Sở Hưu sẽ không sợ chết, ngược lại nếu chọc giận y, chuyện có điên cuồng thế nào y cũng làm. Hành động lúc này của Sở Hưu không đúng với tính cách của y.
Hơn nữa đánh tới giờ phút này, Sở Hưu không vội nhưng hắn lại nóng ruột. Bên phía tông môn Chính đạo đã có người hạ giọng bàn luận, nói đã lâu như vậy rồi hắn vẫn không thắng được Sở Hưu, rõ ràng là bọn họ đến tiêu diệt Ma Giáo, kết quả lại khiến vị Ma Chủ này diễu võ giương oai.
Đương nhiên người nói câu này không phải đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, nhưng hắn cũng không thể quản được miệng lưỡi của người môn phái khác.
Sau lưng người ta cũng có cường giả, bọn họ không quản tức là cũng bất mãn đối với việc Lăng Vân Tử kéo dài thời gian ở đây.
Lăng Vân Tử cắn răng đành phải dốc toàn bộ lực lượng, chuẩn bị đánh bại Sở Hưu triệt để.
Hắn còn tưởng lần này mình có thể bỏ qua nhân tố bên ngoài, quang minh chính đại đánh bại Sở Hưu, kết quả không ngờ đến cuối cùng vẫn bị người ngoài ảnh hưởng.
Sở Hưu ở đối diện cũng thở dài một tiếng, Lăng Vân Tử đã không nhịn được, xem ra y không thể kéo dài thời gian thêm rồi.
Sở Hưu vô thức nhìn về phía tây, chẳng lẽ người của Thiên Môn giữ bình tĩnh được đến vậy?
Hai bên lại giao thủ thêm vài chiêu, uy thế cường đại thậm chí khiến cho trên đỉnh Côn Luân Sơn tạo thành một luồng khí xoáy khổng lồ, không biết bao giờ sẽ bùng nổ.
Đúng lúc này Lăng Vân Tử cắn nát ngón tay, nhanh chóng vẽ hàng loạt phù văn lên Thuần Dương Đạo Kiếm, tinh huyết nóng bỏng như chảy trên chuôi kiếm. Chỉ trong chớp mắt, trường kiếm chỉ lên trời, dẫn dắt phong lôi trong thiên địa!
Ánh sáng mặt trời rực rỡ tạo thành cột sáng khổng lồ được Lăng Vân Tử dẫn từ trên không trung xuống thanh trường kiếm của mình. Luồng lực lượng nóng bỏng đó đến từ vầng mặt trời trên đỉnh đầu, thậm chí ngay cả thần binh trong tay hắn cũng không chịu được luồng lực lượng này, khí linh khẽ kêu rên.
Nhát kiếm này chém ra, lực lượng nóng bỏng đã bao phủ toàn bộ đỉnh núi chính của Côn Luân Sơn, phương viên mười dặm băng tuyết bao phủ đã bắt đầu tan rã, tạo thành núi lở ầm ầm.
Khoảnh khắc này, Sở Hưu lại không dùng Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp để liều mạng, Phá Trận Tử xoay chuyển, thân đao tỏa ra vô số ngọn lửa diệt thế.
Cứ như đốm lửa nhỏ thiêu trụi cả thảo nguyên, một đao xuất ra khiến cho ngọn lửa diệt thế vốn chỉ có một điểm nhỏ đốt cháy cả đỉnh núi, bao phủ lấy Lăng Vân Tử!
"Lĩnh vực!"
Tất cả chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền ở đây đều giật mình.
Không ngờ thứ Sở Hưu thi triển bây giờ lại giống hệt lĩnh vực của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!
Ngọn lửa diệt thế vô biên bao phủ hoàn toàn Lăng Vân Tử vào trong. Lĩnh vực do ngọn lửa diệt thế hình thành cũng ngăn cản nhát kiếm của Lăng Vân Tử và liên kết của hắn với ánh mặt trời, khiến cho uy lực giảm sút.
Một tiếng nổ lớn vang lên, sức nổ giữa không trung khiến hư không cũng vặn vẹo, gió bão cường đại quét qua ép lui cả võ giả dưới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.
Ngay cả tông sư cảnh giới Chân Đan cũng không thể chống nổi dư âm này.
Thuần Dương Đạo Kiếm chói mắt chém rách lĩnh vực do ngọn lửa diệt thế hình thành. Tuy uy lực của nó vẫn rất cường đại nhưng không còn khung cảnh hủy thiên diệt địa như vừa rồi.
Đao ý Phá Tự Quyết lại chém ra, ánh sáng Thuần Dương tiêu biến, thân hình Sở Hưu lùi lại phía sau hơn mười trượng. Lăng Vân Tử không lui bước nhưng vẻ kinh ngạc trên gương mặt lại không cách nào giấu nổi.
Sát chiêu chí cường của hắn lại bị Sở Hưu ngăn cản, hơn nữa còn dùng lĩnh vực chống lại, không thể nào?
Sở Hưu vừa bị đánh bay cũng thở dài một tiếng, y có thể tạo ra uy thế lớn đến vậy thật ra nguyên nhân chính là nhờ Lăng Vân Tử.
Phá Trận Tử có thể quy nguyên tất cả mọi lực lượng. Vừa rồi khi bọn họ chậm rãi giao thủ, hầu hết lực lượng mà Lăng Vân Tử thi triển đều bị quy nguyên thành lực lượng cực âm, nhưng Lăng Vân Tử không hề để ý.
Trước đó Thương Thiên Lương đã phát hiện biến hóa từ lực lượng quy nguyên của Phá Trận Tử là vì hắn quen với Sở Hưu, hơn nữa có thời gian quan sát cẩn thận.
Nhưng Lăng Vân Tử đang giao chiến kịch liệt, sao có thể nghĩ tới chi tiết vụn vặt này?
Huống chi nơi này là Côn Luân Sơn, là đại bản doanh của Côn Luân Ma Giáo, lực lượng cực âm có nồng đậm hơn một chút cũng rất bình thường?
Kết quả hắn không ngờ lực lượng cực âm nhỏ bé mà hắn không để ý tới lại từ từ tích lũy trong khi bọn họ giao thủ, càng lúc càng nhiều, càng ngày càng đậm đặc. Cuối cùng lực lượng này bị Sở Hưu trực tiếp dùng ngọn lửa diệt thế thiêu đốt, tọa thành một thứ tương tự như lĩnh vực.
Thật ra đó không phải lĩnh vực nhưng lực lượng cực âm quá cường thịnh, trong khu vực này trừ lực lượng cực âm ra không thể thu nạp bất cứ lực lượng nào.
Lăng Vân Tử nhìn về phía Sở Hưu, khóe miệng bỗng nở nụ cười: “Trước đó ta luôn cho rằng tâm cảnh của bản thân đã rất cường đại. Nhưng hai lần thua dưới tay ngươi, lại thêm lời bàn tán bên ngoài khiến tâm cảnh của ta càng lúc càng mất cân đối.
Nhưng giờ ta đã hiểu, giang sơn đời nào cũng có nhân tài. Nếu không xét tới phe phái, Sở Hưu ngươi đúng là tuấn kiệt hiếm có đương thời. Nếu cùng tuổi thì ta cũng không thể bằng ngươi, thậm chí nếu cho ngươi thêm thời gian chắc ta cũng không bằng.
Thuần Dương Đạo Môn ta đối địch với ngươi có thua cũng rất bình thường, đổi lại là người khác cũng thất bại như vậy thôi.
Vì chuyện này mà dẫn tới tâm cảnh mất cân bằng đúng là nực cười.
Lúc trước ngươi chém tâm ma của ta khiến ta bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, trận chiến hôm nay ngươi lại giúp ta ổn định lại tâm cảnh. Ta cũng không biết nên cám ơn ngươi hay nên giết ngươi nữa.”
Lăng Vân Tử đã thông suốt, hóa giải tâm cảnh mất thăng bằng. Tuy chuyện này không giúp gì nhiều cho thực lực của hắn nhưng lại khiến cho việc tu luyện của hắn sau này càng thêm bình thản.
Nhưng Lăng Vân Tử nghĩ thông hết thảy, bên phía Sở Hưu lại không ổn.
Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Trận chiến này đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa, ta thắng hay ta thua thì kết cục cũng giống nhau.
Sở Hưu, đừng lãng phí thời gian nữa. Ta cũng không hỏi ngươi bó tay chịu trói hay ngoan cố đến cùng, vì ta biết ngươi không phải loại người cúi đầu nhận thua.
Áo đỏ tóc đen, khí thế thông thiên.
Quân Vô Thần không đi theo đường núi mà bước từng bước lên không trung đi tới. Mỗi nơi hắn đi qua, những võ giả khác lao nhao tránh né, ánh mắt nhìn Quân Vô Thần như nhìn một vị thần thực sự.
Thấy Quân Vô Thần xuất hiện, Sở Hưu lại thở dài một tiếng, cười với Lăng Vân Tử nói: “Lăng Vân Tử chưởng giáo đã rộng lượng rồi, nhưng tạm thời ta không cần mộ miếc gì cả.
Nếu ngày sau ngươi chết trong tay ta, ta cũng làm cho ngươi một ngôi mộ trên Côn Luân Sơn.”