Lực lượng nguyên thần phản phệ, lúc này Hoàng Phủ lão tổ phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy tuyệt vọng và không thể tin nổi. Những người khác cũng vậy, chuyện này thật quá khó hiểu.
Tuy nói thần binh nhận chủ nhưng Hoàng Phủ lão tổ có thể sử dụng Huyết Hồng Đề chứng tỏ khí linh của Huyết Hồng Đề không phải loại cả đời chỉ nhận một chủ nhân. Chỉ cần cung cấp cho nó lực lượng, để nó giết chóc, bất cứ ai cũng có thể sử dụng Huyết Hồng Đề.
Kết quả khi gặp Sở Hưu, Huyết Hồng Đề lại thu liễm lực lượng, chẳng lẽ y là Chiến Vũ Ma Tôn chuyển thế hay sao?
Chuyện này ngay cả Lục Giang Hà cũng thấy khó hiểu, còn Sở Hưu lại thở dài một hơi, quả nhiên y đoán không sai.
Huyết Hồng Đề thu liễm lực lượng ngoan ngoãn nằm trong tay Sở Hưu, chuyện này không liên quan gì tới Chiến Vũ Ma Tôn mà là liên quan tới Độc Cô Duy Ngã.
Trước đó Lục Giang Hà đã nói khí linh của Huyết Hồng Đề có ý ức. Nếu nó có thể nhớ được ký ức khi chinh chiến với Chiến Vũ Ma Tôn, vậy đương nhiên nó cũng nhớ được khí tức của Độc Cô Duy Ngã.
Tuy bây giờ chính Sở Hưu cũng không hiểu rốt cuộc y có quan hệ gì với Độc Cô Duy Ngã, nhưng y từng hấp thu một giọt tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã, giọt tinh huyết này đã hòa vào thân thể Sở Hưu, thậm chí mang tới cho y một luồng lực lượng.
Sau đó Lục Giang Hà đã nói đây là lực lượng khi tu luyện Bất Diệt Thiên Ma Điển của Độc Cô Duy Ngã, nhưng luồng lực lượng này chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, đã không xuất hiện lại.
Cho nên Sở Hưu chỉ đặt cược một lần, cược là trong cơ thể mình vẫn có lực lượng của Độc Cô Duy Ngã, sau khi hấp thu máu tươi của Sở Hưu, không khéo Huyết Hồng Đề sẽ nhớ ra gì đó. Bây giờ nhìn lại, nó không chỉ nhớ chủ nhân của mình mà còn nhớ cả lực lượng chủ nhân của chủ nhân mình.
Ngay lúc Sở Hưu định cất Huyết Hồng Đề vào hộp báu không gian, trên Huyết Hồng Đề bỗng có một chấn động truyền lại. Chỉ trong chớp mắt, trước mắt Sở Hưu đã biến ảo. Thứ xuất hiện trước mặt y là một mảnh đất bị chiến hỏa thiêu đốt, cực kỳ khô cằn!
Vô số chân khí cương khí lấp lóe, tiếng binh khí va chạm, võ giả chém giết, tiếng kêu gào nổi lên khắp nơi, huyết khí trùng thiên, sát ý ngập trời!
Hai bên chiến trường, một bên là đủ loại võ giả, không thấy rõ tướng mạo nhưng có người mặc tăng bào, có người mặc đạo bào, lại có người cầm trường kiếm, trên người mặc chiến giáp. Hiển nhiên là liên minh của vô số thế lực trên giang hồ.
Bên còn lại thì có một bóng người mà Sở Hưu hết sức quen thuộc. Hắn đứng trước nhất, áo đen lay động theo làn gió, tay cầm một thanh loan đao.
Thân đao như vầng trăng khuyết, lưỡi đao đỏ tươi chói mắt, phía trước vầng trăng khuyết đó là ánh đao màu đỏ máu còn chói mắt hơn ánh sáng của mặt trời. Trên thân đao còn khắc một hàng chữ nhỏ rất rõ ràng: “Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ”.
Độc Cô Duy Ngã!
Khoảnh khắc này, Sở Hưu đã hiểu. Thứ y thấy chính là cảnh tượng Côn Luân Ma Giáo đại chiến với chính đạo năm xưa, được Huyết Hồng Đề ghi lại.
Y nhìn xung quanh, một cô gái mặc trường bảo đỏ rực đứng sau lưng Độc Cô Duy Ngã, tay cầm ma kiếm Trường Tương Tư.
Còn một võ giả vóc dáng gầy gò, toàn thân bảo phủ trong áo đen; cùng với một người khác không thấy được bóng dáng, bị làn khói đen che phủ.
Còn người gần nhất trong tầm mắt Sở Hưu là một võ giả mặc chiến giáp, thân hình khôi ngô.
Người cầm ma kiếm Trường Tương Tư chắc là Hồng Liên Ma Tôn, người mặc chiến giáp chắc là Chiến Vũ Ma Tôn, hai vị khác hẳn là hai Ma Tôn còn lại trong Côn Luân Ma Giáo.
Thậm chí Sở Hưu còn thấy Lục Giang Hà. Nhưng lúc này Lục Giang Hà không có tư cách đứng cùng đám người Độc Cô Duy Ngã mà đứng phía sau lén lút liếc trộm bóng lưng có lồi có lõm của Hồng Liên Ma Tôn, dáng dấp khá hèn mọn.
Rốt cuộc năm xưa Côn Luân Ma Giáo trải qua bao nhiêu lần Chính Ma Đại Chiến, thậm chí Lục Giang Hà cũng không nhớ được.
Trước kia khi Sở Hưu trò chuyện với Lục Giang Hà, hắn đã từng nói, dù sao từ khi hắn gia nhập Côn Luân Ma Giáo trở đi, lúc nào cũng chém chém giết giết.
Lúc đầu là Độc Cô Duy Ngã dẫn bọn họ cùng nhau chém giết, đến cuối cùng mỗi người trong Tứ Đại Ma Tôn đều có năng lực phá hủy một thế lực đỉnh phong.
Tiếp nữa, chém chém giết giết, những thế lực dám chống cự đã bị giết sạch, những kẻ còn lại hoặc khiêm nhượng ẩn nhẫn, hoặc uốn gối thần phục. Lúc này Côn Luân Ma Giáo chính thức trở thành bá chủ giang hồ, ma diễm ngập trời.
Tình cảnh trước mắt có cả Độc Cô Duy Ngã, có cả Tứ Đại Ma Tôn, hiển nhiên đây là trận đại chiến trong thời kỳ đầu của Côn Luân Ma Giáo. Có thể nói chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới khí linh của Huyết Hồng Đề cho nên nó mới nhớ được tới giờ.
Trận chiến trong ký ức vẫn tiếp tục nhưng võ giả đứng đầu hai bên lại không xuất thủ.
Cuối cùng, liên minh chính đạo không nhịn được, hơn mười võ giả lao nhao
đánh về phía Độc Cô Duy Ngã. Chỉ trong chớp mắt, phật quang, đạo quẩn, kiếm khí, đủ loại lực lượng tỏa ra giữa thiên địa, hùng vĩ tới mức khiến người khác kinh hãi không thôi, thậm chí đã ảnh hưởng tới khí trời. Khoảnh khắc sau đã như tận thế thiên băng địa liệt, khiến người khác tưởng rằng đại kiếp nạn thượng cổ lại hàng lâm.
Bây giờ Sở Hưu đang quan sát với tầm mắt của Huyết Hồng Đề, tuy y cũng có thể cảm giác được một luồng khí thế mờ ảo nhưng dù sao khí linh vẫn là khí linh, nó không thể lý giải cảnh giới thực lực của nhân tộc.
Nhưng Sở Hưu suy đoán, những người có tư cách động thủ với Độc Cô Duy Ngã đều là cường giả Thiên Địa Thông Huyền.
Hơn mười cường giả Thiên Địa Thông Huyền, đặt lên giang hồ đã là gần như toàn bộ chí cường giả đỉnh cao.
Ngay lúc Sở Hưu muốn xem xem rốt cuộc Độc Cô Duy Ngã làm thế nào phá cục, Độc Cô Duy Ngã đã xuất đao.
Thính Xuân Vũ bay lượn quanh người hắn, mang theo một tiếng đao ngâm êm tai.
Mảnh vỡ binh khí và chiến gian xen lẫn máu tươi rơi xuống, giữa không trung mưa máu như trút nước, rơi xuống mặt đất tạo thành từng tiếng vang giòn giã.
Lưỡi đao rung động, mang theo huyết mang trở lại tay Độc Cô Duy Ngã. Một giọt máu tươi rơi dọc thân đao, phát ra một tiếng vang nhỏ. Giờ phút này cuối cùng Sở Hưu cũng hiểu vì sao lưỡi đao này lại mang cái tên Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ!
Trước khi Độc Cô Duy Ngã xuất đao, Sở Hưu đã tưởng tượng rốt cuộc hắn sẽ ra tay như thế nào.
Nhưng sau khi hắn xuất đao, Sở Hưu đã hiểu, tới cảnh giới của Độc Cô Duy Ngã đã không cần quan tâm dùng thủ đoạn gì để phá địch, chỉ một đao đơn giản, mưa máu đổ xuống, quét sạch tất cả!