, những chuyện này anh không muốn nhắc đến. Thông thường, nếu không khiến anh chán ghét đến mức này thì anh cũng sẽ không đi nói xấu một ai.”
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, nhớ đến lời của Triệu Húc Hàn ở trước mặt Triệu Phiên Vân và Triệu phu nhân.
Anh nói anh cũng không phải là loại người sẽ đi nói xấu sau lưng người khác, có lẽ có một vài người mặc dù xấu, nhưng ít nhất cũng có giới hạn, xấu xa quan minh chính đại. Nhưng sự xấu xa của Uý Mẫn Nhi và Thiết Thiên Hoa lại khiến cho hai người đàn ông bọn họ phải không có cách nào chịu đựng nổi mà muốn nói ra.
Có phải điều đó thuyết minh Úy Mẫn Nhi và Thiết Thiên Hoa đã thật sự xấu xa đến một tầm cao mới rồi không.
“Trừ việc mang họ Thiết ra thì thực ra Thiết Thiên Hoa cũng không thể tính là người trong gia tộc bọn anh, hơn nữa bản lĩnh lợi dụng người khác của bà ta rất lớn!” Giọng điệu của Thiết Quý Hoành hơi tức giận.
Kỷ Hi Nguyệt biết đó là bởi vì anh ta nhất định biết một vài việc xấu của Thiết Thiên Hoa, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.
“Được rồi, nhưng bây giờ chúng ta phải làm sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, hỏi.
“Cái gì mà làm sao? Chúng ta làm việc của chúng ta là được rồi, chẳng lẽ cô ta còn có thể nói chúng ta thành đôi gian phu dâm phụ?” Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nở nụ cười.
Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt khinh bỉ, nói: “Tại sao em cảm thấy anh Thiết diễn tả thế này rất vui vẻ vậy? Không phải anh muốn tức chết anh Hàn đó chứ?”
Thiết Quý Hoành nhìn cô, cười lắc đầu, nói: “Người ngay không sợ bóng nghiêng, Tiểu Nguyệt, vậy em lo lắng cái gì?”
“Em lo lắng bên ngoài sẽ đồn bậy, làm tổn thương trái tim của anh Hàn. Dĩ nhiên anh ấy chắc chắn sẽ tin tưởng em, nhưng em lại không muốn anh ấy lo lắng như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Anh Thiết, em biết anh là người tốt, mặc kệ anh xuất phát từ mục đích gì muốn cùng em du lịch hôm nay thì em đều tin tưởng anh sẽ không làm gì quá đáng với em.”
Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười, nói: “Tiểu Nguyệt, em sai rồi, anh cũng không phải người tốt.”
“Nói cũng phải, cũng giống em, em cũng không phải là người tốt gì.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Chẳng qua dù là người xấu hay người tốt thì bây giờ chúng ta cũng bị người ta theo dõi, cảm giác này cũng không dễ chịu lắm, không bằng chúng ta bắt người đó ra đây? Vả mạnh vào mặt Uý Mẫn Nhi một lần, cô ta còn thật sự cho rằng cô ta không gì không làm được, có thể làm xằng làm bậy ư?”
“Ồ? Vậy em muốn bắt thế nào?” Thiết Quý Hoành cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ra bên ngoài, nói: “Ra ngoài đi dạo đi, chắc chắn sẽ có người chụp hình chúng ta đó.”
Thiết Quý Hoành lập tức cười nói: “Vậy có phải chúng ta không thể đi cùng nhau không? Nếu như hình ảnh truyền tải thông tin sai lệch thì có thể xuất ra một tin tức lớn đó”
Kỷ Hi Nguyệt giơ ngón cái với anh ta, nói: “Không sai, vậy anh Thiết đi bơi, em ngồi ở bãi biển xem là được.”
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Vậy chúng ta phân công, em ở trên bãi biển quan sát, anh quan sát ở dưới nước, để xem cuối cùng có người của Uý Mẫn Nhi theo dõi chúng ta không.”
“Được!” Kỷ Hi Nguyệt cười đến vui vẻ, Thiết Quý Hoành nhìn thấy cô vui vẻ, tâm trạng cũng cực kỳ vui sướng.
Chương 1110: Nước trái cây đổ lên người anh ta
Hai người đi ra từ cửa ban công, rất nhanh đã đến bên bờ biển. Mùi vị nước biển mới mẻ rất dễ ngửi, bởi vì khu vực này là của khách sạn tư nhân nên ở đây rất sạch sẽ, trên bãi biển đều có ô lớn, rất nhiều du khách đang nằm uống nước, ngắm phong cảnh.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy có chỗ còn trống thì đi qua ngồi xuống, rất nhanh có nhân viên phục vụ của khách sạn bưng nước trái cây và rượu đến. Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành mỗi người ngồi trên một chiếc ghế dựa bãi biển, cầm nước trái cây uống.
Kỷ Hi Nguyệt nghiên người nằm xuống, sau khi Thiết Quý Hoành đặt khăn choàng tắm thì uống hớp nước trái cây, sau đó đi về hướng biển cả.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy vóc dáng anh ta thực sự là hạng nhất, đủ thấy người đàn ông này thật sự đã tập luyện không ít. Có điều anh ta là người tu luyện khí công, có thể kiểm soát cơ thể của mình hơn những người bình thường.
Kỷ Hi Nguyệt đeo kính râm, nằm xuống ghế tựa bãi biển, rất thoải mái. Có điều cô sẽ chú ý người bên cạnh, không ít người đang chơi điện thoại, đều có thể chụp hình cô.
Lúc bắt đầu cô không hề nhận ra được có người khả nghi, nhưng cũng không vội. Nếu là người đang theo dõi thì nhất định sẽ luôn giám sát, không tìm chút tai tiếng của cô và Thiết Quý Hoành thì sẽ làm thất vọng tâm kế và mục đích của bà chủ Úy Mẫn Nhi mất.
Chỉ sợ một khi chụp được bức ảnh cô và Thiết Quý Hoành hơi ái muội, thân mật thì cô ta sẽ gửi cho Triệu Húc Hàn đầu tiên.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ mà lắc đầu, nếu vậy thì cô thật sự phải giải thích rõ ràng. Cho dù Triệu Húc Hàn tin cô, vậy cũng sẽ khiến trong lòng cô thấy không thoải mái.
Cho nên cô sẽ không để cho Uý Mẫn Nhi thành công, hơn nữa nếu bắt được người đó, cô còn có thể trực tiếp vả mặt Uý Mẫn Nhi, xem cô ta giải thích thế nào, còn biết xấu hổ hay không.
Thiết Quý Hoành đã xuống nước, đang bơi trong biển, dáng người mạnh mẽ, đưa đến rất nhiều tiếng thét chói tai của phụ nữ. Rất nhanh Thiết Quý Hoành nằm ngửa ra trong nước, cũng có ý tưởng như Kỷ Hi Nguyệt, nhìn xem có người nào khả nghi không.
Ở chỗ Thiết Quý Hoành có thể nhìn thấy rõ người bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt hơn.
Rất nhanh đã anh ta chú ý tới hai vị trí rời khỏi, có một người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang cầm điện thoại ngắm ngay hướng của Kỷ Hi Nguyệt để chụp ảnh.
Mà lúc Kỷ Hi Nguyệt quay đầu qua thì người đàn ông đó cũng xoay người chụp cảnh biển, cũng sẽ tìm kiếm phương hướng vị trí của anh ta.
Thiết Quý Hoành nhìn vài lần, rất nhanh đã khẳng định chính là người đàn ông mắt xanh tóc vàng này, khoảng trên dưới 30, dáng người thấp bé, mặc áo tay ngắn màu lam, quần đùi đen, cũng không xuống nước, cứ luôn nhìn điện thoại.
Hơn nữa người kia chỉ có một mình, không có bạn đồng hành, điều này càng khiến anh ta nghi ngờ.
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt nhắm mắt lại, có vẻ như đang ngủ, thực ra cô đã tiến vào hình thức tu luyện khí công, mọi thứ xung quanh ở trong đầu cô ngày càng rõ ràng.
Tuy cô cảm thấy rất thần kỳ, nhưng rất nhanh trong đầu cô đã tóm được đối tượng hoài nghi giống như Thiết Quý Hoành, lập tức cô đột nhiên mở mắt, nhìn qua bên đó.
Vừa nhìn qua, người đàn ông kia lập tức quay lại nằm. Vốn anh ta đang giơ di động chụp ảnh nhưng dường như bị Kỷ Hi Nguyệt dọa nên mới nhanh chóng quay về nằm.
Kỷ Hi Nguyệt đứng dậy, lập tức chỉnh sửa chiếc váy trên người, cũng cầm điện thoại và một ly nước trái cây, trực tiếp đi qua đối mặt với người đàn ông kia.
Trong biển, Thiết Quý Hoành nhìn thấy hơi lạ, dường như anh ta cũng biết Kỷ Hi Nguyệt có lẽ đã cũng phát hiện người đàn ông chụp ảnh này. Anh ta sợ cô có nguy hiểm, lập tức bơi từ biển vèe.
Có điều khoảng cách vẫn khá xa, anh ta nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đã đi đến cạnh người đàn ông kia, sau đó lập tức thấy ly nước trái cây trong tay Kỷ Hi Nguyệt bay thẳng đổ lên trên người người đàn ông đang nằm.