Thi thể Tông Bình được đưa về Đại Quang Minh Tự, còn là Lộ Du phái người đưa về.
Hư Ngôn nhìn thi thể Tông Bình, gương mặt không vui không buồn, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài u oán.
Tông Bình là đệ tử Kim Cương Viện, cũng là đệ tử hắn coi trọng nhất.
Có lẽ do nguyên nhân xuất thân, Tông Bình còn cố gắng hơn đệ tử bình thường, bởi vì hắn biết chỉ Đại Quang Minh Tự mới là đường ra cho hắn. Không có Đại Quang Minh Tự, hẳn sẽ trở lại hoàn cảnh lục đục trong Phùng gia.
Lúc trước khi tin Phùng gia bị diệt môn truyền lại, là Hư Ngôn đích thân thuyết phục hắn, bảo hắn tạm thời buông bỏ thù hận này.
Giờ quan hệ hai giới Chính Ma đang mẫn cảm, Đại Quang Minh Tự không thể vì oán thù riêng của Tông Bình là liều chết với Sở Hưu được.
Khi đó Tông Bình đã đáp ứng, Hư Ngôn còn tưởng hắn đã đặt mọi thứ xuống, dù sao thái độ của Tông Bình với Phùng gia cũng không được tốt.
Thế nhưng ai mà ngờ được Tông Bình lại tự mình xuống núi chạy tới báo thù.
Thời gian này phương trượng Hư Từ đang bế quan sau Đại chiến chính ma, Hư Vân cùng Hư Tĩnh cũng bế quan, có vẻ hai người còn liên thủ suy tính gì đó. Vì vậy chuyện về Sở Hưu vốn được Hư Vân giao cho Hư Ngôn xử lý.
Khó khăn lắm mới đạt thành hiệp nghị ba tháng với Sở Hưu, Hư Ngôn còn phải xử lý những chuyện khác trong Đại Quang Minh Tự, bận tới tối tăm mặt mũi, không có thời gian để ý Tông Bình đang làm gì. Cho nên lúc này Hư Ngôn đang tự trách, cái chết của Tông Bình có nguyên nhân do hắn sơ sót
“Sở Hưu! Đại Quang Minh Tự ta thề không bỏ qua cho ngươi!”
Hư Ngôn hạ giọng quát lên một câu, cho dù với công phu tu dưỡng của hắn cũng không áp chế nổi lửa giận trong lòng lúc này.
Hắn vừa đạt thành hiệp nghị ba tháng với Sở Hưu, vốn tưởng ba tháng sau Đại Quang Minh Tự có thế, thanh bình hơn một chút, ai mà ngờ Sở Hưu lại giết đệ tử Đại Quang Minh Tự của hắn, rốt cuộc y có ý gì?
Lúc này đệ tử Kim Cương Viện ở bên cạnh lại nói với giọng yếu ớt: “Thủ tọa, Tông Bình sư huynh không. phải bị tên Sở Hưu kia gi ết chết.”
Hư Ngôn sủng sốt: "Cái gì? Không phải Sở Hưu giết? Chẳng phải hẳn xuống núi tìm Sở Hưu báo thù à? Không phải Sở Hưu giết, cho dù là thủ hạ Sở Hưu giết thì có khác gì hẳn giết đâu?”
Đệ tử kia nói: "Tông Bình sư huynh chết trong tay cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma, 'Thập Phương Lão Ma - Viên Thiên Phóng.”
“Viên Thiên Phóng? Vì sao hắn lại giết Tông Bình? Hư Ngôn mặt đầy nghỉ hoặc.
Đệ tử kia giải thích: “Là như vậy, Tông Bình sư huynh muốn hạ độc để suy yếu lực lượng tên Sở Hưu kia, thế nhưng không ngờ tên Sở Hưu kia không trúng độc, mà bản thân sư huynh lại bị Viên Thiên Phóng phát hiện. Có lẽ Viên Thiên Phóng cho rằng Tông Bình sư huynh muốn hại hắn cho nên sư huynh còn chưa kịp giải thích đã bị Viên Thiên Phóng gi ết chết.”
Hư Ngôn nhíu mày một cái nói: “Ngươi có chắc chuyện này không phải do tên Sở Hư kia cố ý tung tin không?”
Đệ tử kia nói: “Đệ tử đã tìm hiểu, lúc đó có không ít người chứng kiến chuyện này. Đúng là Viên Thiên Phóng ra tay, không phải có ngươi cố ý tung tin”
Hư Ngôn gãi gãi đầu, cảm thấy khó giải quyết.
Một Sở Hưu đã đủ phiền toái rồi, không ngờ còn có một Viên Thiên Phóng.
Nếu nói ra tay với Sở Hưu chỉ là phiền toái, vậy ra tay với Viên Thiên Phóng không phải là phiền toái mà là tìm đường chết.
Giờ phương trượng Hư Từ đang bế quan, Hư Vân cùng Hư Tĩnh cũng đang bế quan, nếu hắn vì thù oán của một đệ tử bối phận chữ Tông mà tới quấy rầy mấy vị đó, vậy có phần không biết điều.
Cho nên Hư Ngôn chỉ đành thở dài u oán, xếp bằng trước thi thể Tông Bình, miệng tụng kinh văn siêu độ, cuối cùng hạ giọng nói: “Đi thôi, an táng thi thể Tông Bình vào rừng bồ đề sau núi”
Vài đệ tử vừa khiêng thí thể Tông Bình đi, lại có đệ tử tới bẩm báo nói Sở Hưu tới chơi.
Nghe thấy cái tên này, hai hàng mĩ của Hư Ngôn lại nhíu càng sâu hơn.
“Hắn tới đây làm gì?"
Mặc dù Tông Bình không chết trong tay Sở Hưu, nhưng cái chết của hắn không tránh khỏi dính líu tới Sở Hưu.
Nếu không vì Sở Hưu diệt Phùng gia, sao Tông Bình lại xuống núi báo thù?
Hơn nữa Hư Ngôn cũng cực kỳ căm ghét cách làm tàn nhẫn xảo quyệt này của Sở Hưu.
Nhân lúc Đại Quang Minh Tự đối phó với Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu trắng trợn giết chóc làm xằng làm bậy trên đất Bắc Yên, quả thật không e ngại điều gì.
Còn khi Đại Quang Minh Tự giải quyết xong xuôi mọi chuyện, hai bên Chính Ma đã tổn hại nặng nề, chỉ có nhánh Ẩn Ma hầu như không tổn thất gì. Hơn nữa sau trận chiến đó thanh danh của Sở Hưu cũng dâng cao, xứng danh đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ của Ma đạo, đã không dễ động vào như trước nữa.
Trước đó Sở Hưu nói không sai, không phải Đại Quang Minh Tự không chứa nổi hạt cát trong mắt mà phải xem xem hạt cát này có đủ lớn hay không.
Hạt cát nhỏ đều bị Đại Quang Minh Tự bóp nát, nhưng giờ Sở Hưu đã không phải hạt cát, tảng đá nhọn còn được.
Hư Ngôn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Dẫn Sở Hưu vào."
Trước cửa sơn môn Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu vẻ mặt thảnh thơi thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.
Đại Quang Minh Tự hùng vĩ tráng lệ, xây dựng rên đỉnh núi tuyết, chỉ đưa mắt nhìn xuống là thấy hết khung cảnh mỹ lệ bên dưới.
Đương nhiên cũng có một điểm không hài hòa, đó là là mấy điểm nhỏ xung quanh Đại Quang Minh Tự. Những điểm nhỏ này chính là các thế lực bị Sở Hưu ném tới quanh Đại Quang Minh Tự đào bới. Lúc này bọn họ vẫn chăm chỉ đào bới, mong đào được kho báu cuối cùng.
Nói lại thì Sở Hưu đứng đây cũng coi như hiểu cảm thụ của những võ giả Đại Quang Minh Tự. Thấy đám người này bên dưới đúng là cực kỳ chướng mắt.
Vài đệ tử trẻ tuổi canh cổng Đại Quang Minh Tự đều dùng ánh mắt căm ghét và cảnh giác nhìn Sở Hưu, không biết tên hung đõ Ma đạo đầy tiếng xấu này tới Đại Quang Minh Tự bọn họ làm gì.
Danh Sách Chương: