Khóe miệng Sầm Phu Tử cũng nhếch lên thành một nụ cười miễn cưỡng: “Thực lực hạng sau Long Hổ Bảng của Sở đại nhân quả thật không phải khoác loác.”
Hai người thấy mình không làm gì được người kia, trước mắt chỉ có thể làm theo ước định trước đó, chia đều trái tim.
Thật ra bất luận Sở Hưu hay Sầm Phu Tử, trong lòng đều không cảm thấy mình không thắng được đối phương.
Nếu thật sự liều mình chém giết, theo Sở Hưu, không phải y chưa từng giết võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, mặc dù thực lực Sầm Phu Tử hơn hẳn bọn lão tổ Vệ gia, nhưng lại không bằng Phong Vô Lãnh.
Còn theo Sầm Phu Tử, mình vẫn còn thủ đoạn cuối cùng chưa lấy ra, nếu thật sự liều mạng chẳng lẽ lại không làm gì được một võ giả tiểu bối như Sở Hưu?
Có điều tình huống hiện tại bọn họ cũng không cần phải liều mạng.
Thông Thiên Tháp lớn như vậy, đây chẳng qua chỉ là một góc nhỏ, ai biết bên trong còn đồ tốt gì nữa? Không đáng để tử chiến ngay hiện giờ.
Lấy được nửa trái tim, Sở Hưu trực tiếp ném vào hộp báu không gian, không quay đầu lại trực tiếp xoay người bỏ đi, Sâm Phu Tử cũng như vậy.
Hai người đều ôm một bụng ý xấu, hợp tác cũng là tính toán khắp nơi, chẳng vui vẻ gì.
Sau khi rời khỏi đại điện, Sở Hưu cầm trận bàn, một phương vị có rất nhiều điểm sáng lóe lên, rõ ràng là có rất nhiều người ở hướng đó, trong đó còn có một điểm sáng đỏ rực, chính là Lã Phụng Tiên.
Trước đó Sở Hưu cũng không hỏi Lã Phụng Tiên tu luyện công pháp gì, giờ nội lực hản hiện lên màu đỏ rực, không biết hẳn lại kiếm được kỳ ngộ gì ở đất Tây Sở, dù sao không yếu là được.
'Thân hình phát lực, Sở Hưu trực tiếp đi về phía bọn Lã Phụng Tiên.
Đông người chứng tỏ lợi ích lớn, trong Thông Thiên Tháp này, chỉ có hai người duy nhất Sở Hưu kiêng ky, một là vị thất thúc của Hạ Hầu Vô Giang, một là Sầm Phu Tử.
Vừa rồi nếu Lã Phụng Tiên có mặt, Sở Hưu chắc. chăn đã liên thủ với Lã Phụng Tiên, trực tiếp xử lý Sầm Phu Tử, sau đó chia đều trái tim hung thú với Lã Phụng Tiên.
Mà lúc này bên phía đám người Lã Phụng Tiên cũng chẳng hề thái bình.
Có không ít người ở cạnh Lã Phụng Tiên, có Mạc Thiên Lâm, có võ giả tán tu, còn có Hạ Hầu Vô Giang, Nhan Phi Yên cùng hai nữ đệ tử Việt Nữ Cung.
Đám người bọn họ không chỉ bị một bầy dị thú vây công, còn bị một tòa trận pháp đột nhiên khởi động nhốt lại bên trong.
Những dị thú kia không có uy hiếp gì với họ, thực lực rất yếu, nhưng trận pháp lại không ngừng suy yếu nội lực. chân khí của họ, khiến mỗi lần xuất thủ chân khí tiêu hao gấp mười lần, thậm chí mười mấy lần. Chuyện này khiến đám người không dám ra tay toàn lực chém giết đám dị thú kia, vạn nhất giết được nửa đường mà vẫn chưa ra khỏi phạm vi trận pháp, nội lực tiêu hao quá độ, vậy chắc chăn sẽ bị đám súc sinh này nuốt tới cặn bã không còn.
Lúc này Mạc Thiên Lâm trong vòng vây cũng cười khổ: “Lã huynh, lần này chúng ta thật quá xui xẻo, chưa mò được chút lợi lộc gì đã gặp chuyện như vậy.
Đáng tiếc Sở huynh không ở đây, nếu có Sở huynh, ngươi cùng hắn liên thủ chắc chắn có thể xung phong ra ngoài.
Lã Phụng Tiên vừa giơ Phương thiên họa kích chém giết dị thú vừa trầm giọng nói: “Nơi này khắp nơi đều là những thứ linh tinh kiểu này, chắc Sở huynh cũng bị bọn chúng bao vây cuốn lấy. Chúng ta nghĩ cách xung phong ra ngoài trước đã rồi đi cứu Sở huynh.”
Mạc Thiên Lâm nghe vậy không biết nói gì, vị huynh đệ này thật nghĩa khí, nguy cơ của mình còn chưa thoát đã nghĩ tới chuyện đi cứu người khác.
Tình huống của bọn Lã Phụng Tiên quả thật không được tốt, đương nhiên quan trọng nhất là do bọn họ không đồng lòng.
Ngoại trừ đám võ giả tán tu, Lã Phụng Tiên, Hạ Hầu Vô Giang, Nhan Phi Yên đều có thực lực mười hạng đầu Long Hổ Bảng, bản thân Mạc Thiên Lâm cũng là cao thủ trên Long Hổ Bảng.
Nếu đám người bọn họ thật sự liên thủ hoàn toàn không thua gì võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, muốn giết ra ngoài hết sức đơn giản.
Nhưng giờ trong số những người này, Lã Phụng Tiên cùng Mạc Thiên Lâm đứng về phía Sở Hưu, có thù oán với Việt Nữ Cung cùng Hạ Hầu thị.
Còn Nhan Phi Yên xuất thân Việt Nữ Cung, do chuyện Phong Vô Lãnh cũng có thù oán với Hạ Hầu thị.
Lần trước người của Việt Nữ Cung chịu thiệt ở chỗ Hạ Hầu thị, mặc dù ngại thực lực Hạ Hầu thị quá cường đại, không giải quyết được chuyện này, nhưng người của Việt Nữ Cung vẫn rất căm thù Hạ Hầu Vô Giang. Trước đó khi bọn Nhan Phi Yên lên núi thậm chí không buồn nói với Hạ Hầu Vô Giang một câu.
Mà lúc đó người của Việt Nữ Cung còn có xung đột với Sở Hưu, hai bên lại kết thù.
Bên phía Hạ Hầu Vô Giang cũng vậy, thù hän cả hai bên, cho nên mâu thuẫn giữa ba bên đều hết sức sâu sắc, không thể nào vô tư liên hợp lại được.
Lúc này ánh mắt Hạ Hầu Vô Giang lóe lên vẻ tàn nhẫn, trong số những người này, Hạ Hầu Vô Giang là kẻ tiêu hao lớn nhất.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị mặc dù uy lực mạnh mẽ nhưng tiêu hao cũng cực lớn.
Tỉnh thần lực của đám dị thú không mạnh, Hạ Hầu Vô Giang dễ dàng dùng
Ngự Thần Thuật làm nổ đầu. Nhưng vấn đề là Ngự Thần Thuật của hắn không phải để dùng như vậy, đối mặt với dị thú vô cùng vô tận, tinh thần lực của Hạ Hầu Vô Giang tiêu hao điên cuồng như nước chảy, tiếp tục. hao tổn như vậy e là chẳng thừa được bao nhiêu, cho nên hẳn nhất định phải nghĩ cách giết ra ngoài thật nhanh.
Hạ Hầu Vô Giang quay sang đám võ giả tán tu hô lớn: “ Các ngươi mau xông lên, sau khi giết ra ngoài mọi người đều được trọng thưởng!”
Đám võ giả tán tu nghe vậy lại lập tức lắc đầu, thân hình liên tục lui lại phía sau.
Đối với bọn họ, phần thưởng của Hạ Hầu Vô Giang mặc dù mê người, kết giao được với tuấn kiệt trẻ tuổi như Hạ Hầu Vô Giang cũng không tệ, nhưng làm sao giá trị bằng cái mạng của mình được? Ai dám xông lên chịu chết? Đến lúc đó khéo có mạng kiếm tiền mà chẳng có mạng tiêu.
'Thấy đám võ giả không ai tiến lên, ánh mắt Hạ Hầu. Vô Giang lóe lên sát ý.
Hạ Hầu Vô Giang tay niết ấn quyết, một luồng lực. lượng huyền ảo bộc phát, Ngự Thần Thuật được hắn thi triển tới cực hạn.
Chỉ có điều lúc này Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu Vô Giang không phải để đối phó với đám dị thú mà trực tiếp lan tới đám võ giả tán tu.
Danh Sách Chương: