“Cho dù ta giao Trấn Võ Đường cho các ngươi, các ngươi chơi nổi sao?”
Nghe giọng nói này, đám người của Địa Ma Đường lông tơ dựng đứng, âm thầm giật mình.
Nơi này là đường khẩu bí mật của Ám Diệp Ti bọn họ, nhìn bên ngoài chỉ là một tiệm thuốc bình thường, trong nội đường có bố trí trận pháp.
Thế nhưng giờ có người lặng lẽ xuất hiện ở dần trận pháp thậm chí không chút phản ứng, người này mạnh tới mức nào?
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy thanh niên tuấn tú người mặc áo đen, trên người ma khí lượn lờ, mang một nụ cười kỳ quái.
Điểm khiến bọn họ thật sự kinh hãi là ánh mắt thanh niên kia đang nhìn bọn họ, như nhìn một đám lợn chỉ tiện tay là làm thịt được.
“Ngươi là người phương nào? Có biết đây là đâu không?" Tiêu Kỳ không nhịn được run giọng nói.
Chẳng thể trách bọn họ không biết đại danh Sở Hưu, là do bọn họ không dinh liu gì tới y.
Mặc dù vừa rồi bọn họ còn thảo luận về Sở Hưu, có điều đây chẳng qua chỉ là trò chuyện linh tinh mà thôi.
"Thực tế một người ở Bắc Yên, một bên Tây Sở, bọn họ vốn không ngờ Sở Hưu lại xuất hiện trước mặt bọn họ, cũng không rảnh rồi tới mức không việc gì lại tới Phong Mãn Lâu mua hình của Sở Hưu. Bọn họ không phải người hâm mộ của y.
“Vừa rồi chẳng phải các ngươi còn định đoạt lấy Trấn Võ Đường của ta ư? Sao giờ lại không biết ta?”
Tiêu Kỳ run rẩy, quát lên một tiếng: “Trốn!”
Thân phận Trấn Võ Đường của Sở Hưu không khiến bọn họ sợ hãi, thứ thật sự khiến họ sợ hãi là thân phận nhánh Ẩn Ma của Sở Hưu, hai bên có tư thù!
Ở đây tổng cộng có năm người, tách ra năm hướng khác nhau bỏ chạy, vô cùng ăn ý.
Lúc này một thanh trường kiếm đỏ sẫm mang theo sát khí không biết nhô ra từ đâu nhẹ nhàng xuyên thủng một võ giả.
Đây là Thẩm Huyết Ngưng.
Một bàn tay ngọc điểm nhẹ, từng lưỡng ma khí xao động, một võ giả thân thể co co quắp quắp, máu tươi chảy dọc theo thất khiếu, gương mặt còn mang nụ cười quỷ dị.
Đây là Mai Khinh Liên.
Một hướng khác, bàn tay ma khí lớn trực tiếp giáng từ trên không trung xuống, chớp mắt đã xiết một võ giả thành thịt nát, đơn giản nhưng lại vô cùng thô bạo.
Người ra tay không chút kỹ thuật này là Lục tiên sinh.
Thấy ba vị này xuất thủ, sắc mặt Sở Hưu lập tức cau có.
Sau khi nhận được tình báo của Phong Mãn Lâu, Sở Hưu định tìm một cứ điểm của Ám Diệp Tỉ sau đó ra tay thẩm vấn tình hình hiện tại của Địa Ma Đường.
Thế nhưng giờ các vị này thì hay rồi, vừa gặp đã hạ thủ giết người. Người chết rồi chẳng lẽ đi thẩm vấn quỷ?
"Đừng giết, để lại người sống!"
Sở Hưu vung tay, hai lưỡng tỉnh thần lực đơn giản thô bạo đập hai người cuối cùng xuống đất, tránh cho bị đám người này gi ết chết.
Thẩm Huyết Ngưng thu hồi thanh kiếm, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, tại quen tay."
Mai Khinh Liên cùng Lục tiên sinh lại cùng nhún vai.
Đám phản đồ này thật quá đáng ghét, chẳng có cách nào.
Xách Tiêu Kỳ cùng một tên khác của Đạo môn sang một bên, Sở Hưu nheo mắt hỏi: "Nói đi, phân bộ Địa Ma Đường các ngươi giờ đặt ở đây, thực lực ra sao. Những bảo vật các ngươi lấy được từ Côn Luân Ma Giáo ngày trước giờ đang để đâu?"
Võ giả Địa Ma Đường kia giãy dụa không nói gì.
Ân oán giữa Địa Ma Đường và nhánh Ẩn Ma đã kéo dài mấy trăm năm. Thời gian qua bọn họ trốn ở Tây Sở thật ra không phải không ra ngoài, thậm chí trong khu vực Tây Sở chỉ cần bọn họ bị người của nhánh Ẩn Ma phát hiện, hai bên sẽ không chết không thôi.
Cho nên những võ giả Địa Ma Đường được sư trưởng dạy dỗ, nếu gặp người của môn phái Minh Ma như Bái Nguyệt Giáo thì phải tôn kính, ra vẻ đáng thương vào.
Gặp phải võ giả tông môn Chính đạo cũng có thể hèn nhát bỏ chạy, duy chỉ có gặp phải võ giả nhánh Ẩn Ma hoặc phải kiên cường tới cùng, hoặc không chết không thôi.
Còn thấy cảnh này, Sở Hưu gật nhẹ đầu, 'ừm' một tiếng.
Một khắc sau, y trực tiếp bẻ gãy cố võ giả này!
Võ giả Địa Ma Đường kia trước lúc chết vẫn không thể tin nổi nhìn Sở Hưu, hẳn thật sự không ngờ Sở Hưu lại thẳng tay giết hắn như vậy.
Kẻ này làm việc không theo lẽ thường!
Chẳng phải đã bảo ép hỏi à? Hỏi một câu không được trực tiếp giết người, uy hiếp đâu, dụ dỗ đâu? Tra tấn đâu? Sao lại bỏ qua nhiều trình tự như vậy?
Thật ra trước lúc chết võ giả Địa Ma Đường chỉ nghĩ một chuyện.
Thật ra hẳn sợ chết, không cứng cỏi như vậy Không chừng Sở Hưu hỏi thêm một câu hẳn sẽ nói, đáng tiếc Sở Hưu lười hỏi tới câu thứ hai.
Thấy ánh mắt Sở Hưu nhìn sang, Tiêu Kỳ lập tức hét lớn: “Ta nói, ta nói hết!”
Giờ trong kinh thành người của Địa Ma Đường ta chỉ có một vị phó đường chủ trấn thủ cũng là tổng thủ lĩnh Ám Diệp Ti. Sáu người còn lại ở các phân bộ tại Tây Sở, tất cả đều có thực lực tông sư võ đạo.
Còn những thứ nhận được từ Côn Luân Ma Giáo, đều được đặt ở chỗ đường chủ cùng phó đường chủ, chúng ta không có tư cách động vào."
Nói thẳng một lèo tất cả mọi thứ xong, Tiêu Kỳ dùng ánh mắt mong chờ nhìn Sở Hưu: “Sở đại nhân, ta nói hết rồi, ngài có thể tha cho ta một mạng được. không?
Sau này ta không còn là người Địa Ma Đường nữa, tuyệt đối không xuất hiện ở Tây Sở nữa!”
Sở Hưu vỗ võ đầu hắn, cười nói: “Yên tâm đi, thứ ta muốn hỏi đều hỏi được rồi, đương nhiên sẽ không giết ngươi.”
Nói xong Sở Hưu đứng đậy trực tiếp quay người bỏ đi.
Có điều không đợi Tiêu Kỳ thở phào một hơi, Sở Hưu đã lạnh nhạt nói: “Giao cho các ngươi."
Lời vừa dứt, Sở Hưu lập tức nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, trong tiếng kêu thảm đó thậm chí còn mang theo hận ý cùng oán độc sâu đậm.
Sở Hưu thần sắc chẳng hề để tâm, y không nói đối, không giết tên kia thật. Còn người khác có giết hay không lại không nằm trong phạm vi quản lý của y.
Thật ra Sở Hưu không có thù hận với với đám người Địa Ma Đường này.
Đúng là trước đó bọn chúng từng phản bội Côn Luân Ma Giáo, có điều Sở Hưu lại không phải người của Côn Luân Ma Giáo, không hận thủ nhiều đến vậy. Chuyện sống chết bọn chúng liên quan gì tới mình, nhưng Sở Hưu lại rất muốn có thứ trên người Địa Ma Đường.
Bảo vật của Côn Luân Ma Giáo, chắc chắn là tỉnh phẩm, chuyện này được cả võ lâm công nhận.
Danh Sách Chương: