Ngũ Pháp Kiếm của An Lưu Niên hội tụ lực lượng ngũ hành, uy lực cường đại vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.
Con rối người dù sao cũng chỉ là con rối. Công Thâu Nguyên nói con rối người có thể giữ được Lã Phụng Tiên khi còn sống thật ra chỉ là lực lượng cơ sở.
Nhưng sức chiến đấu của võ giả không chỉ liên quan tới lực lượng mà còn ý chí bản thân, kinh nghiệm chiến đấu, đây đều là thiếu hụt của con rối người.
Cho nên giờ An Lưu Niên ra tay áp đảo hoàn toàn con rối người, cuối cùng khiến nó bứt lui vẽ phía sau, dùng giọng khàn khàn nói: "An Lưu Niên! Quan Trung Hình Đường các ngươi thật to gan! Ta sẽ nhớ kỹ chuyện lần này, khoản nợ này sau rồi sẽ tính”
Nói xong con rối người trực tiếp quay người bỏ trốn, nhưng Sở Hưu ở phía sau lại thầm mắng một câu. Tên Công Thâu Nguyên này chế tạo con rối nhiều quá nên đầu óc đờ đắn rồi hay sao? Lại còn phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Quan Trung Hình Đường trên giang hồ vẫn luôn kín tiếng, An Lưu Niên lại càng ẩn giấu kỹ hơn.
Bình thường phần lớn người trong giang hồ đều biết Quan Trung Hình Đường có một nhánh là Tập Hình Ti, nhưng lại không biết cả Phương Sát và Tư Minh hay ra mặt nhất, nói chỉ tới An Lưu Niên thường xuyên bế quan.
Cho nên giờ Công Thâu Nguyên thao túng con rối người nói như vậy thật ra rất nhiều điểm đáng ngờ.
May mà An Lưu Niên không phát hiện có gì không đúng.
Thật ra lúc Quan Tư Vũ mới kế thừa chức vị đường chủ, thanh danh của An Lưu Niên trên giang hồ vẫn rất lớn. Dù sao lúc đó phần lớn người trong giang hồ đều cho rằng người kế thừa vị trí đường chủ Quan Trung Hình Đường sẽ là An Lưu Niên chứ không phải Quan Tư Vũ, cho nên lúc đó thật ra danh tiếng của An Lưu Niên lớn hơn Quan Tư Vũ.
Lại thêm An Lưu Niên nhiều năm không bước vào. giang hồ, hắn cũng không nghĩ tới chuyện người trong giang hồ đều rất mau quên. Thực ra trừ những thế lực có liên quan mật thiết với Quan Trung Hình Đường, phần lớn mọi người đều đã quên mất hắn.
Nhìn Sở Hưu, An Lưu Niên lạnh lùng nói: "Di tích đó ở đâu?”
Sở Hưu nói: “Ngay phía trước, đại thủ lĩnh mời theo ta.”
An Lưu Niên hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng hòng giở trò gian! Đừng tưởng ngươi là tâm phúc của Quan Tư Vũ, đánh bại được Phương Sát thì có thể ngồi ngang hàng với ta. Ngày trước khi Sở Cuồng Ca là đường chủ, ta suất lĩnh Tập Hình Ti chém giết trong giang hồ, khi đó đừng nói tên tiền bối nhà ngươi, ngay cả Quan Trung Hình Đường cũng chỉ là một bộ đầu giang hồ nho nhỏ trong Quan Trung Hình Đường, còn chưa ngóc đầu lên nổi đâu!”
Sở Hưu cúi đầu, gật đầu nhưng vẫn ra vẻ muốn phản bác nhưng buộc phải nhẫn nhịn, hành động này lại khiến An Lưu Niên thấy không có gì không đúng.
Nếu Sở Hưu này thật sự không hề phản ứng lại, trực tiếp nhận thua, vậy mới là lạ.
Có điều cũng không sao, hắn không cần Sở Hưu này tâm phục khẩu phục, chỉ căn Sở Hưu dẫn hắn tới chỗ di tích là được.
Có thể khiến một tông sư võ đạo trong nhánh Ẩn Ma ra tay truy sát, chắc chắn trong di tích có không ít thứ tốt.
Sở Hưu đưa An Lưu Niên tới một sơn cốc vẳng vẻ, khiến An Lưu Niên nhíu mày.
Trong Tiểu Phàm Thiên linh khí dư dả nhưng thật ra cũng có phân chia mạnh yếu, phần ớn di tích đều nằm tại nơi linh khí dư thừa.
Còn sơn cốc này linh khí cực kỳ mỏng manh, còn có người xây dựng tông môn ở đây chắc?
Sở Hưu dẫn trước đi vào trong sơn cốc, thấy Sở Hưu vào trước, An Lưu Niên cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức bước vào theo.
Có điều đúng lúc này Sở Hưu lại hét to lên một tiếng: “Hỏng rồi! Khiến người khác nhanh chân đến trước rồi!"
An Lưu Niên lập tức đi tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Sở Hưu chỉ vào cửa vào sơn cốc, tại đó thị thể màu đen chất thành vòng tròn: "Những người này chính là võ giả trong nhánh Ẩn Ma phụ trách canh gác. Giờ bọn chúng đều chết ở đây như vậy chắc chắn do lúc ta bị đuổi giết có người nhanh chân đến trước!”
An Lưu Niên nghỉ ngờ nhìn Sở Hưu hỏi: “Có chuyện trùng hợp như vậy chắc? Chẳng lẽ ngươi lừa ta, trong này vốn chẳng có di tích gì”
Sở Hưu vội vàng nói: “Sao ta dám lừa gạt thủ lĩnh đại nhân chứ?” Những thi thể này đều còn mới, rõ ràng bọn chúng vừa bị người ta giết chết”
An Lưu Niên nghe vậy vẫn bán tín bán nghỉ, danh tiếng Sở Hưu này trong Quan Trung Hình Đường cũng chẳng tốt đẹp gì cho nên hắn vẫn luôn nghĩ ngờ tuy có di tích nhưng là ở chỗ khác. Nơi này chỉ là chỗ Sở Hưu từng tới, đã bị y vét sạch, thỉ thể này cũng do y giết chết sau đó lửa mình là bị người khác nhanh chân đến trước.
An Lưu Niên không hổ võ giả xuất thân Quan Trung Hình Đường, mặc dù hắn đã ngừng việc làm bộ đầu giang hồ từ lâu nhưng tố chất nghề nghiệp vẫn rất cao, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã suy diễn ra nhiều thứ như vậy.
Cho nên An Lưu Niên nghỉ ngờ, định tự tới kiểm ra những thi thể này, xem xem có phải những người này chết trong tay Sở Hưu không.
Thế nhưng ngay lúc An Lưu Niên vừa tới gần những thi thể này, đống thi thể đột nhiên 'bụp' một tiếng đứng bật đậy, từng sợi tơ trong tay nối lại, ánh sáng trận pháp truyền vào, như thiên la địa võng bao bọc lấy An Lưu Niên.
Mãi tới lúc này An Lưu Niên mới chú ý tới những thi thể này vốn không phải người chết mà là từng con rối sắc mặt kinh tởm, khoác da người.
“Cút ngay!"
Kim Kiếm trong tay An Lưu Niên rời vỏ, lực lượng dữu kim sắc bén được hẳn thi triển tới cực hạn, những con rối thực lực chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất trực tiếp bị đánh bay, nhưng sợi tơ vẫn không hề nhức nhích chút nào, tiếp tục bắn về phía An Lưu Niên!
Thân hình Công Thâu Nguyên từ trên đỉnh cốc nhảy xuống cười lớn nói: “Đừng phí công sức nữa. Vô dụng thôi, đây là Khốn Thần Võng do ta dùng vô số tơ tâm dị chủng như Tuyết Vực Băng Tâm, Bắc Hải Thủy Tâm, Nam Cương Kim Ti Tầm bện ra, Thần binh còn không chém đứt được.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Danh Sách Chương: